[BHTT-Edit] - Đại Yêu
Chương 12
Không có sừng, còn gì gọi là rồng?Chử U nghĩ rất lâu, nhưng chưa từng nghe nói có con rồng nào lại không mọc sừng.Thế mà con rồng này, toàn thân phủ vảy đen, quả thực lại không hề có sừng. Không chỉ không có, mà hình dáng còn dữ tợn đến cực điểm.Có lẽ chân thân rồng vốn dĩ hung hãn như vậy, nào có thể đem so với mấy loài chim nhỏ như Hỉ Thước, Khổng Tước.Chử U nâng con tiểu Hắc Xà có dáng rồng trong tay, thoáng chốc không biết nên nói gì. Nàng nhìn chằm chằm vật nhỏ đen sì, mềm nhũn trong lòng bàn tay thật lâu, mới khẽ nói:
"Có thể hóa hình được không?"Nhưng rồng vốn không lè lưỡi, miệng nó chẳng mở, chỉ có đôi đồng tử vàng óng thẳng tắp nhìn nàng – vị thần duệ đã nhập ma này.Chẳng lẽ ở trong trứng quá lâu, ngốc thật rồi?"Tôn chủ, đây thật sự là rồng ư?" – Hám Trúc lần đầu nhìn thấy một thần duệ nhỏ bé như thế, nhất thời cũng không dám chắc."Đại khái là vậy." – Chử U nâng sinh linh nhẹ bẫng kia trong tay, thử rót một tia linh lực dò xét gân cốt cùng tiên cốt của nó.Nàng nhớ lại, từ sau khi gân cốt tiên thiên của mình bị đánh bật ra ngoài, nàng chưa từng nhìn thấy vật gì tương tự nữa.Khi ấy, trên Trảm Tiên đài, hai tay nàng bị trói chặt, xương sống đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt đầy trán. Nàng muốn hét to, nhưng máu trong người đã chảy cạn, ngay cả hơi sức kêu gào cũng chẳng còn.Từng tấc gân cốt bị rút ra khỏi thân thể, hai luồng sáng dần dần bị kéo khỏi lưng, rơi vào tay kẻ Phượng tộc cầm đao.Hình dáng kẻ đó, đến giờ nàng cũng đã quên gần hết, nghĩ lại chỉ thấy buồn cười.Hắc Long yên lặng nhìn nàng. Quả nhiên, trên đầu nó chẳng có sừng, thậm chí cả móng vuốt cũng không dài – chẳng khác gì một con rắn.Một tia linh lực quấn quanh thân thể nó. Đôi đồng tử vàng lập tức co lại, luồng linh lực vừa chạm đến liền bị nuốt sạch, chẳng còn sót chút nào.Hám Trúc kinh hãi, há hốc mồm:
"Chẳng lẽ... rồng này lại lấy linh lực làm thức ăn?"Chử U nắm lấy chiếc đầu nhỏ khéo léo của nó bằng hai ngón tay trắng nõn. Hắc Long khó chịu lắc đầu, nhưng hoàn toàn không thoát nổi.Nó giãy giụa mấy lần, cuối cùng chỉ như đang bị nàng chọc ghẹo, chẳng khác gì mèo vờn chuột.Chử U bật cười khẽ:
"Tốt mã dẻ cùi."*Hám Trúc im lặng. Nhưng cho dù là "tốt mã dẻ cùi", chỉ cần là thần duệ, cũng lợi hại hơn vô số yêu tu khổ luyện cả đời.Hắc Long tuy nuốt linh lực, vẫn gầy yếu đến cực điểm, ngay cả giãy giụa cũng không thoát ra nổi.Chử U thầm thấy kỳ lạ: Một con rồng nhỏ yếu như thế, Long tộc vì sao phải bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy? Chẳng lẽ bởi nó dị dạng quá mức, sợ bị ngoại tộc chê cười, nên mới che giấu?Nghĩ vậy cũng không hẳn là vô lý. Long tộc vốn trọng nhất là thể diện – mất mặt chẳng khác nào trời sập.Nàng nhấc cao con rồng lên, định thử rót thêm một tia linh lực để dò xét. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nàng kinh ngạc phát hiện –Trên thân Hắc Long, không hề có lấy một chút thần lực nào.Nếu là thần duệ, tất yếu phải mang trong mình thần lực. Bằng không thì khác gì yêu ma tầm thường?Thấy sắc mặt Tôn chủ thoáng biến đổi, Hám Trúc lập tức hỏi:
"Tôn chủ, lẽ nào con rồng này có chỗ không đúng?"Trong mắt Chử U thoáng hiện một tia đau lòng khó nhận ra, nhưng nhiều hơn lại là vẻ thích thú kỳ quái, như vừa tìm được món đồ chơi hiếm có:
"Trời sinh thiếu hụt thần lực, ngay cả Hóa Hình cũng chẳng thể. Thần duệ như vậy... còn không bằng không có."Hám Trúc nghe xong liền ngây người:
"Vậy chẳng phải con rồng này là kẻ ngu si? Tôn chủ, sao chúng ta phải phí tài lực trong đại điện để nuôi một kẻ ngu si?""Không sao." – Chử U thản nhiên buông đầu nó ra, lại dùng ngón tay khẽ chọc bụng nó, "Là ta nuôi, đâu phải ngươi nuôi."Hám Trúc lập tức cười gượng:
"Tôn chủ mà còn chịu nuôi một kẻ ngu si thay Long tộc, nếu Long tộc không mang ơn, thì thật chẳng còn gì để nói.""Có lý." – Chử U nghe vậy lại tỏ vẻ hài lòng, ôm con rồng nhỏ vào ngực, vẻ mặt vừa thương tiếc vừa thích thú.Một con rồng không chút thần lực, dáng dấp chẳng khác gì hắc xà, ngay cả Long tộc nhìn thấy, e cũng chẳng nhận ra."Tôn chủ, nó đã phá xác rồi, người còn muốn giấu trong người sao?" – Hám Trúc dè dặt hỏi.Chử U nhíu mày:
"Cất trong người mới an toàn. Nhỡ chạy mất, biết tìm lại ở đâu được?"Hám Trúc đành ngậm miệng, không dám nói thêm.Trong điện vắng lặng, trên nhuyễn tháp vẫn còn dựng đứng một cái vỏ trứng lớn, ánh sáng lưu quang lấp lánh bao quanh, chưa tan đi.Con tiểu xà kia trên người chẳng hề có chút linh lực nào, nhưng vỏ trứng lại tràn đầy linh khí.Chẳng lẽ toàn bộ linh khí đều lưu lại trong vỏ trứng, mà chẳng truyền sang cho nó lấy một chút?Hàm, thật là ngốc nghếch đến cực điểm. Vậy mà cũng có thể trở thành Thần duệ, cũng chẳng biết là phúc phận tu luyện bao nhiêu đời mới có được.Chử U liền nhét con rồng đen nhỏ kia vào trong vạt áo. Nó giật giật thân mình, lướt qua ngực nàng, khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái.Nàng ấn đầu con rồng đang vặn vẹo một phen, lạnh giọng uy hiếp:
"Cử động nữa thì ta đem ngươi nấu luôn. Thịt rồng ta còn chưa từng nếm qua đâu."Tiểu long nghe vậy liền im thin thít, không dám nhúc nhích, yếu ớt rũ xuống.Chử U khẽ cười, thầm nghĩ: Lạnh lùng vô tình đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một con rồng nở non, còn non nớt hơn cả trứng."Tôn chủ, còn vỏ trứng thì xử lý thế nào?" – Hám Trúc dè dặt hỏi.Chử U vung tay, cái vỏ trứng trên giường liền rơi vào lòng bàn tay nàng. Dù đã trống rỗng, nhưng vẫn nặng nề như cũ.Nghĩ ngợi một chút, nàng bảo:
"Đưa ta một cái bát."Hám Trúc ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy từ giới tử ra một cái bát đẹp đẽ, viền ngoài còn nạm vàng.Chử U đưa tay giữ lấy vỏ trứng, khẽ vận lực. Cái vỏ vốn còn đứng vững tức thì vỡ nát thành bột mịn, bị gió cuốn hết thảy vào trong bát.Một quả trứng khổng lồ, vậy mà nghiền thành bột cũng chưa đầy nửa bát, nhìn có phần quái dị.Hám Trúc nuốt khan. Linh khí trong bột dày đặc, lại còn xen lẫn khí tức Long tộc lạnh buốt. Ánh mắt nàng sáng lên, chỉ dám nhìn mà không dám khởi tâm tham niệm.Chử U cầm bát đưa ra trước mặt thị nữ, còn lắc lắc.Hám Trúc giật mình, tim run rẩy, tưởng đâu Tôn chủ muốn ban thưởng cho mình, chưa kịp tạ ơn thì nghe nàng thản nhiên nói:
"Trộn vào thịt Yêu thú, mang cho con rồng này ăn."Hám Trúc chết lặng:
"Nhưng... rồng liệu có ăn thịt không?""Đói thì phải ăn. Không ăn cũng phải ăn." – Chử U nhấn mạnh, tiện tay kéo con rồng nhỏ ra khỏi vạt áo.Hám Trúc thầm nghĩ: Thì ra đãi ngộ của thần duệ cũng chẳng tốt đẹp gì."Đi nhanh về nhanh." – Chử U thúc giục."Nhưng... lấy thịt gì?" – Hám Trúc còn do dự hỏi thêm.Chử U cũng chưa từng nuôi rồng. Trong trí nhớ, ở Thiên giới nàng chỉ gặp những chân long đã thành tiên thể, vốn không cần ăn uống. Bây giờ lại xuất hiện một con non như Hắc Xà, chẳng khác nào phàm thú, tất nhiên cũng phải ăn thịt.Nàng giữ lấy đầu tiểu long, ánh mắt chạm vào cặp đồng tử vàng lạnh lẽo kia, không hiểu sao trong lòng thoáng run. Rõ ràng chỉ là một sinh linh non yếu không có chút linh lực nào, vậy mà ánh mắt lại mang theo uy thế khiến người ta bất an.Tiểu súc sinh này, lai lịch e rằng không nhỏ. Tiếc là một con Tàn Long.Chử U bật cười, trách mình linh lực cạn kiệt đến mức suy nghĩ lung tung. Nàng khoát tay:
"Tùy tiện làm một ít, băm nhuyễn là được."Hám Trúc vội vàng ôm bát, đi tìm Yêu thú để làm thịt.Ở cửa đại điện, Hoa Sen Yêu – Hồng Cừ – vừa thấy cửa mở liền muốn lẻn vào, nào ngờ bị cơn gió quét văng ra ngoài.Hám Trúc bắt gặp ánh mắt châm chọc, còn chưa kịp nói, Hồng Cừ đã nổi giận, nhưng không dám gây sự trước cửa thần duệ, đành âm thầm bám theo.Nàng ta tận mắt nhìn Hám Trúc trong Hắc Phong Lâm ra tay giết Yêu thú, lột da róc xương, chặt thành thịt vụn, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức tim nàng run rẩy. Trong lòng càng thêm hối hận vì đã nhập Ma giới.Hám Trúc tất nhiên biết Hồng Cừ đang lén theo dõi, nhưng không quan tâm, cứ thản nhiên chế biến thịt....Trong đại điện, Chử U ôm con Hắc Long quan sát. Nó không hề mềm mại như các ấu thú khác, ngược lại lạnh như