[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 66: Uy hiếp
Ăn cơm xong, Ngụy Tầm trở lại phòng học. Mở điện thoại di động ra nhìn lướt qua, Tạ Tư Văn vẫn chưa gửi thông tin thành viên qua. Ngụy Tầm thúc giục một câu, đối diện không trả lời. Ngụy Tầm cũng không sợ, nếu Tạ Tư Văn không để ý đến cô, cô lại đi tìm là được, dù sao chuyện Tạ Tư Văn chụp lén ảnh xem như nguồn cơn tin đồn ban đầu, đợi điều tra ra rốt cuộc là ai làm, Ngụy Tầm cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cô ta.Nhưng rốt cuộc là ai muốn cố ý bịa đặt? Ngụy Tầm nghĩ mãi không ra, ngoại trừ Tạ Tư Văn, cô thực sự không nghĩ ra còn ai muốn làm như vậy. Tuy nhiên, đợi cô từng bước loại trừ, mọi kết cục đều sẽ lộ ra manh mối. Trong mắt Ngụy Tầm lóe lên một tia ám mang, cô xoa xoa nắm tay.Tiết học cuối cùng, chủ nhiệm lớp mới cầm danh sách chậm rãi bước lên bục giảng. Ánh mắt các bạn học đều bị danh sách trong tay chủ nhiệm lớp hút chặt, trong lòng mọi người đều có dự cảm, chủ nhiệm lớp đang cầm bảng điểm kỳ thi lần này. Quả nhiên, chủ nhiệm lớp lắc lắc danh sách trong tay, hắng giọng."Khụ khụ, thành tích kỳ thi nhập học lần này đã có. Cô sẽ không đọc, lát nữa để lớp trưởng dán ở phía sau phòng học các em tự xem.""Vài ngày nữa, lớp chúng ta có thể sẽ có thêm vài bạn học mới..." Chủ nhiệm lớp lại nói rất nhiều về năm lớp 12, yêu cầu các bạn học đặt tâm trí vào việc học tập.Vừa tan học, các học sinh như tổ ong vỡ tổ ôm lấy lớp trưởng đang cầm danh sách chen chúc về phía sau phòng học.Đợi lớp trưởng vất vả lắm mới dán danh sách lên tường xong. Trong đám đông vang lên một tiếng kinh hô nhỏ: "Oa, Ngụy Tầm một môn chính 0 điểm mà vẫn lọt top mười, quá đáng quá đi.""Mẹ nó, thật này...""Không phải nói cậu ấy là đại ca học đường à? Thành tích đại ca học đường còn tốt như vậy ư.""Nếu thành tích cậu ấy không tốt thì làm sao vào được lớp chúng ta?""Cái đó thì cũng đúng."Các bạn học dường như đã quên người mà họ đang bàn luận lại đang ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học.Két! Một tiếng ghế dựa cọ xát mặt đất chói tai vang lên.Ngụy Tầm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt không biểu cảm: "Tránh ra một chút."Những người vừa rồi còn đang hưng phấn thảo luận thấy chính chủ đến lập tức ngậm miệng lại, một mảnh tĩnh lặng, đều tự giác nhường ra một lối đi cho Ngụy Tầm bước ra.Ngụy Tầm xuyên qua đám đông đi ra khỏi phòng học, không khí ô trọc biến mất khỏi bên cạnh, Ngụy Tầm thở phào một hơi.Cô đi lên lầu, đi tìm nhóc câm.Đến phòng học lớp 12-6, chủ nhiệm lớp 12-6 có lẽ cũng vừa công bố thành tích cho lớp, các bạn học tụm năm tụm ba cùng một chỗ, bàn luận về điểm số của mình. Ánh mắt cô thẳng tắp tìm đến vị trí nhóc câm, nhưng không thấy người.Đi đâu rồi nhỉ, Ngụy Tầm nhíu mày.Đột nhiên, mấy nữ sinh vây quanh: "Cậu đi theo chúng tôi một chuyến."Ngụy Tầm còn chưa kịp phản ứng, đã bị mấy nữ sinh kéo đi, chuyện gì thế này? Ngụy Tầm có chút không nhận thức được.Ngụy Tầm đi theo mấy nữ sinh này lên sân thượng.Trên sân thượng không một bóng người, gió rất lớn, tóc Ngụy Tầm bị gió thổi rối tung, cô vuốt lại tóc mình, quan sát mấy nữ sinh kéo cô lên đây.Mấy nữ sinh để mặt mộc, đồng phục ăn mặc chỉnh tề, đều để kiểu tóc đúng quy định của trường, vừa nhìn đã biết là một nhóm học sinh ngoan. Mấy nữ sinh này đều có vẻ mặt nghiêm túc, cau mày, vài người nắm chặt hai tay. Mình chắc là không gây thù chuốc oán gì với họ đâu nhỉ... Ngụy Tầm thầm nghĩ."Cậu..." Rốt cuộc có một nữ sinh mở miệng, vừa nói được một chữ, mặt đã đỏ bừng. Năm giác quan co lại, Ngụy Tầm nhìn thấy cùng lúc cả hai biểu cảm sợ hãi và dũng cảm trên một khuôn mặt."Các cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Ngụy Tầm có chút mất kiên nhẫn."Cậu có phải đã bắt nạt học ủy lớp chúng tôi không!" Nữ sinh không nói quá rõ ràng, nhưng cô ta khẳng định, Ngụy Tầm chắc chắn biết chuyện này."Bắt nạt?" Ngụy Tầm lông mày nhíu lại, nói là bắt nạt, thì cũng không sai, cô ngày nào cũng trêu chọc nhóc câm, còn thường xuyên làm người ta khóc."Quả nhiên là bắt nạt!" Nữ sinh lập tức trở nên đúng lý hợp tình, eo cũng thẳng, lưng cũng ưỡn. Mấy nữ sinh kia lập tức cảnh giác nhìn Ngụy Tầm, trong mắt còn lộ ra sự cảnh cáo: "Mấy người chúng tôi đại diện cho các nữ sinh lớp 12-6 cảnh cáo cậu, không được đến quấy rầy học ủy của chúng tôi nữa.""Quấy rầy?" Ngụy Tầm bị từ này chọc tức cười: "Các cậu lấy con mắt nào nhìn thấy tôi quấy rầy Văn Tiêu Tiêu?"Nữ sinh bị khí thế Ngụy Tầm làm cho sợ hãi lùi lại một bước, sợ cô đột nhiên nổi giận đánh người: "Cậu cậu cậu, ảnh chụp đều truyền khắp rồi, cậu làm như vậy, đã ảnh hưởng đến cuộc sống của học ủy chúng tôi!"Nữ sinh bên cạnh lập tức phụ họa: "Đúng đúng, trước đây chúng tôi còn tưởng cậu là bạn của học ủy nên mới hoan nghênh cậu như vậy, không ngờ cậu lại là loại người này!"Các nữ sinh trừng mắt nhìn Ngụy Tầm, hợp lại với nhau cũng có vài phần dũng khí."Ảnh chụp?" Ngụy Tầm cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra là về tin đồn kia. Ngụy Tầm bất lực đỡ trán, đang định giải thích với họ.Văn Tiêu Tiêu thở hổn hển chạy lên từ cửa cầu thang, nàng đỡ đầu gối thở dốc, vươn tay về phía các nữ sinh lớp mình. Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.Văn Tiêu Tiêu nhìn mấy nữ sinh đang vây quanh Ngụy Tầm, vô cùng lo lắng, thầm nghĩ, may mà đến kịp thời. Vừa rồi nàng cầm ly nước vừa tiếp xong nước về phòng học, đã bị bạn học nhắc nhở nói Ngụy Tầm vừa đến tìm nàng, nàng mừng rỡ đi tìm bóng dáng người kia. Nhưng bạn học bên cạnh lại nói, Ngụy Tầm vừa bị mấy nữ sinh trong lớp gọi lên sân thượng.Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị gọi riêng lên sân thượng... Văn Tiêu Tiêu từng có ký ức không tốt, nàng không ngừng nghỉ đuổi theo, nhưng, xem tình hình trước mắt, chắc là chưa xảy ra chuyện gì.Ngụy Tầm đỡ nhóc câm đứng dậy, xoa lưng nàng để dễ thở: "Cậu có ổn không?"Thở dốc xong, Văn Tiêu Tiêu đứng thẳng, gật đầu.Ngụy Tầm liếc nhìn đám nữ sinh vẻ mặt cho rằng cô đang uy hiếp nhóc câm, lập tức đổi sang vẻ mặt oan ức: "Nhóc câm, các cậu ấy nói mình bắt nạt cậu, còn quấy rầy cậu, là thật sao?" Ngụy Tầm hoàn toàn ra vẻ có người chống lưng, nhìn về phía đám nữ sinh đối diện.Văn Tiêu Tiêu vẻ mặt mờ mịt, bắt nạt? Quấy rầy? Nàng lắc đầu.Đám nữ sinh đối diện thấy vậy thì choáng váng: "Học ủy! Nếu cậu bị uy hiếp thì hãy nháy mắt! Chúng tôi nhất định sẽ không để Ngụy Tầm bắt nạt cậu nữa!"Văn Tiêu Tiêu nghe thấy lời này lập tức mở to hai mắt, không dám chớp mắt.Ngụy Tầm cũng không đùa họ nữa, ôm eo nhóc câm, kéo về phía mình một cái, nhóc câm phát ra một tiếng kinh hô, ngã vào lòng Ngụy Tầm.Văn Tiêu Tiêu bị hành động táo bạo này của Ngụy Tầm làm cho mặt đỏ bừng, muốn thoát khỏi vòng tay Ngụy Tầm, nhưng tay Ngụy Tầm như gọng kìm làm bằng thép, làm sao cũng không gỡ ra được.Đám nữ sinh kia lập tức trợn mắt giận dữ, trong lòng càng thêm khẳng định sự thật học ủy bị Ngụy Tầm uy hiếp."Mặc dù những lời đồn các cậu nghe được có hơi quá đáng, nhưng có một điều không sai, mình xác thật là nữ đồng tính luyến ái," Ngụy Tầm bình tĩnh thừa nhận.Tất cả mọi người trên sân thượng trừ Ngụy Tầm đều mở to mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin."Còn nữa..." Ngụy Tầm cúi đầu nhìn nhóc câm, dường như đang thăm dò ý kiến nàng. Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa hoàn hồn từ lời tuyên bố táo bạo vừa rồi của Ngụy Tầm."Có thể không?" Ngụy Tầm cúi đầu hỏi.Văn Tiêu Tiêu lúc này mới phản ứng lại Ngụy Tầm muốn nói gì, nàng suy nghĩ rất lâu, gật đầu thật mạnh, sau đó ngượng ngùng không dám nhìn về phía các nữ sinh cùng lớp, Ngụy Tầm đã dũng cảm như vậy, nàng còn có gì mà không thể."Văn Tiêu Tiêu là bạn gái tôi, không phải là quấy rầy gì cả, làm các cậu thất vọng rồi," Ngụy Tầm cười đáp.Đám nữ sinh kia bị lời Ngụy Tầm nói làm cho kinh ngạc há hốc mồm: "Cái này, cái này khẳng định là giả!""Học ủy nếu cậu bị uy hiếp thì nói cho chúng tôi biết! Chúng tôi đều sẽ giúp cậu!" Trong đó có người không thể tin vào sự thật này, hét lớn với Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu thoát khỏi vòng tay Ngụy Tầm, vẻ đỏ ửng trên mặt chưa tan, nàng gõ chữ trên điện thoại: Chúng tớ xác thật là người yêu. Nàng quay lại, đưa điện thoại có dòng chữ đó cho các nữ sinh xem.Nữ sinh kia còn muốn phản bác, bị người bên cạnh kéo góc áo. Lời sắp nói ra khỏi cổ họng nữ sinh bị nuốt lại, vẻ ngại ngùng xen lẫn e thẹn của Văn Tiêu Tiêu, cùng hành động bóp góc áo thật sự không giống như đang nói dối.Mấy nữ sinh kia lập tức đỏ mặt, sự thảo phạt mà họ tự cho là