[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người

Chương 16: Vẽ



Cố Hiểu Trì cũng không rõ vì sao mình lại lái được xe tới đài truyền hình, cũng may là không gặp sự cố gì trên đường.

Tối nay lịch trình của Cát Vĩ là ghi hình một gameshow. Khi Cố Hiểu Trì tới nơi, chương trình đã bắt đầu được một lúc, đang ở phần trò chơi.

Cát Vĩ mặc áo thun trắng, quần thể thao đỏ đậm, mái tóc dài xoăn nhẹ buộc nửa cao phía sau đầu, trông vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống.

Trong tay ôm một quả bóng yoga khổng lồ, cô ấy đang cùng một nam minh tinh khác thi chạy, không chạy nổi, Cát Vĩ dứt khoát ôm bóng lăn sang một bên, biến chính mình thành chướng ngại vật trên đường đua. Hiệu ứng gameshow đạt cực tốt, MC, nghệ sĩ và khán giả tại trường quay đều cười nghiêng ngả. Ngay cả bản thân Cát Vĩ cũng cười rạng rỡ, hoàn toàn không chút gánh nặng thần tượng.

Cố Hiểu Trì đứng dưới sân khấu, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Đây lại là một mặt khác của Cát Vĩ, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ không vướng bụi trần, hoàn toàn xa lạ với hình ảnh trong tâm trí Cố Hiểu Trì.

Ở ghế sau xe, cô từng thấy một Cát Vĩ không son phấn, gương mặt tái nhợt, tịch mịch như bị gió đêm nuốt lấy.

Trước mặt Hạ Miểu, lại là đôi mắt cong cong cười đến quyến rũ, phong tình đến mức khiến người ta khó bề chống đỡ.

Rốt cuộc, đâu mới thực sự là Cát Vĩ?

Giờ giải lao, Cát Vĩ bước xuống sân khấu, mồ hôi đầy trán.

Tiểu Bình mang một đĩa dưa Ha-Mi đi tới, "Chị Vĩ, vất vả rồi."

Cát Vĩ ghim một miếng, không ăn mà đưa thẳng vào miệng Tiểu Bình, "Đúng lúc quá, nhóc ranh mãnh, thưởng cho em."

Cô ấy quen với việc gọi người trẻ tuổi xung quanh bằng đủ loại biệt danh, bạn nhỏ, hồng hài nhi, nhóc ranh mãnh.

Trong lòng Cố Hiểu Trì khẽ trầm xuống.

Cát Vĩ lại ghim một miếng, đưa tận đến trước mặt cô, "Muốn không?"

Cố Hiểu Trì mím môi, lắc đầu.

"Vậy chị ăn hết nha." Cát Vĩ cười hì hì, trực tiếp giành lấy cái đĩa trong tay Tiểu Bình, "Chị muốn chết khát luôn rồi."

"Ăn từ từ thôi, cũng chẳng ai tranh với em." Hàn Tinh bước tới, lườm cô ấy một cái.

Cô kéo Cát Vĩ vào góc, "Hai hôm nay bận quá chưa kịp hỏi, kết quả thế nào rồi..."

Cát Vĩ giơ tay ngăn, ra hiệu đừng hỏi, "Em nói rồi, em tự có chừng mực, chị làm ơn đừng hóa thân thành bà mẹ già nữa."

Hàn Tinh tức tối, đưa tay đánh nhẹ cô ấy, "Em nói ai là bà mẹ già?!" 

Cát Vĩ vội nhét một miếng dưa to vào miệng, má phồng lên, vừa cười vừa né.

"Đừng ăn nữa! Quản lý vóc dáng của em đi!" Hàn Tinh nổi cáu, giành lấy cả đĩa trái cây về, ôm sang một bên, tự mình ăn hết.

Cát Vĩ cười, cũng không giận, đưa tay gọi chuyên viên trang điểm đến.

Hàn Tinh theo Cát Vĩ từ lúc cô ấy vừa tốt nghiệp đại học, mới chập chững bước vào giới giải trí. Bề ngoài là quan hệ minh tinh và trợ lý nhưng thực ra thân thiết như chị em, có thể tin tưởng dựa vào nhau.

