[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 17: Em Sẽ Là Một Bạn Công Tốt
Câu nói này thực sự khiến Thi Nam Bắc nhớ tới, trong mắt nàng tràn đầy ý cười: "Ừm! Chị là vợ của em!"Nhìn thấy Thi Nam Bắc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Triệu Tuân Âm cũng mỉm cười, Thi Nam Bắc: "Vậy sau này em phải khoe khoang mới được!"“Sau này?” Triệu Tuân Âm thực sự cưng chiều vợ mình, “Sao bây giờ không khoe luôn? Tôi không ngại đâu.”Thi Nam Bắc không hiểu nhìn cô một cái, "Em hiện tại còn đang đi học, nói ra để làm gì? Để người ta đuổi đánh sao? Tương lai em sẽ làm bác sĩ, hình tượng của em nhất định phải hoàn hảo!"Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô nghe thấy Thi Nam Bắc không thích cô, mặc dù Triệu Tuân Âm rất tự tin vào bản thân nhưng cô không thể cưỡng lại sự ghét bỏ của vợ mình. Cô hỏi: “Chẳng lẽ em phải chịu thiệt thòi khi cưới tôi à?"Cô đường đường là một ảnh hậu cơ mà!Thi Nam Bắc trả lời: “Không phải vậy.”Triệu Tuân Âm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Thi Nam Bắc dù sao cũng là người hiểu chuyện. Nhưng chưa kịp thở dài, đã nghe thấy Thi Nam Bắc nói tiếp: “Mặc dù chị lớn tuổi một chút, nhưng chị cũng rất xinh đẹp.” nàng nghiêm túc nói: "Em sẽ không chê chị đâu, cảm thấy gả cho chị chỉ hơi thiệt thòi thôi."Triệu Tuân Âm: "..." Hay là nàng cứ chê đi được không? Dù sao hai người cũng mới cưới nhau chưa lâu nên việc ly hôn cũng không phải là không thể.Thực sự tức giận với vợ mình, Triệu Tuân Âm đã chỉnh đốn Thi Nam Bắc ngay tại phòng của nàng. Khi đang làm chuyện đó, Thi Nam Bắc nói một cách chính đáng: "Sao chị có thể đói khát như vậy!? Bà em vẫn còn ở trong nhà đấy!"Triệu Tuân Âm: “Ý của em là, bà nội em không ở đây thì được đúng không?"Thi Nam Bắc nhìn Triệu Tuân Âm giống như Hồng Thế Huyền, trên mặt mỉm cười: "Em không có nói như vậy."Vì thế Triệu Tuân Âm xuống giường đi ra ngoài, trong phòng khách, bà nội Thi Nam Bắc đang dùng tai nghe Bluetooth xem phim, Triệu Tuân Âm: “Bà ơi!”Bà của Thi Nam Bắc hoàn toàn không nghe thấy, Triệu Tuân Âm bước tới và vỗ vai bà Thi Nam Bắc, "Tiểu Âm sao con lại ra ngoài?""Bà đang xem phim à?” Triệu Tuân Âm có chút kỳ quái, “Sao bà còn đeo tai nghe?"Bà nội của Thi Nam Bắc không đồng tình nói: “Ồ, bà sợ lúc con đánh con bé, giọng con bé sẽ ồn ào và làm phiền bà thôi.”Triệu Tuân Âm: "..."Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền, tạm biệt.Triệu Tuân Âm lại trở về phòng, lúc đi vào, Thi Nam Bắc không thể chờ đợi nổi nữa, cởi sạch quần áo, nằm trong chăn. Nàng nhìn Triệu Tuân Âm, rồi giơ đôi chân xinh đẹp lên, móc đôi tay mũm mĩm của mình nói: "Đại nhân, người tới đây mua vui à?"“...” Triệu Tuân Âm yên lặng lên giường, sờ sờ vòng eo thon gọn đáng yêu của Thi Nam Bắc, nghiêm túc nói: “Nàng nói xem, nàng có bao nhiêu điều bất ngờ mà trẫm không biết?"Làm sao cô có thể thích bạn nhỏ này mọi lúc mọi nơi được?Thi Nam Bắc vốn là phụ nữ đã có gia đình nên không cần liêm sỉ, thật sự không biết có phải vì học y hay không, Thi Nam Bắc dường như rất cởi mở với những chuyện này, khiến người ta nghẹn lời: " Hay là hoàng thượng ngài đến đây để xem kỹ hơn được không?"Triệu Tuân Âm sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của Thi Nam Bắc, sau đó đưa Thi Nam Bắc tham gia một bài vận động trong căn phòng nơi Thi Nam Bắc lớn lên nhưng Tấn Giang không cho phép tôi viết hay gợi ý về nó, nhưng ở đây chúng ta có thể nói một cách bí mật, đó là một trong nghiên cứu chuyên sâu về nghệ thuật trình diễn cơ thể con người.Sau đó Thi Nam Bắc không hề cảm thấy mệt mỏi, nàng nằm trên người Triệu Tuân Âm, nhẹ giọng nói: “Thì ra lời người xưa nói là đúng.”