[BHTT-Edit] - Đại Yêu
Chương 10
Coi như đã nát vỡ, thì đó cũng là trứng của thần duệ nhập ma, há lại để mặc cho người ta muốn xem thì xem.Hồng Cừ lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi trước dẫn đường.Nói thật thì, đây cũng mới là lần thứ hai nàng đến Vấn Tâm Nham. Chỗ ấy tối đen đến mức không có lấy một tia sáng, bốn bề đều bị ngăn chặn, quanh thân im lìm tĩnh mịch, ngay cả chút gió thổi lá rung cũng không nghe thấy.Nếu không phải do bước chân chạm lên cát vàng vang lên tiếng sột soạt, thì quả thật tĩnh lặng đến mức đủ để khiến người ta sợ hãi.Nghĩ lại thì, đúng là trong tĩnh lặng ấy mới có thể "vấn tâm", bằng không ai có thể nghe được tiếng lòng chính mình đây?Chỉ là, trong Ma Vực lại tồn tại một nơi như vậy, quả thực quá kỳ quái. Ma tu từ trước đến nay vốn phóng túng, làm theo ý mình. "Vấn tâm" – loại chuyện hao phí thời gian ấy, vốn chỉ tiên nhân hoặc phàm nhân mới làm.Một nơi như vậy tồn tại trong Ma Vực chẳng khác nào một cục phân chim dính trên ngọc, dù không phải cấm địa, cũng chẳng có ai nguyện ý đặt chân.Càng đến gần Vấn Tâm Nham, sơn đạo càng thêm tối tăm, ngay cả ánh sáng đèn lồng cũng dần trở nên u ám.Quanh đó quả thực không có gió, tĩnh lặng đến lạ kỳ.Chử U ôm trứng trong ngực, đi theo sau yêu hoa sen. Không hiểu sao trong lòng bỗng căng thẳng, nàng luôn cảm giác nơi này tựa hồ rất quen thuộc.Nàng rõ ràng chưa từng đến, nhưng lại như thể đã từng bước qua. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là nơi nào đó tương tự nên mới sinh ra cảm giác này."Ngươi có thể đem lời ta dặn, không sai một chữ mà nói lại cho Lạc Thanh chứ?" – Chử U đột ngột hỏi.Tiếng bước chân trên nền cát đá khẽ vọng. Lời vừa dứt, yêu hoa sen mặc áo đỏ phía trước như bị dọa giật mình, lập tức rụt cổ lại.Hồng Cừ run rẩy đáp vội: "Đương nhiên, từng chữ không sai!"Chử U gật đầu: "Vậy thì, Lạc Nhị Chủ sẽ không quỵt nợ đâu.""Làm sao có chuyện đó! Lạc Nhị Chủ xưa nay nói được là làm được, dám làm dám chịu, là một trong số ít ma tu hiếm hoi thành thật nhất." – Hồng Cừ không dám thở mạnh, lời cứ thế tuôn ra.Chử U rất hài lòng, nhẹ nhàng vuốt trứng hai lần, lòng bàn tay vô thức thổi qua chỗ vỏ trứng bị nứt.Hồng Cừ vội liếc nhìn, trong lòng lo sợ nàng sẽ làm hỏng thêm vết nứt ấy. May thay, trứng rồng cực kỳ rắn chắc, dày hơn hẳn so với trứng thường, không phải phàm nhân có thể làm hỏng.Trên đường đi, vật trong trứng vẫn không có động tĩnh, dường như chỉ cần hơi nhúc nhích là sẽ hấp thụ thiên địa hoang nguyên.Hồng Cừ quay lại nhìn, chỉ thấy vị thần duệ nhập ma kia mặt mày khó coi, như thể đang bị ai chọc giận. Nhưng suốt dọc đường đi ngoài nàng ra thì đâu còn ai khác, nên đành lặng im, chỉ mong bước chân nhanh hơn chút.Nước tĩnh đến mức không bóng chim bay, tiến thêm một bước nữa chính là Vấn Tâm Nham.Hồng Cừ đột ngột dừng bước, mũi giày chỉ cần tiến thêm chút nữa sẽ chạm vào cấm chế nơi sườn nham. Cái trận pháp này không phải kẻ bình thường có thể chạm vào, tự tiện xông vào thì chắc chắn mất mạng.Chử U ôm trứng, ngẩng đầu nhìn nham thạch kỳ dị trước mặt.Những khối đá này gấp khúc lộn xộn, có khối tròn như quả thị, có khối nhọn như măng, có khối lại bẹt như đĩa tròn, bày ra một cảnh chướng mắt khó coi.