[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 14: Chị Không Hề Dịu Dàng Chút Nào



Sau khi ăn xong, hai người thu dọn đồ đạc và đã đến lúc phải đến chỗ bà nội Thi Nam Bắc ở Song Lưu. Từ Long Tuyền đến đó phải mất hơn một giờ lái xe. Triệu Tuân Âm rất thận trọng, cô bảo trợ lý của ngày hôm qua lái xe tới, sau đó ba người cùng đến chỗ bà nội của Thi Nam Bắc.

Nói về bà của Thi Nam Bắc, bà có thể được coi là một huyền thoại. Hiện bà là giáo sư đã nghỉ hưu tại Đại học Khoa học và Công nghệ Điện tử Trung Quốc, về cơ bản bà là một nhà nghiên cứu khoa học đã tham gia vào các dự án quốc gia. Thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời bà đều đã cống hiến cho tổ quốc. Sau này, bà trở về Thành Đô, kết hôn, sinh con và sống một cuộc sống ổn định.

Nhưng cuộc sống chỉ trông giống như ổn định thôi.

Bà Thi đến từ Trùng Khánh, tính tình rất nóng nảy, nay đã bảy mươi tuổi mà tinh thần vẫn còn tốt, chỉ trong một phút là bà có thể bẻ gãy chân của Thi Nam Bắc.

Sau khi bà nghỉ hưu hơn mười hai mươi năm trước, nhiều trường đại học đã tiếp cận bà để xin bà đi làm lại, nhưng bà Thi đều từ chối tất cả, nói rằng bà đã làm việc gần hết cuộc đời và dự định sẽ tận hưởng cuộc sống sau khi nghỉ hưu. Nhưng chỉ được vài ngày sau khi bà vui vẻ, người bố và người mẹ không đáng tin cậy của Thi Nam Bắc đã đi chơi và giao Thi Nam Bắc cho bà Thi, bà tức giận đến mức vẫn không thích bố mẹ Thi Nam Bắc cho lắm. Mỗi khi nhắc đến bố mẹ của Thi Nam Bắc đã khổ cực một đời, vị giáo sư già nổi tiếng luôn không nhịn được chửi bới.

Dù sao bà nội cũng là một cô gái Trùng Khánh, dù đã bảy mươi tuổi nhưng tính tình nóng nảy của một người phụ nữ Trùng Khánh vẫn không thay đổi được.

“Nói đến mới nhớ, làm sao chị biết bà nội của em vậy?” Trên đường đi, Thi Nam Bắc chợt nhớ tới chuyện này. Lúc đầu gặp Triệu Tuân Âm cũng nghe Triệu Tuân Âm bảo bà nội nàng giới thiệu đến xem mắt. Nhưng vấn đề là bà nội nàng không hề có hứng thú với các ngôi sao điện ảnh. Ngôi sao cuối cùng bà nội thích là Tôn Long, một anh chàng đẹp trai đến từ thế kỷ trước, nếu nói bà nội là fan của Triệu Tuân Âm thì có thể bản thân Thi Nam Bắc cũng không tin.

“Thì quen biết vậy thôi.” Triệu Tuân Âm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của Thi Nam Bắc, thản nhiên chơi đùa, giống như đang chơi một món đồ chơi vui nhộn nào đó.

“Nói nhanh đi!" Thi Nam Bắc trong nháy mắt trở nên hung hãn.

Triệu Tuân Âm thấy vậy cười: "Miễn bình luận."

Thi Nam Bắc: "..."

Giận dỗi hồi lâu, sự tò mò của Thi Nam Bắc lại nổi lên, nàng lại dựa vào trong ngực Triệu Tuân Âm, chủ động ôm lấy Triệu Tuân Âm, ngoan ngoãn nói: “Vợ yêu, chị cứ nói cho em biết được không?”

“Làm ơn đi, chị vợ yêu quý của em."

Cô trợ lý lái xe phía trước: "..."

Không nhìn thấy không nhìn thấy gì hết, tại sao con gái ngày nay không thể kiên trì với lập trường của chính mình như thế? !

Mấy ngày trước chẳng phải vẫn ghét tuổi tác của Triệu Tuân Âm sao? Tại sao bây giờ đã đổi sang là "Vợ" khi cô ấy mới chưa gặp hai người một ngày? Còn gọi "Chị vợ"? ? ?

Cô ấy e rằng cô bé này gió chiều nào theo chiều ấy.

"Nói cho em có ích lợi gì?" Triệu Tuân Âm cười như cáo già hỏi Thi Nam Bắc.

Thi Nam Bắc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dũng cảm như tráng sĩ bẻ gãy cổ tay: “Em đãi chị ăn lẩu nhé?”

Triệu Tuân Âm: "..."

Cô, một nữ hoàng điện ảnh vĩ đại, có quan tâm đến bữa lẩu của nàng không?

“Tôi không thích ăn lẩu.” Triệu Tuân Âm từ chối lời đề nghị của nàng một cách tàn nhẫn, kết quả là Thi Nam Bắc – một fan cuồng nhiệt của món lẩu, trở nên không vui khi nghe những lời cô nói:

“Lẩu ngon lắm, sao chị không ăn đi?"

