[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 72: Quá khứ, một người bạn



Trương Bách Thu cũng đồng thời nhìn Văn Tiêu Tiêu, chờ đợi nàng đưa ra lựa chọn. 

Văn Tiêu Tiêu nhìn hai người, ánh mắt dao động như sóng biển, kích động không ngừng. 

Ngụy Tầm và Trương Bách Thu giằng co, Ngụy Tầm nắm chặt đấm, nhìn Trương Bách Thu, thực sự tức đến run rẩy.

Văn Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía Trương Bách Thu, bước qua phía cô ta.

Ngụy Tầm thần sắc cứng lại, tâm đều lạnh đi một nửa, cả người phút chốc như rơi vào thời kỳ băng hà, khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân đông cứng. 

Khóe môi Ngụy Tầm trễ xuống, cô mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng âm thanh như xương cá, mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được.

Văn Tiêu Tiêu quay lưng về phía Ngụy Tầm, Ngụy Tầm không thấy rõ hai người đang làm gì, nhưng hẳn là đang giao tiếp. 

Trương Bách Thu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngụy Tầm một cái thật sâu, ánh mắt phức tạp, Ngụy Tầm nhất thời không thể nhìn ra ý nghĩa của nó, cô nghiến răng đều muốn cắn nát.

Trương Bách Thu sửa lại cổ áo, không quay đầu lại đi về phía phòng học, bước chân dường như còn mang theo vài phần quyết tuyệt.

Văn Tiêu Tiêu đứng tại chỗ không đi, nàng quay lại phía Ngụy Tầm.

Nhìn thấy nhóc câm xoay người đi về phía mình, Ngụy Tầm suýt nữa rơi nước mắt, môi run rẩy không kiểm soát, giọng nói tủi thân như một chú cún con bị bỏ rơi: "Mình còn tưởng cậu không cần mình..." 

Vai cô rũ xuống, vẻ mặt đầy tủi thân nhìn Văn Tiêu Tiêu, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước mỏng.

Văn Tiêu Tiêu trong nháy mắt tâm muốn tan chảy, sự áy náy suýt nuốt chửng nàng, nàng quả thực đã có một khoảnh khắc nghĩ rằng Ngụy Tầm thật quá đáng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Ngụy Tầm. 

Sau khi đưa ra quyết định, nàng đã đi đến trước mặt Trương Bách Thu dùng điện thoại nói với cô ta rằng giáo viên chủ nhiệm tìm chúng ta có việc, bảo cô ta đi trước, còn nàng sẽ tìm Ngụy Tầm hỏi rõ ràng chuyện này.

Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu ở lại, cũng không vội, đưa điện thoại cho Văn Tiêu Tiêu: "Nhóc câm cậu xem này, mình đã nhờ bạn mình giúp đỡ, những tin nhắn này chính là bằng chứng cậu ta bịa đặt."

Ngụy Tầm giải thích tường tận quá trình thám tử của mình cho Văn Tiêu Tiêu nghe, dưới bằng chứng tuyệt đối, tất cả lời nói dối của Trương Bách Thu đều tự sụp đổ. 

Sự thật khiến Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc mở to mắt! Trong lòng nảy ra một câu hỏi: Trương Bách Thu tại sao lại làm như vậy?

Khi tiếp xúc với cô ấy ở trường cấp ba, Trương Bách Thu đã đối xử đặc biệt tốt với nàng, giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện, ngày thường cũng chăm sóc nàng nhiều hơn... 

Tại sao? Cô ta có lý do gì để tạo ra những tin đồn này? Nếu cô ta ghét nàng, thì cần gì phải làm những điều tốt với nàng?

Văn Tiêu Tiêu rũ mắt, trái tim bị người bạn phản bội đau đớn vô cùng, như một quả tim đang đập bị ném vào chảo dầu, nóng bỏng dày vò. 

Nàng che mặt, xung quanh toát ra hơi thở bất lực. 

Ngụy Tầm xoa xoa lưng nàng, cô ghét Trương Bách Thu, nhưng trong mắt nhóc câm, cô ta quả thực là một người bạn không tồi. Ngụy Tầm âm thầm an ủi nàng.