Sau một tiết mục nhỏ, Cát Vĩ chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn tiết mục ca múa, cần thay trang phục.

Như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy quay sang Cố Hiểu Trì nói, "Chị có mang cho em một chiếc sơ mi trắng, chị chỉ mặc có một hai lần thôi, em không chê chứ?"

Lần trước, Cát Vĩ từng bảo sẽ tặng cho Cố Hiểu Trì một chiếc áo sơ mi trắng.

"Cảm ơn chị Vĩ." Cố Hiểu Trì chỉ chỉ vào chiếc áo trên người, "Em nhận lương đã tự mua cho mình rồi."

"Vậy à." Cát Vĩ mỉm cười, không miễn cưỡng.

Chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng thôi.

Nhưng không ai biết, trong lòng Cố Hiểu Trì lại trăm mối rối ren.

Ghi hình xong đã gần mười một giờ đêm, Cát Vĩ đi theo Cố Hiểu Trì cùng nhau đi ra ngoài.

Hàn Tinh đi tới, chẳng hiểu sao còn cố ý dặn Cố Hiểu Trì một câu, "Lái xe cẩn thận nhé."

Cố Hiểu Trì gật đầu một cái.

Cát Vĩ khen cô, "Hiểu Trì lái xe rất tốt."

Hai người cùng nhau lên xe, Cố Hiểu Trì khởi động máy.

Cát Vĩ như thường lệ, khoanh tay, ngả người vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Hiểu Trì khẽ thở phào, chuyển động tay lái.

"À đúng rồi." Cát Vĩ bỗng lên tiếng.

Cố Hiểu Trì lập tức siết chặt vô lăng bằng cả hai tay.

Như ứng với linh cảm chẳng lành, Cát Vĩ nói, "Đến khách sạn Hilton."

Giọng nói trầm thấp, khi thốt ra hai chữ 'khách sạn' liền mang theo dư vị mơ hồ, ái muội lan ra như sương khói.

Cố Hiểu Trì cúi đầu, nhập'Hilton khách sạn' vào hệ thống dẫn đường, giọng nữ điều hướng vang lên, lễ phép, đều đều như một cái máy, chẳng hề có chút cảm xúc nào.

Cát Vĩ chỉ khoanh tay, ngả vào lưng ghế phía sau, không định giải thích thêm điều gì.

Kỳ lạ thay, tối nay đường lại không kẹt xe, rất nhanh bảng hiệu Hilton đã hiện ra phía trước.

Cát Vĩ lấy ra điện thoại, cúi đầu gõ vài chữ, gửi đi một tin nhắn.

Cố Hiểu Trì dừng xe trong bãi đậu ngầm của khách sạn. Cát Vĩ vẫn giấu kín gương mặt sau cặp kính râm, khoác thêm chiếc áo choàng liền mũ, che kín từ đầu đến chân.

Xuống xe, cô ấy chỉ khẽ nói với Cố Hiểu Trì, "Cảm ơn, vất vả rồi."

Người quản lý đã chờ sẵn, nhanh chóng đưa Cát Vĩ rời đi.

Cố Hiểu Trì đưa mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạ Miểu đâu.

Có lẽ tin nhắn khi nãy, Cát Vĩ gửi cho Hạ Miểu, dặn cô ấy ngoan ngoãn ẩn mình, đừng lộ diện.

Cố Hiểu Trì khởi động xe, đạp mạnh chân g, động cơ gầm lên một tiếng, chiếc xe lao vút đi như trút hết nỗi bực dọc trong lòng.

*******

Không biết xe chạy với tốc độ bao nhiêu, chỉ biết khi Cố Hiểu Trì về đến trường thì đã quá nửa đêm.

Cô đi đến dưới ký túc xá, gửi tin nhắn cho An Hàn, "Ngủ chưa?"

