[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 15: Tâm loạn
An Hàn lôi kéo Cố Hiểu Trì, đến hành lang phía sau sân thể dục nhỏ.Sân tập này rất nhỏ, chỉ có hai cây xà kép, thường ngày hầu như chẳng có ai đến, mấy nam sinh mê thể thao đều tụ tập ở sân lớn để chơi bóng rổ.An Hàn và Cố Hiểu Trì mỗi người ngồi một bên trên thanh xà kép.Gió đêm nhẹ thổi, hiếm khi Bội Thành có thời tiết dễ chịu, không nóng cũng không lạnh.An Hàn đưa qua một lon bia, Cố Hiểu Trì bật nắp 'tách' một tiếng, hương lúa mạch nồng đượm lập tức lan tràn. An Hàn lắc hai chân, "Cạn ly!"Cố Hiểu Trì ngửa đầu, uống ngụm bia đầu tiên trong đời, bọt khí nổ tung trong miệng, mang theo vị chua lên men, xộc thẳng lên mũi.Cố Hiểu Trì bị nghẹn, ho khan một trận. An Hàn biết cô trước nay chưa từng uống bia rượu, liền cười ha ha, "Uống ngon không?" Cố Hiểu Trì cau mày, "Đắng chết đi được."An Hàn lại nghiêm giọng, "Nhân sinh mà, đầu tiên luôn đắng, nhưng nếu từ từ nếm, sẽ thấy dư vị ngọt và đậm hương."Cố Hiểu Trì bật cười, "Nghe cậu nói cứ như một lão già từng trải qua tang thương vậy."An Hàn khẽ thở dài, hạ thấp giọng, nghiêng sát bên tai Cố Hiểu Trì, "Cậu có thích nam sinh nào không?"Cố Hiểu Trì sửng sốt.Không hiểu sao, trong đầu Cố Hiểu Trì lại hiện lên gương mặt Cát Vĩ, khóe mắt, đuôi mày như hồ ly mị hoặc.Cố Hiểu Trì lắc đầu, "Không có."An Hàn lại thản nhiên tự thú, "Mình có, mình thích một học trưởng năm hai, tên Phó Tử Kiêu.""Anh ta?" Cố Hiểu Trì ngạc nhiên."Cậu biết anh ấy?"Cố Hiểu Trì gật đầu.Có một lần thầy Chu Ly Quân gọi cô vào văn phòng, hỏi có muốn tham gia một cuộc thi không. Lúc ấy, người xuất hiện với tư cách đại diện của sinh viên năm hai, chính là Phó Tử Kiêu.Khuôn mặt anh ta đặc biệt khó ở, khó ở đến nỗi Cố Hiểu Trì gặp một lần là nhớ mãi.Sau đó, Cố Hiểu Trì có nghe mấy bạn nữ cùng lớp bàn tán về anh ta: vẽ rất nhanh, thiên phú có thừa, nhưng tính tình thì cổ quái, tám cây gậy đánh cũng không chịu mở miệng nói lấy một câu."Không hòa đồng." Một nữ sinh kết luận, vừa hay liếc thấy Cố Hiểu Trì đi ngang qua.Cố Hiểu Trì hỏi An Hàn, "Tại sao cậu lại thích anh ta?"Cô coi An Hàn là bạn bè, do dự một chút rồi vẫn quyết định nói thẳng, "Mình nghe nói... tính tình của anh ta không tốt."An Hàn ha ha cười, "Mình biết mà."Cô ấy vừa lắc chân vừa nhấp bia, lại giả bộ làm người từng trải, "Mình nói cho cậu biết, con người ấy mà, thường thích cái mà bản thân mình không có.""Mình nói nhiều, nên thích Phó Tử Kiêu trầm mặc, ít nói đó." An Hàn cười nói, "Cậu xem, không phải có nhiều ví dụ sao, đại tiểu thư yêu vệ sĩ, minh tinh yêu tài xế, đều là đi