[BHTT - Edit] Bắt Nàng Làm Phản Diện, Xấu Tính Không Nổi Làm Sao Đây
Chương 10
Ra khỏi khách sạn, Mục Sương đã bình tĩnh lại, cũng sẽ không cảm thấy hối hận về quyết định vừa rồi."Thời tiết nóng như thế này, chị Sương muốn ăn gì cứ để em đi mua là được rồi, chị vừa rơi xuống nước, nên về nghỉ ngơi thì hơn." Trợ lý khẽ nói, "Vả lại, nếu bị rám nắng thì không tốt đâu."Mục Sương kéo nhẹ vành mũ, lại liếc nhìn áo chống nắng trên người: "Sẽ không bị đen da."Nữ diễn viên đi ra ngoài, việc chống nắng đương nhiên phải được thực hiện chu đáo."Vậy được rồi." Trợ lý cũng không ép buộc, dù sao lần nay cũng may mà có Khương tiểu thư, khi ấy nguy hiểm như vậy, chị Sương lúc rơi xuống cũng không thể phản ứng kịp, nếu không có Khương tiểu thư, có khi sẽ trực tiếp bị nước cuốn trôi xuống dưới, cái hồ phía dưới nước cũng không sâu, nhưng dòng nước lại xiết, còn có đá ngầm, nghĩ thôi là đã thấy sợ rồi."Không biết đạo diễn Lý bên kia điều tra đến đâu rồi, dây cáp rốt cuộc là gặp sự cố, hay còn có nguyên nhân nào khác."Biểu cảm trên gương mặt Mục Sương lạnh đi mấy phần, cô cũng không biết, nhưng trực giác của cô cho rằng đây không phải là tai nạn. Bất kể là loại nào, trong đoàn phim đều sẽ mặc định là tai nạn, những người có liên quan đều không thể trốn tránh trách nhiệm."Hình như Khương tiểu thư cũng rất tốt bụng, không đáng sợ giống như trong lời đồn." Trợ lý lại nói, đặc biệt là qua những lần tiếp xúc gần đây, nhị tiểu thư nhà họ Khương thực sự là người rất dễ gần.Mục Sương không đáp lại, ánh mắt chuyển sang đường phố của trấn nhỏ, tìm kiếm món ăn mà Khương Phù đã chỉ đích danh muốn ăn.Trong khách sạn, Khương Phù đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm.[Thì ra cô Mục cũng thích ta, chị ấy giấu kỹ thật, ngay cả ta cũng không phát hiện ra.][Quả nhiên là diễn viên, diễn xuất giỏi thật.]Khương Phù nằm sấp trên giường, lướt điện thoại, nhớ lại cảnh tượng khi đó, trên mặt là nụ cười tủm tỉm: [Cô Mục đã nghiêm túc lại còn chủ động, thích chết đi được.][May mà không nghe ngươi xúi dại gượng ép bẻ cong, từ từ đối xử tốt với chị ấy, vẫn có hiệu quả hơn.][Hệ thống, ngươi còn ở đó không?]Hệ thống: [Vẫn còn đây, không dễ dàng biến mất thế đâu.]Vừa trò chuyện, Khương Phù lại ngáp một cái, dựa vào gối ngủ thiếp đi.Mục Sương mang theo đồ ăn trở về, đã thấy người nằm ở đó đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, cô đặt đồ lên bàn, không tự chủ được mà lấy điện thoại ra chụp một tấm Khương Phù đang ngủ. Nhìn ảnh trong điện thoại, cô đột nhiên có đôi phần hiểu được tâm tình của Khương Phù khi chụp cô.Xinh đẹp, rất ngoan."Phù Phù."Trong mơ hồ Khương Phù cảm thấy có người đang gọi nàng, bất chợt mở mắt, đã nhìn thấy Mục Sương đang ngồi cạnh giường lại còn ghé sát vào gương mặt nàng, vẫn còn chút ngái ngủ, tưởng rằng đây là giấc mộng đẹp, vươn tay ôm lấy cổ Mục Sương, kéo cô về phía mình, sau đó lật người đè cô xuống."Cô Mục, sao chị lại chạy vào giấc mơ của em rồi, nếu đã như vậy, em sẽ không ngại đâu."Mục Sương cứ thế nằm đó, đưa tay véo má Khương Phù một cái, từ rất sớm đã muốn làm như thế rồi, không ngờ lại thật sự có thể thực hiện được: "Nhị tiểu thư nhà họ Khương ơi, em muốn không ngại cái gì đây?""