[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!
Chương 39: Nhận sai người
Nghe được lời nói của Huyền Mặc, phản ứng đầu tiên của Tần Mộ Thu chính là Tân Nguyện lại lần nữa lừa gạt nàng! Ý niệm vừa nổi lên, nàng chợt nhìn thấy Tân Nguyện lững thững đi đến trước cửa Đông Khoa viện.Tân Nguyện đôi mắt nhắm nghiền, hai tay rũ xuống hai bên, dưới chân sải bước thật dài đi vào giữa những tấm hồng phiên được tỉ mỉ xếp thành vòng tròn trong sân.Tần Mộ Thu vô thức nín thở, nàng chăm chú quan sát tràng cảnh vừa kinh người vừa quỷ dị dưới kia.Có thể nàng đã suy nghĩ quá nhiều, người này cùng quốc sư hẳn là không có lén lút cấu kết với nhau.Sự thật quá rõ ràng, lúc này Tân Nguyện ngay cả con mắt cũng không mở ra, hành động khác hẳn với người bình thường, dám chắc tám phần là nàng ta đã rơi vào trạng thái bị động.Đúng lúc này Vân quốc sư bước ra khỏi cửa phòng, hắn đứng đưa lưng về hướng mái hiên mà Tần Mộ Thu và Huyền Mặc đang ẩn nấp, đối diện với những lá hồng phiên được xếp thành hình tròn, cùng Tân Nguyện mặt đối mặt."Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là người phương nào?" Vân quốc sư hỏi han bằng một chất giọng khá là yếu ớt."Ta là Tân Văn Điệp." Tân Nguyện nhắm chặt mắt, âm thanh khô khan như người gặp hạn.Vân quốc sư nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: "Ngươi là Tân Văn Điệp, vậy trước đó ngươi là ai?""Ta không biết."Vân quốc sư nhíu mày càng thêm sâu: "Ngươi lúc nào thì trở thành Tân Văn Điệp?""Sau khi gặp phải Trưởng công chúa một ngày."Quốc sư tiếp tục truy vấn: "Trước đó thì sao? Ngươi ở đâu? Đến từ nơi nào?""Ta quên rồi."Vân quốc sư thoáng sửng sốt một chút, sao có thể nói quên là quên được kia chứ? Chẳng lẽ trong lúc hắn thi pháp đã xảy ra điều gì đó sai lầm...Hắn chậm rãi hồi thần, sau đó cắn răng hỏi tiếp: "Ngươi có từng nằm mơ thấy Trưởng công chúa không?"Tân Nguyện từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm chặt mắt, câu hỏi quan trọng nên nàng thuận theo mà đáp: "Có nằm mơ thấy."Vân quốc sư rơi vào trầm mặc, xem ra đã tìm đúng người mình cần tìm, chỉ là ký ức xảy ra chút vấn đề.Hắn nhìn đỉnh đầu trơ trụi của Tân Nguyện, ánh mắt lộ ra nét từ ái chi sắc: "Ấm nhi, con yên tâm chờ tại phủ công chúa, vi phụ tìm biện pháp giúp con khôi phục trí nhớ, khi thời cơ chín muồi chúng ta sẽ nhận lại nhau."Tân Nguyện ngốc lăng tại chỗ, nàng không hé miệng nói lấy một câu, dường như nghe không hiểu lời hắn ta vừa nói.Vân quốc sư thở ra một hơi thật dài, giọng điệu cảm thán không thôi: "Đi thôi, trở về ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại con sẽ quên hết tất cả."Nữ nhi không nhớ rõ hắn, đây cũng là chuyện sớm nằm trong dự liệu.Cũng may nữ nhi đã có thể cùng Trưởng công chúa chung mộng, đợi thêm một thời gian nữa nhất định có thể khôi phục ký ức trở về lúc ban đầu, lúc đó chính là thời điểm mà hai người nhận lại nhau.Dường như làm ảo thuật, đôi tay trống rỗng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một