"Mướp đắng ngon như vậy, sao em không ăn?" Triệu Tuân Âm hỏi.

Cô nghe bà của Thi Nam Bắc kể rằng Thi Nam Bắc rất ghét mướp đắng. Khi còn nhỏ, nàng thậm chí còn bỏ nhà ra đi để tránh ăn mướp đắng, suýt nữa bị bà nội đánh gãy chân.

“Con không biết đâu, con bé nói rất có lý rằng ăn mướp đắng không có tác dụng gì cả.” Khi bà nội của Thi Nam Bắc nói với Triệu Tuân Âm về chuyện này, bà không nhịn được vẻ mặt chán ghét, biểu hiện rõ ràng trên video điện thoại.

“Tiểu Bắc không thích mướp đắng đến thế à?” Mặc dù Triệu Tuân Âm không ở Thành Đô nhưng cô và bà nội của Thi Nam Bắc quan hệ rất tốt, thỉnh thoảng cách một quãng thời gian nếu có thời gian cô sẽ gọi một cuộc video cho bà. Đương nhiên, cô rất quen thuộc với quá trình trưởng thành của Thi Nam Bắc.

Cô nhớ rằng Thi Nam Bắc khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, không hề nghịch ngợm như bà nói.

Khi cô cho Thi Nam Bắc ăn, Thi Nam Bắc lần nào cũng ngoan ngoãn ăn hết, sẽ ôm chân cô và gọi cô bằng giọng ngây thơ.

Lớn lên rồi nên cứng đầu phải không? Nhưng mà trông không giống với cứng đầu lắm.

"Ừ, bà đã nói với con bé bao nhiêu lần về việc ăn mướp đắng để hạ nhiệt. Lỡ như con bé dễ tức giận vì quá thích ăn lẩu nhưng không được cho phép thì sao?" Bà nội của Thi Nam Bắc nói thêm: "Vậy nên con bé hỏi bà là ai nói ăn mướp đẳng là tốt? Bà nói là bác sĩ, nhưng con bé nói gì con biết không? Con bé nói đó là những kẻ lang băm, sau này con bé sẽ trở thành bác sĩ, rồi nói với mọi đứa trẻ không thích mướp đắng rằng ăn đắng chẳng có ích gì cả."

Bà nội vừa yêu và ghét đứa cháu gái cứng đầu của mình, "Nó có tính cách cứng đầu như thế mà còn muốn làm bác sĩ? Bà không tin!"

Triệu Tuân Âm nghe xong cười lớn, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, lúc đó cô không nhớ rõ, chỉ nghĩ là một đứa trẻ nói cho vui, kết quả là sau khi Thi Nam Bắc vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, cô nghe bà của Thi Nam Bắc nói, cô đã choáng váng sau khi Thi Nam Bắc thực sự đi học y. Cô không ngờ đứa trẻ đó lại kiên quyết như vậy?

***

Câu hỏi của Triệu Tuân Âm đã đi vào sâu trong tâm hồn Thi Nam Bắc, người từ khi sinh ra đã không có hứng thú với mướp đắng, không khỏi trầm mặc: "..."

Im lặng hồi lâu, Thi Nam Bắc mới nhớ tới câu hỏi mình vừa hỏi: “Chị còn chưa nói quen biết bà nội em thế nào mà?!"

Triệu Tuân Âm mỉm cười ôm Thi Nam Bắc vào lòng, khi còn trẻ, cô không hiểu tại sao những người lớn tuổi trong vòng lại yêu những cô gái trẻ trung và năng động. Bây giờ cô thực sự kết hôn với một cô bé và cô nhận ra những cô bé tốt như thế nào.

Cô bé dễ thương thực sự là báu vật đối với những người lớn tuổi.

Hãy nhìn Thi Nam Bắc, tỏ ra hung dữ nhưng không chút đáng sợ, thật sự rất đáng yêu.

“Tôi từng sống cạnh nhà bà nội em.” Trong mắt Triệu Tuân Âm vẫn có chút tiếc nuối khi kể về quá khứ. Khi đó, Triệu Tuân Âm còn là học sinh trung học phổ thông, gia đình cô đến Thành Đô vì sắp xếp công việc, và cô chuyển đến một trường khác trong hai học kỳ và trùng hợp sống ở khu phố nơi bà của Thi Nam Bắc sống.

“Chị từng ở cạnh nhà bà nội em sao?!" Thi Nam Bắc kinh ngạc. Nàng chưa từng nghe thấy bà nội kể chuyện này “ Lúc nào vậy?!” Nếu biết thì nàng khoe khoang về điều đó một thời gian dài khi nàng còn đi học.

Nữ hoàng điện ảnh!

Ngày xưa ảnh hậu Triệu Tuân Âm sống cạnh nhà nàng!

Sẽ vinh dự biết bao nếu lời này được thốt ra!

“Có lẽ là... Mười sáu, mười bảy hay mười tám năm trước.” Triệu Tuân Âm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu cười với Thi Nam Bắc, “Lúc đó em mới hơn ba tuổi một chút, còn nhỏ ôm chân tôi và gọi tôi là chị đó.”

