[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 64: Tai tiếng, lời đồn



Người trốn sau cây đại thụ nhìn bóng dáng hai người đi xa, nhìn ảnh chụp vừa chụp được trên điện thoại di động, rồi gửi cho người trong khung chat.

Sau khi Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu trở về, thời gian thi còn lại không nhiều, nhưng hai người đã quyết định bỏ trận thi này khi quyết định đi phòng y tế. Hai người có tự tin tuyệt đối, cho dù thiếu một môn thi, nhưng vẫn có thể ở lại ban mũi nhọn.

Sau khi thi xong, mặc dù hai người không cùng lớp, nhưng vẫn thường xuyên ở bên nhau. Ngụy Tầm không có việc gì liền đi tìm nhóc câm, hầu hết mọi người ở lớp 12-6 đều đã quen với người hay "xuyên lớp" này. Một số người quen còn chủ động chào hỏi.

Ngụy Tầm vừa đi đến cửa phòng học lớp 12-6, đã có nữ sinh chào hỏi Ngụy Tầm: "Nha, bạn của Văn học thần, lại đến nữa rồi."

Thực lực Văn Tiêu Tiêu thật sự quá mạnh mẽ, mọi người đều gọi Văn Tiêu Tiêu là học thần. Ban đầu là gọi thầm, bây giờ đã không hề che giấu. Kể từ đó, Ngụy Tầm hằng ngày đi "xuyên lớp" liền có thêm biệt danh như vậy.

Ngụy Tầm cũng giơ tay chào lại, mỉm cười với người đến, cô không ghét cách xưng hô này.

Nhìn vào trong phòng học, nhóc câm đang chăm chú viết bài thi, còn cô bạn cùng bàn chướng mắt kia của nàng, Trương Bách Thu, thì không thấy đâu. Nhưng cũng vừa lúc, Ngụy Tầm cũng không muốn gặp Trương Bách Thu.

Ngụy Tầm nhẹ nhàng vòng qua từ phía sau, sờ vào vai trái của nhóc câm. Sau đó nhón chân thoắt cái, lặng lẽ chuyển sang bên phải của nhóc câm.

Văn Tiêu Tiêu cảm nhận được vai trái bị người chạm vào liền quay sang bên trái để nhìn, nhưng trong tầm mắt không có bóng người nào. Vai phải lại bị chạm vào một cái, Văn Tiêu Tiêu lại quay đầu nhìn sang bên phải.

Ngụy Tầm lợi dụng lúc nhóc câm quay sang bên phải liền dịch chuyển sang bên trái, nhưng lần này thời gian phản ứng quá ngắn, lúc di chuyển cô phát ra một tiếng đế giày ma sát.

Văn Tiêu Tiêu lập tức quay đầu lại, lần này Ngụy Tầm hoàn toàn bị lộ.

Văn Tiêu Tiêu oán trách liếc Ngụy Tầm một cái, nàng biết ngay là Ngụy Tầm, chỉ có Ngụy Tầm mới ngày ngày không thấy phiền phức nghĩ ra những động tác kỳ quái như vậy để quấy rầy nàng.

Ngụy Tầm vung hai tay, nở nụ cười: "Nhóc câm, bất ngờ không, kinh ngạc không?"

Sau đó bước tới một bước, đi đến bên cạnh nhóc câm, cúi đầu nhìn bài thi vẫn chưa viết xong, giả vờ lơ đãng nhưng thực chất là rất cố ý dịch bài thi sang một bên.

Ngụy Tầm một tay chống trên bàn, cười rạng rỡ.

Văn Tiêu Tiêu không để ý đến Ngụy Tầm, lật cánh tay mà Ngụy Tầm đang chống trên bàn, đây chính là cánh tay lần trước Ngụy Tầm bị cắn. 

Văn Tiêu Tiêu tự mình xem xét tình trạng vết thương, dấu răng đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy vết bị cắn. Chỗ bị thương vẫn còn một mảng xanh tím, nhưng so với trước đã đỡ hơn rất nhiều, trông không còn đáng sợ như vậy. Trong mắt Văn Tiêu Tiêu tràn đầy lo lắng.

"Ai nha," Ngụy Tầm rụt tay về, "Sắp khỏi rồi mà."

