[BHTT - Edit] Bắt Nàng Làm Phản Diện, Xấu Tính Không Nổi Làm Sao Đây

Chương 9



Khương Phù bảo những người đi cùng, đem đồ mang theo chia cho người của đoàn phim, còn nàng thì mang trái cây đã cắt nhỏ ướp đá đến trước mặt Mục Sương.

"Cô Mục, ăn trái cây đi." Khương Phù cười đưa đồ cho Mục Sương, "Đều là mới cắt hết á, còn thêm đá vào nữa, rất mát lạnh."

"Cảm ơn." Mục Sương lặng lẽ nhận lấy, cô nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt Khương Phù, có một sự thôi thúc muốn giúp nàng lau đi, vội vàng nhét một viên đá vào miệng để mình tỉnh táo lại, lau thì chắc chắn không thể giúp được, như vậy quá kỳ cục, cô đưa đến một hộp khăn giấy, "Thời tiết nóng như vậy, sao Khương tiểu thư lại đến vào lúc này?"

Đây không phải là chỗ đối phương nên đến.

Đây cũng không phải khu du lịch đang phát triển hay gì, điều kiện không tốt chút nào.

Trong núi có nước, thật ra ở chỗ râm mát thì cũng không đến nỗi nóng, nhưng vẫn phải đi bộ một đoạn ngắn mới đến được nơi quay ngoại cảnh này, đi trên đường thì vẫn khá nực.

Khương Phù rút khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, sau đó lại ăn một viên đá, quạt ở bên cạnh thổi về phía nàng, lập tức cảm thấy mát mẻ. Nàng ngắm nhìn phong cảnh dưới núi, mọi thứ bên ở dưới đều rất nhỏ bé.

"Chưa từng đến những nơi như thế này, đến trải nghiệm một lần."

Mục Sương đang ăn hoa quả nghe vậy thì sững người, gần đây tương tác giữa Khương Phù và Thẩm Thiên La thực sự đã không còn nhiều, đều là Thẩm Thiên La đến chào hỏi, Khương Phù thì hờ hững. Ai cũng có thể nhìn ra, hai người họ không còn thân thiết như trước. Bọn họ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, lại càng không dám hỏi nhiều.

Ngoài ra, có không ít người trong đoàn bắt đầu có thái độ mang theo mấy phần nịnh bợ hơn trước đối với cô, trong lòng Mục Sương biết rõ nguyên nhân. Gần đây Khương Phù đến đoàn phim đều là để tìm cô, căn bản không thèm che giấu, đây chính là tính cách của nhị tiểu thư nhà họ Khương, làm cái gì cũng thuận theo bản tâm. Có thể bọn hắn cảm thấy, cô đã thay thế vị trí của Thẩm Thiên La trong lòng Khương Phù?

Nhưng điều cô hiểu rõ là, Khương Phù thích gương mặt này của cô.

Khi ở đoàn phim, đối phương chưa bao giờ che giấu việc quay chụp cô.

Người bình thường sẽ không suy nghĩ nhiều gì, việc con gái chụp ảnh nhau chỉ là những điều quá đỗi bình thường, nhưng cô rõ ràng có thể cảm nhận được Khương Phù chụp ảnh cô không phải kiểu chụp ảnh giữa bạn bè.

Đối phương nhìn giống như đang ở đoàn phim chơi bời, nhưng khắp nơi đều dành cho cô sự chăm sóc. Nàng vốn chính là hình mẫu lý tưởng của cô, bây giờ còn đối xử với cô như vậy, lòng cô không rung động mới là lạ đó. Tuy nhiên còn có một Thẩm Nguyên Tinh ở đó, cô không thể đoán được nhị tiểu thư nhà họ Khương rốt cuộc là muốn thử cảm giác mới mẻ, hay là muốn nuôi thêm một người tình, nên cứ thế giả vờ không biết.

Đối phương không bày tỏ gì, cô cũng không tiện nói gì đó. Chẳng thể cứ thế mà nói, giữa chúng ta là không thể nào sao? Hoặc là bảo đối phương phải làm như thế nào.

Nghĩ thôi cũng đã thấy không thực tế rồi.

Bộ phim này sắp đóng máy, Mục Sương trong lòng không khỏi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm, lại phảng phất có chút không nỡ, nhưng dù không nỡ cũng phải nỡ.

Cô lại hy vọng nhị tiểu thư nhà họ Khương có thể nói rõ mọi chuyện, đối phương chính xác là có ý gì, sớm tuyên cho cô một bản án tử.

