[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 17: Xem phim
Đối mặt với yêu cầu của Cát Vĩ, Cố Hiểu Trì nghẹn lời, "Chị... chị nói cái gì?""Không thể vẽ à?" Giọng Cát Vĩ thản nhiên, "Vậy chị đi hỏi người khác vậy."Cố Hiểu Trì vội vàng nói, "Có thể vẽ.""Thế thì tốt." Cát Vĩ khẽ cười, "Một việc không thể làm phiền hai người.""Sao ạ?" Cố Hiểu Trì không hiểu.Cát Vĩ đã cúp điện thoại.*******Cố Hiểu Trì nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.Gương mặt nóng bừng, đỏ rực như ráng chiều cuối ngày.Thân thể phụ nữ, cô đã từng thấy qua.Những bức tượng nữ thần Hy Lạp, phần nhiều đều lõa thể, người mẫu khỏa thân trong lớp vẽ, cô cũng đã từng phác họa.Nhưng... đây là Cát Vĩ cơ mà.Cố Hiểu Trì lo sợ tay mình sẽ run đến mức không cầm nổi bút.Tin nhắn của An Hàn đến: "Đi căn tin ăn cơm tối không?"Cô do dự một lát rồi cũng đồng ý.Trước mặt là cả bàn rau xào chân vịt, nhưng ăn vào chẳng có vị gì, đến mức An Hàn còn lo lắng cô sẽ lơ đãng mà đút nhầm vào mũi."Nghĩ cái gì vậy, trông bộ dạng nặng nề thế?" An Hàn hỏi."Cát Vĩ..." Cố Hiểu Trì ngập ngừng, "Phim của chị ấy, cậu đều xem rồi đúng không?"An Hàn lập tức gật đầu đầy kiêu ngạo, "Đương nhiên rồi."Tuy không phải fan của Cát Vĩ, nhưng tin tức giải trí thì An Hàn luôn nắm rõ. Một ngôi sao tầm cỡ như cô ấy trong giới, lại còn là ảnh hậu thì làm gì có chuyện cô chưa xem qua phim cô ấy đóng.Cố Hiểu Trì ngập ngừng, "Hình như có một bộ đóng vai thiếu nữ núi Thiên Sơn thì phải?" Trước kia, cô hoàn toàn không quan tâm đến giới giải trí, số lần xem phim điện ảnh cũng hiếm hoi. Nhưng sau khi quen biết Cát Vĩ, đêm nào cũng đưa đón cô ấy, thêm phần việc học bận rộn, cô chỉ kịp tìm đọc tóm tắt nội dung phim chứ chưa có dịp xem hết toàn bộ.An Hàn nghĩ ngợi hồi lâu, "Nhớ rồi! Rất lâu trước, hồi Cát Vĩ mới vào nghề, có đóng một bộ gọi là 《Thiên Sơn hào tình》."Cố Hiểu Trì cúi đầu, giọng hạ xuống gần như thì thầm, gương mặt nóng bừng, "Trong phim đó chị Cát Vĩ... có phải có cảnh tắm không?""Cậu nói gì?" An Hàn chưa nghe rõ.Cố Hiểu Trì cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng lên hỏi lại lần nữa, "Tớ đọc phần giới thiệu thấy có cảnh thiếu nữ Thiên Sơn tắm suối, đúng không?"An Hàn lập tức trợn mắt, "Cậu định làm gì vậy? Cậu là cái đồ lsp!"Cố Hiểu Trì không hiểu 'lsp' là gì, giải thích, "Chị Cát Vĩ tìm tớ, muốn tớ vẽ phác họa cơ thể cho chị ấy, tớ nghĩ mình nên... chuẩn bị trước một chút."An Hàn nghiêm nghị gật đầu, vẻ mặt bừng bừng chính khí, "Thì ra cái vấn đề vô liêm sỉ, biến thái của cậu, cũng chỉ vì nghệ thuật thôi."Cố Hiểu Trì:... An Hàn suy nghĩ một chút, mới chốt lời, "Có, nhưng mà phim này đã chiếu từ lâu rồi, chắc giờ khó mà tìm được bản đầy đủ.""Tớ muốn xem thử một chút.""Cái này..." An Hàn bối rối.Cố Hiểu Trì khẩn thiết nhìn cô nàng, đôi mắt đen trắng trong veo như nai con, khiến An Hàn có cảm giác nếu như từ chối thì chẳng khác nào phạm phải tội tày trời.Con người ấy mà chỉ cần dáng dấp đẹp một chút, thì dù làm gì cũng đều có lý cả.An Hàn thở dài, "Được rồi, để tớ nghĩ cách xem sao."