[BHTT][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!

Chương 35: Giao phong



Quách Tiểu Ngũ đương nhiên không muốn đi, nàng cả ngày phải luôn ở trong trạng thái lo lắng đề phòng, huống chi ở phủ công chúa nàng chỉ quen duy nhất một mình Tân Nguyện, dĩ nhiên phải ở cùng một chỗ với Tân Nguyện thì nàng mới thấy an tâm.

Kết quả là nàng chuyển mục tiêu nhìn về phía Tương Trúc, cất giọng nài nỉ nói: "Tỷ tỷ tốt, ta với tỷ chịu khó chen chúc một đêm đi, ta gầy, khi ngủ cũng rất là trung thực."

Tương Trúc nhìn qua bóng lưng của Tân Nguyện, thuận miệng nói: "Không cần chen, ngươi ngủ trên giường đi."

Nói rồi nàng đuổi theo Tân Nguyện, nghiêm túc đứng ở cạnh giường.

Tân Nguyện vô thức đáp: "Ngươi đi theo ta làm cái gì, ta không quen cùng người khác ngủ chung, hai người các ngươi chịu đựng một đêm đi."

Tương Trúc nhíu mày khó hiểu: "Không phải chúng ta giả vờ ngủ hay sao? Đừng nói với ta ngươi thật sự muốn ngủ đấy nhé?"

Nàng đáp ứng giả vờ ngủ cùng Tân Nguyện chính là suy nghĩ vì đại cục, nếu đối phương tùy ý ngủ thiếp đi thì đó chính là bỏ rơi nhiệm vụ.

Sự khác nhau thậm chí có thể kém xa.

Tân Nguyện sắc mặt cứng đờ, nghiêm túc nói: "Yên tâm, nếu như ta đã đáp ứng với ngươi không ngủ thì tất nhiên ta sẽ không đi ngủ. Ngươi mau nằm xuống, tránh cho kế hoạch dẫn xà xuất động của chúng ta trở thành đả thảo kinh xà."

Bị Quách Tiểu Ngũ đánh tiếng một cái, nàng kém chút quên mất bây giờ vẫn chưa thể trắng trợn đi ngủ.

Nhưng chỉ cần trong phòng tối sầm, riêng mình nằm xuống một góc, sau đó để mặc mọi thứ an tĩnh lại....

Mà nàng chỉ cần thiêm thiếp một chút, chỉ cần lạc đến trong mộng một hồi, áp chế được nữ nhân kia thì xem như mục đích chính đã thành...

Tương Trúc yên lặng, trực tiếp ngồi xuống trước bàn, thổi tắt ánh nến, ôm vai tĩnh toạ.

Tân Nguyện lẳng lặng liếc mắt trong bóng đêm, nàng dứt khoát ngồi ở mép giường chứ không có nằm xuống.

Bây giờ đi ngủ cũng không phải là một hành động sáng suốt, thứ nhất dễ dẫn đến việc Tương Trúc hoài nghi, thứ hai vạn nhất Tần Mộ Thu vẫn chưa đi ngủ, vậy chẳng phải nàng làm đang việc tốn công vô ích.

Vì lý do an toàn nên lúc này nàng càng phải cân nhắc cho thỏa đáng, đợi đến lúc nửa đêm, tính toán thời gian phù hợp nàng sẽ lại lần nữa nhắm mắt.

Như thế sẽ chìm vào giấc ngủ nhanh hơn lúc bình thường, cũng nhiều hơn vài phần chắc chắn.

Các nàng ở bên này im ắng, trái lại bên phía Tần Mộ Thu lại mang bầu không khí căng cứng.

"Điện hạ, Vân quốc sư đã ngủ rồi, bên Thái hậu hình như có động tác."

Trong bóng đêm, một bóng người nhàn nhạt khom người thấp giọng bẩm báo.

Tần Mộ Thu thả nhẹ âm thanh: "Trước hết cứ để người tiếp tục quan sát, không nên khinh địch mà vội vàng hành động."