tìm ở người khác cái mà chính mình thiếu."Minh tinh... yêu tài xế?Cố Hiểu Trì uống thêm một ngụm bia, An Hàn lại ghé sát lại, "Mình cho cậu biết, Hạ Miểu cũng có tâm tư như vậy. Trước kia Cát Vĩ cùng Kiều Vũ xào CP, tất cả mọi người đều biết chị ấy không hề phản cảm với chuyện yêu đương cùng phụ nữ."Hạ Miểu thì thấy bản thân xinh đẹp, nói không chừng Cát Vĩ sẽ để mắt cậu ấy. Dù sao Kiều Vũ quanh năm ở Mỹ, xa xôi cách trở."Cố Hiểu Trì đương nhiên hiểu.Có lần đi vệ sinh, Cố Hiểu Trì tình cờ nghe được Hạ Miểu đang buôn chuyện với bạn.Người bạn đó lo lắng hỏi, "Cậu thật sự muốn đưa phương thức liên lạc cho Cát Vĩ sao? Đại minh tinh bận rộn như vậy, lỡ như mặc kệ cậu thì sao?""Lỡ như chị ấy chịu thì sao?" Hạ Miểu hăng hái bừng bừng, "Chỉ cần quen biết, sẽ có cơ hội."Chưa từng trải qua va vấp của cuộc đời, nên Hạ Miểu vẫn luôn ôm trong người những ảo tưởng ngây thơ.Người bạn nhắc nhở, "Nghe nói đời tư của Cát Vĩ khá rối ren, cậu không sợ...""Sợ chị ấy 'ngủ' mình à?" Hạ Miểu cười ha ha, "Mình không ngại, biết bao nhiêu câu chuyện tình lãng mạn, chẳng phải đều bắt đầu như vậy sao? Trên Tấn Giang cũng đầy tiểu thuyết, phát sinh quan hệ trước rồi yêu sau."Hạ Miểu hạ thấp giọng, "Nói không chừng, đây còn là một cách để đến gần chị ấy."Người bạn liên tiếp cảm thán, "Cậu trúng độc rồi!"Hạ Miểu đúng là đã trúng độc Cát Vĩ, cô ta chẳng bận tâm.Cố Hiểu Trì hoài nghi chính mình cũng đã trúng độc, đầu óc rối bời, mơ hồ chẳng rõ.Cô thế mà lại bị cuộc đối thoại giữa Hạ Miểu và người bạn kia thuyết phục, trong lòng cũng bắt đầu nuôi dưỡng những ảo tưởng ngây thơ.Lỡ như... lỡ như Cát Vĩ thật sự thích Hạ Miểu, như vậy có phải sẽ có thể tách chị ấy khỏi Kiều Vũ?Chính vì thế cô mới đưa phương thức liên lạc của Hạ Miểu cho Cát Vĩ, đúng như mong ước của Hạ Miểu."Thật ra thì mình cảm thấy..." An Hàn mở miệng, cắt ngang dòng hồi ức của Cố Hiểu Trì.An Hàn nhìn chằm chằm Cố Hiểu Trì, "Cậu so với Hạ Miểu còn xinh đẹp hơn, nam sinh đều khen cậu ta là hoa khôi của khoa, chẳng qua bởi vì cậu ta biết ăn mặc thôi.""Không có đâu." Cố Hiểu Trì lắc đầu, về chuyện bản thân có đẹp hay không, cô hoàn toàn không có khái niệm.Trong mắt cô, trên thế giới này người duy nhất có thể gắn liền với hai chữ 'xinh đẹp', chỉ có Cát Vĩ."Thật đó." An Hàn cười hì hì, "Cậu và Cát Vĩ ngày nào cũng gặp mặt, nói không chừng chị ấy sẽ thích cậu luôn đó. Ha ha ha, vậy thì cậu lời to rồi!"An Hàn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, "Thật sự có khả năng lắm, dù sao cậu nhìn qua cũng có chút giống Kiều Vũ."Trong lòng Cố Hiểu Trì run lên."Không có khả năng." Cố Hiểu Trì kiên quyết lắc đầu, "Chị ấy tuyệt đối sẽ không thích mình."Trong lòng cô âm thầm bổ sung, 'Mình cũng không thể để chị ấy thích mình.'