[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người

Chương 11: Món quà



Tâm tư Cố Hiểu Trì rối bời, lên xe, vội vàng khởi động xe.

Cát Vĩ lại nói, "Không bận."

Cố Hiểu Trì quay đầu lại, chỉ thấy Cát Vĩ tựa lưng vào ghế sau, cười khanh khách nhìn mình.

Điện thoại trong tay cô ấy đã biến mất, cũng không rõ đã tắt máy từ khi nào.

Cát Vĩ nói, "Em nhìn sang ghế phụ một chút đi."

Cố Hiểu Trì nghiêng người ra, ở ghế phụ có một túi giấy trang trí tinh xảo.

Cô cầm túi đưa ra ghế sau cho Cát Vĩ.

Cát Vĩ bật cười, "Bạn nhỏ, của em đó."

Cố Hiểu Trì mở túi giấy, lấy ra một chiếc hộp bằng chất liệu mịn bóng, trên đó viết chữ "miumiu".

Cố Hiểu Trì không biết đây là thương hiệu gì, nhưng nhớ mang máng, khi ngồi xe buýt đi ngang qua trung tâm Bội Thành, từng thấy bên ngoài một tòa nhà cao chọc có treo poster, trên đó hình như có chữ này.

Cố Hiểu Trì hơi nghi ngờ, chần chừ, liếc nhìn Cát Vĩ.

Cát Vĩ cười thúc giục, "Mở ra đi."

Cố Hiểu Trì nhẹ nhàng mở hộp giấy, bóc lớp giấy bọc màu hồng, bên trong có một chiếc áo sơ mi trắng.

Cô kinh ngạc, lần nữa quay lại nhìn người ngôi phía sau.

"Bên thương hiệu gửi cho, chị có nhiều quần áo rồi nên em mang về dùng đi."

Cát Vĩ nói xong liền trở lại tư thái bình thường, khoanh hai tay tựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, tỏ ra lười biếng, không muốn nói nhiều.

Cố Hiểu Trì lập tức đỏ mặt.

Áo sơ mi gấp gọn gàng, trông đơn giản, màu trắng tinh, nhỏ nhắn, phía trước ngực trái có một cái túi nhỏ.

Chiếc áo này rất giống với áo Cố Hiểu Trì đang mặc, nhưng chất liệu và đường may tốt hơn hẳn, cô có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng.

Gần cuối mùa thu, đêm đã trở nên se lạnh, mặt Cố Hiểu Trì ửng đỏ nhưng không hề khó chịu.

Hoá ra... Cát Vĩ đã chú ý tới.

Liên tục một tuần Cố Hiểu Trì  tới phim trường, lúc nào cũng mặc cùng một chiếc áo sơ mi trắng.

Vì chỉ có duy nhất một chiếc áo để thay giặt, Cát Vĩ lại bắt gặp lần cô bị Trình Lăng Phỉ làm rơi mực lên áo.

Cố Hiểu Trì vì muốn áo luôn sạch sẽ, không dính mùi mồ hôi, nên mỗi đêm sau khi tan việc về ký túc xá, cô đều đứng một mình trong phòng tắm vắng, cẩn thận giặt sạch và phơi khô.

Hai chiếc áo sơ mi trắng của cô vốn giống nhau, cô tưởng rằng chẳng ai để ý tới chúng.

Nhưng không ngờ lại có người chú ý, và người đó chính là Cát Vĩ.

Cố Hiểu Trì đỏ mặt cúi đầu, "Em...."

Cô muốn nói "Em không cần", nhưng rõ ràng Cát Vĩ biết cô cần. Trong lòng vừa ngượng vừa lúng túng, khó chịu.

Cát Vĩ vẫn tựa vào ghế sau, nhắm mắt, không nhấc mí một cái, "Chị không biết em có cần hay không, áo của chị nhiều quá, nên mang đến cho em, bạn nhỏ cầm đi mặc thử đi."

Rồi còn nói thêm một câu, "Dù sao cũng là thương hiệu tặng, miễn phí."

Nhắm hai mắt, Cát Vĩ không hề nhận ra Cố Hiểu Trì đang đỏ mặt, rối bời.

Cố Hiểu Trì đóng hộp giấy, nhẹ nhàng nói, "Cám ơn."

Cát Vĩ đáp, "Cám ơn thương hiệu kia đi, bọn họ mới thật sự là người hào phóng."

Một câu nói đùa khiến không khí trong xe trở nên thoải mái hơn một chút.

Cố Hiểu Trì khởi động xe, tiến về phía trước.

*******

Ngày hôm sau đi học, Cố Hiểu Trì vẫn mặc chiếc sơ mi trắng quen thuộc.

Cô đem chiếc hộp giấy màu hồng ấy giấu vào trong tủ quần áo.

Món quà vừa đắt tiền vừa đẹp như thế, Cố Hiểu Trì có chút không nỡ dùng.

Buổi sáng có tiết vẽ phác thảo, Cố Hiểu Trì như thường lệ ngồi ở góc lớp, sắp xếp lại bàn vẽ của mình.

An Hàn ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt không cam lòng, "Cậu nghe tin gì chưa?"

Cố Hiểu Trì, "Tin gì?"

An Hàn bĩu môi, "Thầy Vương gọi đám người Trình Lăng Phỉ lên phòng giáo vụ, vốn dĩ là để xử phạt nhưng sau đó ba của Trình Lăng Phỉ tìm tới trường, hình như còn quyên một số tiền lớn để sửa thư viện, thế là chuyện của Trình Lăng Phỉ coi như bỏ qua luôn."

Cố Hiểu Trì gật đầu, "Ra vậy."

An Hàn kinh ngạc, "Cậu không tức sao?" Cô còn đang giận thay đến mức nghẹn cả người.

Cố Hiểu Trì nói, "Đừng lo, bây giờ... tớ sẽ không để cô ta bắt nạt mình nữa."

Trong đầu cô thoáng hiện lên gương mặt Cát Vĩ, vừa quyến rũ vừa kiêu ngạo, câu nói kia như vang bên tai, "Ai dám bắt nạt em, thì em cứ bắt nạt lại!"

Cố Hiểu Trì khẽ cười, thầm nói trong lòng: Được rồi.

Ai bảo cô ta dám mắng mình chứ.

Lúc này An Hàn mới vui vẻ hơn một chút, "Đúng rồi đó! Không thể để tiểu nhân đắc ý! Hơn nữa bây giờ còn có tớ đứng về phía cậu nữa mà!"

An Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy còn một chút thời gian trước khi vào lớp, bèn quay sang hỏi, "Muốn đi WC cùng tớ không?"

Cố Hiểu Trì ngơ ngác chớp mắt mấy cái.

An Hàn bật cười, "Cậu không biết à? Tình bạn của con gái thường bắt đầu từ việc đi WC chung đó."

Cố Hiểu Trì cũng cười, "Được thôi."

Cô cùng An Hàn đi về phía nhà vệ sinh nữ, trên hành lang, An Hàn tự nhiên khoác lấy cánh tay của Cố Hiểu Trì.

Cố Hiểu Trì khẽ giật mình, lập tức rút tay ra.

An Hàn nhìn cô.

Cố Hiểu Trì vội nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, mình không quen lắm với việc tiếp xúc cơ thể."

Từ nhỏ lớn lên trong vùng núi hẻo lánh, Cố Hiểu Trì hầu như không có bạn bè. Có thể cùng cô làm bạn, với cô mà nói, đã là chuyện vô cùng hiếm hoi, giống như bước một chân đầu tiên đến thế giới mới.

Ngoài bà nội ra gần như chẳng có ai từng thân mật chạm vào cô.

Quả thật cô không quen với việc tiếp xúc cơ thể.

Vốn tính tình của An Hàn rộng rãi, chỉ gật đầu tỏ ý thông cảm, "Mỗi người có một thói quen riêng, không sao cả."

Cố Hiểu Trì khẽ thở phào, hai người tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.

Dọc đường, An Hàn ríu rít kể chuyện trong trường, nói không ngừng nghỉ.

Cố Hiểu Trì nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười.

Khi quay lại lớp học, Cố Hiểu Trì liền nhìn thấy chỗ ngồi cạnh mình xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.

Cố Hiểu Trì đi tới gần mới nhận ra, đó là hoa khôi của khoa - Hạ Miểu.

"Cậu về rồi!"

Thấy Cố Hiểu Trì, Hạ Miểu nhiệt tình chào hỏi, còn đưa cho cô một túi giấy McDonald's, "Cho cậu bữa sáng nè!"

Cố Hiểu Trì từ chối, "Cảm ơn, tớ ăn sáng rồi."

Không thể nhận không công một ân tình như vậy.

Hạ Miểu mỉm cười, thu lại túi giấy rồi liếc sang bàn vẽ của Cố Hiểu Trì, "Hiểu Trì, cậu vẽ đẹp như vậy, có bí quyết gì không?"

Cố Hiểu Trì ngồi xuống chỗ, đi thẳng vào vấn đề, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Cô không thích nói nhiều, càng không muốn vòng vo phí lời.

Hạ Miểu lúc này mới cười nói, "Lần trước ở căn tin, tớ thấy Cát Vĩ ngồi ăn cùng cậu, hai người trông thật sự rất thân thiết đó nha."

Cố Hiểu Trì cúi đầu sắp xếp lại bút vẽ, không nhìn Hạ Miểu.

Hạ Miểu ghé sát tai cô, thấp giọng hỏi, "Cậu có thể cho tớ cách liên lạc với Cát Vĩ không? Tớ là fan siêu cấp trung thành của chị ấy, không tin thì cậu cứ hỏi, cả lớp ai cũng biết mà."

Cố Hiểu Trì lắc đầu, "Không thể."

Hạ Miểu làm nũng, "Xin cậu đó~ cho tớ đi mà."

Cố Hiểu Trì nhìn thẳng vào mắt Hạ Miểu, nghiêm túc nói, "Tớ và chị ấy chỉ có quan hệ công việc, không thể tiết lộ chuyện riêng tư của chị ấy được."

Hạ Miểu biết không có hy vọng, cũng không ép cô nữa, ngược lại lấy ra một tấm ảnh chụp đưa về phía Cố Hiểu Trì.

Cố Hiểu Trì cúi đầu liếc nhìn, trong khung ảnh là dòng chữ viết tên Hạ Miểu, kèm theo một dãy số điện thoại.

Hạ Miểu đỏ mặt, giọng nhỏ đi, "Vậy phiền cậu giúp tớ đưa phương thức liên lạc này cho Cát Vĩ nhé. Nếu cô ấy thật sự chịu liên lạc với tớ thì đúng là trúng số độc đắc rồi!"

Nói xong cô ta cũng không để Cố Hiểu Trì có cơ hội từ chối, vội vàng đứng lên chạy đi.

Chỉ để lại một câu, "Trong túi McDonald's có trà sữa nóng đó, nếu không muốn ăn bánh thì uống trà sữa nhé!"

Cố Hiểu Trì bất đắc dĩ, đành cất tấm ảnh của Hạ Miểu vào balo.

An Hàn hỏi, "Cậu sẽ đưa cho Cát Vĩ thật sao?"

Cố Hiểu Trì trầm ngâm.

Cô cũng không biết.

*******

Buổi tối trước khi xuất phát đi đón Cát Vĩ, Cố Hiểu Trì quay về ký túc xá một chuyến.

Bộ phim mới của Du đạo được đầu tư rất lớn, sắp bước vào giai đoạn tuyên truyền.

Hôm nay có một buổi diễn thuyết kết hợp giao lưu trực tiếp tại một trung tâm thương mại lớn. Du đạo, Cát Vĩ, Dương San Dao cùng các thành viên chủ chốt đều phải tham gia.

Trong ký túc xá không có một bóng người, đám người Trình Lăng Phỉ hôm nay đã đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ.

Cố Hiểu Trì do dự một chút, rồi lấy từ tủ quần áo ra chiếc hộp màu hồng mà cô vẫn giấu kỹ.