"Tuân mệnh." Bóng người dõng dạc lên tiếng, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi.

Tần Mộ Thu khẽ đảo tròng mắt, thật lâu không có động tác.

Căn phòng sát vách, ánh nến sáng tỏ.

Lục thái hậu tùy ý để mặc cho thị nữ giúp mình cởi áo và tháo trang sức, vẻ mặt hết sức ôn hoà, nàng từ tốn nói: "Chu ma ma, Hoàng đế phân phó như thế nào?"

Một lão ma ma đã lớn tuổi khom người cung kính đáp: "Khởi bẩm Thái hậu, ám vệ mà bệ hạ sắp xếp bên cạnh quốc sư đưa tin tức về nói rằng người mang đại công đức đang ở tại Lục Tiêu Uyển của phủ công chúa. Bệ hạ lệnh nô tỳ âm thầm đem người hồi kinh bởi vì quốc sư dụng ý khó dò, trưởng công chúa Tấn Dương thì..... Tóm lại bệ hạ muốn lừa gạt bọn họ."

Tấn Dương là phong hào của Trưởng công chúa Tần Mộ Thu.

Lục Thái hậu gật gù, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo một nhịp độ bất định: "Có chắc sẽ không kinh động đến Tấn Dương hay không?"

Chu ma ma lập tức đáp lời: "Nô tỳ có chín mươi phần trăm chắc chắn."

Lục thái hậu khoát khoát tay, ôn thanh nói: "Đi thôi."

Chờ đến khi Chu ma ma đi hẳn, sắc mặt của nàng mới trở nên nghiêm túc hơn: "Các ngươi nói thử xem, Chu ma ma có thể thành sự sao?"

"Nô tỳ không dám nói bừa." Một vài thị nữ thiếp thân cùng nhau quỳ xuống, bọn họ cúi đầu nhưng bả vai thì rõ ràng đã run lẩy bẩy.

Lục Thái hậu quét mắt nhìn các nàng một lượt, sau đó lâm vào trầm tư.

Hoàng thất trong bóng tối âm thầm bồi dưỡng nhân thủ, một số người thần thông đến mức đến vô ảnh đi vô tung, người người võ nghệ đều thuộc hạng đỉnh cao lại chỉ thuần phục hoàng đế, đám người này được xưng là ám vệ.

Nhưng trước khi Tiên Hoàng băng hà người vẫn quyết định không lưu lại cho Tần An bất kỳ một thứ gì.

Ngay cả việc Chu ma ma này khi xưa chính là thống lĩnh của đám ám vệ cũng do Tần An phát hiện từ bên trong đống thư tịch chép tay mà Tiên Hoàng chưa kịp xử lý.

Căn cứ theo lời Chu ma ma nói, Tiên Hoàng từ khi kế vị cho đến nay đã âm thầm nuôi dưỡng hai trăm ám vệ trẻ tuổi, còn nhóm người đã có tuổi như bà ta đều được phép hồi hương, Tiên Hoàng còn cho bọn họ một số bạc lớn dùng để dưỡng lão.

Rất nhiều người đều lựa chọn xuất cung, chỉ một mình Chu ma ma lựa chọn tiếp tục ở lại phục mệnh bởi vì nàng ta vốn dĩ vừa sinh ra đã là cô nhi, ngoài cung cũng chẳng có thân nhân gì, huống chi nàng đã sớm quen thuộc với nếp sinh hoạt trong cung nên mới dứt khoát lưu lại với lối suy nghĩ vạn nhất Tiên Hoàng còn có việc cần dùng đến mình.

Ngờ đâu Tiên Hoàng nhanh như vậy liền từ giã trần thế, trái lại sau khi tân hoàng lên ngôi, Tần An lại một lần nữa bắt đầu sử dụng nàng.

