[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 15: Cần Người Bên Cạnh
Nhưng ngay cả khi đối mặt với một người chị gái không mấy dịu dàng như vậy, Thi Nam Bắc vẫn có thể xử lý được không vì lý do gì khác ngoài việc Thi Nam Bắc khi còn nhỏ rất dễ thương, với mái tóc xoăn, đôi mắt to, làn da trắng và cái miệng nhỏ. Nàng luôn nói bằng giọng như sữa, và một đứa trẻ như vậy khiến người ta không kìm được lòng yêu thích.Điều quan trọng nhất là nàng dường như hoàn toàn không có khả năng cảm nhận được sự thờ ơ của chị gái trước mặt mình, nàng chỉ vui vẻ lặp lại lời nói của chính mình: "Bế... Bế...!"“... Không.” Triệu Tuân Âm căn bản không phải là người thích trẻ con. Cô cũng chỉ có thể bình tĩnh lý luận với Thi Nam Bắc dễ thương như vậy: “Em có đôi chân mà, tự mình đi về.”Thi Nam Bắc là người chậm nói, nàng chỉ có thể mơ hồ gọi được "Mẹ" khi nàng hơn hai tuổi. Mẹ nàng từng nghĩ rằng bà đã sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch, nếu không phải sau khi được gửi cho bà nội nàng còn biết nói những từ như “Chị”, “Cơm”, “Bế” thì bà có thể thực sự nghi ngờ trí thông minh của Thi Nam Bắc.Vì vậy, Thi Nam Bắc đương nhiên không hiểu được Triệu Tuân Âm nói gì, vẫn ngốc nghếch nói với Triệu Tuân Âm: “Ôm...”Nói xong, để tỏ ra háo hức, nàng tiến về phía trước hai bước, ôm lấy đùi Triệu Tuân Âm, dùng người làm phụ kiện treo trên chân cho chị gái lạnh lùng kiêu ngạo lúc đó.Triệu Tuân Âm: "...""... Bỏ ra."Thi Nam Bắc ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt ngấn nước chỉ còn lại Triệu Tuân Âm."Bế..." Thực sự bướng bỉnh. Triệu Tuân Âm: "..."Trong giây lát, Triệu Tuân Âm cúi người bế Thi Nam Bắc thơm tho lên.Cuối cùng cũng tuân theo ý muốn của Thi Nam Bắc, Tiểu Thi Nam Bắc vui vẻ trực tiếp hôn thẳng vào mặt Triệu Tuân Âm, nhưng Triệu Tuân Âm chán ghét nói: "Em thơm thì cứ thơm, sao phải chảy nước miếng?!"Thi Nam Bắc cười ngu ngốc, hoàn toàn không thể hiểu được.Triệu Tuân Âm: "..."Trẻ con thật là phiền toái. Mặc dù ý tưởng này là chính xác, nhưng thời gian trôi qua, Triệu Tuân Âm đã quen với việc có một đứa trẻ như Thi Nam Bắc đi theo cô khắp nơi.Sau đó, cô rời Thành Đô, bỏ học và bước vào làng giải trí. Cô gặp rất nhiều loại người khác nhau. Thỉnh thoảng đến khuya, cô vẫn vô tình nghĩ đến đứa trẻ ngày ngày theo chân cô và đòi bế.Cô nghe bà của Thi Nam Bắc kể rằng đứa trẻ đã lớn rất nhiều....Không biết liệu em bé ấy có còn nhớ cô không.***"...Ý chị là em đã biết chị từ khi còn nhỏ?!" Thi Nam Bắc có chút không tin sau khi nghe những trải nghiệm trong quá khứ của Triệu Tuân Âm, đặc biệt là sau khi nghe nàng đeo bám như thế nào khi còn nhỏ, "Thật hay giả? Tại sao? Em không biết?"Chắc không phải đang lừa nàng, phải không?Triệu Tuân Âm liếc mắt nhìn thấu tâm tư của Thi Nam Bắc, ôm đầu bất đắc dĩ nói: "Không nhớ ra là chuyện bình thường sao? Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi?"Thi Nam Bắc sửng sốt: "..."Có vẻ như trẻ con ba tuổi thực sự không thể nhớ được mọi thứ.Thi Nam Bắc ở đó một mình suy nghĩ hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng vỗ đùi, quay sang Triệu Tuân Âm vui vẻ nói: "Vậy chị nói xem hai chúng ta có được coi là thanh mai trúc mã không?!"Triệu Tuân Âm: "..."Cô trợ lý lái xe phía trước: "..."Trời ơi, thanh mai trúc mã chết tiệt gì, còn giữ chút liêm sỉ nào không vậy?Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khao khát và mong đợi trên khuôn mặt của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm, vốn đã yêu chiều vợ, lập tức mủi lòng hơn, gật đầu và nói với Thi Nam Bắc một cách bất chấp: “Ừ, chúng ta là thanh mai trúc mã."Lúc này Thi Nam Bắc mới hài lòng cười lên, hàm răng trắng sáng chói lóa khiến trái tim Triệu Tuân Âm nóng bừng.Cô trợ lý: "..." Tại sao cô ấy có cảm giác như vừa được cho ăn một nồi cơm chó? ! Chuyện gì đã xảy ra với hai người này đêm qua? Đột nhiên trở nên sến súa như vậy là sao? ? ?Sợ là có giao dịch mờ ám nào đó, cô trợ lý nghĩ thầm.Giao thông ở Thành Đô quả thực thông thoáng hơn nhiều so với những nơi như Bắc Kinh và Thượng Hải, nên ba người có thể lái xe đến đó rất nhanh. Hơn nữa, trên đường đi có Thi Nam Bắc như bảo bối sống, thời gian tự nhiên trôi qua nhanh chóng.Chỉ cảm thấy có lỗi với chị trợ lý. Ở bên Triệu Tuân Âm nhiều năm như vậy, cô ấy chưa bao giờ ăn nhiều thức ăn cho chó như ngày hôm nay.Ôi, tình yêu ngọt ngào chết tiệt này.Khiến người ta muốn khóc khi nhìn thấy nó.***Bà của Thi Nam Bắc đương nhiên biết về sự xuất hiện của Thi Nam Bắc và Triệu Tuân Âm, và để chào đón sự xuất hiện của họ, bà đã ra ngoài mua đồ vào sáng sớm, trên đường về, mọi người thường hỏi: "Chào giáo sư Thi, có phải vì cháu gái về nên mới mua nhiều đồ như vậy không?” Ở cùng một khu nhiều năm nên người dân trong khu đều biết bà nội của Thi Nam Bắc là giáo sư đã nghỉ hưu, họ cũng biết bà có một cô cháu gái xinh đẹp."Ừ, bạn gái của con bé cũng về theo." Bà Thi rất thân thiện nói."Ồ, cháu gái của bà đã quen bạn gái rồi sao?" Người quen có chút ngạc nhiên và nói bằng giọng Tứ Xuyên, "Thời gian trôi nhanh quá, tôi vẫn còn nhớ lần trước Nam Bắc đánh cháu trai tôi. Tôi còn đến nhà bà để hỏi chuyện con bé. Giờ đây, trong nháy mắt, con bé đã trưởng thành có bạn gái nữa rồi.”"Đúng vậy, tuổi hai mươi hơn rồi cũng đến lúc quen bạn gái thôi.""Yêu sớm thế là tốt. Nếu mai này tổ chức tiệc cưới, hãy gọi cho chúng tôi."Bà Thi nghe vậy không khỏi bật cười: "Được rồi, đến lúc đó mọi người đều tới đông đủ nhé."Đã hơn mười giờ sáng khi Thi Nam Bắc và Triệu Tuân Âm đến nơi ở của bà nội, cô trợ lý ở trên xe và không vào. Nếu có chuyện gì thì cô ấy sẽ tới ngay, để Thi Nam Bắc và Triệu Tuân Âm vào thăm nhà bà nội là được“Em cũng có thể đi dạo quanh đây, chị sẽ trả tiền.” Triệu Tuân Âm không phải là một sếp khó tính lắm, trước khi rời đi, cô sợ trợ lý ngồi trên xe chán quá nên nói với trợ lý như vậy."Được rồi sếp!" Cô trợ lý vốn định lấy điện thoại di động ra chơi vài trò chơi Vương giả với bạn bè, nhưng khi nghe Triệu Tuân Âm nói, cô ấy lập tức cười rạng rỡ dù sao đã lâu rồi cô ấy không đi dạo phố.Thi Nam Bắc ở một bên: "..."Tại sao nàng lại thấy chua như vậy? Nàng cũng thực sự muốn có người trả tiền cho mình sau khi mua sắm.Bà của Thi Nam Bắc sống ở tầng 18, khi Thi Nam Bắc dẫn Triệu Tuân Âm lên thang máy, Triệu Tuân Âm vẫn có chút hoài niệm, “Đã lâu rồi tôi không đến đây.”Thi Nam Bắc nhớ lại những gì Triệu Tuân Âm đã nói rằng cô từng sống ở khu này, liền hỏi: "Trước đây chị từng sống ở đây phải không? Số 1803?""Em còn nhớ sao?" Triệu Tuân Âm nói, có chút ngạc nhiên sau khi nghe những lời của Thi Nam Bắc.