băng, như khối tuyết vĩnh hằng.Nàng dò soát lưng nó, cả trán cũng không sờ thấy tiên cốt, càng chẳng có dấu hiệu mọc sừng. Nếu không phải linh khí của nó hệt như trong trứng, nàng còn tưởng mình ôm nhầm.Con rồng nhỏ chỉ trừng mắt nhìn nàng, không giãy dụa, để mặc bị sờ nắn.Chử U thở dài: Đẹp đẽ một quả trứng, cuối cùng lại nở ra một kẻ phế vật, vừa ngu ngốc vừa vô dụng. Long tộc thật oan nghiệt.Chẳng bao lâu, Hám Trúc trở lại, mang theo thịt Yêu thú đã trộn bột vỏ trứng.Chử U nhận lấy bát, ấn đầu Hắc Long xuống, ép nó ăn.Ban đầu nó định phản kháng, nhưng sau lại ngoan ngoãn, tựa hồ ngửi thấy trong bát có linh khí.Hám Trúc ngạc nhiên thốt lên:
"Thần duệ... cũng ăn thịt sao?"Chử U chống cằm, mái tóc trắng xõa xuống bờ vai gầy, làm lộ ra vết sẹo dữ tợn nơi cổ tay.Hắc Long ăn được một lát, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vàng lạnh lẽo lại chạm phải tầm nhìn của nàng."Ăn no rồi?" – Chử U vừa định gõ vào đầu nó, thì phát hiện thịt trong bát hầu như còn nguyên, nhưng linh khí đã bị hút sạch."Còn kén chọn đến thế... thế này dưỡng sao nổi?" – Nàng nhíu mày.Hám Trúc còn chưa kịp đáp thì đã thấy tiểu long bất ngờ há miệng, ngoạm chặt lấy tay Tôn chủ. Máu tươi chảy ra, nhưng Chử U chỉ hừ lạnh, ấn cả đầu nó vào trong bát."Nếu nuôi không quen, thì vứt đi." – Nàng buông lời nhạt nhẽo, chẳng rõ là thật hay giả.Hám Trúc nhìn thấy máu trên lòng bàn tay chủ nhân, suýt nữa tức đến nghẹt thở:
"Con rồng này vừa mới nở đã dám cắn người. Ngày sau chẳng phải còn muốn phản nghịch, gây đại họa ư?"*Tốt mã dẻ cùi: chỉ đẹp bề ngoài nhưng bên trong lại kém chất lượng hoặc không ra gì.
"Có thể hóa hình được không?"Nhưng rồng vốn không lè lưỡi, miệng nó chẳng mở, chỉ có đôi đồng tử vàng óng thẳng tắp nhìn nàng – vị thần duệ đã nhập ma này.Chẳng lẽ ở trong trứng quá lâu, ngốc thật rồi?"Tôn chủ, đây thật sự là rồng ư?" – Hám Trúc lần đầu nhìn thấy một thần duệ nhỏ bé như thế, nhất thời cũng không dám chắc."Đại khái là vậy." – Chử U nâng sinh linh nhẹ bẫng kia trong tay, thử rót một tia linh lực dò xét gân cốt cùng tiên cốt của nó.Nàng nhớ lại, từ sau khi gân cốt tiên thiên của mình bị đánh bật ra ngoài, nàng chưa từng nhìn thấy vật gì tương tự nữa.Khi ấy, trên Trảm Tiên đài, hai tay nàng bị trói chặt, xương sống đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt đầy trán. Nàng muốn hét to, nhưng máu trong người đã chảy cạn, ngay cả hơi sức kêu gào cũng chẳng còn.Từng tấc gân cốt bị rút ra khỏi thân thể, hai luồng sáng dần dần bị kéo khỏi lưng, rơi vào tay kẻ Phượng tộc cầm đao.Hình dáng kẻ đó, đến giờ nàng cũng đã quên gần hết, nghĩ lại chỉ thấy buồn cười.Hắc Long yên lặng nhìn nàng. Quả nhiên, trên đầu nó chẳng có sừng, thậm chí cả móng vuốt cũng không dài – chẳng khác gì một con rắn.Một tia linh lực quấn quanh thân thể nó. Đôi đồng tử vàng lập tức co lại, luồng linh lực vừa chạm đến liền bị nuốt sạch, chẳng còn sót chút nào.Hám Trúc kinh hãi, há hốc mồm:
"Chẳng lẽ... rồng này lại lấy linh lực làm thức ăn?"Chử U nắm lấy chiếc đầu nhỏ khéo léo của nó bằng hai ngón tay trắng nõn. Hắc Long khó chịu lắc đầu, nhưng hoàn toàn không thoát nổi.Nó giãy giụa mấy lần, cuối cùng chỉ như đang bị nàng chọc ghẹo, chẳng khác gì mèo vờn chuột.Chử U bật cười khẽ:
"Tốt mã dẻ cùi."*Hám Trúc im lặng. Nhưng cho dù là "tốt mã dẻ cùi", chỉ cần là thần duệ, cũng lợi hại hơn vô số yêu tu khổ luyện cả đời.Hắc Long tuy nuốt linh lực, vẫn gầy yếu đến cực điểm, ngay cả giãy giụa cũng không thoát ra nổi.Chử U thầm thấy kỳ lạ: Một con rồng nhỏ yếu như thế, Long tộc vì sao phải bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy? Chẳng lẽ bởi nó dị dạng quá mức, sợ bị ngoại tộc chê cười, nên mới che giấu?Nghĩ vậy cũng không hẳn là vô lý. Long tộc vốn trọng nhất là thể diện – mất mặt chẳng khác nào trời sập.Nàng nhấc cao con rồng lên, định thử rót thêm một tia linh lực để dò xét. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nàng kinh ngạc phát hiện –Trên thân Hắc Long, không hề có lấy một chút thần lực nào.Nếu là thần duệ, tất yếu phải mang trong mình thần lực. Bằng không thì khác gì yêu ma tầm thường?Thấy sắc mặt Tôn chủ thoáng biến đổi, Hám Trúc lập tức hỏi:
"Tôn chủ, lẽ nào con rồng này có chỗ không đúng?"Trong mắt Chử U thoáng hiện một tia đau lòng khó nhận ra, nhưng nhiều hơn lại là vẻ thích thú kỳ quái, như vừa tìm được món đồ chơi hiếm có:
"Trời sinh thiếu hụt thần lực, ngay cả Hóa Hình cũng chẳng thể. Thần duệ như vậy... còn không bằng không có."Hám Trúc nghe xong liền ngây người:
"Vậy chẳng phải con rồng này là kẻ ngu si? Tôn chủ, sao chúng ta phải phí tài lực trong đại điện để nuôi một kẻ ngu si?""Không sao." – Chử U thản nhiên buông đầu nó ra, lại dùng ngón tay khẽ chọc bụng nó, "Là ta nuôi, đâu phải ngươi nuôi."Hám Trúc lập tức cười gượng:
"Tôn chủ mà còn chịu nuôi một kẻ ngu si thay Long tộc, nếu Long tộc không mang ơn, thì thật chẳng còn gì để nói.""Có lý." – Chử U nghe vậy lại tỏ vẻ hài lòng, ôm con rồng nhỏ vào ngực, vẻ mặt vừa thương tiếc vừa thích thú.Một con rồng không chút thần lực, dáng dấp chẳng khác gì hắc xà, ngay cả Long tộc nhìn thấy, e cũng chẳng nhận ra."Tôn chủ, nó đã phá xác rồi, người còn muốn giấu trong người sao?" – Hám Trúc dè dặt hỏi.Chử U nhíu mày:
"Cất trong người mới an toàn. Nhỡ chạy mất, biết tìm lại ở đâu được?"Hám Trúc đành ngậm miệng, không dám nói thêm.Trong điện vắng lặng, trên nhuyễn tháp vẫn còn dựng đứng một cái vỏ trứng lớn, ánh sáng lưu quang lấp lánh bao quanh, chưa tan đi.Con tiểu xà kia trên người chẳng hề có chút linh lực nào, nhưng vỏ trứng lại tràn đầy linh khí.Chẳng lẽ toàn bộ linh khí đều lưu lại trong vỏ trứng, mà chẳng truyền sang cho nó lấy một chút?Hàm, thật là ngốc nghếch đến cực điểm. Vậy mà cũng có thể trở thành Thần duệ, cũng chẳng biết là phúc phận tu luyện bao nhiêu đời mới có được.Chử U liền nhét con rồng đen nhỏ kia vào trong vạt áo. Nó giật giật thân mình, lướt qua ngực nàng, khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái.Nàng ấn đầu con rồng đang vặn vẹo một phen, lạnh giọng uy hiếp:
"Cử động nữa thì ta đem ngươi nấu luôn. Thịt rồng ta còn chưa từng nếm qua đâu."Tiểu long nghe vậy liền im thin thít, không dám nhúc nhích, yếu ớt rũ xuống.Chử U khẽ cười, thầm nghĩ: Lạnh lùng vô tình đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một con rồng nở non, còn non nớt hơn cả trứng."Tôn chủ, còn vỏ trứng thì xử lý thế nào?" – Hám Trúc dè dặt hỏi.Chử U vung tay, cái vỏ trứng trên giường liền rơi vào lòng bàn tay nàng. Dù đã trống rỗng, nhưng vẫn nặng nề như cũ.Nghĩ ngợi một chút, nàng bảo:
"Đưa ta một cái bát."Hám Trúc ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy từ giới tử ra một cái bát đẹp đẽ, viền ngoài còn nạm vàng.Chử U đưa tay giữ lấy vỏ trứng, khẽ vận lực. Cái vỏ vốn còn đứng vững tức thì vỡ nát thành bột mịn, bị gió cuốn hết thảy vào trong bát.Một quả trứng khổng lồ, vậy mà nghiền thành bột cũng chưa đầy nửa bát, nhìn có phần quái dị.Hám Trúc nuốt khan. Linh khí trong bột dày đặc, lại còn xen lẫn khí tức Long tộc lạnh buốt. Ánh mắt nàng sáng lên, chỉ dám nhìn mà không dám khởi tâm tham niệm.Chử U cầm bát đưa ra trước mặt thị nữ, còn lắc lắc.Hám Trúc giật mình, tim run rẩy, tưởng đâu Tôn chủ muốn ban thưởng cho mình, chưa kịp tạ ơn thì nghe nàng thản nhiên nói:
"Trộn vào thịt Yêu thú, mang cho con rồng này ăn."Hám Trúc chết lặng:
"Nhưng... rồng liệu có ăn thịt không?""Đói thì phải ăn. Không ăn cũng phải ăn." – Chử U nhấn mạnh, tiện tay kéo con rồng nhỏ ra khỏi vạt áo.Hám Trúc thầm nghĩ: Thì ra đãi ngộ của thần duệ cũng chẳng tốt đẹp gì."Đi nhanh về nhanh." – Chử U thúc giục."Nhưng... lấy thịt gì?" – Hám Trúc còn do dự hỏi thêm.Chử U cũng chưa từng nuôi rồng. Trong trí nhớ, ở Thiên giới nàng chỉ gặp những chân long đã thành tiên thể, vốn không cần ăn uống. Bây giờ lại xuất hiện một con non như Hắc Xà, chẳng khác nào phàm thú, tất nhiên cũng phải ăn thịt.Nàng giữ lấy đầu tiểu long, ánh mắt chạm vào cặp đồng tử vàng lạnh lẽo kia, không hiểu sao trong lòng thoáng run. Rõ ràng chỉ là một sinh linh non yếu không có chút linh lực nào, vậy mà ánh mắt lại mang theo uy thế khiến người ta bất an.Tiểu súc sinh này, lai lịch e rằng không nhỏ. Tiếc là một con Tàn Long.Chử U bật cười, trách mình linh lực cạn kiệt đến mức suy nghĩ lung tung. Nàng khoát tay:
"Tùy tiện làm một ít, băm nhuyễn là được."Hám Trúc vội vàng ôm bát, đi tìm Yêu thú để làm thịt.Ở cửa đại điện, Hoa Sen Yêu – Hồng Cừ – vừa thấy cửa mở liền muốn lẻn vào, nào ngờ bị cơn gió quét văng ra ngoài.Hám Trúc bắt gặp ánh mắt châm chọc, còn chưa kịp nói, Hồng Cừ đã nổi giận, nhưng không dám gây sự trước cửa thần duệ, đành âm thầm bám theo.Nàng ta tận mắt nhìn Hám Trúc trong Hắc Phong Lâm ra tay giết Yêu thú, lột da róc xương, chặt thành thịt vụn, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức tim nàng run rẩy. Trong lòng càng thêm hối hận vì đã nhập Ma giới.Hám Trúc tất nhiên biết Hồng Cừ đang lén theo dõi, nhưng không quan tâm, cứ thản nhiên chế biến thịt....Trong đại điện, Chử U ôm con Hắc Long quan sát. Nó không hề mềm mại như các ấu thú khác, ngược lại lạnh như băng, như khối tuyết vĩnh hằng.Nàng dò soát lưng nó, cả trán cũng không sờ thấy tiên cốt, càng chẳng có dấu hiệu mọc sừng. Nếu không phải linh khí của nó hệt như trong trứng, nàng còn tưởng mình ôm nhầm.Con rồng nhỏ chỉ trừng mắt nhìn nàng, không giãy dụa, để mặc bị sờ nắn.Chử U thở dài: Đẹp đẽ một quả trứng, cuối cùng lại nở ra một kẻ phế vật, vừa ngu ngốc vừa vô dụng. Long tộc thật oan nghiệt.Chẳng bao lâu, Hám Trúc trở lại, mang theo thịt Yêu thú đã trộn bột vỏ trứng.Chử U nhận lấy bát, ấn đầu Hắc Long xuống, ép nó ăn.Ban đầu nó định phản kháng, nhưng sau lại ngoan ngoãn, tựa hồ ngửi thấy trong bát có linh khí.Hám Trúc ngạc nhiên thốt lên:
"Thần duệ... cũng ăn thịt sao?"Chử U chống cằm, mái tóc trắng xõa xuống bờ vai gầy, làm lộ ra vết sẹo dữ tợn nơi cổ tay.Hắc Long ăn được một lát, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vàng lạnh lẽo lại chạm phải tầm nhìn của nàng."Ăn no rồi?" – Chử U vừa định gõ vào đầu nó, thì phát hiện thịt trong bát hầu như còn nguyên, nhưng linh khí đã bị hút sạch."Còn kén chọn đến thế... thế này dưỡng sao nổi?" – Nàng nhíu mày.Hám Trúc còn chưa kịp đáp thì đã thấy tiểu long bất ngờ há miệng, ngoạm chặt lấy tay Tôn chủ. Máu tươi chảy ra, nhưng Chử U chỉ hừ lạnh, ấn cả đầu nó vào trong bát."Nếu nuôi không quen, thì vứt đi." – Nàng buông lời nhạt nhẽo, chẳng rõ là thật hay giả.Hám Trúc nhìn thấy máu trên lòng bàn tay chủ nhân, suýt nữa tức đến nghẹt thở:
"Con rồng này vừa mới nở đã dám cắn người. Ngày sau chẳng phải còn muốn phản nghịch, gây đại họa ư?"*Tốt mã dẻ cùi: chỉ đẹp bề ngoài nhưng bên trong lại kém chất lượng hoặc không ra gì.