[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 65: Mọi chuyện trở nên khó phân biệt
Tiểu tùy tùng nghe Ngụy Tầm nói lắc đầu, lại gật đầu.Ngụy Tầm nhíu mày: "Rốt cuộc là có hay không?""Có, có." Tiểu tùy tùng liên tục phát ra tiếng, nhìn Ngụy Tầm cau mày, cảm thấy càng hung dữ hơn, cô ta nuốt nước miếng."Bình thường cậu ta có đến trường học đi học không?" Ngụy Tầm lại hỏi.Tiểu tùy tùng hồi tưởng một chút, trả lời: "Phần lớn thời gian vẫn đến, thỉnh thoảng sẽ trốn học, không có quy luật gì."Ngụy Tầm gật đầu, Tạ Tư Văn học kỳ trước ở lớp cũng là như vậy, vì thế cô tiếp tục hỏi: "Hôm nay cậu ta có đến đi học không?"Tiểu tùy tùng gật đầu.Ngụy Tầm "Ừm" một tiếng, không để ý đến tiểu tùy tùng nữa, tự mình xoay người bỏ đi.Tiểu tùy tùng ở phía sau nhìn Ngụy Tầm đi rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiểu tùy tùng vào phòng học, các bạn học trong lớp đều xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.Ngụy Tầm xoa cằm đi trên đường, cau mày, suy nghĩ làm thế nào mới có thể tìm được Tạ Tư Văn. Hôm nay có đến đi học, thì khả năng rất lớn sẽ trở về phòng học.Lớp 12-12 gần cầu thang, hầu hết học sinh về phòng học thường sẽ chọn đi cầu thang này. Ngụy Tầm suy nghĩ một chút, quyết định ngồi canh ở đây.Quả nhiên, ngồi rình chưa đến một tiết học, đến giờ tan học, Tạ Tư Văn xuất hiện ở cửa cầu thang. Tạ Tư Văn ngẩng đầu thấy Ngụy Tầm đang dựa vào tường ở cửa cầu thang, sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người chạy xuống dưới."Đứng lại!" Ngụy Tầm mắt sáng lên, đứng dậy đuổi theo.Cũng như lần trước, Ngụy Tầm vẫn bắt được Tạ Tư Văn ở dưới lầu. Tạ Tư Văn mặt đen sầm: "Cậu bị bệnh à."Ngụy Tầm hừ lạnh một tiếng, thấy xung quanh có học sinh tò mò nhìn lại, Ngụy Tầm kéo Tạ Tư Văn đến một góc không có người.Tạ Tư Văn thấy xung quanh càng lúc càng ít người, lập tức trở nên hoảng loạn."Cậu làm gì?" Tạ Tư Văn bắt đầu giãy giụa kịch liệt.Ngụy Tầm buông tay cô ta ra, Tạ Tư Văn lập tức lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn Ngụy Tầm.Ngụy Tầm lạnh mặt nhìn Tạ Tư Văn: "Những bức ảnh đang lan truyền gần đây có phải do cậu tung ra không."Tạ Tư Văn sững sờ, hồi tưởng lại trong đầu, à, hôm đó cô ta bị Ngụy Tầm vặn đau tay, tự nhiên không còn tâm trạng thi cử. Cô ta đi lang thang dạo chơi trong trường, sau đó liền thấy được một màn thú vị như vậy.Tạ Tư Văn hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng, như thể đại thù đã được báo, lộ ra một tia cười đắc ý, nói: "Là tôi làm, thì sao? Cậu sợ à?"Ngụy Tầm lập tức như núi lửa phun trào, túm lấy cổ áo Tạ Tư Văn.Khí thế kiêu ngạo của Tạ Tư Văn lập tức yếu đi, nhưng miệng vẫn không chịu thua: "Cậu, cậu muốn làm gì."Mắt Ngụy Tầm quả thực sắp tóe ra lửa, "Làm rõ sự thật."Tạ Tư Văn đẩy Ngụy Tầm ra, ánh