[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 62: Trong WC truyền đến âm thanh kỳ quái



Sự kiện quan trọng đầu tiên trong năm học lớp 12 không gì khác hơn là kỳ thi đầu năm học. Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đều nghiêm túc đối đãi lần thi này.

Hai người đã xác lập mục tiêu chung, đó là: Đại học A.

Đại học A là học phủ hàng đầu quốc gia, chuyên ngành Tài chính dẫn đầu cả nước và thậm chí trên thế giới. Chuyên ngành Phiên dịch Ngoại ngữ cũng không kém.

Sau khi thời gian thi được công bố, học sinh trong lớp đều tranh thủ từng giây để học tập.

Kỳ thi đầu năm lần này không chỉ là một lần kiểm tra trình độ, mà còn liên quan đến việc phân bổ lại thành viên lớp. Học sinh ban mũi nhọn hy vọng giữ lại vị trí của mình ở ban mũi nhọn, học sinh ban thường cũng hy vọng mình có thể vào được lớp tốt hơn, có được tài nguyên học tập chất lượng hơn.

Thời gian nhanh chóng đến ngày thi. Ngụy Tầm dựa vào số báo danh do giáo viên chủ nhiệm cung cấp, tìm được phòng thi và vị trí của mình. Phòng thi được phân phối dựa trên ban khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, còn chỗ ngồi thì được sắp xếp ngẫu nhiên, để ngăn chặn việc học sinh gian lận.

Điều Ngụy Tầm không ngờ là, người ngồi bên cạnh cô lại là một "người quen cũ". Nữ sinh tóc xõa ngang vai, mặc đồng phục quy củ, cúi đầu, vai rụt lại, trông rất trầm mặc.

Là Tạ Tư Văn.

Chú ý đến ánh mắt của Ngụy Tầm, Tạ Tư Văn nhìn sang, ánh mắt âm u: "Nhìn cái gì mà nhìn."

Quầng thâm mắt của Tạ Tư Văn rất đậm, cho dù có trang điểm tinh xảo, cũng mơ hồ nhìn ra sự mệt mỏi của cả người. 

Ngụy Tầm mặc kệ cô ta, quay đầu đi. Từ sau sự kiện ở rừng cây nhỏ, Tạ Tư Văn hay nghỉ học, hai tuần cuối học kỳ trước dứt khoát không đến, cô còn tưởng Tạ Tư Văn đã chuyển trường. Chỉ cần cô ta không gây rắc rối cho nhóc câm, Ngụy Tầm sẽ không quản cô ta.

Theo tiếng chuông khai mạc kỳ thi vang lên, trong phòng thi chỉ còn lại tiếng viết và tiếng lật giấy, các bạn học đều đang nghiêm túc làm bài. 

Ngụy Tầm cũng tính toán kiểm tra lại việc học tập trong khoảng thời gian này qua kỳ thi đầu năm lần này. Cô chuyên chú nhìn bài thi trước mắt, điều động kiến thức trong đầu, bắt đầu viết.

Tập trung tinh lực nên làm bài rất nhanh, chỉ dùng một giờ, Ngụy Tầm đã làm xong bài thi trước mắt, lại lật lại kiểm tra nghiêm túc một lần. Xác nhận không có sai xót, cô giơ tay báo hiệu giáo viên, nộp bài sớm.

Ngụy Tầm cầm túi đựng văn phòng phẩm chuẩn bị rời khỏi phòng thi, lúc đứng dậy, Ngụy Tầm chú ý thấy, chỗ ngồi Tạ Tư Văn bên cạnh không biết từ lúc nào đã trống không.

Nhưng Tạ Tư Văn đi đâu thì liên quan gì đến cô, Ngụy Tầm yên lặng đi ra khỏi phòng thi.

Hành lang ngoài chất đầy cặp sách và sách vở của các bạn học, chỉ để lại một lối đi đủ cho hai người song song đi lại. Ngụy Tầm ngước nhìn lên tầng trên, nhóc câm hôm qua nói với cô, nàng ở ngay phòng thi phía trên Ngụy Tầm. Đáng tiếc, với tính cách theo đuổi sự ổn thỏa của nhóc câm, chắc chắn sẽ không nộp bài sớm.

