[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 16: Vẫn Còn Rất Nhiều Cơ Hội Mà



“Ừ, rất được đấy, lúc nào cũng đứng trước sân khấu cũng không phải là ý kiến hay. Ngành điện ảnh và truyền hình hiện nay có những yêu cầu quá khắt khe đối với cơ thể diễn viên, khi quay về hậu trường nhất định phải nhớ chăm sóc cơ thể thật tốt."

Bà Thi vẫn chưa quên trước đây Triệu Tuân Âm sụt cân vì quá tận tâm với công việc, cuối cùng mắc chứng biếng ăn. Vào thời điểm nhẹ cân nhất, cô chỉ nặng 34 kg. Nói về điều này, Bà Thi có chút không vui, có lẽ là do bà đã già đi, những người cùng thế hệ với bà cảm thấy công việc dù quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe, khi còn trẻ có thể không chú ý tới, nhưng mọi bệnh tật sẽ tìm đến bạn khi bạn già.

"Nhân tiện, bà còn chưa hỏi con buổi xem mắt thế nào rồi?" Bà Thi vừa hỏi vừa chọn rau.

Trên thực tế, bà Thi không phải có ý muốn giới thiệu Thi Nam Bắc với Triệu Tuân Âm. Người biết rõ nhất Thi Nam Bắc là người như thế nào, nói một cách dễ nghe thì Thi Nam Bắc là một người có trái tim rộng lượng. Thật khó nghe thì Thi Nam Bắc khá thiển cận. Nếu tìm được người bằng tuổi có lẽ sẽ Thi Nam Bắc sẽ khiến người ta tức giận đến chết. Sau khi suy nghĩ nhiều ngày, bà Thi quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu tìm người lớn tuổi hơn cho Thi Nam Bắc.

Một đôi trẻ bên nhau đến già, người lớn tuổi vững chãi và trưởng thành, biết nóng lạnh, người trẻ tuổi bồng bột và háo thắng như vậy, nên bà nghĩ Thi Nam Bắc cần một người lớn bên cạnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất mà bà biết, có thể tin cậy và làm bà hài lòng chính là Triệu Tuân Âm, cho nên mới có buổi hẹn hò mù quáng ở đầu câu chuyện.

"Cũng được ạ." Khi nói về Thi Nam Bắc, trên mặt Triệu Tuân Âm bất giác nở một nụ cười. Cô dừng lại thành thật nói với bà Thi: "Thật ra mấy ngày trước con đã đi cùng Nam Bắc để lấy chứng nhận đăng ký kết hôn, bởi vì quá đột ngột, nên con chưa kịp nói với bà."

Không ngờ nghe được tin tức nóng hổi như vậy, ngay cả bà nội Thi, người trải qua bao nhiêu sóng gió cũng không khỏi run tay, chiếc đĩa trong tay bị vỡ làm đôi, ngẩng đầu nhìn Triệu Tuân Âm ở bên cạnh.

Sửng sốt hồi lâu, bà nội Thi nhịn không được hỏi: “Nam Bắc ép buộc con à?"

“... Không.” Triệu Tuân Âm cười nói: “Em ấy rất đáng yêu, con rất thích em ấy.”

Bà nội Thi không biết mình đang nghĩ gì, thở dài nói với Triệu Tuân Âm: "Con bé rất dễ thương, nhưng con bé cũng rất phiền phức."

"Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Triệu Tuân Âm hứa với bà.

Bà Thi gật đầu, “Bà tin con, nhưng Nam Bắc vẫn còn trẻ và ngốc nghếch trong lời nói, nếu con bé cãi nhau với con thì con nhường nhịn con bé chút nhé. Nếu không được thì cứ gọi cho bà, để bà xử lý."

“Bà nội yên tâm, con sẽ rất thích Nam Bắc.” Triệu Tuân Âm nhìn vào mắt bà Thi, nghiêm túc nói: “Con sẽ luôn nhường nhịn em ấy."