Đương nhiên là hôn chị." Khương Phù nói là làm, khi cúi người hôn xuống, nàng đã tỉnh táo lại cũng nhận ra đây không phải là mơ, người bị nàng đè xuống thật sự là cô Mục.Tin tốt là, trước đó hai người đã nói là sẽ ở bên nhau, hôn một cái thì có làm sao."Ăn chút đi, để thêm chút nữa sẽ nguội mất." Mục Sương lại véo má Khương Phù thêm cái nữa, phúng phính, quả nhiên là đáng yêu.Khương Phù lại không có ý định đứng dậy, ghé sát bên tai Mục Sương hỏi: "Cô Mục, vừa rồi chị gọi em là gì ấy nhỉ?" Nàng loáng thoáng nghe thấy, nhưng lại không nghe rõ."Phù Phù.""Sau này cô Mục cứ gọi em như thế nhé." Khương Phù hài lòng, xoay người đứng dậy, tiện thể kéo Mục Sương đứng lên."Được.""Là xưng hô của mình chị sao?" Mục Sương hỏi, những người quen của Khương Phù đều gọi nàng là Tiểu Phù, chưa từng nghe ai gọi nàng là Phù Phù. Cô đã nghĩ đến điều này, vậy nên vừa rồi mới gọi em ấy như vậy.Khương Phù đã ngồi vào bàn, nghe hỏi liền cười đáp: "Đúng vậy."Ngoại trừ cô Mục ra sẽ không có ai gọi nàng như thế đâu, mà sau này nếu có người muốn gọi như vậy, nàng sẽ bảo đối phương không được gọi như thế, đó là cách gọi của mỗi mình cô Mục thôi.Nụ cười trên mặt Mục Sương càng tươi hơn, bất kể mối tình này có thể kéo dài đến bao lâu, cô đều hy vọng đây sẽ là một kỷ niệm đẹp. Mối tình này có thể kéo dài bao lâu, còn phải xem Phù Phù có thể thích cô được đến khi nào.Nhìn người đang ăn, cô vứt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ, không nghĩ thêm gì khác."Cô Mục có muốn ăn không?"Mục Sương lắc đầu: "Chị không đói, thời gian này không được ăn quá nhiều."Khương Phù cũng không ép, Mục Sương tự có chừng mực, nếu bởi lời khuyên của nàng mà lên cân rồi ảnh hưởng đến sự nghiệp, thì không tốt chút nào.Ăn uống no nê, Khương Phù cuộn mình trên ghế sofa chơi điện thoại, Mục Sương ở bên cạnh bầu bạn, nhưng tay cô thì vẫn cầm kịch bản mà lật xem.Khương Phù nhớ tới vụ việc đứt dây cáp, lòng nàng có chút một nghi ngờ, liệu chuyện lần này có liên quan đến Thẩm Thiên La hay không, mà nếu thật sự là do đối phương làm, đã dám hành động như vậy, e rằng không dễ tìm được bằng chứng. Điều Thẩm Thiên La giỏi nhất là lợi dụng người khác, người bị lợi dụng lại còn giúp cô ta đếm tiền.Còn đang nghĩ ngợi, điện thoại của đạo diễn Lý Hành Phong đã gọi đến."Điều tra ra chưa?" Khương Phù hỏi."Là một nhân viên của tổ đạo cụ." Giọng điệu của Lý Hành Phong không được tốt lắm, "Đã báo cảnh sát rồi."Chuyện như này Lý Hành Phong không muốn báo cảnh sát chút nào, tốt nhất là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, gây nên ảnh hưởng lớn thì không hay. Nhưng nhị tiểu thư nhà họ Khương ở đây, đối phương rõ ràng rất coi trọng, hắn đành phải dùng thái độ nghiêm túc nhất để xử lý."Nhân viên ấy có nói gì không?" Khương Phù hỏi."Tên này nghiện cờ bạc, lại nợ một khoản lớn, nhận tiền làm việc, còn nói người chuyển tiền là tài khoản ở nước ngoài, không biết đó là ai." Lý Hành Phong trả lời.