[BHTT - Edit] Bắt Nàng Làm Phản Diện, Xấu Tính Không Nổi Làm Sao Đây

Chương 11



"Thì ra là như vậy."

Nghe Khương Phù nói xong, Khương Chỉ hiểu ra.

Dù không muốn em gái mình mạo hiểm, nhưng nếu ở khoảng cách gần, phản ứng theo bản năng đi cứu người là chuyện bình thường. Tuy chị vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng khi thấy Khương Phù nói lần này là do nhân viên tổ đạo cụ bị người khác giật dây giở trò với dây cáp, người đứng sau vẫn chưa điều tra ra, sự chú ý của chị liền bị dời đi.

Cũng như Khương Phù, chị ngay lập tức nghi ngờ Thẩm Thiên La.

Nhiều ngày trôi qua, trong tay chị ngày càng có nhiều tài liệu về nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm và Thẩm Nguyên Tinh có không ít điểm yếu, nhưng Thẩm Thiên La lại tương đối trong sạch. Thứ nhất là người này không có dây dưa tình cảm với ai, đến nay vẫn chưa từng yêu đương, nhưng cũng không ít người theo đuổi, thứ hai là chưa từng làm chuyện gì mờ ám, coi như không khiến cho ai ai cũng thích, song những người từng tiếp xúc với Thẩm Thiên La đều có ấn tượng tốt về cô ta. Ngay cả các bài marketing đều là do công ty sắp xếp, trong sạch đến không tưởng. Mà chính bởi vậy, cô ta càng đáng nghi.

Dựa trên cảm nhận của chị về Thẩm Thiên La, người này giấu diếm không ít tâm tư.

"Bên anh em nhà họ Thẩm, về sau sẽ không hỗ trợ bọn họ nữa, muốn gì thì tự đi mà giành lấy, em thấy sao?" Khương Chỉ hỏi.

Một khi đã xác định được chuyện khi ấy là do nhà họ Thẩm sắp đặt, đừng nói là hỗ trợ, có khi chị còn ra tay chèn ép nữa là đằng khác.

Chị có thể một tay nâng đỡ nhà họ Thẩm đi lên, thì cũng có khả năng khiến cho nhà họ Thẩm trở về vị trí ban đầu, thậm chí còn có thể thảm hơn nữa kìa.

Khương Phù nói: "Đương nhiên rồi, em vốn đã định gọi điện thoại cho bên kia để chào hỏi rồi, chị cứ xem xét mà xử lý, em cũng không ngây thơ đến mức chịu thiệt như vậy đâu."

"Lần sau đừng bốc đồng như vậy, mang thêm mấy người đi theo, cần làm gì thì còn thể sắp xếp người bên cạnh đi làm..." Khương Chỉ lải nhải một hồi, cuối cùng mới chịu kết thúc cuộc gọi này.

Khương Phù mỗi lời đều đáp lại, nhưng sau này gặp phải những chuyện tương tự, thì ai có thể nghĩ nhiều được như thế.

Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn cô Mục gặp nguy hiểm mà không làm gì.

Khương Chỉ cúp điện thoại mới chợt nhận ra, với hiểu biết của chị về Tiểu Phù, thực sự là không cần thiết phải nhảy xuống nước chỉ để cứu một nữ diễn viên? Tuy Tiểu Phù là em gái của chị, nhưng mà nói thật thì em ấy dường như không phải người chính trực đến thế? Song chị cũng không nghĩ nhiều.

Khương Chỉ bấm số nội bộ, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nữ, nghiêm túc lại chính chắn: "Tổng giám đốc Khương."

"Bí thư Thôi, đến văn phòng tôi một chuyến."

"Vâng, đến ngay." Thôi Nhu đợi Khương Chỉ cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy đi đến văn phòng tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc Khương, có gì căn dặn sao?"

Khương Chỉ hỏi: "Chuyện đó điều tra đến đâu rồi?"

Thôi Nhu hiểu ngay, đây là muốn nói về việc tư, bí thư Thôi vốn luôn hoàn thành chu đáo mọi việc không khỏi nhíu mày: "Chuyện này đã qua rất lâu rồi, e là ngoài những người tham dự vào chuyện này ra, thì rất khó tìm được bằng chứng liên quan."

