[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!

Chương 36: Thẳng thắn



Gió đêm chầm chậm thổi, trong phòng có một người đang ngủ say sưa, còn một người cả đêm lại không chợp mắt.

Một đêm vô mộng, Tân Nguyện mở to mắt đánh một cái ngáp thật lớn, nàng có cảm giác đời này chưa có giấc ngủ nào ngon như giấc ngủ của ngày hôm nay, những ngày gần đây không thức đêm thì cũng vận động mạnh khiến đầu óc nàng kiệt sức tưởng chừng như sắp hôn mê đến nơi.

Hoàn toàn không giống sáng nay khi nàng tỉnh dậy, cơ thể có thể nói là tràn đầy năng lượng, thần thanh khí sảng.

Bất quá rất nhanh nàng liền lên tinh thần không nổi bởi vì xương sống, thắt lưng, tay chân đều cực kỳ đau đớn. Đầu óc tuy rằng thanh tỉnh nhưng cơ thể lại như bị tảng đá ngàn cân ép qua.

Nhìn lại bản thân thấy mình nằm dài trên mặt đất, Tân Nguyện vội vàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, rất nhanh nàng liền nhìn thấy được bóng dáng của Tần Mộ Thu đang ngồi ở trước bàn trà, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ mùa thu lẳng lặng nhìn qua chỗ nàng tự lúc nào.

Cặp mắt kia ưu mỹ cực kỳ, dù rằng ánh nhìn không chứa bất kỳ tâm tình gì, chỉ là nhìn sang như thế cũng đủ khiến lòng người rung động.

Thế nhưng Tân Nguyện tuyệt nhiên không cảm thấy động tâm, ngược lại tim đập nhanh không thôi.

Một buổi sáng tốt lành, tỉnh dậy liền bị người khác nhìn chằm chằm, kém chút nữa doạ nàng mất nửa cái hồn.

Không phải đấy chứ, nữ nhân này rãnh rỗi đến mức không có chuyện gì để làm hay sao?

"Ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì, nơi này là nơi nào?"

Tần Mộ Thu hình như ngồi bất động suốt cả đêm, nghe đối phương nói như thế mới khẽ giật giật thân thể, bằng một giọng điệu thản nhiên, nàng nói: "Tỉnh rồi thì đi đi thôi."

Đêm qua nhóm ám vệ đem Tân Nguyện về liền thẳng tay ném xuống đất, sau khi bẩm báo xong, thấy nàng không có phân phó gì khác nên tất cả đều lui ra.

Ám vệ hoàng gia có thể lấy một người địch trăm người, điều này vẫn còn là một bí mật, dù thần thông quảng đại như vậy thế nhưng bề ngoài bọn họ vẫn chỉ là thị nữ của phủ công chúa như cũ.

Mà trong tâm của Tần Mộ Thu còn tồn tại một nỗi bâng khuâng, thành ra nàng không thể tùy tiện chìm vào giấc ngủ, để tránh chung mộng nàng cứ thế dứt khoát thức trắng. Nàng ngồi suy nghĩ cả đêm, đem sự tình từ đầu chí cuối xâu chuỗi lại một lần, trong lòng cũng dần dần tìm được manh mối.

Đến nỗi Tân Nguyện nằm mê man trên đất nàng cũng không chút nào để ý.

Bây giờ người này đã tỉnh lại, nàng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Tân Nguyện suy đoán tám chín phần bản thân đang nằm ở trong gian phòng của Tần Mộ Thu, cho nên đêm qua hẳn là không có gì nguy hiểm, vừa vặn có thể hỏi xem lý do tại sao tỉnh dậy đầu nàng lại đau nhức đến thế.

"Ta làm sao lại nằm ngủ ở trên mặt đất, ngươi không có thừa cơ trả thù ta đấy chứ?"

Nàng luôn cảm giác cơ thể như bị ngàn khúc cây đập qua, hơn nữa nữ nhân này tùy ý để nàng ngủ dưới đất là xem như xong chuyện, ngay cả chăn mền cũng không cho đắp một chút, bây giờ mặc dù là mùa xuân nhưng ban đêm sương xuống nhiệt độ có thể nói là lạnh đến thấu xương.

