[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 70: Hỏi chuyện
Đôi môi khô khốc dưới sự lau chùi tỉ mỉ của Ngụy Tầm cuối cùng cũng ẩm ướt hơn không ít, chỉ là có vài mảng da chết chướng mắt lộ ra. Ngụy Tầm nhíu mày: "Nhóc câm, cậu nhịn một chút, mình kéo lớp da trên môi cậu ra."Văn Tiêu Tiêu đôi mắt run lên, nắm chặt chăn. Đau dài không bằng đau ngắn, Ngụy Tầm dùng sức kéo một cái, nhanh, chuẩn và dứt khoát, lớp da chết trên môi liền bị kéo xuống. Văn Tiêu Tiêu cảm nhận được một cơn đau nhói trên môi, sau đó cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn không ít. Ngụy Tầm dùng khăn giấy bọc lớp da chết lại rồi ném vào thùng rác.Cô tiếp tục chườm đá trong tay cho nhóc câm, hai người cứ như vậy lặng lẽ không nói thêm gì nữa. Đợi đến khi nước đá trở nên ấm áp, Ngụy Tầm mới bỏ chai nước xuống, lông mi nhóc câm run rẩy, không mở mắt. Ngụy Tầm cẩn thận quan sát đôi mắt nhóc câm, tuy vẫn còn hơi sưng đỏ, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với trước.Ngụy Tầm thổi thổi vào đôi mắt nhóc câm: "Còn không mở mắt sao?" "Hết sưng rồi, thật đấy."Nghe xong lời Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, cảm giác mát lạnh thoải mái trên mắt không hề giả, tầm nhìn cũng rộng hơn một chút. Vẻ mặt cười cười của Ngụy Tầm hiện ra trong mắt, Văn Tiêu Tiêu trong lòng dâng lên một trận thẹn thùng, nàng kéo chăn lên, lại cuộn mình vào trong chăn.Ngụy Tầm bất đắc dĩ: "Nhóc câm, sao cậu lại chui vào trong chăn nữa rồi."Văn Tiêu Tiêu chậm rãi kéo chăn xuống, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe.Ngụy Tầm nhận thấy từ thái độ của Văn Tiêu Tiêu là nhóc câm đã hết giận, cô khẽ cười một tiếng: "Có thể tha thứ cho mình không? Mình thật sự biết lỗi rồi." Văn Tiêu Tiêu bị lời nói hơi trêu chọc này làm cho mặt nóng lên, nàng chớp chớp mắt, không nói gì, nhưng Ngụy Tầm biết đây là một tín hiệu.Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Văn Tiêu Tiêu.Hai người ở trong ký túc xá suốt một buổi sáng, cho đến khi mắt hoàn toàn hết sưng mới bước ra khỏi ký túc xá. Còn một nguyên nhân khác, chính là cả hai đều chưa ăn sáng, bụng đói meo. Bữa sáng Ngụy Tầm mua cho nhóc câm thế nhưng để ở phòng học.Tuy nhiên... Ngụy Tầm dẫn nhóc câm trốn tiết, lén lút ra khỏi trường. Quán ăn sáng gần trường tuy đã không còn nhiều khách, nhưng vẫn có không ít quầy hàng mở cửa, qua lại ít nhiều vẫn có chút việc buôn bán.Ngụy Tầm sờ sờ cái bụng lép kẹp, chép chép miệng: "Nhóc câm, mình đột nhiên thèm ăn cái bánh bao ướt lần trước cậu mang cho mình quá." "Lần đó mình còn chưa kịp ăn một miếng nóng hổi, cậu đã giận mình rồi."Văn Tiêu Tiêu đương nhiên nhớ rõ chuyện này, mặt nàng đỏ lên, bịt miệng Ngụy Tầm đang định nói tiếp lại: "Ngô— không nói nữa, oa đói quá." Lời nói mơ hồ thoát ra từ miệng Ngụy Tầm bị che lại.Văn Tiêu Tiêu lúc này mới buông tay ra, nhìn những quán ăn sáng rải