[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người

Chương 12: Sủa bậy



Cát Vĩ cầm micro, nét mặt rạng rỡ, toát lên sự tự tin đầy sức sống, cô ấy cất giọng, "Đất nước với tôi, giống như người mẹ ruột."

Phía dưới khán đài vang lên một tràng cười rộn rã.

Chiếc sơ mi trắng của MiuMiu, khi khoác trên người Cát Vĩ lại mang đến một khí chất khác hẳn so với lúc ở trên người Cố Hiểu Trì.

Trên người Cát Vĩ, nó ôm trọn những đường cong, không còn là vẻ thiếu nữ kín đáo mà là sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Vừa dịu dàng, vừa đằm thắm, lại ẩn chứa một nét hồn nhiên khó tin sau khi đã trải qua bao sóng gió.

Như thể tất cả thế gian đều nằm gọn trong lòng bàn tay cô ấy, chỉ cần khẽ vung tay đã có thể dời mây lật sóng.

Cố Hiểu Trì đứng dưới sân khấu, lặng lẽ ngước nhìn.

Bài diễn thuyết của Cát Vĩ vô cùng cuốn hút, nụ cười cùng ánh mắt của cô ấy quét qua tất cả mọi người bên dưới.

Và cũng lướt qua Cố Hiểu Trì.

Có phải ánh mắt ấy dừng lại trên mình thêm nửa giây không? Cố Hiểu Trì cũng không dám chắc.

Trong mắt Cố Hiểu Trì là Cát Vĩ rực rỡ dưới ánh đèn, sáng chói như muốn vàn hào quang. Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong phòng thay đồ chật hẹp vừa rồi, Cát Vĩ không mặc áo sơ mi chỉ còn lại hương da thịt nóng hổi từ cô ấy quấn lấy hô hấp của cô.

Mùi hương lành lạnh, nhiệt độ cơ thể, hơi thở phả sát, tất cả đan dệt thành một tấm lưới không kẽ hở, quấn chặt lấy Cố Hiểu Trì, khiến cô không còn đường trốn thoát.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi không gian ngột ngạt ấy, Cố Hiểu Trì mới có thể hít một hơi thật sâu.

Trên sân khấu, chương trình tiến vào phần hỏi đáp, một nữ sinh đeo kính giơ tay, "Xin hỏi chị Cát Vĩ, với tư cách là một trong những nữ diễn viên thành công nhất trong nước, chị có lời khuyên nào dành cho các cô gái trẻ không ạ?"

"Lời khuyên thì chị không dám cho." Cát Vĩ hơi nhếch môi, giọng lười nhác nhưng thấm đầy khí thế, khẽ liếc về phía Dương San Dao, "Nhưng chỉ có một điều chị muốn nói, bước đi đường đường chính chính mới có thể đi xa, ai thích vòng vo tâm cơ, cuối cùng cũng sẽ tự cuốn mình vào đó thôi."

Dương San Dao lập tức biến sắc, mặt lúc đỏ lúc trắng, cái liếc mắt vừa rồi của Cát Vĩ quá rõ ràng, khiến ai có mặt cũng đều hiểu những lời ấy là đang ám chỉ cô ta.

Không khí dưới khán đài dấy lên từng đợt xì xào bàn tán.

Dương San Dao không thể nổi nóng ngay trên sân khấu, chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong.

Hết lần này đến lần khác Dương San Dao cắn răng nghiến lợi, còn Cát Vĩ lại ung dung như không, vừa thảnh thơi ngắm nghía móng tay vừa hời hợt chêm một câu, "À, nhắc đến ruột, lại thèm ăn lòng xào quá."

Cả khán phòng bật cười rộ lên, Dương San Dao càng nghe càng thấy như tất cả đều đang cười nhạo mình, đến nỗi sống mũi cũng vặn vẹo vì tức.

Hàn Tinh hùa theo, "Ăn mừng thôi, món lòng xào tối nay nhất định phải có mặt trên bàn!"

Đến câu hỏi cuối cùng, có người hỏi, "Trong đoàn phim toàn diễn viên nữ, quan hệ mọi người có hòa hợp không ạ?"

Cát Vĩ mỉm cười ngọt ngào, "Tốt chứ, thật sự rất tốt."

Đúng lúc bước vào phần chụp ảnh tập thể, Dương San Dao cố chen vào vị trí trung tâm, nhưng Cát Vĩ nhanh chóng vòng tay ôm ngang eo, ép cô ta đứng sang cạnh mình.

Trên mặt vẫn nở nụ cười  quyến rũ nhưng cánh tay lại dùng lực khống chế, khiến Dương San Dao không thể giãy ra được.

Cát Vĩ cười cười ghé sát tai cô ta nói nhỏ, "Chứng minh chúng ta quan hệ thân thiết trước mặt mọi người đi, đừng gây rối ở đây, nếu không truyền thông sẽ viết gì, chắc là cô hiểu rồi."