Lấy ra chiếc sơ mi trắng, chất vải cao cấp, mềm mại và rộng rãi.

Cô cẩn thận mặc áo lên người, động tác rón rén như thể sợ làm hỏng nó.

Thực ra Cố Hiểu Trì cũng biết, làm gì có chuyện dễ hỏng như vậy, áo sơ mi đâu phải giấy.

Mặc áo vào rồi, cô đứng trước chiếc gương nhỏ, chăm chú quan sát bản thân.

Hình như... so với bình thường, trông mình có phần xinh đẹp hơn?

Chiếc sơ mi trắng được cắt may vừa vặn, tôn lên dáng vẻ thiếu nữ, vóc người mảnh mai, nhẹ nhàng mà tinh khiết.

Cố Hiểu Trì quyết định.

Cô sẽ mặc chiếc áo sơ mi này để cho Cát Vĩ nhìn thấy.

*********

Khi Cố Hiểu Trì đến trung tâm thương mại, Cát Vĩ cùng mọi người đã có mặt từ sớm.

Bởi vì cần đến sớm để chuẩn bị, Tưởng Nhất Hàm đã đưa Cát Vĩ tới đây trước cả tiếng đồng hồ, nhiệm vụ của Cố Hiểu Trì chỉ là đưa Cát Vĩ về nhà sau sự kiện.

Tuy vậy cô vẫn nhớ lời dặn của Hàn Tinh, phải đến sớm phòng khi có tình huống bất ngờ xảy ra.

Từ xa giữa biển người, Cố Hiểu Trì thoáng nhìn thấy Cát Vĩ và bất giác sững lại.

Có lẽ vì chủ đề buổi gặp mặt hôm nay liên quan đến tinh thần yêu nước nên cả nhóm đều mặc sơ mi trắng, phối với đồng bộ, vừa giản dị vừa thanh lịch.

Cát Vĩ khoác trên người chiếc sơ mi rộng rãi, khí chất toát ra hoàn toàn khác hẳn khi cô ấy mặc sườn xám.

Chiếc cổ áo gọn gàng tôn lên chiếc cổ thon dài, ống tay áo được xắn hờ đến khuỷu, để lộ vẻ phóng khoáng, tự nhiên.

Mái tóc dài uốn sóng bồng bềnh, hòa cùng dáng người kiêu hãnh thẳng đứng, lại khéo léo trung hòa bằng một nét trung tính cuốn hút.

Vừa kiêu ngạo ngây thơ, lại vừa quyến rũ mê người.

Cố Hiểu Trì đột nhiên nhận ra, có lẽ thật sự có người sinh ra là để làm minh tinh.

Cát Vĩ đã trang điểm xong, đứng chờ bên sân khấu, nhàn rỗi đưa mắt quan sát khắp nơi.

Bắt gặp ánh mắt Cố Hiểu Trì, cô ấy mỉm cười vẫy tay gọi.

Cố Hiểu Trì bước về phía Cát Vĩ.

Đi được nửa đường, cô chợt thấy Dương San Dao bất ngờ tiến lại gần Cát Vĩ, trong lòng lập tức dấy lên dự cảm không lành.

Quả nhiên trên tay Dương San Dao là một cốc súp ngô đặc, tất cả hất thẳng lên chiếc sơ mi trắng tinh của Cát Vĩ, khiến hiện trường thoáng chốc xôn xao.

Dương San Dao còn cố ý kêu lên, "Thật xin lỗi! Vừa rồi tôi bị vấp vào chân ghế."

Hàn Tinh vội chạy tới, "Không sao chứ?"

Cát Vĩ lắc đầu, "Nhưng áo sơ mi bẩn rồi, cả mảng trước ngực đều vàng ố!"

Cô ấy trừng mắt nhìn Dương San Dao một cái, nhưng bây giờ không còn thời gian để đôi co cùng với cô ta, MC trên sân khấu đã bắt đầu lời dẫn mở màn.

Ngay cả Hàn Tinh cũng lộ rõ vẻ lo lắng, "Chúng ta không mang thêm chiếc áo sơ mi trắng nào khác cả."

Dương San Dao miệng thì liên tục nói xin lỗi, nhưng trên mặt lại không che giấu được vẻ đắc ý, thầm nghĩ chuyện hôm nay Cát Vĩ ăn mặc không nghiêm túc chắc chắn sẽ được nhiều trang báo đăng tin.

Cố Hiểu Trì bước tới, "Chị Cát Vĩ... có thể đổi áo với em."

Cát Vĩ và Hàn Tinh đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt Cát Vĩ dừng lại trên gương mặt Cố Hiểu Trì, còn Hàn Tinh thì nhìn chằm chằm vào chiếc sơ mi trắng của thương hiệu MiuMiu mà cô đang mặc.

Hàn Tinh nói, "Có thể!"

Nhưng Cát Vĩ lại khẽ chau mày, "Phòng thay đồ ở khá xa, đi qua đó thì không kịp nữa rồi."

Hàn Tinh đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng kéo cả Cát Vĩ lẫn Cố Hiểu Trì về một góc phía sau sân khấu.

Nơi đó có tấm màn đỏ buông xuống từ khung thép hình tròn trên trần, tạo thành một không gian nhỏ khép kín.

Đây vốn là phòng thay đồ tạm thời mà ban tổ chức chuẩn bị, Hàn Tinh ban đầu nghĩ không cần dùng đến vì mọi người đã trang điểm và thay đồ xong từ sớm, nào ngờ giờ phút này lại phát huy tác dụng.

Chỉ có điều không gian bịt kín này, thực sự chật chội.

Cố Hiểu Trì và Cát Vĩ bị đẩy vào trong không gian chật hẹp, cả hai bất giác áp sát vào nhau, mặt đối mặt, gần đến mức có thể cảm nhận rõ nhịp thở của đối phương.

Một luồng nóng ran bất ngờ dâng lên, khiến tim Cố Hiểu Trì đập loạn.

Cát Vĩ thấp giọng nói, "Cởi ra đi."

Thanh âm trầm thấp mang theo sức gợi cảm đặc biệt khẽ vang bên tai.

Cố Hiểu Trì lập tức đỏ mặt, vội cúi đầu.

Hai người im lặng, mỗi người tự cởi khuy áo sơ mi trước ngực, một nút, hai nút.

Động tác của Cát Vĩ lưu loát, rất nhanh đã cởi áo sơ mi xuống.

Bên trong lộ ra chiếc bra màu đen với dây quai mảnh, hoa văn tinh xảo ôm lấy đường cong gợi cảm, toát lên khí chất thành thục của một người phụ nữ quyến rũ.

Cố Hiểu Trì không dám nhìn kỹ, khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay run run khi tháo từng chiếc khuy áo.

Cát Vĩ khẽ thúc giục, "Nhanh lên một chút."

Cố Hiểu Trì cắn nhẹ môi, cởi áo sơ mi xuống.

Chiếc bra trắng tinh khôi ôm lấy bờ ngực mềm mại, vai và cánh tay trắng mịn như ngọc, tỏa ra một vẻ đẹp trong trẻo mà gợi cảm theo một cách khác biệt.

Cát Vĩ hơi khựng lại hai giây.

Sau đó mới mở miệng, "Đưa áo sơ mi cho chị."

Cố Hiểu Trì đưa áo sơ mi cho Cát Vĩ, động tác của cô ấy lưu loát, mặc vào xong liền lập tức bước ra khỏi màn che, không chút do dự.

Cố Hiểu Trì mặc sơ mi của Cát Vĩ, cẩn thận cài từng chiếc cúc, động tác chậm rãi như muốn che giấu nhịp tim rối loạn, đến khi chỉnh tề mới khẽ hít một hơi, bước ra ngoài.

Khi cô đi tới gần sân khấu, Cát Vĩ đã đứng trên bục nói chuyện.

Cố Hiểu Trì đứng ở góc sân khấu, ngước nhìn lên Cát Vĩ.

Ánh đèn rực rỡ phản chiếu, càng làm nổi bật khí chất và sự tự tin toả sáng của Cát Vĩ.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

12/10/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...