[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người

Chương 10: Chụp chung



Hất nước xong, Cố Hiểu Trì lại rót thêm một ly khác, lặng lẽ trở về chỗ ngồi, sắp xếp cọ vẽ ngay ngắn.

Trình Lăng Phỉ chết trân một lúc lâu mới hoàn hồn, rồi quay sang mắng Trần Kỳ và Chu Ninh, "Hai người các cậu chết rồi à! Còn không mau đưa mình khăn giấy!"

Trần Kỳ vội vàng cúi đầu, lục trong túi xách, lấy ra một gói khăn giấy đưa cho cô ta.

Trình Lăng Phỉ giật phắt một tờ, hậm hực lau tóc của mình.

Mái tóc của cô ta bị Cố Hiểu Trì hắt nước ướt nhẹp, dính thành từng lọn bết chặt trên trán, khiến gương mặt cô ta càng thêm khó coi.

Trình Lăng Phỉ lau qua loa mái tóc, rồi từng bước nặng nề tiến về phía Cố Hiểu Trì, gương mặt căng cứng, nghiến răng nghiến lợi.

Cố Hiểu Trì chỉ cúi đầu sắp xếp lại cọ vẽ của mình, hoàn toàn không buồn liếc nhìn lấy một cái.

Bạn học trong lớp vốn chưa bao giờ thấy Cố Hiểu Trì phản kháng, nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ ăn dưa.

Trình Lăng Phỉ giơ cao cánh tay.

Cố Hiểu Trì siết chặt cây cọ trong tay.

Cô đã hạ quyết tâm, nếu Trình Lăng Phỉ ra tay, cô sẽ không do dự mà đánh trả trước.

Nếu Trình Lăng Phỉ chỉ chửi bới cô thì còn bỏ qua được.

Nhưng cô ta động đến Cát Vĩ thì tuyệt đối không thể.

Không ngờ khi Cố Hiểu Trì cúi đầu chờ một cái tát, thì tay của Trình Lăng Phỉ lại chậm chạp không hạ xuống.

Ngược lại, trên bảng vẽ của Cố Hiểu Trì xuất hiện thêm một cái bóng khác.

Cố Hiểu Trì ngẩng đầu, thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang nắm chặt cánh tay của Trình Lăng Phỉ.

Hình như tên là An Hàn? Cố Hiểu Trì nhớ không rõ, chỉ thầm nghĩ trong lòng.

Trình Lăng Phỉ không ngờ lại có người nhảy ra chen ngang, tức giận quát, "An Hàn, ai cho cậu xen vào chuyện này?"

An Hàn không lùi bước, "Cậu đối xử với Cố Hiểu Trì quá đáng lắm rồi, giờ còn định ra tay đánh người?"

Chuyện Trình Lăng Phỉ thường xuyên bắt nạt Cố Hiểu Trì bạn bè trong lớp đều thấy cả. Lúc này chỉ cần có một người đứng ra, lập tức sẽ có nhiều tiếng nói hưởng ứng.

"Trình Lăng Phỉ, đừng làm quá."

"Cố Hiểu Trì đã rất nhẫn nhịn rồi, cậu mau về chỗ ngồi yên đi."

Trình Lăng Phỉ cùng Trần Kỳ và Chu Ninh, dần dần tỏ ra do dự.

Trước đây, Trình Lăng Phỉ hoành hành ngang ngược với Cố Hiểu Trì là vì cô ta có thêm Trần Kỳ và Chu Ninh, ba đánh một.

Bây giờ trong chớp mắt, thế cục lại thành cả lớp đối đầu với ba người.

Trình Lăng Phỉ không muốn chuốc thêm phiền phức, chỉ lẩm bẩm mấy câu rồi kéo Trần Kỳ và Chu Ninh lùi lũi trở về chỗ ngồi.

Chuyện Cố Hiểu Trì hắt nước, tạm thời coi như khép lại.

An Hàn ngồi xuống bên cạnh Cố Hiểu Trì, mỉm cười với cô, trên gương mặt cô ấy có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, "Mình tên là An Hàn."

"Mình biết." Cố Hiểu Trì gật đầu một cái, "Cảm ơn cậu."

"Không có gì." An Hàn cười ngọt ngào, "Tớ vốn đã chẳng ưa gì cái cách Trình Lăng Phỉ đối xử với cậu, chỉ là thấy cậu cứ nhẫn nhịn mãi nên tớ cũng không biết rốt cuộc cậu nghĩ gì."

