[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người

Chương 13: Thư viện



Trình Lăng Phỉ bị Cố Hiểu Trì mắng đến ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng.

Cô ta tức tối quát lên, "Cố Hiểu Trì, mày nói ai là chó hả?"

Không ngờ Cố Hiểu Trì dám mắng thẳng mặt mình, Trình Lăng Phỉ giận đến nôn nóng, giơ tay định tát cô.

An Hàn nhanh tay chặn lại, quát cô ta, "Cậu muốn đánh người à? Đừng hòng nhé!"

Hai bên lập tức giằng co, Trình Lăng Phỉ ra chiêu độc, túm lấy búi tóc của An Hàn, kéo mạnh không buông. An Hàn đau đến chảy nước mắt, da đầu tê rần, kêu loạn lên.

Cố Hiểu Trì không thể ngồi yên nhìn An Hàn bị bắt nạt, cô bước nhanh tới, nắm chặt cánh tay Trình Lăng Phỉ xoay một cái.

Cố Hiểu Trì từ nhỏ chưa từng đánh nhau, cũng chẳng quen mấy trò kéo tóc hay cào cấu bẩn thỉu như Trình Lăng Phỉ.

Nhưng cô từng chăn dê, biết rõ khi gặp con dê bướng bỉnh thì chỉ cần xoay trúng chân nó là sẽ chẳng tốn sức mà khống chế nó, khiến con dê không nhúc nhích được.

Đánh nhau thế này, Cố Hiểu Trì chẳng tốn chút sức lực nào.

Trình Lăng Phỉ đau quá, hét ầm lên, "Trần Kỳ, Chu Ninh, hai người các cậu chết rồi à! Còn không mau qua giúp một tay!

Trần Kỳ và Chu Ninh vốn chỉ đứng ngoài hóng chuyện, thấy Trình Lăng Phỉ gọi thì đành phải lao vào, không nghe thì sợ sau này bị Trình Lăng Phỉ quay sang chèn ép.

Năm nữ sinh loạn thành một đống, khung cảnh hỗn loạn đến cực điểm.

"Đừng có đánh nữa!" Một giọng đàn ông trung niên nghiêm nghị vang lên.

Cố Hiểu Trì lập tức buông tay, kéo An Hàn đứng sang một bên.

Thầy giáo bộ môn, ánh mắt nghiêm khắc lóe lên sau cặp kính gọng vàng, "Đều là sinh viên đại học, lại còn học nghệ thuật, vậy mà chỉ vài câu đã nhào vào đánh nhau, các em coi trường học là chỗ nào hả?"

Hết giờ học, Cố Hiểu Trì và An Hàn, Trình Lăng Phỉ và Trần Kỳ, Chu Ninh, năm người bị gọi vào văn phòng.

Thầy Vương thở dài, tức giận trách mắng, "Mới nhập học được bao lâu? Ngày khai giảng, hiệu trưởng nhấn mạnh tinh thần đoàn kết bạn bè, các em đã quên sạch rồi sao?!"

Năm nữ sinh, ai nấy đều trông thảm hại.

An Hàn tóc tai rối tung, trên mặt còn hằn rõ vết móng tay của Trình Lăng Phỉ. Trình Lăng Phỉ thì mắt tím bầm, Trần Kỳ và Chu Ninh trên tay còn in nguyên dấu răng của An Hàn.

Cố Hiểu Trì vốn giỏi phòng thủ, không bị thương mấy, chỉ là chiếc áo sơ mi bị Trình Lăng Phỉ cào rách một đường, hai cái cúc cũng bung mất.

"Ai là người ra tay trước?" Thầy Vương nghiêm giọng quát.

"Là cô ta!"

An Hàn và Trình Lăng Phỉ đồng thanh lên tiếng, ánh mắt bừng bừng tức giận chỉ tay vào đối phương, 

Cố Hiểu Trì mở miệng, "Là Trình Lăng Phỉ ra tay trước, các bạn học trong lớp đều có thể làm chứng, thầy Vương cũng có thể kiểm tra camera."

Trình Lăng Phỉ nghẹn lời, lúc này mới chợt nhớ ra: tiết vừa rồi học trong giảng đường lớn, có lắp camera giám sát.

Cố Hiểu Trì vốn không phải kiểu người hay so đo tính toán, nhưng hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trình Lăng Phỉ.

Áo sơ mi bị cô ta xé rách, cơn giận trong lòng cô dâng lên, chỉ chực chờ bùng nổ. Cơn giận trong lòng Cố Hiểu Trì so với chuyện lần trước khi Trình Lăng Phỉ cố tình hắt mực làm bẩn áo sơ mi của cô càng dữ dội hơn.

Thầy Vương cau mày, ánh mắt đầy thất vọng nhìn năm nữ sinh, "Bất kể là ai ra tay trước, đánh nhau trong lớp học đều sai cả, các em hãy xin lỗi nhau ngay tại đây."

Cuối cùng Cố Hiểu Trì là người mở miệng trước, "Không cần."

Thầy Vương kinh ngạc, "Cố Hiểu Trì, em vẫn luôn là người an phận nhất..."

Cố Hiểu Trì kiên quyết, "Trình Lăng Phỉ miệng mồm không sạch sẽ, cô ta không xứng nhận được lời xin lỗi từ em."

Trong đầu cô thoáng hiện lại cảnh Trình Lăng Phỉ vu khống Cát Vĩ, nói ra những lời bịa đặt về đời sống cá nhân, chỉ nghĩ đến thôi, ngọn lửa trong lòng lại dâng lên, không sao kìm nén được.

Thầy Vương trầm mặc, ánh mắt phức tạp, đã tiếp xúc với Cố Hiểu Trì không ít, biết cô không phải dạng người ăn nói bừa bãi.

Thầy Vương ngẫm nghĩ một lúc, lên tiếng lần nữa, "Mới khai giảng chưa được bao lâu, thầy không muốn ghi lỗi vào hồ sơ của các em. Thầy cho các em một cơ hội, tối nay sau giờ học, các em đi quét dọn trường học."

"Cố Hiểu Trì, An Hàn, hai em phụ trách quét dọn thư viện."

"Trình Lăng Phỉ, Trần Kỳ, Chu Ninh, ba em quét dọn sân thể dục."

Trình Lăng Phỉ phản đối, "Thầy Vương! Sân thể dục phơi nắng cực khổ..."

"Ai bảo em ra tay trước?" Thầy Vương trừng mắt nhìn cô ta, "Thầy nói cho em biết, lần này đừng mong ba em tìm bác sĩ viết giấy giả. Chỉ cần em còn học ở đây, nhất định em phải đi quét sân thể dục!"

Trình Lăng Phỉ không dám nói thêm nữa.

An Hàn thấy thầy Vương không thiên vị ai, liền thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù phải đi quét dọn thư viện, trên mặt cô nàng vẫn ánh lên vẻ tươi rói như vừa trúng thưởng.

Ra khỏi phòng giáo vụ, Cố Hiểu Trì có chút áy náy, "An Hàn, thật xin lỗi, làm liên lụy đến cậu."

"Có gì đâu mà xin lỗi!" An Hàn vung tay thật mạnh, "Mình nói cho cậu biết, thật ra cả lớp vốn dĩ có nhiều người thấy chướng mắt Trình Lăng Phỉ. Cậu cứ chờ xem, lần này nhân khí của mình chắc chắn là tăng vọt vùn vụt. Biết đâu lại có nam sinh nào đó chạy tới tỏ tình với mình ấy chứ!"

An Hàn hi hi ha ha, tâm trạng vô cùng tốt, chọc cho Cố Hiểu Trì cũng cười theo.

********

An Hàn đi vào nhà vệ sinh, Cố Hiểu Trì liền trốn sang một góc hành lang, lấy điện thoại ra.

Cô mở danh bạ tìm số của Cát Vĩ, do dự một lát, cuối cùng lại thoát ra.

Cố Hiểu Trì bấm số của Hàn Tinh, giọng đầy áy náy, "Chị Tinh, xin lỗi, hôm nay em đánh nhau ở trường, tối nay bị phạt quét dọn thư viện, không thể đi đón chị Vĩ được."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào hỗn tạp, không biết Hàn Tinh đang ở đâu, chắc đang ở chỗ đông người, nên chẳng rảnh cầm máy, bật thẳng loa ngoài.

"Cái gì, em đánh nhau?"

Một giọng nói lười biếng nhưng quyến rũ chen vào, mang theo ý cười, khiến tim Cố Hiểu Trì khẽ run lên.

Không ai khác chính là Cát Vĩ.

Cát Vĩ cười nói, "Hàn Tinh với chị đang chờ lên sân khấu biểu diễn, chị ấy bật loa ngoài luôn, bí mật của em bị chị nghe hết rồi."

Cố Hiểu Trì ngập ngừng.

Cát Vĩ thì hứng thú ra mặt, "Không ngờ em cũng biết đánh nhau đấy? Với ai thế? Có phải cái đứa đem mực với nước chanh ra phá em không?"

Cố Hiểu Trì thẳng thắn, "Đúng."