Khỏi chỗ nào mà sắp khỏi, rõ ràng vẫn còn tím, tầm mắt Văn Tiêu Tiêu theo cánh tay Ngụy Tầm rụt về chuyển lên mặt Ngụy Tầm. Không nhìn vết thương nữa vì Ngụy Tầm đã giấu tay ra sau lưng.

"Chúng ta nói chuyện khác đi, mình mỗi ngày đến đây, cậu cứ muốn xem vết thương này của mình, cậu quan tâm vết thương này còn nhiều hơn quan tâm mình," Ngụy Tầm bĩu môi, không biết còn tưởng Văn Tiêu Tiêu lạnh nhạt cô lắm đâu.

Văn Tiêu Tiêu bị lời buộc tội không logic này của Ngụy Tầm làm cho ngây người. Trước đây sao không nhận ra Ngụy Tầm lại hay ghen như vậy, ghen với người bên cạnh mình thì thôi, bây giờ còn ghen với cả vết thương trên tay mình nữa.

Văn Tiêu Tiêu bất lực nhìn cô, không biết cô muốn gì.

"Mình không cần biết, cậu phải nói chuyện với mình, không được ngày nào cũng nhìn mấy bài thi kia," Ngụy Tầm lại bắt đầu làm loạn một trận vô cớ. 

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi," Ngụy Tầm kéo tay Văn Tiêu Tiêu muốn đi.

Không ít người trong phòng học đều lén chú ý đến động tĩnh của hai người, Ngụy Tầm thì không sao, chủ yếu là sợ Văn Tiêu Tiêu sẽ ngại ngùng.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, hai người đi ra ngoài hành lang.

Hai nữ sinh đi ngang qua thấy hai người cùng nhau bước ra từ phòng học. Phát ra một tiếng kinh hô nhỏ. Hai người đồng thời quay đầu lại, một trong hai nữ sinh nói nhỏ với nữ sinh bên cạnh: "Xem kìa, hai người họ chính là cặp nữ đồng tính luyến ái đang lưu truyền sôi sùng sục gần đây đấy."

Nữ sinh bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "A, thật hả?"

"Nghe nói..."

Âm thanh hơi to một chút, bị Ngụy Tầm nghe thấy. Ngụy Tầm dừng lại, quay người: "Khoan đã."

Hai nữ sinh thì thầm sau lưng lập tức cứng đờ.

"Hai cậu vừa nói gì?" Vẻ mặt không cảm xúc của Ngụy Tầm trông có chút hung dữ.

Hai nữ sinh kia lập tức lộ ra vẻ sợ hãi: "Không, không có gì." Nói xong, hai người cất bước bỏ chạy, như thể phía sau có mãnh thú Hồng Hoang nào đang đuổi theo họ vậy.

Ngụy Tầm có chút bực bội, sờ mặt mình, lẩm bẩm tự nói: "Mình lại hung đến vậy sao?"

Cảm nhận được nhóc câm kéo kéo vạt áo mình, Ngụy Tầm lúc này mới phản ứng lại mình còn đang đứng giữa lối đi. Thế là nhanh chóng nắm tay nhóc câm đi đến chỗ cũ mà hai người thích nhất.

Một góc khuất trên hành lang nối. Góc này thường ngày không có ai đứng, vì hơi xa phòng học. Nhưng vị trí vô cùng yên tĩnh, hơn nữa có thể nhìn thấy một mảng lớn phong cảnh thiên nhiên không có kiến trúc, cây xanh tươi tốt, khiến người ta nhìn vào tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, rất mát mẻ, cả hai đều rất thích góc nhỏ này.

Không biết có phải là ảo giác của Ngụy Tầm không, cô nắm tay nhóc câm đi trên đường, luôn cảm thấy có người thường xuyên nhìn họ. Có người còn đang bàn tán về họ.

Ngụy Tầm nhíu mày, nghĩ đến hai cô gái hoảng loạn bỏ chạy phía sau vừa rồi, nhớ lại lời nói không cố ý nghe được. Là gì nhỉ, âm thanh nhỏ quá, cô không nghe rõ, hình như là nữ, cái gì luyến gì đó. Thôi kệ, học sinh cấp ba bàn luận về chủ đề yêu đương chẳng phải rất phổ biến sao.

Ngụy Tầm lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, vui vẻ kéo nhóc câm đến góc khuất nói chuyện phiếm.

