[BHTT-Edit] - Đại Yêu

Chương 11



Nửa khối Linh thạch kia từ trong giới tử được lấy ra, lập tức chiếm trọn một mặt tường của đại điện.

Linh thạch óng ánh, long lanh dưới ánh Phượng Hoàng Hỏa càng thêm rực rỡ, khiến cung điện này thoáng chốc trở nên như cung điện băng ngọc, tráng lệ chẳng khác nào Long Cung.

Hám Trúc tròn mắt há mồm nhìn, chỉ tay vào vách Linh thạch kia, lắp bắp:
"Tôn chủ, cái này, cái này... chuyện này..."

Nàng "cái này" hồi lâu, rốt cuộc mới nghẹn ra một câu giọng trầm:
"Sao chúng ta lại xa hoa như thế chứ."

Chử U ôm viên trứng rồng đã thủng hai lỗ, không hề có ý thoái thác trách nhiệm, bình thản nói:
"Trứng này dường như rất thích, ta liền dời về đây thôi."

Một quả trứng sao có thể phản bác? Chỉ nghe "kẽo kẹt" vang lên, như thể đang kháng nghị gì đó.

Chử U cẩn thận nâng quả trứng nặng trịch trong lòng bàn tay. Trước mắt nàng vẫn mờ mịt, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên lòa nhòa, nhưng vẫn chặc lưỡi nói:
"Thấy chưa, nó quả thật rất thích."

Hám Trúc thật sự kinh sững:
"Linh thạch này... hẳn là do Lạc Nhị chủ cho sao?"

Nàng nghĩ mãi không thông, Lạc Nhị chủ sao lại có nhiều linh thạch đến vậy. Khối linh thạch khổng lồ, liên miên bất tuyệt, ngoại trừ chỗ góc cạnh hơi sắc bén thì hầu như không có khuyết điểm nào.

"Ta lấy từ trong Vấn Tâm Nham ra." – Chử U nói thật.

Hám Trúc toàn thân run lên. Lấy từ Vấn Tâm Nham... kia chẳng phải là Ma chủ sao.

Trứng rồng bỗng nhiên vang lên một tiếng, sau đó im lặng không động, như thể đang chờ đợi điều gì.

Hám Trúc đợi hồi lâu vẫn chẳng thấy trứng rồng phá vỏ, trong lòng dần nóng nảy, không kìm được hỏi:
"Tôn chủ, chẳng lẽ trứng rồng này đang chờ người đút ăn ư?"

"Vừa rồi chẳng phải nó còn tự ăn được sao, sao giờ lại muốn đút?" Chử U vốn chưa từng nuôi rồng, cũng chẳng rõ rồng có thật sự yếu ớt đến mức như thế hay không.

Hám Trúc liếc nhìn, không dám nhìn lâu, liền vội thu ánh mắt về:
"Nếu không... để thuộc hạ thử xem?"

Chuyện hầu hạ kiểu này, dĩ nhiên không thể để Tôn chủ tự thân ra tay.

Thế nhưng hắc y Tôn chủ lại không đưa trứng cho nàng, ngược lại tự mình giơ bàn tay trắng nõn, dẫn một tia linh khí từ Linh thạch tách ra.

Luồng linh khí ấy quấn quanh trên trứng rồng, nhưng không lập tức bị nuốt, mà từng chút một chậm rãi biến mất.

Một lát sau, phần linh khí còn lại quấn quanh trứng rồng cũng dần trở nên tĩnh lặng.

Chử U tiếp tục đút cho trứng rồng, đồng thời mượn linh khí Linh thạch áp chế độc khí trong mắt.

Một hồi sau, nàng nhắm chặt mắt rồi mở ra, màn sương trước mắt tựa hồ tan đi phần nào, có thể thấy rõ hơn chút ít.

Nâng trứng rồng trong tay, nàng lại phát giác hai lỗ đen trên vỏ như đôi mắt đang trừng thẳng vào mình.

Sao còn trừng nữa?

"Trứng này sao không chịu ăn?" – Hám Trúc thấp giọng lẩm bẩm.

Lời vừa dứt, một luồng linh khí từ vỏ trứng phun ra, đồng thời cuốn nốt luồng linh khí còn sót lại quấn quanh trứng.