Ngụy Tầm tìm thấy cặp sách của mình trong vô số cặp sách, đi đến một nơi tương đối yên tĩnh ở cuối hành lang, móc tài liệu ôn tập môn thi tiếp theo ra khỏi cặp sách bắt đầu xem.

Xem một lúc, Ngụy Tầm nhét sách vào cặp, cô rút một tờ giấy từ ngăn cặp sách, đi về phía nhà vệ sinh.

Dọc đường đi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng viết và tiếng lật giấy. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang phía bên kia, Ngụy Tầm đi một lúc mới đến.

Vừa đi gần đến cửa nhà vệ sinh, Ngụy Tầm liền nghe thấy tiếng "Đùng!". Ngụy Tầm lập tức cảnh giác, chân mày nhíu lại, trong đầu lập tức hiện ra vài hình ảnh không hay. Vài tiếng chửi bới mơ hồ truyền ra từ phía sâu bên trong nhà vệ sinh.

Bước chân Ngụy Tầm khựng lại, cô lập tức nghĩ đến Tạ Tư Văn đã rời khỏi phòng thi sớm, mày nhăn lại càng sâu, chẳng lẽ... Ngụy Tầm còn muốn nghe thêm một chút xem tình hình thế nào, trong nhà vệ sinh đột nhiên yên tĩnh lại, không phát ra âm thanh nữa.

Nhìn cánh cửa nhà vệ sinh trống không. Cô tăng nhanh bước chân, đụng phải nữ sinh đi ra từ nhà vệ sinh. Hai người vai chạm vào nhau, cùng phát ra một tiếng kêu rên.

"Đi đường không có mắt nhìn hả!" Giọng nói chói tai phun ra từ miệng nữ sinh. Ngụy Tầm vừa định ngẩng đầu xin lỗi, khuôn mặt trang điểm quen thuộc này, quả nhiên là Tạ Tư Văn.

Ngụy Tầm lông mày dựng lên, hừ lạnh một tiếng: "Người không có mắt là cậu thì có."

Tạ Tư Văn thấy người đến lại là Ngụy Tầm, khí thế kiêu ngạo lập tức giảm đi một nửa, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Tránh ra."

"Bên cạnh có đường sao cậu không đi, mắt mù à," Ngụy Tầm đối với người đã từng bắt nạt nhóc câm chẳng có thái độ tốt nào.

"Cậu." Tạ Tư Văn ánh mắt lóe lên một tia oán hận, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, cúi đầu, mái tóc không buộc xõa xuống che khuất nửa bên mặt. Tạ Tư Văn không cãi cọ với Ngụy Tầm nữa, thật sự đi sang bên cạnh.

Trong nhà vệ sinh phát ra tiếng khóa cửa.

Ngụy Tầm nghe thấy âm thanh này, xoay người tóm chặt cánh tay Tạ Tư Văn: "Khoan đã."

Tạ Tư Văn giống như chạm phải sâu róm, dùng sức muốn hất tay Ngụy Tầm ra: "Cậu bị bệnh à."

Ngụy Tầm ánh mắt tối sầm lại, như một khối nam châm, nắm chặt cánh tay Tạ Tư Văn không buông.

"Vừa nãy cậu làm gì trong nhà vệ sinh?" Ngụy Tầm hạ giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu cảm của Tạ Tư Văn.

Sắc mặt Tạ Tư Văn thay đổi vài lần, sau đó khôi phục vẻ mặt âm u: "Vào nhà vệ sinh không đi vệ sinh, còn có thể làm gì."

Ngụy Tầm mắt híp lại, Ngụy Tầm không quên lần đầu tiên gặp nhóc câm bị bắt nạt, nhóc câm đã chạy trốn vào trong nhà vệ sinh. Huống chi cô vừa nãy còn nghe thấy tiếng tương tự như tiếng tát và tiếng chửi bới ở cửa nhà vệ sinh, điều này khiến cô không thể không nghĩ nhiều.

"Cậu chắc chắn?" Ngụy Tầm hỏi lại lần nữa, tăng thêm ngữ khí, mang theo chút áp lực, khiến người ta khó chống đỡ.

Ánh mắt Tạ Tư Văn thay đổi, rõ ràng bối rối, nhưng nhìn thấy Ngụy Tầm đang đứng ở cửa, lại mạnh mẽ trấn tĩnh lại.

"Đã nói không có là không có! Cậu bị thần kinh à, phiền phức quá đi mất!" Tạ Tư Văn nói một cách không kiên nhẫn, dùng tay kia để gỡ tay Ngụy Tầm đang nắm cánh tay cô ta.

Tạ Tư Văn càng như vậy, Ngụy Tầm càng không tin cô ta. Tay cô nắm Tạ Tư Văn càng ngày càng chặt, giống như vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, càng giãy giụa càng khó thoát ra.

Tạ Tư Văn nóng nảy, nhằm vào cánh tay Ngụy Tầm cắn một miếng.

"A!"

Ngụy Tầm phát ra một tiếng đau đớn, buông tay ra.

Tạ Tư Văn cảm nhận được lực siết trên tay tan biến, cất bước liền chạy, Ngụy Tầm mặc kệ vết đau trên cánh tay, đuổi theo.

Thể lực Tạ Tư Văn không tệ, một hơi chạy từ lầu 3 ra ngoài khu giảng đường. Nhưng thể lực Ngụy Tầm còn tốt hơn, đến mặt đất ngoài khu giảng đường, tốc độ càng bùng nổ như một con báo săn, thoáng chốc đã đuổi kịp Tạ Tư Văn.

Một tay cô khóa hai tay Tạ Tư Văn ra sau lưng như bắt tội phạm, dùng sức chế ngự, cơn đau vặn vẹo ở cánh tay khiến Tạ Tư Văn không thể không dừng lại.

"Ngụy Tầm, mẹ kiếp, buông ra!" Tạ Tư Văn nhe răng trợn mắt, kêu đau.

Buông ra là không thể, cánh tay Ngụy Tầm hiện tại còn đau, lỡ vừa buông ra, giống chó Tạ Tư Văn này lại cắn cô một miếng nữa thì sao. Ngụy Tầm lại đẩy cánh tay Tạ Tư Văn ra sau thêm một chút.

"Đau đau đau đau đau! Buông ra!" Tạ Tư Văn đau đến mức giọng nói cũng thay đổi.

Ngụy Tầm không ấn xuống nữa, lạnh giọng chất vấn: "Nói, vừa nãy cậu làm gì trong nhà vệ sinh? Có phải lại bắt nạt người không!"

Thấy Tạ Tư Văn không trả lời, tay Ngụy Tầm ấn trên cánh tay Tạ Tư Văn bắt đầu dùng sức.

"Mẹ kiếp! Đừng ấn xuống nữa! Cùi chỏ tôi sắp gãy rồi! Tôi nói, tôi nói!" Tạ Tư Văn đau đến mức nước mắt sinh lý tràn ra khóe mắt.

"Cậu buông ra trước đi." Tạ Tư Văn vẫn còn cò kè mặc cả.

Ngụy Tầm lười nói nhảm với cô ta, lập tức lặp lại động tác lúc nãy.

"Ngụy Tầm, mẹ nó! Ấn xuống nữa khuỷu tay tôi sẽ gãy mất! Buông ra sẽ chết hả! Tôi chạy không lại mà!" Tạ Tư Văn đau đến mức mặt mũi dữ tợn, nói ra hết những lời này trong một hơi.

Ngụy Tầm thấy Tạ Tư Văn vẫn không chịu nói, nghĩ dù sao Tạ Tư Văn ở đây cũng không chạy lại cô. Ngụy Tầm hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất đừng giả vờ." Sau đó buông lỏng Tạ Tư Văn ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô ta, chỉ cần Tạ Tư Văn có một chút động tác chạy trốn, Ngụy Tầm liền sẽ lập tức chế ngự cô ta.

Tạ Tư Văn đứng thẳng người, thở dốc nặng nề, xoa nắn cánh tay đang đau nhức của mình. Cô ta vén mái tóc xõa quanh mặt lên, để lộ năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Ánh mắt oán hận sắp hóa thành thực chất hắc thủy chảy ra, giọng nói lạnh băng đến cực điểm: "Cái này cậu vừa lòng rồi chứ."

Ngụy Tầm nghẹn lời, hoàn toàn không ngờ là tình huống này. Không, có lẽ trước đây đã có dự báo.

Ngụy Tầm cũng không đồng cảm, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: "Làm chuyện sai trái quả nhiên là có báo ứng." Sau đó quay người bỏ đi.