Ăn xong bữa tối qua loa, Cố Hiểu Trì cùng đi về ký túc của An Hàn, cô nàng cầm theo một lon bia Đức.Sau đó, hai người vòng lại dưới ký túc xá nam.An Hàn quen biết rộng, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, chẳng bao lâu đã thấy có một nam sinh đeo kính lạch bạch chạy xuống.Cố Hiểu Trì đứng nép dưới gốc cây bạch quả, từ xa dõi theo, chỉ thấy An Hàn ghé đầu sát vào, thì thầm bàn bạc với nam sinh kia, dáng vẻ thần thần bí bí.Ngón tay Cố Hiểu Trì siết chặt, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.Chỉ mới hai ba phút mà cô lại cảm thấy dài như hai ba năm, rốt cuộc cũng đợi được An Hàn chạy nhanh về phía mình.Cố Hiểu Trì thấp giọng hỏi, "Hỏi được chưa?" An Hàn gật đầu một cái.Lúc này trời đã sẩm tối, hai người men theo bóng đêm mà rón rén bước về ký túc xá nữ.Chủ yếu là Cố Hiểu Trì lén lút, làm An Hàn cũng bất giác trở nên lén lút theo.An Hàn cùng Cố Hiểu Trì đi đến trước cửa phòng của cô, liền thấp giọng, "Đám người Trình Lăng Phỉ sẽ không đột ngột quay về đó chứ?"Cố Hiểu Trì lắc đầu, "Không đâu, tối nay họ có hoạt động ở câu lạc bộ.""Vậy thì tốt." An Hàn khẽ ngoắc ngón tay, "Đưa ba lô của cậu đây."Cố Hiểu Trì đưa ba lô qua, An Hàn lập tức lôi ra một chiếc laptop. Hóa ra lúc đi lấy bia vừa nãy, cô nàng đã tiện tay nhét vào balo của Hiểu Trì.An Hàn mở máy, gõ bàn phím lách cách, vừa cố nhớ lại thao tác, vừa tìm kiếm.Cố Hiểu Trì ở bên cạnh, khẩn trương đến mức mười ngón tay siết chặt, mắt không rời màn hình.Thật ra ban đầu An Hàn cũng thấy chuyện này chẳng có gì to tát, chỉ là tìm lại một bộ phim cũ của Cát Vĩ thôi mà. Nhưng nhìn dáng vẻ hồi hộp của Cố Hiểu Trì, cô nàng bỗng có cảm giác như mình đang đồng lõa làm một chuyện mờ ám khó tha thứ.An Hàn không nhịn được nhắc, "Cố Hiểu Trì cậu đừng nghĩ linh tinh, đây là phim điện ảnh nghiêm túc đấy."Cố Hiểu Trì gật đầu, "Tớ biết."Chỉ là, đó là vai diễn từ lâu của Cát Vĩ.Cuối cùng sau một loạt thao tác, An Hàn thở phào, "Xong rồi."Cố Hiểu Trì liền vội vàng hỏi, "Có thể xem được chưa?"An Hàn di chuyển con chuột, nhấn mở trình phát phim, trên màn hình hiện ra mấy chữ lớn, 《Thiên Sơn hào tình》.Sau phần mở đầu, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trên màn ảnh.Cố Hiểu Trì sững người.Đó chính là Cát Vĩ khi còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn đầy, phảng phất nét ngây thơ còn vương lại, mang theo chút non nớt đáng yêu.Nét thuần khiết toát ra, trong sáng mà tự nhiên.Bộ phim này là tác phẩm làm nên tên tuổi của Du đạo, nhìn Cát Vĩ trên màn hình, Cố Hiểu Trì cũng không lấy làm lạ vì sao đạo diễn lại lập tức chọn trong khi cô ấy mới chập chững bước vào nghề.Cát Vĩ mặc một chiếc váy trắng mỏng như sương, dáng người cong tròn mềm mại, kiêu hãnh như dãy Thiên Sơn.Hai bím tóc rủ xuống sau tai, vài sợi mái ướt mồ hôi dính lòa xòa trên trán, làn da rám nắng như cố ý để lộ sự khỏe khoắn. Gò má ửng hồng, đôi