tấm bùa chú, Vân quốc sư nhẹ nhàng ném một cái, tức thì tấm phù lục kia lập tức bay đến đỉnh đầu của Tân Nguyện, nó hoá thành một luồng kim quang liễm diễm sau đó biến mất không còn tung tích.Tân Nguyện không hề có cảm giác, nàng lần nữa giống như con rối gỗ, sải bước quay người rời đi.Vân quốc sư dường như thở dài một hơi, hắn vung tay áo bào hướng về vòng tròn giữa sân, những tấm hồng phiến thoáng chốc đều tự động thu về trên tay hắn.Hắn dùng phất trần tùy ý quất một quyền, số hồng phiên trên tay cũng tiêu thất vào trong hư không.Sau mái hiên, Tần Mộ Thu nhìn theo bóng dáng đối phương đi khỏi Đông Khoa viện, mãi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của Vân quốc sư thì mới có ám vệ chạy tới báo rằng quốc sư đã rời khỏi phủ công chúa, khi ấy nàng mới chậm rãi dời ánh mắt nhìn sang chỗ Huyền Mặc."Ban nãy ngươi nhìn thấy cái gì?"Huyền Mặc đáp đúng sự thật: "Điện hạ nhìn thấy gì, ti chức cũng nhìn thấy y như thế."Tần Mộ Thu mặc niệm trong lòng, tự nhủ: "Thế gian thật sự có thủ đoạn cao tay như vậy....."Chiêu hồn, biến ra phù lục một cách vô căn cứ, thu đồ vật ở một khoảng cách rất xa....Từng màn vừa rồi đều đánh thẳng vào nhận thức của nàng.Còn có Tân Nguyện, thân phận thật sự của người này lại là nữ nhi của Vân quốc sư hay sao?Trong lúc suy tư, ám vệ vừa rồi lại chạy đến bẩm báo: "Điện hạ, Tân Nguyện cô nương đã trở về phòng." Chần chừ một chút, ám vệ lại tiếp tục nói: "Tân Nguyện cô nương vẫn không chìm vào giấc ngủ, hình như nàng đã thanh tỉnh."Tần Mộ Thu nghe vậy, nàng theo thói quen quét mắt nhìn Huyền Mặc.Huyền Mặc hiểu ý, lập tức đem nàng trở lại mặt đất."Đều lui xuống hết đi, không cần đi theo bổn cung." Nàng hướng về phía Huyền Mặc giao phó một câu, sau đó thản nhiên quay người đi thẳng về hướng Lục Tiêu Uyển.Tiếng gõ cửa vừa vang lên, bên trong tức thì truyền đến âm thanh đầy sự cảnh giác của Tân Nguyện: "Ai?""Bổn cung."Trong phòng là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ."Cửa không khoá, mời điện hạ vào."Tần Mộ Thu sau khi vào cửa liền nhìn thấy Tân Nguyện đang ngồi ngay ngắn trước bàn trà, nến hồng đặt trên bàn đã cháy hơn phân nửa.Ngay sau đó nàng nhìn thấy bàn tay của đối phương ẩn ẩn phát run, cái trán bóng loáng đổ đầy mồ hôi lạnh."Vừa rồi ngươi.... Có thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra hay không?" Tần Mộ Thu chậm rãi hướng về phía đối diện Tân Nguyện mà đi, bước chân nàng dừng lại trước bàn, xê dịch ghế rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tân Nguyện.Kỳ thực trong tâm nàng cũng rất hoảng, sự kiện kinh dị ban nãy khiến nàng cảm thấy bất an.Nghe Tần Mộ Thu hỏi như vậy, Tân Nguyện lập tức hiểu được những chuyện vừa nãy phát sinh nữ nhân này hẳn đã biết hết chân tướng, hoặc giả thuyết đối phương đã tận mắt chứng kiến.Cũng đúng thôi, đây là phủ công chúa, có cái gì có thể lừa gạt được nữ nhân này."Nhớ kỹ." Tân Nguyện nắm chặt ngón tay, yên lặng xê dịch