[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 18: So tài
Ba ngày sau là lễ kỷ niệm thành lập trường, toàn bộ khuôn viên được trang trí chỉnh tề, giăng đèn kết hoa rực rỡ.An Hàn giả vờ thâm trầm nói, "Bảy mươi năm mưa gió trôi qua, không dễ dàng đâu!"Nói xong, cô nàng bước qua Cố Hiểu Trì như không để ý.Cố Hiểu Trì chỉ cười nhạt.Tiết học hôm đó là phác họa, giáo sư bộ môn còn chưa đến thì thầy Vương đã xuất hiện trước cửa lớp.Thầy Vương nhìn Cố Hiểu Trì: "Cố Hiểu Trì, tan học thì đến gặp thầy một lát."Cố Hiểu Trì đứng dậy trả lời, "Vâng."Trong phòng học vang lên tiếng xôn xao, mọi người đều nói, "Xem ra lần kỷ niệm ngày thành lập trường này, đại diện tân sinh viên là Cố Hiểu Trì."Hàng năm, trường đều tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập, ngoài việc mời khách mời quan trọng đến phát biểu, những người được chú ý còn có các sinh viên xuất sắc và đại diện tân sinh viên.Các đại diện sinh xuất sắc thường là những sinh viên năm ba năm bốn giỏi nhiều mặt. Đại diện tân sinh viên là được chọn từ một trong những tân sinh viên xuất sắc của năm nhất.Khi thầy Vương xuất hiện, Hạ Miểu ngồi thẳng, tư thế nghiêm chỉnh, ngực như tự nhiên căng lên một chút. Cô ta xinh đẹp, được mọi người yêu mến, thành tích tốt lại có gia cảnh.Mọi người đều truyền tai rằng đại diện tân sinh viên năm nay là Hạ Miểu, cho rằng cô ta xứng đáng xuất hiện trong dịp kỷ niệm bảy mươi năm thành lập trường và Hạ Miểu cũng nghĩ vậy.Không nghĩ rằng thầy Vương lại gọi tên Cố Hiểu Trì, Hạ Miểu lập tức cúi người xuống.Trình Lăng Phỉ không phục, liền bắt đầu tỏ ra vẻ, "Nghe nói giáo sư Chu Ly Quân đề cử Cố Hiểu Trì."Trần Kỳ cố ý hỏi, "Tại sao cô Chu lại thích Cố Hiểu Trì thế chứ?"Trình Lăng Phỉ cười lạnh, "Đừng có dùng lời lẽ dành cho mấy kẻ giàu có bao nuôi đó đặt lên người cô Chu."Cố Hiểu Trì nâng chén nước trên bàn, nhìn Trình Lăng Phỉ một cách lạnh lùng, "Nếu miệng cậu còn không sạch sẽ, tôi có thể giúp cậu rửa sạch."Trình Lăng Phỉ bị dọa sợ đến mức lập tức im bặt, Cố Hiểu Trì uống một hớp nước rồi đặt xuống bàn.Trình Lăng Phỉ thở phào nhẹ nhõm, cô ta đã biết thực lực đánh nhau của Cố Hiểu Trì, không dám gây sự lần nữa. Chỉ là không ngờ bây giờ Cố Hiểu Trì dường như thay đổi, nhiều lần vẫn tỏ ra dũng cảm trước cô ta.Thật ra thì Cố Hiểu Trì không hề thay đổi, nếu Trình Lăng Phỉ chỉ nói về cô, có lẽ cô nhịn một chút cũng đã qua nhưng chuyện liên quan tới người cô tôn kính, người cô thích mà không được.Giáo sư Chu chính là cô nàng tôn kính, còn Cát Vĩ...Cố Hiểu Trì lại uống một hớp nước, không nghĩ tiếp nữa.Khi giáo sư môn phác họa bước vào lớp, Cố Hiểu Trì rũ mắt, toàn tâm toàn ý tập trung vào bản vẽ của mình, hoàn toàn không để ý tới việc Hạ Miểu lặng lẽ đổi chỗ, ngồi cạnh Trình Lăng Phỉ.