Dương San Dao đành nở nụ cười gượng gạo, bàn tay cứng ngắc vòng qua eo Cát Vĩ, trong mắt toàn là nhẫn nhịn và oán hận.

Dưới sự khống chế sân khấu của Cát Vĩ, vị trí trung tâm cuối cùng cũng được nhường lại cho nhân vật khách mời đặc biệt, hậu duệ của một vị anh hùng mà ban tổ chức trân trọng mời tới.

Tiếng máy ảnh vang lên liên tiếp, tách tách tách.

Dương San Dao bị Cát Vĩ giữ chặt, đẩy sang một bên, từ dưới khán đài, những tiếng bàn tán xì xào truyền tới.

"Đều mặc sơ mi trắng, nhìn nhan sắc thôi cũng biết ai hơn ai rồi."

"Đối với một diễn viên kém sắc thì chẳng khác nào bị phạt công khai trước mặt mọi người."

"Ý cậu là gương mặt chỉnh sửa của Dương San Dao ấy hả? Ha ha ha."

Phần chụp ảnh chung kết thúc, toàn bộ phần tuyên truyền hôm nay cũng chính thức khép lại.

Dương San Dao mặt mày u ám bước xuống sân khấu, trợ lý vội vã tiến đến, "Chị, hôm nay chị nổi bật nhất, có cần mua mấy trang truyền thông để giữ nhiệt không?"

"Mua cái rắm!" Dương San Dao tức tối quát, hất mạnh tay trợ lý, giận dữ bỏ đi.

Trợ lý đứng ngây ra tại chỗ, trên mặt đầy vạch đen, thầm nghĩ chẳng lẽ chị San ở đoàn phim lâu ngày, tiếp xúc với Cát Vĩ nhiều quá nên cũng lây luôn cái thói quen mở miệng là chửi của cô ta.

Nhưng Cát Vĩ thì diễn giỏi như vậy, sao chị San lại chẳng học được gì? Trợ lý chỉ còn biết bất lực lắc đầu.

Trong tiếng hoan hô náo nhiệt của khán giả, Cát Vĩ mỉm cười vẫy tay thật lâu rồi mới bước xuống sân khấu.

Cô ấy đi thẳng về phía góc khán đài, cười khanh khách đứng trước mặt Cố Hiểu Trì.

Cố Hiểu Trì giật mình: Thì ra khi ở trên sân khấu, Cát Vĩ đã nhìn thấy mình.

Cát Vĩ đưa tay, khẽ kẹp lấy cằm Cố Hiểu Trì, "Bạn nhỏ, hôm nay cảm ơn em nhé."

Cố Hiểu Trì đỏ mặt, "Không... không có gì ạ."

Cát Vĩ chỉ chỉ vào chiếc áo sơ mi mình đang mặc, "Để chị tặng em một cái mới bù lại."

"Không cần đâu." Cố Hiểu Trì vội nói.

Cát Vĩ chăm chú nhìn cô.

Mặt Cố Hiểu Trì càng đỏ hơn, "Chỉ cần... cái chị đang mặc là được."

Cô thầm mong ánh đèn rực rỡ trong trung tâm thương mại đủ chói mắt, che giấu đi gương mặt đỏ ửng của mình.

Cát Vĩ bật cười, "Được rồi, chị sẽ bảo người giặt sạch rồi đưa cho em."

Cố Hiểu Trì vốn muốn nói không cần giặt cũng được, nhưng nghĩ một chút,  lại ngượng ngùng đến mức không thể thốt ra.

********

Hai ngày sau, Cố Hiểu Trì mới gặp lại Cát Vĩ.

Hôm ấy Cát Vĩ tham gia một chương trình phỏng vấn, Cố Hiểu Trì lái xe đến đón cô ấy.

Đến nơi cô mới biết nửa tiếng ghi hình trong kế hoạch đã bị kéo dài gấp đôi, khi thì chuyên viên trang điểm vào dặm lại, khi thì đạo diễn lên sân khấu trao đổi.

Lúc Cát Vĩ cùng Cố Hiểu Trì rời khỏi trường quay, đồng hồ đã chỉ hơn mười hai giờ đêm.

Lên xe, Cát Vĩ ngả người vào ghế sau, gương mặt tái nhợt, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ rạng rỡ dưới ánh đèn sân khấu và lớp trang điểm đậm ban nãy.

Cố Hiểu Trì nghĩ thầm, có lẽ chỉ mình cô mới được nhìn thấy một Cát Vĩ như thế này.

"À đúng rồi."

Giọng Cát Vĩ bất ngờ vang lên, khàn khàn mà mê hoặc, "Áo sơ mi giặt sạch rồi, để trong túi ở ghế phụ, trả lại cho em."