"Nếu cậu không muốn chịu đựng nữa, thì sau này tuyệt đối đừng nhịn." An Hàn giơ nắm tay lên, "Tớ chắc chắn sẽ đứng về phía cậu."

Cố Hiểu Trì hiếm khi nở một nụ cười, "Được."

*******

Một tuần lại trôi qua.

Kể từ khi Cố Hiểu Trì bắt đầu đón Cát Vĩ ở phim trường đến nay, bộ phim đã quay được hơn một nửa. Lúc này cả đoàn phim đang điên cuồng chạy cho kịp tiến độ, bộ phim đã gần đi đến đoạn kết.

Dương San Dao vì bị Cát Vĩ dọa sợ, cộng thêm bị diễn xuất của cô ấy hoàn toàn lấn át nên khí thế kiêu ngạo cũng thu lại nhiều, giữa hai người tạm coi như yên ổn, không xảy ra va chạm nữa.

Hàn Tinh thở phào nhẹ nhõm, liền sai Tiểu Bình chuẩn bị thêm cơm hộp cho đoàn, càng nhiều càng tốt.

Mỗi lần nghỉ giữa cảnh, Cát Vĩ đều cười hì hì đòi thêm suất cơm riêng, lúc thì muốn taco bò, lúc lại đòi bánh ngọt dâu tây.

Đến mức sau này, Hàn Tinh không nhịn được mà trừng mắt nhắc nhở, "Em là minh tinh, phải chú ý giữ dáng chứ!"

Hàn Tinh đâu biết, những món đó Cát Vĩ chẳng bao giờ ăn.

Đêm nào quay xong, cô cũng dùng ngón tay thon dài xách túi đồ, mang đến cho người đang ngồi ở ghế trước, "Bạn nhỏ, cho em nè."

Lần nào cũng kèm theo lý do quen thuộc, "Chị đang giảm cân."

"Chị Vĩ." Cố Hiểu Trì đã từng muốn cự tuyệt, "Em thật sự không cần."

Cát Vĩ lại làm bộ tức giận, "Cả đoàn phim này chỉ có em là gầy nhất, không thể để mình em gầy đi, trong khi người khác béo lên được."

"Đừng nói là em muốn tất cả mọi người béo ú, để vóc dáng của mình nổi bật nhất đấy nhé?"Cô ấy liếc xéo Cố Hiểu Trì.

Cố Hiểu Trì chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời.

Khi các diễn viên phụ lần lượt đóng máy, ôm hoa tươi chụp ảnh chung với Du đạo, ai nấy đều cười rạng rỡ, gương mặt đầy thỏa mãn.

Cố Hiểu Trì đứng dựa vào bức tường bên cạnh, lặng lẽ nhìn cảnh họ chụp ảnh chung.

Du đạo không lộ rõ cảm xúc, nhưng lúc chụp ảnh chung, vẻ mặt lại ánh lên một sự tự tin tràn đầy.

Đến mức ngay cả một người ngoài nghề như Cố Hiểu Trì cũng nhìn ra được, bộ phim này khi ra mắt chắc chắn sẽ tạo hiệu ứng không tệ.

Đến ngày quay cuối cùng, đến lượt hai vai nữ chính là Cát Vĩ và Dương San Dao đóng máy.

Dương San Dao vừa quay xong cảnh cuối, đã khóc lóc sụt sùi trước mặt Du đạo, "Du đạo, em không nỡ xa chị!"

"San Dao, khoảng thời gian này em cũng vất vả rồi, đóng máy thì nghỉ ngơi cho thật tốt. Phim sau đừng hợp tác với những diễn viên như Cát Vĩ nữa." Du đạo giọng điềm đạm nhưng đầy ẩn ý.

Tiểu Bình đứng cạnh Cố Hiểu Trì che miệng cười trộm, "Ý Du đạo là chê Dương San Dao diễn quá dở, kéo chân chị Vĩ đó. Xem ra những ngày quay vừa rồi, Du đạo đã bị lây tính thích châm chọc của chị Vĩ."

Tiểu Bình lại bĩu môi, "Có điều với cái IQ của Dương San Dao, chắc chắn là không hiểu đâu."

Quả nhiên, Dương San Dao càng khóc dữ dội hơn, "Cảm ơn Du đạo đã thông cảm! Quả nhiên chị là người đối xử tốt với em nhất, huhuhu."

Tiểu Bình cùng mọi người xung quanh đều bật cười.

Cảnh cuối cùng thuộc về nhân vật của Cát Vĩ.

Cát Vĩ mặc sườn xám trắng, sạch sẽ như vệt sáng mờ ảo giữa đất trời, tựa như sắc trắng cuối cùng còn sót lại.

Cô ấy ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh, nơi từng rực rỡ yến tiệc, từng náo nhiệt quan lại tụ họp, kẻ đến người đi trong chốn thanh lâu, giờ chỉ còn lại hoang tàn, thưa thớt, vắng lặng đến lạnh người.

Mắt thấy lầu son dựng lên, mắt thấy yến tiệc rộn ràng, mắt thấy lâu đài sụp đổ.

Dù tính toán bao nhiêu, dưới vòng xoáy của thời cuộc, một cá nhân chẳng qua cũng chỉ như hạt bụi nhỏ nhoi, không cách nào xoay chuyển.

Cát Vĩ khoác thêm chiếc áo choàng xám tro, lặng lẽ bước về phía cánh đồng hoang vu phía xa.

Bộ phim khép lại bằng một cái kết bỏ ngỏ, không ai biết nơi cánh đồng ấy liệu có người sĩ quan nữ mà cô ấy hằng mong đợi, đang chờ đợi cô ấy hay không.

Bóng lưng Cát Vĩ dần dần hòa tan vào nền trời tro xám.

Cô đơn mà kiên định.

Cố Hiểu Trì trước đây chưa từng nghĩ, chỉ cần dùng bóng lưng thôi cũng có thể truyền tải được cảm xúc lớn đến thế. Cô cùng với toàn bộ đoàn phim đều bị chính bầu không khí Cát Vĩ tạo nên làm chấn động, đến mức lặng người, không thốt nên lời.

Cho đến khi Du đạo hô "Qua!", Cát Vĩ cởi áo khoác, bước ra khỏi bối cảnh, hiện trường vẫn còn yên tĩnh.

Cát Vĩ nghịch ngợm nháy mắt vài cái, "Thế nào, tất cả đều bị nữ yêu tinh này mê hoặc tâm trí hết rồi đúng không?"

Các nhân viên lúc này mới bắt đầu cười khúc khích, có người còn lau đi giọt lệ vì xúc động.

Một bộ phim điện ảnh thời dân quốc được hoàn thành, công sức phía sau của đội ngũ nhân viên thật khó mà kể hết.

Phó đạo diễn cầm theo Champagne và bó hoa hồng, đưa tận tay Cát Vĩ, "Chị Vĩ, cực khổ rồi."

Du đạo tiến đến, vỗ vai Cát Vĩ, "Chị chọn em, đúng là không chọn lầm."

Cát Vĩ ôm bó hoa, cố tỏ vẻ thẹn thùng, vỗ vỗ lên mặt mình, "Để tìm được một nữ diễn viên như em, đoán chừng chị đi khắp cả nước cũng khó mà tìm ra được người thứ hai."

Du đạo cười, "Cô nàng này, thật sự quá kiêu ngạo."

Cô ấy có thực lực, lại tự tin đến mức không để người khác chán ghét.

Lúc nãy vừa chụp ảnh chung với Dương San Dao xong, mọi người liền lập tức di chuyển đi làm việc. Bây giờ đến lượt Cát Vĩ  đóng máy, không cần đợi cô ấy mời, tất cả mọi người đều đã tập trung sẵn sàng

Hàng đầu tiên, chính giữa là Du đạo, Cát Vĩ và phó đạo diễn.

Cát Vĩ liếc mắt, nhìn quanh hiện trường rồi ngoắc tay về phía một góc, "Mọi người đến đây đi."

Trong góc đó là Cố Hiểu Trì và vài nhân viên chạy việc vặt không tên tuổi, lặng lẽ làm việc.

Cát Vĩ kiêu ngạo, thậm chí dám ầm ĩ cả với những minh tinh lớn hơn, nghe nói còn từng một lần kéo tóc giả của người khác xuống. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô ấy đối xử với những nhân viên nhỏ bé, tầm thường, vừa tỉ mỉ lại vừa ôn nhu.

Cố Hiểu Trì và những người xung quanh im lặng, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, do dự đứng nguyên chỗ.

Cát Vĩ kiên trì, "Đến đây nào."

Lúc này mọi người mới cười hì hì chạy qua.

Cố Hiểu Trì lẫn trong đám người, đứng ở hàng cuối cùng. Xa xa nhìn vào bóng lưng của Cát Vĩ, cô chỉ thấy được phần đầu, nhỏ như một vòng tròn trung tâm.

Nhiếp ảnh gia hô to, "Kem!"

Mọi người đồng thanh, "Cheese"

'Tách tách' mấy tiếng, lưu lại tấm ảnh chung đầu tiên của Cố Hiểu Trì và Cát Vĩ.

Trong đoàn phim có máy in, bức ảnh vừa chụp có thể in ra ngay lập tức.

Hàn Tinh đã đi theo Cát Vĩ suốt thời gian dài, làm việc chu đáo, mỗi người tham gia chụp ảnh chung đều nhận được một tấm hình, bao gồm cả Cố Hiểu Trì.

Cố Hiểu Trì cầm tấm ảnh, núp ở một góc dưới ánh đèn.

Chụp ảnh chung với quá nhiều người, xếp thành sáu hàng, chen chúc nhốn nháo, nên người ở hai bên bị cắt bớt khỏi khung hình.

Khuôn mặt mỗi người vì vậy trở nên nhỏ bé, các đường nét không rõ ràng, chỉ còn nhìn thấy nụ cười mơ hồ.

Mặt dù như vậy, vẫn có thể nhận ra ở hàng đầu, ngay chính giữa là Cát Vĩ với dung mạo xuất chúng.

Cố Hiểu Trì khẽ vươn ngón tay, nhẹ chạm vào mặt Cát Vĩ.

"Em đang làm gì vậy?"

Một giọng nữ vừa lạnh vừa ám áp vang lên từ phía sau, khiến Cố Hiểu Trì giật mình run lên.

Cố Hiểu Trì vội giấu bức ảnh ra sau lưng, hơi đỏ mặt, "Không có gì."

Cát Vĩ cười một cái, "Chúng ta có thể đi rồi."

Cố Hiểu Trì kinh ngạc, "Chị đã tạm biết mọi người xong hết rồi sao?"

Cát Vĩ giải thích, "Đến hôm tiệc mừng đóng máy vẫn còn có thể gặp lại mà, hôm nay đã muộn rồi về nghỉ trước thôi."

Cố Hiểu Trì gật đầu, đi theo Cát Vĩ ra khỏi phim trường.

Hôm nay, cô đi phía sau Cát Vĩ, tay vẫn đặt sau lưng.

Cố Hiểu Trì dùng ngón cái và ngón trỏ nắm chặt tấm ảnh chung, vừa sợ rớt, vừa lại không muốn Cát Vĩ nhìn thấy.

Đi dưới ánh đèn đường vàng mờ, khoảnh khắc này là điều cô thích nhất, bóng của cô song hành phía sau bóng của Cát Vĩ.

Cố Hiểu Trì đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì chuông điện thoại của Cát Vĩ bỗng vang lên.

Cát Vĩ rút điện thoại ra, nhìn màn hình, sắc mặt thoáng thay đổi.

Nhận cuộc gọi, giọng cô ấy dịu dàng bất ngờ, "Tiểu Vũ."

Trong lòng Cố Hiểu Trì bỗng run lên, người gọi điện thoại là Kiều Vũ.

Kiều Vũ đang gọi điện từ Mỹ, hình như đang hỏi thăm tình hình đóng máy.

"Em vẫn theo dõi lịch trình của chị rõ ràng như vậy." Cát Vĩ bước nhẹ nhàng, mỉm cười, "Em sao rồi, bộ phim truyền hình quay thế nào?"

Sau đó là cuộc đối thoại rất đời thường, như ăn ngon không, ngủ có ngon không.

Khi Cát Vĩ nói chuyện, mọi nét quyến rũ và kiêu hãnh dường như tan biến, cả người đều trở nên mềm mại, dịu dàng tựa như lông hồng dưới ánh trăng.

Cố Hiểu Trì đi theo phía sau, lòng cô từng chút một trầm xuống, nặng trĩu.

Cô không thể nào đoán được tình cảm mà Cát Vĩ dành cho Kiều Vũ rốt cuộc sâu đậm đến mức nào.

Nếu muốn để Cát Vĩ tránh xa Kiều Vũ, thì rốt cuộc cô phải làm gì đây?

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

11/10/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...