"Đáng đánh!"Giọng Cát Vĩ đầy vui sướng, "Đánh thắng không? Đừng để thua nha, lần sau chị sẽ dạy em thêm vài chiêu."

Cố Hiểu Trì đáp ngay, "Không cần, em thắng rồi."

"Quá đã!" Cát Vĩ càng phấn khích hơn, "Không hổ là người của chị! Bạn nhỏ giỏi quá, phải thưởng cho em mới được!"

Giọng cô ấy đầy vui sướng, giống hệt như Cố Hiểu Trì vừa đạt giải quán quân chứ không phải chỉ thắng một trận đánh nhau vớ vẩn.

Bị không khí ấy cuốn theo, nỗi bực dọc trong lòng Cố Hiểu Trì dần tan biến, nhưng cô vẫn còn một chuyện khác cần phải thú nhận.

Cô hạ giọng, "Chị, xin lỗi, áo sơ mi chị tặng cho em bị Trình Lăng Phỉ giật rách rồi."

"Chiến đấu thì phải có hy sinh chứ!" Cát Vĩ cười sảng khoái, "Áo sơ mi thì chị còn nhiều lắm, em cứ tùy ý chọn cái khác."

"Đừng nói bậy nữa, làm hư bọn trẻ."

Giọng Hàn Tinh vang lên, như thể vừa giành lại điện thoại, vừa hối thúc Cát Vĩ, "Đừng lề mề, mau chuẩn bị lên sân khấu đi."

Hàn Tinh dịu giọng với Cố Hiểu Trì, "Hiểu Trì, tối nay Cát Vĩ không có lịch trình gì đâu, em khỏi cần phải bận tâm."

Nói xong liền vội vã cúp máy.

An Hàn từ nhà vệ sinh đi ra, khí thế hừng hực vung tay, "Đến căn tin thôi! Mình mời cậu ăn cơm! Trưa nay phải ăn mừng cho ra trò mới được!"

Cố Hiểu Trì chỉ biết dở khóc dở cười, hết người này tới người khác, ai cũng xem việc đánh nhau như chuyện đáng mừng vậy.

Trong căn tin, Cố Hiểu Trì nhất quyết không để An Hàn mua cơm cho mình, tự đi lấy một phần cải thảo xào đậu hũ, bảo thế là đủ.

An Hàn phải năn nỉ mãi, cuối cùng cô mới chịu để cô nàng mua thêm cho mình một chai coca.

"Cạn ly!" An Hàn cầm chai coca cụng vào chai của Cố Hiểu Trì, uống một hơi lớn rồi ợ ra tiếng rõ to, "Năng lượng tràn đầy, lạnh thấu tâm can!"

Cố Hiểu Trì mặt mày nghiêm túc, chợt nhớ đến quảng cáo từng nghe trên xe buýt, cô nhíu mày nói, "An Hàn, hình như cậu nói sai lời thoại rồi, slogan của quảng cáo khác thì phải."

An Hàn ngẩn ra một lúc, rồi bật cười ha ha, "Cố Hiểu Trì, cậu dễ thương thật đấy!"

Hai người đang ăn, An Hàn hạ thấp giọng, "Trình Lăng Phỉ mồm mép bẩn thỉu, bị đánh là đáng, nhưng mà Hiểu Trì, tớ phải nhắc cậu một chuyện, mấy lời cậu ta nói về scandal, tớ cũng từng thấy qua rồi."

Cố Hiểu Trì cầm đũa, im lặng.

An Hàn tiếp tục, "Nghe nói Cát Vĩ đúng là hay gọi mấy tiểu thịt tươi, còn hẹn ở khách sạn, nam nữ đều có, thậm chí còn từng bị chụp hình nữa."

Cố Hiểu Trì chỉ cúi đầu, gắp thêm miếng cải thảo cho vào miệng, vẫn giữ im lặng.

"Tất nhiên, đời sống riêng tư của người ta thì là việc của người ta. Tớ chỉ muốn nhắc cậu thôi, Cát Vĩ vốn có tác phong như vậy, cậu làm việc chung với chị ấy... vẫn nên cẩn thận một chút."

Cố Hiểu Trì khẽ gật đầu, "Cảm ơn."

*********

Buổi chiều, Cố Hiểu Trì cùng An Hàn đến thư viện.

Từ nhỏ đã quen làm việc nhà nên động tác của Cố Hiểu Trì rất nhanh nhẹn, quét dọn, lau chùi, vệ sinh tủ sách, làm liền mạch không nghỉ. Chưa đầy hai tiếng, cả thư viện đã sạch sẽ tinh tươm, cô đặt khăn lau sang một bên, ánh mắt vô tình bị thu hút bởi một quyển sách trên giá《Bản thảo phân kỳ 》.

