[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!
Chương 37: Đúng hay sai
Kỳ thực Tần Mộ Thu cũng đã nhiều lần nghĩ qua vấn đề này, nếu nàng đơn phương cùng Tân Nguyện dịch ra thời gian chìm vào giấc ngủ, dù nàng không để ý ngày đêm điên đảo thì nàng vẫn là Trưởng công chúa đương triều, cả ngày mê man trên giường e rằng quá mức không thích hợp.Vì kế hoạch ngày hôm nay, trước mắt cũng chỉ có thể xem người này có chịu phối hợp với nàng hay không.Bằng không thì nàng tình nguyện đánh cược vào một loại khả năng khác.Đó chính là giết chết Tân Nguyện, nàng muốn xem thử giấc mộng kia sẽ biến mất hay vẫn tiếp tục, chỉ khác ở chỗ đối tượng cùng nàng chung mộng lại đổi thành một người khác.Đương nhiên tốt nhất là không nên đánh cược, chỉ cần người này ở trong mơ an phận một chút thì chắc chắn nàng càng có khuynh hướng duy trì hiện trạng.Vạn nhất đổi thành người khác, đối phương là nam hay nữ, thiện hay ác, người đấy ở chỗ nào vẫn còn là một ẩn số....Ẩn số nhiều lắm, không đến nước vạn bất đắc dĩ nàng không thể mạo hiểm.Tân Nguyện thấy sắc mặt đối phương hiện ra nét mỏi mệt liền biết người này cả đêm không ngủ, nàng liền thức thời nói tiếng cáo từ.Bên này các nàng tạm thời đã đạt được thỏa thuận, nhất trí miễn cưỡng xem như chung sống hòa bình.Trong ngự thư phòng lại là một mảnh hỗn độn.Tần An hoàng đế giống như phát điên, hắn đem tất cả tấu chương đặt trên án thư quét xuống mặt đất: "Chu ma ma đâu?"Tây Đảo quốc không phải ngày nào cũng tảo triều, nếu như không có đại sự gì lớn thì Tần An sẽ không triệu tập quần thần lên điện. Theo lệ thông thường, cứ cách ba ngày sẽ diễn ra một buổi tiểu triều, năm ngày một buổi đại triều.Tiểu triều chỉ có trọng thần cấp bậc tam phẩm trở lên tham dự, còn đại triều thì tất cả văn võ bá quan thuộc hàng lục phẩm đương nhậm chức tại kinh thành đều phải tham dự.Hôm qua vừa mới diễn ra đại triều hội cho nên hôm nay Tần An không cần phải lên tảo triều.Nhưng hiếm khi thấy hắn đến Ngự Thư Phòng thật sớm, hoá ra siêng năng như vậy chính là vì muốn chờ Chu ma ma.Kết quả thì sao, hắn chờ dài cổ từ khi sắc trời còn tờ mờ cho đến khi ánh nắng sáng tỏ, vầng thái dương đều sắp dời về hướng Nam mà hắn vẫn chưa nhìn thấy bóng người.Trác công công một bên khom lưng nhặt lại số tấu chương nằm ngổn ngang dưới sàn đại điện, một bên mở miệng nhẹ giọng trấn an: "Bệ hạ bớt giận, Thái hậu bên kia truyền lời nói rằng phủ công chúa đêm qua rất là yên tĩnh, chứng tỏ Chu ma ma vẫn chưa bị phát hiện. Có lẽ nàng ta có chuyện gì đó nên mới chậm trễ về cung diện thánh, ắt hẳn lát nữa sẽ đến mà thôi."Tần An giận đến mức không kiềm chế được: "Chuyện gì có thể quan trọng hơn so với chuyện tiến cung phục mệnh, trẫm chờ biết bao lâu rồi, lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại đơn giản như vậy.!!"Dưới cơn phẫn uất, hắn hung hăng vỗ bàn một cái.Tất cả đều do phụ hoàng, thuộc hạ hay nhân thủ gì cũng không lưu lại cho hắn một mống.Văn võ bách quan trong triều đều có mưu tính riêng, gặp chuyện khó giải quyết liền cùng hắn đánh thái cực, tuy rằng ngoài miệng