[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 19: Thay đổi
Phòng giáo vụ.Cố Hiểu Trì đứng yên, hai tay buông thõng, cúi đầu thật thấp.Ngày mai chính là lễ kỷ niệm 70 năm thành lập trường.Thầy Vương gương mặt lộ vẻ áy náy, "Đây là quyết định tạm thời của hội đồng giáo ủy, thầy cũng không còn cách nào khác.""Em hiểu rồi." Cố Hiểu Trì khẽ đáp, "Thầy Vương, em có thể đi chưa ạ?"Rời khỏi phòng giáo vụ, Cố Hiểu Trì đi dọc hành lang. Trong dãy nhà hành chính, các thầy cô và học sinh đều đang trong giờ học, không gian yên ắng đến lạ thường.Thầy Vương vừa rồi gọi riêng cô vào văn phòng chỉ để thông báo rằng, ngày mai, người lên sân khấu phát biểu và nhận hoa thay mặt tân sinh viên sẽ bị đổi.Hội đồng giáo ủy đã chỉ định, đại diện tân sinh viên đổi thành Hạ Miểu.Bởi vì nhà trường vừa nhận được một khoản quyên góp rất lớn cho lễ kỷ niệm 70 năm, mà người đứng đầu đơn vị quyên góp lại trùng hợp mang họ Hạ.Đi đến góc hành lang Cố Hiểu Trì khựng lại, cô chậm rãi dựa lưng vào tường rồi ngồi thụp xuống.Đầu chôn sâu vào giữa hai gối.Cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng cô biết rõ mình chẳng thể thay đổi được điều gì.Gió thu theo khung cửa ùa vào, mang theo chút hiu quạnh. Cố Hiểu Trì sau một đêm thức trắng, bỗng thấy toàn thân vừa lạnh vừa rã rời.*******Thời điểm quay trở lại lớp, Cố Hiểu Trì liếc nhìn Hạ Miểu một cái.Hạ Miểu đang chăm chú nhìn giáo sư trên bục giảng, như thể hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Cố Hiểu Trì.Cố Hiểu Trì về chỗ ngồi của mình, An Hàn liền hỏi, "Sao đi lâu thế? Thầy Vương tìm cậu có phải để nói chuyện về việc đại diện tân sinh viên không?"Cố Hiểu Trì im lặng."Này?" An Hàn nhận ra có gì đó không đúng, "Trán cậu sao toàn là mấy vết hằn thế kia?"Đó là dấu hằn lúc Cố Hiểu Trì vùi đầu vào hai đầu gối, ép lên quần jean. Cô đã ngồi như vậy rất lâu.Đến khi mở miệng, giọng cô vẫn còn khô khốc, "Đại diện tân sinh viên ngày mai đổi thành Hạ Miểu.""Hảì?! Sao lại như vậy được!" An Hàn lòng đầy phẫn nộ.Nhưng sau khi nghe Cố Hiểu Trì kể nguyên nhân, cô cũng hiểu được, quyết định này không phải điều mà họ có thể thay đổi.Cố Hiểu Trì lại nhìn Hạ Miểu một lần nữa.Làn da của Hạ Miểu không phải kiểu trắng tự nhiên, phơi nắng thế nào cũng không sạm như của Cố Hiểu Trì, mà là loại trắng mịn, hồng hào, giống như được nuôi dưỡng trong nhà kính, chưa từng phải chịu qua bất kỳ mưa gió nào. Chỉ cần khẽ nói ra một điều ước, cả thế giới liền dễ dàng xoay chuyển để chiều theo.Giống như một nàng công chúa.*******Tối đến, sau một đêm thức trắng, Cố Hiểu Trì mệt mỏi không chịu nổi, không đi phòng vẽ nữa mà quay về ký túc xá.