mắt âm u, sửa lại cổ áo mình: "Cậu bị bệnh à, ảnh tôi đã phát tán ra ngoài rồi, còn làm rõ sự thật gì nữa.""Hơn nữa... cậu và cái cô bé câm kia, vốn dĩ là đồng tính luyến ái mà." Trên mặt Tạ Tư Văn cười đến tùy ý."Cái này là thật sự có bệnh, thật đáng thương, không chỉ là người câm, còn là đồ tâm thần." Tạ Tư Văn châm chọc, trong lòng cô ta rất khó chịu, từ lần trước bị Ngụy Tầm đưa vào đồn cảnh sát, cô ta bị người nhà giám sát nghiêm ngặt, tiền tiêu vặt đã bị cắt, nhóm nhỏ cũng giải tán. Bạn bè ngày xưa nhìn thấy cô ta như thấy ôn thần, ai cũng tránh xa. Tất cả những điều này, đều do Ngụy Tầm, trong mắt Tạ Tư Văn toát ra vẻ oán hận. Lần trước còn bỏ mặc cô ta ở rừng cây nhỏ, hại cô ta mất mặt như vậy, à, còn nói cho chủ nhiệm lớp vị trí của cô ta, tử tế gì chứ, rõ ràng là cố ý gọi người đến xem trò cười của cô ta.Nhìn thấy Ngụy Tầm lúc này tức giận đến lông mày dựng đứng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sự hả hê trong lòng Tạ Tư Văn khiến cô ta không nhịn được cười thành tiếng.Ngụy Tầm thật muốn một quyền đánh vào mặt cô ta, nhưng lý trí mách bảo cô, không thể làm như vậy."Ảnh thì tôi không nói, nhưng cậu còn tung tin đồn bậy bạ," Ngụy Tầm giọng lạnh lùng nói. "Chỉ riêng việc tùy tiện xâm phạm quyền riêng tư chụp ảnh của người khác, đã đủ để tôi đưa cậu vào đồn cảnh sát rồi, bịa đặt gây chuyện, là phạm pháp, cậu không muốn ngồi tù đâu nhỉ."Ngụy Tầm hù Tạ Tư Văn một câu. Quả nhiên, Tạ Tư Văn mù luật này trúng chiêu.Nụ cười Tạ Tư Văn cứng lại trên mặt, sắc mặt trở nên dữ tợn: "Cậu cũng đừng có nói bậy, tôi xác thật truyền bá ảnh chụp, nhưng không có bịa đặt."Nghe thấy câu này, lòng Ngụy Tầm thầm đánh lên mười hai phần cảnh giác: "Không có bịa đặt, vậy những lời đồn trong trường học kia từ đâu mà ra?""A, tôi làm sao biết? Trừ khi là người không biết, chứ mình đừng làm thì không sợ đâu," Tạ Tư Văn vẫn còn mạnh miệng, kỳ thực trong lòng đã sợ đến chân muốn mềm nhũn."Cậu xác định cậu chỉ truyền bá ảnh chụp? Không có nói linh tinh," Ngụy Tầm híp mắt, nhìn Tạ Tư Văn, cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.Tạ Tư Văn chỉ là truyền ảnh chụp đi thôi, chứ không có nói linh tinh, cô ta đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên không có! Cậu có bản lĩnh thì đi kiện đi!"Ngụy Tầm không để ý đến cô ta, trong lòng có chút bất an khó hiểu. Đã giao tiếp với Tạ Tư Văn vài lần, bản tính cô ta rất xấu, thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, đầu óc cũng không linh hoạt, sẽ không dùng mưu kế gì.Nếu chuyện này thật sự là cô ta làm, chắc chắn cô ta có người chỉ đạo phía sau, nếu chuyện này không phải cô ta làm, thì chính là sau khi cô ta phát tán ảnh chụp, có người cố ý dẫn dắt học sinh suy nghĩ theo hướng đó. Dù sao, trong tình