[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 63: Nhóc câm, sao cậu lại chơi lưu manh thế
Ngụy Tầm rụt tay mình về: "Sắp thi rồi, kỳ thi đầu năm lần này rất quan trọng, chúng ta cứ đi thi trước đi."Văn Tiêu Tiêu mím môi đứng chắn trước mặt Ngụy Tầm, rất bướng bỉnh, không chịu nhường đường.Các thí sinh đều lần lượt vào phòng thi, trên hành lang chỉ còn lác đác vài học sinh vẫn đang lo lắng xem tài liệu ôn tập. Trong một góc ở cuối hành lang, hai người giằng co, không ai chịu nhường ai.Ngụy Tầm quay đầu nhìn lướt qua những người trên hành lang, giọng nói mang theo chút nôn nóng: "Đi nhanh đi, thật sự sắp thi rồi, lát nữa sẽ không vào được."Lần này nhóc câm không nghe lời cô, kéo tay cô đi thẳng về phía cầu thang. Ngụy Tầm đứng yên tại chỗ không động đậy, nhóc câm nhìn cô, lớp sương mù trong mắt sắp tràn ra ngoài. Trái tim đột nhiên run lên một cái. Chân không nghe sai bảo đi theo nhóc câm.Kỳ thi bắt đầu, Văn Tiêu Tiêu kéo Ngụy Tầm, hai người đi về hướng hoàn toàn ngược lại với phòng thi."Nhóc câm..." Ngụy Tầm chậm hơn Văn Tiêu Tiêu nửa bước, cô gọi một tiếng.Văn Tiêu Tiêu không quay đầu lại, bước chân cũng không dừng, chỉ thẳng tắp đi về phía phòng y tế."Thật sự không có chuyện gì, không đau đâu," Ngụy Tầm nhỏ giọng nói vào sau gáy nhóc câm, có chút chột dạ.Văn Tiêu Tiêu đột nhiên dừng lại, Ngụy Tầm không kịp phản ứng, đâm thẳng vào lưng Văn Tiêu Tiêu, may mắn tốc độ không nhanh, chắc là không đâm đau nhóc câm chứ. Ngụy Tầm lo lắng nhìn Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu xoay người, kéo cánh tay Ngụy Tầm lên, nhẹ nhàng nhấn một cái vào vết thương bị cắn của Ngụy Tầm."Tê!" Cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến Ngụy Tầm kêu lên một tiếng.Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm, vẻ mặt thâm trầm không rõ.Ngụy Tầm nhìn thấy ánh mắt của nhóc câm lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào kiểu không đau nữa, Ngụy Tầm đi theo nhóc câm, hai người im lặng đi đến phòng y tế.Phòng y tế lấy tông màu trắng làm chủ đạo, tỏa ra mùi nước sát trùng. Chị y tá đeo kính, ngồi trước bàn làm việc, gõ gõ đánh đánh trên bàn phím máy tính trước mặt, đang nghiêm túc làm việc. Nghe thấy tiếng bước chân, chị y tá ngẩng đầu, nhìn hai người bước vào từ cửa.Chị y tá vẫn còn nhớ rõ hai người họ, dù sao cả hai đều xinh đẹp như vậy, muốn không nhớ cũng không được. "Bị làm sao vậy?" Chị y tá ôn tồn hỏi.Ngụy Tầm chủ động bước tới một bước, đưa vết thương trên cánh tay ra trước mặt chị y tá. Dấu răng màu xanh tím trên cánh tay trắng nõn trông rất đáng sợ, chị y tá nhíu mày."Cái này là ai cắn, ra tay tàn nhẫn vậy, mạnh hơn chút nữa chắc phải chảy máu rồi," Chị y tá nhẹ nhàng nâng cánh tay Ngụy Tầm, xem xét vết thương trên cánh tay Ngụy Tầm.Văn Tiêu Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn Ngụy Tầm, chờ câu trả lời của cô.Ngụy Tầm cảm nhận được ánh mắt của nhóc câm lập tức áp lực như núi, ánh mắt lảng tránh: "Không có ai, tranh chấp với bạn học, bị cắn một cái thôi."Văn Tiêu Tiêu nghe thấy câu trả lời này, nhíu mày, không hài lòng.Chị y tá cũng nhận ra Ngụy Tầm không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, dù