Điện thoại di động lại reo, lần này đúng là Cát Vĩ.Cố Hiểu Trì bắt máy, giọng nói của Cát Vĩ vẫn quyến rũ, "Ngày mai chị đến trường em tham gia hoạt động, không cần phiền đến Nhất Hàm, em phụ trách đón đưa chị là nhé.""Được." Cố Hiểu Trì có chút nặng nề, trả lời ngắn gọn.Cát Vĩ dường như chẳng hề nhận ra điều đó, vui vẻ cúp máy.Trước khi cúp máy, Cố Hiểu Trì còn nghe loáng thoáng giọng Cát Vĩ trò chuyện vui vẻ với mấy minh tinh bên cạnh, hình như đang bàn về mỹ phẩm dưỡng da, còn nhắc đến cả trứng cá muối gì đó.Trứng cá muối mà cũng có thể làm mỹ phẩm dưỡng da sao? Đó là một thế giới mà Cố Hiểu Trì chưa từng chạm tới.*******Ngày kỷ niệm thành lập trường, buổi sáng vẫn học như thường lệ, buổi chiều thì toàn bộ thầy trò đều tập trung ở hội trường.Sau khi ăn trưa cùng An Hàn xong, Cố Hiểu Trì ra ngoài tìm xe của công ty, rồi dừng lại dưới lầu nhà Cát Vĩ để chờ cô ấy.Thời điểm Cát Vĩ xuống lầu, Cố Hiểu Trì ngẩn người.Cô ấy tiến lại gần xe, cúi người qua cửa kính được hạ xuống một nửa, khẽ ngoắc ngón tay, "Bạn nhỏ, chờ lâu rồi."Cố Hiểu Trì cúi đầu, "Không có gì."Không ngờ hôm nay Cát Vĩ lại ăn diện đến thế.Cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội đen dài kiểu đuôi cá, phần tà thướt tha kéo phía sau. Đường xẻ cao lộ ra đôi chân thon dài, trên ngực đính pha lê lấp lánh, phối với dải lụa buông rủ, khéo léo vẽ nên đường cong duyên dáng, càng làm tôn lên dáng vẻ kiêu hãnh của cô ấy.Vì sợ lạnh, cô ấy khoác thêm một chiếc áo choàng đen, cả người vừa gợi cảm vừa lộng lẫy.Cát Vĩ bước lên xe, đưa ra một chiếc bánh ngọt tròn nhỏ, "Ăn không? Trưa nay chị chưa kịp ăn, Hàn Tinh mang đến cho chị đấy."Chữ "Hàn" kia được cô ấy đặc biệt nhấn mạnh, giọng nói vòng vo lả lướt, khiến người nghe xao động. Thực ra dù là Hàn Tinh hay bất kỳ ai khác, hẳn cũng khó lòng từ chối yêu cầu của cô ấy.Cố Hiểu Trì nhìn chăm chú ngón tay Cát Vĩ, nơi đang kẹp lấy chiếc bánh màu hồng phấn.Hình như gọi là macaron, An Hàn từng nhắc qua món này còn có biệt danh là "nữa hoàng bánh ngọt Pháp".Trong đầu Cố Hiểu Trì bất giác hiện lên cảnh phim《 Thiên Sơn hào tình 》, khi ấy Cát Vĩ mới đôi mươi, từ làn nước lạnh trong veo bước lên, trước ngực phập phồng như dãy Thiên Sơn nối dài bất tận.Mặt Cố Hiểu Trì lập tức đỏ bừng, cô vội đưa tay nhận lấy chiếc macaron, muốn che giấu sự bối rối.Không ngờ ngón tay của Cát Vĩ khẽ nghiêng, tránh khỏi tay đang đưa ra kia rồi trực tiếp đưa chiếc bánh macaron vào miệng cô.Cố Hiểu Trì khựng lại một chút, rồi mới kịp phản ứng, bắt đầu nhai.Cát Vĩ ngả người vào ghế sau, đưa ngón tay từng cầm chiếc macaron lên môi, khẽ mút một cái, cười hỏi, "Ăn ngon không?"Cố Hiểu Trì gật đầu, quay người lại, khởi động xe.Hương vị macaron khi nãy vẫn còn vương vấn trong miệng cô, ngọt hơn bất cứ loại kẹo nào mà Cố Hiểu Trì từng ăn, ngọt đến mức khiến người ta liên tưởng đến chính con người Cát Vĩ, đầy mê hoặc.Cố Hiểu Trì im lặng lái xe, hương thơm nhàn nhạt từ hàng ghế sau cứ thoang thoảng bay tới.Không cần quay đầu lại, cô cũng biết Cát Vĩ đang tiếp tục ăn macaron.