huống không có người cố ý dẫn dắt, tin đồn cũng sẽ không trở nên như vậy.Tóm lại, trừ Tạ Tư Văn ra, phía sau chắc chắn còn có một người khác. Ngụy Tầm nhìn Tạ Tư Văn, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô ta.Tạ Tư Văn lùi lại một bước, suýt nữa ngã té một cái."Cậu chia sẻ thông tin này cho ai?" Ngụy Tầm hỏi.Tạ Tư Văn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Cậu quản tôi chia sẻ cho ai, chia sẻ cho ai thì cũng không liên quan đến cậu?"Ngụy Tầm xoa nắm tay, phát ra tiếng xương cọ xát: "Cậu có thể thử xem."Tạ Tư Văn nuốt nước miếng, cô ta còn chưa quên khí thế đánh nhau của Ngụy Tầm ở KTV lần trước, từng quyền đến thịt, Tiểu Hà bị đánh một quyền liền ngất xỉu. Rõ ràng bị Ngụy Tầm đánh đến không đứng dậy nổi, sau đó đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ lại nói không có vấn đề gì. Chuyện họ muốn kiện Ngụy Tầm cố ý gây thương tích cũng không giải quyết được gì. Mặc dù những chuyện này Ngụy Tầm không biết, nhưng hồi ức cứ không ngừng chiếu lại trong đầu Tạ Tư Văn.Trong cảm xúc sợ hãi, Tạ Tư Văn đưa điện thoại di động của mình ra.Ngụy Tầm tiếp nhận, tin nhắn trong điện thoại Tạ Tư Văn thật sự nhiều, đủ loại người lộn xộn. Ngụy Tầm lại đưa điện thoại trả lại: "Tìm ra tin nhắn phát đi ngày hôm đó."Tạ Tư Văn thao tác vài lần trên điện thoại, đưa điện thoại cho Ngụy Tầm. Ngụy Tầm liếc nhìn Tạ Tư Văn một cái, sau đó cầm lấy điện thoại.Đầu tiên xem tên người ở khung chat, Ngụy Tầm nhướng mày, thảo nào tin tức lan truyền nhanh như vậy, tin nhắn lại được gửi vào một nhóm chat. Trong nhóm chat có khoảng mười mấy người, Ngụy Tầm không quen thuộc với những gương mặt này. Xác nhận lại thời gian gửi ảnh, thời gian này, quả thật không sai, là buổi sáng ngày hôm đó.Kéo xuống dưới xem, Ngụy Tầm muốn xem Tạ Tư Văn nói gì. Nhìn thấy những lời Tạ Tư Văn nói, Ngụy Tầm lập tức cạn lời. Không thể không nói Tạ Tư Văn đúng là đầu óc đơn giản, chụp được những bức ảnh này, trong nhóm chat lại mắng Ngụy Tầm xấu xí đến mức nào. Ngụy Tầm liếc nhìn mặt Tạ Tư Văn một cái, thở dài. Tạ Tư Văn cảnh giác lùi lại nửa bước, nếu không phải điện thoại của cô ta còn ở chỗ Ngụy Tầm, cô ta đã chạy rồi.Những người trong nhóm chat sau khi thấy tin nhắn than vãn của Tạ Tư Văn, cũng hùa theo giúp "chị em" mình nhổ nước bọt.Không đúng, Ngụy Tầm nhíu mày, nhớ lại lời hỏi tiểu tùy tùng lúc nãy khi chạy đến lớp 12-12 tìm Tạ Tư Văn, tiểu tùy tùng không phải nói họ đã sớm không chơi chung sao? Tạ Tư Văn hiện tại ở trường lẽ ra không có bạn bè mới đúng.Ngụy Tầm mở danh sách thành viên nhóm, Tạ Tư Văn chú thích cho bạn bè mình toàn là những biệt danh lộn xộn, tên đàng hoàng thì ít ỏi, Ngụy Tầm lại chép miệng, nhiều biệt danh như vậy, nhớ hết nổi sao.Cô ngẩng đầu hỏi Tạ Tư Văn: "Những người này