[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người

Chương 9: Sushi



Buổi chiều sau khi kết thúc lớp học buổi chiều, Cố Hiểu Trì vội vã trở về ký túc xá.

Cô cởi chiếc áo sơ mi trắng, cúi đầu nhìn thì thấy mực từ bữa trưa vẫn còn loang lổ trên áo, thậm chí cả dây áo lót màu trắng cũng nhuốm màu.

Cố Hiểu Trì quay lưng, lấy chiếc khăn lông vừa ướt ở phòng tắm lau đi những vết mực còn dính trên cơ thể.

Xương quai xanh thanh mảnh hiện ra, vai gầy mềm mại, sống lưng trắng ngần như ngọc.

Ánh nắng vàng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người cô, mang theo vẻ dịu dàng và ngọt ngào.

Thiếu nữ cầm khăn lông trắng, từng chút một lau sạch mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh vừa rồi của Cát Vĩ, ôn nhu mà tinh quái, đôi mắt mỉm cười nhìn cô.

Ngón tay cô ấy khẽ chạm lên đỉnh đầu cô, lực rất nhẹ, còn gây ngứa một chút.

Cố Hiểu Trì không hiểu sao đỏ mặt, lực tay mạnh hơn một chút lau nhanh cơ thể.

Cho đến khi mặc xong áo ngủ, mặt cô vẫn còn ửng đỏ, dấu vết vẫn chưa phai.

*******

Cố Hiểu Trì cẩn thận đem áo sơ mi và áo lót bỏ vào chậu nước, đồng thời cầm lên một chiếc áo sơ mi trắng khác còn hơi ẩm.

Cô đi tới phòng tắm, cẩn thận giặt nhẹ quần áo cùng với bột giặt, đem áo sơ mi và đai nhỏ ngâm với nước lạnh để sang một bên tính tối sẽ về giặt.

Lại mở máy sấy, thổi gió vào chiếc áo sơ mi trắng trong tay. 

Sấy đến khi áo sơ mi gần khô, nhưng vẫn còn hơi ẩm khi sờ vào, Cố Hiểu Trì vội vàng tắt máy sấy và quay trở lại ký túc xá.

Thay áo sơ mi trắng vừa khô được một nửa, cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Thời điểm đến phim trường, Cát Vĩ đang quay phim.

Hôm nay Cát Vĩ mặc sườn xám đen như mực, càng tôn lên làn da trắng như tuyết và vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô ấy.

Ánh đèn lớn chiếu rọi như mô phỏng ánh trăng trong vắt.

Cát Vĩ đắm mình trong vầng sáng đó, cánh tay trắng nõn uyển chuyển, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng quanh.

Vẻ đẹp của cô ấy tựa như một nhân vật  không thuộc về trần gian.

Cố Hiểu Trì lặng lẽ dựa vào tường, im lặng quan sát Cát Vĩ.

Diễn xuất của cô ấy quá xuất sắc, cô xem như mất hồn.

"Cắt, qua."

Cho đến khi giọng trầm ổn của Du đạo vang lên, Cố Hiểu Trì mới lấy lại tinh thần.

Cảnh này Cát Vĩ đóng chính, không có Dương San Dao cản trở nên kết thúc rất nhanh.

"Đắc ý gì chứ? Ỷ vào việc đẹp hơn người khác một chút mà tưởng bản thân diễn xuất giỏi lắm."

Một giọng nói ngọt ngào nhưng sắc bén, đầy phẫn uất vang lên.

Cố Hiểu Trì khẽ nhíu mày, quay đầu lại mới nhận ra Dương San Dao đã trang điểm xong từ lúc nào, đứng không xa phía sau lưng mình.

"Tôi ỷ vào đấy thì sao?" Giọng Cát Vĩ vang lên, mang theo chút hài hước, "Đẹp cũng là một phần năng lực của diễn viên mà, sao lại không được tự hào?"

Cô ấy đi về hướng của Dương San Dao, "Có vài người không được đẹp như tôi nên liền ghen tỵ? Có thẩm mỹ cũng làm không ra được vẻ đẹp tự nhiên như tôi đâu."

"Cô!" Dương San Dao tức giận.

Cát Vĩ nháy mắt vài cái, "Vội vàng nhìn quanh dò xét vậy, xem ra cô hiểu rõ bản thân mình rồi đúng không?"

"Ăn sushi ăn sushi."

Hàn Tinh cùng Tiểu Bình đi tới, kéo kéo Cát Vĩ một cái.