Đôi môi đầy đặn khẽ nhếch, đầu lưỡi nhẹ liếm, cổ họng cũng khẽ nhấp nhô.Cố Hiểu Trì nuốt nước bọt, tâm trạng u ám suốt một ngày một đêm bỗng chốc dậy sóng.Ít nhất vào khoảnh khắc này, ít nhất trong không gian chật hẹp của chiếc xe, Cát Vĩ, người đang ung dung ăn macaron là của riêng cô.Không ai khác có được.*******Bởi vì chỉ tham gia hoạt động của trường, Cát Vĩ không muốn phô trương quá mức, ngay cả trợ lý cũng không mang theo. Xuống xe liền đi cùng Cố Hiểu Trì vào trong khuôn viên trường.Lãnh đạo nhà trường đã sắp xếp sẵn đội bảo vệ, đứng chờ ở đó. Nhưng đám sinh viên nhiệt tình như sóng trào, chen chúc ùa tới."Chị Cát Vĩ!""Á á á! Mình thấy Cát Vĩ thật ngoài đời thật rồi! Đẹp chết mẹ luôn đó!""Chị Vĩ! Có thể ký tên cho em không?""Cho em chụp chung một tấm nhé!"Đám đông quá cuồng nhiệt, đội bảo vệ lập tức căng thẳng, vội vàng bao vây Cát Vĩ để che chở.Đội trưởng cầm bộ đàm, mồ hôi lấm tấm trên trán, "Mau gọi thêm người đến hỗ trợ!"Trong dòng người xô đẩy, Cố Hiểu Trì nhanh chóng bị tách ra, rơi lại phía sau.Cát Vĩ thì không hề quay đầu lại.Cố Hiểu Trì từng bước từng bước bị xô đẩy ra ngoài rìa đám đông, chỉ còn có thể lấp ló nhìn thấy đỉnh đầu của Cát Vĩ, lúc ẩn lúc hiện giữa biển người hò hét.Tiếng gọi náo nhiệt vang dậy, "Chị Vĩ! Chị Vĩ!"Được đội bảo vệ che chắn, Cát Vĩ khó khăn tiến về phía trước, đến khi rẽ qua một góc hành lang, Cố Hiểu Trì mới thoáng chốc bắt gặp được góc nghiêng gương mặt của cô ấy.Nụ cười sáng rỡ, tao nhã khéo léo, tay khẽ vẫy liên tục đáp lại sự cuồng nhiệt của người hâm mộ.Trên gương mặt ấy còn phảng phất nét kiêu hãnh, tựa như đang nghĩ thầm, 'Không ngờ bản thân vẫn giữ được sức hút với đám trẻ như vậy.'Cát Vĩ dường như chẳng hề để tâm rằng người từng đi cạnh mình - Cố Hiểu Trì đã sớm bị dòng người nuốt mất.Đám học sinh vẫn ùa theo Cát Vĩ, chen chúc hướng về hội trường. Cố Hiểu Trì thì bị bỏ lại phía sau, lạc lõng, càng cố chạy theo thì bước chân lại càng nặng nề, chậm chạp.Theo bóng dáng Cát Vĩ khuất dần, đám học sinh náo nhiệt cũng tan biến, khuôn viên trường lập tức trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng chim hót trên cành, trái ngược hẳn với khung cảnh huyên náo ầm ĩ ban nãy.Cố Hiểu Trì chậm rãi bước đi, hướng về phía hội trường.Cát Vĩ chính là vầng trăng sáng chói, được muôn ngàn ánh sao vây quanh, còn cô - Cố Hiểu Trì chẳng là gì cả.Thích?Cố Hiểu Trì nhớ đến vấn đề mà mình từng hỏi An Hàn, "Làm sao cậu biết được... bản thân thích một người?"Nghĩ đến đây, Cố Hiểu Trì khẽ bật cười tự giễu chính mình.