chính nghĩa hóa ra lại là một trò hề, thật sự quá xấu hổ!Một trò hề kết thúc trong sự đỏ mặt của cả hai bên. Ngụy Tầm cũng không trách họ hiểu lầm mình, ngược lại còn cảm thấy nhóm nữ sinh cấp ba này rất đáng yêu, rất có tinh thần nghĩa khí, giá mà Tiêu Tiêu gặp được họ trước khi cô chuyển trường đến thì tốt rồi."Các cậu, thật sự là một đôi sao?" Nữ sinh tò mò hỏi."Thật sự," Ngụy Tầm khẳng định, Văn Tiêu Tiêu bên cạnh cũng gật đầu."Nhưng mà..." Ngụy Tầm dừng lại một chút, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: "Làm ơn các cậu đừng truyền chuyện này ra ngoài."Mấy nữ sinh vội vàng gật đầu, họ sẽ không truyền ra ngoài đâu. Ngụy Tầm cuối cùng lại dặn dò mấy nữ sinh vài câu, còn cảm ơn họ.Họ lúc này mới từng người che mặt đỏ bừng của mình về phòng học, chỉ còn lại Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau. Ngụy Tầm thở dài, khẳng định là không giấu được nữa rồi. Thế là cô kể cho Văn Tiêu Tiêu nghe về tin đồn ngày càng nghiêm trọng trong trường học mấy ngày nay.Đôi mắt hạnh long lanh của Văn Tiêu Tiêu mở to, dâng lên cảm xúc lo lắng, môi nàng mấp máy, tay cầm điện thoại nâng lên rồi lại buông xuống trước ngực, dường như muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời."Đừng lo lắng," Ngụy Tầm xoa xoa mái tóc đẹp của Văn Tiêu Tiêu. "Mình đã có manh mối, vài ngày nữa chắc chắn sẽ bắt được kẻ tung tin đồn này," Ngụy Tầm nói, lời nói mang theo sự lạnh lẽo khó nhận ra.Văn Tiêu Tiêu gật đầu, chẳng trách mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy có người dùng ánh mắt không phù hợp nhìn mình, thỉnh thoảng còn bàn tán xôn xao, khiến nàng thật sự không thoải mái.Ngụy Tầm lộ ra vẻ mặt đáng thương vô cùng: "Mình thật đáng thương." "Bị bạn học của cậu hung dữ," Ngụy Tầm bĩu môi, cụp mắt xuống.Văn Tiêu Tiêu có chút hoảng loạn đánh thủ ngữ: Các cậu ấy cũng không phải cố ý. Nghĩ đến các bạn học bảo vệ mình, lòng Văn Tiêu Tiêu lại dâng lên ấm áp.Ngụy Tầm thấy nhóc câm đi lại không quan tâm đến mình, không vui: "Cậu chẳng quan tâm mình gì cả."Văn Tiêu Tiêu véo ngón tay Ngụy Tầm, dở khóc dở cười, đâu phải không quan tâm, biết Ngụy Tầm bị người ta gọi lên sân thượng nàng đã chạy đến đây ngay lập tức."Hừ." Ngụy Tầm quay đầu đi, giả vờ tức giận bước đi.Chân còn chưa bước được nửa bước, đã bị Văn Tiêu Tiêu giữ lại. Đôi mắt ướt át nhìn cô, làm người ta không thể giận nổi. Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ: Cậu đừng giận.Ánh mắt cẩn thận nhìn cô, cứ như thể Ngụy Tầm đang bắt nạt nàng vậy.Ngụy Tầm nhất thời động lòng, quay đầu lại: "Đi thôi, còn muốn đi học không."Văn Tiêu Tiêu lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ, bước chân bước đuổi theo sau Ngụy Tầm đi xuống lầu.Trong túi Ngụy Tầm vang lên một tiếng "leng keng". Cô tiện tay móc điện thoại ra xem, tin nhắn trên điện thoại khiến cô nhíu chặt mày.