Tiểu Bình bê hộp sushi đi phát cho mọi người, trợ lý của Dương San Dao biết rõ tính khí của Cát Vĩ, không muốn gây sự, nhân cơ hội này kéo Dương San Dao qua một bên.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Hàn Tinh thì thầm mắng Cát Vĩ, "Em muốn làm gì cũng được, chị cũng không nói gì nhưng cãi nhau thì chẳng đúng chút nào."

"Ai mà quan tâm chứ, chị bớt nóng đi mà." Cát Vĩ cười khanh khách, cầm lấy tay Hàn Tinh lắc lư hai cái.

Được một cô nàng xinh đẹp dỗ dành như vậy, ai mà chịu nổi chứ.

Hàn Tinh bị Cát Vĩ trêu cũng bật cười, "Ngày nào cô ta cũng ở đây soi mói, nói xéo em à."

"Chắc là cô ta thích em rồi, chị thích không?" Cát Vĩ vừa nói vừa liếc Cố Hiểu Trì một cái.

Cố Hiểu Trì chỉ khẽ cười.

Cô hiểu Cát Vĩ đang làm vậy là để cô xem, hoặc là làm mẫu. 

Người người ta khi dễ, liền lập tức đáp trả lại, ăn miếng trả miếng, đòn trả lại đòn.

Cố Hiểu Trì lại nhớ đến Trình Lăng Phỉ với gương mặt cười xấu xa, thầm suy nghĩ trong lòng.

ChatGPT said:

Hàn Tinh nhét một hộp sushi lớn vào tay Cát Vĩ.

Cát Vĩ cúi đầu nhìn, làm nũng, "Em muốn thịt bò."

"Tổ tông của tôi ơi, em thật khó chiều."

Hàn Tinh đổi cho cô ấy một hộp khác, nhưng không nhịn được mà bật cười.

Tiểu Bình đi phân phát một vòng, tiến đến bên Cố Hiểu Trì, "Hiểu Trì em muốn ăn không?"

Cố Hiểu Trì lắc đầu.

Các phần cơm thêm, theo quy định ngầm, thường ưu tiên chuẩn bị cho diễn viên, đạo diễn và phó đạo diễn

Tiểu Bình hỏi Cố Hiểu Trì một câu khách sáo, nhưng Cố Hiểu Trì không muốn phiền người khác.

Ăn xong sushi, đoàn phim tiếp tục quay. 

Tối nay xuất diễn của Dương San Dao không nhiều, còn Cát Vĩ có vài cảnh một mình, tiến độ nhanh không ít.

Khi cùng Cát Vĩ trở lại xe, Cố Hiểu Trì cúi đầu nhìn điện thoại, khó được hôm tan làm trước mười hai giờ.

Cát Vĩ nhón tay trỏ đưa ra một túi nilon trắng từ phía sau, "Bạn nhỏ, cái này cho em."

Cố Hiểu Trì hơi nghi ngờ, nhận lấy và nhìn vào túi.

Hóa ra là hộp sushi Hàn Tinh vừa nãy đưa cho Cát Vĩ.

Cát Vĩ rõ ràng muốn đổi thành thịt bò nhưng lại không ăn.

"Chị giảm cân." Cát Vĩ ngáp, dựa vào ghế sau, "Em giúp chị xử lý đi."

Cố Hiểu Trì cầm hộp sushi, do dự.

Cát Vĩ ở ghế sau, nghiêng người lại gần Cố Hiểu Trì, khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười quyến rũ, "Còn không ăn? Chờ chị đút em hả?"

Giọng nói hạ thấp, như thì thầm bên tai, mang theo một chút ám mụi, đầy gợi cảm.

Âm thanh vang lên khẽ khàng trong xe, cũng vang vọng trong lòng Cố Hiểu Trì.

Cố Hiểu Trì cẩn thận cất hộp sushi vào túi nilon, "Em lái xe, về trường học rồi ăn."

"Ngoan." Cát Vĩ hài lòng nhắm mắt lại, giống như mọi ngày nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Hiểu Trì nắm chặt tay lái.

Chữ 'ngoan' vừa rồi như chạm vào lòng người, mang theo sự trêu đùa và sủng ái.

Có lẽ Cát Vĩ không có ý gì đặc biệt, cô ấy nói câu này chỉ như thói quen.

Cố Hiểu Trì lại cảm thấy chữ 'ngoan' này được Cát Vĩ thì thầm vào tai mình, mềm mại, nhẹ nhàng, như làn hơi thổi vào tai.

Đêm thu không nóng nhưng tai Cố Hiểu Trì không hiểu sao lại đỏ bừng.

