[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 14: Giới thiệu
"Suỵt."Cát Vĩ lại đưa ngón tay thon dài lên môi.Vừa nãy cô ấy còn đeo kính râm, lặng lẽ lẻn vào, cả ngày tham gia hoạt động, đã quá mệt mỏi, cô ấy chẳng muốn gây thêm sự chú ý hay phải giao tiếp xã giao gì nữa.Qua khe hở của giá sách, Cố Hiểu Trì lén nhìn Cát Vĩ. Cát Vĩ nhìn An Hàn và Hạ Miểu, khóe mắt cong cong, nụ cười quyến rũ đến động lòng người. Giống như đang nhìn một người bạn nhỏ rất đáng để cưng chiều.Cố Hiểu Trì lại liếc sang Hạ Miểu. Trong mắt cô gái kia lóe sáng, như có cả một bầu trời sao, ánh nhìn chẳng khác nào muốn dán chặt lên người Cát Vĩ.Cát Vĩ khẽ cười, ngoắc tay, Hạ Miểu lập tức kéo theo An Hàn, nóng lòng đi về phía đó.Ngăn cách bởi một giá sách, Cố Hiểu Trì không thể thấy được Hạ Miểu và An Hàn, chỉ thấy bàn tay ngọc ngà của Cát Vĩ vươn vào khe hở, cầm lấy chocolate khi nãy, thuận tay đưa nó về phía trước.Giọng nói ngọt ngào của Hạ Miểu vang lên, "Cám ơn chị Cát Vĩ."Không phải cố ý làm nũng, vốn từ trước giọng nói của Hạ Miễu đã như thế, ngọt ngào, mang chút âm điệu trẻ con, giống hệt với diện mạo kia, đôi mắt hạnh tròn xoe, lúm đồng tiền sâu, mái tóc dài màu nâu hơi xoăn nhẹ.Nghe nói gia cảnh Hạ Miểu cực kỳ tốt, từ nhỏ đã sống như công chúa trong lọ mật, hoàn toàn khác với Cố Hiểu Trì.Quả nhiên Hạ Miểu hỏi: "Đây là chocolate của Đức sao?"Cát Vĩ cười: "Xem ra em cũng sành đấy."Nhìn hai người ăn đến thèm, Cát Vĩ cũng bóc thêm một viên chocolate bỏ vào miệng.Tiện thể hỏi Cố Hiểu Trì, "Em muốn không?"Cố Hiểu Trì lắc đầu.Thì ra chocolate này cũng không phải cố ý chuẩn bị riêng cho cô, chẳng qua trên bao bì tình cờ in một bức danh họa mà thôi.Cố Hiểu Trì đã suy nghĩ quá nhiều.Cát Vĩ vừa ăn vừa hỏi, "Em thì chị có gặp rồi, là An Hàn. Còn em là..."Ánh mắt Cát Vĩ rõ ràng nhìn về phía Cố Hiểu Trì, nhưng Hạ Miểu đã nhanh nhảu lên tiếng, "Em tên Hạ Miểu, học cùng lớp với Hiểu Trì.""Vậy à." Cát Vĩ gật đầu, "Các em đều là bạn tốt nhỉ.""Đúng vậy." Hạ Miểu cười rạng rỡ, chẳng hề phủ nhận.Cố Hiểu Trì cũng không hiểu, từ khi nào mình lại có thêm một người bạn tốt như thế.Ánh hoàng hôn nhàn nhạt màu vàng kim xuyên qua khung kính cửa sổ thư viện, nghiêng nghiêng rọi vào. Đó là khoảnh khắc dễ khiến lòng người lạc lõng nhất trong ngày.Một thoáng tĩnh lặng.Cát Vĩ nói, "Chị phải đi đây."Hạ Miểu thất vọng, "Nhanh vậy sao?"Cát Vĩ mỉm cười, quay đầu, xuyên qua giá sách nhìn Cố Hiểu Trì, "Tiễn chị nhé?"Cố Hiểu Trì vốn định từ chối, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm được mà gật đầu.Cát Vĩ chào tạm biệt Hạ Miểu và An Hàn rồi cùng Cố Hiểu Trì đi ra ngoài.Cô ấy đeo kính râm, đội mũ, "Trường của em rộng thật đó, lúc nãy suýt nữa thì chị bị lạc đường."Cố Hiểu Trì im lặng.Cát Vĩ lại nói tiếp, "Vừa nãy, cô bé tên Hạ Miểu..."Cố Hiểu Trì đáp, "Là hoa khôi của khoa bọn em."Cát Vĩ bật cười, "Nhóc con đó cũng xinh đẹp đó, nhưng so với chị thì vẫn còn kém xa."Suốt quãng đường, chẳng ai nói thêm gì. Cát Vĩ biết Cố Hiểu Trì vốn trầm lặng nên cũng không cố bắt