[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!

Chương 40: Ngươi mặc quần áo vào đi



Vào đêm, mặt trăng treo thật cao, gió đêm bởi vì ngày xuân sắp đến cho nên phá lệ trở nên ôn hoà.

Nhưng dù sao Tân Nguyện vẫn luôn cảm thấy mấy cơn gió này quá mức âm trầm.

Nàng một đường đi thẳng đến ngoài cửa phòng của Quách Tiểu Ngũ, nâng tay gõ cửa một hồi.

Trong lúc mơ ngủ, Quách Tiểu Ngũ cả kinh ngồi dậy: "Ta là ai, đây là đâu?"

"Mở cửa, là ta."

Nghe thấy thanh âm của Tân Nguyện, Quách Tiểu Ngũ xuống giường khoát thêm y phục rồi nhanh chóng bước ra mở cửa.

"Đêm hôm khuya khoắt sao ngươi không ngủ đi, chạy đến đây gõ cửa làm chi?"

"Ta ngủ không được, ngươi có muốn mời ta vào phòng tâm sự một chút hay không?"

Tân Nguyện đứng ngoài cửa vừa cười vừa nói.

Quách Tiểu Ngũ lườm nàng một cái: "Hôm qua tìm ngươi trò chuyện ngươi không nói, hôm nay ta đi ngủ ngươi lại muốn hàn huyên."

Tân Nguyện không muốn dây dưa cùng nàng nói nhảm, nàng lạnh lùng thốt ra một câu: "Có đi hay là không?"

"Đi đi đi." Quách Tiểu Ngũ vội vàng thắt đai lưng để bó sát y phục, hối hả mang giày cùng Tân Nguyện rời đi.

Đêm nay cuối cùng nàng đã có thể thỏa mãn một chút tâm tư bát quái thầm kín của bản thân.

Hai người sóng vai đi về phía Lục Tiêu Uyển, chỉ chốc lát sau đã đến trước cửa phòng của Tân Nguyện.

Vừa vào cửa, Quách Tiểu Ngũ không kịp chờ đợi liền mở miệng hỏi: "Ngươi tìm ta muốn nói chuyện gì, là chuyện có liên quan đến Trưởng công chúa hay sao?"

"Nói chuyện của nữ nhân kia làm cái gì?"

Tân Nguyện trực tiếp hướng phòng trong đi đến, không nói hai lời liền bắt đầu cởi giày.

Nàng vừa kinh vừa sợ, bây giờ mới tìm lại một chút sức lực, nếu không vẫn luôn cảm thấy bản thân bị người ta vây khốn.

"Vậy nói chuyện của ai? Hoàng đế? Hay là quốc sư??" Hứng thú của Quách Tiểu Ngũ phai nhạt đi quá nửa, đến bây giờ nàng vẫn muốn biết trưởng công chúa tại sao lại chấp nhất muốn nạp Tân Nguyện làm thiếp.

Lời vừa thốt ra, Tân Nguyện vừa vặn thong thả cởi ngoại bào rồi nằm xuống giường, Quách Tiểu Ngũ thấy vậy thì vô cùng bất mãn: "Chúng ta ngồi trò chuyện đi, bằng không nhìn thấy ngươi nằm xuống thì ta sẽ buồn ngủ."

Tân Nguyện nhướng mày cười cười: "Mệt rã rời thì cứ đi ngủ, trùng hợp ta cũng thấy buồn ngủ."

Nàng tìm Quách Tiểu Ngũ tới đây chính là để ngủ chung với mình, đêm khuya yên tĩnh ai đâu mà rãnh nói chuyện phiếm.

Quách Tiểu Ngũ ngẩn ngơ như người từ trên trời rớt xuống: "Sao ngươi lại muốn ngủ, không phải ngươi đến tìm ta để nói chuyện trên trời dưới đất hay sao?"

Là sao nữa vậy, nàng cái gì cũng chưa có hỏi mà trời!!

Tân Nguyện chỉ nhếch mép cười tủm tỉm, nàng úp úp mở mở nói: "Ngủ trước đi đã, ngày mai tỉnh dậy rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Quách Tiểu Ngũ: "...."

Mắt thấy Tân Nguyện vươn tay giật xuống rèm che, nàng liếc mắt oán trách rồi lủi thủi đi ra chiếc giường được kê ở gian ngoài.

Hiểu rồi, vị tỷ tỷ này căn bản không muốn cùng nàng nói chuyện phiếm, chắc chắn đối phương kéo nàng qua đây chỉ để làm công cụ thủ vệ mà thôi.

Chốc lát sau, thanh âm của Quách Tiểu Ngũ cách một tấm cửa sổ từ gian ngoài mạnh mẽ truyền vào phòng trong.

"Tân Nguyện ta ngủ không được, nếu không thì ngươi cứ đem cái An Thần Hương gì đó thắp lên đi."

Tân Nguyện khó hiểu bèn hỏi ngược trở lại: "An Thần Hương gì?"

"Chính là An Thần Hương mà tối qua ngươi đốt đó, ta vừa ngửi vào liền ngủ thiếp đi, một khi ngủ là ngủ được một giấc vô cùng thoải mái, huống chi mùi hương kia còn dễ ngửi như vậy. Ngươi đừng che giấu nữa, ta hỏi rồi, Tương Trúc nói là do ngươi thắp lên."

Tân Nguyện chết lặng vài giây.

"Dùng hết rồi, đêm nay không có đâu, mau ngủ đi."

Cái gì mà An Thần Hương, Tương Trúc thật đúng là biết nói dóc, cái kia rõ ràng là Mê Hồn Hương, đừng tưởng nàng không biết rồi muốn nói gì thì nói nha.

Cũng trong lúc đó, tại sương phòng dành riêng cho thị nữ nằm trong tiền viện của phủ công chúa, tràng cảnh tương tự cũng đang diễn ra.

Tương Trúc mặt dày ôm chăn mền đi tới trước cửa phòng Thu Nguyệt, nàng cười khanh khách, nói: "Thu Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay cho ta ngủ với ngươi đi, chúng ta lâu lắm rồi không gặp mặt, ta rất nhớ tỷ."

Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngươi đừng nghiêm mặt với ta có được không, có biết Tiên Hoàng trước kia vì sao để ta đi theo bên cạnh điện hạ, còn ngươi phải tiếp tục ở lại ám vệ doanh lịch luyện hay không? Đó là bởi vì gương mặt của ngươi quá mức khó chịu, đã vậy bộ dáng còn giống hệt kẻ đầu gỗ, điện hạ vốn dĩ tính cách trầm lắng, chúng ta làm thị nữ phải thể hiện nhiều hơn mới phải, ngươi cười nhiều nhiều lên, điện hạ nhìn thấy cũng có thể khiến tâm tình của người tốt hơn một chút."

Tương Trúc vừa nói vừa chen đến giường của Thu Nguyệt, đã vậy còn huých vai đẩy đối phương xê dịch vào trong, sao đó ung dung nằm xuống vị trí mà mình vừa cướp đoạt.

Thu Nguyệt không có lên tiếng phản bác, việc này nàng đương nhiên biết rõ, dù sao trước kia Tiên Hoàng cũng thẳng thừng nói trước mặt các nàng.

"Thu Nguyệt chững chạc chu toàn, ngươi ít nói nên tiếp tục ở lại ám vệ doanh lịch luyện thêm mấy năm, sau này có thể gánh vác được chuyện lớn. Tương Trúc sinh động lại thích nhảy nhót, ngươi nói nhiều nên hãy sớm đến bên cạnh bồi tiếp điện hạ. Nha đầu này thích cười, Tấn Dương của trẫm nhìn thấy cũng có thể vui vẻ hơn một chút."

Lời Tiên Hoàng đã nói ngày xưa dường như vang lên bên tai, Thu Nguyệt âm thầm thở dài dưới đáy lòng, không có nàng điện hạ quả thật vui vẻ hơn rất nhiều.

Ngây người hồi lâu, Tương Trúc hướng tai nàng đụng đụng.

"Thu Nguyệt tỷ tỷ, ta và ngươi hãy cùng nhau nói thật, điện hạ nhà chúng ta làm thế nào nhận biết Tân cô nương?"

Thu Nguyệt nghe hỏi bỗng chốc hoàn hồn, nàng bất đắc dĩ chép miệng trả lời: "Trên đường hồi kinh, Tân Nguyện đột nhiên từ trên trời rơi xuống đập trúng xe ngựa của điện hạ, thấy vậy điện hạ liền phái người tận lực cứu chữa một phen, sau đó tiện tay mang người về kinh."

Trước khi rời kinh thành, quốc sư có đến tìm điện hạ nói mấy lời, ngoại trừ điện hạ cũng chỉ có một mình nàng biết.

Mặc dù điện hạ không cho phép nàng ra bên ngoài rao giảng nhưng cũng đâu có nói không thể tùy ý cáo tri cho người khác, và nàng cũng chưa có nói cho Tương Trúc biết.

Tương Trúc nhíu nhíu đôi mày thanh mảnh: "Còn gì nữa không? Giữa các nàng liệu rằng có phát sinh chuyện gì đặc biệt? Điện hạ nhà chúng ta cứu Tân cô nương một mạng, nàng ấy có bày tỏ gì không? Tỉ như hứa hẹn lấy thân báo đáp ân cứu mạng trong thoại bản hay viết ấy??"

Thu Nguyệt yên lặng, hồi lâu mới lạnh lùng thốt ra: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?"

Nàng cảm thấy hảo ý của Tiên Hoàng có thể đã dùng sai cách, nha đầu này nói quá nhiều, chiếu theo tính tình của điện hạ, mỗi ngày phải nghe người ta lải nhải bên tai không dứt, điện hạ đại khái sẽ không vui.

Tỉ như nàng vậy nè, nghe đối phương lảm nhảm sẽ rất khó vui vẻ, trái lại còn cảm thấy đối phương quá mức ồn ào.

Tương Trúc bắt gặp bộ dáng gì cũng không hiểu của Thu Nguyệt, nàng một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chán nản nói: "Nói ngươi là khúc gỗ quả không sai, ngươi thật đúng là một kẻ đầu gỗ. Điện hạ nhà chúng ta sắp sửa nạp Tân Nguyện vào phủ làm thiếp, còn ngươi thì hỏi tới cái gì cũng không biết."

Sớm biết như vậy thì lúc đó nàng nên chủ động xin theo điện hạ rời kinh, biết đâu trên đường đi còn có thể nhìn ra một chút manh mối.

Nào giống như bây giờ cái gì cũng không rõ ràng, còn phải hao tâm tổn trí đi khắp nơi nghe ngóng.

"Điện hạ muốn nạp Tân Nguyện làm thiếp á...?" Thu Nguyệt kéo dài thanh âm, trên mặt hiện rõ hai chữ ngạc nhiên.

"Ta đã nói ngươi cái gì cũng không biết, chính tai ta nghe được đấy, Quách Tiểu Ngũ kia còn nói điện hạ quyết tâm phải nạp Tân Nguyện làm thiếp, vì thế điện hạ mới không tiếc hao phí nhân lực cũng phải khăng khăng đem người kia tìm về." Tương Trúc vừa nói vừa lắc đầu cảm thán: "Theo ta thấy nhé, sợ rằng Tân Nguyện cô nương đối với điện hạ nhà chúng ta không có loại tâm tư kia, thật là một kẻ có mắt như mù, trong lòng điện hạ chắc chắn rất khổ sở."

"Khổ gì chứ?" Thu Nguyệt có chút phản ứng không kịp, nàng thuận miệng hỏi.

Tương Trúc nói đến hứng khởi, đến đây nàng trực tiếp ngồi dậy: "Ngươi nghĩ thế nào, điện hạ nhà chúng ta tính cách thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ? Chuyện gì điện hạ cũng để ở trong lòng, chắc chắn không làm được liền chủ động truy cầu, Tân Nguyện cô nương vì thế mới chạy trốn. Mặc dù tìm được người trở về nhưng điện hạ chỉ có thể ngậm ngùi nhìn thấy mà không độc chiếm được, trong lòng có thể không cay đắng sao?"

"Phải không?" Thu Nguyệt cảm thấy đầu óc của mình bị đối phương xoay mòng mòng, nói cái gì mà loạn xà ngầu khiến nàng không hiểu nổi.

Điện hạ đem Tân Nguyện bắt về chẳng phải vì quốc sư sao?

Tương Trúc gật đầu như đúng rồi: "Ta cảm thấy là vậy, điện hạ nhà chúng ta cả ngày vô dục vô cầu, thật vất vả người mới có đối tượng yêu thích có thể không nghĩ tới sao? Cũng không biết điện hạ thấy Tân cô nương kia có điểm nào tốt, đối phương còn không bằng một phần của Phùng thống lĩnh."

Thu Nguyệt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: "Ăn nói cho cẩn thận.''

Phùng thống lĩnh mà Tương Trúc vừa nhắc đến chính là thống lĩnh của Ngự Lâm quân, Phùng Chương.

Người này là một vị võ tướng, xuất thân là con nhà thế gia, văn võ song toàn, tướng mạo cũng tuấn tú, nhìn chung là một nam nhân khá là lịch sự.

Mấy năm về trước, Tiên Hoàng từng nhiều lần chỉ hôn cho điện hạ cùng người này, phò mã mà Tiên Hoàng chọn trúng chính là Phùng Chương.

Sau khi điện hạ cự tuyệt, Phùng Chương còn khăng khăng đi ngự tiền cầu hôn, thế nhưng điện hạ vẫn như cũ không có đáp ứng.

Trên thực tế, trong này có rất nhiều chuyện mà Tương Trúc không biết, thứ mà Trưởng công chúa cự tuyệt nào chỉ đơn giản là một tờ hôn ước....

Tương Trúc bĩu môi: "Không đề cập tới Phùng Chương nữa, hôm nay chỉ nói đến Tân Nguyện mà thôi. Chúng ta tận mắt chứng kiến điện hạ từ thuở thành niên cho đến khi người đến tuổi thành gia lập thất, thật vất vả mới thấy điện hạ có ý muốn tìm người bên gối cho nên ngươi và ta cần phải để ý chuyện này nhiều hơn một chút, phủ công chúa dù sao vẫn nên có thêm nhiều nhân khí."

Mặc dù điện hạ chưa từng nhắc qua nhưng nàng có thể nhìn ra được điện hạ thật sự cô độc, Tiên Hoàng chân trước vừa đi, điện hạ liền mất hết người thân, đừng nhắc đến Thái hậu cùng Tần An hoàng đế, hai người kia không xứng làm thân nhân của điện hạ.

Nếu điện hạ có thêm một người biết nóng biết lạnh bồi bên cạnh, chắc hẳn cuộc sống của người sẽ thoải mái hơn một chút.

Thu Nguyệt nhéo nhéo lông mày để xua đi cơn nhức đầu: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, điện hạ cũng đâu tiết lộ ý tứ muốn nạp Tân Nguyện làm thiếp thất."

Nàng cảm thấy Tương Trúc đang hiểu lầm gì đó.

Tương Trúc nhịn không được vỗ một cái thật mạnh lên gáy của Thu Nguyệt: "Ta nghĩ cái gì mà nhiều? Ta thấy ngươi nghĩ thiếu thì có, nạp thiếp là lời chính miệng Quách Tiểu Ngũ đã nói, Tân Nguyện cũng đâu có phủ nhận. Hơn nữa ta còn tận mắt chứng kiến điện hạ cùng Tân Nguyện ở bên trong địa lao như thế như thế....."

Một người thì trói, cả hai ôm nhau cùng một chỗ lăn dài trên đất, đã vậy một người thì cầm đao đe doạ, một người thì kích động không thôi.

"Như thế là thế nào?"

"Thôi mệt quá, ta lười cùng ngươi nói nhảm, không tin ngươi cứ hỏi điện hạ, nếu điện hạ không muốn nạp Tân Nguyện làm thiếp thì ta thề sẽ đem cái giường này ăn cho bằng hết!!!"

Tương Trúc nói xong bèn ôm lấy cái chăn trên giường, nàng tức giận rời đi.

"Ngươi đi đâu vậy?" Thu Nguyệt vô thức hỏi với theo.

Tương Trúc cũng không quay đầu lại, nàng vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài: "Trở về phòng ngủ chứ đi đâu, ta sợ ở lâu cùng khúc gỗ như ngươi, nhức đầu lắm."

Thu Nguyệt: ".....''

Bất quá thì hỏi thẳng điện hạ, chẳng lẽ nàng thật sự suy nghĩ thiếu hụt chỗ nào đó?

Nếu điện hạ muốn nạp thê thiếp, đây hẳn là chuyện tốt.....

Đêm khuya trăng thanh gió mát, Tân Nguyện đang ngủ say đột nhiên cảm thấy trước ngực có người chui vào, hô hấp quấn quýt, mùi hương thanh lãnh có chút quen thuộc.

Não nàng giật mình một cái, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phong tình vạn chủng của ai đó, Tần Mộ Thu sắc mặt đỏ ửng như người say rượu.

Ánh mắt thoáng nhìn, Tân Nguyện kém chút nữa thì nhảy dựng lên.

Bỗng nhiên nàng nhắm mắt lại, đang định đưa tay muốn đem người đẩy ra lại cảm thấy có chút không thích hợp, thế là nàng thu hồi hai bàn tay đã giơ lên giữa chừng, kéo chúng về che trước ngực mình.

"Ngươi mau đem y phục mặc vào đi, bằng không đừng trách ta đây không khách khí."

Trời ơi là trời, cái này cũng quá bất thường đi.

Không mảnh vải che thân mà chui vào lòng người ta, nàng cảm thấy giấc mộng hôm nay rất là bất ổn.

Nửa ngày trời mà đối phương không có bất cứ động tĩnh gì, Tân Nguyện không khỏi mở mắt ra, sau đó dùng sức nhắm chặt mắt lại. Nàng tùy tiện giật lấy cái chăn hướng về thân thể của Tần Mộ Thu khẽ quấn, sau đó mới tiện tay đẩy đối phương sang một bên.

Làm xong hết thảy nàng mới như trút được gánh nặng, chậm rãi mở mắt ra.

"Chúng ta đã nói sẽ chung sống hòa bình, ngươi đừng làm loạn có được không, không thì ta cũng có thể làm loạn đấy nhé."

Tần Mộ Thu ngơ ngẩn ngồi dậy, nàng yên tĩnh nhìn sang Tân Nguyện, môi đỏ mím chặt không nói lời nào, ánh mắt ẩn nhẫn dường như ép không được sự khao khát điên cuồng, hốc mắt ẩn ẩn nổi lên một làn sương mù dày đặc.

Mị hoặc câu người, điềm đạm đáng yêu.

Tân Nguyện hô hấp trì trệ trong vài giây, yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Nữ nhân này mê hoặc trong mộng quá mức muốn mạng, mà nữ nhân này ngoài đời cũng có thể thật sự lạnh lùng muốn mệnh của nàng.

Nàng thật sự không thể trêu vào.

Sau lưng nửa ngày không có động tĩnh, Tân Nguyện hình như có cảm giác khác lạ thế nên nàng chủ động xoay người xem thử: "Có phải ngươi có thể khống chế một chút hành vi của mình rồi không?"

Nếu không nữ nhân này nên nhào tới quấn quýt nàng chứ không phải cứ an tĩnh ngồi đợi như vậy.

Tần Mộ Thu không nói năng gì, nàng chỉ khẽ đưa tay trái ra, gắt gao nắm lấy cổ tay phải của mình.

Ngón tay thon gầy chụp tại cổ tay trắng muốt, trông vừa bướng bỉnh vừa có phần bất lực.

Tân Nguyện vô cùng ngạc nhiên, đây hẳn là nửa mất khống chế nửa có thể khống chế trong truyền thuyết.

Nhưng cứ cương như vậy cũng không phải biện pháp tốt, mắt thấy chăn mền quấn trên người Tần Mộ Thu sắp sửa tuột xuống, nàng kịp thời vương tay giữ lấy, sau đó giúp đối phương quấn chặt hơn chút.

Dừng vài giây, nàng dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với Tần Mộ Thu: "Ta giúp ngươi nằm xuống nhé, ngươi trước tiên cố khống chế một chút, chúng ta ai cũng đừng quấy rầy ai, ngủ thật tốt, nếu ngươi có thể thực hiện được thì hãy nháy mắt vài cái cho ta biết."

Tần Mộ Thu chậm rãi chớp chớp mắt, dường như bởi vì quá mức khống chế mà đuôi mắt cũng nổi lên một mảng ửng hồng.

Tân Nguyện tâm tư nhảy dựng, nàng nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn gương mặt diễm lệ kia thêm phút giây nào nữa, trực tiếp cách một lớp chăn mền đem người kéo lại đây, vừa đẩy vừa chỉnh sửa để tìm được tư thế coi như thoải mái nhất.

Đại công cáo thành.

Loại tình huống khó xử như thế này, về sau đoán chừng sẽ biến thành trạng thái bình thường, chỉ là không biết đến khi nào mới kết thúc.

Aizzz!!! Tân Nguyện mơ màng suy nghĩ linh tinh, sau cùng cũng lần nữa nhắm mắt lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...