Ánh mắt Chử U khẽ lướt qua ba chữ đen như mực "Vấn Tâm Nham", nàng hỏi: "Chính là chỗ này?"Hồng Cừ không dám tiến thêm bước nào, cúi đầu đáp nhỏ: "Đúng vậy, chỉ cần ở đây gọi một tiếng, Lạc Nhị Chủ sẽ nghe được.""Gọi." – Chử U ngắn gọn.Hai mắt Hồng Cừ trừng lớn, suýt chút nữa nghẹn thở."Đừng trì hoãn, mau!" – Chử U thúc giục.Hồng Cừ lắp bắp, giọng nhỏ nhẹ: "Ta... ta gọi thì đâu có dễ nghe như đại nhân...""Nếu muốn dễ nghe, ta đã không tìm một con chim sẻ như ngươi. Mau gọi." – Giọng Chử U mang theo ý ghét bỏ.Hồng Cừ bất đắc dĩ, cắn răng hô: "Lạc Thanh đại nhân, chuyện này..."Chử U chen vào: "Lông tạp điểu."Hồng Cừ thầm kêu khổ, suýt khóc đến ướt viền mắt, rồi lại gọi tiếp: "Cái... lông tạp điểu này, ta dâng ngài...""Cầu." – Chử U lại thốt ra.Hồng Cừ muốn khóc không được: "Dâng ngài... cầu lại đây ——"Chử U hài lòng khẽ gật đầu. Mái tóc bạc sáng rực trong bóng tối như phát ra ánh sáng, dung mạo vốn cao quý thoát tục, nhưng lúc này lại càng mang vẻ tà mị hơn cả ma tu.Trong lòng Hồng Cừ thầm than, đúng là thần duệ nhập ma có địa vị cao quý, vừa hạ thấp kẻ khác, vừa nâng bản thân lên, thật sự quá mức.Tiếng hô vừa dứt, phía trước cách không tới ba thước, bỗng có một luồng ánh sáng nhấp nháy ——Đó là cấm chế.Chử U ôm trứng rồng, bước thẳng vào trong cấm chế, rồi ngoắc tay gọi yêu hoa sen.Khuôn mặt nàng trắng ngần, ngũ quan thanh lệ, nhưng lại xen nét lạnh lùng. Phượng văn đen nhánh trên trán càng khiến vẻ đẹp thêm phần khác lạ.Khoảnh khắc nàng giơ ngón tay, quả nhiên như lời Hám Trúc từng nói, khiến người ta chấn động, khó lòng quên nổi. Rõ ràng đang ở chốn ma vực âm u, nhưng lại cho người ta cảm giác như đối diện tiên cảnh, như đang gặp một mỹ nhân trên trời.Trong khoảnh khắc, Hồng Cừ bị mê hoặc, bước thêm một bước theo nàng. Nhưng ngay lập tức, thân thể nàng va vào cấm chế dày đặc trước mặt.Giống như bị sét đánh, toàn thân nàng run bần bật, tóc tai cháy xém, suýt phun bọt mép.Điện giật khiến Hồng Cừ bừng tỉnh, nhớ ra bản thân vốn chỉ là bị thần duệ nhập ma này đào lấy đi mà thôi.Chử U khẽ "xì" một tiếng, bàn tay vuốt ve viên trứng rồng lạnh lẽo trong ngực, rồi xoay người đi sâu vào Vấn Tâm Nham.Trên cành cây không bóng chim, một con chim lạ nghiêng đầu, cánh khép chặt, song không phát ra chút âm thanh nào.Những tảng đá lởm chởm xung quanh đứng vững, hình dáng kỳ dị chẳng khác nào những hình thù ma quái do phàm nhân tưởng tượng ra, méo mó