[BHTT-Edit] - Đại Yêu

Chương 14



"Này, rồng này rốt cuộc có thể hóa hình được không?" Hám Trúc đón lấy hai tờ giấy tròn tròn mà Tôn chủ ném tới, mở ra nhìn lại, quả nhiên là hai chữ "Trường" và "Ứng".

Chử U hơi uể oải:
"Đại khái là có thể."

Nhưng rốt cuộc có hóa hình được hay không, còn phải xem nó có sinh ra chút linh lực nào không.

Con rồng này từ trước đến giờ chỉ biết ăn mà không thấy thổ nạp, ăn nhiều linh khí đến vậy mà trên người vẫn không hề có nửa điểm linh lực. Đừng nói là linh lực, ngay cả long khí cũng chẳng tìm ra.

Hám Trúc lo lắng:
"Tôn chủ, chẳng lẽ... đây chỉ là một con rắn thường thôi? Chúng ta nhận nhầm rồi ư?"

"Không thể nào." Chử U nâng miệng con Hắc Long, nhìn quanh một lượt, "Rắn thường thì cần gì phải ăn linh khí?"

Nói thế cũng đúng, Hám Trúc nhất thời cứng họng, chỉ còn biết lí nhí:
"Có lẽ nó cần nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều thì mới lớn nhanh."

Chử U gật gù, thấy cũng có lý:
"Ừm, nên bồi dưỡng nhiều một chút, nhất là con gái, phải nuôi cho đầy đủ."

Hám Trúc nghe xong thì choáng váng, nhìn thế nào cũng chẳng thấy con rồng này giống công chúa Long tộc.
"Tôn chủ làm sao biết nó là con gái vậy?"

Chử U nâng con rồng lên, tỉ mỉ quan sát một hồi, nhưng thật ra chẳng nhìn ra được gì. Nàng thẳng thắn nói:
"Không nhìn ra, nhưng con gái thì được hơn, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, hợp tâm ý ta."

Nói thế, nàng lại nhớ đến ngày đại hôn kia, khi nàng tìm tiểu nữ nhi tộc Phượng – con Trĩ Nhi ấy, Cảnh Di cũng thường khen là ngoan.

Hám Trúc chỉ thầm nghĩ: "Ngài nói sao thì chính là vậy thôi..."

Hai ngày sau, Lạc Thanh từ trong Vấn Tâm Nham đi ra, linh lực khôi phục không ít, chí ít đã có thể bước đi.

Theo sau hắn, nữ yêu mặc hồng y hoa sen kia cũng đi ra. Không cần nghĩ nhiều, rõ ràng là muốn nhân tiện đòi lại bản thể của mình.

Cửa điện "ầm" một tiếng mở ra. Đại yêu đang tựa nhuyễn tháp liền buông tay xuống, kín đáo nhét con rồng vào trong túi thơm bên người.

Túi thơm ấy do Hám Trúc mua, bên trong khảm giới tử, có thể chứa vô tận vật phẩm. Hám Trúc bảo: thế gian trẻ con thì có cái móc áo, vậy thì Hắc Long này khỏi cần cõng, nhét vào trong đó mang theo cho tiện.

Tuy thêu thùa trên túi thơm không được đẹp mắt, nhưng Chử U nghĩ cũng phải, nhét con rồng vào quả thực tiện hơn, nên nhận lấy.

Miệng túi thơm không buộc chặt, Trường Ứng vừa bị nhét vào liền lăn tuột vào giới tử. Một lúc lâu sau mới ló nửa cái đầu ra, đôi mắt vàng rực như lưu ly, đồng tử đen lạnh lùng vô tình, nhìn ai cũng mang chút soi xét.

Chưa kịp ngẩng đầu lên, liền bị Chử U ấn trở lại.

Lúc này cửa điện có hai người bước vào, Chử U giả vờ ngạc nhiên:
"Ồ, Lạc Thanh."

Tên gọi ấy nghe đã không giống ma. Người này một mặt cương nghị, thường ngày nghiêm túc chính trực, không đùa, không cười. Mấy trăm năm qua cứ như một vị đại tướng quân rong ruổi sa trường – loại người như vậy sẽ không dễ dàng cúi đầu.

Cửa vừa mở, Lạc Thanh thoáng sững sờ. Thấy Hám Trúc khom người, hắn mới mím môi bước qua ngưỡng cửa đỏ.

Đi sau hắn, Hồng Cừ định tiến vào, nhưng cửa điện bất ngờ đóng sập, chặn nàng ở ngoài.

Trong điện, Chử U thấy Lạc Nhị chủ đã khôi phục, liền hỏi:
"Pháp tinh thế nào rồi?"

"Nhờ Thừa Mông đại nhân ra tay, pháp tinh đã khôi phục như ban đầu." Lạc Thanh hơi cúi đầu, không dám nhìn về phía vị thần duệ nhập ma đang nằm trên nhuyễn tháp.

Không phải không muốn nhìn, mà là không dám.

Hắn hao tổn lượng lớn linh lực cùng tu vi cũng chỉ để giữ cho pháp tinh kia không bị hao mòn thêm chút nào, thế nhưng tên nhập ma thần duệ kia chỉ khẽ vung tay, liền khiến những vết rạn nứt từng cái từng cái biến mất sạch sẽ.

Tu vi như vậy, quả thực đáng sợ đến mức khủng bố. Cái tên hoa sen yêu dám bảo rằng linh lực của nhập ma thần duệ bất ổn, nhưng hiển nhiên không phải bất ổn, mà là cố tình giấu bớt đi thôi.

Chử U hơi nghiêng đầu, ánh mắt cân nhắc nhìn Lạc Thanh với đôi mắt tối tăm không rõ:
"Nếu pháp tinh đã khôi phục như cũ, ngươi còn trả lại làm gì?"

Câu nói ấy nghe ra như đang chỉ trích người khác.

Nhưng Lạc Thanh vẫn đứng nguyên, như thể đang khuyên chính mình nhẫn nhịn thêm chút nữa. Qua một hồi lâu, hắn mới đột nhiên mở miệng:
"Cầu xin đại nhân hạ phàm một chuyến."

Chử U đưa tay sờ chiếc túi thơm bên hông, bên trong rõ ràng có con Hắc Long kia đang cựa quậy. Nàng mặt không đổi sắc, bàn tay khẽ che lấy túi thơm có thêu nhánh ngô đồng, thong thả nói:
"Đây là giá khác."

Trước đây đã nói rõ: muốn nàng đi nhân gian một chuyến thì phải dùng linh thạch để đổi. Sau đó hắn mang về nửa viên linh thạch, chính là để đổi lấy việc nàng chữa lành pháp tinh.

Lạc Thanh tựa hồ không ngờ nhập ma thần duệ lại vô sỉ đến vậy, so với ma còn giống ma hơn. Nhưng hắn có thể cò kè thêm được gì sao? Hiển nhiên là không.

Trấn Ma Tháp sắp hoàn thành, nếu Ma Chủ vẫn chưa tỉnh lại, thì cơ hội sẽ chẳng còn nữa.

Dù vô cùng không muốn, Lạc Thanh vẫn lôi từ trong giới tử ra những hòm linh thạch, từng hòm từng hòm chất đầy.

Rương gỗ mở ra, linh thạch lớn nhỏ không đều xếp thành từng khối ngay ngắn, phẩm chất đều cực tốt, vết cắt nhẵn nhụi, tuyệt đối không phải loại đào trong thiên nhiên thô ráp mà có.

Ngay cả Hám Trúc — một kẻ tu thành ma trong nhân gian — cũng chưa từng thấy linh thạch phẩm chất cao đến thế, vừa nhìn đã biết không phải vật mà người thường có thể có được.

Chử U khẽ cúi người, đưa mắt nhìn rõ trong rương gỗ. Trước đây nàng đã thấy kỳ lạ, đám ma tu này đi lại căn bản không cần dùng đến linh thạch, thế mà lại lén chuyển linh thạch trong đại điện ra ngoài, chẳng rõ dùng để làm gì. Nay lại càng thấy quái dị: đường đường nhị chủ Ma Khư, chẳng lẽ vì thiếu thốn đến mức phải dốc ra cả gia sản tổ truyền?

"Những linh thạch này, đều cho đại nhân."
Giọng điệu Lạc Thanh nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng không nỡ.

Chử U vung tay, lập tức từng hòm linh thạch lăn ầm ầm trên đất, đổ đống lộn xộn vào một góc đại điện, xen cùng với đám yêu binh ma khí phế bỏ, chẳng khác nào rác rưởi.

Sắc mặt Lạc Thanh thoáng biến đổi, như có tức giận, nhưng lại kìm nén không phát tác.

Chử U cảm nhận trong lòng bàn tay bị cạ một cái, hóa ra là con rồng kia đang cọ đầu làm nũng.

"Không ngờ còn biết làm nũng nữa." — nàng thầm nghĩ — "Xem ra cũng chẳng đến nỗi ngốc, tuy mặt lạnh lùng, nhưng vẫn biết lấy lòng người khác."

Chỉ là nàng không muốn để Lạc Nhị Chủ thấy cảnh này, bèn dùng ngón tay khẽ gõ lên túi thơm, coi như đáp lại.

"Đại nhân, linh thạch đã đưa lên rồi."
Lạc Thanh nghiêm mặt nhắc lại, ý tứ là đồ cũng đã dâng, lời hứa cũng nên thực hiện.

Chử U nhàn nhạt đáp:
"Vậy thì phiền Nhị Chủ đi trước một bước."

Ánh mắt Lạc Thanh chợt lóe, nhìn về phía vị nhập ma thần duệ tóc bạc:
"Đại nhân chẳng lẽ đổi ý?"

"Ta nào phải kẻ thất tín?" Chử U lạnh nhạt nói.

Thấy Lạc Thanh vẫn nghi ngờ, nàng bèn tách ra một luồng thần thức, hóa thành ánh sáng trắng ngời, phủ lên đỉnh đầu vị tướng quân mặt lạnh kia, tựa hồ tùy tiện kéo dài ra một sợi tóc bạc.

"Như vậy, sau khi ngươi hạ phàm, ta liền có thể tìm được ngươi."

Ngón tay nàng khẽ đau nhói, giống như bị răng cọ qua qua tấm gấm, khiến nàng cau mày, lập tức nói:
"Chẳng lẽ còn muốn ta tiễn ngươi thêm đoạn đường?"

Tính khí xoay chuyển nhanh đến mức ấy, dù biết nàng vốn thất thường, Lạc Thanh vẫn thoáng sững sờ, chỉ đành xoay người rời đi.

Khi cánh cửa đại điện khép lại, sắc mặt Chử U mới dịu đi. Nàng liền thả con rồng ra khỏi túi thơm.

Hám Trúc kinh hãi đến hồn vía bay mất, chỉ thấy Tôn chủ kẹp lấy đuôi rồng, khiến con Hắc Long đen thui treo ngược đầu xuống đất, chẳng có chút nào tôn nghiêm thần duệ.

Vừa nãy còn ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay nàng, chớp mắt sau đã quay sang cắn, quả đúng là loài súc sinh khó thuần dưỡng.

Bị đôi mắt vàng kia trừng chằm chằm, Chử U càng thêm khó chịu, liền buông lời cảnh cáo:
"Nếu còn dám nữa, ta đem ngươi hầm canh luôn."

Nghe vậy, Trường Ứng ngoan ngoãn bò lại bên cạnh, cuộn mình thành một đống.

Hám Trúc hỏi:
"Tôn chủ định đi nhân gian ư?"

Chử U mới chợt nhớ ra chuyện chính:
"Đúng vậy. Sau khi ta rời Ma giới, ngươi lập tức đi Thượng Hi thành, tìm người hiểu rõ mọi chuyện."

Trường Ứng dường như nghe hiểu, ngước mắt nhìn nàng chằm chằm.

Chử U bật cười khẽ:
"Ngươi chẳng lẽ thật sự biết Thượng Hi thành ở đâu sao?"

Hám Trúc vội nói:
"Tôn chủ, thần duệ vừa mới giáng thế, làm sao biết Thượng Hi thành là nơi nào. Có điều... Tôn chủ còn nhớ con rồng này đã có tên chưa..."

Chử U thoáng ngẩn ra, quả thực nàng đã quên mất chuyện đặt tên cho nó — mà đúng hơn là nó tự bốc thăm được cái tên ấy.

Nàng không đổi sắc, gật đầu một cái, nắm lấy thân hình đen tuyền của con rồng, áo choàng đen quét dài trên đất:
"Được rồi, ta xuống nhân gian xem thử, xem rốt cuộc hồn phách kia của Ma Chủ có thật sự chuyển thế thành người hay không."

Hám Trúc vội vàng đáp lời.

"Làm người nào có thoải mái bằng làm ma."
Chử U cười nhạt, bóng dáng hóa thành khói xám, thoáng chốc đã tan biến.

Trong đại điện, nhất thời chỉ còn lại một mình Hám Trúc.
Nàng khẽ lắc mình, y phục xanh biếc trên người lập tức biến đổi, bị một màu đen thẫm nhuộm kín, mái tóc đen nhánh cũng trong nháy mắt hóa thành trắng toát.

Nhìn khuôn mặt kia, quả thực giống hệt Chử U, chỉ là cử chỉ thần thái vẫn có chút khác biệt.

Trong tay Hám Trúc, bức tượng gỗ chợt nóng lên, nàng suýt nữa đã ném nó đi, nhưng rồi lại nhận ra trên tượng khắc ấy phảng phất mang khí tức của chính Tôn chủ mình.

...

Thế gian tuyết lớn, gió bắc quét ngang mặt đất.
Trên mái hiên lâm xao, tuyết nặng đọng thành từng mảng trắng dày.

Trời u ám, người qua đường che dù vội vã đi ngang. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, họ chợt thoáng thấy một bóng dáng gầy guộc, y phục đen bạc màu, tóc đen xõa tung, toàn thân như bị gió tuyết cuốn lấy mà run rẩy.

Nhưng chẳng ai dừng bước.
Trong thời loạn thế, dân chạy nạn áo quần mỏng manh đâu có hiếm lạ, bọn họ còn đang ôm bát cháo nóng, cầm chiếc bánh nướng, liền vội vã bước đi.

Thân ảnh kia vẫn đứng nguyên giữa gió tuyết. Vòng eo nhỏ thắt một dải lưng đỏ tươi, màu sắc ấy nổi bật mà cũng như bị tuyết trắng phủ lấp nửa phần. Áo choàng ngoài phấp phới tung bay, ống tay rộng mở, để lộ cổ tay trắng nõn, trên đó đeo một chiếc vòng ngọc cổ xưa.

Vòng ngọc ấy đen sẫm, tựa như được tạc từ một khối ngọc thạch mực quý hiếm.

Đúng lúc ấy, từ một căn lều gỗ cháy sém bên đường, có người hấp tấp lao ra.
Trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa tham lam, hai tay vừa vươn đã toan chụp lấy vòng ngọc kia.

Nào ngờ chiếc vòng khẽ động, tựa hồ sống dậy. Một đôi đồng tử vàng sắc dựng đứng bỗng mở bừng, cái miệng đỏ tươi há ra, "cắn" mạnh vào tay kẻ kia.

Người đàn ông mặt mũi ám đen kêu thảm, vội buông tay. Bước chân loạng choạng, hắn ngã ngửa trên nền tuyết.

Hắn vội ngậm lấy vết thương, hút máu ra, rồi khạc nhổ máu lẫn nước bọt xuống đất.

Ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc, hắn chợt bắt gặp một dung nhan tuyệt mỹ như tiên, trong thoáng chốc liền ngỡ bản thân lạc vào mây trời.

Chử U cúi đầu nhìn hắn, ngón tay khẽ lướt qua chiếc vòng rồng trên cổ tay, thản nhiên nói:

"Muốn trộm bảo bối của ta sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...