Ngay khi Tần An phát hiện Chu ma ma là người tài giỏi, về sau bệ hạ còn cao hứng ở chỗ của Lục Thái hậu một hồi. Hắn suy nghĩ đơn giản rằng một khi tìm được thống lĩnh ám vệ đời trước vậy thì ngày mà hắn chưởng quản đội ám vệ sẽ không còn xa, dầu gì còn có thể triệu tập bộ hạ cũ cũng tốt hơn không người có thể dùng.

Nhưng không ngờ Tiên Hoàng làm việc quá mức kín đáo, Chu ma ma không chỉ không biết rõ những ám vệ trước kia đi về chốn nào mà nàng thậm chí còn không biết hành tung của nhóm ám vệ trẻ tuổi.

Tiên Hoàng bực nào bất công, rõ ràng đứa nào cũng do Trung cung hoàng hậu là nàng sinh ra, vậy mà nam tử kết tinh của nàng và hắn chỉ có thể ngậm ngùi mang một chữ "An", còn nữ nhi tầm thường lại được hắn yêu thương ban cho hai chữ "Tấn Dương".

Lục Thái hậu cười lạnh một tiếng, Tiên Hoàng ngàn tính vạn tính, đến cuối cùng hoàng vị còn không phải rơi vào tay nhi tử.

Tối nay, nàng vừa hi vọng Chu ma ma thành sự, cũng vừa hi vọng Chu ma ma thất bại.

Nếu chuyện này thành, người mang đại công đức có thể âm thầm hi sinh vì nhi tử của nàng, dù phải mang đối phương về bên cạnh làm linh sủng còn hơn trở thành tiện nghi cho người khác.

Nếu như thất bại, người có thể bắt giữ thống lĩnh ám vệ đời trước hiển nhiên cũng xuất thân từ ám vệ, chỉ như vậy nàng mới có thể gán cho nữ nhi tội danh bất trung, giúp nhi tử triệt để quét sạch chướng ngại, giúp Tần An ngồi vững hoàng vị.

Lại nói đến Chu ma ma, nàng một đường tìm đến Lục Tiêu Uyển, sau khi lần lượt tìm qua các gian phòng trống, rất nhanh nàng liền phong tỏa được chỗ mà mục tiêu đang ở.

Thân là thống lĩnh ám vệ đời đầu, nàng làm việc tất nhiên là vô cùng cẩn thận, vì lẽ đó cho nên ngay khi tìm được đối tượng, nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi chứ không gấp gáp đi vào.

Nàng dán sát cửa phòng, nín hơi ngưng thần nghe ngóng một hồi. Xác định bên trong căn phòng có ba người, trong đó có một người hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, cơ hồ không có khoảng cách.

Rõ ràng là một cao thủ!

Ý thức được điểm này, nàng lại càng không dám sơ xuất.

Chu ma ma lấy từ trong ống tay áo ra một sợi dây hương, sau khi nhóm lửa nàng nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh khe cửa, sau đó lập tức phong bế miệng mũi của mình.

Ở gian ngoài, Quách Tiểu Ngũ nằm gần cửa nhất thành ra nàng là người đầu tiên ngửi thấy mùi thơm, nàng nghi ngờ nhíu nhíu chân mày, vài giây sau hai mắt nàng trầm xuống, lặng người ngất đi.

Phòng trong, Tương Trúc đang chán muốn chết, không có gì làm nên nàng đành nhìn chằm chằm Tân Nguyện, ngay khoảnh khắc Quách Tiểu Ngũ ngất xĩu nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy tiến đến bên cạnh Tân Nguyện, hạ giọng nói: "Có biến, nhanh ngừng hô hấp."

Tân Nguyện không chút nghĩ ngợi liền đưa tay che miệng cùng với cái mũi, tự mình đi ngủ hay bị thúc ép rơi vào mê man, dĩ nhiên nàng sẽ chọn vế trước.

Nhưng con người làm sao có thể không hô hấp để duy trì sự sống, cho nên nàng chống chọi nín thở vẻn vẹn được mấy chục giây thì hết phép, thân thể nghiêng ngả đổ ập xuống giường.

Tương Trúc trừng mắt, nghe thấy cửa phòng khiêu động một loạt âm thanh nàng lập tức phi thân trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.

Đương nhiên nàng sẽ không phải loại người chỉ vừa mới lâm trận đã bỏ chạy, chỉ vì Tần Mộ Thu đã sớm phân phó nếu mục tiêu của tặc nhân là Tân Nguyện và Quách Tiểu Ngũ thì nhất định không được động thủ trong phủ Trưởng công chúa.

Sau khi nhảy qua cửa sổ trốn ra ngoài, nàng dựa theo phân phó lặng lẽ lui xa, nàng thẳng hướng gian phòng của Tần Mộ Thu mà đi.

"Điện hạ, tặc nhân đã động thủ, người kia võ nghệ cao hơn nô tỳ một bậc." Tương Trúc sắc mặt ngưng trọng, nàng vừa rồi hoàn toàn không sớm phát giác được dị thường, căn bản vốn không biết người nọ đã đứng ngoài cửa tự lúc nào.

Tần Mộ Thu ung dung đứng dậy, thản nhiên nói: "Lui ra đi, bổn cung tự có an bài."

Chờ sau khi Tương Trúc đi khuất, nàng cũng không vội thắp lên ánh sáng của ngọn nến mà chỉ lẳng lặng đi tới ngoài cửa, than nhẹ một tiếng: "Có thể thu lưới."

Trong bầu trời đêm bỗng dưng truyền đến một tiếng đáp: "Rõ."

Cùng lúc đó, Chu ma ma mượn ánh trăng thấy rõ được bóng dáng người nằm trên giường, nàng đưa tay sờ sờ đỉnh đầu bóng loáng của Tân Nguyện, xác định đối phương chính là người muốn tìm liền vận sức vác người lên vai, nàng tranh thủ quay người đi ra ngoài, giẫm chân bay lên nóc nhà.

Bên ngoài phủ trưởng công chúa,  đám hộ vệ đứng đúng cương vị và luôn đi tuần tra trong trạng thái tập trung cao độ, mỗi người trông coi vị trí của riêng mình, hoàn toàn không có chú ý lá cây theo gió đong đưa mấy lần, cứ thế trong màn đêm u tối có một người âm thầm vượt qua phòng tuyến của bọn hắn mà thần không biết quỷ không hay.

Chu ma ma hướng về hoàng cung lao đi thật nhanh, nàng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào bởi vì vừa rồi sau khi vào cửa nàng phát hiện trong phòng vậy mà chỉ có hai người.

Rất rõ ràng, vô cùng có khả năng nàng đã bị người khác phát hiện, mà người kia còn trốn trước một bước.

Việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể tận lực hoàn thành hoàng mệnh.

Rất nhanh nàng đã lướt đến ngự đường, qua hết con đường này chính là cửa cung.

Chu ma ma giữ vững tinh thần, thế nhưng sau một cái chớp mắt nàng đã bị chú định tại chỗ.

"Ai? Mau hiện thân đi!!" Nàng bất an giương mắt nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nàng hốt hoảng nhìn về phía trước.

"Sư phụ, đã lâu không gặp." Một đạo thân thể lung linh tinh tế giống như quỷ mị từ giữa không trung rơi xuống, tiếng nói trầm thấp nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống đất thì lập tức im bặt.

Sắc mặt của Chu ma ma tức khắc trở nên trắng nhợt: "Mặc nhi, các con quả nhiên đều chạy đến đầu quân cho Tấn Dương Trưởng công chúa."

Người vừa tới tên gọi là Huyền Mặc, từng là đại đồ đệ mà nàng đắc ý nhất, cũng là thống lĩnh tân nhiệm ám vệ đời tiếp theo.

"Sư phụ, nếu người đã thoái ẩn thì không nên tiếp tục nhúng tay vào chuyện này." Huyền Mặc nhắc chân, từng bước từng bước đến gần.