Tiết học này là tiết lớn, có thêm mười phút nghỉ ngơi so với tiết thường, cô thường dùng thời gian này để tìm nhóc câm.

Thật ra vài ngày trước Ngụy Tầm gần như mỗi tiết ra chơi đều đến tìm nhóc câm. Nhưng sau đó nhóc câm viết giấy nhỏ bảo cô không cần mỗi tiết ra chơi đều đến, cô còn buồn một lúc lâu. Sau đó nhóc câm lại hôn rồi ôm mới dỗ Ngụy Tầm ngoan ngoãn lại.

Thường xuyên tìm nhóc câm quả thật có ảnh hưởng đến việc học tập thường ngày của nhóc câm ở trường, nên sau đó nhóc câm liền giao ước ba điều với Ngụy Tầm.

Thứ nhất: Không được đến tìm nàng quá ba lần một ngày.

Thứ hai: Nhóc câm cũng phải chủ động đến tìm Ngụy Tầm.

Thứ ba: Ngụy Tầm không được làm hành vi quá thân mật với nhóc câm trong phòng học.

Ngụy Tầm từ khi ở bên nhóc câm, luôn như mắc bệnh đói da thịt, hễ ở bên nhóc câm là ôm ấp hôn hít nâng lên cao, luôn nắm tay không buông. 

Nhưng Văn Tiêu Tiêu rất dễ xấu hổ, ở trước mặt bạn học thì lại càng ngượng ngùng, quan trọng nhất là, các nàng hiện tại vẫn là học sinh cấp ba, không thể yêu sớm. Vì lẽ đó, nhóc câm đưa ra yêu cầu này với Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm ban đầu còn chần chừ không muốn đồng ý, sau đó nhớ ra mình hoàn toàn có thể đưa nhóc câm ra ngoài để ôm ấp hôn hít nâng lên cao mà, như vậy cũng không tính là vi phạm quy tắc. Thế là vui vẻ đồng ý.

Trốn ở góc khuất trên hành lang nối, lưng quay về phía khu giảng đường, cột trụ che khuất phần lớn tầm nhìn của các bạn học. Hai người ghé vào tường hành lang nối. Văn Tiêu Tiêu híp mắt, hít một hơi không khí trong lành thật sâu.

Nhìn khuôn mặt mềm mại, trắng trẻo của nhóc câm, Ngụy Tầm không nhịn được cúi xuống hôn một cái. 

Văn Tiêu Tiêu mặt hơi đỏ, bị Ngụy Tầm hôn trộm rất nhiều lần, nàng đã quen, nhưng vẫn có chút xấu hổ, Văn Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt Ngụy Tầm đưa tới, không dùng sức.

"Hôn thêm một cái đi mà ~" Ngụy Tầm làm nũng theo kiểu mãnh nữ: "Mình hai tiết học rồi không nhìn thấy cậu."

Hai tiết học cũng tính là lâu sao? Văn Tiêu Tiêu thầm nghĩ. Nhưng không chịu nổi Ngụy Tầm cứ làm nũng mãi, Văn Tiêu Tiêu đành gật đầu, buông tay đang đẩy mặt Ngụy Tầm ra.

Ngụy Tầm nhìn ra sau, thấy không ai chú ý đến họ, "bẹp" một tiếng hôn lên môi nhóc câm. Cô còn liếm một cái,  nhóc câm   lần này thật sự xấu hổ, nàng hơi hoảng loạn đẩy Ngụy Tầm ra, lần này dùng chút lực.

Ngụy Tầm bị đẩy ra cũng không để ý, cười khúc khích ghé sát vào tai nhóc câm, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai: "Mình vừa nhìn rồi, không có ai chú ý đến chúng ta đâu."

Văn Tiêu Tiêu bị luồng hơi thở này phả vào khiến nàng không nhịn được lùi lại vài bước sang bên cạnh. Ánh mắt cảnh giác nhìn Ngụy Tầm, đánh thủ ngữ: Cậu không được lại gần nữa.

Ngụy Tầm nhưng không sợ nhóc câm, đi thẳng tới một bước, trên mặt treo nụ cười xấu xa: "Mình lại gần thì sao, nhóc  câm."    

