[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 69: Dỗ dành người yêu



Ngụy Tầm lấy ra điện thoại di động, là tin nhắn của người bạn hacker kia gửi đến. 

Ngụy Tầm ánh mắt trở nên thất vọng, cô còn tưởng là nhóc câm, cũng đúng, cô đã đặt âm báo đặc biệt cho nhóc câm, sao cô lại quên mất điều này.

Cô vực dậy tinh thần, đầu óc trở nên tỉnh táo, hiện tại, cô muốn giải quyết chuyện Trương Bách Thu trước đã. Cô liên hệ với người bạn kia là để hỏi xem có thể lấy được lịch sử tin nhắn của Trương Bách Thu hay không.

Người bạn hacker: Có thể, nhưng mà tớ rất tò mò cậu muốn làm gì? Việc phạm pháp thì tớ không làm đâu.

Ngụy Tầm đành phải kể lại chuyện xảy ra trong trường học cho người bạn hacker nghe một lần. 

Người bạn hacker nghe xong vô cùng phẫn nộ, vỗ ngực cam đoan với Ngụy Tầm. 

Ngụy Tầm yên tâm, cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của người bạn này, Ngụy Tầm tin rằng, sẽ không mất nhiều thời gian, chân tướng của chuyện này sẽ được phơi bày.

Người bạn hacker hỏi Ngụy Tầm thông tin liên lạc của Trương Bách Thu trước, Ngụy Tầm yêu cầu Tạ Tư Văn cung cấp thông tin liên lạc của Trương Bách Thu cho cô, sau đó chuyển tiếp cho người bạn hacker.

Sau khi nhận được thông tin liên lạc, người bạn kia gửi cho Ngụy Tầm một tin nhắn: ok, chờ tin tớ.

Ngụy Tầm trở về chế độ rung, hiện tại chỉ cần chờ tin tức là đủ.

Ngụy Tầm dùng tài khoản phụ len lỏi vào một số nhóm chat lớn của trường, bên trong, tin đồn ngày càng nghiêm trọng, mặc dù cũng có một vài ý kiến khác, nhưng nhanh chóng bị những tin tức đó làm cho trôi đi. Ngụy Tầm im lặng nhìn lướt qua, không phản bác, vì sớm muộn gì sự thật cũng sẽ được làm sáng tỏ.

Cô mở khung chat với nhóc câm, Ngụy Tầm vừa nãy còn đang bày mưu tính kế, lập tức như chú cún bại trận, tai cụp xuống. Cô vỗ vỗ vào ảnh đại diện của nhóc câm. Giao diện trò chuyện ngay lập tức hiển thị: Mình vỗ vỗ "Tiểu mọt sách".

Nhưng Ngụy Tầm đợi rất lâu, đối diện vẫn không hồi âm, cô lại gửi một đoạn văn xin lỗi rất dài. Đối diện vẫn không trả lời cô.

Ngụy Tầm rũ xuống đôi mắt, hai tay vô lực buông thõng, thầm nghĩ, nhóc câm có lẽ đã ngủ rồi, dù sao bây giờ cũng đã khuya lắm rồi. Ngụy Tầm đành phải đi rửa mặt rồi đi ngủ trước.

Hôm sau

Mặt trời còn chưa mọc lên từ phía Đông, trời mới hơi sáng, bầu trời là một màu xanh yên tĩnh. 

Văn Tiêu Tiêu mở mắt, đôi mắt vừa chua xót vừa đau, cảm giác còn hơi sưng. Nàng định xoa xoa mắt, nhưng vừa chạm vào đã đau không chịu nổi.

Bạn cùng phòng chưa dậy, nàng nhẹ nhàng xoay người rời giường, đi vào nhà vệ sinh. Định dùng nước rửa mặt, Văn Tiêu Tiêu bị chính mình trong gương làm cho giật mình, đôi mắt sưng lên như hai quả đào, đỏ đến đáng sợ, môi khô nứt, bong tróc da.

Văn Tiêu Tiêu sờ mặt mình, mím môi, "Tê —", môi nứt ra vì quá khô, chỗ nứt chảy ra tơ máu màu đỏ. Ngày thường thì thôi, cố tình hôm qua nàng cãi nhau với Ngụy Tầm, hơn nữa, tưởng tượng đến bộ dạng này đến phòng học, nàng chắc chắn sẽ bị các bạn học hỏi han tại sao lại như vậy.

Văn Tiêu Tiêu quên mất môi mình đang nứt, lại mím môi, vết nứt càng lớn hơn, lại chảy ra thêm chút máu, đôi môi tái nhợt và sắc máu tươi tạo thành sự tương phản rõ rệt, trông vô cùng đáng sợ.

Văn Tiêu Tiêu chịu đựng đau đớn ở môi, bật vòi nước, dùng tay hứng nước, rửa sạch tơ máu trên môi, làm ẩm môi. Trông khá hơn nhiều, nhưng đau đớn trên môi lại không hề thay đổi, thậm chí sau khi chạm vào nước còn đau hơn.

Nàng trở lại giường, cầm điện thoại lên, định xin phép giáo viên nghỉ học. Trên phần mềm liên lạc có hai chấm đỏ nhỏ. 

Văn Tiêu Tiêu có dự cảm, nhấp vào, quả nhiên là tin nhắn của Ngụy Tầm. Hôm qua nàng khóc xong rất mệt, rửa mặt xong liền ngủ, điện thoại để chế độ im lặng, không thấy tin nhắn của Ngụy Tầm.

Nàng chuẩn bị tâm lý, nhấp mở tin nhắn. 

Ngụy Tầm đã gửi một đoạn xin lỗi chân thành, giải thích rất nhiều, cũng cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa, cuối cùng còn hỏi hôm nay có thể đến tìm nàng không.

Văn Tiêu Tiêu trốn tránh, tắt khung chat với Ngụy Tầm, thực ra sau một đêm trút bầu tâm sự, nàng đã không còn giận nhiều nữa, nàng cũng có phần không đúng, rõ ràng trước kia đã nói sẽ không chiến tranh lạnh, lần này quả thực là nàng đã không để ý đến Ngụy Tầm trước.

Văn Tiêu Tiêu sờ đôi mắt sưng to, đau đớn truyền đến, nàng nhớ đến những lúc trước kia khóc, Ngụy Tầm luôn chuẩn bị túi chườm đá cho nàng, Ngụy Tầm ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt túi chườm đá lên mắt nàng, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. 

Văn Tiêu Tiêu hoàn toàn không có sức chống cự trước sự dịu dàng đó của Ngụy Tầm, mỗi lần nhớ lại, trong lòng luôn ngọt ngào. Nhưng nghĩ đến việc ở ký túc xá, nàng chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng, lại không có điều kiện xử lý thêm, nỗi tủi thân vô cớ trào ra từ đáy lòng.

Trốn tránh đáng xấu hổ, nhưng lại hữu ích, Văn Tiêu Tiêu trở thành một con rùa rụt cổ, nàng còn muốn ẩn mình thêm một lát nữa. Nàng nhấn vào khung chat với giáo viên chủ nhiệm mới, lấy lý do cơ thể không khỏe, hy vọng có thể xin nghỉ nửa ngày.

Giáo viên chủ nhiệm mới trả lời tin nhắn rất nhanh, và rất dễ tính, quan tâm đến sức khỏe của học sinh, rồi đồng ý lời xin nghỉ của Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu đem điện thoại để dưới gối, cơn buồn ngủ ập đến, Văn Tiêu Tiêu nằm vào chăn, lấy chăn trùm kín đầu, ý thức dần mơ hồ, ngủ thiếp đi.

Lúc bạn cùng phòng dậy giữa chừng, họ có gọi nàng một lần, nhưng bị đôi mắt sưng đỏ của nàng làm cho sợ hãi, Văn Tiêu Tiêu giải thích với các bạn cùng phòng là nàng đã xin nghỉ với giáo viên. Các bạn cùng phòng nhìn nhau, cũng không ai hỏi nhiều, chỉ quan tâm Văn Tiêu Tiêu vài câu. 

Văn Tiêu Tiêu đáp lại từng người.

Một bên khác

Ngụy Tầm việc đầu tiên khi đến trường là đi tìm nhóc câm, cô còn mang theo bữa sáng cho nhóc câm. Sữa bò và bánh mì, đều là hương vị nhóc câm thích nhất. Cô đến rất sớm, trong phòng học còn chưa có mấy người.

Theo các bạn học lần lượt vào lớp, chỗ của nhóc câm vẫn trống, Trương Bách Thu cũng đã đến lớp. 

Ngụy Tầm thực sự không muốn ngồi cùng người có thể là "kẻ chủ mưu" này, cô đặt bữa sáng cho nhóc câm lên bàn, rồi đi ra ngoài. 

Cô ủ rũ trở về lớp mình.

Vừa mới bước nửa bước chân vào cửa phòng học, đã bị Diệp Lăng lớp bên cạnh gọi lại. 

"Ngụy Tầm!" 

Ngụy Tầm thu lại bước chân còn chưa bước vào, quay đầu nhìn người gọi mình: "Có việc gì thế?" 