Chỉ còn lại Tạ Tư Văn một mình tại chỗ, ôm lấy khuôn mặt vẫn còn đau rát của mình.

"Tê —" Đi lên cầu thang, Ngụy Tầm lúc này mới ý thức được trên cánh tay mình có dấu răng rõ ràng, miếng cắn kia của Tạ Tư Văn thật sự rất tàn nhẫn, không chảy máu, nhưng dấu răng đã bắt đầu từ màu đỏ chuyển sang tím xanh. Ngụy Tầm hận không thể vừa nãy mình đã không dạy dỗ Tạ Tư Văn thêm nữa.

Khoan đã, Ngụy Tầm nghĩ đến điều gì, mặc kệ cơn đau từ cánh tay truyền đến, cô một bước hai bậc thang chạy nhanh về phía nhà vệ sinh lầu 3.

Ngụy Tầm "Bành" một tiếng mở cửa lớn nhà vệ sinh, quét mắt nhìn các buồng bên trong, đáng tiếc mỗi một biểu thị khóa cửa đều là màu xanh lá, người trốn trong nhà vệ sinh trước đó đã sớm người đi nhà trống.

Ngụy Tầm trong lòng lập tức dâng lên cảm giác hối hận, cảm thấy vừa nãy không nên đuổi theo Tạ Tư Văn.

Sau đó trong đầu lại hiện ra vẻ mặt đáng ghét của Tạ Tư Văn, Ngụy Tầm đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước, dùng nước sạch cọ rửa cánh tay bị cắn rách dấu răng. Thôi kệ, lười quản, kẻ ác tự có kẻ ác trị, chỉ cần không bị mình thấy. Ngụy Tầm nghĩ vậy, cảm xúc trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhìn vết bầm tím đã rõ ràng trên tay, Ngụy Tầm lại ghét bỏ dùng sức xoa vài cái, lúc này mới từ bỏ.

Đi vệ sinh xong bước ra ngoài. Tiếng chuông tan thi vang lên, thí sinh lần lượt ra khỏi phòng thi.

Ngụy Tầm che đi dấu răng trông rất đáng sợ trên cánh tay mình, đi đến một đầu hành lang khác để lấy cặp sách. Vẫn chưa đi đến đầu kia, phía sau đột nhiên bị người vỗ vai.

Ngụy Tầm vừa bị Tạ Tư Văn làm cho có chút PTSD, xoay người lại lùi mạnh một bước, cảnh giác nhìn về phía trước.

Văn Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhìn một loạt phản ứng này của Ngụy Tầm, tay vừa vỗ Ngụy Tầm vẫn còn dừng lại trong không trung.

Ngụy Tầm nhìn thấy là nhóc câm, đôi vai căng thẳng lập tức thả lỏng, thở ra một hơi: "Hóa ra là cậu à, nhóc câm."

Trong mắt Văn Tiêu Tiêu hiện lên vẻ nghi hoặc, đánh thủ ngữ: Cậu tưởng là ai?

Ngụy Tầm mắt liếc sang bên cạnh, lẩm bẩm: "Không ai cả." Cô không muốn nhóc câm lo lắng.

Để tránh nhóc câm hỏi lại, Ngụy Tầm vội vàng chuyển chủ đề: "Nhóc câm, cuộc thi này cậu thi thế nào?"

Trên mặt Văn Tiêu Tiêu lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, kỳ thi này nàng đặc biệt tự tin, ngoại trừ câu hỏi cuối cùng của đề, nàng có thể đảm bảo tỷ lệ chính xác của mình là 99%, 1% là sợ mình sơ suất. Nàng đi xuống cũng là muốn chia sẻ niềm vui của mình với Ngụy Tầm. Nàng đánh thủ ngữ: Đặc biệt tốt.

Ngụy Tầm nhìn thấy nụ cười rạng rỡ này của nhóc câm, liền biết chắc chắn là thi rất tốt. Cô sau đó ngẩng đầu: "Mình cũng thi không tệ, các bài thi còn lại, nhẹ nhàng giải quyết."

Văn Tiêu Tiêu cười đến híp cả mắt.

Ngụy Tầm quay đầu nhìn về phía đích ban đầu của mình — cuối hành lang: "Chúng ta đi qua bên kia đi, cặp sách của mình còn ở đó."