*******Buổi tối khi trở về ký túc xá từ phòng vẽ, Trình Lăng Phỉ thế mà lại ngồi bên cạnh bàn học.Cố Hiểu Trì khẽ cau mày.Trình Lăng Phỉ vốn ham vui. Trong khoảng thời gian này, hoặc là chạy đến câu lạc bộ, hoặc là la cà quán bar, thỉnh thoảng có về sớm ký túc xá thì cũng chỉ vì hôm trước chơi bời quá mệt, muốn đi ngủ sớm.Hôm nay lại có vẻ kỳ lạ.Cố Hiểu Trì không để tâm, đi cạnh bàn của mình và vô tình liếc thấy trên bàn Trình Lăng Phỉ có một hộp bánh quy, nhìn rất quen mắt.Lúc rửa mặt, Cố Hiểu Trì chợt nhớ ra, hộp bánh đó trước đây cô từng thấy qua. Đó là khi Hạ Miểu muốn làm thân với cô, mỗi ngày đều đưa đủ thứ đồ ăn vặt, có một lần chính là đưa hộp bánh quy này.Nghe nói là nhập khẩu từ Nhật, bao bì rất tinh xảo, trên túi in hình hai cô bé tóc bạc nắm tay nhau, nét vẽ tao nhã khiến Cố Hiểu Trì ấn tượng sâu sắc. Dĩ nhiên, lúc đó cô chưa từng nhận lần nào.Thế mà giờ đây, Hạ Miểu lại thân thiết với Trình Lăng Phỉ, còn Trình Lăng Phỉ thì vui vẻ đón nhận mọi thứ Hạ Miểu tặng. Có lẽ vì Cố Hiểu Trì được chọn làm đại diện tân sinh viên chăng? Con gái đôi khi rất lạ, chung một kẻ thù cũng đủ để thúc đẩy tình bạn.Bây giờ, Cố Hiểu Trì chính là kẻ thù.Cố Hiểu Trì cúi đầu, giọt nước còn đọng trên người nhỏ xuống, cô vốn chẳng mấy bận tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không muốn kết thân với Hạ Miểu hay Trình Lăng Phỉ, những chuyện như thế này cô căn bản không đặt trong lòng.********Chiều hôm sau, đến tiết vẽ sơn dầu. Chu Ly Quân bước lên bục giảng, mái tóc dài buông sau vai, mặc hán phục cách tân màu xanh biếc, trước ngực đeo một miếng ngọc bội sáng bóng, trông phong thái như một tiên tử hạ phàm. Dưới bục giảng không ít nữ sinh với ánh mắt sáng rực dõi theo.Chu Ly Quân cất giọng, âm điệu ôn hòa, "Bài tập sơn dầu đã giao được một tháng, hôm nay đến hạn nộp."Trong học viện mỹ thuật có một truyền thống, không lâu sau khi khai giảng, sẽ tổ chức triển lãm tác phẩm tân sinh viên. Khi ấy lãnh đạo thành phố và cả đài truyền hình đều đến dự, xem như một cách quảng bá và ủng hộ cho văn hóa nghệ thuật.Thậm chí, hiệu trưởng cũng sẽ đích thân ghé qua xem, bởi vậy các tân sinh viên ai cũng nghiêm túc và căng thẳng.Chu Ly Quân cũng rất coi trọng lần này, cô bước xuống bục, đi lần lượt đến bên từng học sinh để thu bài vẽ.Thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu: "Không tệ." Hoặc chỉ mỉm cười lắc đầu.Theo từng động tác của cô Chu, nét mặt học sinh cũng thay đổi, kẻ hớn hở, người thất vọng.Chu Ly Quân đi tới chỗ Cố Hiểu Trì, một mùi đàn hương nhè nhẹ theo bước cô lan tỏa tới.Khác hẳn với mùi hương quyến rũ nhưng lạnh lẽo trên người Cát Vĩ, hương vị tỏa ra từ Chu Ly Quân lại ôn hòa, dịu dàng, trong trẻo và thuần khiết, khiến người ta vô thức cảm thấy thư thái, bình tĩnh trở lại.Cố Hiểu Trì mở kẹp vẽ ra, Chu Ly Quân mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ.Từ đầu buổi đến giờ, cô chưa từng nói câu "Rất tốt" nào. Người cô trông đợi nhất, chính là học trò đắc ý của mình - Cố Hiểu Trì.Cô gái này ít nói nhưng vẽ tranh thì vừa nhanh vừa đẹp, ngay từ khi mới nhập học Chu Ly Quân đã nhìn ra thiên phú hơn người nơi cô gái này, thậm chí còn thấy thấp thoáng hình bóng chính mình lúc trẻ.Không đúng, có lẽ tài năng của cô gái này còn vượt xa hơn cả cô ngày ấy.Nghĩ vậy nụ cười của Chu Ly Quân càng sâu thêm, cô chăm chú nhìn về phía Cố Hiểu Trì nhưng lại thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc đối diện mình."Sao vậy?" Chu Ly Quân hỏi.Cố Hiểu Trì thấp giọng trả lời, "Tranh của em... không thấy đâu nữa..."Trình Lăng Phỉ nghe vậy lập tức chêm vào, giọng chua chát, "Sao có thể tự dưng mất được? Nhất định là cậu chưa vẽ xong đúng hạn, giờ không