“Không.” Thi Nam Bắc lắc đầu, “Làm sao em còn nhớ được chuyện đã xảy ra lâu như vậy? Nghe chị nói em mới nhớ ra. Có một gia đình cạnh bà nội đã nhiều năm không có người ở. Em tưởng gia đình đó đã quên mất mình còn nhà ở đây, không ngờ lại chính là chị.”Triệu Tuân Âm nghe xong có chút im lặng, Thi Nam Bắc nhìn cô, đột nhiên phản ứng:“Không phải chị thực sự quên rằng mình có nhà ở đây chứ?!" Giá nhà ở Thành Đô trong hai năm qua đã tăng lên rất nhiều, hàng triệu tệ nói quên là quên sao?"Không có." Triệu Tuân Âm thành thật lắc đầu, "Bố mẹ tôi quên mất."Thi Nam Bắc: "..."Nghe có vẻ bố mẹ vợ rất giàu và có tiền.Hết rồi, coi như nàng cưới được một người phụ nữ giàu có.Đến tầng 18, Thi Nam Bắc lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở cửa Thi Nam Bắc đã hét lên: "Bà ơi! Bà ơi!? Bà có ở đó không?"Bà Thi bước ra khỏi bếp, không vui nói: "Bà không điếc, sao con lại hét to thế? Bà nghe thấy rồi!"Triệu Tuân Âm đứng ở cửa, nghe được giọng nói của bà nội, khẽ mỉm cười, lễ phép nói với bà nội: “Bà.”Bà Thi nghiêng đầu khi nghe thấy giọng nói, và mỉm cười còn có bà phải không? ? ?Bà nội Thi gọi Thi Nam Bắc: "Nam Bắc? Thi Nam Bắc?! Gọi con đấy?! Con bé này, sao con đứng ngơ ngác ở cửa vậy? Canh cửa à? Đi lấy cho Tuân Âm một cốc nước."Thi Nam Bắc: "..."Nàng liếc nhìn bà nội, rồi nhìn Triệu Tuân Âm, người đang mỉm cười như gió xuân với bà nội, lòng càng chua chát, dậm chân, quay người giận dữ bỏ đi.Triệu Tuân Âm: "...?"Bà nội Thi nhìn thấy cảnh này liền tức giận: "Mặc kệ con bé. Gần đây chắc không bị đánh nên ngứa đòn đấy"Triệu Tuân Âm: "..."Bà của Thi Nam Bắc thực sự là bà ruột của Thi Nam Bắc sao.Bà Thi đã lâu không gặp, bà thường trò chuyện với cô trên WeChat. Đôi khi Triệu Tuân Âm bận việc, phải đợi mấy ngày mới trả lời được nên bà Thi cũng không hỏi chi tiết về nhiều chuyện, lần này khi Triệu Tuân Âm trở về, bà nội Thi đã kéo Triệu Tuân Âm trò chuyện hồi lâu trong bếp, để lại Thi Nam Bắc một mình ở phòng khách bên ngoài, bối rối và ngơ ngác không biết làm sao.Bây giờ nàng đang tự hỏi liệu nàng có phải là cháu gái của bà không.Tại sao bà khi nhìn thấy nàng không phải muốn đánh gãy chân nàng thì cũng định đánh gãy chân nàng? Nhưng khi đối mặt với Triệu Tuân Âm, bà lại dịu dàng như gió xuân gọi “Tiểu Âm"?Không có lý nào cả!Hai người trong căn bếp không quan tâm đến sự ghen tị của Thi Nam Bắc cuối cùng cũng quay lại. Đương nhiên, bà Thi có rất nhiều điều muốn hỏi. Đầu tiên, công việc gần đây của Triệu Tuân Âm thế nào? Triệu Tuân Âm cho biết mọi thứ đều ổn. Cô đã thành lập studio của riêng mình cách đây hai năm và ký hợp đồng với một số nghệ sĩ:"Bây giờ phòng làm việc đang đi đúng hướng, cháu sẽ tạm dừng công việc đang làm một thời gian để rèn luyện thêm. Với tư cách là một diễn viên, cháu gần như đã đạt đến giới hạn khả năng của mình. Giải thưởng muốn nhận cũng nhận được rồi chắc cháu đã đến lúc lui về hậu trường.”Đương nhiên, điều quan trọng nhất cô không nói ra là bây giờ cô không còn cô đơn nữa, sau khi có Thi Nam Bắc, cô đột nhiên muốn có một gia đình nhỏ.Về nhà... Cần người bên cạnh.Khi cô gặp Thi Nam Bắc, Thi Nam Bắc vẫn còn trẻ. Sau này, thời gian trôi qua, cô nghĩ rằng hai người sẽ chỉ gặp nhau trong một thời gian ngắn rồi chia tay, mỗi người đều tìm được đích đến cho riêng mình. Nhưng không ngờ số phận sẽ tuyệt diệu như vậy, cuối cùng hai người trở thành một đôi, thật sự trùng hợp nên lần này cô sẽ trưởng thành cùng em bé.Tác giả có lời muốn nói: Thi Nam Bắc: Chị thấy đấy, em đã nói với chị rằng chị muốn tấn công em từ lâu rồi phải không?Triệu Tuân Âm: ... Im đi. Thi Nam Bắc: Vâng.