sao công việc của cô ấy là chữa bệnh, không phải tìm hiểu chuyện riêng tư của học sinh."Vết thương này bị cắn khi nào, tự mình đã xử lý chưa?" Chị y tá bảo Ngụy Tầm ngồi xuống ghế, hỏi.Ngụy Tầm sờ mũi: "Khoảng, hai ba mươi phút trước, dùng nước sạch rửa qua một chút."Chị y tá gật đầu, sau đó quay người đi lấy dụng cụ khử trùng ở phòng thuốc.Văn Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Ngụy Tầm, dùng ánh mắt dò xét nhìn Ngụy Tầm, trong mắt ẩn chứa một chút cảm xúc u ám không rõ.Ngụy Tầm đã thay đổi chiến thuật lúc trước, bắt đầu giả vờ đáng thương, Ngụy Tầm đưa vết thương xanh tím về phía nhóc câm, đáng thương vô cùng nói: "Nhóc câm, bị cắn, đau quá."Văn Tiêu Tiêu trong nháy mắt nỗi đau lòng trong mắt càng nặng, nhưng lại không an ủi Ngụy Tầm, mà quay đầu đi không nhìn cô.Đây là giận sao? Ngụy Tầm trong lòng khẽ động, còn muốn gọi nhóc câm nữa.Nhưng chị y tá đã cầm cồn sát trùng povidone và tăm bông đi đến trước mặt cô. Ngụy Tầm đành phải đưa cánh tay ra trước, để chị y tá sát trùng cho mình.Tăm bông dính povidone vừa chạm vào vết thương, Ngụy Tầm liền bắt đầu kêu oai oái, vừa kêu đau, còn vừa lén nhìn phản ứng của nhóc câm. Nào ngờ nhóc câm hôm nay thực sự quyết tâm giận cô, một chút cũng không nhìn cô.Chị y tá bất đắc dĩ nhìn Ngụy Tầm: "Em học sinh, chị ra tay nhẹ lắm rồi mà."Ngụy Tầm nghe thấy lời này lập tức ngừng kêu đau, có chút xấu hổ, nâng cánh tay không bị thương lên gãi đầu. Quá trình sát trùng quả thật có hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được.Sau khi chị y tá nói, Ngụy Tầm liền không kêu nữa. Nhóc câm vẫn không chịu nhìn cô.Sau khi khử trùng xong, chị y tá bắt đầu dặn dò Ngụy Tầm những điều cần chú ý về vết thương.Ngụy Tầm toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến làm thế nào để nhóc câm để ý cô.Vẫn luôn chú ý nhóc câm, Ngụy Tầm nhận thấy sau khi chị y tá bắt đầu giảng những điều cần chú ý, đầu nhóc câm nghiêng về phía này, vành tai ẩn dưới mái tóc đen khẽ động đậy. Nỗi lo lắng trong lòng Ngụy Tầm lập tức được gỡ bỏ, khóe miệng cô cong lên một nụ cười. Điều này làm chị y tá cũng thấy hơi khó hiểu, bị cắn là chuyện gì vui vẻ lắm sao.Sau khi xử lý và khử trùng đơn giản xong, hai người rời khỏi phòng y tế.Ngụy Tầm biết nhóc câm vẫn còn lo lắng cho mình, cô chủ động vươn tay muốn nắm tay nhóc câm.Lần thứ nhất, bị nhóc câm né tránh. Lần thứ hai, nhóc câm còn muốn tránh, nhưng Ngụy Tầm không cho nàng cơ hội này, một tay nắm lấy được tay nhóc câm."Mình sai rồi," Giọng Ngụy Tầm mềm mại, cô dứt khoát nhận lỗi với người bên cạnh.Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa hết giận, muốn rút tay khỏi tay Ngụy Tầm, nhưng Ngụy Tầm sao có thể để nhóc câm thoát ra, cô nắm chặt tay nhóc câm, giống như nắm một khối bảo thạch quý vô giá, làm sao cũng không nỡ buông ra.Văn Tiêu Tiêu đành phải dừng lại. Nàng ngược lại kéo tay Ngụy Tầm, hai người đi đến một góc yên tĩnh trong khuôn viên trường.Nàng buông tay Ngụy Tầm, đánh thủ ngữ với Ngụy Tầm: Vậy cậu nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện gì.Ngụy Tầm do dự một chút, nhìn vẻ mặt có chút tức giận của nhóc câm, biết không thể trốn tránh, liền thành