[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 61: Trà xanh



Ngụy Tầm chống đầu, nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, ngẩn người.

Cô mím môi, trong lòng âm thầm đem bản thân mình so sánh với Trương Bách Thu.

Luận chiều cao, hai người gần như bằng nhau.

Luận diện mạo, Ngụy Tầm sờ sờ khuôn mặt tinh xảo của mình, khẳng định là mình đẹp hơn.

Luận sức khỏe, nhìn cánh tay gầy gò của Trương Bách Thu, chắc chắn không khỏe mạnh bằng cô, người thường xuyên vận động.

Luận thành tích, tuy tổng điểm có thể không bằng, nhưng hiện tại đã chia ban, xét theo chiều ngang, cô không hề thấy mình kém hơn Trương Bách Thu.

Phương diện năng lực thì càng không cần phải nói, Ngụy Tầm rất tự hào về phương diện này, cô là nhân tài phát triển toàn diện. Tuy trước đây cô là người ngốc nghếch trong sinh hoạt, nhưng sống cùng nhóc câm lâu như vậy, về mặt làm việc nhà, đã có thể nói là có chút thành tựu.

Hừ, quan trọng nhất là nhóc câm đã là bạn gái cô.

Ngụy Tầm nghĩ vậy, nỗi lo lắng mà những lời Hạ Chước Phong mang lại lập tức tan biến.

Dần dần quay trở lại trạng thái nghe giảng, một khi đã tiến vào trạng thái học tập, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Bốn tiết học buổi sáng đã trôi qua, hiện tại là giờ ăn cơm trưa, học sinh trong phòng học đều lần lượt đi ăn cơm.

Ngụy Tầm lại lấy tờ giấy trong ngăn kéo ra mở xem, lần này cô kiên quyết không đi tìm nhóc câm, mà phải đợi nhóc  câm đến tìm mình. Ngụy Tầm đếm từng giây, cứ ở trong phòng học chờ, chờ nhóc câm đến tìm cô.

Đợi khoảng mười phút, Văn Tiêu Tiêu mới thong thả đến muộn, theo sát phía sau, còn có Trương Bách Thu.

Khác với cái nhìn lướt qua trước đó, lần này Ngụy Tầm tỉ mỉ đánh giá Trương Bách Thu. Đồng phục học sinh màu xanh trắng của Trương Bách Thu vô cùng sạch sẽ tươm tất, ngay cả cúc áo cổ áo cũng được cài cẩn thận đến chiếc trên cùng, thân hình thon dài, buộc tóc đuôi ngựa thấp, làn da rất trắng, trên mặt luôn treo nụ cười ôn hòa.

Ngũ quan nhìn không tệ, nhưng không đẹp bằng mình. Ngụy Tầm tự luyến nghĩ thầm.

Rõ ràng là cùng đến tìm Ngụy Tầm, nhưng ánh mắt Trương Bách Thu lại cứ dừng trên người nhóc câm.

Ngụy Tầm liếc mắt nhìn người vừa đến phía sau, trong lòng có chút không vui, nhưng cô không thể hiện ra ngoài mặt.

"Bạn học Trương Bách Thu sao lại tới đây, không đi ăn cơm à?" Ngụy Tầm kéo nhóc câm đến trước mặt, hỏi.

Trương Bách Thu không nói, chỉ nhìn Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu kéo kéo vạt áo Ngụy Tầm, đánh thủ ngữ với cô: Hôm nay cậu ấy giúp mình rất nhiều việc, mình nói muốn mời cậu ấy ăn cơm trưa.

"À? Bạn học Trương không phải là lớp trưởng sao? Mình còn tưởng là cậu giúp cậu ấy việc gì chứ," Ngụy Tầm liếc nhìn Trương Bách Thu đang đứng trước mặt một cái.

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, đang chuẩn bị giải thích.

Giọng Trương Bách Thu nói ra trước một bước: "Thành tích Văn Tiêu Tiêu rất tốt là điều ai cũng biết, người cũng rất ưu tú, lúc họp lớp cô giáo trực tiếp chỉ định Văn Tiêu Tiêu làm ủy viên học tập, nhưng tớ là lớp trưởng, giúp đỡ là điều nên làm."

Khóe miệng Ngụy Tầm trễ xuống, vậy mà cậu còn đồng ý để nhóc câm mời ăn cơm.