Thi Nam Bắc sửng sốt, hồi lâu không nói được lời nào, sau đó mới nói với Triệu Tuân Âm: “Đừng bảo chị yêu em từ lúc đó nhé?!"

Triệu Tuân Âm: "..."

Cô gái trợ lý lái xe phía trước: "..."

Cô ấy cảm thấy xấu hổ không nhìn thêm nổi, con gái thời nay sao vậy.

Triệu Tuân Âm lấy tay đùa giỡn vỗ vỗ lưng của Thi Nam Bắc: "Em đang nói nhảm cái gì vậy? Lúc đó em bao nhiêu tuổi?!"

Thi Nam Bắc cũng trở nên nghiêm túc: “Nhưng chị không biết lúc nhỏ em rất đáng yêu sao?"

Triệu Tuân Âm: "..."

Chuyện gì đã xảy ra với bạn nhỏ này? Tại sao luôn tự khen mình dễ thương đáng yêu?

Im lặng một lúc, Triệu Tuân Âm vẫn thành thật nói: “Rất đáng yêu.”

Sau khi nghe được sự đồng tình của vợ, Thi Nam Bắc lập tức vui mừng ngồi lên người Triệu Tuân Âm, đung đưa chân.

“Lúc đó bà nội em còn chưa nghỉ hưu ở trường đại học, tôi thì học rất kém môn vật lý, thi trượt, tâm trạng không tốt, ngồi dưới nhà cả buổi chiều, cuối cùng bà nội em cũng nhận ra tôi và đưa tôi về nhà em." Khi còn là học sinh, Triệu Tuân Âm có thể nói là người làm mưa làm gió, vừa xinh đẹp lại lịch sự trong lời nói. Đương nhiên, cô giống như một ngôi sao trong trường. Thời gian trôi qua, thiếu nữ trẻ khó tránh khỏi cảm thấy một chút tự hào.

Khi Triệu Tuân Âm chuyển đến Thành Đô để học, đó là thời điểm kiêu ngạo nhất, bố mẹ Triệu Tuân Âm bận rộn với công việc, ở nhà chỉ có một bảo mẫu. Thời gian trôi qua, khoảng cách giữa bố mẹ và con cái ngày càng lớn. Triệu Tuân Âm không muốn quay lại nơi không có hơi người, cũng không muốn chia sẻ mối quan tâm của mình với người khác.

Nỗi buồn của tuổi trẻ tích tụ từ ngày này qua ngày khác, dần dần bắt đầu có chút bối rối khi bước vào cuộc đời. Đó là lúc Triệu Tuân Âm gặp được một trưởng bối mà cô kính trọng quý nhất, bà của Thi Nam Bắc, Giáo sư Thi Dư.

Bà là một học giả xuất thân từ một gia đình trí thức, tính tình luôn trong sáng và dịu dàng, bà nội của Thi Nam Bắc tự nhiên phát hiện ra trái tim cô đơn của cô bé sống cạnh nhà, và vào thời điểm đó. Thi Nam Bắc vẫn sống với bố mẹ và sẽ được gửi về thăm bà nội vào cuối tuần. Bà của Thi Nam Bắc phải lo lắng cho cả người lớn lẫn trẻ em.

Lúc đầu, Triệu Tuân Âm không thích đứa trẻ Thi Nam Bắc này, nhưng làm sao Thi Nam Bắc – người mê mẩn sắc đẹp lại có thể bỏ qua một chị gái xinh đẹp như vậy? Triệu Tuân Âm càng ít muốn gặp nàng, nàng sẽ càng bám lấy Triệu Tuân Âm. Bất cứ nơi nào Triệu Tuân Âm đi, nàng sẽ đi theo cô. Mở miệng ra là nói "Chị ơi chị ơi” khi cô đối xử với đứa nhỏ tốt hơn một chút, đứa nhỏ sẽ được nước làm tới đòi Triệu Tuân Âm bế:

"Chị... Bế!" Lúc đó Thi Nam Bắc chưa đầy ba tuổi, giống như một quả bóng tròn ở trước mặt Triệu Tuân Âm, cầu xin yêu thương.

Khi đó Triệu Tuân Âm mới mười sáu mười bảy tuổi, đang trong giai đoạn nổi loạn, không hề hiền lành kiên nhẫn như bây giờ, không chút tình thương đối với đứa bé còn chưa cai sữa:

“Không bế.” Triệu Tuân Âm vẫn luôn khoanh tay, mặt không biểu cảm nhìn em bé trước mặt.

...Vậy ra chị lúc đó không hề dịu dàng chút nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Thi Nam Bắc: Lúc nhỏ em thật sự rất đáng yêu. Tại sao lúc đó chị lại không thích em?

Triệu Tuân Âm: ... Tôi cầm thú đến vậy sao?

Thi Nam Bắc: Chẳng phải bây giờ chị cũng không khá hơn sao?

Triệu Tuân Âm:......

Chương trước Chương tiếp
Loading...