Thần sắc của Tần Mộ Thu hầu như không thay đổi, nàng bình tĩnh nói: "Đêm qua ngươi bị người xấu bắt đi, bổn cung sai người cứu ngươi về, bọn họ đặt ngươi dưới đất rồi đi mất, ta khí lực nhỏ nhấc ngươi không nổi."

Trên thực tế nàng chỉ lo suy nghĩ về chuyện của quốc sư và hoàng đế, căn bản không quan tâm Tân Nguyện đang ở trong tình huống gì. Đêm qua mong đợi của nàng đối với Tân Nguyện cực kỳ đơn giản, chỉ cần đối phương sống sót trở về liền tốt.

Tân Nguyện nghe xong, nàng hiếu kỳ hỏi: "Bắt ta là người nào, là Vân quốc sư sao?"

Tần Mộ Thu không nói gì mà chỉ khẽ lắc đầu.

"Không phải, vậy là Lục Thái hậu chăng?''

Tần Mộ Thu lại lần nữa lắc đầu.

Lần này Tân Nguyện lại cảm thấy kinh ngạc không thôi: "Này không phải kia cũng không phải, vậy thì người muốn bắt ta có thể là ai??"

Chiếu theo lời vị thị nữ có tên gọi là Tương Trúc đã nói, đêm hôm qua thị vệ của phủ công chúa đều nhận lệnh canh giữ ở bên ngoài phủ, ba tầng phòng vệ ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, mà bên trong phủ người có hiềm nghi với nàng chỉ có mỗi Vân quốc sư cùng Lục Thái hậu.

Chẳng lẽ bên trong phủ công chúa lại có phản đồ?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Tần Mộ Thu mở miệng lạnh nhạt nói: "Là bệ hạ."

Hoàng đế ư? Tân Nguyện sững sờ với thông tin nàng vừa nghe được, Hoàng đế không phải đã bị các nàng lừa gạt hay sao?

Không đợi cho nàng kịp suy nghĩ rõ ràng, Tần Mộ Thu đã chậm rãi nói tiếp: "Bên cạnh mẫu hậu có người của bệ hạ, đem qua người kia động thủ, ta nghĩ hẳn là quốc sư lại lén truyền tin tức vào cung cho bệ hạ."

Cho nên Tần An mới đem mục tiêu đặt trên người Tân Nguyện.

"Ý của ngươi muốn nói Vân quốc sư cảm thấy người bọn họ đang tìm kiếm chính là ta? Cái này không đúng cho lắm....." Sự nghi hoặc trong lòng Tân Nguyện càng ngày càng lớn, nếu như Vân quốc sư nhận định nàng là người mang đại công đức, dựa theo tình hình lúc trước, lão đạo kia hẳn sẽ không nên đem nàng giao cho hoàng đế mới đúng.

Đây rốt cuộc là cái tình huống quái quỷ gì vậy trời?

"Cũng không đúng." Tần Mộ Thu lông mày ngưng trọng, giọng nói mang vẻ không xác định: "Có lẽ muốn nhìn bổn cung và hoàng đế ngao cò tranh nhau, còn hắn thì đứng một bên làm ngư ông đắc lợi."

Hoặc là chuyện phát sinh đêm qua chỉ là một phép thử, đúng hơn là một nước cờ với ngụ ý thăm dò.

Vân quốc sư và Thái hậu là người muốn thăm dò, mà ở trong đó Hoàng đế chỉ đóng vai một nhân vật không mấy trọng yếu, thậm chí là một thanh bảo đao nằm trong tay của người khác.

Không đợi Tân Nguyện tiêu hoá hết những thông tin này, Tần Mộ Thu lại một lần nữa mở miệng: "Bất quá bổn cung có một chuyện mãi vẫn không hiểu rõ."

Tân Nguyện vô thức giương mắt nhìn nàng, chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương.

Tần Mộ Thu bỗng nhiên đứng dậy, nàng vòng qua cái bàn đi đến trước mặt Tân Nguyện.

Tân Nguyện căn bản mới từ dưới đất lò mò đứng lên, nàng đứng khá gần cái bàn, trưng gương mặt khó hiểu nhìn đối phương tự dưng đi đến đứng trước mặt của mình, nàng mất tự chủ mò mẫm đưa tay vịn vào lưng ghế: "Ngươi có chuyện gì thì cứ việc thẳng thắn nói ra, khi không đứng gần ta như vậy làm cái gì?"