Văn Tiêu Tiêu khi nghe Trương Bách Thu khen mình thì mặt đỏ lên, có chút ngại ngùng, liên tục xua tay.

Thấy hai người có xu hướng khen nhau, Ngụy Tầm nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Thôi được rồi, vậy mau đi ăn cơm đi," Ngụy Tầm lúc này cũng không tiện làm mất mặt nhóc câm. Chỉ là nắm tay nhóc câm, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Lần sau có việc cần giúp đỡ, phải tìm mình có nghe không."

Ngữ khí rất hung hăng, ngón tay Văn Tiêu Tiêu cuộn lại, lông mi run rẩy, nàng gật đầu.

Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tầm, ánh mắt Ngụy Tầm rất sâu, không nhìn ra cảm xúc.

Lần này cuộc hẹn hò thường ngày của hai người biến thành cuộc hẹn hò ba người. 

Ngụy Tầm đi ở ngoài cùng bên phải, Trương Bách Thu đi ở ngoài cùng bên trái, Văn Tiêu Tiêu bị kẹp ở giữa.

Vai Ngụy Tầm kề sát Văn Tiêu Tiêu, còn Trương Bách Thu vẫn giữ khoảng cách khoảng ba bốn nắm tay. Nhưng Văn Tiêu Tiêu vẫn cảm nhận được bầu không khí không thích hợp ở hai bên. Nàng nhìn về phía Ngụy Tầm rồi lại nhìn về phía Trương Bách Thu, trong lòng có chút thấp thỏm, tăng nhanh bước chân đi đến nhà ăn.

Ngụy Tầm và Trương Bách Thu đều cao hơn Văn Tiêu Tiêu khá nhiều, bước chân bước dài hơn một chút liền đuổi kịp nhịp bước của Văn Tiêu Tiêu.

Đã đi được nửa đường, không ai trong ba người nói chuyện.

"Có phải bạn học Trương Bách Thu chủ động tìm Tiêu Tiêu làm bạn cùng bàn không?" Ngụy Tầm chủ động bắt chuyện.

Giọng Trương Bách Thu ôn hòa: "Đúng vậy, bạn học Văn Tiêu Tiêu học tập rất giỏi, tớ muốn thỉnh giáo cậu ấy một chút phương pháp học tập."

Ngụy Tầm: "Ồ."

Văn Tiêu Tiêu nghe câu nói này lại sợ hãi xua tay. 

Năng lực học tập của bạn học Trương Bách Thu cũng không hề thua kém nàng, nàng cũng từng nghe nói về tin đồn cô ấy rất giỏi trong ban khoa học xã hội, không chừng sau này nàng còn phải thỉnh giáo bạn học Trương Bách Thu một chút kỹ năng học tập.

Văn Tiêu Tiêu là người không quá giỏi từ chối, chỉ cần đối phương thái độ mềm mỏng hoặc cứng rắn một chút, nàng sẽ đồng ý yêu cầu của đối phương. Huống chi Trương Bách Thu thật sự là một người rất tốt, nàng chưa từng làm ban ủy, Trương Bách Thu đã giúp nàng rất nhiều trong ngày đầu tiên khai giảng lớp 12.

Thấy hai người cười nói vui vẻ.

Ngụy Tầm lại thấy khó chịu: "Tớ nghe nói, bạn học Trương Bách Thu rất giỏi khoa học xã hội đúng không."

Trương Bách Thu cười một chút: "Cũng tạm được."

Nhiều năm đứng hạng nhất ban khoa học xã hội, Trương Bách Thu mà lại nói mình không giỏi khoa học xã hội, thì ít nhiều cũng có chút dối trá.

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy Trương Bách Thu trả lời như vậy, hướng về phía Ngụy Tầm gật đầu mạnh mẽ tỏ vẻ khẳng định.

Trình độ ở khoa học xã hội của Trương Bách Thu, có một số môn học Văn Tiêu Tiêu còn cảm thấy mặc cảm không bằng.

Khụ, Ngụy Tầm quay đầu đi nhìn dải cây xanh ven đường, vốn định châm chọc một chút rằng với trình độ khoa học xã hội của Trương Bách Thu thì hoàn toàn không cần phải nói cái kiểu "thỉnh giáo phương pháp học tập" kia, nhưng nhóc câm gật đầu như vậy, cô lại không biết phải đáp lại thế nào.