“Lời nói xưa nào cơ?” "Giống như 'Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ'." Thi Nam Bắc mỉm cười nói, "Chị thực sự rất tuyệt vời, chị không cảm thấy mệt mỏi sao?” Khi nghiên cứu nghệ thuật biểu diễn, Triệu Tuân Âm có lợi thế tuyệt đối trước Thi Nam Bắc, người mới bắt đầu, đang vượt lên trong các góc cua. Sự kết hợp giữa tốc độ và kích thích đã khiến Thi Nam Bắc lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời này với dư vị bất tận.Sau khi mọi chuyện kết thúc, nàng không quên khen ngợi Triệu Tuân Âm.Sau khi nghe Thi Nam Bắc nói xong, Triệu Tuân Âm cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được mà vỗ vào mông Thi Nam Bắc một cái: “Em không thể nhỏ giọng được sao? Nhỡ bà nội em nghe thấy thì sao? Em muốn tôi ra ngoài nhìn bà kiểu gì?”Đây là sự thật, nếu như cách đây vài năm, Triệu Tuân Âm có chết cũng không bốc đồng làm chuyện này với Thi Nam Bắc khi ở trong nhà chung với người khác.“Có chuyện gì vậy,” Thi Nam Bắc thản nhiên nói, “Bà nội nói, người ta ham muốn là chuyện bình thường. Hơn nữa, bà còn dặn em phải chú ý, đừng làm ầm. Em cũng không làm ầm quá lâu, chỉ một lần thôi, tối hôm qua chị đã kéo em chơi...""Im miệng!" Triệu Tuân Âm thật sự không muốn nghe nữa. Bạn nhỏ Thi Nam Bắc này nhìn thì rất ngây thơ nhưng lúc nói chuyện toàn những lời không đứng đắn!"Vâng..." Thi Nam Bắc cảm thấy khó chịu.Triệu Tuân Âm: "..."Hai người cãi nhau xong liền ngủ một giấc, đến hơn ba giờ chiều, sau khi trò chuyện với bà nội Thi Nam Bắc một lúc, họ đưa ra lời chào tạm biệt, “Được rồi, bà cũng không có ý định nấu bữa tối cho hai đứa.” Bà nội của Thi Nam Bắc thực sự khác với những bà nội khác. Triệu Tuân Âm đã biết điều này từ nhiều năm trước, đương nhiên, Thi Nam Bắc là cháu gái của bà nên cũng biết điều này."Bà nội, cháu sẽ thường xuyên quay lại thăm bà." Thi Nam Bắc nịnh nọt nói."Tạm biệt." Bà nàng chỉ trợn mắt và nói một cách chán ghét, "Cuối cùng bà đã thuyết phục được Tuân Âm chấp nhận của con, nhưng bây giờ con đã kết hôn rồi, đã có gia đình riêng của mình, đừng quay lại nếu con không có việc gì, biết không?"Thi Nam Bắc: "..."Hu hu. Bà nội hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm tổn thương Thi Nam Bắc, mà có thì bà cũng sẽ không hối tiếc. "Tuân Âm con là một đứa trẻ ngoan... Nam Bắc cũng sẽ không làm con thất vọng.”Đối mặt với người lớn tuổi mà mình yêu quý nhất, Triệu Tuân Âm không khỏi ươn ướt trong mắt mỗi khi nghĩ đến sự sống, tuổi già, bệnh tật và cái chết, “... Đừng lo lắng, con nhất định sẽ làm được những gì con đã hứa với bà.”Cô vừa nói xong, Thi Nam Bắc bước ra, vừa đi vừa hỏi: "Hai người đang nói cái gì vậy? Lại khen con dễ thương à?"Trước khi Triệu Tuân Âm nói bất cứ điều gì, bà của Thi Nam Bắc lại thô lỗ chỉ trích Thi Nam Bắc khi nàng rời đi trong thang máy, nàng thậm chí còn nói với Triệu Tuân Âm: “Em nghĩ bây giờ bà nội càng ngày càng không yêu thương em nữa, lần nào cũng chỉ mong em sớm đi.”Hiển nhiên, Thi Nam Bắc sau khi rời xa bà nội tâm trạng rất không