An Hàn rất nhanh đã trả lời, "Chưa, đang xem phim, cậu biết không, nam sinh mà đến ba mươi tuổi vẫn còn trai tân thì sẽ biến thành pháp sư đó nha!"

Nói linh tinh gì thế không biết.

Cô gõ mấy chữ gửi sang, "Bia Đức lần trước, còn không?"

An Hàn lập tức phấn khích, trả về hai chữ gọn lỏn, "Chờ mình!"

Cố Hiểu Trì ngồi xuống chiếc ghế dài dưới ký túc, gió đêm thổi qua, lạnh tê tê.

Năm nay không khí lạnh đến muộn nhưng chắc cũng nên bắt đầu mặc thêm áo khoác rồi.

An Hàn nhanh chóng xuống lầu, khoác tạm một cái áo ngủ bằng da chắp vá, trong ngực ôm sáu chai bia.

"Lạnh à?" An Hàn hỏi.

Cố Hiểu Trì hơi do dự, rồi khẽ gật đầu.

Trong lòng trống rỗng, toàn những tin đồn vô căn cứ.

An Hàn đưa cho cô một lon bia, "Uống đi, uống rồi sẽ hết lạnh."

Cố Hiểu Trì ngửa cổ tu một hơi hết nửa lon, An Hàn vỗ tay, "Ui chà, được đó nha! Uống giỏi cỡ thần rượu rồi đấy!"

Cố Hiểu Trì do dự mở miệng, "An Hàn... làm sao cậu biết bản thân thích Phó Tử Kiêu?"

An Hàn sửng sốt một chút, "Thích một người chẳng lẽ còn không rõ sao?"

Cô nàng nói đâu ra đấy, "Chính là khi cậu nhìn thấy người ấy, ánh mắt cứ dán trên người không rời. Còn lúc không nhìn thấy, bóng dáng người ấy cứ lởn vởn trong đầu, xua mãi không đi..."

"Chờ một chút!" An Hàn đột nhiên phản ứng kịp, "Chẳng lẽ cậu có người thích rồi?"

Cố Hiểu Trì mơ hồ phủ nhận, "Không, mình hỏi cho bạn của mình."

Ôi đúng là câu nói kinh điển.

An Hàn càng ngạc nhiên hơn, "Ngoài mình ra cậu còn có bạn khác á?"

"Ở quê." Cố Hiểu Trì buột miệng bịa đại, "Vậy nếu như... bạn của mình thích... một người mà tuyệt đối không được phép thích, thì phải làm sao bây giờ?"

"Thế sao, bên nhà bên kia danh môn vọng tộc à?" An Hàn hỏi, "Kiểu Romeo với Juliet ấy hả?"

"Đại khái vậy." Cố Hiểu Trì gật đầu.

"Vậy cũng đơn giản thôi." An Hàn nói liến thoắng, như muốn bày tỏ tất cả suy nghĩ trong đầu, "Tìm người yêu mới đi! Có câu nói kinh điển thế này: dù trước kia có thích ai, mà thời gian chưa đủ dài hay mối tình cũ chưa trọn vẹn thì vẫn không thể quên được."

Cô nàng nhấp một hơi, cười hì hì, "Tự mình tìm người yêu mới, hoặc để người kia tìm người yêu mới, cũng được thôi, miễn là trong lòng cảm thấy ổn!"

Cố Hiểu Trì im lặng, nhấp nốt nửa chai bia còn lại.

Hạ Miểu... liệu có thể coi là người yêu mới được không nhỉ?

Cô... thật sự đã làm đúng rồi.

******

Sáng sớm hôm sau, Cố Hiểu Trì đến lớp sớm hơn thường lệ, vô thức đưa mắt nhìn quanh.

Bạn học lần lượt kéo đến, ngay cả ba người thường xuyên đi muộn là Trình Lăng Phỉ, Trần Kỳ và Chu Ninh cũng đã có mặt.

Chuông vào học vang lên, vị giáo sư tóc đã hoa râm, tay kẹp chồng bài thi bước lên bục giảng, tiết hôm nay là môn 《Lịch sử mỹ thuật Đông - Tây》.

