[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 67: Chọc người sinh khí
Là Tạ Tư Văn đã gửi danh sách cho cô, trong nhóm chat, ngoại trừ Tạ Tư Văn, chỉ có ba người học cùng trường cấp ba với cô.Trong ba người này, Ngụy Tầm thấy được một cái tên quen thuộc. Trương Bách Thu.Cô và Trương Bách Thu tuy không hòa hợp, nhưng cũng không có xích mích gì, nếu nói cô ta nhắm vào cô vì chuyện nhóc câm, thì trên thực tế cũng không hợp lý, vì những lời đồn này cũng đồng thời làm tổn thương nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu kéo vạt áo Ngụy Tầm, Ngụy Tầm mới được kéo ra khỏi vòng xoáy trinh thám. Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ hỏi: Sao vậy?Ngụy Tầm xoa đầu nàng: "Chuyện tin đồn bên mình có manh mối rồi."Văn Tiêu Tiêu gật đầu, giữa hai mày vẫn vương một nét u sầu nhàn nhạt, rốt cuộc là ai cố ý nhắm vào nàng và Ngụy Tầm."Đừng lo lắng, mình rất nhanh sẽ bắt được người này," Ngụy Tầm nhéo nhéo khuôn mặt Văn Tiêu Tiêu, nói.Trở lại phòng học, trong phòng học chỉ có lác đác vài người, đều là những người ham học, ngồi ở chỗ mình cặm cụi viết, không ai để ý đến người khác.Ngụy Tầm giấu tên Trương Bách Thu đi, đưa hai cái tên còn lại mà Tạ Tư Văn gửi, cho Văn Tiêu Tiêu xem. "Nhóc câm, hai người này cậu có biết không?" Ngụy Tầm hỏi.Văn Tiêu Tiêu nhận lấy điện thoại nhìn kỹ, lắc đầu. Ngụy Tầm ánh mắt càng sâu hơn. "Ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua sao?" Văn Tiêu Tiêu hồi tưởng một chút, thực sự không có ký ức, vì thế lại lắc đầu."Được rồi, mình biết rồi." Ngụy Tầm cất điện thoại vào túi quần.Trong lòng cô đã có tính toán, chuyện này, tám chín phần, tuyệt đối có liên quan đến Trương Bách Thu."Đi ăn cơm đi, chậm trễ lâu như vậy, bụng chắc chắn đói lắm rồi," Ngụy Tầm cười nói.Văn Tiêu Tiêu nhìn bụng mình xẹp lép, sờ sờ, quả thật có chút đói bụng.Nhìn thấy hành động đáng yêu của nhóc câm, Ngụy Tầm tạm thời gạt những chuyện kia sang một bên, quyết định đặt sự chú ý vào việc ở bên nhóc câm. Dù sao, từ lúc điều tra chuyện này đến nay, cô đã nhiều lần xao nhãng nhóc câm.Đi vào nhà ăn, Ngụy Tầm mua hai phần cơm theo khẩu vị của hai người. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là múc một chén canh đầy, bên dưới đầy đủ nguyên liệu, đây chính là tuyệt kỹ múc canh mà Ngụy Tầm đã lén xem video học được. Dựa vào bí quyết "chìm xuống đáy, nhẹ múc chậm lên", miễn là theo mấy chữ này, về cơ bản là không bao giờ thất bại.Văn Tiêu Tiêu nhìn chén canh trứng rong biển sắp tràn ra trước mắt, bất đắc dĩ nhìn Ngụy Tầm. Sự ghen tuông kéo dài của Ngụy Tầm thật sự quá lớn, chỉ vì lần trước Trương Bách Thu múc canh cho nàng, bây giờ mỗi lần ăn cơm có canh, Ngụy Tầm tuyệt đối phải múc cho nàng một chén đầy ắp.Văn Tiêu Tiêu trầm tư, nàng nên làm thế nào để uyển chuyển nhắc nhở