"Có chút mệt à?" Khương Phù thấy Mục Sương đang ngẩn người, nghe nói quay ngoại cảnh có nhiều cảnh đánh nhau, còn phải treo trên dây cáp, lại còn phải quay ở trên vách đá, cho dù an toàn được đảm bảo, thì vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Nếu quá mệt, việc thực hiện những cảnh quay này sẽ càng không tốt, Khương Phù có phần lo lắng.

Mục Sương lắc đầu, trên mặt khẽ nở nụ cười: "Hiếm khi được nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, ngẩn ngơ một chút cũng là điều bình thường mà? Tiện thể suy ngẫm về kịch bản."

Khương Phù như chợt hiểu ra, Mục Sương đúng là một con người sống vì nghề diễn.

Với tài năng của đối phương, nếu giữa đường không xuất hiện sai lầm gì, ở trong giới sẽ gặt hái được vô số thành tựu.

Việc quay phim lại bắt đầu, Khương Phù không có ngồi ở khu nghỉ ngơi, mà lại cầm điện thoại đi khắp nơi tìm và căn chỉnh góc để chụp hình Mục Sương. Nàng cảm thấy Mục Sương dù chụp như thế nào thì vẫn đẹp, so với lúc Mục Sương ngủ say, thì khi Mục Sương đang làm việc càng sinh động hơn.

[Đợi đến tiệc đóng máy lần này, ta nhất định phải thăm dò xem chị ấy thích nam hay nữ. Rồi lúc đó lại chơi Truth or Dare, thử một lần sẽ biết ngay.]

[Đã lâu như vậy rồi, chị ấy cũng không bài xích ta, chắc chắn sẽ không dọa chị ấy sợ.] Khương Phù ở trong lòng nói rõ ràng kế hoạch của mình cho hệ thống, loại chuyện này cũng không tiện để thảo luận với người khác.

[Sao ngươi không nói gì?]

[Ta còn tưởng ngươi sẽ chế nhạo ta một hồi chứ?] Khương Phù có chút ngạc nhiên, bình thường gặp chuyện, không phải hệ thống thường thích nói bóng nói gió sao?

Hệ thống vẫn không lên tiếng, chỉ một mực nhìn độ thiện cảm của Mục Sương đối với Khương Phù mà không nói gì, rõ ràng là đã vượt quá độ thiện cảm dành cho bạn tốt.

Không hiểu được, càng không rõ, không phải Mục Sương nên sợ hãi Khương Phù sao? Sao độ thiện cảm lại cao đến như vậy?

[Hệ thống? Ngươi chết rồi à?]

Giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi của hệ thống vang lên: [Đây, không dễ chết như vậy đâu.]

Khương Phù: [Ồ.]

Cảnh quay kế tiếp là cảnh đánh nhau trên thác nước, thời gian chuẩn bị khá lâu, dù sao cảnh này trông thực sự có phần nguy hiểm. Sau khi chuẩn bị xong, Khương Phù đã ở dưới thác nước, nàng cảm thấy chụp ở dưới thác nước chắc chắn sẽ rất đẹp.

Quả nhiên, khi Mục Sương bắt đầu hành động, mỗi bức ảnh Khương Phù chụp đều có thể đặt làm hình nền, nhưng vẫn cần phải chỉnh sửa một chút, xóa đám người lộn xộn xung quanh đi và cả dây cáp nữa.

Lần này, là Mục Sương lấy một đánh hai, đối thủ chính là nam nữ chính.

Thân thể của mấy người theo sự điều khiển của dây cáp, lúc lên lúc xuống, lúc lại xoay tròn, khi thì dùng vũ khí trong tay làm nước bắn lên. Mỗi một động tác, Mục Sương đều hoàn thành một cách hoàn hảo.

Có thể nhìn thấy rõ ràng Thẩm Thiên La và nam chính kia kém hơn rất nhiều, thậm chí là một số động tác đối với hai người kia mà nói là cực kỳ khó, chỉ có thể dùng diễn viên đóng thế.

Dù cho Thẩm Thiên La có không cam tâm đi nữa, thì chính xác là cô ta không có năng lực đó, nếu cố chấp tự mình đóng chỉ có làm trì trệ tiến độ quay phim, sẽ đắc tội với tất cả mọi người trong đoàn.

Đứng ở phía trên, nhìn Mục Sương và diễn viên đóng thế đánh nhau, đáy mắt Thẩm Thiên La thoáng hiện vẻ lạnh lùng, thế cũng đừng trách cô ta độc ác, ai bảo Mục Sương cứ cản đường cô ta kia chứ.