thề thốt một lòng trung thành nhưng trong lòng ai biết bọn hắn đang suy nghĩ cái gì.Ngay cả quân binh trực thuộc hoàng đế, Ngự Lâm quân phụ trách thủ vệ hoàng cung cũng không đáng tin.Bởi vì thống lĩnh Ngự Lâm quân Phùng Chương từng cầu thân với Trưởng công chúa nhưng không thành, hắn là kiểu người điển hình cho câu nói thân ở Tào doanh tâm tại Hán.Nghĩ tới những thứ này, sắc mặt của Tần An cơ hồ trở nên tối đen, hắn là vua của một nước, đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn vậy mà tâm phúc bên cạnh lại chẳng được mấy người.Chỉ có mẫu hậu một lòng vì hắn mà bày mưu tính kế, chỉ có ngoại tổ phụ và Lục thị nhất tộc là chân chính dụng tâm với hắn.Người có thể đối với hắn một lòng một dạ, người mà hắn muốn đề bạt, muốn trọng dụng hầu như chẳng có một ai.Bởi vì triều thần nhiều lần lên án, bọn họ nói rằng Tiên Hoàng vì ngăn ngừa ngoại thích tham gia vào chính sự cho nên đã từng đưa ra rất nhiều chỉ thị, không cho phép con cháu Lục thị bước chân vào chốn quan trường.Ngay cả cha ruột của hoàng hậu, nhạc phụ của hắn là Chu thừa tướng cũng là hạng người lá mặt lá trái, ngoài miệng nói hai chữ trung thành nhưng mỗi lần hắn muốn đề bạt người của Lục thị thì thừa tướng phản đối kịch liệt so với bất kì ai.Tần An càng nghĩ càng thấy giận, hơi thở dần trở nên trầm nặng.Trác công công bước lên phía trước giúp hắn vỗ ngực nhuận khí, xoa dịu cục tức để cho hô hấp của hắn trở nên thông suốt: "Bệ hạ bớt giận, khí nhiều thương thân, người phải cẩn thận long thể a...."Tần An ngơ ngẩn ngửa ngồi trên ghế, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, hắn run run khoé môi yếu ớt nói: "Tiểu Kỷ Tử, ngươi nói Chu ma ma có phải là người của hoàng tỷ hay không? Nàng ấy có phải luôn một mực lừa gạt trẫm hay không?"Bằng không vì sao nàng ta một đi không trở lại, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.Trác công công há miệng dỗ dành vị hoàng đế vốn tính đa nghi: "Bệ hạ à, người ngàn vạn lần phải nghĩ thoáng lên, Chu ma ma không trở lại thì mặc kệ nàng ta, không có ám vệ người cũng đừng quá mức lo lắng, Trưởng công chúa dù gan to bằng trời cũng chẳng dám ngang nhiên làm loạn."Tần An là người thừa kế ngai vị được đích thân Tiên Hoàng chỉ định, chỉ cần hắn không làm ra bất kỳ sai lầm nào lớn, không làm chuyện hại nước hại dân thì cho dù Trưởng công chúa chiếm được lòng dân, dù nàng không phục cũng chỉ có thể cúi đầu nín nhịn trước mặt thiên tử. Bằng không chính là tội mưu phản, thử hỏi danh bất chính ngôn bất thuận thì công chúa dùng cái gì để bắt dân chúng thuần phục.Còn có một chuyện mà hắn vẫn chưa nói, đó chính là Chu ma ma chưa chắc là người của Trưởng công chúa, sợ tám chín phần là nàng ta đã chết. Dù sao đội ám vệ mới có đến hai trăm người, dựa theo suy đoán của bọn hắn thì số ám vệ này đều thuộc quyền sử dụng của Trưởng công chúa. Chu ma ma chỉ là thống lĩnh ám vệ đời trước, dù có giao đấu, song quyền làm sao có thể đấu lại bốn bề thọ địch.Tần An nghiêm mặt, giọng nói nặng nề: "Trẫm cùng hoàng tỷ đến cuối vẫn không thể cùng nhau tồn tại, truyền khẩu