môi đầy đặn khẽ nhếch, mang theo chút hơi thở ấm nóng.Một vẻ đẹp khó tả, vừa có sự trong trẻo của thiếu nữ, lại vừa thấp thoáng sức hút của phụ nữ đang chớm nở.Cố Hiểu Trì cảm thấy lòng bàn tay lại rịn mồ hôi, vừa len lén lau khô thì một lớp mỏng khác đã kịp trào ra.Thật ra trong lòng Cố Hiểu Trì cũng hiểu rõ, chẳng có gì quá đáng cả, chỉ là cảnh một thiếu nữ bơi lội mà thôi.Trên màn hình Cát Vĩ bật cười vui vẻ, lao qua bãi cỏ, trong ánh mặt trời chói chang, cô ấy tung người nhảy xuống hồ nước trong xanh như pha lê.Khi Cát Vĩ chìm xuống, mặt hồ lặng phắc, tĩnh như gương., ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy bật người trồi lên như một nàng tiên cá, ngửa đầu, mái tóc tết tung vút thành đường vòng cung óng ả, hạt nước rơi vãi lấp lánh, vẽ nên vệt sáng lung linh.Dưới ánh mặt trời rực rỡ, những giọt nước lấp lánh như từng hạt trân châu, chiếc váy trắng mỏng đã bị nước thấm ướt, dán sát vào người.An Hàn thở dài, "A cái này..."Ngón tay Cố Hiểu Trì vô thức siết chặt.Ánh mặt trời lấp lánh, mặt hồ gợn sóng, thiếu nữ tung tăng bơi lội, để lộ tấm lưng trắng ngần, trong vẻ tinh khiết lại ẩn ẩn mang theo chút mơ hồ mê hoặc.An Hàn lần nữa thở dài, "A này..."Cát Vĩ bơi chán, liền chống tay vào bờ, bật người rời khỏi mặt nước.Cố Hiểu Trì không ngừng nhắc nhở bản thân, chỉ là bơi lội thôi mà, nhưng chẳng hiểu sao, lòng bàn tay cô vẫn ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt thế nào cũng không khô được.Trên người Cát Vĩ tỏa ra một sức hút chí mạng, không hề che giấu, như đang dẫn dắt bản năng sâu kín nhất của cô.An Hàn liếc nhìn Cố Hiểu Trì, bấm tạm dừng rồi lôi từ trong ngực áo ra một lon bia Đức, đưa qua cho cô, "Uống một ngụm, giữ bình tĩnh."Cố Hiểu Trì đưa tay nhận lấy, thấp giọng hỏi, "Sao cậu còn mang bia thế?"An Hàn cũng hạ giọng trả lời, "Sợ cậu không bình tĩnh, giấu sẵn một lon, mỗi người nửa lon."Cố Hiểu Trì ngửa cổ uống một hơi hết nửa lon, rồi đưa lại cho An Hàn, cô nàng cũng làm y như vậy.Đặt lon xuống bàn, An Hàn còn chưa kịp mở miệng thì thấy Cố Hiểu Trì ôm máy tính xoay sang một bên, khiến màn hình quay lưng lại với cô nàng.An Hàn nhíu mày, "Cậulàm gì thế?""Mình nghĩ kỹ rồi, cậu còn nhỏ, không nên xem mấy cái này."An Hàn thật ra chỉ nhỏ hơn cô có một tháng.Cô nàng liền nóng nảy, đứng bật dậy, "Chỉ là tắm sông thôi mà, có gì mà không thể xem?! Cậu định ăn một mình hả?!""Nếu không thì bài tập môn Lịch sử mỹ thuật không cho cậu mượn."An Hàn vốn đang định nhào tới giật lấy laptop, nghe vậy thì khựng lại, sau đó im lặng ngồi xuống.Những môn lý thuyết kiểu này vốn là nỗi ám ảnh của sinh viên nghệ thuật, ngoại trừ học bá như Cố Hiểu Trì, còn lại ai cũng sợ.Cố Hiểu Trì cúi đầu, hàng mi rũ xuống, bấm nút phát lại.Trên màn hình hiện lên hình ảnh thiếu nữ vùng Thiên Sơn, nét đẹp trong trẻo mà vẫn phóng khoáng, dường như ẩn chứa sức sống hoang dại của núi rừng.Khuôn mặt ấy ngây thơ, nụ cười sáng rỡ, nhưng trong đôi mắt lại thấp thoáng nỗi buồn