[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!
Chương 38: Dị biến
Tân Nguyện cũng không gấp gáp mở miệng, nàng lẳng lặng quét mắt nhìn Thu Nguyệt, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.Tần Mộ Thu suy nghĩ thật nhanh, sau cùng nàng ra hiệu cho Thu Nguyệt trước hết hãy ra bên ngoài chờ lệnh.Lần này Thu Nguyệt ra ngoài điều tra Đường Nhị, một lần đi là đi đến tận hôm nay mới quay trở về, tình huống không tính là quá khẩn cấp, còn Tân Nguyện mấy ngày gần đây luôn một mực ở lại bên trong phủ công chúa, theo lý thuyết hẳn không nên phát sinh chuyện gì mới đúng.Nhưng nhìn sắc mặt Tân Nguyện không đúng cho lắm, thành ra nàng dự định nghe thử một chút xem Tân Nguyện muốn nói cái gì.Thu Nguyệt lĩnh mệnh lập tức ra ngoài, nàng tự giác gài cửa cẩn thận.Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người, Tân Nguyện tiến lên mấy bước, khoảng cách giữa hai người vẻn vẹn chỉ cách nhau một cái tủ sách."Vừa rồi ngươi ngủ hả?"Tần Mộ Thu nhíu mày khó hiểu: "Đã xảy ra chuyện gì?"Tân Nguyện không đáp, nàng vẫn như cũ chỉ muốn xác nhận câu hỏi của bản thân: "Vừa rồi ngươi ngủ đúng không?"Tần Mộ Thu gật đầu, quả thật sáng nay nàng có ngủ một hồi."Vậy ngươi có nằm mơ không? Ý của ta là ngươi có mơ đến ta hay không? Điều này rất trọng yếu!!."Trông thấy sắc mặt của Tân Nguyện có phần vội vàng, Tần Mộ Thu thoáng chần chừ một chút rồi mới đáp: "Có lẽ là nằm mơ thấy."Nàng ngủ ước chừng chỉ hai khắc đồng hồ, chính xác nàng có mơ một giấc mộng nhưng giấc mộng lần này tuyệt không giống với những lần trước.Trong mơ nàng mơ hồ thấy được một bóng người, thế nhưng lại không thấy được rõ ràng.Tràng cảnh trong mơ đối với Tần Mộ Thu mà nói cũng không hề lạ lẫm chút nào.Đó là chuyện trước khi rời kinh nàng đến gặp mặt Vân quốc sư, sau khi trở về thì kể từ đó đêm nào nàng cũng nằm mơ thấy một giấc mộng, trước khi gặp được Tân Nguyện thì mọi thứ trong mơ đều là một màn sương mờ mịt.Bởi vì mộng cảnh rất là ngắn ngủi, lại biết Tân Nguyện không ngủ nên nàng tưởng rằng do nàng suy nghĩ quá nhiều thành ra mới sinh ảo giác, vì thế nàng mới không đem chuyện này để ở trong lòng.Nghĩ đến đây, thần sắc nàng trở nên lạnh lùng: "Ngươi lại đi ngủ?"Người này không phải mới vừa tỉnh ngủ hay sao? Chẳng lẽ đối phương cố ý muốn cùng nàng chung mộng? Không đúng!!Nếu Tân Nguyện cố ý tính toán sẽ không ngốc đến mức chạy đến đây không đánh mà khai.Tần Mộ Thu vừa tính mở miệng nói thêm, sắc mặt Tân Nguyện đột nhiên trở nên hoảng hốt: "Xem ra đúng là ngươi.""Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?""Sau khi từ phòng ngươi rời đi, ta liền nổi hứng muốn đi loanh quanh trong phủ công chúa...."Tân Nguyện thấp giọng đem chuyện mình gặp phải tỉ mỉ kể ra hết thảy.Nàng nghĩ rằng từ nay mình có thể tùy ý đi lại trong phủ nên liền ngỏ lời mời Quách Tiểu Ngũ đi dạo, mặc dù không nhất định sẽ có cơ hội đào tẩu nhưng ít nhiều có thể hiểu rõ bố cục và vị trí phòng vệ của phủ công chúa, vạn nhất về sau còn có việc cần dùng đến.Hai người mang tâm tư như vậy, đem mấy vườn hoa phía sau hậu viện phủ công chúa toàn bộ đều ghé qua, hết đi hậu viện lại chạy về tiền