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, đi trên đường, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Văn Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn về phía bàn tay trống không của mình, chợt nhận ra. Thường ngày lúc này Ngụy Tầm đã sớm đến nắm tay nàng, hôm nay lại...

Văn Tiêu Tiêu giả vờ lơ đãng nhìn về phía đôi tay của Ngụy Tầm, tay trái Ngụy Tầm nắm lấy cánh tay phải, động tác rất kỳ quái. Ngụy Tầm thường ngày không có thói quen này. Cho đến khi hai người đi đến cuối hành lang, lúc Ngụy Tầm lấy cặp sách ra, cố ý nghiêng người, không cho Văn Tiêu Tiêu thấy tay phải mình. Sau khi đeo cặp sách lên, tay trái lại nắm lấy cánh tay phải.

Động tác rõ ràng như vậy, Văn Tiêu Tiêu muốn không để ý cũng không được. Nàng chỉ vào cánh tay Ngụy Tầm. Đánh thủ ngữ: Cánh tay cậu bị sao vậy.

Động tác Ngụy Tầm khựng lại, cơ thể rõ ràng cứng đờ rất nhiều, biết mình bị lộ, trong lòng muốn nói sự thật, nhưng miệng nhanh hơn, câu "Mình không sao" bật ra khỏi miệng. Nói xong cánh mũi mấp máy, mím môi. Tư thế đứng rõ ràng trở nên bất an.

Văn Tiêu Tiêu trầm mặc một chút, không tiếp tục truy hỏi. Ngụy Tầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người lại trò chuyện vài câu về đề thi, Toán học là môn chính, hai người thi cùng một môn.

Văn Tiêu Tiêu thoáng thấy bình nước cắm ở bên hông cặp sách Ngụy Tầm, trong lòng lập tức có chủ ý. Nàng che miệng ho khan, Ngụy Tầm lập tức quan tâm nhìn nhóc câm: "Sao đột nhiên ho khan, không phải là bị cảm do giao mùa đấy chứ."

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, đánh thủ ngữ: Sáng nay mình quên mang bình nước đến phòng học, mãi không uống nước, hơi khát.

"Khát?" Ngụy Tầm lập tức nghĩ đến bình nước của mình có nước, hoàn toàn quên mất chuyện phải che giấu cánh tay, tay trái buông lỏng, trở tay rút bình nước ra từ túi bên hông cặp sách bên trái.

Một vết răng màu xanh tím trông cực kỳ kinh khủng trên cánh tay trắng nõn của Ngụy Tầm, đặc biệt dễ thấy. Dấu răng hằn sâu trên da thịt làm người ta nổi da gà, chỉ liếc nhìn một cái, dường như tay mình cũng đau theo.

Hốc mắt Văn Tiêu Tiêu nháy mắt đỏ lên, nàng vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay Ngụy Tầm, tránh vết thương của Ngụy Tầm, nhẹ nhàng lật qua xem xét vết thương. 

Ngụy Tầm cảm nhận được hơi ấm của người khác truyền đến trên cánh tay, trong lòng "thịch" một tiếng, xong rồi.

Ngụy Tầm cẩn thận ngẩng đầu. Môi nhóc câm mím chặt, đôi mắt hạnh linh động nhuốm vẻ ẩm ướt, đuôi mắt ửng hồng, tay nắm lấy cánh tay cô khẽ run rẩy.

"Mình..." Ngụy Tầm mở miệng, lời nói lại bị yết hầu nuốt vào, ngay cả một chữ "Mình" cũng mang theo chút nghẹn ngào.

Đôi mắt Văn Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa chát chát, nàng ngẩng đầu, nhìn Ngụy Tầm, nỗi đau lòng trong mắt sắp tràn ra ngoài. Ẩn dưới nỗi đau lòng, còn có một chút tủi thân nhẹ nhàng.

Nàng buông tay nắm Ngụy Tầm ra, kìm nén cảm xúc muốn chất vấn, đánh thủ ngữ: Chúng ta nhanh đi phòng y tế xem đi.

Thời gian thi buổi sáng được sắp xếp rất gấp, tiếng loa phát thanh phát ra: Sắp tiến hành vòng thi tiếp theo, các bạn học vui lòng nhanh chóng quay trở lại phòng thi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...