"Cố Hiểu Trì, em đứng lên trả lời." Giọng giáo sư nghiêm nghị vang lên.

Cố Hiểu Trì vội vàng đứng lên, đầu óc lại trống rỗng.

Giáo sư nhìn chằm chằm vào Cố Hiểu Trì, mặc dù ông cũng xem trọng cô, nhưng tính tình cứng nhắc, nghiêm khắc, hoàn toàn khác với Chu Ly Quân vốn mềm mỏng dễ nói chuyện.

"Manet! Sự nghiệp của Manet!"

An Hàn ngồi bên cạnh hốt hoảng lấy tay che miệng, liều mạng nhắc nhở bằng khẩu hình, môi mấp máy liên tục.

Cố Hiểu Trì chần chừ mở miệng, "Manet là một trong những người đặt nền móng cho chủ nghĩa Ấn tượng thế kỷ 19, sinh tại Paris, nước Pháp..."

Sắc mặt nghiêm nghị của giáo sư dần dần giãn ra, từ từ hòa hoãn.

Cố Hiểu Trì thở phào nhẹ nhõm.

Chờ cô ngồi xuống, An Hàn liền huých nhẹ khuỷu tay vào cánh tay cô, "Dó phải mỗi lần uống bia xong cậu đều ngủ không ngon không? Nhưng mà lúc trả lời thì chẳng bao giờ bị sai cả."

Cố Hiểu Trì im lặng, không nói gì.

Có giải thích thế nào đi nữa thì cũng chẳng liên quan đến chuyện uống rượu.

"Có lẽ không phải do rượu, mà là tại thời tiết dạo này, dễ làm người ta mệt mỏi." An Hàn thì thầm, "Cậu xem Hạ Miểu đấy, hôm nay cũng không đến, bình thường cậu ấy chưa bao giờ nghỉ học, ngoan ngoãn thế cơ mà."

Dĩ nhiên Cố Hiểu Trì đã nhận ra Hạ Miểu không có mặt.

Từ sáng sớm ngồi chờ, vậy mà vẫn không thấy Hạ Miểu bước vào lớp, vì thế lòng cô mới cứ bồn chồn không yên.

Tối qua... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

*******

Giờ nghỉ trưa, Cố Hiểu Trì cùng An Hàn đi ngang qua căn tin, rồi một mình đi vào phòng vẽ.

Cô cầm cọ, cố gắng ép bản thân tách khỏi những suy nghĩ đang rối bời, tĩnh tâm lại.

Đến lúc vào lớp sắc thái buổi chiều, Cố Hiểu Trì giật mình. Hạ Miểu đã ngồi sẵn ở đó, cúi đầu, đôi mắt hoe đỏ.

Cố Hiểu Trì đi về góc quen thuộc của mình, ngồi xuống. An Hàn đã ngồi bên cạnh chờ cô.

"Có tin siêu hot này!" An Hàn hạ thấp giọng nói.

Từ phía trước, giọng Hạ Miểu nghẹn ngào truyền đến, "Chị ấy sao có thể đối xử với mình như vậy chứ..."

Tim Cố Hiểu Trì lại khẽ run.

Khách sạn, đêm qua... Chẳng lẽ Cát Vĩ thực sự đã làm điều gì quá đáng với Hạ Miểu?

"Cho dù chị ấy không thích mình, cũng không thể bỏ mặc mình một mình, lạnh lùng rời đi như thế chứ..." Hạ Miểu vừa nói, vừa khóc.

Cố Hiểu Trì mơ hồ, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Cậu là tài xế đêm cho Cát Vĩ, chắc cũng biết chứ?" An Hàn nhỏ giọng, "Tối qua Hạ Miểu hẹn Cát Vĩ đi khách sạn, đánh liều chủ động quyến rũ, theo đuổi người ta."

Cố Hiểu Trì nhất thời cũng không dám xác định, rốt cuộc nên nói là mình biết hay không biết.