********Cố Hiểu Trì bước vào hội trường, tìm thấy chỗ ngồi của lớp mình. An Hàn đã giữ chỗ sẵn, thấy cô thì phất tay gọi, "Ở đây này, ở đây!"Cố Hiểu Trì đi tới ngồi xuống.Buổi lễ đúng giờ bắt đầu. Hiệu trưởng phát biểu, bí thư Đảng uỷ phát biểu, rồi đến đại diện sinh viên lên phát biểu.Mọi thứ cứ theo trình tự khuôn mẫu, trôi chảy như nước nhưng hầu như chẳng ai để tâm lắng nghe.Cuối cùng, khi đại diện sinh viên nói câu kết, "Hôm nay tôi xin dừng tại đây, cảm ơn mọi người!"Tiếng vỗ tay vang lên bất thường rộn ràng. Nhưng rõ ràng những tràng pháo tay ấy không phải để dành cho người phát biểu.Những bạn nãy giờ mải mê nghịch điện thoại, gà gật, hoặc tán gẫu, giờ đều vừa vỗ tay vừa ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.Bởi vì tiếp theo, chính là phần tất cả đều ngóng chờ, bài phát biểu của khách mời đặc biệt.Năm nay nhân dịp kỷ niệm 70 năm thành lập trường, ban tổ chức làm lớn chưa từng có, mời được Cát Vĩ đến làm khách mời.Cát Vĩ chậm rãi bước lên sân khấu, không cần cố tình tạo dáng, chỉ với dáng eo thon, những bước chân uyển chuyển, bờ hông mềm mại đã tự nhiên toả ra vẻ mặn mà dịu dàng của một người phụ nữ trưởng thành.Trên người cô ấy, thêm một phần thì thừa, bớt một phần thì thiếu, vừa vặn đến hoàn hảo.Cố Hiểu Trì nghe thấy nữ sinh ngồi phía trước lẩm bẩm chửi thề, "Má, sao mà thịt trên người chị ta biết nghe lời thế chứ! Muốn chỗ nào đầy thì đầy, muốn chỗ nào thon thì thon!"Trên sân khấu, Cát Vĩ mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn quanh hội trường, "Hôm nay tôi được mời đến, muốn chia sẻ với thầy cô và các bạn một chút quan niệm cá nhân của tôi về cái đẹp."Nói rồi cô ấy khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên má, "Tôi nghĩ mình cũng còn đủ tư cách để nói về điều này, phải không?"Dưới khán đài lập tức vang lên một tràng cười lớn, có nam sinh còn hét to, "Quá đủ luôn!"Cố Hiểu Trì ngồi bên dưới, ngước mắt nhìn Cát Vĩ.Dưới ánh đèn rực rỡ, hào quang của cô ấy không cách nào che giấu. Bất kể thời gian hay địa điểm, chỉ cần đứng trên sân khấu, cô ấy luôn là ngôi sao sáng chói nhất.Cố Hiểu Trì chỉ có thể đứng từ xa, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên.Tâm trạng lại một lần nữa ủ dột.Bài diễn giảng của Cát Vĩ, đặc sắc mà súc tích, kết thúc chỉ bằng một câu, "Trên thế giới này, cái đẹp có cả ngàn vạn hình thái. Điều tôi hy vọng nhất chính là các bạn không cần phải định nghĩa cái đẹp, mà hãy học cách cảm nhận nó."Dưới khán đài vang dội những tràng pháo tay kéo dài không dứt.Giữa tiếng vỗ tay rền rĩ, Hạ Miểu nhẹ nhàng bước lên sân khấu, khiến ánh mắt Cố Hiểu Trì thoáng chốc nhói đau.Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trắng đến mức như phát sáng. Làn váy vừa khéo phủ ngang gối, toát lên vẻ thanh nhã pha chút nghịch ngợm.Hạ Miểu tặng bó hoa bách hợp lớn trong tay cho Cát Vĩ, cô ấy mỉm cười nhận lấy, một tay khẽ đặt lên vai Hạ Miểu, cúi đầu ghé tai, cùng cô ta thì thầm gì đó.Màu đen của Cát Vĩ, trắng tinh khôi của Hạ Miểu, đứng cạnh nhau lại trở nên hòa hợp đến lạ. Các lãnh đạo nhà trường vô cùng hài lòng với hiệu ứng sân khấu, lập tức dẫn đầu vỗ tay.Dưới khán đài, từng chiếc máy ảnh, máy quay phim liên tiếp lóe sáng, "rắc rắc", "rắc rắc" không ngừng.Một nữ sinh ngồi hàng trên buột miệng, "May mà đổi người đại diện tân sinh viên, chứ nếu để Cố Hiểu Trì lên sân khấu, mặc bộ quần áo cũ kỹ kia thì chẳng phải làm trường mình trông nghèo rớt mồng tơi sao?"Nữ sinh kia vốn chẳng có xích mích gì với Cố Hiểu Trì, thậm chí còn không biết cô đang ngồi ngay sau lưng mình, chỉ là thuận miệng nói ra một câu cảm thán.Chính vì thế, lời nói ấy lại khiến người ta tổn thương hơn bao giờ hết.An Hàn chọt chọt Cố Hiểu Trì, nhỏ giọng nói, "Đừng để trong lòng."Cố Hiểu Trì gượng gạo nở một nụ cười.Ai cũng nhìn ra được, cô và Cát Vĩ vốn dĩ không thuộc về cùng một thế giới.******Đại diện tân sinh viên phát biểu, rồi đến đại diện sinh viên ưu tú, tiếp đó là các tiết mục văn nghệ do sinh viên biểu diễn.Buổi lễ kết thúc thành công mỹ mãn.Các giáo viên trong ban lãnh đạo lần lượt tiến lên bắt tay Cát Vĩ, đồng thời dẫn cô ấy xuống sân khấu.Hôm nay Cát Vĩ đã nể mặt nhà trường nên tối nay ban lãnh đạo tất nhiên phải chiêu đãi cô ấy thật chu đáo.An Hàn nói cho Cố Hiểu Trì, "Mình nghe nói tiệc mời Cát Vĩ sẽ tổ chức ở căn tin tầng ba, hay là chúng ta cũng đến căn tin ăn cơm đi, biết đâu còn được nhìn thấy chị ấy."Cố Hiểu Trì khẽ lắc đầu từ chối, "Mình không thấy đói lắm."Cô đeo giá vẽ lên lưng, đi thẳng về phòng vẽ.Hôm nay tâm trạng không tốt, cô đã làm hỏng liền ba tờ giấy vẽ.Ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, cô hít sâu một hơi, định tập trung lại để vẽ tiếp thì điện thoại đổ chuông.Giọng nói quyến rũ của Cát Vĩ truyền đến, "Không phải em đã hứa sẽ vẽ phác họa cho chị sao? Thế sao lại trốn mất tăm rồi?"Cố Hiểu Trì sửng sốt, "Tối nay?"Cát Vĩ khẽ cười, "Đúng vậy, chị đang ở phòng vẽ của trường em đây."Bút trong tay Cố Hiểu Trì rơi xuống đất vang lên tiếng "lạch cạch".--------------Tác giả có lời muốn nói:Cát Vĩ: Bạn nhỏ rõ ràng không vui, còn tưởng chị không nhìn ra sao, nào, lại đây, để chị dỗ dành một chút nha."Cố Hiểu Trì: ... Không hề có chút phòng bị nào, cái này sao lại khác hẳn với dáng vẻ đơn thuần mà em từng tưởng tượng...?" (kích thích...========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!20/10/2025