chuyện, cô ấy cũng im lặng giống như Cố Hiểu Trì.Cố Hiểu Trì liếc nhìn cô ấy, "Xe của công ty, em không đậu trong trường, không thể đưa chị đi xa hơn."Cát Vĩ đáp, "Chị biết, chị đã bảo Nhất Hàm đỗ xe ở bãi ngoài cổng trường, em lái chiếc đó đưa chị nhé."Cố Hiểu Trì gật đầu, đây vốn là công việc của cô.Cát Vĩ đưa chìa khóa xe cho Cố Hiểu Trì, hai người cùng lên xe.Như mọi khi, Cát Vĩ uể oải ngả người vào ghế sau, trông như thể buổi giao lưu ban ngày đã lấy hết sức lực của cô ấy.Bỗng điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.Cát Vĩ hơi cau mày, định tắt máy nhưng vừa liếc thấy tên hiện lên màn hình, cô ấy lại nghe máy."Tiểu Vũ."Ngón tay Cố Hiểu Trì siết chặt vô lăng.Kiều Vũ ở tận bên kia châu Mỹ, cách xa ngàn dặm, người thì chẳng hề có mặt ở đây, vậy mà lại như bóng ma quỷ mị, lúc nào cũng bám lấy, chẳng khác gì hình với bóng.Mỗi lần gọi điện tới cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là lải nhải than thở rằng đêm không ngủ được.Cát Vĩ kiên nhẫn hỏi han, "Có tìm bác sĩ kê thuốc ngủ không?" "Liều lượng đã hỏi rõ chưa?" "Đừng uống nhiều quá."Không biết hai người nói chuyện bao lâu, chỉ đến kh Kiều Vũ trút xong nỗi lòng, cuộc gọi mới kết thúc.Cố Hiểu Trì khẽ liếc qua gương chiếu hậu, nhìn về ghế sau.Cát Vĩ cất điện thoại, chống một tay lên má, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, nơi hoàng hôn đỏ rực như máu, như chìm trong suy nghĩ xa xăm.Cả người cô ấy ngập trong ánh vàng nhạt của buổi chiều tà, tựa như một tinh linh giữa rừng, toàn thân tỏa sáng.Khác hẳn với vẻ lạnh lẽo u tịch thường thấy nơi màn đêm bao phủ.Lại thoáng hiện nét cô tịch trên gương mặt."Bạn nhỏ." Cát Vĩ đột nhiên lên tiếng, "Em nói xem, con người rồi sẽ chết phải không?"Cố Hiểu Trì sửng sốt.Trong đầu cô chợt hiện về ký ức trước khi xuyên qua, giây phút Cát Vĩ bị Kiều Vũ đẩy ngã từ sân thượng xuống, cái ngoái nhìn cuối cùng ấy.Tựa như đang mỉm cười, trong mắt cô ấy chất chứa nỗi lưu luyến với thế giới này, xoay vần muôn ngàn lần. Tự như một nỗi đau, thấy sinh mệnh của mình cận kề điểm kết. Tựa như sự giải thoát, giống như từng lần tỉnh giấc giữa đêm, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm."Cẩn thận!"Giọng Cát Vĩ hạ thấp, gấp gáp kéo Cố Hiểu Trì ra khỏi dòng ký ức.Một thanh niên lái xe máy từ đầu đường lao vút ra, nhìn thấy Cố Hiểu Trì như sắp đâm phải mình.Cố Hiểu Trì lập tức đạp phanh gấp, Cát Vĩ ngồi sau không kịp giữ thăng bằng, bị quán tính hất vọt về phía trước, hai tay chống lên lưng ghế trước.Trên người Cát Vĩ toát ra mùi hương, như phô bày cả trời đất, hướng Cố Hiểu Trì trượt tới."Xin lỗi." Cố Hiểu Trì thấp giọng nói.Cát Vĩ ngồi thẳng lại, "Không sao đâu."Một sự va chạm nhỏ ngoài ý muốn, làm đề tài của Cát Vĩ nặng nề rơi xuống, còn trong lòng Cố Hiểu Trì vẫn run rẩy như trước."Vừa nãy chị nói là...""Không có gì." Cát Vĩ cười cười, "Chỉ là trò chuyện lúc nhàn rỗi thôi mà."Cô ấykhoanh hai tay, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thư thái, không muốn nói chuyện thêm.Cố Hiểu Trì quyết