Diệp Lăng hỏi: "Cậu có phải cãi nhau với Tiêu Tiêu không."

Ngụy Tầm trầm mặc, cảm xúc chùng xuống: "Ừm..." 

Diệp Lăng thấy Ngụy Tầm như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói hay không, nhỡ đâu Tiêu Tiêu muốn ở một mình một lát thì sao? Diệp Lăng lộ vẻ khó xử, biết thế sáng nay đã hỏi Tiêu Tiêu trước.

Ngụy Tầm lại nhạy cảm nhận ra điều gì đó: "Văn Tiêu Tiêu làm sao vậy." 

Khi nói những lời này, đôi mắt Ngụy Tầm lộ ra sự nghiêm túc mà Diệp Lăng chưa từng thấy. 

"Cậu ấy..." Diệp Lăng vẫn còn do dự có nên nói hay không. 

Ngụy Tầm khẩn cầu nhìn Diệp Lăng: "Chuyện này rất quan trọng với tớ, làm ơn nói cho tớ biết."

Diệp Lăng nhìn Ngụy Tầm một cái, cô ấy biết tình cảm của hai người này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn kể lại chuyện nhìn thấy sáng nay cho Ngụy Tầm nghe. 

Ngụy Tầm sắc mặt thay đổi, có chút khó coi, tự trách bản thân là nhiều nhất. 

"Cảm ơn." Ngụy Tầm gật đầu với Diệp Lăng, cặp sách còn chưa kịp đặt xuống, đã chạy như bay về phía cầu thang.

Diệp Lăng nhìn bóng dáng vội vàng của Ngụy Tầm, thầm nghĩ, hy vọng hai người sớm hòa giải, đồng thời trong lòng có chút cảm thán, cô ấy còn tưởng rằng hai người tình cảm tốt như vậy sẽ không cãi nhau đâu.

Ngụy Tầm tưởng tượng đến lời Diệp Lăng mô tả, lòng như đao cắt. Với tính cách nhạy cảm như nhóc câm, tối qua một mình trốn trong chăn khóc thành ra như vậy, chắc chắn là đã rất thương tâm. Ngụy Tầm thật muốn tự tát mình hai cái vì tối qua đã không đuổi theo.

Cô đi đến cửa ký túc xá, dừng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quay người chạy đến quầy bán đồ lặt vặt gần khu giảng đường nhất mua hai chai nước đá. Dì quản lý ký túc xá thấy Ngụy Tầm mặc đồng phục, liền cho cô vào.

Một đường chạy như bay đến ký túc xá quen thuộc, nhìn cánh cửa ký túc xá đóng chặt, tay Ngụy Tầm dừng lại trên tay nắm cửa, nhưng lại không dám mở. 

Văn Tiêu Tiêu đang nằm trên giường ho khan hai tiếng vì cổ họng khô rát, Ngụy Tầm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng ho, sắc mặt thay đổi, đẩy cửa bước vào.

Người nằm trên giường và Ngụy Tầm bốn mắt nhìn nhau. 

Văn Tiêu Tiêu lập tức hoảng loạn, nàng kéo chăn lên, cả người cuộn tròn trong chăn, tạo thành một "quả đồi nhỏ". 

Ngụy Tầm nhìn thấy người yêu tuy sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần vẫn ổn, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhìn "quả đồi nhỏ" trên giường, Ngụy Tầm cười bất lực: "Trốn mình à?" 

Ngụy Tầm ngồi xuống mép giường của Văn Tiêu Tiêu, cảm nhận được người bên cạnh đến gần, người trong chăn nhích sang bên cạnh.

"Hôm qua chọc cậu giận là mình, nên người phải trốn là mình mới đúng, sao người tức giận lại đi trốn?" Ngụy Tầm dịu dàng dỗ dành. 

"Tin nhắn hôm qua mình gửi cậu đã xem chưa? Có cảm nhận được sự xin lỗi chân thành của mình không?"

Người trong chăn nhúc nhích, cuối cùng cũng có chút phản ứng. 

"Chuyện hôm qua mình thật sự biết lỗi rồi, đừng giận nữa được không, mình sai rồi, nhóc câm~" Cái cách Ngụy Tầm gọi nhóc câm này có thể nói là hô mây gọi gió. 

Tai người trong chăn đều đỏ lên.

"Cứ buồn bã mãi sẽ hỏng mất thôi." Ngụy Tầm khẽ cười, kéo kéo đỉnh chăn thử thăm dò một chút. Có lực cản, nhưng không quá mạnh. Ngụy Tầm chậm rãi kéo chăn xuống, người trong chăn tóc rối bời, mặt úp vào bên trong, che mắt lại, tai đỏ bừng.

