[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 68: Chân tướng
À đúng rồi, trò chuyện về cái người câm đó.Ngày đó, bạn bè đi liên hoan bên ngoài, cô ta không khỏe nên không đi, nhưng buổi chiều lại đói bụng, liền một mình chạy đến nhà ăn ăn cơm. Cô ta lấy cơm xong, ngồi ở một bên nhà ăn vừa lướt điện thoại vừa ăn cơm.Trước mắt xuất hiện một bóng người, Tạ Tư Văn ngẩng đầu, là một nữ sinh thanh lệ, người ta vốn dĩ bị hấp dẫn bởi những thứ xinh đẹp, Tạ Tư Văn cũng không ngoại lệ. Cô ta có chút ghen tị.Nữ sinh đối diện mở lời trước: "Cậu chính là Tạ Tư Văn sao?"Tạ Tư Văn nuốt một miếng thức ăn trong miệng xuống, nhìn quét qua người vừa ngồi xuống đối diện: "Phải, tìm tôi có việc?" Ngữ khí kiêu ngạo, Tạ Tư Văn lúc này vừa mới bắt đầu làm thủ lĩnh nhóm nhỏ.Đối diện người kia khẽ cười một tiếng: "Nghe nói qua cậu, cậu rất nổi tiếng. Tôi tên là Trương Bách Thu, làm quen nhé?" Nữ sinh đối diện vươn tay về phía Tạ Tư Văn.Tạ Tư Văn nắm tay một cái, nghe được nửa câu đầu, trên mặt không nén được ý cười. Trương Bách Thu rất biết nói chuyện, hai người trò chuyện hơn mười phút liền khiến Tạ Tư Văn mê mẩn. Tạ Tư Văn càng lúc càng kiêu ngạo, chút ghen tị trong lòng cũng tan biến không còn tăm hơi. Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Tạ Tư Văn thậm chí còn kéo cô ta vào nhóm chị em của mình. Mặc dù Trương Bách Thu liên tục từ chối, nhưng vẫn bị Tạ Tư Văn cố chấp kéo vào.Trương Bách Thu chọc chọc cơm trong chén, lơ đãng nói: "Cậu có biết, lớp bên cạnh các cậu có một người câm không.""Người câm? À tôi biết, tên gì ấy nhỉ? Văn gì đó đúng không.""À, cậu không quen à, vậy không có gì đâu." Trương Bách Thu gắp hạt cơm đã chọc rất lâu đặt sang một bên.Tạ Tư Văn nhíu mày, tò mò vì lời nói của Trương Bách Thu ngay lập tức dâng lên: "Cái gì? Đừng nói nửa chừng chứ?"Chiếc đũa gắp thức ăn của Trương Bách Thu dừng lại một chút: "Cũng không có gì, chỉ là hình như tôi thấy lần trước cậu ấy liếc xéo cậu một cái." "Cũng có thể là tôi nhìn nhầm rồi," Trương Bách Thu bồi thêm một câu."Cái gì?!" Tạ Tư Văn lông mày dựng lên, đũa đặt mạnh xuống bàn, mặt Tạ Tư Văn trở nên khó coi, vừa rồi được Trương Bách Thu tâng bốc đến vậy, giờ nghe lời này từ trong miệng Trương Bách Thu, lại giống như cô ta bị người khác xem thường. Tạ Tư Văn lập tức cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.Trương Bách Thu bưng khay của mình đứng dậy, mắt liếc ra cửa: "Ngại quá, tôi có chút việc, phải đi trước." Trương Bách Thu đi được nửa đường lại quay đầu lại, nhấn mạnh một câu: "Có lẽ thật sự là tôi nhìn nhầm rồi."Tạ Tư Văn nắm chặt đũa, vẻ mặt vô cùng khó coi. Sau khi trở về, Tạ Tư Văn liền triệu tập nhóm chị em của mình hẹn Văn Tiêu Tiêu lên sân thượng. Văn Tiêu Tiêu bị một đám người vây quanh, không dám không đi.Tạ Tư Văn đẩy Văn Tiêu Tiêu một cái: "Này, người câm, mày thấy tao chướng mắt hả?" Văn Tiêu Tiêu bị Tạ Tư Văn đẩy đến lảo đảo lùi lại một bước, nàng sợ hãi nhìn nhóm Tạ Tư Văn, cố gắng lắc đầu. Tạ Tư Văn