định mở lời, "Vừa nãy, Hạ Miểu..."Cát Vĩ không hiểu, "Ừ?"Cố Hiểu Trì lấy mảnh giấy trước đây Hạ Miểu đưa cho mình, đưa về phía ghế sau, "Đây là phương thức liên lạc của Hạ Miểu."Cát Vĩ nhận lấy, khẽ mỉm cười, "Cô bé Hạ Miểu nhờ em đưa cho chị à?"Cố Hiểu Trì gật đầu một cái."Cũng hay." Cát Vĩ vừa cười vừa nói, "Tối nay chị vừa lúc không muốn ngồi một mình, vậy thì gọi Hạ Miểu đi cùng."Cô ấy lấy điện thoại, nhập dãy số rồi nhanh chóng bấm gọi."Hạ Miểu?" Giọng Cát Vĩ quyến rũ vang lên, "Đoán xem chị là ai?""Chị Cát Vĩ!"Xem ra Hạ Miểu đúng là fan cuồng, chỉ vừa nghe thấy giọng Cát Vĩ đã hét lên phấn khích, đến mức cả Cố Hiểu Trì ngồi ghế trước cũng nghe rõ."Tối nay rảnh chứ?""Có, có, có!" Hạ Miểu không kìm nổi sự háo hức."Tốt, vậy em ra ngoài đi." Cát Vĩ nói năng lưu loát, "Một lát nữa gặp ở cổng trường."Cô ấy cúp điện thoại, lười biếng giơ chân lên, đong đưa đôi giày cao gót, khẽ đá nhẹ vào lưng ghế trước."Bạn nhỏ, nghe thấy chưa?""Nghe gì cơ?" Cố Hiểu Trì hỏi.Cát Vĩ bật cười, "Lại thất thần? Quay về trường các em đi, phải đón Hạ Miểu nữa."Cố Hiểu Trì im lặng, lặng lẽ xoay vô lăng. Không hiểu sao, mọi chuyện lại bất ngờ rẽ sang hướng này.Cát Vĩ lại gọi một cuộc điện thoại khác, giọng điệu hẳn là dành cho trợ lý Tiểu Bình, "Giúp chị đặt một phòng ở Vân Hiên hội sở, tối nay hẹn người đi hát. Còn kết quả buổi chiều? Cứ mặc kệ chị Hàn Tinh, trong lòng chị tự có tính toán."Cúp máy, cô ấy lại trở về dáng vẻ trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.Kết quả buổi chiều gì? Lại đi thử vai sao? Cố Hiểu Trì dù sao cũng không hiểu rõ công việc của mình tinh.Đoạn đường về trường bị kẹt xe, mất hơn hai mươi phút mới đến nơi.Hạ Miểu đã đứng chờ sẵn. Từ xa Cố Hiểu Trì đã trông thấy cô gái nhỏ mặc chiếc váy hồng xòe phồng, ngực đeo hai chuỗi trân châu, bên hông và ống tay áo trang trí đầy nơ bướm cùng viền lá sen tinh xảo.Hình như gọi là phong cách Lolita? Cố Hiểu Trì không chắc lắm, chỉ nhớ mang máng An Hàn từng nhắc qua, một chiếc váy như thế này thường có giá không hề rẻ.Cát Vĩ mở cửa xe, Hạ Miểu hớn hở chui vào, "Chị Cát Vĩ!"Hai gò má cô gái vì hưng phấn mà ửng hồng phớt phớt, hàng mi thật dài cứ chớp chớp như cánh bướm nhỏ.Bộ váy kia mặc trên người Hạ Miểu, không hề gượng gạo hay lố lăng, ngược lại rất hợp với dáng vẻ trong sáng của cô ấy.Cát Vĩ dịch sang một chỗ, vỗ nhẹ lên ghế bên cạnh, "Ngồi bên này."Hạ Miểu ngồi xuống, cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn thẳng Cát Vĩ, lại không kìm được cứ lén lút ngước mắt, từ dưới mà ngắm trộm dáng vẻ của người trong mộng."Cô bé đừng căng thẳng như vậy." Cát Vĩ bật cười, "Thả lỏng một chút đi."Hạ Miểu đỏ mặt gật đầu, nhưng thân mình vẫn cứng ngắc.Cát Vĩ đưa tay khẽ vuốt mép làn váy của cô nàng, "Thích phong cách Lolita à? Hình như còn chia ra Sweet Lolita, Gothic Lolita... phải không?""Ngay cả cái này chị Cát Vĩ cũng biết sao!" Hạ Miểu lập tức hưng phấn gật đầu, "Đúng đúng đúng! Trong đó còn phân nhỏ nữa, ví dụ như Gothic Lolita lại phân ra Black Lolita với White Lolita..."Nhắc