Văn Tiêu Tiêu bình tĩnh lại một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, nàng áy náy nhìn Ngụy Tầm, đánh thủ ngữ: Thực xin lỗi.

Ngụy Tầm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không trách cậu, là cậu ta quá giỏi ngụy trang."

Văn Tiêu Tiêu mím môi, rũ mắt, đôi mắt hạnh ngày thường luôn sáng lấp lánh mất đi ánh sáng, nàng hỏi Ngụy Tầm vấn đề vẫn đè nặng trong lòng: Cậu ta tại sao lại làm như vậy?

Ngụy Tầm do dự lắc đầu: "Mình vừa mới hỏi cậu ta, cậu ta nói là vì cậu luôn vượt trội hơn cậu ta về thành tích, nên cậu ta mới làm như vậy, nhưng mình cảm thấy rất kỳ lạ, luôn cảm thấy đây không phải nguyên nhân chính, sau đó, cậu ta... cậu ta nói chuyện thật sự quá đáng giận, nói rất nhiều lời quá mức, mình liền không nhịn được."

"Xin lỗi." Ngụy Tầm cũng cúi đầu, cô thực sự sợ nhóc câm cho rằng cô là một người có xu hướng bạo lực.

Dù sao đi nữa, Văn Tiêu Tiêu vẫn không ủng hộ Ngụy Tầm động thủ, nàng nâng cằm Ngụy Tầm lên, nói với cô: Lần sau bỏ qua đi. 

Ngụy Tầm gật đầu như gà mổ thóc.

Cấp ba có lẽ không liên quan lớn, vậy là có liên quan đến cấp hai, Ngụy Tầm nảy ra ý nghĩ như vậy, dù sao trong cuộc nói chuyện với Tạ Tư Văn, khi ở cấp hai Trương Bách Thu đã dẫn dắt Tạ Tư Văn đi bắt nạt nhóc câm rồi.

Ngụy Tầm sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, nghiêm túc hỏi Văn Tiêu Tiêu: "Nhóc câm, lần trước cậu nói cấp hai không quen biết Trương Bách Thu, là thật sao?"

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, nàng thực sự không quen biết Trương Bách Thu, hai người cho dù có giao lưu, thì cũng tuyệt đối là giao lưu về việc học tập, tóm lại trong ký ức của Văn Tiêu Tiêu, nàng không có nói chuyện với Trương Bách Thu.

Ngụy Tầm xoa cằm suy nghĩ: "Vậy cậu, lúc đó bên cạnh có người nào thân thiết với Trương Bách Thu không? Trước khi cậu bị Tạ Tư Văn bắt nạt."

Văn Tiêu Tiêu giật mình, sờ sờ vết sẹo đã mờ sắp biến mất trên cổ mình, thân thiết, nàng không chắc.

Nàng từ nhỏ đã có rất ít bạn bè, Du Viên tính là một người, đó là người bạn nàng quen từ tiểu học, vì nàng là người câm, nên từ nhỏ đã bị các bạn nhỏ xung quanh cô lập, không ai muốn chơi cùng nàng. 

Nhưng Du Viên Viên thì khác, cô ấy thường xuyên lén cho nàng kẹo ăn, còn nói cho nàng biết kênh truyền hình nào có thể học thủ ngữ, nói đến, việc nàng biết thủ ngữ, Du Viên chiếm một phần công lao rất lớn.

Tuy nhiên, đứa trẻ chơi với người câm cũng sẽ bị cô lập, Du Viên tuy lương thiện, nhưng nhát gan, cô ấy cũng sợ bị các bạn nhỏ khác cô lập, nên cô ấy chỉ dám chơi với nàng ở những nơi không có người khác thấy.

Hai người sau đó lại học cùng trường cấp hai, nhưng không cùng lớp, cách nhau hai phòng học. Du Viên ở cấp hai lại khác với Du Viên ở tiểu học, Văn Tiêu Tiêu nhạy cảm từ nhỏ có thể cảm nhận được, Du Viên đang cố hết sức tách nàng ra, không giao tiếp với nàng, số lần đến lén tìm nàng cũng giảm đi đáng kể.

Văn Tiêu Tiêu buồn bã, để bảo vệ trái tim yếu ớt của mình, nàng chọn chủ động cắt đứt liên lạc, hành vi cố tình tránh né đối phương của cả hai bên khiến sự giao tiếp của họ gần như bằng không. 

Tuy nhiên, Văn Tiêu Tiêu cẩn thận và nhạy cảm vẫn chú ý thấy, bên cạnh Du Viên xuất hiện một người bạn thân mới, đó chính là Trương Bách Thu.

Văn Tiêu Tiêu thường xuyên nghe thấy tên cô gái này từ tai người khác, cô ta học tập rất giỏi, cộng thêm mối quan hệ với Du Viên, nàng cũng nhớ kỹ cô gái này, nhưng hai người chưa từng tiếp xúc.

Một ngày nọ, Văn Tiêu Tiêu như thường lệ, ôm sách về phòng ngủ, lại bị Du Viên chặn lại ở cầu thang. Hôm đó Du Viên Viên đôi mắt rất đỏ, cô ấy đưa tờ giấy trong tay cho Văn Tiêu Tiêu, rồi chạy đi.

Văn Tiêu Tiêu người ngây ra, nàng trở về phòng ngủ, cẩn thận mở tờ giấy trong nhà vệ sinh. 

Nội dung trên đó khiến Văn Tiêu Tiêu nước mắt tuôn rơi — là một lá thư xin lỗi rất dài.

Văn Tiêu Tiêu tha thứ cho Du Viên. Hai người vẫn duy trì liên lạc, tuy rất ít, nhưng khi chạm mặt trong sân trường luôn nhìn nhau cười, ánh mắt tràn ngập cảm xúc chỉ có đối phương mới hiểu được. Đây là một bí mật nhỏ.

Cuộc sống học đường bình lặng của Văn Tiêu Tiêu, đột nhiên vào một ngày, bị Tạ Tư Văn đánh tan, nàng bị tổn thương tan nát, khoảng thời gian đó, nàng thậm chí ngay cả việc học tập duy nhất muốn kiên trì cũng không giữ nổi nữa. Thành tích giảm sút nhanh chóng, rối tinh rối mù.

Cha mẹ cũng không quan tâm nàng, giáo viên cũng nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng. Nàng ngại làm phiền Du Viên, cũng không dám, nàng sợ một chút gió thổi cỏ lay sẽ khiến người bạn duy nhất này rời bỏ nàng.

Văn Tiêu Tiêu bị tổn thương sâu sắc, nàng thậm chí đã từng có ý định rời bỏ thế giới này, sau đó, thì xảy ra sự kiện nàng bị thương.

Thật trùng hợp, Du Viên đang lén lút mang đồ ăn ngon định đưa cho Văn Tiêu Tiêu đã nhìn thấy! Du Viên thấy cổ Văn Tiêu Tiêu đang chảy máu, sợ hãi kinh hoàng, cứng đờ tại chỗ.

Văn Tiêu Tiêu thấy phản ứng như vậy của Du Viên, đầu óc trống rỗng, không biết cảm giác gì, nàng quay đầu chạy đi. 

Du Viên chạy lên nắm lấy tay nàng: "Khoan đã! Tiêu Tiêu!"

Văn Tiêu Tiêu trong mắt chứa đầy nước mắt, nhìn về phía Du Viên, sự lo lắng và đau lòng trong mắt Du Viên không hề giả dối, sự tủi thân của Văn Tiêu Tiêu bùng phát, nàng khóc đến xé lòng, kể hết mọi chuyện cho Du Viên nghe.

Du Viên Viên an ủi nàng rất nhiều, bản thân Du Viên Viên cũng chỉ là một học sinh bình thường, điều cô ấy có thể nghĩ đến chỉ là cầu cứu người lớn, cô ấy đã viết một bức thư tố cáo nặc danh rất dài, đặt lên bàn làm việc của giáo viên.