đang tức giận, cũng không cần quan tâm nhiều, liền sỉ nhục Văn Tiêu Tiêu bằng lời lẽ. Có lẽ từ lúc đó, cô ta bắt đầu bắt nạt Văn Tiêu Tiêu.Còn về việc tại sao sau này vẫn luôn bắt nạt nàng, có lẽ là vì nhìn nàng thấy khó chịu, rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng ánh mắt lại không chịu khuất phục, khiến Tạ Tư Văn vô cùng bực bội. Sau này, có lẽ là thói quen bắt nạt, không có việc gì liền đi tìm Văn Tiêu Tiêu gây rắc rối, dường như trở thành hoạt động giải trí nhỏ của nhóm cô ta, mức độ bắt nạt học đường cũng ngày càng nặng. Mãi đến khi Ngụy Tầm xuất hiện...Nghĩ đến đây, mặt Tạ Tư Văn đột nhiên trở nên khó coi, cùng với những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này và sự chất vấn của Ngụy Tầm. Cô ta dần nhận ra, mình có cảm giác bị lợi dụng làm "cây súng".Cô ta đầu óc vừa chuyển, nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại. Tạ Tư Văn kể lại mọi chuyện từ lớn đến nhỏ về việc quen biết Trương Bách Thu, thậm chí còn thêm mắm thêm muối, nhấn mạnh việc Trương Bách Thu đã đề cập đến Văn Tiêu Tiêu.Ngụy Tầm nhìn đến đây, ngay lập tức siết chặt điện thoại, trong lòng đã có tám phần suy đoán, Trương Bách Thu chính là kẻ bịa đặt. Ánh mắt cô càng thêm sâu sắc, hơn nữa... nếu Tạ Tư Văn không nói dối, nguyên nhân ban đầu nhóc câm bị bắt nạt, rất có khả năng chính là câu nói kia của Trương Bách Thu.Ngụy Tầm: Ừ, sau này các cậu còn liên lạc không? Tạ Tư Văn: Không, tôi nhớ là sau khi tôi kéo cậu ta vào nhóm, cậu ta không nói chuyện nữa.Ngụy Tầm lặp đi lặp lại những lời Tạ Tư Văn gửi đến. Trong lòng cô vô cùng phức tạp, hồi tưởng lại dáng vẻ nhóc câm bị bắt nạt, tim cô đau thắt. Trương Bách Thu. Ngụy Tầm nghiến răng thầm gọi tên này, Tạ Tư Văn cô sẽ cho cô ta một bài học, Trương Bách Thu nếu thật sự là người đó, cô cũng sẽ không để cô ta yên.Mặc dù vẫn chưa rõ động cơ của Trương Bách Thu là gì, nhưng thông qua lời miêu tả của Tạ Tư Văn vừa rồi, người này tuyệt đối có thành kiến với nhóc câm. Còn về việc tại sao lúc ban đầu Trương Bách Thu lại tốt với nhóc câm như vậy, đó vẫn là một ẩn số.Ngụy Tầm lại hỏi Tạ Tư Văn thông tin liên lạc của hai người còn lại. Liên hệ với hai người kia, sau khi trao đổi, Ngụy Tầm càng thêm khẳng định đáp án của mình. Chỉ là... làm thế nào để cô ta thừa nhận chuyện này.Ngụy Tầm đột nhiên nhớ đến một người bạn, một hacker quen ở cấp ba, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho người bạn đó. Tuy nhiên đối phương không trả lời, người bạn này có giờ giấc sinh hoạt thất thường, cũng không biết khi nào sẽ trả lời.Thời gian trôi qua rất nhanh đến tiết tự học buổi tối, Ngụy Tầm vẫn chưa quên mình đã chọc giận nhóc câm. Cô thu dọn cặp sách đơn giản, vừa tan học liền chạy như bay lên tầng tìm nhóc câm.Chạy đến cửa phòng học, Ngụy Tầm nhìn vào chỗ ngồi của nhóc câm, thấy nhóc câm lại đang cùng Trương Bách Thu ngồi sát nhau giảng đề. Lòng Ngụy Tầm trở nên vô cùng khó chịu, cô đi tới, thấy hai người đang xem một tờ đề thi Toán học.Cô chen vào giữa hai người, tách hai người ra.Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Ngụy Tầm đột nhiên xuất hiện."Mình giỏi Toán, mình làm cho." Ngụy Tầm nhìn một lúc đề bài, cầm bút lên, trên đề thi viết xoẹt xoẹt xoẹt vài bước giải quyết mấu chốt. Viết xong, cô thả mạnh cây bút xuống bàn: "Như vậy là được."Làm lơ Trương Bách Thu, Ngụy Tầm quay đầu hỏi nhóc câm: "Đi thôi?"Văn Tiêu Tiêu không trả lời, chỉ cầm đề thi lên xem một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh, thì ra là như vậy. Trương Bách Thu không tranh giành với Ngụy Tầm, chỉ thu dọn đồ đạc của mình, lịch sự vẫy tay với Văn Tiêu Tiêu, ôn hòa nói: "Tớ về trước đây, Tiêu Tiêu." Văn Tiêu Tiêu gật đầu."Có đi hay không?" Trong giọng Ngụy Tầm đè nén cảm xúc không vui.Văn Tiêu Tiêu nhíu mày, đánh thủ ngữ: Mình và Trương Bách Thu chỉ là bạn bè."Cậu coi người ta là bạn, người ta lại không coi cậu là bạn!" Ngụy Tầm nói một câu đầy mỉa mai.Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn cô, trong mắt lộ ra một tia thương tâm, nàng không ngờ Ngụy Tầm lại nói như vậy, cô rõ ràng biết, rõ ràng biết bạn bè đối với nàng mà nói... Văn Tiêu Tiêu mắt phủ một tầng hơi nước, nàng cúi đầu, cầm cặp sách chạy ra ngoài. Nàng không muốn để ý đến Ngụy Tầm nữa!"Ai, nhóc câm!" Ngụy Tầm vừa nói xong câu đó lập tức hối hận, nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi, không thể thu lại. Ngụy Tầm nắm tay đấm mạnh xuống bàn, trong lòng hối hận khôn nguôi. Mày đang làm cái quái gì vậy Ngụy Tầm, nhóc câm làm sao biết Trương Bách Thu là người như vậy.Trong mắt Văn Tiêu Tiêu, Trương Bách Thu chính là một người bạn rất tốt với nàng, nhưng hành vi kết giao bình thường với bạn bè của nàng lại bị người mình yêu hết lần này đến lần khác làm tổn thương. Mặc dù nàng nhất định sẽ chọn Ngụy Tầm giữa Ngụy Tầm và Trương Bách Thu, nhưng tại sao nàng lại phải đưa ra một lựa chọn như vậy? Một bên là người yêu, một bên là bạn bè, bỏ cái nào cũng không vui.Văn Tiêu Tiêu cúi thấp đầu đi trên đường trở về, trong lòng vừa tủi thân vừa buồn bã, nước mắt tràn đầy hốc mắt, chảy xuống theo khóe mắt. Nàng lau nước mắt trên mặt, tăng tốc bước chân về ký túc xá.Ngụy Tầm lấy bàn tay trái giấu sau lưng ra, trong tay nắm một bông hồng giấy trắng, đây là thứ Ngụy Tầm làm để dỗ nhóc câm trong giờ tự học tối, bây giờ cũng không có nơi dùng đến, Ngụy Tầm rũ mắt. Cô đặt bông hồng giấy trắng vào trong ngăn bàn nhóc câm.Không đuổi theo nhóc câm, cô cũng cảm thấy mình cũng cần phải bình tĩnh lại một chút, hôm nay cảm xúc của cô quá bất ổn, Ngụy Tầm mang cặp sách về nhà. Cô trở về căn nhà trống rỗng, dép đi trong nhà của nhóc câm vẫn để cạnh dép của cô, nhưng đã lâu không có ai đi. Cô đi lấy cốc sứ rót nước uống, bên cạnh cốc của cô cũng là cốc của nhóc câm, đã lâu không có ai dùng.Ngụy Tầm nằm lco quắp trên ghế sofa, nhất thời cảm thấy làm gì cũng không còn sức lực. Lúc này, điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng "leng keng".