*******Cố Hiểu Trì không uống được nhiều, chỉ mới hai chai bia vào bụng mà đầu đã choáng váng.Cũng chẳng phải say hẳn, không buồn tắm rửa, cô bực bội ngã xuống giường.KTV... Cố Hiểu Trì chưa từng đến mấy chỗ như thế, chỉ nghe người ta kể lại.Cô cũng biết hát nhưng toàn mấy điệu dân ca đơn giản, hứng lên thì lẩm nhẩm vài câu. Ngoài ra chỉ biết mấy bài nhạc thị trường thường phát ở siêu thị hay trên xe buýt, kiểu như "Học tiếng mèo kêu"...Nếu như tối nay không có Hạ Miểu, Cát Vĩ mời, liệu cô có đi không?Trong lòng Cố Hiểu Trì lập tức có đáp án chắc chắn.Chuyện đó đâu nhất thiết phải xảy ra ngay tối nay, chỉ là...Cố Hiểu Trì chợt nhớ lại dáng vẻ Cát Vĩ ngồi sau xe, một tay chống cằm, cười khanh khách nhìn Hạ Miểu.Cô không muốn thấy Cát Vĩ và Hạ Miểu thân thiết với nhau, dù là ngồi cạnh ở hàng ghế sau hay ở trong KTV.Nhưng tại sao vừa ngã xuống giường, cô lại cứ nghĩ mãi, Cát Vĩ có nắm cằm Hạ Miểu không? Có xoa đầu Hạ Miểu không?Đúng là điên thật.Cố Hiểu Trì vùi đầu thật sâu vào gối.*******Sáng hôm sau, vừa rời giường, Cố Hiểu Trì vừa soi gương đã thấy dưới mắt mình có hai vệt thâm đen, vô cùng rõ rệt.Cô vốn chẳng bao giờ trang điểm, cho nên liền mang theo đôi 'mắt gấu mèo' đi thẳng vào giảng đườngAn Hàn sợ hết hồn, "Ngủ không ngon à?"Cố Hiểu Trì đáp, "Có lẽ do uống bia."Ánh mắt An Hàn tràn đầy đồng cảm, Cố Hiểu Trì còn tưởng cô ấy sẽ nói, "Vậy sau này đừng uống nữa."Không ngờ An Hàn lại nói, "Thế thì sau này uống nhiều vào, uống vài lần là quen."Cố Hiểu Trì chỉ biết dở khóc dở cười.Các bạn cùng lớp lần lượt kéo đến phòng học, một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía trước.Đó là giọng Hạ Miểu, cô ta cố ý hạ thấp giọng nhưng sự phấn khích không kìm nén được, càng nói càng lớn tiếng đến mức Cố Hiểu Trì ngồi phía sau cũng nghe rõ mồn một.Hạ Miểu cố ra vẻ thần bí, "Hóa ra mấy minh tinh toàn đi hội sở tư nhân, vốn chẳng mở cửa cho khách bình thường.""Phòng riêng trong KTV thì cũng giống mấy chỗ mình hay đi thôi, chỉ là nhìn sang trọng hơn một xíu, quan trọng nhất là không có người lạ ra vào lung tung.""