[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 48: Chị Chiều Em Nhé



Thời gian hai người ở bên nhau luôn trôi qua rất nhanh, sau bữa trưa, họ ngủ trưa, sau đó cùng Thi Nam Bắc đọc sách, ăn tối xong cũng là lúc Triệu Tuân Âm phải rời đi.

Lúc rời đi, Triệu Tuân Âm ở cửa hỏi Thi Nam Bắc có tiễn cô hay không, Thi Nam Bắc trực tiếp từ chối: "Em vừa thi bằng lái xe lần thứ hai, em không tiễn đâu."

"...Chị có trợ lý đưa chị đến đó, em không cần lái xe."

Triệu Tuân Âm thực sự bị sự thiếu tâm huyết của Thi Nam Bắc thuyết phục: “Em không cần phải thấy chị nói chuyện gì cũng như ép em làm tài xế đi?"

Thi Nam Bắc nghiêm túc nói: "Điều đó cũng không hẳn là đúng. Dù sao, ba mươi giống như sói đói, bốn mươi giống như..."

Triệu Tuân Âm nhịn không được, gọi tên nàng: "Thi Nam Bắc!"

"Có ạ!" Thi Nam Bắc lập tức đứng thẳng lên trong tiềm thức sau khi nhận ra mình đã làm gì, mặt Thi Nam Bắc xịu xuống và phàn nàn: "... Sao chị phải gọi em bằng tên? Bà em thường gọi em thế nên bây giờ em thường theo thói quen đứng dậy chào khi có ai đó gọi em bằng họ và tên."

Triệu Tuân Âm: "..."

Quên đi, xem ra không có cảnh cảnh chia tay người yêu nuối tiếc lưu luyến không rời như trong phim, nên Triệu Tuân Âm đành phải nói: “... Vậy chị đi đây, em về học bài đi."

Thi Nam Bắc đang định đóng cửa lại khi không nói thêm một lời: "Được rồi, tạm biệt."

"Này, em đang ở nhà..." Triệu Tuân Âm nhớ ra, quên dặn Thi Nam Bắc ở nhà nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ tìm trợ lý, cô vừa nói xong, Thi Nam Bắc đã tiến tới, nắm lấy cổ áo cô, sau đó hôn cô, Triệu Tuân Âm còn chưa kịp hưởng thụ, nàng liền lùi lại, nhướng mày nhìn cô rồi cười nói:

"Vợ ơi, đi sớm về sớm nhé~~~"

Triệu Tuân Âm ôm vali đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đã đóng lại, sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng cười lớn.

...Thật là một người vợ tuyệt vời.

***

Triệu Tuân Âm lần này không ở lại Thành Đô quá lâu. Cô đi chuyến bay trở về Thượng Hải lúc 10 giờ tối thứ Bảy, tuy nhiên, cô gặp phải trạm kiểm soát không lưu Thành Đô và thời gian khởi hành bị hoãn hơn một giờ. Về đến nhà đã là ba giờ sáng, đương nhiên tối thứ bảy cô không đến chỗ hẹn của Thư Ngọc.

Cô không coi trọng chuyện đó, có người đã bỏ lỡ thì cô cũng không nghĩ đến việc nhắc lại. Tuy nhiên, đối phương lại không nghĩ vậy. Gần như trước khi cô đến căn hộ ở Thượng Hải, chiếc điện thoại trong túi xách của cô vang lên, Triệu Tuân Âm tưởng là Thi Nam Bắc gọi cho cô, tưởng đã muộn như vậy mà em bé còn thức, nhưng khi cô lấy ra thì lại là ID người gọi của Thư Ngọc.

Thư Ngọc.

Điện thoại cứ đổ chuông, Triệu Tuân Âm không muốn nghe máy, nhưng đối phương lại quyết định gọi điện cho đến khi cô bắt máy thì thôi, hmmm... không bắt máy cũng không phải là biện pháp. Sau khi bấm tắt chuông ba lần, Triệu Tuân Âm vẫn không có cách nào ngoài sự lựa chọn trả lời điện thoại.

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô vẫn có chút hiểu được tính kiên trì của Thư Ngọc.

"Alo?"

Đã hơn ba giờ sáng, lúc này đối phương vẫn còn gọi điện cho cô, bởi vì hoặc là chưa ngủ hoặc là đã thức dậy.

So sánh hai bên, Triệu Tuân Âm nghiêng về phía chưa ngủ hơn.

“Tối nay em không đến cuộc hẹn.” Sau khi kết nối điện thoại, đối phương đã nói rất thẳng thắn.

Triệu Tuân Âm để hành lý ở cửa, hai tiếng nữa người đại diện sẽ đón cô đưa cô đến đoàn làm phim để kịp quay phim, nên cô cũng lười thu dọn đồ đạc.