thật kể lại mọi chuyện cho nhóc câm nghe.Sau khi nghe xong, đôi mắt nhóc câm lập tức đỏ hoe.Ngụy Tầm luống cuống, tiến tới một bước sờ mặt nhóc câm: "Sao lại đỏ mắt, thật sự không sao mà, còn chưa rách da, chỉ là nhìn đáng sợ thôi."Văn Tiêu Tiêu nhào vào lòng Ngụy Tầm, trái tim Ngụy Tầm run lên, ôm lấy nàng. Vai Văn Tiêu Tiêu run run, nơi ngực áo đồng phục mỏng manh truyền đến cảm giác ẩm ướt.Ngụy Tầm biết nhóc câm khóc rồi, không biết an ủi thế nào, chỉ một chút lại một chút vỗ về đầu nhóc câm. Ngụy Tầm cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc đen nhánh của nhóc câm: "Đừng khóc, Tạ Tư Văn đúng là đồ chó, mình còn giáo huấn cậu ta một trận đấy.""Cậu không thấy dấu năm ngón tay trên mặt cậu ta đâu, không biết bị ai đánh, thảm lắm," Ngụy Tầm ôm nhóc câm một cách bất đắc dĩ, miệng khô khan nói một vài lời.Nghe thấy điều này, nhóc câm ngẩng đầu nhìn cô. Hai mắt đỏ hoe, hàng mi dài cong vương đầy nước mắt trong suốt, trên khuôn mặt thanh tú chảy xuống hai hàng nước mắt chưa khô.Nhóc câm thoát ra khỏi vòng tay Ngụy Tầm. Đánh thủ ngữ: Lần sau cậu không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, cậu ta rất xấu xa.Văn Tiêu Tiêu cũng không quan tâm Tạ Tư Văn sẽ thế nào, nàng không thể tha thứ cho những chuyện Tạ Tư Văn đã làm, nhưng cũng sẽ không cố ý đi tìm rắc rối cho Tạ Tư Văn. Hiện tại nàng chỉ muốn làm tốt những việc mình muốn làm, chỉ quan tâm đến những người mình muốn quan tâm.Huống chi, nguyên nhân Ngụy Tầm đuổi theo Tạ Tư Văn, nàng cũng có thể chiếm một phần nhỏ, nghĩ vậy, cảm xúc trong mắt Văn Tiêu Tiêu lại có thêm một tia áy náy.Tia áy náy này nhanh chóng bị Ngụy Tầm bắt gặp, cô lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp chảy ra ở khóe mắt Văn Tiêu Tiêu. Nghiêm túc nói: "Không được nghĩ lung tung, cậu không có bất kỳ trách nhiệm nào trong chuyện mình bị cắn cả.""Cho dù hôm nay người bước ra từ nhà vệ sinh không phải Tạ Tư Văn, mà là người khác, mình cũng phải hỏi rõ xảy ra chuyện gì.""Mình đuổi theo Tạ Tư Văn, chỉ vì hành vi của cậu ta thật sự quá đáng nghi, biết không?"Văn Tiêu Tiêu gật đầu.Áy náy tan đi, cảm xúc tủi thân lại dâng lên, Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ: Vậy sao ban đầu cậu không nói cho mình biết?"Ách, cái này..." Khí tràng mạnh mẽ của Ngụy Tầm lập tức bị câu nói này của Văn Tiêu Tiêu dập tắt. Mặt cô nổi lên một chút đỏ ửng, có chút ngượng ngùng, dưới ánh mắt kiên trì của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm mới ngượng ngùng nhăn nhó nói ra nguyên nhân: "Mình không muốn làm cậu lo lắng..."Văn Tiêu Tiêu tin rằng có nguyên nhân này, nhưng chắc chắn không phải toàn bộ, nàng tiếp tục đánh thủ ngữ hỏi: Còn gì nữa không?Ngụy Tầm cả người cứng đờ, vô cùng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Mình không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng cậu mà..