Dọc đường đi

Ngụy Tầm ít nhiều cũng thể hiện cảm xúc không chào đón Trương Bách Thu tham gia đội ngũ này, nhưng Trương Bách Thu cứ như không nghe thấy, nhất quyết đi theo. 

Ngụy Tầm xưa nay chưa từng thấy người nào không có mắt nhìn như vậy, thầm trợn trắng mắt trong lòng, cái tin tức quái quỷ gì mà Hạ Chước Phong nói, còn ôn nhu cẩn thận, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.

Ba người đi vào nhà ăn, Trương Bách Thu gọi hai món chay rẻ tiền. 

Ngụy Tầm đại khái biết cô ấy có ý đồ gì, nhìn sắc mặt nhóc  câm có chút động lòng, Ngụy Tầm trong lòng sinh ra một tia cảm xúc khó chịu.

Thấy nhóc câm đã lấy ra thẻ ăn, sắp đặt lên máy quẹt thẻ.

Ngụy Tầm chặn ngang trước mặt hai người, ngăn động tác của nhóc câm, nở một nụ cười với Trương Bách Thu: "Bạn học Trương, hôm nay cậu đã giúp Tiêu Tiêu nhà chúng tôi nhiều việc như vậy, không cần khách sáo, gọi thêm hai món ăn đi, tớ mời."

Không đợi Trương Bách Thu từ chối, Ngụy Tầm liền giúp cô ấy gọi hai món mặn bán chạy ở nhà ăn, quẹt thẻ ăn, rất lưu loát. Đồ ăn ở nhà ăn được chia ra đặt trong khay, cũng không sợ Trương Bách Thu không thích mùi vị món nào.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm cười rạng rỡ, luôn cảm thấy sau lưng dâng lên một luồng cảm giác lạnh lẽo, lại nhìn Trương Bách Thu. Nếu Trương Bách Thu lúc này còn không nhận ra Ngụy Tầm đang làm gì thì quả thật là ngốc.

Cô ấy không nói thêm gì, chỉ nói một câu cảm ơn, rồi nhận lấy suất ăn mà dì phục vụ nhà ăn đưa qua.

Ngụy Tầm cho rằng Trương Bách Thu lần này hẳn sẽ biết khó mà lui, tự mình đi ăn cơm một mình. Nhưng không ngờ người này mặt dày vượt quá tưởng tượng của cô, mang đĩa thức ăn đến ngồi cạnh Văn Tiêu Tiêu, thậm chí còn chu đáo giúp Văn Tiêu Tiêu múc một chén canh của nhà ăn.

Ngụy Tầm ngồi đối diện Văn Tiêu Tiêu, ngược lại cô lại trở thành người ngoài, Trương Bách Thu hỏi han ân cần nhóc câm, hai người rất thân mật.

Văn Tiêu Tiêu nhận lấy chiếc thìa Trương Bách Thu đưa qua, cảm thấy có chút xấu hổ, nàng cảm thấy nàng và bạn học Trương Bách Thu hẳn là còn chưa thân thiết đến mức này.

Ngụy Tầm cắn chặt răng hàm, trong lòng càng thêm cảm thấy câu "tin đồn" mà Hạ Chước Phong nói kia là thật. Nhưng lại cảm thấy không hợp lý lắm, cho dù Trương Bách Thu thích con gái, cũng không thể nhanh như vậy đã thích nhóc câm chứ.

Hơn nữa, hành vi hiện tại của cô ấy và hai từ "ôn nhu cẩn thận"... 

Vốn dĩ Ngụy Tầm cảm thấy không liên quan, nhưng nhìn dáng vẻ Trương Bách Thu tỉ mỉ chăm sóc nhóc câm, hình như lại có liên quan. Chỉ là người được "ôn nhu cẩn thận" không phải là cô mà thôi.

Hành vi này gọi là gì nhỉ, cô nhớ Tô Vũ Trạch từng nói với cô, gọi là "Trà Xanh"! 

Nghĩ đến từ này, Ngụy Tầm lập tức nhìn Trương Bách Thu bằng ánh mắt mấy phần địch ý. Đồng thời trong lòng cũng dấy lên sự nghi ngờ với Trương Bách Thu, trực giác Ngụy Tầm nói cho cô biết, người này không hề đơn giản.