rác, mắt Văn Tiêu Tiêu sáng lên, nàng nhớ rõ, nàng đã mua bánh bao ướt ở cửa hàng kia. Văn Tiêu Tiêu nắm tay Ngụy Tầm đi về phía đó, Ngụy Tầm cũng không hỏi, theo bước chân nhóc câm đi theo sau nàng.Rất nhanh, hai người đã đến trước quán nhỏ. Nhóc câm chỉ vào món bánh bao ướt nổi tiếng trên bảng giá, giơ hai ngón tay lên. Dì làm bánh bao ướt đang rảnh rỗi chơi điện thoại, thấy khách đến vội vàng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên, là Văn Tiêu Tiêu, dì ấy có ấn tượng sâu sắc với cô bé này."Cô bé, hôm nay sao lại đến giờ này, không phải đi học sao?" Dì cười hỏi, vừa nói vừa lấy một xửng hấp đổ bánh bao ướt vào bát giấy. Ngụy Tầm giúp Văn Tiêu Tiêu trả lời: "Chúng cháu trốn học."Văn Tiêu Tiêu nghe câu trả lời này của Ngụy Tầm trong lòng thịch một cái, sau đó nhớ ra đây chỉ là dì bán quán ăn sáng, lại thở phào nhẹ nhõm. Không đúng, sao mình lại học theo Ngụy Tầm hư hỏng!Dì bán quán ăn sáng nghe câu trả lời thẳng thắn này của Ngụy Tầm sững sờ một chút, sau đó cười sảng khoái mấy tiếng: "Mấy đứa này, vẫn phải học hành tử tế, học hành có tác dụng lớn lắm đấy."Văn Tiêu Tiêu vội gật đầu, Ngụy Tầm còn muốn nói gì đó, bị Văn Tiêu Tiêu kéo áo, thức thời ngậm miệng lại. Dì bán bánh bao ướt đưa hai bát bánh bao ướt kèm đũa cho họ. Ngụy Tầm quét mã QR thanh toán trên sạp hàng cô nhận lấy bánh bao ướt, hai người tìm một chỗ yên tĩnh, thưởng thức món bánh bao ướt nóng hổi này.Ăn xong, nhóc câm kiên quyết phải về phòng học đi học, Ngụy Tầm cũng không ngăn cản, chỉ là có chút không nỡ, hôn nàng một cái, lúc này mới buông tha nhóc câm.Trở lại phòng học, lớp học tuy có chút bàn tán, nhưng cũng không nói thêm gì. Ngụy Tầm lấy điện thoại ra, mở khung chat với người bạn hacker. Lúc ăn bánh bao ướt, Ngụy Tầm đã nhận được tin nhắn của người bạn hacker rồi, chỉ là cô không muốn giảm bớt thời gian ở bên nhóc câm, vì thế không xem tin nhắn.Người bạn hacker: Ha ha ha, người bạn này của cậu ý thức phòng bị cũng quá yếu, tớ chỉ dùng hộp thư gửi cho cậu ta một cái link virus, cậu ta lại nhấp vào. Người bạn hacker: Quá đơn giản, không có chút thử thách nào cả. Người bạn hacker: Điện thoại cậu bị tớ xâm nhập rồi, tất cả tin nhắn phần mềm chat đều lấy được, tớ gửi file cho cậu nhé?Ngụy Tầm: Không hổ là cậu. Người bạn hacker trả lời tin nhắn ngay lập tức: Còn không phải sao, thực lực của tớ, không cần nghi ngờ.Ngụy Tầm tâm trạng vô cùng tốt, gửi cho người bạn hacker một phong bao lì xì lớn để cảm ơn, người bạn hacker không chút do dự nhận, đây chính là thành quả lao động của cô ấy.Ngụy Tầm: Cảm ơn! Người bạn hacker: Không cần cảm ơn, lần sau có chuyện tốt có lì xì như này lại tìm tớ nhé. Ngụy Tầm: Đương nhiên.Người bạn hacker gửi lại một biểu tượng cảm xúc, hai người liền không nói chuyện nữa. Ngụy Tầm nhìn file người bạn gửi đến. Cô thao tác trên điện thoại một hồi, giải nén file, mở tài liệu, tất