ghế, cứ thế hai người ngồi cạnh nhau càng lúc càng gần, sau cùng khoảng cách vỏn vẹn chỉ còn cách đúng một bàn tay.Nàng cũng sợ chết khiếp, đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy toàn thân rét run, tim thì đập nhanh như trống chầu.Tần Mộ Thu kinh ngạc một chút: "Ngươi vừa rồi..... không có ý thức mà?"Tân Nguyện gật đầu, thân thể tự giác nhích đến gần Tần Mộ Thu hơn nữa, giọng nói nhuốm đôi phần mong chờ: "Ta có chút lạnh còn có chút sợ, gần người sống một chút ta mới cảm thấy dễ chịu."Từ khi quen biết Tần Mộ Thu đến nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nữ nhân này xuất hiện kịp thời đúng lúc nàng cần, đơn giản nhưng mang lại cảm giác an toàn, giờ này khắc này sự hiện diện của đối phương khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm.Cánh tay áp sát vào cùng một chỗ, nháy mắt tựa như xuyên thấu mấy lớp vải áo, thấp thoáng truyền đến nhiệt độ cơ thể của đối phương.Tần Mộ Thu khẽ mím khoé môi, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn không có tránh đi.Nàng tỉnh táo lại liền hỏi việc chính sự: "Thân phận thật sự của ngươi có phải là nữ nhi của Vân quốc sư hay không?"Tân Nguyện liền vội vàng lắc đầu: "Không phải, ta cho đến bây giờ đều không phải là Ấm nhi gì đó, cũng hoàn toàn không biết hắn ta là ai."Ngược lại ở thời hiện đại nàng có quen biết một vị hảo hữu tên gọi một chữ "Noãn", hơn nữa người này vừa vặn có chung một cái họ với Vân quốc sư, tên đầy đủ gọi là Vân Noãn.Tần Mộ Thu liếc mắt nhìn Tân Nguyện, không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy người này giống như đang che giấu một bí mật nào đó."Vậy là có nhớ rõ hay không đây?"Tân Nguyện vẫn lắc đầu ngoầy ngoậy: "Ta đích xác không phải con gái của hắn, hơn nữa là do Vân quốc sư làm lễ chiêu hồn, hắn còn nói ngày mai khi ta tỉnh lại sẽ quên hết tất cả, thế nhưng ta chẳng những nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra mà lúc trở về cũng đâu có mê man."Trưởng công chúa nghiêm túc gật đầu: "Nói tiếp đi.""Kỳ thật vốn dĩ ta đang ngủ, lát sau cơ thể tự nhiên không còn nghe ta sai khiến, đôi mắt cũng không mở ra được nhưng trên thực tế đầu óc ta đã sớm thanh tỉnh. Những chuyện kế tiếp ngươi hẳn đã biết rõ, ta bị động đi đến chỗ ở của Vân quốc sư, sau khi nghe được câu hỏi của hắn ta cảm thấy hắn có thể thật sự đã nhận sai người." Tân Nguyện không dám giấu giếm, nhưng lời nàng nói ra không hẳn đã nói hết toàn bộ.Tỉ như lúc nàng trả lời câu hỏi của Vân quốc sư, nàng biết rõ trước khi trở thành Tân Văn Điệp nàng là ai, cũng nhớ kĩ bản thân đến từ thời hiện đại, đã từng là người nào.Nhưng những sự tình này nàng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết, vì thế nàng mới giả bộ nói quên.Mà Vân quốc sư lại cực kỳ tin tưởng lời nàng nói, đã vậy còn tự xưng: "Vi phụ."Trong lòng Tân Nguyện ẩn ẩn hiểu được một chút, sở dĩ nàng xuyên đến đây hẳn là có liên quan tới Vân quốc sư, người mà quốc sư muốn tìm có lẽ là vị hảo hữu của nàng ở thời hiện đại, người nọ tên là Vân Noãn.Chỉ là không biết vì cái gì, cuối cùng nàng thay thế Vân Noãn xuyên đến nơi này.Ánh mắt của Tân Mộ Thu rơi trên mặt Tân Nguyện, nàng dường như có điều suy nghĩ, hồi lâu mới cất giọng hỏi: "Mặc kệ bên chỗ Vân quốc sư xảy ra điều gì sai lầm, bây giờ hắn đã cho rằng ngươi là nữ nhi của hắn. Bổn cung cho rằng đâm lao thì phải theo lao, ý của ngươi thế nào?"Điểm này Tân Nguyện vô cùng tán thành: "Ta cảm thấy có thể."Tần Mộ Thu dùng đôi mắt dò xét thái độ của nàng, đạm nhạt hỏi: "Lúc ngươi rời khỏi Đông Khoa viện có cảm thấy khó chịu hay không?"Nàng bất giác nhớ tới tấm phù lục tự động hoá thành một luồng kim quang liễm diễm, tại đỉnh đầu Tân Nguyện trôi nổi trong phút chốc rồi mới biến mất. "Hình như cũng không có gì khó chịu, bây giờ ta chỉ cảm thấy có chút lạnh, tim đập cũng nhanh, ngươi có tính toán gì sao?" Tân Nguyện dù không hiểu rõ ràng cho lắm nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời.Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của nàng, Tần Mộ Thu bèn tỉ mỉ giải thích: "Thời điểm ngươi rời đi, Vân quốc sư đứng sau lưng ngươi ném ra một lá bùa vàng, tấm phù lục quỷ dị kia tự động bay đến đỉnh đầu của ngươi rồi nhanh chóng hoá thành điểm sáng tản đi mất.Cũng không biết tấm bùa kia rốt cuộc có tác dụng gì, liệu có ảnh hưởng đến giấc mộng giữa hai người không nữa.Tân Nguyện sững sờ vài giây: "Thần kỳ như vậy sao?"Khoan đã, lão đạo kia sẽ không đối với nàng làm những chuyện không tốt đấy chứ? Tần Mộ Thu cực kỳ lưu ý sắc mặt của đối phương, nàng bình tĩnh đáp: "Tấm bùa kia chắc hẳn không phải chuyện gì xấu."Vân quốc sư nhận định Tân Nguyện là nữ nhi của mình, đã vậy hắn còn bày ra bộ dáng rất là để ý, lại âm thầm kiên nhẫn trù tính nhiều năm như vậy tất nhiên sẽ không làm hại Tân Nguyện.Thấy đối phương mặt mũi trầm tĩnh, ngữ khí chắc chắn khiến Tân Nguyện không khỏi thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi."Nói đến chỗ này, những gì Tần Mộ Thu muốn hỏi cũng đều đã hỏi xong, thấy không còn sớm nàng bèn thong thả đứng lên: "Sắc trời rất muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi thôi."Nói đoạn nàng liền cất bước rời đi.Bỗng nhiên Tân Nguyện cũng rời ghế đứng lên, nàng rụt rè đưa tay kéo lấy ống tay áo của Trưởng công chúa.Tần Mộ Thu giật mình, nàng khó hiểu quay đầu nhìn về phía Tân Nguyện.Thiếu nữ thần sắc kinh hoảng, giữa lông mày hiện rõ nét bất an, bộ dáng giống như muốn nói lại thôi.Nàng mơ hồ hiểu ra gì đó nhưng không có trực tiếp đâm thủng: "Còn có chuyện gì?"Tân Nguyện há to miệng, buồn tẻ nói: "Không có việc gì, để ta tiễn ngươi."Bây giờ nàng thật sự rất sợ, nàng sợ cái loại cảm giác cơ thể không nghe mình sai khiến, bốn phía âm phong từng trận thổi vù vù, mắt mở không lên chỉ có thể đứng im nghe người khác nói chuyện, cảm giác quá mức doạ người.Sớm biết có một lần như thế, còn không bằng nàng tranh thủ tìm kiếm sự tự do.Mặc kệ là hộ vệ Giang Tứ hay vẫn là thị nữ tên Tương Trúc kia, tùy tiện tìm một người đến bồi nàng cũng có cảm giác an toàn hơn so với ngồi một mình chờ đợi.Có lẽ nàng có thể thử đi tìm cái chày gỗ mang tên Quách Tiểu Ngũ.Tân Nguyện trong tâm tùy tiện suy nghĩ, bất tri bất giác đi theo Tần Mộ Thu ra ngoài Lục Tiêu Uyển.