Chu ma ma cười khổ một tiếng: "Nhưng đây là lệnh mà bệ hạ phân phó, sứ mệnh của ám vệ chúng ta chính là đời đời trung thành với hoàng đế."

Huyền Mặc trầm lặng một chút, ý vị sâu xa nói: "Trộm hoàng vị cũng có thể xứng làm bệ hạ hay sao?"

Dứt lời nàng tiếp tục đến gần hơn nữa.

Chu ma ma nhíu mày, lớn tiếng phản bác: "Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, bệ hạ chính là đế quân mà Tiên Hoàng đích thân chỉ định!!"

"Phải không? Nhưng Tiên Hoàng sống chết cũng phải tự mình nhìn chúng ta lập lời thề cả đời trung thành với Tấn Dương Trưởng công chúa, người tiên liệu nàng ấy tương lai sẽ trở thành nữ đế. Khi đó sư phụ về hưu sớm, e rằng không thu được tin tức." Huyền Mặc phất tay, bên trên lại rơi xuống mấy đạo thân ảnh.

Chu ma ma không tự chủ lùi về sau mấy bước: "Mặc nhi, hôm nay ngươi dự định thí sư hay sao?"

Nàng giờ đã già mà Huyền Mặc căn bản là trò giỏi hơn thầy, đã vậy đứa nhỏ này còn mang theo người, nếu động thủ tại đây, nàng cơ hồ không có bất kỳ phần thắng nào.

Thanh âm của Huyền Mặc thanh lãnh đến tận xương: "Ám vệ chỉ trung thành với hoàng đế chứ không trung với sư phụ, nếu người vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ thì chớ trách đồ nhi hạ thủ không lưu tình."

Nói đoạn, Huyền Mặc lạnh lùng phất tay ra hiệu.

Nhóm ám vệ xuất hiện trong nháy mắt, tất cả bày ra thế vây quanh, lấy Chu ma ma làm trung tâm rồi từ từ áp sát đến gần.

Chu ma ma cả người cứng đờ, nàng chết trân tại chỗ nhưng đáy lòng vẫn chần chừ không chắc, thúc thủ chịu trói hoàng đế sẽ không bỏ qua cho nàng, một ám vệ không hoàn thành nhiệm vụ cũng không xứng đáng được sống.

Chi bằng liều chết đánh cược một lần, đằng nào nhiệm vụ vẫn sẽ thất bại, nàng không muốn liều chết cùng với các đồ đệ khi xưa do một tay mình dạy dỗ.

Sắc mặt nàng mấy phen biến ảo, cuối cùng dừng lại ở màu trắng bệch, ấn đường thấp thoáng nhuốm màu tử khí: "Người này ta giao cho con, hoàng cung ta cũng không trở về, con....."

Lời còn chưa dứt, một thanh trường kiếm dứt khoát đánh thẳng vào mặt của nàng.

Nhất thời Chu ma ma bỏ qua Tân Nguyện đang vác trên vai, nàng nghiêng người né tránh nhưng không ngờ ám vệ bốn phía đã cùng nhau phát động tấn công.

Trong lúc nhất thời, kiếm quang lấp lóe, thanh âm kim loại đụng vào nhau, tranh minh không ngừng.

Một lát sau nàng ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, thẫn thờ nhìn thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực mình, nàng từ từ ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm vào người trước mắt.

Thanh âm của Huyền Mặc không có lấy một tia chập chùng: "Sư phụ già rồi, thế mà lại quên chuẩn tắc đầu tiên của ám vệ."

Nói rồi nàng thong dong rút ngược kiếm ra, Chu ma ma mất đà ngã ầm xuống đất làm cuốn lên một lớp bụi mờ.

Chuẩn tắc thứ nhất của ám vệ chính là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng.

Hôm nay nếu để Chu ma ma còn sống rời đi, ngày khác ai có thể cam đoan Chu ma ma thật sự không hồi cung, chuyện một nửa ám vệ trung thành với Trưởng công chúa Tấn Dương tuyệt không thể lưu lại nhân chứng.