nộp được thôi."Chu Ninh phụ họa, "Ngày nào cậu ta cũng chạy ra ngoài đi làm thêm kiếm tiền, thành ra bỏ bê việc học chứ gì."Trần Kỳ lại châm chọc, "E là không chỉ có đi làm, mà còn... tham gia mấy hoạt động giải trí phong phú vào buổi tối nữa cơ."Chu Ly Quân nghiêm giọng quát, "Im miệng! Đều là nữ sinh còn trẻ, các em nói linh tinh cái gì vậy?"Ba người lúc này mới chịu ngậm miệng, nhưng nét mặt vẫn lộ vẻ đắc ý.Chu Ly Quân quay trở về bục giảng, sắc mặt vô cùng khó coi.Cố Hiểu Trì được chọn làm đại diện tân sinh viên, đúng là nhờ Chu Ly Quân tiến cử. Nhưng nếu muốn nhân cơ hội triển lãm này để chen chân ra ánh sáng, thì cho dù cô có coi trọng Cố Hiểu Trì, cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ được.Cố Hiểu Trì sớm đã hiểu rõ ai đứng sau chuyện này, chỉ là cái danh đại diện tân sinh viên hư vinh ấy lại được Hạ Miểu rất để tâm, còn cô thì chẳng hề bận lòng.Cố Hiểu Trì liếc nhìn Hạ Miểu, cô ta cười ngọt ngào, trông bề ngoài vô hại, bên cạnh có cô bạn thân ghé sát nói nhỏ, "Đại diện tân sinh viên lần này ngoài cậu thì còn ai nữa, cậu có thể được nhận hoa củaCát Vĩ đó! Cậu vẫn còn cơ hội mà~"Tai Cố Hiểu Trì rất thính, cô nghe rõ từng chữ.Cát Vĩ?Năm nay diễn giả khách mời lại chính là Cát Vĩ?Khó trách dạo trước đột nhiên cô ấy lại xuất hiện trong trường, còn đến tận khoa thiết kế thời trang.Cố Hiểu Trì đột nhiên đứng lên, "Cô Chu."Chu Ly Quân đưa mắt ra hiệu, bảo cô tiếp tục nói.Cố Hiểu Trì bình tĩnh nói, "Xin cô cho em thêm một đêm nữa được không? Sáng mai em sẽ nộp bài vẽ sơn dầu cho cô."Trong lớp lập tức xôn xao cả lên.Đối với một tân sinh năm nhất mà nói, để nộp được một bức tranh sơn dầu đủ điều điện để ra mắt thật sự không dễ dàng. Ai nấy đều đã dốc toàn lực, mất gần một tháng trời mới hoàn thành.Cố Hiểu Trì chỉ cần một đêm thôi sao?Trình Lăng Phỉ khẽ hừ lạnh, "Tự cao tự đại!"Chu Ly Quân gật đầu, "Được, cô cho em thêm một đêm. Sáng mai vẫn là tiết của cô, trước khi vào học cô muốn nhìn thấy tác phẩm của em."Chu Ly Quân cười nhìn Cố Hiểu Trì, càng nhìn càng thấy yêu thích. Cái khí chất ngạo nghễ trong cô gái này, cực kỳ giống chính cô lúc trẻ.Tan học, Cố Hiểu Trì không xuống căn tin mà đi thẳng đến phòng vẽ. Trong lòng cô đã dần hình thành một ý tưởng mới, hoàn toàn không liên quan đến bức tranh sơn dầu đã bị đánh cắp trước đó.Cô cúi đầu, bắt đầu trộn màu, thêm chút dầu thông để điều hòa.Xanh thẫm. Lam thuần khiết. Sắc xanh biếc ngả tím.Nét bút đầu tiên đặt xuống, từng đường vẽ sau đó liền như dòng nước, chảy trôi mượt mà.Dưới ngòi bút của Cố Hiểu Trì, mặt hồ Thiên Trì trên Thiên Sơn dần hiện ra, từng chút một trải rộng. Khung cảnh trong bộ phim tối hôm qua như đã khắc sâu vào tâm trí cô, dù chưa từng đặt chân đến Thiên Sơn nhưng trong tranh của cô, khung cảnh ấy còn sinh động hơn cả khi được tận mắt chứng kiến.An Hàn đến xem qua một lần, mang cho cô bánh mì và cà phê.Vừa nhìn thấy giá vẽ của Cố Hiểu Trì, cô nàng thoáng ngẩn người, "Cậu đang vẽ... cảnh trong bộ phim hôm qua sao?"Cố Hiểu Trì khẽ gật đầu, bút trong tay vẫn không ngừng.An Hàn than thở, "Ông trời thật chẳng công bằng, Cố Hiểu Trì, cậu đúng là có thiên phú."An Hàn rời đi. Cố Hiểu Trì vẫn dán chặt ánh mắt vào giá