Trong nhà ăn, ba người "vui vẻ ám ấp" ăn xong bữa cơm này. Trong lúc đó, điện thoại Trương Bách Thu dường như luôn có người nhắn tin đến, phát ra tiếng báo tin nhắn. Trương Bách Thu chỉ lấy ra nhìn thoáng qua, mở nút tắt tiếng điện thoại.

Đợi mọi người ăn gần xong, Trương Bách Thu dẫn đầu bưng khay của mình đứng dậy.

"Tiêu Tiêu, tớ đột nhiên nhớ ra trong phòng học tớ còn có chút việc quên xử lý, tớ đi trước nhé," Trương Bách Thu cúi đầu nói với Văn Tiêu Tiêu bên cạnh.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Trương Bách Thu sau đó quay đầu cười nhìn Ngụy Tầm: "Bạn học Ngụy Tầm, tớ đi trước, lần sau lại cùng nhau ăn cơm nhé."

Ai muốn lần sau cùng ăn cơm với, Ngụy Tầm thầm khinh bỉ trong lòng.

Nhìn bóng dáng Trương Bách Thu bước nhanh rời khỏi nhà ăn, Ngụy Tầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng: Coi như biết điều.

Quay lại, thấy Văn Tiêu Tiêu đang cầm thìa múc canh uống. Ngụy Tầm mặt xụ xuống: "Lần sau đến ăn cơm chúng ta ngồi cùng một bên."

Văn Tiêu Tiêu ngậm canh rong biển trứng trong miệng còn chưa nuốt, nghe thấy lời nói có chút chua chát của Ngụy Tầm liền ngẩng đầu nhìn cô. Ngụy Tầm đây là đang ghen, Văn Tiêu Tiêu mặt mày cong lên, trong tim dâng lên một luồng ngọt ngào.

Nhưng Ngụy Tầm đang ghen thật sự khó đối phó, nàng nuốt canh trong miệng xuống, không múc bát canh còn lại uống nữa. Chỉ tiếc bát canh còn lại, phía dưới còn đọng lại không ít rong biển và trứng gà.

Thấy nhóc câm nhìn bát canh đó với ánh mắt có chút tiếc nuối, Ngụy Tầm vươn tay cầm lấy bát, ực ực ực ực uống hết bát canh vào bụng. 

"Không có lãng phí." Chiếc bát kêu "bang" một tiếng đặt lên bàn.

Ngụy Tầm quay đầu đi một cách không tự nhiên: "Lần sau mình sẽ múc cho cậu, kỹ thuật múc canh của cậu ấy quá kém, chẳng có tí gia vị gì cả."

Văn Tiêu Tiêu nhìn chiếc bát không còn đứng vững trên bàn mà ngẩn ra một chút, sau đó hiểu ra, cố nhịn cười không nổi. Đợi Ngụy Tầm quay đầu lại, gật đầu với cô, tỏ vẻ đã biết.

Cùng nhóc câm đi trên đường trở về. Ngụy Tầm không nhịn được hỏi nhóc câm: "Cậu và cái người Trương Bách Thu kia trước đây có quen nhau không?"

Văn Tiêu Tiêu hồi tưởng một chút, trước đây nàng hình như cùng trường cấp hai với Trương Bách Thu, vì thành tích Trương Bách Thu luôn rất tốt, nên nàng có ấn tượng với cái tên này, nhưng cũng không quen biết, nàng lắc đầu.

"À." Ngụy Tầm cúi đầu, giẫm lên các khe gạch dưới chân. Thỉnh thoảng đá một hòn đá nhỏ trên đường đi, cũng không nói gì.

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm rất để ý, biết người này lại đang âm thầm ghen tuông một mình. Buông tay Ngụy Tầm ra, ngón trỏ chậm rãi viết từng nét lên lòng bàn tay ấm áp của Ngụy Tầm.

"Chỉ" 

"Thích" 

"Cậu"

Cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn tay theo sự lưu thông của máu truyền khắp toàn thân, mỗi lỗ chân lông của Ngụy Tầm đều mở ra theo cảm giác ngứa ngáy này, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

"Hừ, mình đương nhiên biết," Ngụy Tầm trở tay nắm lấy ngón tay Văn Tiêu Tiêu, đan vào kẽ tay nắm chặt. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, vai hai người cũng kéo gần lại một chút.

Quay lại phòng học ngồi viết bài, Ngụy Tầm đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, có phải cô bị nhóc câm dỗ rồi không. Nghĩ đến hành động có chút trẻ con của mình, mặt cô đột nhiên nóng lên.