"Cậu muốn phạt mình sao?" Ngụy Tầm cố ý trêu chọc, lại bắt đầu trêu ghẹo nhóc câm. 

"Phạt tớ cái gì đây? Phạt mình lát nữa bế cậu về phòng học được không?" Miệng Ngụy Tầm toàn nói những lời đùa cợt.

Nhóc câm bị Ngụy Tầm chọc đến mặt đỏ bừng, rõ ràng Ngụy Tầm ngày nào cũng trêu nàng, nhưng nàng vẫn không miễn nhiễm với lời nói bậy bạ của Ngụy Tầm.

"Mẹ nó, thật luôn!" Một tiếng thét kinh hãi phát ra từ phía sau hai người.

Một nam sinh đứng ở một vị trí không xa không gần họ. Lúc đầu Ngụy Tầm nhìn qua thấy nam sinh đang cầm sách vở đọc, Ngụy Tầm cho rằng cậu ta đang nghiêm túc học tập, liền không để ý đến cậu ta nữa. Nhưng lúc này ánh mắt nam sinh nhìn về phía họ thật sự quá rõ ràng. Lời nói cậu ta thốt ra cũng khiến Ngụy Tầm nghe rõ mồn một.

Ngụy Tầm nhíu mày, kéo nhóc câm vào một góc khuất, nhẹ nhàng nói vào tai nhóc câm: "Cậu đợi ở đây một lát, mình đi hỏi xem xảy ra chuyện gì."

Văn Tiêu Tiêu cũng nghe thấy tiếng kinh hô kia của nam sinh, ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, trong lòng Văn Tiêu Tiêu lập tức dâng lên một dự cảm không lành. Nàng kéo kéo vạt áo Ngụy Tầm, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Ngụy Tầm vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng: "Mình đi hỏi một chút rồi về ngay."

Ngụy Tầm buông Văn Tiêu Tiêu ra, đi về phía nam sinh.

Nam sinh thấy Ngụy Tầm bước về phía mình, vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi. Thấy Ngụy Tầm càng ngày càng gần, nam sinh không nhịn được lùi lại vài bước.

Ngụy Tầm mày nhăn lại càng sâu: "Tôi có phải hồng thủy mãnh thú đâu mà cậu chạy."

"Người gặp hôm nay thật là, từng người một đều làm sao vậy," Ngụy Tầm lẩm bẩm.

Nam sinh như bôi dầu vào lòng bàn chân, muốn chạy đi. Ngụy Tầm lạnh lùng nói: "Khoan đã, đứng lại."

Bị giọng nói Ngụy Tầm chấn động, nam sinh nhất thời thật sự không nhấc chân lên được. Chỉ có thể nhìn Ngụy Tầm càng ngày càng gần, thẳng đến khi đứng trước mặt cậu ta.

"Lời cậu vừa nói có ý gì?" Ngụy Tầm đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo với nam sinh.

Nam sinh ôm chặt sách vở trong tay, ánh mắt lảng tránh, giọng nói như nổi trên mặt nước, run rẩy: "Không, không có gì."

Ngụy Tầm hừ lạnh một tiếng: "Cậu tốt nhất suy nghĩ kỹ rồi hãy nói câu này."

Chuyện Ngụy Tầm hạ bệ "đại tỷ học đường" trước đây vẫn còn lan truyền rộng rãi trong giới học sinh, nói nam sinh lúc này không sợ là giả. Nhưng cậu ta thật sự không dám nói chuyện này ra, nói lỡ là giả, không chừng bị Ngụy Tầm làm sao. Lỡ là thật, cậu ta làm người tận mắt chứng kiến chuyện này, chẳng phải còn thảm hơn sao!

Nam sinh dán sát vào tường, như muốn hòa làm một thể với bức tường, run rẩy, nhưng không chịu nói chuyện. 

Ngụy Tầm sắc mặt càng lúc càng trầm: "Cậu vừa nói 'hóa ra là thật' có ý gì, muốn tôi nói rõ hơn nữa sao?" Câu cuối cùng Ngụy Tầm mang theo chút ý vị uy hiếp. Mặc dù đã lâu không đánh nhau, nhưng khí thế vẫn còn đó.