Ngụy Tầm rằng nàng thực sự không muốn uống canh trứng rong biển của trường nữa. Ngụy Tầm nhiệt tình nhét cái thìa vào tay Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu nhìn bát canh này, thực sự không còn muốn ăn nữa. Canh dù có ngon đến mấy, uống liên tục cả tuần cũng sẽ trở nên không còn ngon nữa.Thấy nhóc câm nhìn chằm chằm bát canh mà không uống, Ngụy Tầm hỏi: "Sao vậy? Không ăn sao?" Nhóc câm lắc đầu, rồi lại gật đầu. Tay phải nắm cái thìa siết chặt, môi mím chặt. Ngụy Tầm buông đũa trong tay, nhìn nàng.Nhóc câm dùng cái thìa múc múc canh theo chiều kim đồng hồ, nhìn thấy trứng hoa và rong biển xoay tròn trong canh, quả thực như một cơn lốc xoáy đáng sợ. Nhóc câm lấy hết can đảm, nhẹ nhàng đẩy chén canh về phía Ngụy Tầm, nhẹ nhàng lắc đầu. Ngụy Tầm sững sờ, đây là làm sao. Nhóc câm cúi đầu đánh thủ ngữ: Mình không muốn uống cái này. Ngụy Tầm còn tưởng là chuyện gì, nửa đùa nửa thật: "Không muốn uống thì thôi, mình uống giúp cậu."Văn Tiêu Tiêu thấy vậy thì tận dụng thời cơ, tiếp tục đánh thủ ngữ: Về sau cũng không cần múc nữa.Ngụy Tầm cầm cái thìa dừng lại, hóa ra là Văn Tiêu Tiêu đã ngán. Ban đầu cô thực sự vì ghen mà ngày nào cũng múc canh cho nhóc câm, thấy nhóc câm lần nào cũng uống sạch sẽ, cô còn tưởng rằng nhóc câm đặc biệt thích uống canh trứng rong biển, nên ngày nào cũng múc cho nhóc câm. Văn Tiêu Tiêu mỗi lần uống hết, một là vì không muốn lãng phí thức ăn, hai là vì canh là Ngụy Tầm múc cho nàng.Hóa ra là mình hiểu lầm, nhưng mà... Ngụy Tầm thầm cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt lại lạnh xuống: "Nhóc câm, cậu có phải cảm thấy mình phiền không."Văn Tiêu Tiêu nghe lời nói nặng nề đó từ miệng Ngụy Tầm, trong chốc lát không biết phản ứng thế nào, hoảng đến mức muốn nói thành lời. Nàng liên tục xua tay, đánh thủ ngữ giải thích. Thấy nhóc câm thực sự có chút sốt ruột, vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Tầm chỉ duy trì được chưa đến nửa phút liền sụp đổ, bật cười thành tiếng. "Trêu cậu thôi mà, nhóc câm, không thích ăn thì lần sau không múc cho cậu nữa." Ngụy Tầm lúc này vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc.Văn Tiêu Tiêu im lặng ăn cơm, không để ý đến Ngụy Tầm. Món ăn ngày thường rất ngon bỗng cảm thấy khó nuốt. Ngụy Tầm cảm nhận được không khí không đúng, cẩn thận hỏi: "Nhóc câm, giận thật à?" Văn Tiêu Tiêu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cơm trước mặt, ăn từng miếng nhỏ."Mình sai rồi..." Ngụy Tầm dừng đũa, nói nhỏ, mắt liếc trộm nhóc câm, quan sát phản ứng của nàng. Nhóc câm cúi mắt, không nhìn rõ cảm xúc. Ngụy Tầm lòng dần chìm xuống đáy vực, nhóc câm nếu không giận thì chắc chắn không phải phản ứng này.Ngụy Tầm bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình. Gần đây cô hình như quả thực có chút đắc ý vênh váo, nhóc câm dù tính tình tốt đến mấy cũng không chịu nổi cô cứ như vậy mãi.