Ý tứ là, người đã ra tay này không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng muốn điều tra ra người giật dây đằng sau thì rất khó.Càng như vậy, Khương Phù lại càng nghi ngờ Thẩm Thiên La.Thẩm Thiên La lòng dạ cực kỳ độc ác, sau Mục Sương, đã lợi dụng nguyên chủ hãm hại không ít nữ nghệ sĩ, đến lúc nguyên chủ sụp đổ, mới điều tra ra Thẩm Thiên La cũng sắp đặt không ít chuyện hãm hại các nữ nghệ sĩ khác.[Hệ thống, ngươi có bằng chứng không?][Ngươi đừng nói với ta là ngươi đang xem ta như một công cụ sử dụng miễn phí đó nha?]Khương Phù: [Ta tưởng những thứ này đối với ngươi mà nói là chuyện nhỏ, hệ thống, nếu ngươi có thể cho ta chút thông tin, ta sẽ cảm ơn ngươi.]Hệ thống cười mỉa: [Mặc kệ là tin nhắn, hay lịch sử chuyển tiền, mặt ngoài đều không có nửa xu nào liên quan đến Thẩm Thiên La, hiểu chưa?][Ý ngươi là Thẩm Thiên La, đúng không?]Hệ thống hừ một tiếng, xem như thừa nhận.Khương Phù trầm ngâm, đang định gọi điện cho tổng giám đốc của một công ty giải trí nào đó thuộc tập đoàn nhà họ Khương, cửa phòng đã truyền đến tiếng gõ.Nàng dừng động tác, Mục Sương đặt kịch bản xuống đi mở cửa, người đứng ngoài cửa là Thẩm Thiên La.Thẩm Thiên La thấy Mục Sương ở đây, cũng không thấy bất ngờ, chỉ là Mục Sương thế mà không gặp phải chấn thương gì, cô ta có chút tiếc nuối: "Cô Mục cũng ở đây chăm sóc Tiểu Phù à? Giờ này Tiểu Phù đã dậy chưa?"Mục Sương tránh qua: "Đã dậy rồi.""Tiểu Phù, cậu không sao chứ?"Khương Phù lắc đầu: "Không sao, nghe nói là có người giật dây nhân viên của tổ đạo cụ làm?""Đúng là như thế, cụ thể là ai thì còn phải chờ cảnh sát điều tra." Từ vẻ mặt của Thẩm Thiên La, quả thật không nhìn ra chút sơ hở nào.Nhận thấy sự thờ ơ của Khương Phù, Thẩm Thiên La không vui trong lòng, nhưng cũng không có nán lại lâu, cô ta liếc nhìn Mục Sương đang ngồi bên cạnh đọc kịch bản, lòng thắt lại. Rất nhanh lại cười tươi rói, Khương Chỉ sao lại có thể dung thứ cho một diễn viên làm Khương Phù bị thương?Thẩm Thiên La vừa rời đi, Khương Phù liền nhận được điện thoại của Khương Chỉ."Tiểu Phù, nghe nói em vì cứu một nữ diễn viên mà bị thương?" Khương Chỉ hỏi, giọng điệu ngập tràn sự lo lắng, nhưng không nghe ra sự tức giận nào.Khương Phù uể oải nhìn trần nhà: "Chị à, Thẩm Thiên La nói như vậy với chị sao?""Ừ." Khương Chỉ thừa nhận, "Đã xảy ra chuyện gì?"Dù cho không đọc những tin nhắn đó, Thẩm Thiên La cũng khó lòng dắt mũi được Khương Chỉ, chị gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của em gái mà thôi.Mục Sương ở bên cạnh nghe thấy cách xưng hô này, cả người đều căng thẳng.Khương Phù nhận thấy, nhích đến gần rồi nắm lấy tay Mục Sương, trong nháy mắt tay hai người mười ngón đan chặt, động tác này khiến tim Mục Sương đập dồn dập không ngừng, mà cô cũng không có ý định giằng ra.Cô dùng tay khác cầm kịch bản lên, khóe môi hơi cong.------------Update: 29.10.2025