Răng rắc --

"Không hay rồi!" Sắc mặt đạo diễn đột ngột biến đổi, "Mau kéo Mục Sương lên, diễn viên đóng thế, nhanh điều khiển diễn viên đóng thế qua, diễn viên đóng thế mau giữ lấy Mục Sương!"

Diễn viên đóng thế là người ở gần Mục Sương nhất, nếu nhanh, có lẽ sẽ giữ được Mục Sương.

Người trong tổ đạo cụ cả người mồ hôi đầm đìa.

Không kịp rồi, theo tiếng "rắc" đó, dây cáp đứt, Mục Sương rơi xuống.

"Cô Mục --"

Trong khoảnh khắc ấy, Mục Sương cũng khó lòng phản ứng kịp, đến khi cô kịp nhận ra, cả người đã bắt đầu rơi xuống rồi.

Ở phía dưới có một cái hồ nhỏ, nhưng ở đó là dòng nước chảy, rất xiết, không ai có thể biết được cứ như thế rơi xuống sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ còn chưa kịp phản ứng, đã bị cuốn trôi đi rồi.

Khương Phù vẫn luôn chú ý đến Mục Sương, ném điện thoại xuống rồi nhảy xuống nước, phán đoán vị trí mà Mục Sương có thể rơi xuống, nhanh chóng bơi tới, tránh để đối phương bị cuốn đi, lúc đó sẽ rất phiền phức.

Ngay lúc Mục Sương rơi xuống, nàng nhanh tay túm lấy tay của Mục Sương, nhưng lực tác động của dòng nước khá mạnh, cả hai ngay tức thì bị cuốn đi rất xa, suýt chút nữa đã bị dòng nước cuốn trôi xuống, dòng nước ở phía dưới càng chảy xiết hơn, khu vực dưới đó đoàn phim chưa có chuẩn bị, xung quanh toàn là rong rêu, muốn leo lên chắc chắn rất khó.

May mắn là người của đoàn phim phản ứng rất nhanh, phía dưới có máy quay, tất nhiên cũng sẽ có người.

Cú nhảy của Khương Phù thật sự làm đạo diễn sợ hãi.

Hai người được nhân viên đoàn phim chặn lại, không có bị cuốn trôi xuống.

Sau khi lên bờ, Khương Phù cho rằng dù cho không có họ ngăn lại, nàng cũng sẽ không bị cuốn trôi đi. Với chuyện xảy ra vừa rồi, nàng cảm thấy kỹ năng bơi lội của mình vô cùng tốt, thật sự không sợ dòng nước xiết đó, thậm chí trong đầu còn nghĩ ra rất nhiều cách ứng phó.

[Trước đây ta biết nhiều thứ ghê.] Khương Phù để mặc nhân viên đoàn phim giúp lau khô nước trên người, không quên khoe khoang với hệ thống.

Hệ thống: [Ồ.]

[Có phải cô Mục đang nhìn ta không? Nếu như chị ấy là gái thẳng, như vậy có thể bẻ cong chị ấy được không?] Khương Phù thầm nghĩ, đương nhiên, vừa rồi nàng đi cứu người căn bản không có nghĩ nhiều đến thế.

Hệ thống: ...

"Tôi không sao," Nhân viên y tế kiểm tra qua, xác định không có vấn đề gì, Mục Sương cầm khăn lau đi về phía Khương Phù, "Khương tiểu thư không có bị làm sao chứ? Vừa rồi cảm ơn cô."

Nếu không có Khương Phù giữ lấy cô, ngay lúc rơi xuống có lẽ cô sẽ lập tức bị dòng nước cuốn đi. Bị cuốn xuống dưới, dù không chết cũng phải chịu không ít chấn thương.

Phản ứng trong vô thức của con người là thành thật nhất, mặc kệ nhị tiểu thư nhà họ Khương có phải muốn thử chút sự mới mẻ hay không, hiện tại nàng ấy thật lòng với cô.

Mục Sương cảm thấy bản thân hiện tại không cách nào có thể giữ được nguyên tắc của mình nữa rồi.

Vốn dĩ đã là người khiến cô rung động, lại còn vì cô mà liều mạng, ai mà chống cự cho nổi?

"Em có thể có chuyện gì cơ chứ." Khương Phù thờ ơ vẫy tay, đôi mắt xinh đẹp đảo qua Mục Sương, "Cô Mục vẫn ổn chứ?"