Đĩa trái cây ở đó ngon lắm, không biết nhập khẩu từ đâu nữa." Giọng Hạ Miểu vừa hưng phấn vừa pha chút ngượng ngùng, "Các cậu biết không? Cát Vĩ... chị ấy vậy mà..."Hạ Miểu cố ý dừng lại, khiến cô bạn thân không nhịn được giục, "Thế nào, thấ nào?"Cố Hiểu Trì cố gắng ép bản thân không quay sang nhìn Hạ Miểu, chỉ cầm bút máy cúi đầu hí hoáy viết bản nháp.Hạ Miểu mở miệng, "Chị ấy vậy mà tự tay đút cho tớ ăn kiwi, còn cầm nĩa nhỏ, người thì ghé sát lại gần như thế này..."Có lẽ Hạ Miểu còn đang diễn tả lại với bạn thân, rốt cuộc Cố Hiểu Trì không nhịn được, ngẩng đầu nhìn sang.Hạ Miểu cầm bút máy giả làm nĩa, tay phải giơ lên, tay trái nâng, rồi thân mật nghiêng sát vào cô bạn thân bên cạnh.Từ góc nhìn của Cố Hiểu Trì, gần như chẳng còn khe hở nào giữa hai người.Hạ Miểu bắt chước giọng điệu của Cát Vĩ, "A—"Cả hai phá lên cười, ríu rít một chỗ."Lạch cạch" một tiếng, chiếc bút máy trong tay Cố Hiểu Trì gãy đôi.Dọa An Hàn nhảy dựng, "Sao thế?"Gương mặt Cố Hiểu Trì lạnh lùng, "Chất lượng bút không tốt.""Hãng nào vậy?" An Hàn ghé người sang xem, "Để sau này tớ không mua loại bút máy này nữa."Cố Hiểu Trì liếc nhìn về phía Hạ Miểu, vẫn đang cùng bạn thân cười đùa.Cô bạn kia cố tình hỏi, "Kiwi chua không?"Đôi mắt Hạ Miểu cong cong như trăng khuyết, "Ngọt lịm luôn!"Cố Hiểu Trì cúi đầu, rũ mắt.Thì ra Cát Vĩ chưa bao giờ thật sự đối xử đặc biệt với cô.Những cử chỉ nhỏ kia, với bất kỳ ai cô ấy cũng có thể làm như vậy.******Đến giờ cơm trưa, Cố Hiểu Trì nói với An Hàn, "Xin lỗi, hôm nay tớ không đến căn tin."An Hàn hỏi, "Có chuyện gì vậy?"Cố Hiểu Trì đáp, "Muốn đi mua một chiếc áo sơ mi."Ở Chanh Quả Giải Trí, công việc tiến triển trôi chảy. Sau một tháng đi làm, tiền lương vừa được chuyển vào tài khoản.Số tiền cũng chẳng nhiều, vẫn nằm trong mức hợp lý với công việc của một người mới. Cố Hiểu Trì giữ lại năm mươi, còn lại đều chuyển sang một tài khoản khác.Đó là tiền cô dành dụm được nhờ đi làm thêm, ngoài khoản gửi cho bà nội chi tiêu, phần còn lại cô đều để chuẩn bị trả cho những người từng giúp đỡ mình.Cô biết, những người như Cát Vĩ chắc chắn không thiếu chút tiền này, nhưng nếu đưa đi giúp những sinh viên nghèo khó khác, cũng là chuyện tốt.Cố Hiểu Trì bắt xe buýt đến một khu chợ nhỏ chuyên bán hàng may mặc. Đây là nơi cô tình cờ phát hiện trong một lần đi xem triển lãm tranh.Áo sơ mi trắng ở đó rất rẻ, chỉ với năm mươi tệ là có thể mua một cái, vải vóc lại không đến nỗi nào.Chỉ là so với chiếc mà Cát Vĩ từng tặng, nó mang theo một cảm giác không mấy dễ chịu.Tay cầm chiếc áo sơ mi trắng vừa mua, Cố Hiểu Trì đi ngang qua một quầy bán đồ ăn."Bánh màn thầu bao nhiêu tiền vậy?""Ba tệ."Cố Hiểu Trì nghĩ một lát rồi quyết định về căn tin trường xem thử còn đồ ăn không.May mắn thay, ở căn tin cô mua được một chiếc màn thầu nguội, ăn vội vàng, cô liền quay về ký túc xá.Buổi chiều không có tiết học, cô liền tranh thủ thời gian đi vào phòng tắm. Cố Hiểu Trì đem chiếc áo sơ mi