xấu xí vô cùng.Nhưng ma tu, dẫu xấu đến đâu, cũng am hiểu nhất là mê hoặc lòng người. Nếu đã xấu đến mức khó nhìn, thì còn làm sao mà khơi gợi được tâm ma của kẻ khác?Chử U đứng một lát trước một đám cây khô cháy đen. Trên cây, lũ chim giật mình vì có người đến, đập cánh bay vội lên cao."Phạch!" một tiếng, cành cây rung động dữ dội.Cảm giác quen thuộc ngày càng rõ ràng — như thể nàng từng đến nơi này. Những cánh chim sợ hãi bay loạn, cùng hang động đen ngòm cao chừng nửa người trước mặt... tất cả đều khiến nàng thấy rất quen mắt.Nhưng nàng dám khẳng định, bản thân chưa bao giờ đặt chân đến đây.Đang định cúi lưng bước vào cửa động tối om ấy, thì trong ngực, quả trứng rồng bỗng nứt thêm một khe nữa.Chử U khẽ cau mày: "Trứng này, khéo thật, sao lại nứt vào lúc này? Chẳng lẽ vì linh khí nơi đây quá dồi dào?"Nàng cúi đầu, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.Vết nứt cũ không hề rộng ra, nhưng bên cạnh lại xuất hiện một khe mới. Hai lỗ nứt đen ngòm, tựa như một đôi mắt nhìn thẳng vào nàng.Bên trong hai lỗ thủng cỡ ngón tay út ấy vẫn chỉ là một mảng đen thẫm, không thấy rõ thứ gì. Nhưng vốn dĩ loài rồng cũng mang sắc đen.Chử U áp sát quả trứng, rồi cúi người bước vào cửa hang thấp kỳ lạ. Trong lòng nghĩ: Đông Hải Long Vương thân thể trắng như tuyết, đến cả Thái tử Mang Phong mới thành thân không lâu cũng là trắng lẫn lam, suốt mấy trăm năm nay, nào có loài rồng nào mang sắc đen thuần như vậy?"Đen như mực thế này, thật không giống chính thống long tộc."Cửa hang hơi thấp, nhưng vào trong thì không gian lại rộng rãi.Trên vách đá, từng khối linh thạch óng ánh phát sáng, như thể được chém tách thô bạo mà lộ ra, góc cạnh sắc bén, lởm chởm khắp nơi.Những khối linh thạch liên miên, tựa như bông tuyết phủ trắng, chẳng trách linh khí nơi này lại dồi dào đến vậy.Trong động, Lạc Thanh đã chờ từ lâu. Hắn ngồi xếp bằng bên cạnh một hồ nước đen thẫm. Dưới mặt hồ, lờ mờ hiện lên những hoa văn trên một tấm ván gỗ lớn.Thực ra, đó không phải tấm ván gỗ, mà chính là nắp quan tài chứa thân thể của Ma Chủ.Nước trong hồ tĩnh lặng, bất kể khuấy động thế nào cũng không phát ra tiếng động. Lại vô cùng nặng nề — chỉ cần một thùng nước đổ xuống cũng đủ nghiền nát một phàm nhân."Kính xin đại nhân ra tay trợ giúp." – Lạc Thanh lập tức đứng lên, cúi đầu chắp tay.Chử U vung tay, ra hiệu cho hắn tránh sang bên.Lạc Thanh lập tức nghiêng người, lùi lại một bước.Trong hồ chỉ thấy nắp quan tài lộ ra, chứ không thấy hồn pháp tinh của Ma Chủ.Chử U một tay ôm trứng rồng, tay kia giơ lên, như thể đang nâng một vật nặng nề vô cùng. Mỗi lần nhấc lên một tấc đều khó khăn cực độ.Trong chớp mắt, một chiếc hộp gỗ từ dưới hồ trồi lên, nước đen đặc chảy xuống từ nắp hộp, tụ lại vào trong ao.Nắp hộp gỗ bật mở, ánh sáng chói lòa bùng ra, phản chiếu lên vô số khối linh thạch xung quanh, khiến cả hang động sáng rực, lấp lánh đẹp đến rực rỡ.Chử U hơi nheo mắt lại. Trong hộp là một khối pháp tinh, tròn như một quả cầu. Từ tâm của nó phát ra một tia sáng rực rỡ, chói lọi bất thường.Đó chính là —Một hồn mà Ma Chủ để lại.Nhìn chỉ thấy một đoàn quang mang nhảy nhót, vốn chẳng thể nhìn ra điều gì. Thế nhưng Chử U lại cảm thấy quen thuộc.Một lát sau, nàng chợt tỉnh ngộ: trong hồn phách kia còn ẩn chứa ký ức hỗn loạn, nhưng rõ ràng đó không phải ký ức của hồn này, mà là ký ức của nguyên thần cộng sinh cùng nó.Tia sáng trong tâm pháp tinh kia chập chờn, yếu ớt vô cùng, tựa như ngọn nến trước gió, sắp tắt đến nơi. Hiển nhiên là vì hồn phách kia đã suy yếu tận cùng, kéo theo cả nguyên thần cũng u ám.Nhưng sao một vật như thế lại khiến nàng thấy quen thuộc?"Kính xin đại nhân tu bổ những vết nứt trên pháp tinh." – giọng trầm thấp của Lạc Thanh vang lên, như tiếng chuông ngân.Chử U lấy lại tinh thần. Vừa rồi nàng vẫn chú ý đến tia sáng yếu ớt ấy, giờ mới nhận ra: trên pháp tinh chi chít vô số vết nứt nhỏ.Pháp tinh sẽ không tự dưng nứt vỡ, chắc chắn là do bị ảnh hưởng bởi hồn phách ký gửi bên trong.Nhưng hồn ấy không thể thoát ra, nếu cưỡng ép rời đi chắc chắn sẽ tan biến."Chỗ Vấn Tâm Nham này... rất tốt." – Chử U bất chợt nói một câu không đầu không đuôi.Lạc Thanh hiểu ngay: "Vấn Tâm Nham vốn là vật của Ma Chủ.""Nếu ta ra tay, vậy cũng coi như Ma Chủ nợ ta một ân tình." – Chử U thu tay, chiếc hộp gỗ lập tức khép lại, ánh sáng biến mất, bốn bề chìm vào bóng tối.Lạc Thanh không đáp, hắn nào dám tự ý quyết thay Ma Chủ."Lập một chứng từ, để khi Ma Chủ tỉnh lại khỏi quên." – nói đoạn, Chử U xoay bàn tay, một chiếc lông đuôi phượng hoàng óng ánh liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.Nàng khẽ vung tay, một hàng chữ lập tức khắc vào vách hang trên đỉnh. Nét chữ bay bổng như mây trôi, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt:"Nợ nửa bên Linh thạch, đã bù xong."Sắc mặt Lạc Thanh trở nên nghiêm nghị, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nửa bên Linh thạch trong hang đột nhiên "oanh" một tiếng biến mất, chỉ còn trơ lại nửa khối Hắc Nham xấu xí.Phần Linh thạch ấy — cứ thế mà bị mang đi.Lạc Thanh còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy vị thần duệ nhập ma kia lần nữa mở nắp hộp gỗ.Linh lực cuồn cuộn vô tận của Phượng tộc tuôn vào pháp tinh, chỉ trong thoáng chốc, những vết nứt chi chít trên bề mặt pháp tinh đều biến mất hoàn toàn.Lạc Thanh vốn đã cạn sạch linh lực, thân thể vô cùng suy yếu, lúc này lại bị luồng linh lực hùng mạnh ấy chèn ép, đến nỗi đầu gối trái khuỵu mạnh xuống đất.Nắp hộp khép lại, từ từ chìm xuống đáy ao tĩnh lặng, bị dòng nước đen thăm thẳm nuốt trọn, không để lại dấu vết."Không cần thiết phải nói lời cảm tạ đâu."