Mục Sương vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thấy lòng bàn tay Khương Phù đỏ ửng, nhìn kỹ thậm chí còn thấy bị trầy da, chạy vội đến trước mặt Khương Phù, nắm lấy cổ tay nàng, vội vàng gọi nhân viên y tế, giọng nói thấp thỏm: "Mau kiểm tra giúp cô ấy."

"Chắc là va phải đá." Khương Phù liếc nhìn, không quá để tâm, trước đó sợ bị cuốn trôi xuống, nàng đã giữ lấy một tảng đá mượn chút lực, có lẽ là bị cọ vào từ lúc đó.

Sau khi kiểm tra, trên cánh tay của Khương Phù còn có mấy vết trầy xước.

Lịch quay hôm nay tạm dừng.

"Đạo diễn Lý, tôi cần lời giải thích cho chuyện xảy ra trong ngày hôm nay." Khương Phù nói.

Lý Hành Phong gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, ánh mắt hắn lạnh lùng liếc qua từng người trong đoàn làm phim.

Khương Phù và Mục Sương trở về khách sạn, những người khác thì phải ở lại phối hợp điều tra vụ dây cáp.

"Đau không?" Trên xe, Mục Sương hỏi.

Khương Phù tựa người vào ghế trên xe: "Vẫn bình thường."

Chỉ là một vết xước nhỏ, nàng còn chẳng nhận ra.

Chờ đến khi về đến khách sạn, Mục Sương mới phát hiện Khương Phù lại ở phòng đối diện phòng của cô, rõ ràng không phải chỉ là trùng hợp. Cô nhìn Khương Phù thật lâu, mới nói: "Vì sao lại không màng tính mạng mà cứu tôi?"

Đương nhiên là vì thích chị rồi.

Đây là điều có thể nói ra ngay bây giờ sao?

Có khiến người ta sợ mà chạy mất không?

"Có phải em thích tôi không?" Mục Sương không biết việc mình vạch trần là tốt hay xấu, nhưng cô thật sự không thể kìm nén được nữa.

Dẫu cho nhị tiểu thư nhà họ Khương chỉ là muốn chơi đùa, hay là muốn tìm cảm giác mới mẻ, thì quả thật cô đã bị cuốn vào trò chơi tình ái này.

Trên mạng đồn đại nhị tiểu thư nhà họ Khương đối với Thẩm Nguyên Tinh không bình thường, nhưng hai người họ rốt cuộc chưa từng thật sự ở bên nhau, càng không thấy đối phương có người khác.

Vậy tại sao lại không thử một lần?

Cô thích người này, muốn ở bên em ấy.

Khương Phù còn chưa nghĩ ra phải nói gì, đã nghe thấy những lời này.

Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Sương, trong mắt cuộn trào những cảm xúc khác thường. Lời đã nói đến thế, nàng cũng không thể phủ nhận được, ngập ngừng hỏi: "Nếu em nói là đúng, cô Mục sẽ ghét em sao?"

"Tại sao tôi lại ghét em?" Mục Sương ôm chặt lấy Khương Phù, rất nhanh đã tách ra, khi mà Khương Phù còn đang kinh ngạc, cô hôn lên đôi môi đáng yêu đó. Mềm mềm, còn thơm thơm, quả nhiên là hình mẫu lý tưởng của cô.

Mục Sương thừa nhận.

Dù cho cuối cùng không có kết quả đi chẳng nữa.

Khương Phù ngạc nhiên: [Chị ấy thích ta!]

[Không nói với ngươi nữa, hôn nhau là phải nghiêm túc.]

Hệ thống: ...

"Khương Phù, em có muốn ở bên chị không?" Một lúc lâu sau, Mục Sương mới hỏi.

Khương Phù chớp chớp đôi mắt long lanh: "Đương nhiên rồi." Nàng ghé sát cọ cọ vào má Mục Sương, "Cô Mục, em rất thích chị, rất muốn ở bên chị."

Nếu không phải thân phận này có "hố", nàng cũng không cần phải thận trọng đến vậy, đã sớm mạnh dạn theo đuổi.

"Vậy được, chúng ta ở bên nhau." Khoảnh khắc này, nội tâm Mục Sương đã viên mãn, lúc ấy hoàn toàn không màng hậu quả, chỉ muốn giữ lấy người mà mình yêu thích thôi.

"Có đói không? Muốn ăn gì, chị đi mua."

------

Update: 29.10.2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...