"Có bằng chứng hay không không quan trọng, chỉ cần xác nhận được là có chuyện như thế hay không thôi, cô có cách nào không?" Khương Chỉ không quan tâm có bằng chứng hay không, có rất nhiều cách để chỉnh đốn nhà họ Thẩm, chuyện chị quan tâm chỉ có mỗi việc liệu năm đó Thẩm Thiên Tinh cứu em gái chị có phải do nhà họ Thẩm sắp đặt hay không, tránh cho hiểu lầm mà tính sổ sai người. Dù chị cũng chẳng phải người tốt lành gì cho cam, nhưng cũng chẳng phải loại người sẽ làm ra chuyện tổn thương người vô tội.

Ảnh tin nhắn mà Tiểu Phù cho chỉ đề cập đến chuyện đó, lại không nói cụ thể, vậy nên khi chưa thể xác định chị không thể tùy tiện mà ra tay được.

"Có một cách." Thôi Nhu nghĩ một hồi rồi nói, thấy Khương Chỉ ra hiệu tiếp tục, nàng ghé sát, "Cho người giả vờ biết rõ mọi chuyện rồi đi tống tiền đương sự, xem đối phương phản ứng thế nào là được."

Khương Chỉ cười nói: "Được, cô đi làm đi."

"Đúng rồi, tìm Thẩm Nguyên Tinh đi, hắn ngu hơn, Thẩm Thiên La không dễ bị lừa vậy đâu."

"Vâng, tổng giám đốc Khương." Thôi Nhu đáp, thấy Khương Chỉ hài lòng, lòng cũng vui vẻ không kém, sau đó bổ sung một câu, "Tôi cũng nghĩ vậy." Sau đó, nàng rời khỏi văn phòng.

Khương Phù và Mục Sương ở trong phòng với nhau cả một buổi chiều, Khương Phù thì chơi điện thoại, còn Mục Sương lại đọc kịch bản, nhìn qua thế mà lại vô cùng hòa hợp.

Thấy thời gian ăn tối đã đến, Mục Sương đặt kịch bản xuống: "Cùng ra ngoài ăn, hay chị mang về giúp em?"

"Cùng nhau đi đi." Khương Phù nhanh chóng đứng dậy, đến trước gương chuẩn bị làm tóc, Mục Sương đã đi đến sau lưng nàng.

"Chị giúp em." Mục Sương cầm lấy chiếc lược, không đợi Khương Phù đáp lời.

Khương Phù đã ngồi xuống, chuyện tốt như này sao có thể từ chối cơ chứ?

Mục Sương rất nhanh đã búi xong tóc cho Khương Phù, đừng bao giờ xem thường năng lực của nữ minh tinh, tóc búi tròn này búi rất đẹp.

Khương Phù đứng trước gương soi, còn tự sướng một tấm.

Nói thật sau khi nàng tiếp nhận thân phận này, nàng đã chụp rất nhiều ảnh của cô Mục, đây là lần đầu tiên nàng tự sướng. Nàng giơ ngón cái về phía gương, còn chụp cả tay đang cầm lược của Mục Sương vào ảnh, rồi nhanh chóng đăng một bài lên vòng bạn bè: Búi tóc tròn này rất đẹp. [Ảnh]

Mục Sương nhìn thấy, âm thầm cầm điện thoại ra thả một cái like.

Nhất là khi thấy được trong ảnh có bàn tay của cô, nét cười trong mắt làm sao cũng không che giấu được.

Sau đó nàng ngồi trước gương, từ từ chải tóc, đưa mắt liếc nhìn Khương Phù đang nghịch điện thoại, động tác ngày càng chậm.

Khương Phù rời mắt khỏi điện thoại, nhìn thấy Mục Sương đang chải tóc, nhanh chóng đặt điện thoại sang một bên, chạy vội đến, giành lấy lược trong tay Mục Sương: "Cô Mục, để em giúp chị."

Vốn Mục Sương cảm thấy có chút vắng vẻ, tâm trạng đã lập tức tốt lên, khẽ đáp lại: "Được." Trong giọng nói tràn đầy niềm vui và sự mãn nguyện, cô nhìn thiếu nữ đang chải tóc cho mình qua gương, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng, sau đó lấy ra điện thoại chụp một tấm qua gương.

"Nếu cô Mục muốn chụp ảnh, chúng ta có thể tạo dáng trước, như vậy sẽ đẹp hơn." Khương Phù cúi người, cọ đầu vào vai Mục Sương, "Giống như thế này nè, ảnh chụp xong còn có thể đặt làm hình nền nữa."

"Vậy thì chụp một tấm có thể dùng làm hình nền đi." Mục Sương lập tức tiếp lời, như là sợ Khương Phù đổi ý vậy.