Cố Hiểu Trì chỉ khẽ gật đầu, im lặng khởi động xe.

Khi trở về ký túc xá, Trình Lăng Phỉ và mấy người khác đã ngủ say.

Cố Hiểu Trì lấy một quyển sách đặt lên chụp đèn bàn, che bớt ánh sáng, rồi mới khẽ bật đèn, không muốn làm phiền bất kỳ ai.

Cô rón rén mở túi xách, lấy ra chiếc sơ mi trắng.

Cô do dự một lát, rồi khẽ đưa lên chóp mũi.

Thoạt đầu chỉ có mùi nước giặt cao cấp, sạch sẽ, khác hẳn với hương lạnh thoảng trên người Cát Vĩ.

Nhưng khi áp sát hơn, hít một hơi thật sâu, dường như có gì đó lẩn khuất, chút hương rượu nhè nhẹ, phảng phất hoa nhài, xen lẫn mùi bạc hà lẫn khói thuốc rất mơ hồ.

Trong ký túc xá tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của ba người bạn cùng phòng.

Cố Hiểu Trì ôm chặt chiếc áo sơ mi trắng, nhớ tới khoảnh khắc trong căn phòng thay đồ chật hẹp hôm ấy.

Tấm màn nhung buông xuống, che bớt ánh đèn chói lóa.

Bên trong khoảng không nhỏ hẹp ấy, ánh sáng trở nên mờ mịt, bầu không khí ái muội lặng lẽ lan tỏa, rõ ràng bên ngoài náo nhiệt ồn ào nhưng trong màn che lại yên tĩnh đến lạ thường.

Cát Vĩ đứng sát ngay trước mặt, gần đến mức khi Cố Hiểu Trì cởi khuy áo sơ mi, cô dường như có thể cảm nhận rõ hơi nóng từ làn da Cát Vĩ tỏa ra.

Hơi thở của Cát Vĩ phả bên tai, từng nhịp từng nhịp vang lên như dẫn dắt nhận thức của cô.

Một nhịp hít, một nhịp thở, lặp đi lặp lại.

Làn hơi nóng ấy phả vào mặt khiến tim Cố Hiểu Trì đập rộn ràng, vô thức hòa nhịp với nhịp thở kia. 

Cô cởi quần jean, thay áo ngủ, rồi tiện tay ném chiếc quần vào giỏ đồ bẩn.

********

Sáng hôm sau Cố Hiểu Trì dậy rất sớm, chỉ vì không muốn chạm mặt đám người Trình Lăng Phỉ cùng phòng.

Cởi áo ngủ ra, cô do dự một lúc rồi khoác lên người chiếc sơ mi trắng của Cát Vĩ tặng.

Cô sợ nếu không mặc, mùi hương vương trên áo sẽ dần biến mất.

Không vào căn tin, Cố Hiểu Trì cố tình đi vòng xa hơn, ghé quán ăn sáng trước cổng trường.

Một cái màn thầu năm hào, đắt hơn căn tin một chút, cô vừa cắn bánh vừa đi về phía khu giảng đường.

Không vào căn tin, là bởi cô sợ mùi dầu mỡ và thức ăn ở đó bám lên áo sơ mi, che lấp đi hương vị còn sót lại của Cát Vĩ.

Thời điểm vô ngồi trong phòng học, xung quanh không có một bóng người.

Cố Hiểu Trì đặt cuốn《hình thể và giải phẫu》lên bàn, hiếm hoi lắm, cô mới lấy điện thoại ra, cúi đầu xem gì đó.

"Ủa, cậu thích Kiều Vũ à?"

Một giọng nói lanh lảnh vang lên, dọa Cố Hiểu Trì giật nảy người.

Màn hình điện thoại của cô vẫn dừng ở trang Baidu của Kiều Vũ, khung hình là tấm ảnh chụp chung của Kiều Vũ và Cát Vĩ.

Cố Hiểu Trì vội vàng cất điện thoại, ngẩng đầu liền thấy An Hàn đang cười híp mắt nhìn mình.

Ngay sau đó An Hàn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh bên, còn ra vẻ thân mật tán gẫu, "Kiều Vũ là gương mặt điển hình kiểu cao cấp, mắt cậu cũng không tệ nha."

Cố Hiểu Trì im lặng.

"Ơ..." An Hàn đột nhiên như phát hiện ra điều gì,"Sao tớ thấy cậu với Kiều Vũ, nhìn có vài phần giống nhau thế nhỉ?"

Cô nàng hưng phấn vỗ vai hai nữ sinh ngồi phía trước, "Này, các cậu nói xem, Cố Hiểu Trì có phải rất giống Kiều Vũ không?"

Hai nữ sinh quay đầu lại, dù cúi thấp đầu, Cố Hiểu Trì vẫn cảm nhận được ánh nhìn tò mò kia.