"Mình xem nào." Ngụy Tầm muốn xoay người nàng lại, cô vẫn nhớ lời Diệp Lăng nói sáng nay, mắt nhóc câm sưng to và đỏ. Nhưng người bên trong lại bướng bỉnh, làm sao cũng không chịu quay lại, tay che mắt càng không chịu buông xuống.

Nhóc câm đang ngại hình tượng của mình sao? 

Ngụy Tầm xoa tóc đen của Văn Tiêu Tiêu, dịu dàng nói: "Mình xem một chút, không xấu chút nào." 

Văn Tiêu Tiêu phản bác trong lòng, rõ ràng là rất xấu, sáng nay mình đã thấy trong gương rồi.

"Nào, quay lại đây, mình mang theo đá, có thể nhanh chóng giảm sưng." 

"Lát nữa không chườm sẽ không có tác dụng đâu," Ngụy Tầm từng bước dụ dỗ.

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy Ngụy Tầm mang theo đá, trong lòng hơi lay động, do dự mãi, chậm rãi quay người lại. Nhưng tay vẫn che chặt mắt, không cho nhìn.

Ngụy Tầm đã cầm đá trong tay, nhìn nhóc câm che mắt, bất đắc dĩ nói: "Nhóc câm, cậu dùng tay che mắt lại, làm sao mình chườm đá cho cậu được?" 

Văn Tiêu Tiêu do dự mãi, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay ra.

Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ như quả đào, lòng Ngụy Tầm run lên, cơn đau nhức dày đặc truyền đến, tay cô nắm chặt chai đá, chai nước khoáng phát ra tiếng ken két. 

"Không xấu." Cẩn thận lắng nghe, có thể nhận ra giọng Ngụy Tầm run lên khi nói lời này.

Văn Tiêu Tiêu xoay đầu đi chỗ khác, đánh thủ ngữ: Xấu, đừng nhìn.

"Không xấu." Lần này Ngụy Tầm tăng âm lượng lên một chút.

Cô xoay đầu Văn Tiêu Tiêu lại, lần này không có sự phản kháng, Ngụy Tầm đặt chai nước đá trong tay lên đôi mắt sưng đỏ của Văn Tiêu Tiêu. 

Cảm giác lạnh lẽo dán vào mắt, cảm giác đầu tiên là lạnh, sau đó là đau nhức, rồi lại truyền đến một luồng lạnh tê tái, rất thoải mái.

Văn Tiêu Tiêu hít hít mũi, nỗi tủi thân trong lòng lập tức trào ra như sóng biển, nước mắt suýt chút nữa lại trào ra. Nhưng nghĩ đến Ngụy Tầm đang ở bên cạnh, nàng nín thở, vẫn nhịn lại được.

Không khí giữa hai người lúc này có chút ngượng nghịu. 

Ngụy Tầm chú ý thấy đôi môi khô nứt của Văn Tiêu Tiêu, nhíu mày: "Môi nứt rồi." 

Văn Tiêu Tiêu gật đầu biên độ nhỏ.

"Cậu tự giữ một lát." Ngụy Tầm nói. 

Văn Tiêu Tiêu không nhịn được bĩu môi, đánh thủ ngữ: Cậu đi đâu?

 Ngụy Tầm bất lực nói: "Đi lấy nước cho cậu, môi đều chảy máu rồi, có đau không?" 

Không đợi Văn Tiêu Tiêu phản ứng, Ngụy Tầm lắc đầu, nhận ra mình đã hỏi câu hỏi ngớ ngẩn: "Chắc chắn là đau."

"Cầm lấy." 

Văn Tiêu Tiêu lúc này mới chậm rãi nhận lấy nước đá từ tay Ngụy Tầm. 

Ngụy Tầm cầm lấy cốc nước của Văn Tiêu Tiêu, đi về hướng máy uống nước bên ngoài.

Văn Tiêu Tiêu trộm mở mắt ra, nhìn bóng dáng Ngụy Tầm, đột nhiên không còn cảm thấy tủi thân như vậy nữa, trong lòng dường như có một dòng suối mát lành tuôn ra, ngọt ngào.

Ngụy Tầm rất nhanh đã lấy nước trở về. Môi nứt không thể mở miệng to ngay lập tức, nếu không sẽ càng nghiêm trọng. 

Ở đây không có tăm bông, Ngụy Tầm dùng đầu ngón tay dính nước, từng chút từng chút làm ẩm đôi môi khô khốc của nhóc câm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...