Cô ngồi trên sô pha, nghe điện thoại, dùng giọng rất bình tĩnh nói với Thư Ngọc: “Tôi không hứa sẽ tới.”

Cô không biết nó bắt đầu từ khi nào nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người họ đã trở nên như thế này.

"Em sợ đến, hay là em không muốn đến?" Người đó hỏi cô qua điện thoại.

Triệu Tuân Âm cười hỏi: “Quan trọng không?"

"Đối với tôi, nó rất quan trọng."

"Tôi không muốn tới." Triệu Tuân Âm đơn giản trả lời.

"Lý do." Ngay cả khi đang nói đến chủ đề này, người phụ nữ trong điện thoại vẫn lạnh lùng, giống như vị hoàng đế kiêu ngạo đứng trên bục giảng đạo đức kinh doanh cho chúng sinh.

Trên thực tế, Triệu Tuân Âm vẫn luôn hiểu rất rõ Thư Ngọc bao năm qua, loại tính cách này sẽ không thay đổi đối với bất kỳ ai hay bất cứ điều gì, cũng giống như khi cô ấy quyết định chia tay với cô, dù cô có níu kéo hay không thì kết quả chỉ có một.

Đó không gì khác hơn là một sự ra đi tử tế của một người và một lời cầu xin khiêm tốn của một người khác.

Khi đó Triệu Tuân Âm đã lựa chọn cái trước.

“Bởi vì tôi nghĩ chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa.” Triệu Tuân Âm trả lời. Bởi vì cô đi máy bay cả đêm nên mỏi mắt. Ngay cả Triệu Tuân Âm, người thường xuyên bay vòng quanh, cũng không thể chịu đựng được nữa. Có lẽ do tuổi tác lớn hơn nên cô mới ngồi trên ghế sofa một lúc, đã cảm thấy buồn ngủ.

"Tôi hy vọng chị không quên rằng tôi đã kết hôn." Triệu Tuân Âm thở dài nhẹ nhõm và nói với Thư Ngọc bằng một giọng điệu khác.

Đúng là bây giờ họ đã đến mức này, nhưng Triệu Tuân Âm vẫn không muốn gây ra quá nhiều khó khăn cho Thư Ngọc.

Sau tất cả, dù sao cô đã từng yêu người ấy.

"..." Trong điện thoại im lặng.

Một lúc lâu sau, Thư Ngọc mới nói: “Tôi tưởng mình vẫn còn kịp..."

Tôi tưởng mình vẫn còn kịp.

Một câu, tổng cộng có sáu chữ, gợi lại ký ức Triệu Tuân Âm đã quên lãng nhiều năm.

Đó là khoảng thời gian họ vừa chia tay, chắc chắn cô thất vọng nhất khi biết Thư Ngọc đã kết hôn với người khác. Khi gặp Thư Ngọc lần đầu nhiều năm trước, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất và nghĩ rằng mình vẫn còn có thời gian để làm bất cứ điều gì, nhưng khi Triệu Tuân Âm nhớ lại quá khứ sau khi chia tay, cô hiểu rất rõ rằng thực tế mọi thứ đã quá muộn.

Khi đó cô cũng nghĩ ra cách mạo hiểm mọi thứ, gạt bỏ lòng kiêu hãnh của mình, liên lạc lại với đối phương, nhưng cuối cùng cô vẫn không thực hiện bước đó.

Bởi vì cô rất hiểu Thư Ngọc, người cô yêu là người sáng suốt và quyết đoán, cô ấy là người sẽ không dễ dàng thay đổi một khi đã quyết định điều gì, nên cô đương nhiên hiểu được dù cô có ôm chặt cô ấy đi nữa, dù có quyết tâm đến đâu thì người kia đã quyết định từ bỏ nên kết quả cũng không thay đổi được.

Nhưng bây giờ người đã từ bỏ cô lại nói với cô rằng tưởng mọi chuyện vẫn còn kịp.

Còn kịp không?

Nếu thực sự có cơ hội, thì những giọt nước mắt cô rơi, những tổn thương cô phải chịu, nỗi cô đơn lang thang một mình trong đêm khuya sẽ có ý nghĩa gì với cô?

Cô chưa bao giờ phàn nàn về người kia, dù sao người kia cũng từng là người cô yêu sâu sắc, không muốn phàn nàn về người kia nhưng giờ cô đã kết hôn và đã cam kết gắn bó cả cuộc đời mình với một người khác, thì cô lại nghe thấy người đã khiến từng khiến cô trằn trọc, đêm không ngủ được, tàn nhẫn bỏ rơi cô nói với cô rằng người ấy nghĩ mọi chuyện vẫn còn kịp, cô chợt muốn phẫn nộ với đối phương.

Cô trách người đó, trách người ấy không hiểu lòng cô, trách người ấy nghe theo suy đoán của người khác, trách người ấy không chịu bước thêm một bước cho dù có phải chết.