Áp lực khiến người ta khẩn trương vô cùng.

Tần Mộ Thu nhìn thẳng vào mắt của nàng, ý vị thâm trường nói: "Ngươi không phải Tân Văn Điệp ở Tân gia thôn thuộc Định Châu, cũng không phải là người quốc sư muốn tìm, bổn cung nói có đúng hay không?"

Lúc nàng nói những lời này hơi cắn nhẹ khoé môi, ánh mắt thanh thúy xen lẫn vài phần u nặng.

Tân Nguyện bỗng dưng có chút cảm giác không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, không muốn biểu hiện sự chột dạ của bản thân cho nên nàng bèn cắn răng ngẩng đầu cùng đối phương mặt đối mặt, nàng lớn tiếng đáp: "Ta chính là Tân Văn Điệp, còn chuyện người mà quốc sư muốn tìm không phải là ta thì ta nào có biết."

Chối được đến đâu thì chối, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết được sự thật rằng nàng là người đến từ dị thế.

Bằng không cũng quá kinh thế hãi tục, nàng không cách nào xác định được sau khi nữ nhân này biết được chân tướng sẽ hành động như thế nào.

Nàng không thể mạo hiểm, nếu đã xuyên đến nơi này, có thể sống mạnh khỏe đó mới điều tốt nhất.

Dù sao nàng cũng vô pháp xác định nếu như nàng chết thêm một lần nữa thì liệu rằng linh hồn của nàng còn có thể quay lại thời hiện đại hay không, hay sẽ vĩnh viễn tan thành mây khói.

Chuyện không chắc chắn, nhất là còn liên quan đến tính mạng của mình, chưa đến nước vạn bất đắc dĩ thì nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Tần Mộ Thu không nói, chỉ là yên lặng nhìn qua chỗ nàng.

Thời gian trôi qua thật lâu, Tần Mộ Thu khẽ nắn vuốt ngón tay bên trong ống tay áo, tiếng nói cũng trở nên chậm chạp và nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Bổn cung suy nghĩ suốt một đêm, Vân quốc sư muốn tìm Tân Văn Điệp đến từ Tân gia thôn ở Định Châu, hoặc cụ thể hơn chính là tìm ngươi dưới lớp vỏ bọc mang tên Tân Văn Điệp, ngươi cảm thấy là loại khả năng nào?"

Nàng suy tư suốt cả một đêm mới khó khăn lý giải được một chút đầu mối.

Nàng có thể xác định người trước mắt tuyệt đối không phải là Tân Văn Điệp, ít nhất tư tưởng không phải, mà giả thuyết của nàng nghiêng về hướng linh hồn hơn.

Có lẽ bởi vì Tân Nguyện treo bên ngoài hình dáng của Văn Điệp nhưng bên trong lại là linh hồn của người khác cho nên Vân quốc sư mới không nhìn ra, vì lẽ đó hắn ta mới đơn giản cho rằng người này không phải là người mà hắn muốn tìm.

Về phương diện này thì Tần Mộ Thu so với Vân quốc sư cao tay hơn một bậc, mọi vấn đề phát sinh nàng đều cẩn thận xâu chuỗi chúng lại với nhau, thành ra nàng có góc nhìn càng thêm sâu.

Dù rằng thoạt nhìn nàng trông rất bị động, nhưng cũng nhờ giấc mộng kia mới khiến nàng trở nên không có bị động như vậy.

Bởi vì Vân quốc sư thừa nhận giấc mộng kia là bút tích của hắn, đồng dạng liền mang ý nghĩa người nào cùng nàng mơ chung một giấc mộng thì người đó chính là người mà hắn ta muốn tìm.

Mà người này chính là Tân Nguyện.

Tân Nguyện nghe xong bỗng nhiên cười rộ lên: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta chính là ta, vẫn luôn là Tân Văn Điệp."

Cái gì mà Văn Điệp chân chính, cái gì mà bên dưới thể xác là một linh hồn khác, mấy cái này còn lâu nàng mới thèm nhận.