Nghe xong, bà nội Thi cũng cười nói: “Bà tin ở con."

Bà Thi là đầu bếp cho bữa trưa và Triệu Tuân Âm giúp nấu ăn. Trong bữa ăn, Bà Thi hỏi Nam Bắc khi nào định nói với bố mẹ không đáng tin cậy của nàng về cuộc hôn nhân của hai người.

“Đợi thêm một thời gian nữa.” Thi Nam Bắc nghiêng đầu nhìn Triệu Tuân Âm ở bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ con thi xong cuối kỳ rồi nói.”

Triệu Tuân Âm cũng từ bên cạnh nói: “Mấy ngày nữa con sẽ gia nhập đoàn làm phim, lần này chỉ là giúp đỡ một người bạn, làm khách mời mà thôi, lịch trình không dài, sẽ không đến một tháng. Dự kiến khi con xong việc, kỳ thi cuối kỳ cũng sẽ kết thúc.

Bà nội Thi rất tự tin về công việc của Triệu Tuân Âm, nhưng giọng điệu của bà không mấy tốt khi nhìn thấy đứa cháu gái bất cẩn của mình, bà nghiêm túc nói với Thi Nam Bắc: “Con cần phải kiềm chế tính nóng nảy của mình, con đã kết hôn rồi, Tuân Âm còn bận công việc nên đừng lúc nào cũng bám lấy người khác, con biết không?"

Thi Nam Bắc từ nhỏ luôn bị bà nội trừng phạt, cho nên ở trước mặt bà nội, nàng vẫn rất sợ, vì thế ngoan ngoãn gật đầu: “Con hiểu rồi, bà nội.”

Sau khi nghe câu trả lời của Thi Nam Bắc, Bà Thi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng trước khi Thi Nam Bắc rời đi, nàng đã đặc biệt kéo bà và thì thầm vài lời ghen tị: “ Con mới cháu gái ruột của bà mà."

Bà Thi mặt không biểu tình nói: “Nếu con bớt làm bà giận mấy lần, bà có thể cân nhắc xem có nên nhận con là 'Cháu gái ngoan' của bà hay không."

Thi Nam Bắc: "..."

Tạm biệt!

———

Sau khi dùng bữa xong, bà nội bảo Thi Nam Bắc dẫn Triệu Tuân Âm đi thăm phòng. Thi Nam Bắc hoàn toàn không hiểu ý bà, nói: “Không phải chị ấy từng đến đây rồi sao? Có gì đáng xem đâu ạ?"

Bà nàng tức giận đến mức suýt chút nữa đã tấn công nàng trước mặt Triệu Tuân Âm, “Con không thể đưa con bé về phòng nhìn xem được sao?!"

Thi Nam Bắc ngây thơ hỏi: "Trong phòng con có gì hay ho để xem sao?"

"..."

Ngay trước khi bà nội của Thi Nam Bắc ra tay, Triệu Tuân Âm, người cảm thấy có lỗi với vợ mình, lập tức bước tới nắm lấy tay Thi Nam Bắc, nói trước: “Tôi vẫn muốn xem, chúng ta đi thôi!”

Thi Nam Bắc: ?

Thi Nam Bắc có thể coi là người thừa hưởng đặc tính nghe lời ngọt ngào từ Thành Đô, Trùng Khánh – khi nghe vợ nói muốn xem, nàng đã ngoan ngoãn đưa Triệu Tuân Âm về phòng.

Triệu Tuân Âm vốn là đến đó chỉ muốn tìm hiểu xung quanh Thi Nam Bắc, cô căn bản không quan tâm phòng của đứa nhỏ trông như thế nào, nhưng sau khi Thi Nam Bắc mở cửa cho cô, sự tò mò của cô liền hoàn toàn bị khơi dậy, về anime và game trên khắp bức tường, cô không thể không hỏi, "Hồi đi học em toàn theo dõi anime à?"

“Không.” Thi Nam Bắc đóng cửa lại, nói: “Em còn chơi game nữa.”

Triệu Tuân Âm: "..."