Huyền Mặc nhắm mắt lại, trầm giọng phân phó với ám vệ phía sau: "Các ngươi đem Tân cô nương mang về phủ đi, hướng điện hạ giao nộp..."

"Thống lĩnh.."

Một ám vệ vừa mở miệng tính nói gì đó liền bị Huyền Mặc đưa tay đánh gãy: "Dù sao cũng một hồi sư đồ, ta đi Kim Thạch Quan ngoài ngoại ô kinh thành, nói với điện hạ ta nhàn rỗi đi thấp cho cố nhân một nén hương."

"Rõ." Chúng ám vệ lập tức mang theo Tân Nguyện rời đi.

Lúc này Huyền Mặc mới khom lưng đem thi thể của Chu ma ma ôm lên, nhặt xác, nhập thổ vi an, nàng sẽ làm một bài vị thật tốt đặt ở Kim Thạch Quan, xem như hồi đáp toàn bộ tình nghĩa thầy trò khi xưa.

Đêm đã khuya, Tần Mộ Thu nhìn Tân Nguyện ngủ mê không tỉnh, ánh mắt nàng đen tối không rõ, Chu ma ma quả nhiên là người của hoàng đế.

Hoàng đế đã chọn Tân Nguyện.

Cũng liền mang ý nghĩa hoàng đế cho rằng Tân Nguyện chính là người mang đại công đức theo lời tiên đoán kia...

Nếu đã như vậy thì lý do nằm ở đâu?

Nàng vô thức nắn vuốt ngón tay theo thói quen, đột nhiên quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó, Vân quốc sư đến tột cùng là đang muốn làm cái gì?

Chiếu theo tầm mắt của nàng, xuyên qua gian phòng cùng bức tường bao quanh ngoài sân viện chính là gian phòng mà phủ công chúa đã bố trí cho Vân quốc sư.

"Người nào thắng?"

"Chu ma ma chết, Tân Nguyện lại được mang về phủ." Một kẻ đồng đạo có dáng người tương tự quốc sư thấp giọng trả lời.

"Lệnh Đường Nhị đi Định Châu một chuyến tra cho ra thân phận của cô gái này, chuyện quan trọng không cho phép lơ là." Vân quốc sư nhéo nhéo lông mày bằng một dáng vẻ hết sức uể oải.

Tân Nguyện rõ ràng không phải người mà hắn muốn tìm, thậm chí bên trong phủ công chúa căn bản cũng không có người mà hắn muốn tìm.

Thế nhưng Trưởng công chúa đầu tiên để cho Tân Nguyện giả mạo thân phận của Quách Tiểu Ngũ, về sau lại không tiếc chuyện ám vệ bị bại lộ cũng phải đem Tân Nguyện trở về cho bằng được. Nếu chỉ là một người bình thường không có liên hệ đến chuyện này, vậy thì không đáng để một công chúa cao cao tại thượng phí hết công sức bảo vệ như vậy.

Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm rồi?

Không có khả năng!

Dù rằng công lực của hắn không còn bằng trước kia nhưng cũng không tệ đến mức khiến hắn phải nhận sai người.

Trừ phi.... Thân phận của Tân Nguyện có vấn đề! Là mượn xác hoàn hồn? Hay vẫn là do Trưởng công chúa cố tình bày ra mê chướng??

Ánh mắt của Vân quốc sư dần trở nên nặng nề, nếu theo vế trước thì đó là chuyện tốt, nếu theo vế sau thì Trưởng công chúa ắt hẳn biết rõ người mà hắn muốn tìm đang ở nơi nào.

Hắn vuốt vuốt bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, phủ công chúa này quả thật là một nơi ngọa hổ tàng long, mà Trưởng công chúa đích xác cũng là một người khó đối phó.

Tiên Hoàng trước kia không có nhìn lầm người, đáng tiếc ở thời khắc sống còn người lại trở nên hồ đồ rồi.


Chương trước Chương tiếp
Loading...