trắng mới mua ngâm vào chậu nước trong, rồi ra sức chà đi chà lại, treo áo bên cửa sổ, để gió thổi qua, hy vọng mùi khó chịu kia có thể tan hết.Buổi chiều lên lớp, Cố Hiểu Trì không kìm được, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Giờ học hôm đó là của Chu Ly Quân, giáo sư dạy tranh sơn dầu, tiết này thuộc phần cơ sở, phân tích về lý luận hội họa. Cô khoảng ba mươi tuổi, trẻ trung mà tài năng, mặc một bộ hán phục cách tân, dáng người thanh thoát, khí chất phong nhã rất được sinh viên yêu mến.Từ xa, Chu Ly Quân nhìn thấy Cố Hiểu Trì gục xuống bàn ngủ, hơi thở đều đặn, lưng khẽ phập phồng.Không điểm danh tên cô.Giấc ngủ của Cố Hiểu Trì cũng không yên ổn. Trong mơ gương mặt Cát Vĩ hiện ra, ý cười rạng rỡ, khẽ ngoắc tay gọi, "Bạn nhỏ."Còn chưa kịp để Cố Hiểu Trì bước đến gần, Cát Vĩ đã thét lên một tiếng kinh hãi, "A!"Thân thể ngả ra sau, rơi thẳng xuống từ sân thượng, tựa như cánh bướm gãy lìa, rơi lả tả trong gió.Cố Hiểu Trì giãy giụa tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.Ngơ ngác nhìn quanh, cô mới nhận ra mình vẫn đang ở trong phòng học yên tĩnh, ngoài cửa sổ, gió thu lùa vào ấm áp.Cố Hiểu Trì vô tình bắt gặp ánh mắt Chu Ly Quân từ trên bục giảng. Cô ấy mỉm cười, còn Cố Hiểu Trì đỏ bừng mặt, biết rõ giáo sư đã sớm phát hiện mình lén ngủ trong lớp.Tan lớp, Chu Ly Quân gọi riêng học trò cưng lại, "Gần đây áp lực nhiều lắm phải không?"Cố Hiểu Trì lắc đầu.Chu Ly Quân mỉm cười an ủi, "Đừng tự tạo áp lực quá lớn, cô sẽ không nhìn lầm người đâu, em hoàn toàn có thể trở nên xuất sắc hơn cả cô."Chu Ly Quân lại chỉ cho Cố Hiểu Trì vài điểm trong bài vẽ rồi cho phép cô rời đi.Ra khỏi phòng học, Cố Hiểu Trì thấy Hạ Miểu đang cầm một túi giấy, đứng đợi ở đó.Cô hơi do dự đi qua.Hạ Miểu đưa túi giấy ra trước mặt cô, đôi mắt cong cong nở nụ cười, "Bánh ngàn lớp Lady M đó, mình nghĩ cậu chắc sẽ thích loại nhẹ nhàng, thanh mát, nên chọn vị trái cây tổng hợp.""Cảm ơn." Cố Hiểu Trì từ chối khéo, "Nhưng tớ không hay ăn đồ ngọt.""Có phải cậu định đi đón chị Cát Vĩ không?" Hạ Miểu thần bí nghiêng người lại gần.Cố Hiểu Trì gật đầu.Hạ Miểu mỉm cười đầy ẩn ý, "Vậy nói không chừng, tối nay chúng ta còn có thể gặp nhau."Cố Hiểu Trì chỉ lặng lẽ nhìn.Hạ Miểu chớp mắt mấy cá, "Tớ đã đặt một phòng ở khách sạn Hilton, rồi nhắn số phòng cho chị Cát Vĩ."Cố Hiểu Trì sững người đứng yên tại chỗ.Hạ Miểu tiếp tục với giọng điệu đầy thân quen, "Chị Cát Vĩ nói, thật ra chị ấy ghét nhất là ở một mình buổi tối, đặc biệt là trong khoảng thời gian này."========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!16/10/2025