Chân nam sinh run bắn lên một cái, mềm nhũn ngay lập tức. Đành phải run rẩy nói ra: "Có người nói, cậu và, cậu và học bá lớp 12-6 Văn Tiêu Tiêu là, là nữ,"

Ngụy Tầm ngắt lời nam sinh: "Có nói chuyện dứt khoát được không, lắp bắp mãi."

Nam sinh khoát tay ra ngoài, nhắm mắt lại, nói ra: "Có người nói hai cậu là nữ đồng tính luyến ái!"

Xung quanh lập tức chìm vào im lặng, Ngụy Tầm không nói gì. Chân nam sinh càng mềm nhũn, trong đầu tràn ngập hai chữ "Xong rồi".

Ngụy Tầm lạnh giọng tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không? Còn nói gì nữa?"

Nam sinh sững sờ, nhưng quả thật còn có một số tin đồn khác, nhưng cậu ta đã nói hết rồi, nói thêm chút nữa có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết cục của mình. Thế là cậu ta kể hết những gì mình nghe được.

"Có người nói cậu ỷ vào mình là đại tỷ học đường, sau đó cưỡng ép bạn học Văn Tiêu Tiêu làm bạn gái cậu, còn khinh bạc cậu ấy..." Nam sinh ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm bị tin đồn này chọc tức cười, hừ lạnh một tiếng: "Bằng chứng đâu?"

Nam sinh run rẩy lấy điện thoại di động ra khỏi túi, vì sợ hãi mà tay run rẩy, cầm rất nhiều lần cũng không chắc, điện thoại lại trượt vào túi. Cậu ta mở khóa điện thoại, mở lịch sử trò chuyện ảnh chụp, đưa cho Ngụy Tầm xem.

Là vài tấm ảnh cô ôm nhóc câm. Bối cảnh là ở... góc nhỏ gần phòng y tế. Hai tấm ảnh đều chỉ thấy mặt Ngụy Tầm, không thấy chính diện nhóc câm.

Trong ảnh, nhóc câm trông như muốn tránh thoát cô, đuôi mắt còn hơi hồng. Nếu Ngụy Tầm không phải người trong cuộc ngày hôm đó, e rằng thật sự phải tin rằng chính mình đang bắt nạt nhóc câm. Đây là lúc sau khi xử lý vết thương xong, hai người đang đùa giỡn.

Góc nhìn này... cách hai người họ không xa.

"Đây là bạn cậu chụp?" Ngụy Tầm giọng nói không vui hỏi.

Nam sinh điên cuồng lắc đầu: "Không đúng không đúng, những bức ảnh này được truyền ra từ hai ngày trước, đã lan truyền khắp học sinh rồi." Nói đến đây, nam sinh lén liếc nhìn ánh mắt của Ngụy Tầm.

Trong mắt Ngụy Tầm ẩn chứa lửa giận, mặc dù trên mặt vẫn chưa thể hiện vẻ tức giận, nhưng nam sinh rõ ràng cảm nhận được, Ngụy Tầm, đang tức giận. Nam sinh sợ hãi nhảy dựng lên: "Thật không phải bạn tớ chụp."

Ngụy Tầm cầm điện thoại nam sinh, thao tác vài cái, xóa đi những bức ảnh này đã lưu trong điện thoại nam sinh. Cô đưa điện thoại cho nam sinh. Nam sinh run rẩy, còn có chút không dám nhận.

Ngụy Tầm đặt điện thoại vào tay nam sinh: "Không được truyền bá những bức ảnh này."

Nam sinh điên cuồng gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm thở mạnh ra một hơi qua lỗ mũi: "Đi đi."

Nam sinh co giò chạy đi.

Ngụy Tầm hồi tưởng lại những bức ảnh này trong đầu, mày nhăn lại càng sâu. Góc độ của những bức ảnh này, cộng thêm tin đồn, rõ ràng là nhắm vào cô.

Người đầu tiên Ngụy Tầm nghi ngờ, chính là Tạ Tư Văn. Cô và Tạ Tư Văn xem như đã kết thù, động cơ trả thù của cô ta rất đầy đủ.

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm mãi không quay lại, đi tới tìm cô. Nam sinh kia đã đi rồi, Ngụy Tầm một mình đứng tại chỗ, dùng tay xoa cằm, không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt thoáng thấy bóng dáng nhóc câm, Ngụy Tầm lúc này mới nở lại nụ cười.