"Không ngờ, Cát Vĩ đã sớm nói rõ với Hạ Miểu, hai người chỉ uống rượu trò chuyện phím thôi." An Hàn kể tiếp, "Hạ Miểu còn chuẩn bị một bộ... gì nhỉ, áo ngủ, cô ta giả vờ uống say, muốn quyến rũ Cát Vĩ."

"Cát Vĩ lại nổi giận, bỏ mặc một mình Hạ Miểu, nửa đêm liền rời khỏi khách sạn." An Hàn nói, trong mắt còn ẩn chút hả hê.

Hạ Miểu thường ngày vốn kiểu nũng nịu, tính tình cũng chẳng đến nỗi tệ, lại là đối tượng không ít nữ sinh thầm thích.

"Làm sao cậu biết?" Cố Hiểu Trì hỏi.

"Tính tình mình tốt, giao thiệp rộng." An Hàn chớp mắt tinh nghịch, "Với lại Hạ Miểu vốn giấu không nổi chuyện gì cả."

Cố Hiểu Trì chần chừ, "Không phải cậu từng nói... trước đây Cát Vĩ thường bị chụp ảnh cùng nam nữ ra vào khách sạn sao... Tại sao lại từ chối Hạ Miểu..."

"Thì ai mà biết được, chẳng lẽ trước kia đến khách sạn thật sự chỉ để uống rượu nói chuyện thôi sao?" An Hàn cười, "Có lẽ đơn giản chỉ là không để mắt đến Hạ Miểu thôi."

"Mình đã nói rồi, Hạ Miểu còn không xinh đẹp bằng cậu đâu."

Cố Hiểu Trì cúi đầu, trong lòng nhất thời chẳng phân rõ đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.

Sau khi tan học, cô lại một lần nữa chui vào phòng vẽ tranh.

Chiều hôm ấy Hàn Tinh nhắn tin cho cô, thông báo rằng toàn bộ lịch trình của Cát Vĩ trong thời gian tới đều đã bị hủy bỏ.

Cố Hiểu Trì nhớ lại hai ngày trước, Cát Vĩ còn bàn với Hàn Tinh về 'kết quả' gì đó, cô phỏng đoán rằng cô ấy đang chuẩn bị cho một bộ phim mới.

Không ngờ đến chạng vạng, điện thoại của cô lại vang lên.

Cầm lên vừa nhìn, quả nhiên là Cát Vĩ.

Cố Hiểu Trì do dự một chút, rồi mới bấm nghe, "Alo?"

"Bạn nhỏ."

Giọng nói của Cát Vĩ qua điện thoại càng thêm trầm thấp, bị tín hiệu kéo dài ra một tầng từ tính, lười nhác mà câu hồn đoạt phách.

Cát Vĩ hỏi, "Nghe nói em muốn tặng chị một bức tranh?"

"Vâng."

Cố Hiểu Trì trước đó đã nói rõ với Hàn Tinh, cô chỉ là học sinh được Cát Vĩ giúp đỡ, muốn tặng cô ấy món quà cảm ơn. Hàn Tinh lại bật cười, bảo Cát Vĩ từng nâng đỡ cả trăm học sinh, hơn nữa cô ấy ghét nhất mấy cảnh khách sáo, buồn nôn, nhắc Cố Hiểu Trì đừng quá để tâm.

Cố Hiểu Trì đề nghị, có lẽ cô có thể vẽ tặng Cát Vĩ một bức tranh.

Dù sao cũng nhờ Cát Vĩ,  hôm nay cô mới có cơ hội vẽ tranh.

Hàn Tinh nghe vậy liền gật đầu, nói sẽ chuyển lời. Nếu Cát Vĩ thật sự có hứng thú, sẽ chủ động liên lạc với Cố Hiểu Trì.

Không ngờ hôm nay, Cát Vĩ lại gọi tới.

Trong giọng nói kia, mang theo một thứ câu dẫn chỉ thuộc về riêng cô ấy, "Em có thể vẽ cho chị một bức phác họa cơ thể không? Loại không mặc quần áo ấy."

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

17/10/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...