[BHTT-Edit] - Đại Yêu
Chương 13
Chân tình có thể cảm hóa không nổi Thiên giới, nhưng cảm hóa một con rồng, e rằng lại thừa sức.Chử U suy nghĩ một chút, vậy thì nên nuôi dạy nó thế nào? Phải dạy nó nói năng, biết chữ, dạy nó làm sao thành ma sao? Như thế chẳng phải là vừa làm cha vừa làm mẹ, quá mức tốn tinh thần.Vỏ trứng rồng sau khi mài thành bột, linh khí cùng chút long khí yếu ớt trong đó đều hòa vào bột phấn. Thế nhưng con Hắc Long này ăn xong thì chỉ còn thịt, trên người nó vẫn chẳng có tí linh lực nào, tựa hồ đồ ăn đều biến mất không dấu vết. Chẳng lẽ trong miệng rồng còn ẩn chứa một thiên địa khác?Ánh mắt Chử U lập tức trở nên quái dị, nàng rất muốn nhìn xem trong miệng con rồng này rốt cuộc giấu thứ gì, chẳng lẽ thật sự treo một cái càn khôn nang?Bên cạnh, Hám Trúc cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng không tiện mở miệng. Dù sao nàng vốn là một Khổng Tước yêu nhập ma, nào biết tiên nhân ra sao, càng chưa từng thấy tiên nhân ấu tử.Con Hắc Long bị ném vào trong bát kia vẫn cứ hờ hững, cặp đồng tử vàng lạnh băng, cả gương mặt không chút tình người."Lúc nãy con hoa sen yêu kia theo ngươi đi rồi?" Lúc này Chử U mới quay đầu hỏi.Hám Trúc gật đầu: "Theo ta tiến vào Hắc Phong Lâm, nhìn một chốc rồi đi.""Lạc Nhị Chủ hao tổn quá nhiều linh lực, mấy ngày này e rằng không rảnh hạ phàm mời ta." Chử U nghĩ ngợi một chút, rồi ôm con Hắc Long trong bát lên, còn dùng pháp thuật xua tan mùi tanh trên thịt nó.Tiểu long bị bắt bế đi cũng không hề xấu hổ, tâm bình khí tĩnh, như một lão tăng nhập định.Chử U càng nhìn càng cảm thấy con rồng này cổ quái, sao chẳng hề hoạt bát. Dẫu có là tiên từ nhỏ, cũng nên có chút tính trẻ con chứ? Vậy mà nó đối với tất cả chẳng có chút tò mò, chỉ ngây ngốc như thế.Nàng khẽ lay lay ngón tay trắng muốt: "Đem cái bát này đi, tanh quá."Hám Trúc lập tức khom lưng, bưng cái bát nặng trịch lên, tiện tay bỏ vào giới tử, lại còn thức thời châm hương trong lư."Nếu Lạc Nhị Chủ đến, Tôn chủ có muốn cùng hắn đồng thời hạ phàm không?" Nàng ngẩng đầu hỏi.Chử U gõ nhẹ đầu ngón tay, vừa khép nắp lư hương, Khổng Tước mặc lục y đã ngoan ngoãn ngồi xổm bên giường mềm mại.Hám Trúc vâng lời, ngồi thấp hẳn xuống, dáng dấp có chút giống loài súc sinh, nhưng ánh mắt lại sáng rực, như chỉ cần nhìn thấy Tôn chủ là rực sáng cả lên.Trên giường mềm, cho dù là Ma giới Tam Chủ cũng phải kiêng dè vài phần đại yêu, giờ đây chỉ nghiêng người tựa vào, hai ngón tay trắng nõn yếu ớt khẽ nắm đầu rồng nhỏ bé.Chử U khẽ nhấc mắt, nhìn thị nữ lục y của mình.Hám Trúc bị ánh mắt ấy soi tới có phần căng thẳng: "Tôn chủ?""Sau khi ta và Lạc Nhị Chủ xuống thế gian, ngươi sẽ biến thành dáng vẻ của ta, đi Thượng Hi thành lấy một thứ." Chử U vừa nói, vừa quấn con Hắc Long nhỏ lên cổ tay, rồi xoay bàn tay, trong lòng bàn tay liền hiện ra một khối tượng gỗ.Tượng gỗ chỉ to bằng hai ngón tay, khó nhìn ra được khắc cái gì, trông cổ quái. Gỗ cũng là gỗ thường, không hề hiếm lạ.Nhưng Thượng Hi thành lại chẳng phải chốn tầm thường. Thành ấy tọa lạc ở giao giới Thiên – Ma, nửa sáng nửa tối, trong đó toàn là những kẻ không muốn sống bình thường: kẻ sinh ra đã là ma, kẻ từ yêu nhập ma, người tu cũng có thể thành ma, tiên nhân, thậm chí cả Phật đều có thể nhập ma. Nhưng nhập ma cũng chưa chắc được Ma giới dung nạp, chúng ngạo mạn khó thuần, không dễ quản thúc.Tiên trên trời khinh thường những kẻ phản tiên nhập ma, Ma giới cũng không dung tha, nên chúng chỉ có thể sống tại Thượng Hi thành, tiêu dao tự tại.Chử U đưa tay ra, Hám Trúc lập tức hai tay đón lấy.Nàng nâng tượng gỗ, hơi sững sờ: "Tôn chủ muốn ta biến thành dáng dấp của người?"Chử U chưa kịp đáp, con rồng quấn trên cổ tay nàng đã giật giật, như thể nghe hiểu.Thân thể nhỏ bé, vảy đen cứng rắn, nó quẫy trên cổ tay khiến da thịt nàng rớm đỏ. Chử U cúi đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt vàng kia, đôi mắt ấy dường như chưa từng rời khỏi nàng.Chử U bật cười, đưa tay nắm miệng nó: "Chẳng lẽ ngươi còn biết Thượng Hi thành là nơi nào?"Hám Trúc vừa định đáp, liền nhận ra câu ấy không phải nói với nàng.Hắc Long trên cổ tay chẳng biết đáp thế nào, chỉ khẽ quẫy đuôi, tựa hồ kiệt lực, nửa người rũ xuống.Trong lòng Chử U khẽ than, có lẽ con rồng này thật sự có vấn đề, yếu ớt đến mức ngay cả cổ tay nàng cũng không quấn nổi.Ngồi xổm bên cạnh, Hám Trúc mạo hiểm liếc nhìn cổ tay Tôn chủ, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo và ma văn như ẩn như hiện dưới tay áo. Đẹp đến nao lòng, ngay cả ma văn cũng tinh xảo hơn người.Chử U vừa đùa nghịch con rồng, vừa nói: "Ta sẽ lưu lại một tia thần thức trên người ngươi, người khác sẽ khó nhận ra ngươi không phải ta.""Nhưng... nhưng thuộc hạ sao dám..." Hám Trúc lảng tránh ánh mắt, bất ngờ chạm phải đồng tử vàng của Hắc Long.Con rồng ấy lại chẳng nhìn Tôn chủ, như thể chỉ dõi theo nàng.Hám Trúc vội thu ánh mắt, lòng thầm run, sợ nếu chọc giận con thần duệ này, sau này bị nó xé xác cũng chẳng có cơ hội chống trả."Ta bảo ngươi dám, thì ngươi không thể không dám." Chử U cắt lời, không cho nàng từ chối.Hám Trúc run rẩy, cúi đầu, nâng tượng gỗ lên cao quá đỉnh: "Tôn chủ muốn thuộc hạ đi lấy thứ gì?"Chử U buông Hắc Long, để nó cuộn quanh cổ tay, rồi chậm rãi nói: "Ngươi không cần biết. Chỉ cần tìm một kẻ gọi là Hoàn Toàn Biết. Nếu hắn không có nhà, ngươi đặt ba chén trà năm vò rượu trước cửa, rồi đốt tượng gỗ này. Tối đến hắn sẽ trở về. Nếu hắn cho ngươi vật gì, ngươi chỉ cần nhận lấy.""Hoàn Toàn Biết?" Hám Trúc thầm nghĩ, cái tên này thật ngông cuồng.Chử U gật đầu: "Cầm đồ về, rồi xuống thế gian tìm ta."Hám Trúc vẫn chưa hiểu: "Nếu hắn không cho thì sao?""...Thì coi như thôi." Chử U ngập ngừng, mi mắt run lên, thoáng lộ vẻ hoang mang.Hám Trúc vội vàng nói: "Thuộc hạ chắc chắn sẽ đem vật về cho Tôn chủ."Sau khi căn dặn xong, Hám Trúc liền lui khỏi đại điện.Trong điện, hỏa diễm Phượng Hoàng nơi đỉnh đồng khẽ tối đi, như phản chiếu tâm tình bất ổn của chủ nhân nơi này.Chử U vốn định trêu chọc Hắc Long một phen, không ngờ lại thấy cặp mắt vàng kia đã khép, như đang ngủ.Dù sao cũng là tiểu long mới sinh, chẳng biết hóa hình, ngoài ngủ ra thì chẳng làm được gì.Nhưng nàng đã quá sơ suất. Vừa dời mắt đi, liền cảm thấy rồng nhỏ trên cổ tay khẽ động, càng lúc càng chui vào trong tay áo, còn bò lên trên.Thật kỳ lạ, xúc giác lạnh cứng, nhưng lại mang chút giống như mấy tiểu ma lấy lòng, cọ tới cọ lui.Lúc mới nhập ma, Chử U từng muốn làm quen với những ma khác. Có lẽ vì từng chịu oan ức trong Phượng tộc, khi đến Ma giới lại có cảm giác trở về nhà.Ở đây, ma tộc nhiệt tình, tâm tư thẳng thắn, lời nói dễ nghe.Thế nhưng về sau nàng không chịu nổi sự vô lễ của chúng, liền một phen nổ tung đại điện, từ đó không ai dám tự tiện đến gần nàng nữa.Nàng tuy cứng cỏi, nhưng cũng không cho rằng con rồng này đang cố tình trêu ghẹo. Một con non vừa mới phá vỏ, làm sao biết mấy chuyện ấy.Một lát sau, nàng chợt cảm thấy ngực bị khẽ húc, vạt áo mở ra một chút, rồi một cái đầu nhỏ màu đen thò ra, đôi mắt vàng sáng ngời lấp lánh."Há mồm cắn đồ." Chử U nói xong mới chợt nghĩ, hẳn là phải đặt cho tiểu súc sinh này một cái tên, nhưng việc đặt tên... nàng thật sự không giỏi.Dẫu không giỏi, nàng vẫn có thể giao chuyện này cho Hám Trúc.Chỉ vì một cái tên mà Hám Trúc buộc phải vì Tôn chủ của mình lật tìm vô số điển cố, tra không ít sách cổ.Trong đại điện vốn dĩ không có mùi mực, mấy ngày nay lại tràn ngập hương vị ấy. Giấy tờ ném đầy khắp nơi, trên án thư còn vương cả giọt mực.Chử U thấy đầu óc ong ong, tiện tay mở một quyển sách, vừa nhìn thấy chữ liền xé xuống, vò nát thành từng đoàn giấy to nhỏ không đều, đặt trước mặt con Hắc Long. Giấy vụn chồng chất như muốn đem nó chôn vùi."Tôn chủ, người làm vậy là sao?" Hám Trúc dè dặt hỏi."Rút thăm." Chử U chạm một cái vào đầu Hắc Long, con rồng nhỏ né tránh, nàng lại nói: "Tên của ngươi, đương nhiên phải để chính ngươi chọn."Hám Trúc thầm nghĩ, rõ ràng là Tôn chủ không nghĩ ra được tên nên mới dùng cách này.Không biết tiểu Hắc Long kia có nghe hiểu không, chỉ thấy cặp đồng tử vàng lạnh băng chuyển động, rồi bỗng lao về phía đống giấy vụn.Chử U nhìn mà hết sức hài lòng, mắt không chớp.Lúc này Hám Trúc mới nhận ra, thì ra trên mỗi đoàn giấy đều dính một tia linh khí, chẳng trách rồng thần duệ lại bị hấp dẫn. Hiểu rõ rồi, nàng lập tức nịnh nọt: "Không hổ là Tôn chủ, biện pháp cũng thật kỳ diệu, đến cả rồng cũng chịu rút thăm!"Trên mu bàn tay trắng muốt của Chử U dính một vệt mực. Rõ ràng là mực đen, vậy mà lại khiến bàn tay nàng thêm vài phần diễm lệ.Một vị thần duệ nhập ma cao cao tại thượng, giờ phút này bị vấy bẩn bởi mực nước, càng khiến người ta nhìn mà động tâm — Hám Trúc thầm nghĩ.Nhưng Chử U chẳng hề để ý, chỉ bình thản nhìn con rồng từng tấc từng tấc bò tới, dùng miệng húc vào một đoàn giấy.Đợi nó hút sạch linh khí trên giấy, nàng mới đưa tay nhặt lên.Một chữ "Trường".Một lát sau, lại mở thêm một đoàn giấy khác, bên trong là chữ "Ứng".Hám Trúc nào dám chê, Tôn chủ chọn thế nào thì cũng phải khen, vội vàng nói:
"Thật là cái tên hay! 'Trường' có ý nghĩa trường sinh, lại mang ý cửu viễn; còn 'Ứng' chính là Ứng Thiên mệnh, thuận theo nhân quả. Nghĩ đến con rồng này sinh ra là để ở bên Tôn chủ.""Trường Ứng?" Chử U khẽ cong ngón trỏ trắng nõn, gõ nhẹ dưới cằm Hắc Long, khẽ gọi mấy tiếng. Hắc Long nghe xong lại quay đầu nhìn nàng, như thể nghe hiểu.Nhưng thực ra, nó chẳng hề nghe hiểu. Bởi vì ngay sau đó, nó cúi đầu, há miệng cắn lấy ngón tay tinh tế của nàng.Chử U lập tức phát hiện linh khí của mình bị hút đi một chút, liền đè đầu nó xuống đất.Đôi mắt vàng của Hắc Long mở to, lạnh băng, cái đuôi chỉ hờ hững quẫy mấy cái.Chử U tức giận: "Chuyên cắn đồ, cái tên hay như vậy lại bị ngươi làm cho thành ra phỉ báng."Một bên, Hám Trúc ngẩn người. Trong lòng thầm nói, nếu không phải nàng biết cách nói trắng thành đen, thì cái tên này làm sao được coi là hay.Hắc Long bị dí xuống đất cũng không kêu lên, cái đuôi quẫy vài cái rồi bất động, thật sự cứ như một sinh vật vô tâm vô phế, nuôi mãi cũng chẳng thấy gần gũi thêm chút nào.
"Thật là cái tên hay! 'Trường' có ý nghĩa trường sinh, lại mang ý cửu viễn; còn 'Ứng' chính là Ứng Thiên mệnh, thuận theo nhân quả. Nghĩ đến con rồng này sinh ra là để ở bên Tôn chủ.""Trường Ứng?" Chử U khẽ cong ngón trỏ trắng nõn, gõ nhẹ dưới cằm Hắc Long, khẽ gọi mấy tiếng. Hắc Long nghe xong lại quay đầu nhìn nàng, như thể nghe hiểu.Nhưng thực ra, nó chẳng hề nghe hiểu. Bởi vì ngay sau đó, nó cúi đầu, há miệng cắn lấy ngón tay tinh tế của nàng.Chử U lập tức phát hiện linh khí của mình bị hút đi một chút, liền đè đầu nó xuống đất.Đôi mắt vàng của Hắc Long mở to, lạnh băng, cái đuôi chỉ hờ hững quẫy mấy cái.Chử U tức giận: "Chuyên cắn đồ, cái tên hay như vậy lại bị ngươi làm cho thành ra phỉ báng."Một bên, Hám Trúc ngẩn người. Trong lòng thầm nói, nếu không phải nàng biết cách nói trắng thành đen, thì cái tên này làm sao được coi là hay.Hắc Long bị dí xuống đất cũng không kêu lên, cái đuôi quẫy vài cái rồi bất động, thật sự cứ như một sinh vật vô tâm vô phế, nuôi mãi cũng chẳng thấy gần gũi thêm chút nào.