Văn Tiêu Tiêu lo lắng dùng thủ ngữ hỏi: Sao vậy?

Ngụy Tầm không muốn chuyện này ảnh hưởng đến nàng, quyết định giấu nhóc câm trước, nhưng vì có vết xe đổ, cô không giấu hoàn toàn, mà thay đổi một cách khác để nói với nhóc câm: "Có một vài tin đồn không tốt lắm, đợi mình điều tra xong rồi nói cho cậu được không."

Văn Tiêu Tiêu do dự một chút, gật đầu.

Ngụy Tầm nhìn đồng hồ: "Sắp vào học rồi, về phòng học trước đi."

Hai người trở về phòng học của mình.

So với lúc đến, lòng Ngụy Tầm trở nên nặng trĩu, trong đầu không ngừng nhớ lại những bức ảnh kia và những lời đồn từ miệng nam sinh. Mục đích của đối phương là gì? Muốn cô thân bại danh liệt?

Cô và nhóc câm vốn dĩ là người yêu, Ngụy Tầm cũng không bận tâm những lời đồn đại này của bạn học, nhưng tin đồn lần này, rõ ràng là đang bôi nhọ cô đồng thời còn xúc phạm đến nhóc câm. Thậm chí trong mắt những người xem không rõ chân tướng, điều này quả thực là đang tạo ra tin đồn thất thiệt về nhóc câm.

Cô nheo mắt lại, trong mắt dâng lên cảm xúc nguy hiểm. Tốc độ lan truyền của tin ảnh quá nhanh, cô rất khó tìm được người ban đầu phát tán những bức ảnh kia ngay lập tức.

Ngụy Tầm vẫn quyết định đi tìm Tạ Tư Văn trước, hỏi xem chuyện này có phải cô ta làm không.

Ngụy Tầm mặc dù không thân cận với các bạn học, nhưng cũng chưa đến mức kết thù, nên người đầu tiên Ngụy Tầm nghi ngờ, chính là Tạ Tư Văn, người vừa mới có mâu thuẫn với cô hai ngày trước.

Chờ đến lúc ra chơi, Ngụy Tầm vẫn là đi tìm Hạ Chước Phong ở lớp bên cạnh trước, vì cô không biết Tạ Tư Văn ở lớp nào. Hạ Chước Phong cũng không biết, nhưng cô ấy có mạng lưới quan hệ mạnh mẽ, hỏi bạn học một chút liền biết. Tạ Tư Văn ở lớp 12-12.

"Cảm ơn," Ngụy Tầm vỗ vai Hạ Chước Phong, đến như gió, đi cũng như gió.

Hạ Chước Phong gãi đầu, không hiểu Ngụy Tầm đang làm gì.

Lớp 12-12 ở tầng 5, Ngụy Tầm hai bước một tầng cầu thang nhanh chóng leo lên tầng 5, đi vào lớp 12-12.

Thành tích học sinh lớp 12-12 so với các lớp trước kém hơn một chút, tính tự giác của học sinh trong lớp phổ biến đều không tốt như vậy, giữa giờ học, mọi người đều tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm hoặc làm việc khác.

Ngụy Tầm quét mắt một vòng ở cửa, không nhìn thấy Tạ Tư Văn. Nhưng, cô hình như thấy một khuôn mặt có chút quen mắt, một trong những tiểu tùy tùng của Tạ Tư Văn trước đây. Nhắc đến, tiểu tùy tùng kia hình như còn từng bị cô "ngộ thương" ở KTV trước đây.

Ngụy Tầm như bắt lính, kéo tiểu tùy tùng kia ra ngoài hành lang. Người xung quanh lập tức im lặng, có một vài người không quen Ngụy Tầm muốn ngăn cản, nhưng bị bạn bè xung quanh cản lại.

Tiểu tùy tùng cúi đầu, không dám nhìn Ngụy Tầm.

"Đại tỷ Tạ Tư Văn của cậu đi đâu rồi?" Ngụy Tầm hỏi.

Tiểu tùy tùng lắc đầu, từ lần đi đồn cảnh sát trước, nhóm nhỏ của họ đã sớm tan rã. Dù sao mọi người chỉ tụ tập chơi bời, chứ không phải thật sự muốn làm xã hội đen.

Ngụy Tầm nhíu mày: "Cô ta không phải ở lớp các cậu sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...