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như phải ghé tai vào mới nghe rõ.Ngụy Tầm lúc này ngượng đến mức muốn tìm một kẽ đất chui xuống, cô tự nhận hình tượng của mình trong mắt nhóc câm luôn là người có vũ lực cao cường, làm việc đáng tin cậy, thông minh tỉnh táo. Bị một người tay trói gà không chặt như Tạ Tư Văn chỉ biết nói chuyện và kéo bè kéo cánh cắn, chẳng phải là hủy hoại hình tượng của cô trong lòng nhóc câm sao?Cho nên Ngụy Tầm luôn không muốn nói cho nhóc câm biết cô bị Tạ Tư Văn cắn, đương nhiên, nguyên nhân không muốn làm nhóc câm lo lắng cũng chiếm một tỷ lệ rất lớn trong lòng Ngụy Tầm.Văn Tiêu Tiêu nghe thấy lý do này, nước mắt ngừng lại, nín khóc mỉm cười, đôi mắt cười cong thành vầng trăng khuyết.Ngụy Tầm bị phản ứng này của nhóc câm làm cho càng ngượng hơn: "Cậu đừng cười nữa!"Ngụy Tầm càng không cho Văn Tiêu Tiêu cười, Văn Tiêu Tiêu càng cười vui vẻ, nàng thật sự không ngờ, Ngụy Tầm lại vì lý do này mà không muốn nói cho nàng.Dưới tiếng cười không ngớt của nhóc câm, mặt Ngụy Tầm lập tức đỏ từ mặt xuống đến cổ."Cậu cười nữa mình giận thật đấy!" Ngụy Tầm nhìn nhóc câm ôm bụng cười không ngậm miệng lại được, không nói được lời nặng, nín rất lâu, chỉ nặn ra được một câu đe dọa như vậy.Thấy "đe dọa" của mình không có tác dụng, Ngụy Tầm tự thấy mất mặt, nhìn chằm chằm chỗ nhột của nhóc câm. Đột nhiên nhào tới, phát động tấn công.Nhóc câm lúc này không muốn cười cũng không thể ngừng được.Hai người đùa giỡn trong một góc khuất của sân trường, làm chim chóc đậu trên cành cây cũng sợ hãi bay đi.Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm cù nhột thật sự không chịu nổi, cố tình mình lại không thể mở miệng bảo Ngụy Tầm dừng lại. Đành phải chạy trốn ra ngoài.Ngụy Tầm tay mắt nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc nhóc câm trốn đi, cô đã nắm được tay nhóc câm. Quán tính đi về phía trước của Văn Tiêu Tiêu lập tức không thể ngăn lại, lại bị tay Ngụy Tầm vướng vào bước chân, ngã thẳng xuống đất.Ngụy Tầm lập tức mở to mắt, dùng sức kéo một cái, nào ngờ gót chân có một hòn đá nhỏ, cô bị hòn đá vướng. Hai người cùng nhau song song ngã xuống đất. Ngụy Tầm làm đệm thịt người cho nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cả người quay cuồng, ngã xuống một cơ thể mềm mại có hơi ấm.Ngụy Tầm ngã sấp xuống nền xi măng, phía trước còn bị nhóc câm đè lên. Phát ra một tiếng "kêu rên".Văn Tiêu Tiêu lập tức hoảng loạn bò dậy khỏi mặt đất, vươn tay, kéo Ngụy Tầm cũng đứng dậy.Ngụy Tầm vỗ vỗ bụi trên mông, mông vẫn còn hơi đau, nhưng may mắn, không đau lắm. Văn Tiêu Tiêu lo lắng nhìn cô, đi vòng quanh Ngụy Tầm một vòng, kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không.Ngụy Tầm mắt đảo một vòng, lập tức ôm eo bắt đầu kêu đau: "Ai da, đau chết mất."Văn Tiêu Tiêu nôn nóng muốn vén vạt áo Ngụy Tầm lên xem, xem có bị té bị thương không.Ngụy Tầm nắm chặt lấy quần áo mình, nhìn nhóc câm, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Nhóc câm, sao cậu lại chơi lưu manh thế."Văn Tiêu Tiêu lườm Ngụy Tầm một cái, lúc nào rồi còn đùa giỡn với nàng.Ngụy Tầm cười híp mắt: "Bây giờ chỉ có một cách có thể chữa được cơn đau này của mình thôi."Văn Tiêu Tiêu nhìn cô, chờ Ngụy Tầm nói tiếp."Cậu hôn mình một cái."Tai Văn Tiêu Tiêu nháy mắt đỏ bừng, buông tay đang nắm quần áo ra, quay người bỏ đi."Ai ai ai, không hôn thì không hôn, sao lại bỏ đi luôn vậy."Xa xa sau một cây đại thụ xanh tốt, một đôi mắt đang chăm chú theo dõi hai người.