không rõ hình hài, giống hệt bây giờ.Cố Hiểu Trì thầm nghĩ trong lòng, 'Tại sao Cát Vĩ khi ấy còn trẻ như vậy mà ánh mắt đã buồn đến thế?'An Hàn ngồi cạnh nghe bản nhạc phim chậm rãi vang lên mà sốt ruột, "Rốt cuộc đang diễn cái gì thế?"Cố Hiểu Trì liền tắt luôn file phim, "Chẳng có gì hết."An Hàn giật lại chiếc laptop, vừa nhìn liền kêu oai oái, "Cố Hiểu Trì, cậu đúng là đồ ác độc!"Cố Hiểu Trì chỉ cười, đưa An Hàn xuống lầu rồi tiễn bạn về ký túc xá.Trở lại phòng mình, cô lấy giỏ đồ tắm, đi về phía phòng tắm.Ký túc xá Mỹ thuật dùng chung một dãy phòng tắm, có tám buồng nhỏ, mỗi buồng một vòi sen, những lúc đông thường phải xếp hàng chờ khá lâu.Tối nay vừa hay là buổi sinh hoạt của các câu lạc bộ, phần lớn sinh viên đều chưa về. Cố Hiểu Trì đi sớm, trong phòng tắm hiếm khi vắng tanh không một bóng người.Mặc dù vậy, cô vẫn hơi ngượng, vội gom gọn quần áo nhét vào góc. Cô mở vòi, dòng nước mát ào ào xối xuống người.Cố Hiểu Trì lại nhớ tới cảnh trong phim, khi Cát Vĩ rời khỏi mặt nước, những giọt nước lăn dài, men theo từng đường nét thanh xuân của thiếu nữ.Cố Hiểu Trì do dự, bàn tay theo dòng nước mà khẽ đặt lên ngực mình. Một thoáng run rẩy lướt qua, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng Cát Vĩ. Cùng là con gái, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn đến thế?Bất chợt, tiếng động ngoài cửa vang lên, một nữ sinh khác đẩy cửa bước vào phòng tắm.Cố Hiểu Trì giật mình, vội rụt tay về, xoay người úp mặt vào vách tường, giả vờ như đang tắm bình thường.Nữ sinh kia chỉ liếc nhìn bóng lưng của cô một cái, hoàn toàn không phát hiện có gì khác thường.******Đêm khuya trong ký túc xá. Rõ ràng đã uống bia, lẽ ra phải dễ ngủ hơn, vậy mà Cố Hiểu Trì lại phát hiện bản thân mất ngủ.Cô lặng lẽ ngồi dậy, cố gắng không làm kinh động mấy người bạn cùng phòng đang ngủ say, lặng lẽ một mình bước ra ngoài.Cô muốn đến phòng vẽ ở khu giảng đường, sắp tới có cuộc triển lãm tranh sơn dầu của tân sinh, cô cảm thấy mình vẫn còn có thể bỏ thêm chút tâm sức.Khuôn viên trường vốn đã yên tĩnh, giờ này lại càng vắng lặng đến mức không một bóng người qua lại.Chỉ có trên đầu là một vầng trăng tròn, soi sáng Cố Hiểu Trì. Trăng sáng trong trẻo, tỏa ra thứ ánh sáng dịu lành.Cố Hiểu Trì bỗng nhớ tới gương mặt Cát Vĩ trong phim, cũng sáng rực như ánh trăng, toát ra sức hút khó tả. Cố Hiểu Trì lớn lên giữa núi rừng, vốn yêu mến cái đẹp tự nhiên và có thiện cảm tự nhiên với nó. Nhưng lúc này, khi nhìn lên vòng trăng tròn trên đầu, trong lòng Cố Hiểu Trì nghĩ đến Cát Vĩ, cô bỗng nhận ra, trăng tuy đẹp nhưng vẫn không bằng Cát Vĩ. Cố Hiểu Trì không hiểu chính mình đang bị gì, sao nhìn trăng lại nhớ đến Cát Vĩ.Cố Hiểu Trì ổn định tinh thần, bước nhanh hướng về phòng vẽ tranh.----------Tác giả có lời muốn nói:Tác giả nói với Cố Hiểu Trì: "Cô bé, cô bé đang yêu đương đó nha!" Cố Hiểu Trì: "Tôi không có... đúng không?"========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!18/10/2025