cả lịch sử trò chuyện từ khi tạo tài khoản liên lạc này đều hiện ra. Ngụy Tầm cảm thấy lạnh sống lưng, tự nhủ tuyệt đối không nên chọc giận người bạn hacker này, nếu không quyền riêng tư khó mà giữ được.Ngụy Tầm không có sở thích xem trộm quyền riêng tư của người khác, cô nhanh chóng tìm đến ngày hôm đó, tìm kiếm lịch sử trò chuyện của Trương Bách Thu. Nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì, thật kỳ lạ. Ngụy Tầm nhíu mày, rơi vào trầm tư. Nếu muốn tung tin đồn, thì việc không dùng tài khoản chính cũng là có khả năng.Ngụy Tầm trước tiên không vội vàng hỏi người bạn hacker xem Trương Bách Thu còn có tài khoản liên lạc nào khác không. Mà là mở lịch sử trò chuyện giữa Trương Bách Thu và Tạ Tư Văn. Hai người tuy trò chuyện đều là những thứ không quan trọng, liên lạc cũng không nhiều, nhưng vẫn bị Ngụy Tầm phát hiện ra điểm đáng ngờ. Bởi vì Ngụy Tầm nhớ rõ, lúc nói chuyện với Tạ Tư Văn ngày hôm đó, cô ta nói rằng cô ta đã không liên lạc với Trương Bách Thu kể từ khi thêm bạn từ cấp hai là không đúng sự thật. Hơn nữa, tin nhắn lịch sử cuối cùng vẫn là cách đây không lâu.Không biết là hai người thực sự cẩn thận hay còn lý do nào khác, tóm lại Ngụy Tầm cũng không tìm thấy bất cứ điều gì quan trọng trong lịch sử trò chuyện của hai người. Ngụy Tầm đành phải mở điện thoại, hỏi người bạn hacker về vấn đề Trương Bách Thu có tài khoản khác hay không. Nhưng đáng tiếc, cô nhận được câu trả lời phủ định từ người bạn hacker. Ngụy Tầm lập tức lâm vào trầm tư, cô xoa cằm, suy nghĩ tiếp theo nên điều tra như thế nào.Ngụy Tầm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định về nhà dùng máy tính sàng lọc lại thông tin, sau đó, nhân vật then chốt là Tạ Tư Văn. Trong mắt Ngụy Tầm lóe lên một tia ám mang."Ngụy Tầm, ra đây một chút."Đúng lúc Ngụy Tầm còn đang suy nghĩ, giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa gõ cửa, gọi cô ra. Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Cô đứng dậy, bước ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm dẫn cô đến văn phòng, đầu tiên là hắng giọng hai tiếng: "Ngụy Tầm à, gần đây em..." Giáo viên chủ nhiệm do dự, vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời về chuyện này như thế nào."Chính là, gần đây trong trường học đang lan truyền một số chuyện, một số học sinh đã báo cáo đến chỗ cô." Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng đã cân nhắc ngôn ngữ để nói ra những lời này. Ngụy Tầm nhíu mày, vẻ mặt lập tức lạnh lùng: "Ai nói?"Giáo viên chủ nhiệm bị sự lạnh lùng của Ngụy Tầm làm cho rùng mình, gõ gõ bàn, chịu đựng áp lực nói: "Chuyện này cô không thể nói." "Vấn đề là..." Giáo viên chủ nhiệm nói đến đây dừng lại một chút: "Tình hình có đúng sự thật hay không."Ngụy Tầm đột nhiên cười, giáo viên chủ nhiệm lại cảm thấy tóc gáy dựng đứng, sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh: "Vậy xin