Tần Mộ Thu tựa như chẳng thèm để ý xem nàng có thừa nhận hay không, nàng vẫn như cũ nói ra suy đoán của bản thân.

"Bổn cung cảm thấy chính là vế sau, Vân quốc sư hẳn đã sớm biết người hắn muốn tìm có tướng mạo như thế nào cho nên chỉ cần vừa nhìn vào hắn liền có thể lập tức nhận ra phải hay không phải, vì lẽ đó mới đem ngươi cùng Quách Tiểu Ngũ đẩy ra khỏi diện tìm kiếm."

Nếu như nàng đoán không sai, người này mang theo dáng vẻ cùng tướng mạo của Tân Văn Điệp nhưng bên trong lại là linh hồn của một người khác, có lẽ linh hồn kia mới thật sự là người quốc sư muốn tìm.

Tân Nguyện hoàn toàn im lặng, chiếu theo thuyết pháp của Tần Mộ Thu vừa nói, nàng càng có thể xác định mình không phải là người quốc sư muốn tìm.

Bởi vì nàng và nguyên chủ Văn Điệp này tướng mạo giống nhau như đúc.

Vừa xuyên qua thế giới này hai ngày, nguyên chủ vì quá gầy yếu nên chỉ giống nàng có bảy tám phần.

Trải qua một đoạn thời gian không lo chuyện ăn uống, bây giờ nhìn lại mình trong gương cơ hồ cùng nàng ở thời hiện đại không có gì sai biệt.

Không một ai biết nguyên chủ chính là kiếp trước của nàng....

Đây là bí mật của riêng nàng, lúc còn ở hiện đại nàng đã lén nhòm ngó một góc, bây giờ thì nàng đã có thể chắc chắn nó là sự thật.

Thấy Tân Nguyện không lên tiếng, Tần Mộ Thu khẽ liễm lông mày, nàng mím mím khoé môi khiến cho biểu cảm vốn dĩ đã nghiêm túc nay lại càng nghiêm túc hơn, ẩn ẩn còn lộ ra mấy phần uy nghiêm của con cháu hoàng thất.

Nàng trầm mặc nhìn chằm chằm Tân Nguyện trong phút chốc, trong mắt thoáng qua một vòng ám trầm.

"Tân Nguyện, bổn cung đối với bí mật của người khác không có hứng thú, đối với ngươi cũng thế. Bổn cung chỉ hy vọng ngươi nên biết rõ giấc mộng kia là khốn cục  của chúng ta, vì thế ta hy vọng ngươi nên thẳng thắn một chút, biết càng nhiều càng nhanh chóng phá giải cục diện bế tắc này."

Nàng vừa nói xong thì bên ngoài có người gõ cửa.

"Điện hạ." Hoá ra là âm thanh đến từ Giang Tứ, trời đã sáng nên hắn tới trông coi Tân Nguyện theo mệnh lệnh đã ban.

Tân Nguyện thấy vậy không khỏi nhíu mày một cái: "Điện hạ bảo ta thẳng thắn ta rất tán đồng, nhưng điện hạ cũng nên thể hiện một chút thành ý chứ không phải chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn."

Ngụ ý đối phương cả ngày để thuộc hạ nhìn nàng chằm chằm, ban đêm lại ngang ngược không cho nàng ra khỏi cửa, đây rõ ràng là đang có ý đề phòng nàng.

Tất nhiên hai người các nàng kẻ tám lạng người nửa cân, vậy chớ nên mong đợi cái gì mà thẳng thắn đối đãi nhau.

Tần Mộ Thu cau mày khó chịu: "Ngươi phải biết tình huống của bổn cung có chút bất đắc dĩ."

Sở dĩ nàng hạn chế tự do của Tân Nguyện, hạ lệnh cho Giang Tứ và Tương Trúc ngày đêm luân phiên nhìn đối phương chằm chằm mục đích chính là hòng tránh việc chung mộng.

Tỷ như Tân Nguyện không muốn nói ra bí mật của mình cho nên nàng không có cách nào để tín nhiệm đối phương, vô pháp tùy ý nhìn bản thân lâm vào trạng thái bị động khi cả hai cùng mơ chung một giấc mơ.

Tân Nguyện cười nhạo một tiếng:   "Vậy thì không còn cách nào để chúng ta nói chuyện tiếp, ta đây cũng là tình thế bất đắc dĩ."