dụ của trẫm, gọi mẫu hậu và quốc sư lập tức hồi cung."Quốc sư tất nhiên muốn đem người mang đại công đức kia đi, ít nhất không phải bên phía Trưởng công chúa, mặc dù cũng không phải bên này của hắn nhưng đạo lý địch nhân của địch nhân hắn ắt có thể sử dụng."Aizzz, lão nô tuân chỉ." Trác công công khom lưng lui ra, phục mệnh đến phủ công chúa truyền thánh chỉ.Không bao lâu sau Lục thái hậu liền gặp được Trác công công, sau khi nghe Trác công công nói xong, sắc mặt của nàng có hơi trầm xuống.Chu ma ma vậy mà thất thủ, thế nhưng đêm qua phủ công chúa một chút động tĩnh cũng đều không có, nàng muốn mượn chuyện này thị uy e rằng cũng không được.Nàng đã quá coi thường Tấn Dương rồi, nữ nhân này thủ đoạn càng ngày càng lợi hại."Hồi cung thôi."Lục Thái hậu do dự nửa ngày cũng dần mất sạch hứng thú lưu lại.Mặc dù chuyện không thành, nhưng ít ra lần này nàng cũng có thể xác định được một điều rằng Tiên Hoàng chắc chắn đã đem ám vệ ban cho nữ nhi, bằng không thì một người tài ba như Chu ma ma sẽ không âm thầm biến mất như vậy.Người có loại bản lĩnh này, ngoại trừ ám vệ nàng nghĩ không ra khả năng nào khác.Trác công công khom người phục mệnh: "Thái hậu nương nương, lão nô phải sớm trở về phục dịch bệ hạ, quốc sư bên kia còn phải phiền nương nương phái người thông báo một tiếng."Lục Thái hậu khoát khoát cánh tay, sau khi Trác công công đi hẳn nàng mới lại lần nữa phân phó xuống dưới: "Cứ nói ai gia nhớ thương bệ hạ nên hồi cung trước, quốc sư bên kia cứ để cho hắn ở lại phủ công chúa thêm mấy ngày, khá khen cho một Tấn Dương xúi quẩy."Hậu cung không thể tham gia vào việc chính sự thành ra nàng không tiện can thiệp quá nhiều, nhưng nàng biết để Vân quốc sư ở lại phủ công chúa đối với hoàng đế chỉ có lợi chứ không có hại.Bởi vì nàng nhìn ra được Vân quốc sư và nữ nhi của nàng đứng ở mặt đối lập, địch nhân của địch nhân đó chính là bằng hữu.Trong vấn đề này, mẫu tử hai người ăn ý có chung một lối suy nghĩ.Thái hậu vừa đi, hộ vệ của phủ công chúa cũng lần lượt từ bên ngoài rút về, mỗi người tiếp tục giữ đúng vị trí của mình.Đến khi Tần Mộ Thu nhận được tin tức gấp gáp đuổi theo thì Lục Thái hậu đã ngồi lên loan giá."Tấn Dương đến chậm, nhi thần cung tiễn mẫu hậu."Lục Thái hậu rõ ràng nhìn thấy Tần Mộ Thu vừa mới trang điểm, sâu trong nội tâm bỗng dưng dâng lên một cỗ tức giận.Nữ nhi này hoàn toàn không còn tri kỷ như trước kia nữa, biết rõ nàng đang ở trong phủ lại ham ngủ đến tận bây giờ mới thức dậy.Có thể thấy được nữ nhi không để nàng vào mắt chút nào."Tấn Dương công vụ bộn bề, là ai gia đã chậm trễ thời gian của ngươi." Nàng nhàn nhạt thu lại tầm mắt, lạnh lùng thốt ra hai chữ "Hồi cung".Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ của nương thân, nữ nhi của nàng trong lòng lại chỉ chứa Tiên Hoàng cùng trăm vạn bách tính ngoài kia, không có lấy nửa phần vị trí cho người mẫu hậu như nàng.Tất nhiên thân duyên đã mờ nhạt, vậy thì cái kia cũng chẳng thể trách nàng."Cung tiễn Thái hậu nương nương..."