tốt, cho nên Triệu Tuân Âm xoa xoa đầu nàng nói: “Bạn nhỏ không nỡ rời xa bà nội sao?”Thi Nam Bắc ngơ ngác gật đầu, nhỏ giọng: “Em luôn sợ lấy chồng xa..."Nàng được bà nội nuôi dưỡng, bà nội rất tốt với nàng, đương nhiên nàng không muốn rời xa bà nội, mặc dù bà nội có chút tàn nhẫn, thường xuyên dọa đánh gãy chân nàng, nhưng Thi Nam Bắc biết người yêu thương nàng nhất trong gia đình chính là bà nội.Triệu Tuân Âm cười an ủi nàng: “Vậy chờ bà nội đi du lịch về, chúng ta định cư ở Thành Đô nhé?""Thật sao?!" Thi Nam Bắc ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tuân Âm bằng đôi mắt đen trắng sáng ngời. Nàng nói với vẻ hoài nghi: "Chị thực sự muốn định cư ở Thành Đô à?" Nàng nghĩ rằng ngôi sao lớn như Triệu Tuân Âm phải sống ở Thượng Hải hoặc Bắc Kinh.“Đương nhiên,” Triệu Tuân Âm cười nói với nàng, “Em ở đâu tôi cũng sẽ ở đó, em có thể ở bên tôi được không?”Thi Nam Bắc nghe xong cảm thấy mũi hơi chua xót, nàng ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt nói: “Chị thật tốt với em..."Cô chỉ nói ra mấy lời trong lòng, Triệu Tuân Âm nhất thời không biết nên nói Thi Nam Bắc dễ lừa hay quá đáng yêu. Cô vừa cười vừa cố ý hỏi Thi Nam Bắc: "Vậy em muốn báo đáp tôi thế nào?"Thi Nam Bắc nghe xong liền nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc thề thốt: “Tối nay em sẽ làm một công tốt?"Triệu Huân Âm cười lớn, hỏi nàng: “Tối hôm qua công không tốt sao?""....Không.” Tai Thi Nam Bắc đỏ bừng, nàng có chút xấu hổ: “Tối qua em xấu hổ quá...” nàng không chỉ xấu hổ mà còn lo lắng và bối rối.Ai sẽ không lo lắng nếu được ngủ với nữ thần của mình? Để so sánh bản thân với người khác, thật tốt khi nàng – Thi Nam Bắc, có thể bình tĩnh đóng vai thụ đối với Triệu Tuân Âm, người đêm qua vô cùng hấp dẫn thay vì nằm bất động trên giường như một thi thể."Thật sao?" Lông mày của Triệu Tuân Âm giãn ra, trên môi nở một nụ cười. Cô nhìn Thi Nam Bắc rất chăm chú. Thi Nam Bắc bị mê hoặc bởi Triệu Tuân Âm, người không đứng trước ống kính mà đột nhiên mỉm cười như một người bình thường. Nàng không thể phân biệt được sự khác biệt giữa bắc, nam, đông và tây, và trái tim nhỏ bé của nàng bắt đầu đập nhanh.Nàng thừa nhận rằng mình bị mê hoặc bởi Triệu Tuân Âm, dù ở trước ống kính hay ở ngoài đời thực.Nhưng điều nàng phải thừa nhận là so với Triệu Tuân Âm trong ống kính, nàng thích Triệu Tuân Âm trông như một người bình thường này hơn. Nàng nghiến răng, đảo mắt... Nàng thích Triệu Tuân Âm này hơn. Khi cười, Triệu Tuân Âm này trông không quyến rũ như trong phim truyền hình, cũng không cười lạnh lùng và xa cách như khi được phỏng vấn.Nàng luôn biết Triệu Tuân Âm mà nàng thích là mẫu người có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần nhướn mày một chút, cô có thể trở thành một sủng phi, mang đến tai họa cho đất nước và dân tộc, hay có thể trở thành một nữ hiệp giang hồ. Có thể nói rằng trước đây Thi Nam Bắc đã bị mê hoặc bởi khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tuân Âm, nhưng bây giờ càng ở bên Triệu Tuân Âm, nàng càng nhận ra rằng Triệu Tuân Âm bình thường và tự nhiên này chính là người nàng yêu thích nhất. Tác giả có lời muốn nói:Bà nội: Con có biết bây giờ nhìn thấy con là bà thấy rất khó chịu không? Về nhà vợ ngay.Thi Nam Bắc: Hu hu bà không còn yêu con nữa.Bà: ... Con còn cần đôi chân của mình nữa không?