Lời này vừa nói ra, thời gian trong nháy mắt phảng phất như ngưng trệ vài giây.

Im lặng đối mặt nhau trong phút chốc, Tần Mộ Thu nhìn sang hướng khác, đè xuống lãnh sắc vừa chợt loé lên nơi đáy mắt.

Cho đến khi ngẩng đầu lần nữa, nàng ngoắc ngoắc khoé môi, trên mặt nổi lên một nụ cười nhưng lại nhạt nhẽo và kém phần nhu hoà.

"Bổn cung có thể đáp ứng về sau không để bất luận kẻ nào đến trông chừng ngươi, ngăn cản ngươi. Còn ngươi phải cam đoan với ta tuyệt không được ở trong mộng làm ẩu, còn phải thẳng thắn với ta thân phận thật sự của ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Đầu óc Tân Nguyện hơi hơi ngưng trệ, không ngờ đối phương đơn giản như vậy liền thoả hiệp, trái lại đánh một đòn chí mạng khiến nàng không kịp trở tay.

Thật đúng là người co được giãn được, đáng tiếc cười kiểu nào cũng thấy giả trân.

Nội tâm nàng âm thầm cười nghiêng ngả, khuôn mặt thì nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, nàng học theo đối phương nở nụ cười xởi lởi: "Được."

Tần Mộ Thu ngưng mắt đánh giá nàng, ánh mắt ôn hoà, ngụ ý ngươi có thể thẳng thắn nói ra được chưa.

Tân Nguyện vẻ mặt trung thực, nàng bắt đầu múa mồm một phen: "Vậy ta đây liền ăn ngay nói thật, kỳ thực ta chính là Tân Văn Điệp, chẳng qua là ta khởi tử hoàn sinh mà thôi. Thời điểm mà ngươi cứu ta thì ta đã chết đói rồi, còn làm cô hồn dã quỷ mấy ngày, ta thật sự không biết thi thể tại sao lại rơi xuống trước mặt ngươi, sau khi ta sống lại thì trong đầu tự dưng có thêm một chút ký ức..."

Tần Mộ Thu kinh ngạc không thôi: "Ký ức gì?''

Tân Nguyện vẻ mặt tràn đầy chân thành, nàng nói: "Chính là đột nhiên biết chữ, đầu óc cũng tự nhiên thông suốt."

Tần Mộ Thu yên lặng như chịu một cú sốc nào đó: "Chỉ vậy thôi hả?"

Tại sao nàng cứ có cảm giác người này đang nói năng tầm bậy tầm bạ.

Tân Nguyện lộ vẻ không vui, giọng nói có đôi phần hờn dỗi: "Ngươi không tin ta? Nếu đã không tin vậy kêu ta nói làm cái gì, sớm biết kết quả như thế thì ta còn lâu mới đem bí mật của ta nói cho ngươi biết. Ta thật sự là người cải tử hoàn sinh, ngươi không cảm thấy chấn kinh sao? Không cảm thấy những gì ta nói khó có thể tin sao?"

Tự biên tự diễn là chuyện mà nàng quá mức am hiểu, nàng dành nhiều thời gian để đọc tiểu thuyết như vậy đâu phải chỉ để xem không.

Tần Mộ Thu: "...."

Chấn kinh thì có chấn kinh một chút, nhưng không thể nói là khó có thể tin.

Tần Mộ Thu mấp máy khoé môi, ngữ khí rất là thong thả: "Bổn cung.....đương nhiên tin ngươi."

Dứt lời nàng quay người mở cửa đi ra ngoài hướng về Giang Tứ phân phó một phen, sau khi dặn dò xong xuôi nàng liền quay đầu nói với Tân Nguyện: "Ngươi từ nay về sau có thể tùy ý đi lại trong phủ, nhưng nếu muốn xuất phủ vẫn phải có người đi theo, bảo hộ ngươi an toàn."

Sau đó nàng mệt mỏi ra hiệu cho Tân Nguyện có thể rời đi.

Nàng một đêm không ngủ lại hao tâm tổn sức quá nhiều, bây giờ nàng cần nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại tinh thần.





Chương trước Chương tiếp
Loading...