viện.Tiếp đó nàng nhìn thấy hộ vệ trông chừng bên ngoài Đông Khoa viện không phải hộ vệ của phủ công chúa, mấy người đứng gác ở đấy đều ăn mặc theo lối đạo sĩ.Tân Nguyện ngờ ngợ đoán ra đám người bên ngoài Đông Khoa viện hẳn là người của Vân quốc sư cho nên nàng không dám tiến vào, chỉ đứng bên ngoài tò mò ngắm nhìn một chút.Cũng đúng lúc đó bỗng nhiên nàng cảm thấy não bộ như lâm vào trạng thái hôn mê, sau một cái chớp mắt nàng nhìn thấy một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa, đối phương cũng đứng từ phía xa xa giương mắt nhìn sang chỗ nàng.Nàng bị chi phối bởi luồng suy nghĩ cố gắng thúc ép nhìn thử xem người nọ là ai, thế nhưng giữa hai người dường như bị ngăn cách bởi một làn sương mù hư ảo, vì thế dù đã cố căng mắt hết cỡ nhưng nàng vẫn nhìn không rõ.Về sau nàng bị Quách Tiểu Ngũ ấn huyệt nhân trung nên mới hồi tỉnh.Căn cứ theo lời Quách Tiểu Ngũ đã nói, hai người đang đi thì tự nhiên nàng ngây người đứng sững tại chỗ, đôi mắt mất đi tiêu cự giống như bị trúng tà, chẳng biết nàng đi đến cửa viện của Vân quốc sư tự lúc nào, Quách Tiểu Ngũ đuổi theo gọi đến khàn cả cổ mà nàng cũng không có lấy một chút phản ứng."Tân Nguyện ngươi không sao chứ? Tại sao vừa nhìn thấy Vân quốc sư ngươi liền giống như bị trúng tà? Ơ quốc sư đâu mất rồi???"Nghe thấy lời Quách Tiểu Ngũ vừa nói, Tân Nguyện ý thức được chuyện này có chỗ không thích hợp.Từ đầu chí cuối nàng đâu có nhìn thấy Vân quốc sư, ngược lại nàng dường như rơi vào trong mộng, trong giấc mộng ấy nàng chỉ nhìn thấy một mình bóng dáng hư hư thực thực của Tần Mộ Thu.Sau khi phản ứng lại, nàng không chút nghĩ ngợi liền tìm đến Tần Mộ Thu, giữa đường vừa vặn gặp được Thu Nguyệt đang trở về phục mệnh, cho nên vừa rồi mới có một màn kia.Nghe xong lời nàng nói, Tần Mộ Thu sắc mặt khẽ biến: "Ngươi nói ngươi không có ngủ, đứng ngoài viện của quốc sư tự nhiên trở nên thất thần, thậm chí còn mơ thấy bổn cung?"Tân Nguyện gật đầu, chính nàng còn cảm thấy chuyện này không đáng tin cho nên trước tiên mới chạy đến đây tìm nữ nhân này xác nhận.Chẳng lẽ thời cơ và điều kiện để các nàng chung mộng không cần phải đi ngủ như trước nữa, bây giờ thậm chí khi thanh tỉnh cũng có thể gặp nhau trong mơ? Tần Mộ Thu khẽ chau mày lâm vào trầm tư, một lát sau nàng lạnh giọng hô lên: "Huyền Mặc ở đâu?""Điện hạ." Một bóng người từ cánh cửa sổ nửa khép nửa mở thấp thoáng lướt vào phòng.Người vừa tới vận trên mình một bộ áo bào đen, trên mặt còn mang một chiếc mặt nạ màu trắng bạc.Tân Nguyện ngơ ngác không biết nữ nhân này từ nơi nào xuất hiện, nàng theo thói quen giật mình kêu lên."Đưa tai đến gần đây." Tần Mộ Thu mặt mũi nặng nề, thấp giọng phân phó một phen.Nữ nhân mặc áo bào đen tên gọi Huyền Mặc nhận được phân phó liền gật đầu một cái, sau đó thân thể nàng chợt loé lên rồi biến mất khỏi thư phòng.Tân Nguyện lần này đã nhìn thấy rất rõ, nguyên lai hắc y nhân không phải biết phép hô biến mà thật ra đối phương dùng kinh công nhảy ra nhảy vào từ đường cửa sổ, thân pháp thế này cũng gọi là quá nhanh đi.Nếu không phải nàng cố ý nhìn chằm chằm, căn bản không thể nào phát hiện được.Bất quá có cao thủ như vậy đi theo bên cạnh Tần Mộ Thu, lúc trước thời điểm nàng cưỡng ép đối phương, nữ nhân tên Huyền Mặc này vì sao không hiện thân hộ giá?Nghĩ như vậy, nàng nhịn không được bèn đánh liều hỏi: "Người kia vẫn luôn một mực đi theo ngươi sao?"Tần Mộ Thu quét mắt nhìn nàng, thật lâu không có lên tiếng.Huyền Mặc là thống lĩnh ám vệ, một nửa ám vệ được phụ hoàng lưu lại cho nàng làm át chủ bài. Từ xưa đến nay ám vệ đều chỉ phục tùng mệnh lệnh của hoàng đế, cho nên không phải thời khắc tất yếu thì nàng sẽ không tùy tiện sử dụng ám vệ.Bình thường số ám vệ này phần lớn phân tán vào trong phủ công chúa, bọn họ đi lại trong phủ dưới lớp thân phận thị nữ, bề ngoài cũng không quá nổi bật.Chỉ có số ít người khác được nàng trọng dụng, tỉ như Thu Nguyệt và Tương Trúc là cánh tay phải và cánh tay trái của nàng, hai người này luôn luôn có mặt và xuất hiện bên cạnh nàng, các nàng thường xuyên làm bạn với nhau, mang danh là hộ vệ thiếp thân cho nên hiển lộ một chút võ nghệ cũng không sao.Lại tỉ như Huyền Mặc, không có sự phân phó của nàng đối phương sẽ luôn một mực chờ đợi tại thư phòng của phủ công chúa, bình thường sẽ không hiện thân.Mà Vân quốc sư thủ đoạn quỷ quyệt, nếu như không muốn kinh động đến hắn, Tần Mộ Thu chỉ có thể để cho Huyền Mặc xuất mã.Căn bản nàng đối với nhóm ám vệ này mười phần tín nhiệm, thế nhưng kể từ khi Đường Nhị làm phản, nàng nhịn không được bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ đối với những người bên cạnh.Tuy nhiên lòng nghi ngờ chỉ bộc phát nhất thời, thế nhân có một câu nói nếu nghi ngờ thì chớ dùng người. Nàng thủy chung tin tưởng phụ hoàng, còn phụ hoàng lại chịu sự che đậy của quốc sư, nhiều lắm thì Ngự Lâm quân mới là nơi có vấn đề, bởi vì Đường Nhị vốn dĩ xuất thân từ Ngự Lâm quân.Đối với ám vệ hoàng gia, Tần Mộ Thu vẫn lựa chọn buông xuống hoài nghi, phụ hoàng lại tin tưởng quốc sư cho nên sẽ không để hắn nhúng tay vào đội ám vệ.Chỉ là vẫn còn một chuyện mà bấy lâu nay nàng vẫn chưa tìm được lời giải đáp, một nửa số ám vệ còn lại chẳng biết đi về phương nào mà ngay cả thống lĩnh ám vệ như Huyền Mặc cũng chẳng thể biết rõ.Hai trăm ám vệ, nửa nam nửa nữ, một trăm nữ ám vệ do Huyền Mặc dẫn dắt hiện nay đang phục mệnh tại phủ công chúa.Một trăm ám vệ nam còn lại đột nhiên biến mất không chút dấu vết....Tần Mộ Thu cau mày suy tư, phụ hoàng đến cùng lưu lại bao nhiêu hậu chiêu, những thứ đó người để lại cho ai?Nàng vô thức đưa mắt nhìn về phía Tân Nguyện, ánh sáng trong mắt lúc chớp lúc tắt, số ám vệ còn lại đang ở trong tay quốc sư sao? Nếu như Huyền Mặc hiện thân, một nửa số ám vệ kia sẽ ra tay với nàng ấy hay vẫn sẽ tiếp tục ẩn giấu tung tích?Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Tân Nguyện mạc danh có chút không được tự nhiên: "Vừa rồi ngươi đã phân phó cái gì, ngươi biết nơi nào xảy ra vấn đề sao?"Tần Mộ Thu nghe hỏi thì thoáng hoàn hồn, nàng thản nhiên đáp: "Chờ Huyền Mặc trở về liền biết."Vấn đề không nằm trên người các nàng mà nó nằm ở chỗ của quốc sư.Tất nhiên các nàng chưa từng đồng thời lâm vào giấc ngủ, Tân Nguyện chỉ xuất hiện dị thường sau khi đi dạo trước sân viện mà quốc sư đang ở. Căn cứ theo lời mô tả của Quách Tiểu Ngũ, tại thời điểm Tân Nguyện thất thần, quốc sư đã từng xuất hiện trước lối vào Đông Khoa viện và đứng đó nhìn Tân Nguyện rất lâu.Vậy suy ra quốc sư đã làm gì đó mà các nàng không hề hay biết.Chỉ chốc lát sau, Huyền Mặc đi do thám một vòng rồi nhanh chóng quay trở lại thư phòng bẩm báo."Như thế nào?" Tần Mộ Thu phất tay áo đứng dậy, nàng vừa hỏi vừa đem ánh mắt dời sang chỗ Huyền Mặc đang đứng."Khởi bẩm điện hạ, quốc sư ở trong viện bày rất nhiều hồng phiên, ti chức thám thính được những sớ hồng phiên kia dùng cho việc chiêu hồn." Ngừng nói, Huyền Mặc lại bồi thêm một câu: "Bây giờ bên cạnh quốc sư cũng không có dấu vết của ám vệ."Tần Mộ Thu gật đầu ra chiều đã rõ, Huyền Mặc bẩm báo xong lại phi thân rời đi.Thư phòng chìm vào tĩnh lặng, Tân Nguyện thấy hiếu kỳ bèn mở miệng hỏi: "Vậy là quốc sư sẽ thực sự làm lễ chiêu hồn?"Cái Tây Đảo quốc này vẫn còn là một hoàng triều bình thường không vậy, chứ sao trên đời lại có người có khả năng chiêu hồn? Quả thực là khiến người nghe không thể tưởng tượng nổi."Có lẽ là vậy." Tần Mộ Thu thần sắc nghiêm nghị, căn cứ theo những gì nàng biết, sở dĩ Vân quốc sư được Tiên Hoàng thân phong làm quốc sư ở Tây Đảo quốc nguyên do cũng bởi vì hắn thần thông quảng đại, suy nghĩ khác biệt hẳn so với những người bình thường.Tỉ như hắn có thể hô phong hoán vũ, tỉ như lời đồn hắn có thể lăng không bay lên trời, và thậm chí chiêu hồn hỏi mệnh, đoán được ý trời vân vân và mây mây...Chỉ là những khả năng thần thông ấy đều đến từ việc các lão thần truyền miệng, từ đó lan truyền xuống dân gian đến tận ngày nay, riêng nàng thì chỉ nghe được lời đồn chứ cũng chưa được thấy tận mắt bao giờ."Lợi hại như vậy ư? Hình như cũng quá bất hợp lý...." Tân Nguyện thì thào một tiếng, cổ đại có loại thần nhân như này hay sao? Nghĩ kiểu gì nàng cũng cảm thấy câu chuyện không quá chân thực.Nghe vậy Tần Mộ Thu nhìn nàng một cái thật sâu: "Ngươi có thể chết đi sống lại, quốc sư có thể chiêu hồn cũng đâu phải chuyện thiên kinh địa nghĩa gì."Tân Nguyện xịt keo cứng ngắt, đầu óc trì trệ chỉ đành xấu hổ cười cười: "Cũng đúng, không so sánh xem ra cũng chẳng có gì thái quá."Bầu không khí lại lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh, Tần Mộ Thu dường như quá sức, giọng nói khó nén được sự mệt mỏi: "Chuyện này bổn cung sẽ lưu tâm, ngươi sau này tốt nhất nên tránh xa quốc sư một chút.""Được, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa." Tân Nguyện ngoài miệng đáp ứng, sau đó thức thời rời đi.Khi nàng vừa đi khuất, Tần Mộ Thu nghe Thu Nguyệt bẩm báo mới biết được Đường Nhị bây giờ đang làm việc bên cạnh Vân quốc sư, hắn là cô nhi mà năm đó quốc sư nhận nuôi.Nàng trầm tư trong phút chốc, lại lớn tiếng gọi Huyền Mặc, Đường Nhị bên kia tạm thời không cần để ý tới, việc cấp bách trước mắt là cần làm rõ chuyện quái gở này."