*****

Sau khi đưa Cát Vĩ về nhà, Cố Hiểu Trì một mình quay về trường.

Cô không vội lên lầu mà ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài ở sân thể dục.

Ánh trăng tĩnh lặng, dịu dàng tỏa xuống như làn nước.

Cố Hiểu Trì chợt nhớ đến phân đoạn mà Cát Vĩ diễn tối nay, cũng là đứng dưới ánh đèn chiếu rọi như ánh trăng này.

Giống như tiên tử hạ phàm, vừa quyến rũ vừa thanh khiết.

Tựa hồ sắp hóa thành tiên bay đi.

Cố Hiểu Trì cúi đầu, từ trong túi nilon lấy ra một hộp sushi.

Giữa cái lạnh về đêm, hộp sushi vẫn còn ấm, như thể vẫn lưu lại hơi ấm từ nơi bàn tay Cát Vĩ từng cầm qua.

Cô lấy một miếng sushi bỏ vào miệng.

Hương vị thịt bò lập tức bùng nổ nơi đầu lưỡi, mềm mại, mịn màng rồi dư vị ngọt ngào dần lan tỏa.

Cố Hiểu Trì cho đến bây giờ chưa từng ăn qua món thịt bò nào ngon đến vậy.

Trong đầu Cố Hiểu Trì lại vang lên câu nói mà Cát Vĩ vừa nói trong xe, "Lúc ăn cơm ở trường, chị thấy hình như em rất thích ăn thịt bò?"

Cố Hiểu Trì chưa từng nghĩ tới, người có vẻ tùy ý, phóng khoáng như Cát Vĩ, hóa ra lại tinh tế đến vậy, vừa ngồi đối diện cùng ăn cơm vừa lặng lẽ để ý đến sở thích của cô.

Nói như vậy... hộp sushi thịt bò này vốn chẳng phải Cát Vĩ đổi sang để dành cho bản thân, mà là cố ý cho cô sao?

Cố Hiểu Trì cúi đầu, nghiêm túc nhai từng miếng, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt mềm.

Cô quả thật chưa ăn cơm tối, thế là một mình ngồi dưới ký túc xá lúc nửa đêm, ăn sạch cả hộp sushi ấy.

******

Ăn no cả bụng lẫn lòng, Cố Hiểu Trì bước vào ký túc xá.

Cô không về phòng ngay mà rẽ thẳng vào nhà tắm.

Cầm lấy áo sơ mi bên trong chậu rửa mặt, Cố Hiểu Trì khẽ cau mày.

Nước bên trong bị loang đầy mực xanh, chiếc áo sơ mi trắng và áo lót nhỏ màu trắng đã sớm bị nhuộm thành xanh nhạt.

Dù có giặt thế nào cũng không thể sạch được nữa.

Nghĩ ngợi một lát, Cố Hiểu Trì cởi chiếc sơ mi trắng đang mặc trên người.

Cô mở vòi nước, cúi xuống kỳ cọ trực tiếp dưới làn nước trong.

Mỗi đêm ở phim trường, dưới ánh sáng của hàng loạt đèn chiếu lớn, nhiệt độ bên trong luôn cao hơn bên ngoài vài độ.

Cố Hiểu Trì đứng chờ bên trong, nên áo sơ mi rất dễ bị thấm ướt mồ hôi.

Cô sợ khi ngồi chung trong không gian kín trên xe với Cát Vĩ sẽ có mùi khó chịu.

Ánh trăng bạc xuyên qua khung cửa sổ, lặng lẽ chiếu xuống nền nhà tắm.

Lúc này đã gần hai giờ sáng, mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ, ký túc xá yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Cố Hiểu Trì vặn vòi nước thật nhỏ, cầm chiếc áo lót trắng, cúi đầu, nghiêm túc giặt sạch.

Một lọn tóc dài rơi xuống, Cố Hiểu Trì khẽ đưa tay vén nó ra sau tai.

Vén tóc xong, cô bỗng khựng lại, hơi sững sờ, chợt nhớ đến khoảnh khắc mình từng vén tóc cho Cát Vĩ.

Cố Hiểu Trì hé miêng, mở máy sấy thổi qua thổi lại từng luồng gió vào tay áo sơ mi.

Bây giờ cô chỉ còn lại duy nhất chiếc sơ mi trắng này, muốn mặc tiếp, nhất định phải giặt sạch rồi hong khô ngay, mới có thể dùng lại.