Hám Trúc kinh hãi:
"A... nấc cụt!"

Chử U lúc này mới chợt hiểu, thì ra do trong Vấn Tâm Nham linh khí quá mức dồi dào, trứng này đã sớm ăn no.

Ăn no rồi, sao vẫn chưa chịu phá vỏ? Chẳng lẽ đang giở trò trẻ con?

Hám Trúc cúi đầu, vô tình trông thấy cánh tay Chử U hiện ra ma văn. Cánh tay trắng ngần kia đặt trên đầu gối, lộ ra dưới tay áo, ma văn tuy mờ mịt khó rõ, nhưng sắc màu đã nhạt đi rất nhiều.

Chử U chẳng mấy bận tâm, dù linh lực có tiêu hao cũng sẽ khôi phục, không cần gấp gáp.

Hám Trúc càng nhìn càng thấy xót xa:
"Tôn chủ, Lạc Nhị chủ cầu ngài làm gì mà chỉ một chuyến đến Vấn Tâm Nham, linh lực lại hao tổn đến thế?"

"Không có gì, chỉ nhờ ta chữa trị một khối phá pháp tinh." Chử U thấy trứng rồng đã ăn no, liền thu sợi linh khí còn bay lơ lửng giữa không trung về.

Dòng linh khí mỏng như sương từ đầu ngón tay nàng dâng lên, rồi phụ trở lại vào mặt Linh thạch.

Trong Vấn Tâm Nham làm gì có phá pháp tinh nào khác, Hám Trúc nghe xong liền hiểu ra, ấp úng:
"Không... chẳng lẽ chính là khối pháp tinh của Ma chủ?"

"Ngoài nó ra, còn có cái khác sao?" – Chử U ôm trứng, bước đến giường mềm, giọng sâu kín.

Hám Trúc toàn thân cứng lại:
"Tôn chủ, sao phải lãng phí linh khí cho khối pháp tinh kia, chẳng lẽ... Ma chủ thật sự sắp tỉnh lại?"

"Tỉnh hay không, còn chưa thể chắc." Chử U nằm xuống giường, mái tóc bạc buông xõa như thác nước phủ trên gối mềm.

"Nhưng Tam chủ sẽ không làm chuyện vô ích. Nếu Ma chủ không thể tỉnh lại, sao bọn họ phải phí công đến thế?" Hám Trúc nhíu mày, không tin Tam chủ lặn lội lâu như vậy chỉ để làm việc vô ích.

Chử U nhìn xa xa, nơi kim trụ trắng xóa vẫn treo lơ lửng giao nhau cùng sương mờ, khẽ nói:
"Ta chữa trị pháp tinh, không chỉ vá lành những vết rạn, còn khiến nó dày thêm. Nhưng nguyên thần và hồn phách bên trong... lại không đơn giản như vậy."

Đúng thế, lúc nàng hao tổn linh lực chữa trị, không chỉ lấp kín từng vết nứt nhỏ, mà còn phủ thêm một tầng linh lực Phượng Hoàng lên mặt ngoài khối pháp tinh.

"Linh lực của ta có thể khiến nó hỏa thiêu không cháy, nước dội không tan, đao thương bất nhập." – Chử U khẽ cười.

Hám Trúc nghe xong thì sững sờ, rồi mới nhận ra: Tôn chủ đây là đang đóng lại một cánh cửa cho Ma chủ.

"Lạc Thanh không biết, ta cũng chẳng nói cho bọn họ, nhưng sớm muộn Tam chủ cũng sẽ rõ." Chử U chậm rãi mở miệng, sau khi hao tổn quá nhiều linh lực, vô cùng dễ chìm vào giấc ngủ.

Nàng khẽ vung tay:
"Đóng cửa lại, đừng để cái con yêu hoa sen đáng ghét kia bước vào."

Hám Trúc vội vàng tuân lệnh, trong ngực chấn động dữ dội. Nàng biết rõ Tôn chủ của mình sớm đã có thể sánh ngang với Tam chủ về địa vị, nhưng Tôn chủ chưa bao giờ tranh giành điều gì. Nghĩ đến giờ phút này, có lẽ Tôn chủ muốn, lại là một thứ khác.