Giáo viên nhìn thấy bức thư này, lập tức coi trọng, gọi Văn Tiêu Tiêu và Tạ Tư Văn cùng những người khác vào văn phòng để hỏi, sau khi biết chuyện này là thật, liền nghiêm khắc phê bình Tạ Tư Văn và đám người kia một trận.

Mấy ngày sau sự kiện ở văn phòng, Tạ Tư Văn và đám người quả thực đã dừng lại vài ngày, nhưng cũng chỉ là vài ngày, Văn Tiêu Tiêu lại bị Tạ Tư Văn tìm tới.

Nàng bị chặn ở sân thượng, Tạ Tư Văn hung hăng ném bức thư khiếu nại kia vào mặt Văn Tiêu Tiêu. "Nha, tao còn tưởng mày có tiền đồ dám đi mách thầy cô, làm nửa ngày vẫn phải dựa vào người khác à?"

Văn Tiêu Tiêu mở thư ra xem, nét chữ quen thuộc đập vào mắt, là Du Viên. 

"À, phí công tao tìm vài người đi so sánh chữ viết, người viết thư tố cáo tên là Du Viên, đúng không?" Tiếng cười của Tạ Tư Văn trong tai Văn Tiêu Tiêu quả thực như tiếng gào thét của ác quỷ.

Nghe thấy cái tên này, lòng Văn Tiêu Tiêu đột nhiên chùng xuống, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Tư Văn, nàng điên cuồng lắc đầu, muốn cầu xin Tạ Tư Văn đừng đi tìm Du Viên.

Nhưng Tạ Tư Văn đang đắc ý sao có thể nghe lời của một người câm, cô ta dùng Du Viên đe dọa Văn Tiêu Tiêu, nếu không muốn cuộc sống học đường của bạn thân trở nên quá thê thảm, thì đừng làm mấy trò nhỏ này nữa.

Văn Tiêu Tiêu không dám không đồng ý. 

Điều chào đón Văn Tiêu Tiêu là sự bắt nạt học đường ngày càng tăng của Tạ Tư Văn. Ban đầu là lăng mạ bằng lời nói, sau này chính là thêm vào đấm đá.

Bên Du Viên thì Tạ Tư Văn cũng không buông tha, cô ấy cũng bị Tạ Tư Văn bắt nạt, không bao lâu, Văn Tiêu Tiêu liền nhận được tin tức Du Viên chuyển trường. 

Nàng cố gắng liên lạc với Du Viên, nhưng Du Viên đã chặn tất cả phương thức liên lạc của nàng, Văn Tiêu Tiêu không bỏ cuộc, lại dùng điện thoại công cộng gọi điện cho Du Viên. Lần này thì được kết nối, nhưng Văn Tiêu Tiêu không thể nói.

"Alo, ai đấy?" Là giọng Du Viên.

Đầu dây bên kia không có tiếng động, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Văn Tiêu Tiêu. Nàng cúp điện thoại, như vậy, cũng tốt, không cần dính líu đến nàng, một người câm, sẽ gặp xui xẻo.

Cứ như vậy, Văn Tiêu Tiêu mơ màng hồ đồ học lên cấp ba, nàng điên cuồng học tập, đây là cách duy nhất nàng có thể thu hoạch được giá trị bản thân, lớn hơn một chút, nàng đã biết học tập có lẽ là con đường duy nhất nàng có thể thay đổi vận mệnh, Văn Tiêu Tiêu càng thêm nỗ lực.

Hồi ức đến đây kết thúc, Văn Tiêu Tiêu đánh xuống hai chữ trên điện thoại: Du Viên. 

Đây là người duy nhất nàng biết, có mối quan hệ tương đối thân thiết với Trương Bách Thu. 

Nàng ngẩng đầu, nỗi bi thương trong mắt suýt nuốt chửng cả người.

Ngụy Tầm nhìn thấy cảm xúc trong mắt Văn Tiêu Tiêu, lòng cô cũng run lên theo, vì quan tâm, nên cô cũng cảm thấy đau theo. 

Người này là ai, lại khiến nhóc câm phản ứng lớn đến vậy. 

Cảm xúc đau lòng cùng chua xót đan xen trong lòng Ngụy Tầm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...