Đi tới bên ngoài cửa phòng của mình, Tần Mộ Thu đột nhiên ngừng chân, xoay người lại."A, thật là có lỗi quá." Tân Nguyện sơ ý trực tiếp đụng thẳng vào ngực của Tần Mộ Thu.Mà Trưởng công chúa chẳng những không có để ý mà nàng còn tự giác ngoắc ngoắc khoé môi: "Làm sao vậy, ngươi nguyện ý làm thiếp của bổn cung, tối nay muốn thị tẩm sao?"Nàng biết thừa người này đêm nay rất hoảng sợ, thậm chí còn nhìn ra được đối phương muốn lưu lại chỗ này.Nhưng nàng không muốn trực tiếp vạch trần, trái lại trong lòng còn sinh ra một tia cảm xúc khác thường khó nói thành lời.Tần Mộ Thu suy nghĩ một chút, đem cái tia cảm xúc khác thường kia lý giải thành bản thân thích nhìn bộ dạng sợ hãi của người này, kiên nhẫn đợi xem đối phương có dám đưa ra lời đề nghị cùng nàng chung phòng hay không.Đến lúc đó nàng sẽ không chút lưu tình mà nói lời cự tuyệt, hả hê đem người này đuổi đi.Tự mình an ủi mình lúc ấy mới vừa trải qua chuyện, trong phòng chờ đợi thật lâu, cuối cùng chờ được thái độ không từ mà biệt.Một mình tự biên tự diễn, ý cười bên môi Tần Mộ Thu càng lúc càng sâu, giữa hai hàng lông mày cũng bất giác nhiễm lên một chút nhu sắc.Tân Nguyện nhìn nụ cười phơi bày trên gương mặt diễm lệ kia, nàng yên lặng ở dưới đáy lòng so sánh một chút, nụ cười này là nụ cười rất chân thật.Bất quá nữ nhân này tự nhiên cười lên làm cái gì, bộ bị quỷ nhập xác à?Nàng bị hù cho chết khiếp mà nữ nhân độc ác này vẫn đứng đó cười cho được, thật đúng là...... Đồ thần kinh..."Như thế nào, ngươi thật sự suy nghĩ thông suốt rồi, định làm thiếp thất của bổn cung?"Thấy Tân Nguyện mím môi không lên tiếng, Tần Mộ Thu tâm tình rất tốt chủ động lập lại lời mình vừa nói thêm một lần nữa.Tân Nguyện: Ha ha ha."Trời còn chưa sáng mà điện hạ đã vội nằm mơ rồi sao?"Dứt lời nàng liền quay người cất bước rời đi, thà làm quỷ chứ còn lâu bà đây mới chịu làm thiếp thất của ngươi!!Đi ra chỗ khác chơi!Tần Mộ Thu ý cười cứng đờ, trời còn chưa sáng?? Ý muốn nói nàng nằm mơ giữa ban ngày đấy hả?Người này dám châm chọc nàng, ai thèm nằm mơ giữa ban ngày!!Nàng cắn cắn khoé môi, ánh mắt tức giận, giỏi lắm, được lắm.Nàng vốn dĩ dự tính sau khi cự tuyệt người này sẽ để cho Tương Trúc sang đó bồi tiếp một hồi, dù sao tối nay các nàng chính xác bị kinh hãi không nhỏ.Bây giờ nàng đang tính toán hù chết người này cho hả dạ.Tân Nguyện còn lâu mới bị sự sợ hãi hù cho chết, nàng đâu phải người ngu, nếu thấy một mình chờ đợi hơi sợ vậy thì chủ động đi tìm người bồi tiếp mình chứ có gì đâu mà căng.Đâu phải nàng ở phủ công chúa không có người quen.Quách Tiểu Ngũ trong lúc mơ ngủ bất chợt bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc: "......"