"Thật đó, rất giống Kiều Vũ!" Cả hai gần như đồng thanh, giọng đầy hứng khởi.

"Xem ra mấy người đẹp đều có vài phần tương tự nhau." An Hàn than thở, đưa tay kéo kéo má mình, "Người xấu thì mỗi người một kiểu, xấu xí chẳng ai giống ai."

Cả An Hàn lẫn hai nữ sinh phía trước cùng phá ra cười khanh khách.

Cố Hiểu Trì không cười, trong lòng cô như đang có một ý niệm.

Mình thật sự giống Kiều Vũ sao?

Khi lần đầu gõ tên Kiều Vũ tìm hình, Cố Hiểu Trì đã từng thoáng có cảm giác đó, ngũ quan của cô và Kiều Vũ quả thật có vài nét tương đồng.

Đều sạch sẽ, thanh lãnh, mang chút khí chất sắc sảo, không nhu mì.

Khi đó cô đã vội vàng chôn chặt ý nghĩ này xuống đáy lòng. Nhưng hôm nay lại bị An Hàn nói toạc ra trước mặt, thậm chí còn được hai người khác đồng tình.

Chứng tỏ ó không phải ảo giác, Cố Hiểu Trì bỗng nhớ đến sự ôn nhu Cát Vĩ dành cho mình, nhớ cả giọng nói dịu dàng khác thường khi cô ấy nhận điện thoại Kiều Vũ vào đêm đó.

Trong lòng bỗng rối tung.

Cửa lớp ồn ào mở ra, không cần nhìn Cố Hiểu Trì cũng biết là Trình Lăng Phỉ, theo sau còn có Trần Kỳ và Chu Ninh.

Cô ngồi ở tận góc, cố tình tránh xa nhưng Trình Lăng Phỉ chưa bao giờ định tha cho cô.

Ánh mắt sắc bén vừa đảo qua, từ xa cô ta đã nhìn thấy trên người Cố Hiểu Trì một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh.

Giọng Trình Lăng Phỉ  bỗng cao vút, chói tai như mũi kim, "Ơ kìa, các cậu xem này, Cố Hiểu Trì lại diện đồ mới nha."

"Ơ cái áo này, sao mình thấy quen mắt thế nhỉ?" Trình Lăng Phỉ còn cố ý nheo mắt, giả vờ nghi hoặc.

Chiếc áo sơ mi này đương nhiên là cô ta biết, là mẫu mới nhất của miumiu, cô ta đã nhắm tới nó từ lâu nhưng khi làm nũng đòi mẹ mua thì bị  mẹ chê đắt, nhất quyết không chiều theo.

Chiếc áo mà cô ta không có được, cuối cùng lại bị đồ nhà quê như Cố Hiểu Trì đường hoàng mặc lên người.

Giọng cô ta càng thêm khoa trương, "Chắc các cậu không biết đâu, áo sơ mi đó là của miumiu, một chiếc tận mười nghìn tệ đấy! Các cậu nói xem, Cố Hiểu Trì làm sao mà mua nổi?"

Một chiếc tận mười nghìn tệ? 

Cố Hiểu Trì lần đầu tiên mới biết cái áo sơ mi này đắt đến vậy, trong lòng cũng không khỏi chấn động.

An Hàn bắt đầu khó chịu, "Trình Lăng Phỉ, đừng có gây sự nữa."

"Mình gây sự gì chứ?

An Hàn cũng là sinh viên từ nơi khác đến, Trình Lăng Phỉ chẳng hề kiêng dè, ngược lại giọng nói càng thêm giễu cợt, "Ai chẳng biết Cố Hiểu Trì chắc chắn không mua nổi, mình chỉ muốn hỏi xem cái áo sơ mi này rốt cuộc là ai tặng thôi mà."

Cô ta từng bước tiến lại gần, ánh mắt đầy khiêu khích, "Để mình đoán nhé... chẳng lẽ Cát Vĩ thật sự là kim chủ của cậu? Chị ta không chỉ xào CP với Kiều Vũ, scandal thì ngày nào cũng hot search, nam nữ gì cũng không tha, dơ dáy hết chỗ nói. Chẳng lẽ... cô ta nhìn trúng cái vẻ ngây ngây sạch sẽ của cậu, rồi muốn ngủ với cậu?

An Hàn tức giận, "Cậu nói linh tinh cái gì vậy..."

Cố Hiểu Trì khẽ kéo tay An Hàn, đưa mắt nhìn, ánh mắt lạnh lẽo khiến Trình Lăng Phỉ bất giác run rẩy.

Giọng Cố Hiểu Trì vang lên, lạnh tanh, "Trình Lăng Phỉ, biết nói tiếng người thì nói, không biết thì đừng đứng đây sủa bậy."

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

13/10/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...