vẽ, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.Cô vẽ nên Thiên Sơn, vẽ nên hồ Thiên Trì và cũng vẽ vào trong lòng mình bóng dáng thiếu nữ mặc váy trắng thanh thoát kia.Bánh mì vẫn chưa cắn lấy một miếng, ly cà phê chỉ nhấp vài ngụm nhưng cô vẫn giữ được tinh thần hừng hực, đầy phấn khích.Khi Cố Hiểu Trì đặt bút xuống, duỗi lưng một cái, mới phát hiện ngoài chân trời đã ló rạng ánh bình minh.Lúc này cô mới cảm thấy sống lưng cứng ngắc, đau nhức vô cùng.Cô tựa vào góc phòng vẽ chợp mắt một lát rồi trở về ký túc xá rửa mặt qua loa, sau đó lại mang giá vẽ đi đến lớp học.An Hàn đã ngồi ở chỗ quen thuộc của hai người, vừa thấy cô liền ngoắc tay.Cố Hiểu Trì đi đến ngồi xuống, An Hàn đang bận rộn ăn sáng, hai má phồng lên, vừa nhai vừa hỏi, "Cậu ăn sáng chưa? Muốn mình chia cho cậu một cái bánh bao không?"Cố Hiểu Trì lắc đầu, giơ ổ bánh mì trong tay, "Tớ ăn cái này, là cái cậu mang cho tối qua.""Ơ, tối qua cậu chưa ăn à?" An Hàn ngạc nhiên, "Thế thì đừng ăn nữa, để qua đêm rồi."Cố Hiểu Trì trực tiếp xé bao bì, cắn một miếng, "Không sao đâu, đừng lãng phí."Cố Hiểu Trì có hai nguyên tắc mà cô đặc biệt kiên trì. Thứ nhất tuyệt đối không được lãng phí đồ ăn. Thứ hai bất kể An Hàn mang cho cô thứ gì, dù đắt hay rẻ, Cố Hiểu Trì nhất định sẽ trả lại đầy đủ, đến năm đồng cũng không được thiếu.An Hàn hiểu rõ, Cố Hiểu Trì vốn xuất thân từ gia đình có hoàn cảnh không mấy khá giả, lại có lòng tự trọng rất cao. Với tiền bạc cô luôn xem trọng từng chút một, chỉ sợ làm thiệt thòi cho người khác.Chu Ly Quân bước lên bục giảng, việc đầu tiên là nhìn xem Cố Hiểu Trì có mặt hay không, dưới mắt cô giá nhỏ hằn rõ quầng thâm, lọt vào tầm mắt Chu Ly Quân lại khiến cô vừa thương vừa thấy đáng yêu.Cố Hiểu Trì nhận lấy ánh mắt cô, chủ động bước lên bục, mở giá vẽ ra, "Cô Chu, em đến nộp tranh."Ánh mắt Chu Ly Quân sáng lên, như có ngọn đèn bừng sáng trong khoảnh khắc."Yên lặng một chút." Chu Ly Quân cầm thước gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cả lớp trật tự.Trình Lăng Phỉ, Trần Kỳ và Chu Ninh đang trò chuyện vui vẻ, đồng loạt quay đầu nhìn lên bục, trên mặt mang vẻ như đang xem kịch vui.Hạ Miểu cũng nhìn về phía đó, ánh mắt trong veo vô tội như một con thỏ trắng nhỏ.Tất cả bọn họ đều biết, cho dù Cố Hiểu Trì vội vàng hoàn thành được một bức tranh sơn dầu, thì chất lượng chắc chắn cũng không cao, khó lòng vượt qua vòng tuyển chọn cho triển lãm tân sinh viên.Ánh mắt Chu Ly Quân sáng rực, giơ cao bức tranh mà Cố Hiểu Trì vừa nộp.Phòng học khi nãy còn ồn ào, trong khoảnh khắc lặng ngắt như tờ.Ai cũng có thể nhìn ra, tài năng hội họa của Cố Hiểu Trì vượt xa những người khác, quả thật mang tính áp đảo.Bức tranh sơn dầu này, đừng nói là tham gia triển lãm tân sinh viên mà ngay cả ở triển lãm chuyên đề của các họa sĩ lão làng trong hành lang nghệ thuật, nó cũng hoàn toàn có cơ hội được chọn.Chu Ly Quân mỉm cười, ánh mắt quét qua Trình Lăng Phỉ và mấy người kia, giọng nghiêm khắc, "Bây giờ còn ai trong các em có ý kiến gì nữa không?"-------------------Tác giả có lời muốn nói:Cố Hiểu Trì: Nghĩ đến chuyện được nhận hoa từ chị ấy... tôi chẳng thấy mệt gì cả. (ra chiêu ma quyền sát chưởng)========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!19/10/2025