là ai?"Tạ Tư Văn nhìn ánh mắt không vui của Ngụy Tầm, không dám không trả lời: "Đây là nhóm chị em hồi cấp 2 của tôi."Ngụy Tầm mày nhăn lại càng sâu, nhóm chị em cấp 2. Cũng đúng, cái vùng nhỏ này hình như chỉ có hai trường cấp ba, một trường phổ thông, một trường nghề. Nếu những chị em cấp 2 của cô ta học cấp ba, khả năng lớn là ở trường cấp ba này.Mọi chuyện thật sự càng ngày càng khó phân biệt, nhìn danh sách mười mấy người này, Ngụy Tầm đau cả đầu.Lúc này, điện thoại Ngụy Tầm rung lên một cái, phát ra một âm thanh nhắc nhở đặc biệt, là tin nhắn của nhóc câm. Cô nhanh chóng móc điện thoại ra khỏi túi để xem tin nhắn. Đáng tiếc cả hai tay đều đang cầm điện thoại, Ngụy Tầm hận không thể vỗ đầu mình một cái, tiết tan học này là giờ ăn cơm, nhóc câm còn đang chờ cô đi ăn cơm!Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn cho nhóc câm, nói mình sẽ về ngay lập tức. Sau đó dùng điện thoại Tạ Tư Văn quét mã QR thông tin của mình, kết bạn. Ngụy Tầm nhét điện thoại Tạ Tư Văn trở lại tay cô ta, giọng điệu không vui: "Sau khi sắp xếp xong danh sách những người trong nhóm này hiện đang học ở trường cấp ba này thì chia sẻ cho tôi."Nói xong xoay người bỏ chạy. Tạ Tư Văn cầm điện thoại, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, người trước mặt đã chạy mất bóng. Cô ta thở ra một hơi, rồi nghiến răng, cảm giác xấu hổ và giận dữ dâng lên, cô ta vừa rồi, lại cứ như vậy khuất phục dưới lời đe dọa của Ngụy Tầm. Nhưng nghĩ đến chuyện ở KTV ngày đó, tâm lý phản kháng vừa nảy lên trong lòng Tạ Tư Văn lại chìm xuống.Lòng Ngụy Tầm như lửa đốt dưới chân, cô chạy nhanh về khu giảng đường.Ở cửa cầu thang lầu một, nhóc câm hai tay nắm điện thoại đặt trước ngực, nhìn ra ngoài. Thấy Ngụy Tầm chạy nhanh tới, Văn Tiêu Tiêu vẫy tay về phía Ngụy Tầm.Ngụy Tầm thấy bóng dáng nhóc câm từ rất xa, cô tăng tốc độ, chưa đến nửa phút đã chạy đến trước mặt nhóc câm.Đuôi mắt nhóc câm rũ xuống, đôi mắt trong veo nhìn cô, trong mắt có chút tủi thân. Ngụy Tầm nhớ lại tin nhắn nhóc câm vừa gửi cho mình. Tiểu mọt sách: Ngụy Tầm cậu đi đâu? Mình đang ở phòng học cậu. Bây giờ cách giờ tan học đã lâu rồi, nhóc câm chắc chắn đã đợi cô rất lâu.Ngụy Tầm thở hổn hển, vội vàng giải thích: "Mình vừa rồi, vừa rồi có việc đi, hô—" "Xin lỗi nha, nhóc câm." Ngụy Tầm cảm thấy có lỗi cúi đầu.Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, nàng không trách Ngụy Tầm. Ngụy Tầm thường ngày luôn đặt nàng lên hàng đầu, chắc chắn có chuyện gì rất quan trọng mới quên mất nàng. Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ: Chúng ta đi ăn cơm đi.Ngụy Tầm gật đầu thật mạnh, nắm tay nhóc câm đi về phía nhà ăn.Nhưng chuyện tin đồn vẫn nặng trĩu đè nặng trong lòng Ngụy Tầm, giữa hai mày cô vương một nét u sầu không tan.