Sau đó hai người ở trước gương chụp mất nửa giờ, chọn tấm ưng ý nhất đặt làm hình nền. Đặt biệt là khi thấy Khương Phù cũng đã đổi hình nền thành ảnh của hai người, Mục Sương cảm thấy bản thân được lấp đầy bởi một thứ gọi là tình yêu, rất muốn thế giới dừng lại ngay lúc này.

May mắn là Khương Phù không nghe thấy lời này.

Nàng thật sự đã trải nghiệm cảm giác thế giới này tĩnh lặng như thế nào.

Bước ra khỏi phòng, Mục Sương nhìn điện thoại, sau đó tắt màn hình.

Hai người ăn cơm xong, cũng không đi dạo nhiều trên thị trấn, thị trấn nhỏ hẻo lánh không có chợ đêm, trời tối đi dạo bên ngoài lại không an toàn.

Khi mỗi người tự mình trở về phòng nằm xuống, Mục Sương vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có phần huyễn hoặc.

Cho đến sáng  hôm sau khi thấy Khương Phù cầm lược đến tìm cô búi tóc cho, cô mới thật sự tin rằng đây không phải là mơ, mà là thật.

"Cô Mục búi tóc quả nhiên rất đẹp." Khương Phù khen ngợi, trước đây nàng tự mình búi, vẫn không đẹp bằng Mục Sương búi cho.

Nghe những lời này Mục Sương rất vui, cũng đưa lược cho Khương Phù.

Lát nữa còn phải tạo kiểu, nên chỉ cần chải tóc đơn giản, rồi búi lên là được.

Ăn sáng xong, hai người đến địa điểm quay.

Thẩm Thiên La thấy hai người thân thiết, liền chào hỏi. Những người khác thấy cô ta vẫn thoải mái, cũng không giống như đã cạch mặt với cô ta, vậy nên không dám có ánh mắt khác thường nữa. Cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khi ở riêng Khương Phù có còn thân thiết với cô ta hay không không quan trọng, chỉ cần không cạch mặt nhau, cô ta sẽ không gặp phải tình cảnh rắc rối gì.

Cô ta nhìn chằm chằm Mục Sương, khi Khương Chỉ biết vì đối phương mà Khương Phù bị thương, chắc chắn sẽ có ý kiến.

Hơn nữa, cô ta còn chuẩn bị cho Mục Sương một món quà lớn.

Sự chú ý của Khương Phù cứ đơn giản bị đối phương cướp đi như vậy, cô ta làm sao lại cam tâm.

Mục Sương, cứ chờ xem.

Mục Sương phát giác được một luồng ác ý, quay đầu lại thì thấy là Thẩm Thiên La, liền nhanh chóng dời mắt, là người này thì cũng không có gì lạ.

Hôm nay quay phim rất thuận lợi, mọi người tan làm trở về khách sạn, khi xe của Mục Sương dừng bên ngoài khách sạn, đột ngột có một nhóm người xông tới chặn lại.

Khi nhìn thấy gương mặt của những người này, sắc mặt Mục Sương hỏi đổi, nhưng cũng không hoảng loạn. Ánh mắt của nàng lạnh xuống, cái gì đến cũng phải đến.

"Con nhỏ chết tiệt này, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!" Lưu Hoa Anh mặt mày dữ tợn xông đến muốn tát vào mặt Mục Sương, nhưng bị vệ sĩ của Khương Phù chặn lại, không cách nào đến gần. Lúc này, một cặp cha con xông đến, nhưng vẫn bị vệ sĩ chặn lại.

Những vệ sĩ này đến vào sáng nay, tổng cộng tám người.

Lưu Hoa Anh không thể làm gì được, liền ngồi phịch xuống đất khóc lớn.

"Cô Mục, đi thôi." Khương Phù thấy mặt mày Mục Sương vẫn bình tĩnh, có chút yên tâm. Ba người kia muốn lại gần cũng không được, đều bị vệ sĩ ghìm chặt.

Mục Sương cũng không nhiều lời với những người này, đoán chừng sự xuất hiện của bọn họ cũng không đơn giản, cô đã sớm chuẩn bị cho ngày này.

Cô nắm chặt tay Khương Phù, vượt ngoài mong đợi là, khi ngày này đến người nàng yêu đã ở bên cạnh, còn bảo vệ cô, mang đến cho cô thật nhiều dũng khí.

------------

Update: 2.11.2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...