Đám người của phủ công chúa quỳ xuống đất thật lâu, thẳng đến khi loan giá khuất hẳn sau cung đường rộng lớn.Lúc này Tần Mộ Thu mới phân phó cho thuộc hạ đứng dậy.Tương Trúc vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng: "Điện hạ....''Thái hậu nương nương vậy mà không cho điện hạ nhà nàng một chút sắc mặt, trong lòng điện hạ chắc chắn không dễ chịu gì cho cam.Tần Mộ Thu an tĩnh ngắm nhìn con phố dài, thật lâu cũng không nói năng gì, đáy mắt thế nhưng lại không giấu nổi vẻ tịch mịch.Tương Trúc thấy vậy thì đau lòng không thôi: "Điện hạ, hồi phủ nghỉ ngơi một hồi đi."Nàng biết điện hạ cả đêm không ngủ, sáng nay nằm xuống cũng chẳng bao lâu Thái hậu lại đột nhiên hạ lệnh hồi cung, đoán chừng người ngủ không lâu lại phải thức dậy đi tiễn mẫu hậu.Tần Mộ Thu chỉ khẽ lắc đầu, nàng quay người đi vào trong phủ.Quả nhiên ban ngày nàng không thể ngủ quá lâu, nếu quá mê man sẽ dễ làm hỏng việc, chỉ sợ trong lòng mẫu hậu đã có chút bất mãn đối với nàng."Nô tỳ đi truyền lệnh để ngự phòng phục vụ điện hạ ăn chút gì đó lót dạ." Tương Trúc âm thầm thở dài một hơi, nàng bồi tiếp điện hạ lớn lên, cũng tận mắt chứng kiến mẫu tử hai người càng ngày càng xa cách, cuối cùng cơ hồ là rơi vào trạng thái đối chọi nhau gay gắt như nước với lửa.Nhưng chuyện này đâu thể trách điện hạ.Chỉ vì Tiên Hoàng quá yêu thương điện hạ, mà điện hạ nhà nàng làm việc rất có nguyên tắc.Còn Lục Thái hậu lại một lòng muốn nâng đỡ nhi tử thượng vị, tâm tư quá nặng.Tương Trúc so với Tần Mộ Thu nhỏ hơn hai tuổi, nàng giống như Giang Tứ, tại thời điểm Tần Mộ Thu mười lăm tuổi làm lễ cập kê, các nàng được Tiên Hoàng ban cho Trưởng công chúa.So với Thu Nguyệt một mực khổ luyện võ nghệ tại ám vệ doanh, nàng từ sớm đã cùng Giang Tứ đến phủ công chúa làm người hầu. Trong mười năm này, Tương Trúc vừa bắt đầu liền đến bồi bên cạnh Tần Mộ Thu.Nhất là trong ba năm Tần Mộ Thu chưa nhận lệnh xuất cung lập phủ, mọi chuyện xảy ra nàng là người biết rõ ràng nhất.Lục Thái hậu khi ấy mặc dù thiên vị Tần An nhưng nàng ta đối với Tần Mộ Thu cũng coi như có chút quan tâm.Dù sao cũng là nữ nhi do chính mình sinh ra, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt thà máu mủ.Nhưng theo thời gian, Tiên Hoàng hiện rõ thái độ muốn lập Tần Mộ Thu làm Thái Nữ, kể từ sau lúc đó Thái hậu hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ, mặc dù máu mủ ruột rà cùng một mẹ sinh ra nhưng tình cảm đã bắt đầu có sự phân chia rõ rệt.Đầu tiên là sự kiện Thái hậu nhiều phiên ám chỉ Tần Mộ Thu muốn giúp đỡ gia tộc Lục thị, sau đó lại thúc giục Tần Mộ Thu nhanh chóng rời cung, không nên cùng Tần An tranh giành đế vị.Nhưng sự tình không phải là chuyện mà Tần Mộ Thu có thể quyết định.Trưởng công chúa có lòng hiếu tâm, khi đó tuổi nàng còn nhỏ nên mẫu hậu nói gì nàng cũng râm rắp nghe theo. Có lần nàng ở trước mặt Tiên Hoàng nói giúp cho gia tộc Lục thị, nào ngờ Tiên Hoàng không chỉ không đề bạt những người thuộc dòng dõi họ Lục mà ngược lại còn nhiều lần chấn chỉnh Lục Thái hậu, cảnh cáo nàng ta chớ có đem bàn tay của mình vươn ra quá dài.Tiên Hoàng cũng vì vậy mà cấm đoán Tần Mộ Thu đủ điều, giao