cô nói xem, là tin đồn gì?"Lời đã nói đến nước này, giáo viên chủ nhiệm dù hối hận vì đã hỏi, cũng phải tiếp tục hỏi: "Chính là, tin đồn về em và bạn học Văn Tiêu Tiêu lớp 12-6, em... bắt nạt người ta?""Thưa cô, không có bằng chứng thì không thể nói bừa, mấy tấm ảnh đó, chỉ là em và bạn học Văn Tiêu Tiêu đang đùa giỡn với nhau thôi, khi nào mà việc bạn bè đùa giỡn nhau lại có thể bị nói thành như vậy?" Ngụy Tầm cười mà như không cười. "Trường học chúng ta, chuyện tin đồn đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Cô cũng vậy, chưa có bằng chứng xác thực đã tìm em nói chuyện..." Ngụy Tầm nheo mắt, nhìn giáo viên chủ nhiệm: "Như vậy, không phải là rất phù hợp với khẩu hiệu của trường chúng ta sao?"Cái mũ lớn như vậy đội lên đầu giáo viên chủ nhiệm, da đầu giáo viên chủ nhiệm tê dại: "Cái này... Đúng là cô chưa điều tra kỹ, chẳng phải, hôm nay gọi em đến là muốn tìm hiểu tình hình sao."Ngụy Tầm nói: "Vậy xin chủ nhiệm giúp em làm rõ chuyện này, hỏi những bạn học ở lớp cũ của em sẽ biết, em và bạn học Văn Tiêu Tiêu có mối quan hệ rất tốt, không tồn tại vấn đề bắt nạt gì cả."Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: "Cô sẽ liên lạc với giáo viên chủ nhiệm lớp 12-6 nói một tiếng." Ngụy Tầm không có ý kiến gì, vâng một tiếng, rồi rời khỏi văn phòng.Trên đường, cô vừa vặn gặp Diệp Lăng và Hạ Chước Phong đang đi vệ sinh trở về cùng nhau.Một thời gian không chú ý, quan hệ của hai người hình như lại tốt lên không ít."Ngụy Tầm!" Hạ Chước Phong vẫy tay chào hỏi Ngụy Tầm một chút. Diệp Lăng cũng vẫy vẫy tay. Ngụy Tầm cũng phất tay chào lại.Hạ Chước Phong buông tay đang kéo Diệp Lăng ra, chạy chậm đến trước mặt Ngụy Tầm, cẩn thận nhìn xung quanh, nói: "Tin đồn gần đây chúng tớ đều nghe nói, không biết cái miệng rộng nào lại thích nói linh tinh như vậy, nhưng cậu yên tâm, chúng tớ khẳng định tin tưởng cậu!" Nói xong, còn dùng lực vỗ vỗ vai Ngụy Tầm."Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn." Ngụy Tầm gật đầu.Diệp Lăng thì nghĩ nhiều hơn, nhớ lại đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Tiêu hôm nay, cô ấy nghiêm túc nhìn Ngụy Tầm: "Ngụy Tầm, tuy rằng chúng tớ tin tưởng cậu có thể giải quyết tốt chuyện này, nhưng cậu cũng không thể làm Tiêu Tiêu giận đến mức đó nữa." Hạ Chước Phong ở bên cạnh cũng gật đầu theo. Đôi mắt Tiêu Tiêu sáng nay sưng thật sự đáng sợ! Vừa nhìn là biết đã khóc.Ngụy Tầm nhất thời nghẹn lời, chuyện này quả thực là lỗi của cô, cô ừ một tiếng. Hai bên lại nói chuyện thêm vài câu, rồi ai nấy đi đường nấy.Ngụy Tầm đột nhiên dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, rất muốn gặp nhóc câm, cô chạy lên tầng, nhưng không thấy, nhóc câm không có ở trong phòng học. Cũng giống như cô, nhóc câm đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng để hỏi chuyện. Ngụy Tầm đành phải đứng ở hành lang bên ngoài văn phòng chờ.