Đúng lúc Ngụy Tầm còn đang suy nghĩ, Văn Tiêu Tiêu đã ăn xong, nàng không đợi Ngụy Tầm, mà trực tiếp bưng khay đi đến chỗ trả đồ ăn. Ngụy Tầm vội vàng đứng dậy theo, bưng khay của mình đuổi theo nhóc câm. Trong lúc vội vã, Ngụy Tầm đụng phải góc bàn: "Tê!" Văn Tiêu Tiêu bước chân chậm lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi đến chỗ trả khay.Ngụy Tầm chịu đựng cơn đau từ hông, vừa bưng khay vừa rảo bước đuổi theo đến bên cạnh nhóc câm. Cô há miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có tiếng khay chồng lên nhau va chạm.Văn Tiêu Tiêu trả khay xong thì đi về phía cửa nhà ăn, Ngụy Tầm thấy nhóc câm đi rồi, đặt khay của mình lên khay nhóc câm và đuổi theo.Ngụy Tầm chạy chậm một mạch, đi đến bên cạnh nhóc câm. "Nhóc câm, mình thật sự biết lỗi rồi, lần sau sẽ không thế nữa." Ngụy Tầm cúi người dỗ dành. Một lần không được, liền hai lần, hai người đi từ nhà ăn đến lớp học trong bao lâu thì Ngụy Tầm liền dỗ dành bấy lâu.Lần này Văn Tiêu Tiêu thật sự giận. Hai người đến cửa khu giảng đường, Văn Tiêu Tiêu vẫn không để ý đến cô. Dưới lời xin lỗi ôn hòa, nhỏ nhẹ của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu không phải không mềm lòng, nhưng lòng nàng khó chịu, hiện tại chỉ muốn ở một mình một lát.Văn Tiêu Tiêu dừng lại, Ngụy Tầm cũng dừng lại. Thấy Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, trên mặt Ngụy Tầm cuối cùng cũng có chút vui mừng: "Nhóc câm..." Văn Tiêu Tiêu mím môi, đánh thủ ngữ: Cậu về phòng học trước đi, mình muốn ở một mình một lát. Vẻ mặt vui mừng của Ngụy Tầm lập tức suy sụp, nhưng hiện tại cô không dám nói không, đành phải gật đầu. "Tan học buổi tối tự học?" Ngụy Tầm nhìn sắc mặt nhóc câm, thận trọng dò hỏi.Văn Tiêu Tiêu vẫn là mềm lòng, gật đầu. Sự đồng ý này mang lại cho vẻ mặt xám xịt của Ngụy Tầm một tia hy vọng. Cô gật đầu như giã tỏi. Văn Tiêu Tiêu chỉ cầu thang, ý bảo hai người đi lên.Theo ý Văn Tiêu Tiêu, hai người đành phải chia tay ở tầng 3. Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhóc câm rời đi, lòng cô nặng trĩu, miệng đắng chát, hối hận dâng lên: Mày nói xem, mày cứ phải đi trêu chọc nhóc câm làm gì cơ chứ?Ngụy Tầm càng nghĩ càng khó chịu, đứng dựa vào tường ở cửa cầu thang tầng 3. Các bạn học đi ngang qua thấy sắc mặt Ngụy Tầm kém như vậy, đều né tránh, không dám làm cô bực mình thêm. Ngụy Tầm cau mày, trong lòng buồn bực cực kỳ.Lúc này, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.