Rốt cuộc, cũng không phải công việc nghiêm túc gì, phải không? Thảo nào bà luôn nói rằng bà sẽ đánh gãy chân nàng.

Triệu Tuân Âm lần đầu tiên bước vào phòng vợ. Nhìn xung quanh, cô không thể nhận ra đó là phòng con gái. Chưa kể trong phòng có máy tính thi đấu và các loại đĩa CD trò chơi, còn có ván trượt, găng tay đấm bốc và những thứ tương tự. Đúng vậy, thậm chí hầu hết sách trong phòng đều là tiểu thuyết lãng mạn mang văn phong mạng, chẳng hạn như "Người chồng ảnh đế của tôi", "Vợ nhỏ của tổng tài", "Người đàn ông tôi theo đuổi trong những năm đó", "Cô vợ xinh đẹp của tổng tài là hàng xóm của tôi".

Triệu Tuân Âm: "..."

Cô bắt đầu tự hỏi liệu Thi Nam Bắc có phải là một cậu bé không.

"... Có phải tất cả sở thích và sở thích của em đều... Trung lập không?" Triệu Tuân Âm hỏi.

Thi Nam Bắc không cảm thấy sở thích của mình có gì sai trái: "Không phải ai cũng như vậy sao?"

Triệu Tuân Âm: "..."

Xin lỗi, đó không phải là trường hợp của cô.

Không phải Triệu Tuân Âm có chút phân biệt giới tính, nhưng bề ngoài của Thi Nam Bắc không giống người thích những thứ này chút nào, nhìn thế nào cũng có thể nghĩ nàng là một cô gái ngoan!!

Cô nghĩ trong phòng của Thi Nam Bắc sẽ có búp bê hoặc nhạc cụ để giải tỏa cảm xúc!

Triệu Tuân Âm bất đắc dĩ hỏi, nhưng cô cũng không tin, bản thân sống đến bây giờ rồi vẫn có lúc nhìn ngây người:

"Trong phòng không có đồ của con gái sao?” Nhìn căn phòng này, không thể biết đó là phòng của cô bé xinh đẹp dễ thương trước mặt.

“Đương nhiên là có.” Sau khi nghe Triệu Tuân Âm nói, Thi Nam Bắc ý thức được vợ cô không thích những thứ kia, cho nên cực kỳ không phục, trực tiếp mở tủ chứa đầy đồ Hán phục lolita, suýt chút nữa đã hủy hoại tam quan của Triệu Tuân Âm. "Đây đều là bộ sưu tập của em!"

"Đẹp không!?"

Triệu Tuân Âm nhìn bộ quần áo táo bạo lạnh lùng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì: "..."

Có vẻ như cô vẫn chưa hiểu rõ về vợ mình, không ngờ rằng vợ mình, bề ngoài có vẻ trong sáng, đáng yêu nhưng bên trong lại... Hoang dã như vậy?

"... Xem ra tôi không biết gì," Triệu Tuân Âm quyết định không nhắc đến chuyện này nữa, cô tựa người vào trước giá sách, ngẩng đầu nhìn những cuốn tiểu thuyết lãng mạn và truyện tranh trên giá rồi hỏi: “Em đọc những thứ này mỗi ngày thế bằng cách nào em vẫn vào được đại học?"

Và nàng làm bài thi rất tốt? Còn là chương trình cử nhân và thạc sĩ tám năm của Bệnh viện Tây Y Trung Quốc thuộc Đại học Tứ Xuyên?

Có phải tất cả những người xuất thân từ gia đình tri thức đều giỏi đọc sách không?

Thi Nam Bắc cũng có vẻ bối rối trước câu hỏi này: “Việc em đọc tiểu thuyết và truyện tranh thì liên quan gì đến việc thi đại học?"

"..." Làm một học sinh học kém, Triệu Tuân Âm lại lâm vào trầm mặc trong chốc lát.

"Ồ đúng rồi!" Thi Nam Bắc đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Triệu Tuân Âm: "Nói đến đây em mới nhớ tới, chờ một chút, em cho chị xem một cái!"

Nói xong, Thi Nam Bắc thò mông ra lục lọi dưới tủ sách hồi lâu: “Tìm được rồi!"

Triệu Tuân Âm còn chưa kịp phản ứng, Thi Nam Bắc đã đưa trước mặt cô một cuốn sổ có chút quen thuộc: "Là cái này à?"

"Mở ra nhìn xem?" Thi Nam Bắc cười nói, "Chị sẽ không bao giờ nghĩ rằng trước đây thần tượng mà em theo đuổi chính là chị. Bà nội nói nếu em thi tốt sẽ bảo chị ký tên viết thư cho em. Thế là cuối cùng em cũng được điểm cao nhất trong kỳ thi, nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Bà lừa em!!!”

Triệu Tuân Âm lấy cuốn sổ, khi mở ra thì nhìn thấy chữ ký múa lượng của mình, Thi Nam Bắc cũng nói: "Bà em chưa bao giờ đuổi theo ngôi sao nào. Chắc bà đã xin chữ ký của những người đầu cơ. Nhìn kết quả, người đầu cơ đó thật không trung thực, không nhận được chữ ký của chị thì thôi, còn mô phỏng lại chữ ký của chị, mấu chốt là nó quá xấu, đó không phải là chữ ký của chị, tưởng em ngốc sao!"

Dù đã gần mười năm trôi qua nhưng nghĩ đến chuyện đó, Thi Nam Bắc vẫn tức giận, không phải vì bà nội lừa dối nàng, nàng chỉ tức giận vì những kẻ đầu cơ đã vô đạo đức và lừa dối một đứa trẻ đáng yêu như nàng.

Triệu Tuân Âm nhìn dòng chữ trên cuốn sổ, sau đó nhìn vẻ mặt tức giận của Thi Nam Bắc, cô không khỏi mỉm cười và thành thật nói: ". Thực ra, đây thực sự là những gì tôi đã ký."

Thi Nam Bắc bối rối: ". Hả?"

Triệu Tuân Âm mở cuốn sổ ra, đối mặt với Thi Nam Bắc, chỉ vào chữ ký trên đó và bức thư cô viết, cười nói: “Lúc đó quay phim tôi bị gãy tay phải, bà nội em nói với tôi rằng em rất thích tôi, nên đã làm rất tốt bài thi, hy vọng có thể nhận được chữ ký và thư động viên của tôi." Nụ cười của cô càng đậm hơn, "Vì vậy, sau khi cúp máy, tôi lấy cuốn sổ của trợ lý mới mua và ký tên và viết thư cho em bằng tay trái của tôi."

“Này, có tên người trợ lý ở mặt sau của trang này."

Thi Nam Bắc nhìn kỹ hơn và thấy đó là sự thật!

Hóa ra năm đó nàng thật sự có được chữ ký của Triệu Tuân Âm!

"Thật sự là chị ký cho em sao?!" Thi Nam Bắc hỏi.

Triệu Tuân Âm nhướng mày: “Đương nhiên."

Thi Nam Bắc không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt đột nhiên từ vui mừng chuyển sang thất vọng: “Không phải em đã bỏ lỡ cơ hội khoe khoang với các bạn cùng lớp sao?"

Triệu Tuân Âm cười lớn, nắm lấy tay Thi Nam Bắc, trìu mến nói: “Sau này em sẽ có rất nhiều cơ hội thể hiện.”

"Tại sao?" Thi Nam Bắc có chút ngốc hỏi.

“Bởi vì em cưới tôi rồi” Triệu Tuân Âm nhẹ nhàng nói với nàng, “Nhà vô địch trong hàng triệu người.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Nam Bắc: Đây không phải là điều đáng tự hào sao?

Triệu Tuân Âm: Tại sao?

Thi Nam Bắc: Chị cưới được một người vợ trẻ như em phải không?

Triệu Tuân Âm: Im đi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...