Cố Hiểu Trì đưa tay lấy xuống. Ngay khoảnh khắc ấy, trong khe hở của kệ sách hiện lên một đôi mắt cong cong, cười khanh khách, giống như ánh mắt hồ ly.

Cô giật mình suýt kêu thành tiếng, nhưng 'con hồ ly' kia đã giơ ngón tay thon dài lên đôi môi đỏ mọng, "Suỵt."

Tim Cố Hiểu Trì đập dồn dập như trống, giọng run run, "Chị?"

Cát Vĩ thần thần bí bí, lén nhét một viên chocolate vào khe sách.

Cố Hiểu Trì chăm chú nhìn viên chocolate, lớp giấy gói tinh xảo, trên đó in hình Nhà thờ Thánh Mẫu ở quảng trường trung tâm Praha.

Nét vẽ mượt mà, thanh nhã, Cố Hiểu Trì nhận ra ngay, đó chính là phong cách của một họa sĩ tiêu biểu thuộc trường phái nghệ thuật mới Tiệp Khắc.

Không biết có phải Cát Vĩ đã cố ý chọn riêng cho Cố Hiểu Trì hay không.

"Em nếm thử đi." Cát Vĩ thấp giọng nói, "Đã nói là phải thưởng cho em mà."

Cố Hiểu Trì đưa tay bóc lớp giấy gói, bẻ một miếng cho vào miệng.

"Ngon không?" Cát Vĩ khẽ liếm môi, cũng bẻ một miếng, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy rồi đưa vào.

Hương vị chocolate tan chảy nơi đầu lưỡi, nhưng so với dư vị ngọt ngào ấy, giọng nói khẽ khàng, lười biếng mà đầy ám dụ của Cát Vĩ còn khiến người ta mê mẩn hơn. Tim gan đều như bị khuấy động.

Cố Hiểu Trì nhỏ giọng hỏi, "Làm sao chị biết em ở đây?"

Cát Vĩ cười nói, "Lúc nãy vừa vào cửa, chị thấy em và bạn học của em, tên An Hàn nhỉ?"

Cố Hiểu Trì gật đầu một cái.

Cát Vĩ ngoắc ngoắc ngón tay, "Em lại đây."

Cố Hiểu Trì chậm rãi sát lại gần.

Cố Hiểu Trì đứng bên trái, Cát Vĩ ở bên phải, giữa hai người là một giá sách, không thể nhìn thấy nhiều hơn, chỉ qua khe hở nhỏ khi nãy lấy sách, mới có thể chạm vào ánh mắt của nhau.

Đôi mắt của Cát Vĩ, vốn dĩ là màu nâu sẫm rám nắng, trong đó ánh lên những tia sáng rực rỡ, như thể ẩn giấu cả một dải ngân hà.

Cố Hiểu Trì cảm thấy bản thân mình đang bị cuốn hút, không cách nào dứt ra được. Ngón tay thon dài, trắng nõn của Cát Vĩ từ khe hở nhỏ giữa kệ sách vươn sang, lau khóe môi của Cố Hiểu Trì.

Rồi cô ấy rút tay lại, đưa lên môi mình, giống như một cô gái nhỏ tinh nghịch, khẽ liếm ngón tay, "Khóe miệng em dính chocolate rồi, đừng để phí chứ."

Cố Hiểu Trì sững người tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Cát Vĩ ở đối diện.

Qua khe hở nhỏ của giá sách, giống như một chiếc hộp Pandora , vừa đẹp đẽ, vừa chứa đựng sự cám dỗ nguy hiểm nhất.

Chỉ cần Cố Hiểu Trì vươn tay qua đó, là có thể chạm tới gương mặt của Cát Vĩ.

Phong thái kiều diễm. Xương cốt yêu kiều. Gương mặt tuyệt mỹ, nguy hiểm chết người.

Đát Kỷ cũng chỉ được thế này.

Ngón tay Cố Hiểu Trì run rẩy, khẽ nâng lên.

"À ha, quả nhiên hai người vẫn còn ở đây."

Một giọng nói trong trẻo, cố tình hạ giọng, vang lên phía sau.

Cố Hiểu Trì:...

Cô giật mình, vội rụt tay lại, quay đầu nhìn, An Hàn đang đứng đó, tay cầm cây chổi cao gần bằng người.

Bên cạnh còn có hoa khôi của khoa - Hạ Miểu.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

14/10/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...