đến lĩnh vực quen thuộc, Hạ Miểu nói liền mạch, giọng dần dần vững vàng, tự tin hơn.Cát Vĩ chỉ chống cằm, không chen lời, khóe môi cong cong ý cười lười biếng, lẳng lặng nhìn Hạ Miểu thao thao bất tuyệt.Hạ Miểu sau khi bình tĩnh lại, vẫn lén lút nghiêng mắt nhìn về phía Cát Vĩ.Cố Hiểu Trì qua gương chiếu hậu nhìn thấy, Cát Vĩ rõ ràng biết nhưng không hề tránh né.Hạ Miểu càng vui vẻ hơn.Xe theo định vị chạy thẳng đến cửa Vân Hiên hội sở, khi Cố Hiểu Trì buông tay lái, trong lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi ẩm ướt.Cát Vĩ đưa Hạ Miểu xuống xe, quản lý hội sở đã đứng chờ sẵn, vội vàng tiến lên, thấp giọng tiếp đón, "Cát tiểu thư."Cát Vĩ xoay người, hỏi vọng lại người trên xe, "Muốn đi cùng không?"Cố Hiểu Trì lắc đầu, "Bài tập còn nhiều, em phải về trường."Cát Vĩ cũng không miễn cưỡng, chỉ khẽ gật rồi dẫn Hạ Miểu đi vào trong.Cố Hiểu Trì ngồi trên xe, ánh mắt dõi theo bóng lưng hai người.Lớp váy dày rực rỡ của Hạ Miểu phập phồng theo từng bước, nhảy nhót hệt như tâm tình của cô ấy, lại khiến Cố Hiểu Trì lóa mắt.Bên tai lại vang lên lời Cát Vĩ nói khi trước, "Tối nay chị vừa lúc không muốn ngồi một mình."Tại sao? Là bởi vì thử vai không thuận lợi?Nếu như cô không nhất thời xúc động, đem phương thức liên lạc của Hạ Miểu cho Cát Vĩ, liệu tối nay người được gọi đến bên cạnh chị ấy có phải là mình không?Cố Hiểu Trì không biết.*******Đưa xe về công ty xong, Cố Hiểu Trì một mình quay lại trường.Vừa rồi Cát Vĩ đã nói, không cần tới đón, đêm nay định hát thâu đêm, sáng mai sẽ để Tưởng Nhất Hàm trực tiếp đến đón.Cố Hiểu Trì lập tức chui vào phòng vẽ.Việc học vốn nặng, năm nhất đại học là giai đoạn đặt nền móng, chỉ riêng môn điêu khắc tượng và vẽ tĩnh vật đã phải nộp khoảng mười sáu bức mỗi tuần.Tốc độ tay của Cố Hiểu Trì nhanh, nhưng để hoàn thành tác phẩm thì vẫn phải mất rất nhiều thời gian.Tối nay coi như vừa lúc, có thể tranh thủ làm bù bài tập.Cầm bút vẽ trong tay, nhưng trong đầu lại rối bời một mớ suy nghĩ.Vẽ được vài nét, luôn cảm thấy không đúng, đành phải đặt bút xuống.Đúng lúc An Hàn bước vào, "Biết ngay là cậu ở đây mà."Cố Hiểu Trì cười cười.An Hàn thần thần bí bí, "Cô của mình có cho mình một thùng bia Đức, muốn nếm thử chút không?"Cố Hiểu Trì nghĩ một chút, gật đầu.An Hàn kinh hãi, "Cậu đồng ý thật á?"Cố Hiểu Trì bật cười, "Sao thế? Không nỡ đem bia cho tớ, muốn đổi ý à?"An Hàn lắc đầu, "Không phải, chỉ là trước đây mỗi lần rủ cậu đi ăn khuya, cậu đều từ chối, hôm nay mình chỉ thử nói bừa một câu thôi, ai ngờ cậu lại gật đầu thật."Cố Hiểu Trì chỉ lặng im.An Hàn cũng không gặng hỏi thêm, chỉ khoác nhẹ tay Hiểu Trì, "Đi thôi, đi thôi."Đó chính là lý do Cố Hiểu Trì có thể làm bạn với An Hàn. Bởi cô ấy luôn tôn trọng thói quen và bí mật của mọi người.---------------------Tác giả có lời muốn nói:Cát ảnh hậu: Chị nhìn trúng em rõ ràng thế mà, kết quả em lại lén lút nhét cho chị một bạn nhỏ khác? 😏Cố - hối không kịp nữa - Hiểu Trì: TAT========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!15/10/2025