Những gì Tôn chủ mong muốn, e rằng còn nhiều hơn, sâu xa hơn cả vị trí Tam chủ kia. Chỉ cần là nàng muốn, Hám Trúc cảm thấy cho dù phải bỏ mạng, nàng cũng sẽ giúp Tôn chủ giành lấy, dẫu cho bản thân chỉ là một kẻ nhỏ bé, không đáng kể.

Trong đại điện, hắc y Tôn chủ đã thiếp đi, thân hình nghiêng tựa vào ghế gỗ, đầu tựa nơi tay vịn. Nàng ngủ sâu, hơi thở đều đặn, không hề bị đánh thức.

Xa tận Long Cung dưới đáy Đông Hải, cánh cửa đá khắc pháp văn chầm chậm mở ra. Bàn Long trụ cao cùng mâm ngọc tròn lộ rõ trước mắt mọi người.

Long Vương Đông Hải – được xưng là Đông Hải Quân – bước vào, tay chắp sau lưng, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Hắn nhìn chằm chằm quả trứng đứng thẳng trên Bàn Long trụ, cau mày:
"Sao đến giờ vẫn chưa phá vỏ?"

Phía sau hắn là Mang Phong cùng tiểu nữ nhi Phượng tộc vừa mới cưới – Cảnh Di, cùng vài tiểu long tộc khác. Tất cả đều mang vẻ hoài nghi, song chẳng ai dám tiến lên dò xét. Ngược lại, ai nấy đều căng thẳng, như thể trên Bàn Long trụ kia không phải một quả trứng, mà là tổ tông của họ.

Đông Hải Quân vốn không phải tên thật, chỉ từ khi được phong làm Long Vương mới kế thừa danh hiệu này. Còn tên cũ của hắn, từ lâu chẳng còn ai nhắc đến, dường như đã bị quên lãng.

"Nhưng Linh Hoa tiên nhân đã nói, chính là hôm nay, giờ này." – Mang Phong vội vàng nói.

Đông Hải Quân xoay người đi đi lại lại, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng chỉ buông ba chữ:
"Chờ thêm chút."

Mọi người không còn cách nào khác, đành chờ đợi trong thạch thất. Ánh mắt từng người đều căng thẳng nhìn chăm chăm vào quả trứng tuyệt đẹp kia.

Thế nhưng nửa khắc trôi qua, trứng vẫn không hề có dấu hiệu phá vỏ.

Cảnh Di kéo tay áo Mang Phong, khẽ nói:
"Chẳng lẽ Linh Hoa tiên nhân đã tính sai?"

Trong thạch thất yên tĩnh, từng lời nàng nói đều lọt vào tai mọi người.

Cảnh Di vội vàng đưa tay che miệng, ánh mắt bất an nhìn sang chỗ khác.

"Linh Hoa tiên nhân không thể tính sai." – Mang Phong trầm giọng đáp.

Tim Đông Hải Quân đập dồn dập như sấm, hắn đột nhiên bước đến gần quả trứng rồng, gằn giọng:
"Không thể nào! Sao lâu như vậy mà vẫn chưa giáng sinh?"

Cảnh Di lại kéo tay áo Mang Phong, ghé vào tai hắn khẽ hỏi:
"Người trong quả trứng kia... rốt cuộc là ai?"

Mang Phong chau mày thật chặt, liếc Đông Hải Quân một cái, rồi im lặng, không trả lời.

Đông Hải Quân đi tới đi lui, sắc mặt càng lúc càng nặng nề. Khi nghe một tiểu long nữ nhỏ tuổi lẩm bẩm:
"Có khi nào quả trứng này đã có vấn đề?"

Thì ngay lập tức, một đạo quang trắng lóe lên, thân hình Đông Hải Quân đã xuất hiện trước mâm ngọc.

Trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, hắn triệt hồi trận pháp, xích sắt lơ lửng trên không rơi xuống đất loảng xoảng, từng luồng long khí lạnh lẽo quanh mâm ngọc ngưng tụ thành mấy con phi long, lao về bốn phía.

Long khí va đập vào vách đá, như sóng lớn vỗ mạnh, nổ rầm một tiếng vang vọng.