trách nhiệm cho nàng càng lúc càng rõ ràng.Tiên Hoàng dạy cho nàng biết rõ tầm quan trọng của việc ngoại thích không được tham gia vào việc chính sự, dạy nàng biết rõ nếu làm bậc quân vương thì phải lấy vạn dân trong thiên hạ làm trọng, không thể dùng việc công phế việc tư, kể cho nàng biết rõ từ xưa đến nay có biết bao lần hoạ loạn xảy ra bởi vì đế vương vô tâm để cho ngoại thích cầm giữ triều chính....Tần Mộ Thu cuối cùng cũng hiểu rõ quy tắc làm hoàng đế, càng nắm trong tay quyền hành nàng càng thấu hiểu khổ tâm cùng dụng ý mà Tiên Hoàng dành cho nàng.Không phải phụ hoàng muốn nàng và đệ đệ tranh nhau ngai vị đến mức ta sống ngươi chết, mà nàng mới chính là người phù hợp với vị trí kia.Dùng lời Tiên Hoàng để nói, hết thảy đều vì giang sơn xã tắc, để Tần An cầm quyền, lấy năng lực của hắn cùng tầm nhìn hạn hẹp e rằng thủ vệ đô thành cũng rất khó khăn, huống chi Tần An còn háo sắc thành tính, sớm muộn gì quốc gia này cũng sụp đổ bởi vì ngoại thích hoạ loạn triều đình.Cho nên Tiên Hoàng không cho Tần Mộ Thu cơ hội lựa chọn, càng không cho phép nàng rời khỏi kinh thành.Kể từ đó Tần Mộ Thu chuyên tâm học tập đạo làm vua, nàng chậm rãi tiếp nhận triều chính dưới sự bày mưu tính kế của Tiên Hoàng.Lục Thái Hậu cũng bởi vì vậy mà triệt để cùng Tần Mộ Thu trở mặt, thân là mẫu hậu lại xem nữ nhi như cừu địch.Nghĩ đến đây, Tương Trúc tăng tốc cước bộ, tự mình dẫn người đem đồ ăn đưa đến thư phòng."Điện hạ người không có sai, mau lại đây ăn chút gì đi, thân thể mới là quan trọng."Thấy Tần Mộ Thu chỉ ăn hai miếng liền đặt đũa xuống, Tương Trúc nhịn không được lại mở miệng khuyên can.Thế nhưng Tần Mộ Thu chỉ khẽ lắc đầu, đạm nhạt nói: "Ra ngoài đi, bổn cung muốn yên tĩnh."Nàng không có sai sao? Nàng vừa phụ lòng phụ hoàng lại vừa cùng mẫu hậu ly tâm, nàng làm vậy là đúng rồi sao? Thư phòng vừa hiu quạnh vừa lạnh lẽo.Đáp lại câu hỏi của nàng chỉ là sự im ắng đến rợn người.Tần Mộ Thu đứng dậy đi đến trước kệ sách, nàng ngây người rất lâu, chậm rãi đưa tay lấy từ trong hốc tối ra một quyển trục có màu vàng óng ánh.Đây là di chiếu mà phụ hoàng lưu lại cho nàng...Có lẽ không lâu sau đó là nàng có thể dùng đến nó, nếu như có thể nàng thà rằng tình nguyện để bức di chiếu này chôn theo phụ hoàng, vĩnh viễn không dùng tới được.Đáng tiếc có một số việc không phải nàng không mong muốn là nó sẽ thật sự không hề phát sinh.Đang lúc xuất thần, cửa phòng bị người khác gõ vang."Điện hạ, nô tỳ trở về rồi." Thu Nguyệt dừng lại một chút, nàng liếc mắt nhìn người nãy giờ vẫn luôn đi theo phía sau lưng mình. "Tân Nguyện cô nương hình như cũng có chuyện cầu kiến điện hạ."Tần Mộ Thu nắm chặt đầu ngón tay một cái, nàng cẩn thận đem quyển trục cất kỹ, sau khi quay người sắc mặt đã trở lại trạng thái bình thường."Vào đi."Cửa phòng mở ra, Thu Nguyệt đi vào liền thức thời đứng hầu ở một bên, nàng có thừa chính là sự kiên nhẫn chứ không gấp gáp bẩm báo sự tình mà nàng đã điều tra được.Tần Mộ Thu ngước mắt nhìn Tân Nguyện lững thững đi sau lưng Thu Nguyệt, nàng thản nhiên nói: "Tìm bổn cung có chuyện gì?"