"Bây giờ nói điều này là có ý gì?" Triệu Tuân Âm nhẹ nhàng hỏi Thư Ngọc trong điện thoại.

Người trong điện thoại không trả lời được nên chỉ có thể im lặng. Những năm qua hai người tưởng chừng cũng trong cảnh như vậy, nhưng thân phận lại trái ngược nhau, giống như một đoạn tình không thể tiếp diễn được nữa.

"Em rất hiểu tôi." Thư Ngọc nói: "Em hẳn là hiểu cho tôi."

Triệu Tuân Âm sửng sốt một chút, không hiểu Thư Ngọc trong lời nói có ý gì, nhưng chưa kịp hỏi đối phương thì đã cúp điện thoại.

Cô cầm chiếc điện thoại đã cúp máy, ngơ ngác một lúc rồi đuổi cái tên Thư Ngọc ra khỏi đầu, lúc đó đã điểm năm giờ sáng, trời đã sáng lên một chút.

Triệu Tuân Âm nhấp vào WeChat và gửi cho Thi Nam Bắc một tin nhắn WeChat:

【Chị đã về đến nhà rồi.】

Kết quả, Thi Nam Bắc lập tức trả lời: 【Máy bay bị trễ à?】

Cô nhớ rằng trước khi lên máy bay, cô đã nói với Thi Nam Bắc rằng cô sẽ đến nơi vào lúc hai giờ sáng. Tuy nhiên, đến tận năm giờ cô mới gửi tin nhắn cho Thi Nam Bắc, tự nhiên cảm thấy tội lỗi trong giây lát:

【Chị gặp trạm kiểm soát không lưu. Còn thu dọn đồ đạc khi về đến nhà nên giờ mới nhắn cho em.】

Nam Bắc – Hảo hán: 【Vậy là tốt.】

Người đại diện đã trên đường tới, Triệu Tuân Âm cũng lười đi ngủ, chỉ cầm điện thoại di động cùng Thi Nam Bắc trò chuyện: 【Không ngủ à? Dậy sớm thế?】

Nam Bắc – Hảo hán: 【Em ngủ rồi, dậy học bài. [Đau buồn] Em rất hối hận khi học ngành y. Có quá nhiều sách phải học thuộc lòng.】

【Em bé chăm chỉ như vậy sao?】 Triệu Tuân Âm không khỏi cười lớn, gõ gõ trả lời: 【Muốn chị khen thưởng không?】

【Ơ? Sao sáng sớm lại định cho em bất ngờ à?】Thi Nam Bắc hỏi cô.

【Tất nhiên là muốn em buổi sáng phải tràn đầy năng lượng hơn.】 Triệu Tuân Âm thực sự mất bình tĩnh trước mặt nàng.

Thi Nam Bắc hỏi nàng có phần thưởng gì không? Kết quả, cô lập tức vung tay ra đưa cho nàng một bức ảnh cô mặc đồ bikini gợi cảm chưa từng được công khai: 【Chị chiều em bé nhé.】

Không biết tại sao, càng thân với Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm càng cảm thấy mình trở nên dung tục hơn. Cô thậm chí còn làm những việc như gửi ảnh khêu gợi, thật sự chẳng còn mặt mũi gì nữa. Triệu Tuân Âm vẫn còn cầm điện thoại di động, để xem lại bản thân vừa rồi, phấn khích đến mức gửi một bức ảnh chụp của bản thân cho em bé 21 tuổi thanh tú của mình, nhưng Thi Nam Bắc ở đó đã gửi một bức ảnh, cô mở ra thấy rằng đó là fanfic của cô:

"Là một omega, Triệu Tuân Âm gặp phải chuyện như vậy là khó tránh khỏi. Không có chất ức chế, cô không còn cách nào khác ngoài tập trung vào alpha trước mặt. Nữ alpha có bờ vai và vòng eo thon gọn, ngoại hình cũng rất quyến rũ so với bản thân một omega như cô cũng không thua kém gì, dường như ngửi được mùi hương tỏa ra trên người cô, alpha gương mặt lạnh lùng dường như có chút rung động

Alpha hỏi cô: Em gái, em muốn rồi sao?"

Triệu Tuân Âm: "...?"

Những thứ này là gì?

Alpha là gì? omega là gì?

Còn tin tức tố thì sao? Đều là cái quái gì vậy?

Bà già: 【Em đã gửi gì vậy???】

Thi Nam Bắc nhìn tin nhắn WeChat do Triệu Tuân Âm gửi, khẽ mỉm cười và trả lời: 【Chỉ cần đọc câu cuối cùng.】

Sau đó Triệu Tuân Âm lại để ý đến dòng cuối cùng của bức tranh:

Alpha hỏi cô ấy: Em gái, em muốn rồi sao?

Triệu Tuân Âm: "..."

Tôi muốn cô im mồm, được chưa?

Chương trước Chương tiếp
Loading...