Tay viết chậm lại, bút dừng trên giấy, mực bút màu đen lan ra ở cuối nét bút, để lại một chấm đen tản ra. Ngụy Tầm hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm chấm mực đó, nhíu mày, bút động, dùng một nét xiên gạch bỏ chữ không hoàn hảo này.

Sau đó nghĩ đến việc nhóc câm viết chữ trên lòng bàn tay mình, Ngụy Tầm mày giãn ra, cười ngây ngô. Dỗ thì dỗ đi, mình vui là được.

Văn Tiêu Tiêu trở lại phòng học, lại không thấy Trương Bách Thu vừa nãy nói phải về phòng học có việc.

Số người học trong phòng học vào buổi trưa nhiều hơn rất nhiều so với hồi lớp 11. Văn Tiêu Tiêu nhìn lướt qua, quyết tâm muốn nỗ lực học tập hơn càng thêm kiên định.

Nàng ngồi vào chỗ, cầm lấy cốc nước trên bàn, lắc lắc, chỉ có vài tiếng động rất nhỏ của nước va vào thành cốc vọng lên, cốc trống không. Văn Tiêu Tiêu chợt cảm thấy có chút hụt hẫng. 

Nàng đã lâu không phải tự đi lấy nước, từ khi làm bạn cùng bàn với Ngụy Tầm, khi Ngụy Tầm đi lấy nước luôn lấy giúp nàng một cốc nữa, nên cốc nước của nàng hiếm khi trống, đa số thời gian đều đầy.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác buồn bã mất mát. Ngày đầu tiên rất bận rộn, bận đến mức nàng không kịp nghĩ đến Ngụy Tầm, đột nhiên rảnh rỗi, cảm giác nàng và Ngụy Tầm không học cùng một ban lại hiện hữu rõ ràng đến thế.

Tiếng lạch cạch của bút trên giấy trong lớp kéo cảm xúc Văn Tiêu Tiêu quay trở lại. Nàng lấy lại tinh thần, cầm cốc nước đứng dậy đi lấy nước.

Ở cửa đụng phải Trương Bách Thu. Trên mặt Trương Bách Thu đã không còn vẻ ôn hòa thường ngày, mặt không biểu cảm, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Nhìn thấy Văn Tiêu Tiêu, cô ấy chợt nở một nụ cười: "Tiêu Tiêu cậu đi lấy nước à?"

Không biết vì sao, nhìn biểu cảm đột biến của Trương Bách Thu, Văn Tiêu Tiêu cảm thấy có chút không thoải mái.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

"Cốc tớ cũng hết nước rồi, đợi tớ chút, chúng ta cùng đi đi," Trương Bách Thu nói xong, liền đi về phía chỗ ngồi.

Nhìn bóng dáng Trương Bách Thu bước đi về phía chỗ ngồi, Văn Tiêu Tiêu thầm nghĩ, có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi.

Hai người cầm cốc nước, song song đi về phía máy lọc nước. 

Giọng Trương Bách Thu rất dễ nghe, nghe cô ấy nói chuyện có thể nói là một sự hưởng thụ, cũng rất biết cách tìm chủ đề, biết Văn Tiêu Tiêu vì vấn đề trung tâm ngôn ngữ đại não mà không thể nói chuyện, nên luôn hỏi nàng một số câu hỏi có hoặc không, đa số thời gian vẫn là cô ấy nói.

Lời nói đó khiến Văn Tiêu Tiêu cũng cảm thấy rất hứng thú, cảm giác không thoải mái một chút vừa rồi ở cửa lập tức bị Văn Tiêu Tiêu vứt ra sau đầu.

Một giọng nói quen thuộc từ hành lang phía trước bên phải truyền đến, không quá rõ ràng, nhưng rất giống là đang gọi tên Trương Bách Thu.

Trương Bách Thu và Văn Tiêu Tiêu đều ngẩng đầu nhìn về phía hướng phát ra âm thanh. 

Văn Tiêu Tiêu bị một cây cột che khuất tầm nhìn phía trước. Nàng hơi xoay người, muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Trương Bách Thu vỗ vỗ vai Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cô ấy trước.

"Vừa nãy nhìn thoáng qua không quen, chắc không phải gọi tớ đâu." Sau đó hơi nghiêng người, che khuất tầm nhìn của Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...