[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 73: Mọi chuyện hạ màn (1)



Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc hồi ức, ngơ ngác nhìn Ngụy Tầm. 

Ngụy Tầm "ừ" một tiếng: "Mình biết rồi."

Du Viên 

Ngụy Tầm ghi nhớ kỹ cái tên này.

Buổi tối về đến nhà, Ngụy Tầm mở máy tính, tải file người bạn hacker gửi cho lên. Tìm kiếm hai chữ Du Viên, quả nhiên có một lượng lớn tin nhắn trò chuyện.

Ngụy Tầm im lặng nhìn giao diện này, cô rất băn khoăn, có nên mở những tin nhắn trò chuyện này không. Ngụy Tầm nhờ người bạn hacker xâm nhập điện thoại Trương Bách Thu là để điều tra chuyện tin đồn, chứ không phải để tra xét quyền riêng tư của người khác.

Nếu cô làm như vậy, thì...

Ngụy Tầm siết chặt chuột, hai người tí hon trong lòng đang đánh nhau.

Người tí hon màu đỏ nói: "Xem đi! Tại sao không xem! Cậu chỉ muốn biết sự thật thôi! Không có gì tổn hại đến Trương Bách Thu cả!"

Người tí hon màu xanh đẩy người tí hon màu đỏ ra, phản bác: "Đó là quyền riêng tư của người khác! Cậu làm như vậy, khác gì biến thái đâu? Hơn nữa, mục đích của cậu chỉ là điều tra xem có phải Trương Bách Thu làm không thôi! Cậu làm vậy chỉ là muốn thỏa mãn sự tò mò của chính mình."

Ngụy Tầm cúi đầu, đúng vậy, cô chỉ quan tâm rốt cuộc Du Viên kia có quan hệ gì với nhóc câm mà thôi.

Cô chưa bao giờ băn khoăn như vậy, trước đây có nghi vấn đều trực tiếp hỏi nhóc câm, ghen cũng biểu hiện ra ngoài ngay lập tức, chưa bao giờ như bây giờ, âm thầm rình mò trong bóng tối. 

Con chuột đã di chuyển đến tin nhắn trò chuyện, mũi tên đã ở trên dây cung, bắn hay không, chỉ còn là một ý niệm của Ngụy Tầm.

Ngày hôm sau

Ngụy Tầm đi vào văn phòng giáo viên, mang theo tất cả bằng chứng đã sắp xếp tối qua, lần lượt trình bày cho giáo viên. Qua thống kê, những tin tức này đã đạt tới 5000 lượt click. Không chỉ trong trường học, học sinh trong trường còn truyền và bịa đặt những thứ này lên mạng.

Căn cứ theo quy định của pháp luật quốc gia, việc truyền bá tin đồn xúc phạm, phỉ báng người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng, cấu thành tội xúc phạm danh dự người khác.

Ngụy Tầm đã nói rất rõ với giáo viên, nếu trường học không nghiêm túc xử lý, cô sẽ báo cảnh sát xử lý.

Giáo viên vô cùng coi trọng chuyện này, chưa đầy một giờ, hiệu trưởng, chủ nhiệm, cùng với ba bên liên quan là Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu và Trương Bách Thu đều có mặt tại văn phòng này. 

Ban đầu còn có Tạ Tư Văn, nhưng cô ta không biết nhận được tin tức gì, đã trốn học chạy mất trước.

Lãnh đạo nhà trường ban đầu vẫn muốn ba phải, Ngụy Tầm nói: "Hiệu trưởng, lời nói trước đó của tôi không phải là đùa đâu." Ngụy Tầm trực tiếp mở điện thoại báo cảnh sát.

"Alo? Có phải cảnh sát không? Trường học chúng tôi có tội phạm xúc phạm danh dự người khác, phiền phức đến đây một chuyến, địa chỉ trường học của chúng tôi là... Chúng tôi hiện tại đang ở văn phòng hiệu trưởng, địa chỉ văn phòng là..."

Ngụy Tầm nói rõ ràng tội danh và địa chỉ rất chi tiết, cảnh sát không nghi ngờ cô báo cảnh sát giả, sau khi xác nhận lại địa chỉ, liền cúp điện thoại và đến ngay.

Thấy Ngụy Tầm thực sự báo cảnh sát, hiệu trưởng, chủ nhiệm đều hoàn toàn biến sắc: "Bạn học Ngụy!"

Trương Bách Thu mặt tái nhợt, nhưng biểu cảm lại không có gì thay đổi, mục tiêu nhân sinh của cô ta vốn dĩ là làm thẩm phán, những hành vi phạm pháp này, bản thân cô ta rất rõ ràng, coi như là biết luật mà phạm luật, cho dù bị bắt vào Sở Cảnh sát, cô ta cũng chấp nhận.

Ngụy Tầm buông điện thoại: "Em vừa nói rồi, các người không xử lý tốt, em sẽ gọi cảnh sát đến xử lý."

Mặt hiệu trưởng tái mét, nếu chuyện này bị truyền thông đưa tin ra ngoài, cái mũ ô sa trên đầu ông ta khó mà giữ được. Nhưng cảnh sát đã báo, hiệu trưởng lập tức thay đổi thái độ xử lý, trước tiên mắng Trương Bách Thu một trận, sau đó đưa ra hình phạt ghi nhận lỗi lớn, lưu lại trường để kiểm điểm, nếu có lần sau sẽ trực tiếp đuổi học.

Ngụy Tầm không hài lòng, cô muốn hai người kia đều bị đuổi học trực tiếp, hiện tại Ngụy Tầm chỉ cảm thấy ghê tởm khi hít thở cùng một bầu không khí với hai người kia. 

Nhóc  câm nhịn nhiều năm như vậy thật khổ cực.

Văn Tiêu Tiêu sau khi biết Trương Bách Thu là người bịa đặt, hoàn toàn không biết nên đối xử với cô ta như thế nào, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, một người ngày thường đối xử tốt với mình như vậy, lại có thể bịa đặt về mình trên mạng.

Ngụy Tầm vẫn chưa kể cho Văn Tiêu Tiêu biết chuyện Trương Bách Thu cố ý dẫn dắt Tạ Tư Văn bắt nạt nàng ở cấp hai, Ngụy Tầm sợ Văn Tiêu Tiêu tạm thời không tiếp nhận được, chỉ nói với Văn Tiêu Tiêu về chuyện bịa đặt.

Cục Cảnh sát nhận được cuộc gọi báo động rất nhanh chóng hướng về phía trường học, hiệu trưởng vội đến mức mồ hôi đầm đìa vừa lau mồ hôi vừa thương lượng với Ngụy Tầm, hỏi có thể giải quyết riêng chuyện này không, đến cuối cùng, dùng cả mềm lẫn cứng, thấy Ngụy Tầm hoàn toàn không lay chuyển, còn đe dọa Ngụy Tầm.

"Bạn học Ngụy, tin đồn tuy là chuyện không có căn cứ, nhưng không có gió, không có bóng, làm sao có tin đồn?"

"Em cũng biết, nội quy trường học chúng ta quy định rất rõ ràng, không được yêu sớm, nếu bị bắt được, là nhất định phải đuổi học một bên học sinh." Hiệu trưởng nói nhỏ, sắc mặt đầy khó chịu.

Hiệu trưởng chỉ lo lắng chức vụ của mình khó giữ được sau khi chuyện này bị phanh phui, ngay cả chuyện ngày thường không tán thành đồng tính luyến ái cũng lôi ra nói là yêu sớm.

Ngụy Tầm cười lạnh một tiếng, lười nói chuyện với vị hiệu trưởng không hề có tư cách này, có một vị hiệu trưởng tác phong bất chính như vậy, bầu không khí trường học này vẫn chưa hoàn toàn mục nát quả thực là một kỳ tích.

Hiệu trưởng lập tức há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ học sinh này hoàn toàn không sợ, học sinh cá biệt ngày thường gặp phải, nói đến đuổi học, cho dù có một số ít người mạnh miệng, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn sẽ có, gặp phải người như Ngụy Tầm, vẫn là lần đầu tiên.

Hiệu trưởng còn muốn nói gì nữa, tiếng tay nắm cửa kéo xuống vang lên, hai cảnh sát cao lớn mặc đồng phục bước vào. Những người trong văn phòng thấy cảnh sát thực sự đến, mọi người đều im lặng.

Một cảnh sát lớn tuổi hơn trong hai người nhìn xung quanh văn phòng rộng lớn này, mở lời trước: "Ai vừa báo cảnh sát."

"Tôi!" Ngụy Tầm bước lên một bước, giơ tay.

"Chuyện gì, kể lại chi tiết một lần nữa." Cảnh sát đã bật máy ghi hình thực thi pháp luật, không ai dám nói lung tung nữa.

Ngụy Tầm trình bày lại sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này một cách rõ ràng, có trật tự. 

Cảnh sát nghiêm túc lắng nghe, nhìn về phía Trương Bách Thu người mà Ngụy Tầm chỉ ra là một bên liên quan khác: "Em nhận tội?"

Trương Bách Thu gật đầu. Cô ta đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy vào cái ngày bị Ngụy Tầm vạch trần sự thật.

Hiệu trưởng nghe thấy câu này, lập tức mặt xám như tro tàn, ông ta biết, chuyện này truyền ra, ông ta không bị cách chức, ít nhất cũng phải lột đi nửa lớp da.

Sự việc cứ thế được giải quyết một nửa, còn một nửa, là về Tạ Tư Văn. 

Tạ Tư Văn cũng phạm pháp, căn cứ theo 《 Luật Xử phạt Quản lý Trị an 》 quy định, có hành vi rình mò, chụp lén, nghe trộm, phân tán thông tin riêng tư của người khác, sẽ bị tạm giam từ 5 ngày đến 10 ngày hoặc phạt tiền dưới 500 nhân dân tệ.

Hòa giải là không thể hòa giải, Ngụy Tầm nhất định phải khiến cả hai người đều đến đồn cảnh sát một chuyến.

Nhưng hiện tại không tìm thấy người, cảnh sát đành phải trước tiên mời ba bên liên quan đến đồn cảnh sát "uống trà". 

Sau khi hoàn thành việc lấy lời khai, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu có thể đi trước, nhưng Trương Bách Thu thì không, cô ta bị tạm giữ ở đó, cô ta là vị thành niên, còn phải đợi người giám hộ đến ký tên.

Văn Tiêu Tiêu đi trên đường, đầu óc trống rỗng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình vào cục cảnh sát lại là vì chuyện này. Khoảnh khắc Ngụy Tầm báo cảnh sát, tim nàng đập đến cực điểm, chỉ đơn thuần đứng tại chỗ, nàng cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.

Ở cảnh sát đến sau, nàng lại bình tĩnh xuống. Nàng bình tĩnh cùng Ngụy Tầm bước vào Sở Cảnh sát, bình tĩnh cùng Ngụy Tầm hoàn thành việc lấy lời khai.

Đợi đến khi mọi người xung quanh thưa thớt, nàng nhào vào lòng Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm cảm nhận được thân thể run rẩy của người trong lòng, trái tim cô tan chảy ngay khoảnh khắc nhóc câm  nhào vào. Cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy yếu của người trong lòng: "Đừng sợ, về sau sẽ không bao giờ có ai bắt nạt cậu nữa."

Văn Tiêu Tiêu thực sự muốn kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không ngừng làm ướt áo của Ngụy Tầm. Gặp được Ngụy Tầm, nàng cảm thấy vô cùng may mắn. 

Nước mắt nàng rơi như mưa, khóc hết niềm vui sướng khi nhận được công lý, sự oan ức tích tụ bao năm trong lòng, và nỗi đau buồn vì bị người bạn khó khăn lắm mới kết bạn phản bội.

Quần áo Ngụy Tầm bị ướt một mảng lớn, hai người không về trường học, mà chỉ trở về căn nhà nhỏ của Ngụy Tầm.

Thay đôi dép lê cùng kiểu, bước vào căn phòng quen thuộc này, khắp nơi trong phòng đều là những vật dụng nhỏ hai người cùng nhau thêm vào trong kỳ nghỉ hè, cảm giác thân thuộc và ấm áp ập đến, Văn Tiêu Tiêu như thực sự trở về nhà mình.

Đôi mắt nhóc câm rất nhạy cảm, rất dễ bị sưng lên, Ngụy Tầm vẫn là chườm đá cho nhóc câm theo cách trước đây.

Màn sương mù nặng trĩu đè nén trong lòng theo sự phán xét công lý ngày càng rõ ràng hơn, Văn Tiêu Tiêu luôn cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi trên người mình, nhưng nàng lại có chút không nói nên lời.

Hai người bỏ quên chuyện học hành, giáo viên trong trường, bật điện thoại chế độ miễn làm phiền và điên cuồng chơi đùa cả ngày ở nhà, xem TV, chơi trò chơi, nấu ăn, trêu đùa nhau, tiêu hao hết năng lượng.

Ngụy Tầm ăn uống no đủ nằm trên ghế, cảm giác buông bỏ mọi thứ, để đầu óc thư giãn này thật tuyệt! 

Nhóc câm cũng nằm trên sô pha với tư thế giống cô, tư thái thật thả lỏng.

Ngụy Tầm quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ: "Vui không, Văn Tiêu Tiêu?"

Văn Tiêu Tiêu gật đầu thật mạnh, Văn Tiêu Tiêu luôn cười thẹn thùng cũng học theo Ngụy Tầm, để lộ hàm răng trắng, cười thoải mái.

Ánh mắt hai người đối diện, sóng nước trong mắt lưu chuyển, nhìn đôi môi đỏ mọng của đối phương, Ngụy Tầm nín thở, cô chậm rãi tiến lại gần, nhóc câm chớp chớp mắt nhìn cô, đôi mắt linh động càng thêm mê người.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, tóc cô lấp lánh ánh vàng, ngọn tóc sáng rực. Hai cô gái ngồi trên sô pha hôn nhau, mười ngón tay đan vào nhau.

...

Buổi tối, mặc dù Ngụy Tầm cực lực giữ lại, nhưng Văn Tiêu Tiêu vẫn quyết định phải về ký túc xá trường học, Ngụy Tầm mặt đầy không vui, bĩu môi, trên đỉnh đầu như mọc ra hai cái tai chó con xù rũ xuống, rất giống một chú cún con bị bỏ rơi.

Văn Tiêu Tiêu phải dùng hết sức lực rất lớn mới dời ánh mắt khỏi mặt Ngụy Tầm, đi về hướng trường học.

Ngụy Tầm vẫn nắm tay nhỏ Văn Tiêu Tiêu đưa người đến cửa ký túc xá. 

Hầu hết mọi người trong ký túc xá đều đã về phòng, chỉ có lác đác vài người ra vào ở cửa.

Ngụy Tầm móc ngón út với Văn Tiêu Tiêu, người ngày thường lớn mật hôm nay không hiểu sao lại đặc biệt ngượng ngùng: "Mai gặp lại."

Văn Tiêu Tiêu nhìn quanh bốn phía, hôn lên vành tai Ngụy Tầm. Cho dù có người thấy, cũng chỉ nghĩ là hai người đang nói chuyện riêng tư.

Ngụy Tầm che tai, cảm giác như lửa đang thiêu cháy, ngay lập tức từ mặt, cổ, theo cột sống lan tràn đến toàn thân, lửa lớn cháy khắp người, nhiệt độ cơ thể đều tăng lên vài phần. 

Không đợi cô kịp phản ứng, nhóc câm đã đi vào cửa ký túc xá.

Ngụy Tầm ngây ngốc cười tại chỗ.

Ở một cửa sổ nào đó trên tầng 3 ký túc xá, một bóng đen lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người đang quyến luyến chia tay, bóng đen sờ sờ con dao gấp lạnh lẽo trong túi, rồi đi xuống dưới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...