Đông Hải Quân vươn tay về phía quả trứng rồng, khi lòng bàn tay chạm vào vỏ trứng lạnh buốt, hắn mới phát hiện vấn đề.

Quả trứng vốn rạng ngời rực rỡ, nay đã biến thành một tảng đá xám xịt, ngay cả hình dạng cũng chẳng giống trứng rồng.

Mang Phong sững sờ:
"Chuyện này... sao lại thành ra thế này!"

Cảnh Di toàn thân run rẩy, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Đông Hải Quân ném mạnh tảng đá xuống Bàn Long trụ, lập tức tảng đá vỡ vụn thành bảy tám mảnh.

Sắc mặt lạnh lùng, hắn quay sang nhìn vị tân nương mỹ lệ của Thái tử Long tộc, đưa tay, nơi đầu ngón tay xuất hiện một hạt châu đỏ tươi, lơ lửng xoay tròn – rõ ràng là một giọt máu.

Đông Hải Quân chất vấn:
"Cảnh Di, tại sao trên tảng đá lại có máu của ngươi?"

Bàn tay Cảnh Di run lên, đưa lên sờ má, vết thương nơi khóe mặt đã sớm liền lại, không còn dấu vết.

Hóa ra, trứng rồng thật đã bị tráo đổi thành tảng đá, còn quả trứng chân chính đang yên ổn nằm trên chiếc giường mềm, bên cạnh thân thể của thần duệ nhập ma kia.

Trong đại điện Ma khư, Chử U sau một hồi nghỉ ngơi cuối cùng cũng tỉnh lại. Thứ đầu tiên nàng nhìn không phải là giao sa treo trên đỉnh điện, cũng chẳng phải ma binh yêu khí vây quanh, càng không phải mặt tường Linh thạch mang về từ Vấn Tâm Nham, mà là quả trứng rồng đã thủng lỗ kia.

Nhìn kỹ, nàng suýt nữa tưởng mình hoa mắt.

Không đúng, hai lỗ hổng kia... đã biến mất.

Quả trứng vỡ một nửa vỏ, bên trong trống rỗng, trứng rồng đã biến mất.

Chử U bật dậy, bước nhanh như gió, chăm chú nhìn vào vỏ trứng đã rỗng hồi lâu. Đến khi hoàn hồn, tay áo lụa khẽ vung, "ầm" một tiếng, cửa đại điện lập tức đóng chặt.

Ngoài cửa, Hám Trúc hoảng sợ, vội quay đầu chạy vào, kêu khẽ:
"Tôn chủ?"

Ánh mắt Chử U nặng nề lướt quanh, tay ôm trán, dáng vẻ mệt mỏi như kẻ vừa tỉnh khỏi giấc mộng rối loạn:
"Đi tìm rồng của ta, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."

Thần duệ lại giáng sinh ở Ma giới, việc này nếu để người khác biết được thì chẳng khác nào một mớ hỗn loạn, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.

Hám Trúc vội vàng khép chặt cửa điện, lục soát từ trong ra ngoài, nhưng đừng nói là rồng, ngay cả một chiếc vảy rồng cũng không thấy bóng dáng.

Chử U khẽ cười, bấm quyết trong tay, tìm kiếm một phen. Cuối cùng, nàng bỗng vung tay, từ trên xà nhà rơi xuống một vật đen thùi như sợi dây thừng.

Thứ kia rơi vào bàn tay trắng nõn của nàng, mềm nhũn như sợi dây, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện—đó không phải dây thừng, mà là một con Hắc Xà.

Toàn thân nó phủ kín vảy đen óng, dưới ánh Phượng Hoàng Hỏa lại càng thêm lấp lánh rực rỡ.

Chử U thoáng ngạc nhiên, chỉ thấy con xà kia vốn nhắm chặt mắt, bỗng chậm rãi mở ra.

Đôi con ngươi tròn xoe xoay động, bên trong lấp lánh ánh vàng cao quý, chính giữa kéo dài một đường thẳng hẹp, lạnh lẽo vô tình.

"Đây... đây là rồng sao?" – Hám Trúc không tin nổi, thốt lên.

Chử U cũng chau mày, cảm thấy có điều chẳng ổn:
"Rồng... sao lại không có sừng?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...