Tiền dư ra đều gửi cho bà nội làm phí sinh hoạt, phần còn lại gửi tiết kiệm, muốn mua thêm áo sơ mi mới, chắc còn phải chờ một thời gian nữa.

Tiếng ù ù của máy sấy tóc vang đều, tạm thời át đi những âm thanh ồn ào như núi gào biển thét trong lòng Cố Hiểu Trì.

Bóng dáng mảnh mai của thiếu nữ in lên nền gạch, bị ánh trăng kéo dài thật xa.

********

Hôm sau, Cố Hiểu Trì thức dậy rất sớm.

Không muốn chạm mặt Trình Lăng Phỉ và mấy người kia, Cố Hiểu Trì đến căn tin sớm hơn thường lệ, vừa kịp ngồi xuống ăn xong một cái bánh bao.

Mặc dù Cát Vĩ bảo cô phải mạnh mẽ đáp trả khi bị Trình Lăng Phỉ bắt nạt, nhưng tính cách cô từ nhỏ đã trầm lặng, không thích gây chuyện.

Nhịn một chút, cũng coi như vượt qua rồi.

Buổi sáng là tiết vẽ màu, Cố Hiểu Trì đến phòng học sớm nhất, rót một ly nước trong, nhẹ nhàng khuấy, rửa sạch cọ vẽ của mình.

Từng nhóm bạn học lần lượt bước vào phòng.

Trình Lăng Phỉ và đám bạn đi rất trễ, có lẽ vì hôm qua bị Cát Vĩ đối xử như thế nên buổi tối lăn lộn mãi đến khuya mới ngủ được.

Cố Hiểu Trì cố tình lờ Trình Lăng Phỉ đi, nhưng cô ta rõ ràng chẳng hề có ý định bỏ qua cho cô.

Người còn chưa bước vào phòng học, giọng nói đã vang lên trước.

Bề ngoài thì là nói chuyện riêng với Trần Kỳ và Chu Ninh nhưng giọng nói thì đủ lớn để cả lớp đều nghe thấy.

"Cố Hiểu Trì dùng điện thoại, dụng cụ vẽ toàn đồ đắt tiền như thế, chẳng lẽ chỉ dựa vào làm tài xế mà mua nổi sao? Chắc chắn còn làm chuyện gì không đàng hoàng, chỉ là thầy Vương không biết thôi."

Cố Hiểu Trì mím môi, cúi đầu tiếp tục rửa sạch cọ vẽ của mình.

Trình Lăng Phỉ cùng Trần Kỳ, Chu Ninh ngồi xuống, vừa lấy đồ vẽ ra vừa châm chọc tiếp, "Còn cái cô Cát Vĩ kia nữa, đại minh tinh gì chứ, cũngchỉ  là thứ chẳng ra gì mà thôi."

Cố Hiểu Trì ngẩng đầu lên.

Trình Lăng Phỉ vẫn chưa dừng lại, "Trước đó còn cùng cái cô người mẫu Kiều Vũ xào CP, nam nữ đều không tha, đời sống cá nhân thì loạn hết cả lên."

Một cái bóng bất ngờ phủ xuống bảng vẽ của Trình Lăng Phỉ.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt.

Trước mặt cô ta là Cố Hiểu Trì, gương mặt lạnh lùng, đứng thẳng tắp.

Từ khi nhập học đến nay, các nữ sinh đều thích bắt nạt Cố Hiểu Trì, và Trình Lăng Phỉ cũng không ngoại lệ. Không biết cô ta đã từng buông ra bao nhiêu lời khó nghe, gây ra bao nhiêu chuyện khó xử cho Cố Hiểu Trì.

Thế nhưng Cố Hiểu Trì cho đến bây giờ chưa từng đối đầu trực diện với cô ta. Vì thế Trình Lăng Phỉ luôn cho rằng Cố Hiểu Trì là quả hồng mềm, càng bắt nạt thì càng dễ lấn tới.

Không ngờ hôm nay, Cố Hiểu Trì lại chủ động bước tới trước mặt cô ta.

Trình Lăng Phỉ cau mày, "Cậu muốn làm... A!"

Trình Lăng Phỉ còn chưa kịp nói hết câu, Cố Hiểu Trì đã hất thẳng ly nước trong tay vào mặt cô ta.

Đó chính là ly nước mà Cố Hiểu Trì vừa dùng để rửa cọ vẽ.

Cả lớp đều sững sờ, không gian im lặng đến nghẹt thở.

Cố Hiểu Trì lạnh lùng nói, "Nếu cái miệng của cậu không sạch sẽ, thì để tôi rửa giúp một lần."

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

10/10/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...