Điện hạ." Huyện Mặc nghe tiếng gọi lập tức hiện thân.Tần Mộ Thu vuốt vuốt mi tâm: "Đêm nay bồi bổn cung đến chỗ quốc sư nhìn một chút."Nàng muốn biết đây là sự kiện xảy ra ngẫu nhiên hay vẫn là quốc sư có thể tùy ý khắc chế thời gian các nàng nhập mộng.Thời điểm Tân Nguyện vừa đến gần chiêu hồn phiên nàng vừa vặn đang ngủ, nếu đổi lại thì kết quả sẽ thế nào?Rốt cuộc quốc sư muốn gọi hồn ai? Huyện Mặc nhẹ nhàng đáp lời bằng một tiếng dạ.Tần Mộ Thu lại cẩn thận dặn dò thêm lần nữa: "Nếu cảm thấy bổn cung có bất kỳ trạng thái bất ổn nào phải lập tức mang bổn cung về, và ngươi phải làm mọi cách để đánh thức bổn cung tỉnh dậy."Tất nhiên một khi Tân Nguyện có thể bị Quách Tiểu Ngũ nhéo cho tỉnh, đổi thành nàng đồng dạng gặp phải tình trạng trên chắc hẳn cũng sẽ không có ngoại lệ.Nhất là khi kế bên còn có Huyền Mặc hộ tống, nàng rất yên tâm.Một bên khác, Tân Nguyện ôm một đống tâm sự nặng nề trở về phòng.Điều mà Tần Mộ Thu lo lắng nàng cũng từng nghĩ đến, thế nhưng nàng lại chẳng dám đi mạo hiểm.Nàng suy đoán Tần Mộ Thu có thể sẽ đích thân đi dò xét một phen, dù sao so với nàng thì nữ nhân kia để ý chuyện giấc mộng hơn.Nghĩ thông suốt điểm này Tân Nguyện cũng không xoắn xuýt thêm nữa, nàng vui chơi giải trí hết nửa ngày trời, trời vừa vào đêm đã thấy nàng nằm trên giường.Đêm đã khuya, một màu đen như mực bao trùm cả vạn vật.Phía trước khoảng sân trong Đông Khoa viện, Vân quốc sư gọi thuộc hạ mà hắn mang theo trong chuyến đi này, cẩn thận giao phó: "Các ngươi lập tức lên đường trở về Phi Vân Quan, cửa vừa mở thì lập tức đoạt lấy vật ở trong."Phi Vân Quan là đạo quán mà Tiên Hoàng lệnh Công bộ hoàng gia xây lên, đạo quán này nằm tại kinh thành, do Vân quốc sư đích thân cai quản."Sư phụ, một mình người ở đây.... Đồ nhi không yên lòng." Một tiểu đồng non nớt lên tiếng.Vân quốc sư từ ái cười rộ lên: "Không cần lo lắng cho vi sư, chỉ cần vi sư không muốn, thiên hạ này xưa nay vẫn chưa có người nào có thể lưu được vi sư ở lại, mau đi thôi."Là thật hay giả, tối nay liền có thể biết rõ.Chờ cho đám người này rời đi, Vân quốc sư liền mở rộng cửa phòng, yên vị ngồi xếp bằng trên mặt đất.Hắn quay mặt về bên trong tiểu viện, nơi đấy đã sớm bày ra một vòng chiêu hồn phiên. Quốc sư lẩm bẩm gì đó trong miệng, lát sau bỗng nhiên hắn vung phất trần một cái, há miệng quát to: "Ta phụng Âm Sơn lão tổ, cấp cấp như luật lệnh, bảy hồn quy nhất, đi!!"Thoáng chốc gió lớn nổi lên, hồng phiên theo gió bay lên phần phật.Hậu viện Lục Tiêu Uyển, Tân Nguyện vừa mới nằm xuống, thân thể bỗng nhiên trở nên cứng đờ rồi bật dậy thật mạnh, cả người giống như con rối bị người khác điều khiển, vô tri vô giác đi thẳng ra ngoài cửa.Cũng trong lúc đó, Tần Mộ Thu nhất thời mang theo Huyền Mặc đi đến bên ngoài Đông Khoa viện.Tần Mộ Thu đưa tay, khẽ gật gật đầu.Huyền Mặc trực tiếp ôm lấy vai nàng đề khí tung người nhảy lên, chỉ trong một cái chớp mắt hai người đã đáp xuống sau mái hiên.Nàng vừa liếc mắt liền nhìn thấy được một vòng hồng phiên đặt trong sân viện bị gió thổi cho lay động.Nàng nhìn chằm chằm nơi đó trong phút chốc, hồi lâu cũng không cảm thấy có bất kỳ chuyện dị thường nào phát sinh.Đúng lúc này một ám vệ lặng yên đáp xuống, người nọ hướng về Huyền Mặc thủ thế rồi lại đột ngột biến mất tại chỗ.Sau khi Huyền Mặc thấy rõ, nàng hạ giọng khẽ nói với Tần Mộ Thu: "Điện hạ, Tân cô nương đang đi về hướng bên này."