[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!

Chương 41: Nàng là người tạo ra thời cơ



Sáng sớm ngày hôm sau.

Tân Nguyện vừa tỉnh dậy liền nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy không có người nào khác ngoài mình, nàng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May quá chỉ là trong mộng, người kia không có đến đây, bằng không sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát điên cho mà xem.

Một bên khác, Tần Mộ Thu chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm thẫn thờ nhìn xuyên qua lớp màn che làm bằng lụa trắng, nàng nằm ngơ ngẩn rất lâu, sau cùng vẫn thở một hơi thật dài rồi từ từ ngồi dậy.

Đêm qua, lúc ở trong mơ nàng vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, mặc dù ban đầu cơ thể vẫn như cũ khó mà tự kiềm chế nhưng tình trạng này so với trước đó đã khá hơn rất nhiều, sự tình dường như đang phát triển theo chiều hướng khá tốt.

Nghĩ đến tràng cảnh diễn ra trong mộng, nàng mấp máy khoé môi, ngón tay không tự chủ dùng sức siết chặt ga giường.

Người kia thấy hết rồi.....

Thật lâu sau, nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay, sắc mặt bình tĩnh gọi thị nữ đang chờ bên ngoài tiến vào phòng giúp nàng rửa mặt, trang điểm và thay quần áo.

Sau khi dùng qua điểm tâm, Tần Mộ Thu liền đến thư phòng, phủ công chúa mặc dù có nội vụ quản lý bổng ngân nhưng một số sản nghiệp còn đứng dưới danh nghĩa của nàng, huống chi nàng dùng người lại nhiều cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều công vụ chất đống còn cần chờ nàng xử lý.

Nhiều chuyện gấp gáp đang đợi thư trả lời, nàng nhéo nhéo sống mũi hòng hoá giải một chút mỏi mệt.

"Thu Nguyệt, ngươi nói phủ công chúa của bổn cung có phải cũng nên có một vị trưởng sử hay không?"

Tại Tây Đảo quốc, trưởng sử ở phủ công chúa là chức quan tam phẩm, phụ trách tất cả các chuyện vặt vãnh xảy ra trong phủ, yêu cầu cần phải am hiểu bao quát những mệnh lệnh chính thức cùng phương pháp vận hành nội phủ thường ngày.

Theo thông lệ cũ, vị trí trưởng sử phải do hoàng đế tự mình chỉ định hoặc đích thân công chúa viết tấu thỉnh phong.

Nhưng Tiên Hoàng sau khi Tần Mộ Thu xuất cung lập phủ lại chỉ một lòng muốn kén phò mã cho nàng, bộ dạng chỉ cần nàng đồng ý chiêu phò mã thì Tiên Hoàng sẽ lập tức ban chiếu truyền hoàng vị cho Tấn Dương trưởng công chúa, Tiên Hoàng căn bản cảm thấy Tấn Dương sẽ ngồi vào ngai vị cho nên chuyện tìm trưởng sử có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thế nhưng sau khi Tiên Hoàng băng hà, Tần An hoàng đế lại đối với Tần Mộ Thu kiêng kị rất nhiều, hắn không muốn dò xét xem phủ công chúa của nàng thiếu gì, và Tần An cũng chưa một lần đề cập đến chuyện này.

Bên cạnh Tần Mộ Thu ngoại trừ ám vệ có thể tin, ngoài ra trong phủ của nàng không có người nào tài hoa xuất chúng, nhóm ám vệ phần lớn là người có võ nghệ cao cường, năng lực chấp hành mệnh lệnh của bọn họ rất mạnh, đáng tiếc về phương diện quản lí lại chẳng mấy ai thông tuệ.

Nàng cảm thấy bản thân có thể chiếu cố nhiều mặt cho nên vẫn kéo dài đến nay, chậm chạp chưa viết tấu xin thỉnh phong trưởng sử.

Trước mắt có lẽ nàng nên đem mọi chuyện trong phủ buông xuống một chút, bởi vì những chuyện trọng yếu hơn vẫn đang chờ đợi nàng.....

Thu Nguyệt nghe vậy, nàng lập tức nói đâu ra đấy: "Điện hạ định đoạt là được."

Một bên, Tương Trúc yên lặng liếc mắt nhìn Thu Nguyệt, sau đó chủ động đáp lời: "Trong lòng điện hạ đã có nhân sự?"

Trưởng sử của phủ công chúa chức trách đông đảo, tương đương đại nổi tổng quản bên cạnh hoàng đế, quyền hạn nhìn chung cũng không phải nhỏ, nhất là khi bên trong phủ công chúa còn có ám vệ tồn tại, thành ra người bình thường dù tài hoa cỡ nào Tần Mộ Thu cũng không thể dùng.

Nàng lâm vào trầm mặc, nhất thời nghĩ không ra người nào thích hợp đảm nhận chức trách này.

Tương Trúc thấy thế không khỏi nghiêng đầu nhìn qua Thu Nguyệt nháy nháy đôi mắt, hàm ý hãy thử đề cử Tân Nguyện, phải chăng điện hạ cũng có ý định này nhưng ngại nói ra, các nàng có thể thử nhân cơ hội này thăm dò một phen.

Người bình thường nếu không được điện hạ tín nhiệm e rằng khó có thể nhận chức trưởng sử.

Thu Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lộ ra nét không hiểu.

Tương Trúc không khỏi trừng mắt thật lớn, cái kẻ đầu gỗ này, tín hiệu phối hợp đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.

Tần Mộ Thu chú ý đến sắc mặt của hai người các nàng, thấy một người mặt mày ngờ nghệch còn  một người cau có như mèo xù lông, nàng cười cười mở miệng hỏi thử: "Trong lòng các ngươi đã có đối tượng? Thu Nguyệt, ngươi đến nói một chút."

Thu Nguyệt đang tính nói không có, chợt thấy Tương Trúc hướng về phía mình há miệng thật to.

Khẩu hình nhìn chung khá đơn giản, chỉ có hai chữ, rõ ràng là tên của một người: Tân Nguyện.

Nàng chần chừ một chút, sau đó hé mồm nói: "Điện hạ muốn nạp Tân cô nương vào phủ làm thiếp hay sao?"

Thu Nguyệt kém chút dậm chân nhảy dựng, cái kẻ đầu gỗ này rốt cuộc có biết thế nào gọi là thăm dò hay không vậy trời.

Tần Mộ Thu hơi sửng sốt một chút, lời nói cũng bất giác trở nên lạnh nhạt: "Lời ấy bắt đầu từ đâu?"

Thu Nguyệt nghiêm mặt đáp: "Tương Trúc nói với nô tỳ rằng điện hạ có ý định nạp Tân cô nương vào phủ làm tiểu thiếp, nô tỳ sợ bản thân không hiểu ý điện hạ, thỉnh xin điện hạ ban chỉ thị."

Tương Trúc: "....." Nàng hận cái kẻ đầu gỗ này!!!

Lát nữa quay về nàng muốn lấy ván giường bổ lên đầu kẻ đầu gỗ này mấy phát cho hả giận.

Tần Mộ Thu khẽ nhíu nhíu mày, nàng nhìn về phía Tương Trúc, trong mắt thoáng qua nét tìm tòi nghiên cứu.

Bấy giờ Tương Trúc đứng thẳng lưng như cây tre bất khuất, nàng thấy căng thẳng với ánh mắt không rõ ý vị kia, chép miệng buồn tẻ nói: "Bẩm điện hạ, nô tỳ cũng chỉ nghe được từ chỗ của Quách cô nương và Tân cô nương, trong lòng cảm thấy kinh ngạc nên mới cùng Thu Nguyệt tỷ tỷ nhiều chuyện một chút, không ngờ Thu Nguyệt tỷ tỷ cứ như vậy mà hỏi thẳng ra, ha ha....."

Về sau nàng phải đối xử bình đẳng với kẻ đầu gỗ này mới được, xem đối phương như cây gỗ mục mà sát sát sát, vung rìu bổ cho nhão nhoẹt như đống bùn.

Tần Mộ Thu nắn vuốt ngón tay, ngữ khí nghe không ra bất cứ tâm tình gì: "Vì sao lại cảm thấy kinh ngạc?"

"Điện hạ." Tương Trúc muốn nói lại thôi, nàng đương nhiên sẽ thấy kinh ngạc. Điện hạ nhà nàng là người cao quý nhất thiên hạ, mỹ mạo khuynh thành, nam nhi khắp thế gian sao xứng cùng điện hạ sánh vai.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, điện hạ thế nhưng lại yêu thích nữ tử......

Có chút ngoài dự liệu, cơ mà hình như lại rất hợp tình hợp lý.

Tần Mộ Thu từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt đạm nhiên: "Ở đây không có người ngoài, cứ nói thẳng đừng ngại."

Tương Trúc lấy hết dũng khí, nàng há miệng thật to nhưng âm thanh lại trở nên nhỏ dần: "Nô tỳ không ngờ điện hạ lại vừa ý một người như Tân cô nương."

"Nàng ấy là người như thế nào?" Tần Mộ Thu nhàn nhạt hỏi han.

Tương Trúc dường như có điều suy nghĩ: "Rất kỳ quái, nhìn kiểu nào cũng thấy không giống với người bình thường."

Người bình thường khi đối diện với điện hạ nhà nàng, dù cho bất kính thì vẫn nên thấy sợ. Tỉ như Quách Tiểu Ngũ, người này thấy điện hạ có thể nói là vừa kinh vừa sợ.

Mà Tân Nguyện thì khác, lời nói và cử chỉ tựa như đem điện hạ xem như người bình thường, thậm chí là cỏ lúa bằng nhau.

Tương Trúc nói cũng không rõ ràng cho lắm, Tân Nguyện cho nàng cảm giác giống như một cây gậy trúc được vót thật nhọn, nếu như đem cây trúc này đặt vào giữa rừng trúc xanh um tươi tốt, hiển nhiên sẽ lộ hình ngay.

Tần Mộ Thu quan sát Tương Trúc, ngữ khí lộ ra chút hoang mang: "Kỳ quái?"

Tương Trúc gật đầu tán thành, nàng nghiêm túc nói: "Chính là rất quái lạ, nàng ấy nhờ nô tỳ cạo trọc đầu. Xưa nay cơ thể tóc da do phụ mẫu ban cho, nữ nhi tầm thường sao có thể làm đến dạng này?"

Nhất thời nàng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, cứ thế dứt khoát tìm một cái đặc điểm thuận tiện dễ miêu tả nhất làm ví dụ.

Tần Mộ Thu im lặng cười cười, nàng không muốn tiếp tục cái đề tài nhảm nhí này nữa.

"Bổn cung có ý định thỉnh phong trưởng sử, các ngươi cảm thấy trong phủ có ai có khả năng đảm nhận trách nhiệm nặng nề này?"

Tương Trúc thuận thế hỏi tiếp: "Điện hạ, người cảm thấy Tân Nguyện cô nương như thế nào?"

Điện hạ vẫn chưa nói đến cùng chuyện người có muốn nạp Tân Nguyện làm thiếp thất hay không, lời nói đã nói đến nước này, đương nhiên không thể bỏ dở nửa chừng.

Tần Mộ Thu thấy lòng nao nao, nàng chậm rãi nói: "Nàng ấy không thích hợp."

Chưa nói Tân Nguyện tài cán như thế nào, phải nói trưởng sử của phủ công chúa có chức trách cực kỳ lớn, phải chịu trách nhiệm tiến hiến và sửa soạn lễ vật bày tỏ, biết viết tấu chương, thỉnh ân trạch và trần tạ cùng những thứ có liên quan đến lễ nghi pháp sự, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ chứng minh Tân Nguyện không phù hợp.

Thứ cơ bản nhất là lễ nghi cung đình mà người kia cũng không hiểu rõ.

Tương Trúc nháy mắt mấy cái, không thích hợp ư....

Đáp án này quá mức sơ lược, nàng không cách nào suy đoán ra kết quả.

Trong lúc suy tư, bất giác nàng dời ánh mắt nhìn về phía Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt thấy đối phương lại nhìn về phía mình điên cuồng nháy mắt, trong lòng nàng khẽ dao động, sau đó bật thốt lên: "Điện hạ, người vẫn chưa nói có muốn nạp Tân cô nương làm thiếp hay không?"

Tương Trúc:!!!!

Nàng biết thừa không thể trông cậy vào kẻ đầu gỗ này mà, tốt xấu gì cũng nên nói năng cho uyển chuyển một chút, hỏi gì mà hỏi thẳng thừng như thế, điện hạ dù hữu tâm cũng không tiện nói ra.

Nhưng không ngờ Tần Mộ Thu lại cười rộ lên: "Nàng ấy không muốn, bổn cung cũng không thể cưỡng cầu."

"Nàng ta sao dám!!!" Tương Trúc kinh hô một tiếng, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tần Mộ Thu khiến nàng thấy chột dạ, thế nên bèn cúi đầu xuống: "Việc này đúng thật là không thể cưỡng cầu."

Không phải đó chứ, người kia cũng quá là không có mắt nhìn người, chẳng biết nàng ta lấy đâu ra can đảm và tự tin để kiên quyết cự tuyệt điện hạ nhà nàng.

Tương Trúc mang theo tâm tình phức tạp mà ngậm miệng lại, có đôi khi nàng thật sự hy vọng điện hạ nhà mình là người cố tình làm bậy, hơi đâu quan tâm đối phương có nguyện ý hay không, thẳng thắn tính toán cường hào đoạt người.

Đáng tiếc điện hạ xưa nay là người làm việc luôn luôn có nguyên tắc, bây giờ lại dính líu đến chuyện tình cảm chỉ sợ điện hạ sẽ không dùng quyền thế cưỡng ép đối phương, việc này nhìn chung khó xử trăm bề.

Còn cái người tên Tân Nguyện kia tốt nhất nên tìm đại phu khám mắt đi, điện hạ nhà nàng tốt biết bao nhiêu, dung nhan thậm chí còn hoàn mỹ vô khuyết.

Phía bên này Thu Nguyệt kinh ngạc đến ngây người, điện hạ vậy mà thật sự muốn nạp Tân Nguyện vào phủ làm thiếp!!

Nàng nhìn thế nào cũng thấy giữa điện hạ và Tân cô nương không có cảm giác yêu đương, xem ra lời nói của nha đầu Tương Trúc này cũng có chút đạo lý, có đôi khi nàng thật sự suy nghĩ quá mức nông cạn.

Suy nghĩ dần trôi xa, chủ tớ ba người đều trầm mặc xuống, trong thư phòng nhất thời yên tĩnh vô cùng, yên lặng đến mức cây kim rơi xuống mặt đất cũng phát ra tiếng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Giang Tứ.

"Điện hạ, biệt viện Kinh Giao bên kia truyền lời đến, nói rằng vợ chồng Tân thị tưởng niệm Tân cô nương."

Tần Mộ Thu nhẹ ngước mắt lên, nàng nhìn về phía Thu Nguyệt và Tương Trúc nói: "Các ngươi ai có thể bồi nàng ấy đi đến đó một chuyến."

"Nô tỳ phải đi chẻ củi." Tương Trúc vọt lên trước một bước, ngay sau đó nàng duỗi tay kéo theo cả Thu Nguyệt: "Thu Nguyệt tỷ tỷ cũng phải nhìn nô tỳ chẻ củi, điện hạ vẫn nên bồi Tân cô nương đi thôi, sẵn tiện ra ngoài đi dạo hít chút không khí, giải sầu."

Sau đó không đợi Thu Nguyệt phản ứng lại, nàng lập tức kéo tay Thu Nguyệt đi thẳng ra ngoài, trước khi bước chân ra khỏi ngưỡng cửa nàng còn nhanh chóng bổ túc một câu: "Chỉ cần gắng sức, có công mài sắt có ngày thành kim, điện hạ cố lên."

Chỉ cần điện hạ nhà mình chịu chủ động, nàng không tin có người có thể cưỡng lại sự mị hoặc của điện hạ, còn nếu không được nữa, nàng phải để Liễu lão thái y chữa mắt cho Tân Nguyện một phen.

Tần Mộ Thu dở khóc dở cười, nàng ngầm cho phép Tương Trúc làm càn, chỉ cần không liên quan đến chính sự thì các nàng nghịch thế nào cũng được. Tình tỷ muội giữa các nàng đã hơn mười năm, thành ra sự kiên nhẫn của nàng đối với Tương Trúc so với người bình thường cao hơn rất nhiều.

Do dự một chút, nàng khẽ vung tay áo đứng dậy bước ra ngoài, đạm nhạt hướng về phía Giang Tứ phân phó vài câu: "Chuẩn bị xe ngựa, ngươi dẫn thêm người bồi Tân cô nương đi đến biệt viện Kinh Giao một chuyến, vạn sự cẩn thận."

"Rõ."

Giang Tứ lĩnh mệnh mà đi, Tần Mộ Thu chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn trong phút chốc, hồi lâu dứt khoát xoay người trở về thư phòng.

Nàng hôm nay không muốn gặp Tân Nguyện.

Bên trong Lục Tiêu Uyển, nghe xong những lời Giang Tứ nói, Tân Nguyện vô thức buột miệng hỏi ngược trở lại: "Chỉ ngươi bồi ta đi thôi sao?"

Giang Tứ nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy sự cổ quái: "Không sai.''

Chẳng lẽ người này còn hy vọng điện hạ đích thân cùng nàng ta ra ngoài hay sao??

Tân Nguyện thật sự đã nghĩ như vậy, Tần Mộ Thu vậy mà lại yên tâm để nàng tự mình xuất phủ hay sao?

Chờ đến khi bước lên xe ngựa nàng mới biết được bản thân cả nghĩ quá rồi.

Tân Nguyện không nói không rằng nhìn chằm chằm đám hộ vệ đứng bên ngoài xe ngựa, thậm chí còn có mười mấy thị nữ đi theo, nhìn sơ qua đội hình hôm nay cũng có đến năm mươi, sáu mươi người.

Khá lắm, thật đúng là để nàng trong mắt.

Xe ngựa dần đi xa, bấy giờ Tương Trúc mới dắt Thu Nguyệt từ cửa sau thò đầu ra ngoài, vẻ mặt sầu muộn nói: "Chắc hẳn trong lòng điện hạ toàn là sự đắng chát!!"

Thu Nguyệt: Quần què gì nữa vậy trời????

"Không phải ngươi nói muốn đi chẻ củi sao?"

Như thế nào lại kéo nàng ra cửa phủ âm thầm theo dõi, đã vậy còn nghênh ngang đứng đây nói điện hạ trong lòng đắng chát.

Tương Trúc liếc mắt hờ hững: "Ta lười cùng ngươi nói nhảm, đi thôi."

"Làm gì đấy?"

"Chặt cây gõ đầu ngươi."

Thu Nguyệt yên lặng đuổi kịp, lát sau lại thấy khó hiểu đành phải mở miệng hỏi: "Không phải nói đi chặt cây đánh lên đầu ta sao?"

Như thế nào lại chạy ngược về phía thư phòng.

Tương Trúc tức giận gào lên: "Ngươi có phải đã quên chức trách của mình hay không? Chúng ta là thị nữ thiếp thân của điện hạ, không bên cạnh người chờ mệnh lệnh, khi không chạy đi chẻ củi làm cái gì?"

Thu Nguyệt: "...." Biết thế nàng không nên mở miệng, nói cái này không được mà nói cái kia cũng sai.

Trong thư phòng, Tần Mộ Thu để bút xuống giá đỡ, thở dài nói: "Huyền Mặc, ngươi nói lần này sẽ có người ra tay sao?"

Giữa không trung truyền đến một đạo thanh âm u lãnh: "Kinh thành là chốn trọng địa, không một ai dám giữa ban ngày ban mặt quấy phá, trừ phi đêm khuya lúc vắng bóng người."

Khuôn mặt của nàng bất giác trầm xuống, Tần Mộ Thu thản nhiên hạ lệnh: "Truyền lệnh cho Giang Tứ, để hắn buổi tối trở lại."

Nếu đã như thế, nàng liền tạo thời cơ cho bọn họ.

Ở một bên khác, biệt viện Kinh Giao, Tân Nguyện sau khi làm xong một loạt động tác xây dựng tâm lý mới dám nhấc chân bước vào cửa.

Bên trong chỉ có một mình Tân Lão Thực đứng giữa sân viện, nàng nhìn quanh một vòng không thấy Tân mẫu đâu.

Tân Nguyện cúi đầu chậm rãi bước đến gần, nàng rầu rĩ nói: "Cha, người cùng nương tìm ta có chuyện gì."

Tân phụ tâm sự nặng nề nhìn nàng một lát, hắn thở dài một hơi rồi chậm rãi đáp lời: "Mẹ ngươi thanh tỉnh rồi, nàng nháo một trận đòi gặp ngươi cho bằng được."

Nói đoạn hắn xoay người hướng trong phòng mà đi.

Bên trong nhã gian, Tân mẫu vừa nhìn thấy Tân Nguyện liền lao đến thật nhanh: "Điệp nhi, nương nói cho ngươi biết một sự kiện."

Tân Nguyện cố gắng học theo dáng vẻ của nguyên chủ trước kia, buồn bã gật đầu chứ không vội lên tiếng.

Tân mẫu thân thiết nắm tay Tân Nguyện thật chặt, vừa muốn há mồm tính nói, bỗng nhiên quay phắt đầu nhìn về phía Tân Lão Thực: "Cha hắn ngươi ra ngoài trước đi, để ta và Điệp nhi nói chuyện một chút."


Chương trước Chương tiếp
Loading...