Chử U ngoái đầu liếc hắn một cái, mắt nửa khép, ánh nhìn hờ hững đến gần như vô tình.Hám Trúc không biết từ lúc nào đã đứng chờ ngoài Vấn Tâm nham, vẻ mặt lo lắng.Hoa sen yêu kia vốn cực chán ghét nàng và chủ tớ đi theo, nhưng lại không thể không dè chừng, bèn tranh thủ cơ hội lấy lòng trước, mong giành lại bản thể của mình.Chử U vừa ra khỏi Vấn Tâm nham liền nghe Hám Trúc cất tiếng "Tôn chủ", nàng khẽ vẫy tay.Hám Trúc lập tức bước nhanh đến, nhìn chằm chằm vào mắt Tôn chủ, cẩn thận dè dặt mở miệng:
"Tôn chủ...""Hồi điện." Chử U ôm trứng, ngắt lời y. Nói xong, nàng còn đưa tay ra.Hám Trúc hiểu ý, lập tức đỡ lấy cánh tay Tôn chủ. Y quay đầu lại, trừng mắt với hoa sen yêu đang lẽo đẽo theo sau.Hồng Cừ vội nói:
"Đại nhân, hay để ta dìu, ta đỡ sẽ chắc hơn.""Không cần. Ngươi ở đây chờ Nhị chủ Lạc, đầu gối hắn hình như hơi yếu."
Chử U hờ hững nói, giọng điệu khó hiểu.Ra xa rồi, nàng mới cúi đầu nhìn, nhưng ngay cả quả trứng trong lòng cũng mờ nhạt không rõ, chỉ thấy một màn sương trắng bao phủ."Tôn chủ, sao... sao cái trứng này lại..."
Hám Trúc hoảng hốt, suýt chút nữa to gan bóc vỏ trứng ra để xem.Chử U khẽ vỗ vỗ quả trứng trong ngực, hơi phiền muộn nói:
"Chắc là vừa ăn no chỗ Linh thạch, nên muốn phá vỏ chui ra."Vì cái trứng này... nàng quả thực đã phải trả giá không ít.
Chử U ngoái đầu liếc hắn một cái, mắt nửa khép, ánh nhìn hờ hững đến gần như vô tình.Hám Trúc không biết từ lúc nào đã đứng chờ ngoài Vấn Tâm nham, vẻ mặt lo lắng.Hoa sen yêu kia vốn cực chán ghét nàng và chủ tớ đi theo, nhưng lại không thể không dè chừng, bèn tranh thủ cơ hội lấy lòng trước, mong giành lại bản thể của mình.Chử U vừa ra khỏi Vấn Tâm nham liền nghe Hám Trúc cất tiếng "Tôn chủ", nàng khẽ vẫy tay.Hám Trúc lập tức bước nhanh đến, nhìn chằm chằm vào mắt Tôn chủ, cẩn thận dè dặt mở miệng:
"Tôn chủ...""Hồi điện." Chử U ôm trứng, ngắt lời y. Nói xong, nàng còn đưa tay ra.Hám Trúc hiểu ý, lập tức đỡ lấy cánh tay Tôn chủ. Y quay đầu lại, trừng mắt với hoa sen yêu đang lẽo đẽo theo sau.Hồng Cừ vội nói:
"Đại nhân, hay để ta dìu, ta đỡ sẽ chắc hơn.""Không cần. Ngươi ở đây chờ Nhị chủ Lạc, đầu gối hắn hình như hơi yếu."
Chử U hờ hững nói, giọng điệu khó hiểu.Ra xa rồi, nàng mới cúi đầu nhìn, nhưng ngay cả quả trứng trong lòng cũng mờ nhạt không rõ, chỉ thấy một màn sương trắng bao phủ."Tôn chủ, sao... sao cái trứng này lại..."
Hám Trúc hoảng hốt, suýt chút nữa to gan bóc vỏ trứng ra để xem.Chử U khẽ vỗ vỗ quả trứng trong ngực, hơi phiền muộn nói:
"Chắc là vừa ăn no chỗ Linh thạch, nên muốn phá vỏ chui ra."Vì cái trứng này... nàng quả thực đã phải trả giá không ít.