Ánh mắt Ngụy Tầm sáng lên, ngăn cản người đến, không nghĩ tới lúc này lại vừa vặn gặp ba người "tình nghi" cùng trong một lúc. Là Trương Bách Thu, người mà Ngụy Tầm nghi ngờ nhất. Trương Bách Thu có vẻ tâm trạng rất tốt, khóe miệng nở nụ cười nhạt, đi lên tầng. Bị Ngụy Tầm chặn lại, sắc mặt cô ta hơi thay đổi trong tích tắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Đột nhiên bị người chặn lại cũng không tức giận, ôn hòa hỏi: "Banh học Ngụy Tầm, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"Ngụy Tầm nhất thời nghẹn lời, cô không có chứng cứ, cũng chưa điều tra rõ động cơ bịa đặt của Trương Bách Thu, nên xác thực không có cách nào chất vấn. Hơn nữa nếu như đúng là Trương Bách Thu làm, cô hỏi như vậy, hiện tại Trương Bách Thu cũng chắc chắn không thừa nhận.Cô nhìn vẻ mặt cười nhạt của Trương Bách Thu, trong lòng nghẹn khí. Hai người nhất thời đứng bất động ở cầu thang. Trương Bách Thu cười cười, mở lời trước: "Bạn học Ngụy Tầm, chúng ta ở đây có vẻ hơi cản đường, hay là đổi chỗ khác?" "Ừm... được."Hai người đi vào góc hành lang, Ngụy Tầm đi thẳng vào vấn đề: "Trương Bách Thu, cậu và Tạ Tư Văn có quen biết không?" Ánh mắt Trương Bách Thu lóe lên một tia âm hiểm, "Có quen biết, thời điểm học cấp 2 là bạn học.""Làm sao quen biết?" Ngụy Tầm tiếp tục hỏi."À, cái này thì có chút không nhớ rõ." Trương Bách Thu trả lời."Quan hệ các cậu rất tốt?" Ngụy Tầm hỏi.Trương Bách Thu lắc đầu: "Bình thường thôi."Nếu biến thành người khác bị Ngụy Tầm hỏi như vậy, sợ là sớm tức giận rồi, Trương Bách Thu phản ứng rất bình tĩnh, phản ứng như thế khiến Ngụy Tầm càng nghi ngờ. Ngụy Tầm lại hỏi thêm vài vấn đề không khá quan trọng khác. Thời điểm Trương Bách Thu cho rằng cô ta có thể đi rồi.Ngụy Tầm hỏi Trương Bách Thu một vấn đề cuối cùng, "Cậu ghét tôi à?" Trương Bách Thu sửng sốt, nhịn không được bật cười: "Không thể nói là ghét. Nhưng mà, cũng không tính là thích."Phản ứng của Trương Bách Thu không giống giả bộ, vấn đề này Ngụy Tầm chỉ là muốn thăm dò Trương Bách Thu có động cơ hay không. Nhưng Ngụy Tầm vẫn không loại trừ khả năng cô ta đang giả vờ. Lúc này cô mới để Trương Bách Thu đi. Trương Bách Thu trước khi đi quay đầu lại nhìn Ngụy Tầm một cái, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo: "Bạn học Ngụy Tầm, lần sau vẫn là không nên chặn đường 'hỏi thăm' tôi như vậy, rất không lịch sự."Ngụy Tầm nhìn bóng dáng Trương Bách Thu rời đi, mày nhíu sâu, suy nghĩ về khả năng Trương Bách Thu làm chuyện này. Trở lại phòng học, mở điện thoại, Ngụy Tầm nhắn tin cho Tạ Tư Văn.Ngụy Tầm: Cậu và Trương Bách Thu quen nhau như thế nào.Lần này Tạ Tư Văn trả lời rất nhanh: Cấp 2 quen biết. Ngụy Tầm biểu thị có chút không nói nên lời, với chút thông minh ấy, làm sao mà thi đậu cấp ba được.Ngụy Tầm thay đổi cách hỏi: Cậu và Trương Bách Thu làm sao chơi với nhau.Làm sao chơi với nhau, Tạ Tư Văn đang nằm trên giường ở nhà chơi điện thoại, sững sờ, cố gắng nhớ lại... Hình như là Trương Bách Thu cùng cô ta ăn cơm, rồi trò chuyện, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ...