[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 60: Bạn cùng bàn mới của nhóc câm hình như cũng thích con gái



Thời gian trôi qua quá nhanh, rất nhanh đã đến ngày khai giảng.

Toàn bộ kỳ nghỉ hè còn lại hai người đều ở bên nhau, cha   mẹ Văn Tiêu Tiêu trong thời gian này có gọi điện thoại, hỏi thăm chỗ ở Văn Tiêu Tiêu, rồi sau đó không gọi nữa. 

Mặc dù Ngụy Tầm cảm thấy nhóc câm ở cùng cô là rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy khinh thường hành vi vô trách nhiệm này của cha mẹ Văn Tiêu Tiêu.

Thông báo chia lớp đã được gửi đến điện thoại mỗi người.

Hai người vẫn ở cùng một tòa nhà, nhưng không học cùng một phòng học. Ngụy Tầm ở ban khoa học tự nhiên, lớp 12-1, phòng học ở lầu 3. 

Văn Tiêu Tiêu ở ban khoa học xã hội, lớp 12-6, phòng học ở lầu 4.

Ngụy Tầm đưa nhóc câm đến cửa lớp 12-6, bĩu môi, vẻ mặt không muốn đi. 

Thời gian nhập học, người ra người vào, Ngụy Tầm vẫn rất nổi tiếng, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm hai người đang kéo kéo níu níu ở gần cửa với ánh mắt tò mò.

Thấy người nhìn lại càng ngày càng nhiều, tai Văn Tiêu Tiêu ửng đỏ, nàng đẩy Ngụy Tầm, ý bảo Ngụy Tầm đi nhanh.

Ngụy Tầm mở to mắt: "Cậu đuổi mình đi à?" Ngụy Tầm vài ngày trước đã rất không vui vì chuyện nhóc câm vẫn quyết định quay về ký túc xá ở, hôm nay chẳng qua chỉ muốn ở cùng nhóc câm thêm một lúc, mà nhóc câm lại đuổi cô đi.

Văn Tiêu Tiêu đành phải kéo tay Ngụy Tầm, kéo cô đến một góc hành lang liền kề. Ánh mắt nhìn tới cuối cùng cũng không còn nhiều như vậy nữa.

Ngụy Tầm đuôi mắt rũ xuống, tủi thân vô cùng. 

Ngụy Tầm thật sự càng ngày càng thích làm nũng, Văn Tiêu Tiêu nghĩ.

Nàng đành phải đánh thủ ngữ: Không có, đứng chặn ở cửa người ta nhìn chúng ta hết.

Thấy nhóc câm dỗ mình, Ngụy Tầm mới khẽ hừ một tiếng, không so đo nữa.

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn, đành phải vuốt lông Ngụy Tầm, đánh thủ ngữ: Lát nữa ra chơi mình đi tìm cậu.

Ngụy Tầm lúc này mới gật gật đầu, hai người lại nói thêm vài câu chuyện nhỏ, Văn Tiêu Tiêu dỗ Ngụy Tầm, Ngụy Tầm lúc này mới chịu xuống lầu.

Quay trở lại lớp học hiện tại của mình.

Vừa mới chia ban, giáo viên chủ nhiệm còn chưa kịp sắp xếp chỗ ngồi, Ngụy Tầm tìm thấy vị trí cuối cùng dựa cửa sổ ngồi xuống, nơi này rất yên tĩnh.

Quét mắt nhìn khắp lớp, vẫn có vài gương mặt quen thuộc, đều là người từ lớp trước đây. Nhưng lớp học lại không có lấy một người bạn thân quen nào, Ngụy Tầm chống cằm, có chút nhàm chán.

Nằm gục xuống bàn, nhắm mắt lại, ngủ hết một tiết học. Mọi người đều nghe nói về "uy danh" của Ngụy Tầm từ hồi lớp 11, cũng không ai dám ngồi cạnh cô.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, lớp học lập tức ồn ào lên. Học sinh trong lớp đều bắt đầu kết bạn với nhau, cũng có vài bạn hướng ngoại đi đến bên cạnh Ngụy Tầm ý đồ bắt chuyện.

Ngụy Tầm vừa mới tỉnh ngủ, có chứng cáu kỉnh khi mới dậy, khuôn mặt lạnh lùng, trông rất hung dữ. Các bạn học trong lớp đều bị biểu cảm lạnh lùng dọa chạy, không ai còn dám lại gần Ngụy Tầm, đều có chút sợ cô.

Lại còn có vài người bàn tán sôi nổi, tưởng rằng Ngụy Tầm không chú ý đến, nhưng ánh mắt thường xuyên liếc qua bị Ngụy Tầm bắt trọn không sót một cái nào.

Ngụy Tầm ngáp một cái, cô lại không bận tâm đến những chuyện này.

Nằm bò ra bàn nhìn giờ, nhóc câm không phải nói ra chơi sẽ đến tìm cô sao? Sao vẫn chưa đến.

Ngụy Tầm buồn bực, chán nản nghịch chiếc hộp bút trên bàn, tiết học đầu tiên là họp lớp, lúc Ngụy Tầm vẫn đang ngủ, các chức vụ trong lớp cũng đã được quyết định xong. 

Ủy viên học tập mang sách mới lớp 12 phát từng quyển đến bàn từng học sinh trong lớp, Ngụy Tầm tùy ý mở ra lật xem một chút. Những kiến thức này cô đều đã học trước, nhưng vẫn cần thiết phải củng cố lại.

Lên lớp 12, không khí học tập trong lớp đều trở nên căng thẳng, huống chi lớp 12-1 là lớp mũi nhọn. Tiếng nói chuyện phiếm dần biến mất, không ít học sinh đều lần lượt đi vào trạng thái học tập, mang đầy khí thế tranh thủ thời gian. Tiết học thứ hai, bắt đầu chính thức vào bài. Tiết học này là Vật lý.

Ngụy Tầm cũng nghiêm túc lắng nghe, mặc dù những gì giáo viên này giảng đều rất cơ bản, nhưng những gì được giảng vẫn rất hữu ích, đều là những kiến thức cần thiết phải nắm vững. Chắc là vừa khai giảng muốn giúp các bạn học bước vào trạng thái học tập nên mới bắt đầu từ cơ bản.

Đến ra chơi tiết học thứ hai, nhóc câm vẫn chưa đến tìm cô. Cô mở nắp bút rồi lại đậy vào, phát ra âm thanh lanh lảnh. Ngụy Tầm có chút không kìm được mình, cô nhanh chóng chạy lên lầu tìm nhóc câm.

Chỉ thấy nhóc câm ôm một chồng sách lớn, người phía sau cũng ôm một chồng sách lớn, hai người một trước một sau đi ra từ văn phòng. Người phía sau đuổi theo nhóc câm, nói gì đó với nàng.

Ngụy Tầm thấy vậy liền chạy theo: "Để mình làm cho." Sau đó giật lấy chồng sách lớn trên tay nhóc câm ôm vào lòng.

Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Ngụy Tầm, dường như không ngờ Ngụy Tầm lại đột nhiên xuất hiện.

Ngụy Tầm chu môi: "Hừ, nói là xuống tìm mình, đã hai tiết học rồi, vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu."

Ba người đứng song song trên hành lang có vẻ hơi chen chúc, người bạn phía sau để không ảnh hưởng đến việc đi lại đã lùi lại một chút.

Văn Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nở một nụ cười xin lỗi với người phía sau, Ngụy Tầm luôn luôn làm theo ý mình.

Ngụy Tầm lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có một người: "À, vị này là?"

Người bạn phía sau nghe thấy Ngụy Tầm hỏi, nở một nụ cười nhẹ: "Chào cậu, tớ là lớp trưởng lớp 12-6 Trương Bách Thu." Cô gái có thân hình cao gầy, cao gần bằng Ngụy Tầm, âm sắc độc đáo, ôn nhuận mà mang theo một tia thanh lãnh, khiến người ta nghe một lần là đủ để nhớ kỹ.

Ngụy Tầm "À" một tiếng: "Tớ là Ngụy Tầm."

Trương Bách Thu đáp lời: "Tớ biết, bạn học Ngụy Tầm rất nổi tiếng."

Ngụy Tầm lại "À" một tiếng, nhưng lần này ý vị hơi khác, kéo dài âm thanh, mang theo chút nghi vấn.

Trương Bách Thu cười khẽ một tiếng, giải thích: "Lần trước cậu chuyển trường với mái tóc đỏ, bức ảnh đó đã được lan truyền rộng rãi trong học sinh."

Thì ra là chuyện này, vô vị, Ngụy Tầm không đáp lời nữa.

Giúp nhóc câm đem sách đến cửa, nhóc câm nói gì cũng không cho cô giúp nữa. Ngụy Tầm đứng đợi ở hành lang, nhưng chờ đến tiếng chuông báo chuẩn bị vào học, nhóc  câm vẫn chưa xong việc. Ngụy Tầm nghịch lọn tóc xoăn ở đuôi tóc, mím môi, không nhìn rõ thần sắc.

Cuối cùng chờ đến lúc Văn Tiêu Tiêu ra, có lẽ vì luôn phải chạy, trán của nàng lấm tấm ít mồ hôi mịn. 

Ngụy Tầm đứng thẳng người dậy.

Văn Tiêu Tiêu chạy chậm đến trước mặt cô, nhét tờ giấy nhỏ trong tay vào tay Ngụy Tầm. Sau đó vẻ mặt nôn nóng chỉ vào phòng học, rồi quay đầu đi mất.

Tiếng "Ê" của Ngụy Tầm còn chưa kịp kêu lên, người cũng đã biến mất ở cửa phòng học.

Ngụy Tầm nhìn tờ giấy trong tay, trong lòng có chút bực bội không rõ. Sắp vào học rồi, cô có thể trốn học, nhưng nhóc câm chắc chắn sẽ không trốn học, Ngụy Tầm đành phải quay về phòng học trước, chuẩn bị ra chơi lát nữa lại đến tìm nhóc câm.

Ngụy Tầm làm phẳng nếp nhăn trên tờ giấy, nắm trong tay, xuyên qua cánh cửa rộng mở nhìn vào trong. Văn Tiêu Tiêu chỗ ngồi mới là người vừa cùng nàng đi ra từ văn phòng — Trương Bách Thu.

Ngụy Tầm quay đầu tiếp tục đi về phòng học của mình.

Tờ giấy bị cô nhét vào túi quần, mím môi, trong lòng có chút khó chịu.

Tiết học này là tiếng Anh, tiếng Anh Ngụy Tầm rất tốt, hoàn toàn không có gì cần phải nghe. Ngụy Tầm khom người mở điện thoại trong ngăn kéo, ý nghĩ lướt qua trong đầu. Nghĩ đến Hạ Chước Phong, tính cách Hạ Chước Phong hướng ngoại mạnh dạn, bạn bè rất nhiều, hẳn là có thể hỏi cô ấy một chút. Không biết họ được chia đến lớp nào.

Ngụy Tầm trước tiên gửi một tin nhắn cho Hạ Chước Phong: [Cậu và Diệp Lăng bị chia vào lớp nào?]

Đối phương không trả lời, cũng phải, hiện tại vẫn đang trong giờ học. Ngụy Tầm nhét điện thoại lại vào túi.

Phát ra một chút tiếng cọ xát của tờ giấy. Ngụy Tầm đặt điện thoại vào túi tay chợt khựng lại, suýt chút nữa quên nhóc câm hôm nay ra chơi còn đưa cho cô một tờ giấy.

Nàng lấy tờ giấy trong túi ra, xem nhóc câm viết gì cho cô.

Tờ giấy trắng được gấp ba lần, Ngụy Tầm lần lượt mở ra. Nét chữ đen tinh tế dễ nhìn, Ngụy Tầm rất quen thuộc nét chữ này, là chữ của nhóc câm.

Tờ giấy viết: [Mình được cô giáo chỉ định làm Ủy viên học tập, cho nên vừa rồi phải đi phát sách, không có quan tâm được đến cậu, xin lỗi. Ra chơi tiết sau còn một chút việc cần sắp xếp, trưa mình đi tìm cậu được không?]

Ngụy Tầm bực mình, gấp tờ giấy lại nhét vào ngăn kéo, chuyện đã quyết định rồi, còn hỏi mình được không làm gì. Sau đó lại thở dài, thôi được rồi, vì chức vụ, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.

Bất quá, Ngụy Tầm vẫn rất để ý bạn cùng bàn mới của nhóc câm, Trương Bách Thu.

Người đó nhìn rất trắng trẻo, cũng coi như lễ phép, chỉ là không biết nhân phẩm thế nào. Vì tương lai học tập của nhóc câm, Ngụy Tầm cho rằng mình cần thiết phải điều tra người này một chút.

Đủ thứ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tiếng chuông hết tiết cuối cùng cũng vang lên.

Điện thoại trong túi quần rung lên theo tiếng chuồn ra chơi.

Ngụy Tầm lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn trả lời của Hạ Chước Phong.

Hạ Chước Phong: Tớ và Diệp Lăng đều được xếp vào lớp 12-2! Thành tích cậu tốt như vậy, chắc chắn được xếp vào lớp 12-1 đi. 

Hạ Chước Phong: Ngay sát vách thôi, gần thật đấy.

Ngụy Tầm nhúc nhích ngón tay trên điện thoại: Đúng là ở lớp 12-1, tớ có chút chuyện muốn hỏi cậu, tiện không?

Hạ Chước Phong: Được thôi, vậy chúng ta ra ngoài nói đi.

Ngụy Tầm cất điện thoại, đi ra ngoài.

Hạ Chước Phong đã chờ cô ở bên ngoài, vẫn cười ngây ngô như mọi khi, vẫy vẫy tay với Ngụy Tầm. Ngụy Tầm đáp lại một cái chào.

Hai người dựa vào hành lang, Ngụy Tầm vẻ mặt nghiêm túc. 

Hạ Chước Phong vốn đang rất thoải mái, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của Ngụy Tầm, vai lập tức căng thẳng, nghĩ là chuyện gì đó rất quan trọng.

"Tớ muốn hỏi cậu về một người, Trương Bách Thu, có biết không?" Ngụy Tầm đi thẳng vào vấn đề, hỏi trực tiếp.

Đôi vai căng thẳng của Hạ Chước Phong xẹp xuống, cô ấy vẫy vẫy tay: "Hại, tớ còn tưởng cậu muốn nói chuyện quan trọng gì cơ, hóa ra là hỏi thăm người, chuyện này tìm tớ là đúng rồi." Hạ Chước Phong vỗ vỗ ngực mình.

Ngụy Tầm thấy Hạ Chước Phong tự tin như vậy, liền hỏi: "Cậu quen cậu ấy à?"

Nụ cười Hạ Chước Phong ngừng lại trên mặt: "Ách, không quen."

"Nhưng chuyện về cậu ấy thì tớ có nghe nói qua," Hạ Chước Phong vội vàng nói.

Ngụy Tầm gật đầu, ý bảo Hạ Chước Phong tiếp tục nói.

Hạ Chước Phong hắng giọng một cái, khụ khụ: "Cậu biết Tiêu Tiêu luôn là hạng nhất khối rồi chứ."

"Đương nhiên." Ngụy Tầm hơi nhếch đầu lên, nhóc câm   nhà cô luôn ưu tú như vậy.

"Trương Bách Thu có một biệt danh, gọi là: Vạn Niên Lão Nhị." Hạ Chước Phong nói. 

"Mặc dù thành tích cậu rất tốt, nhưng lần xếp hạng khối trước cậu vẫn ở dưới cậu ấy đấy nha," Hạ Chước Phong bổ sung thêm.

"À." Ngụy Tầm tuy không quá để tâm đến thành tích, nhưng bị người khác cố ý nhắc nhở mình kém hơn Trương Bách Thu, vẫn có chút khó chịu.

Hạ Chước Phong tạo sự hồi hộp: "Hơn nữa cậu ấy còn có một biệt danh nữa, cậu đoán là gì?"

Thần thần bí bí, không biết còn tưởng hai người đang làm giao dịch gì đó phi pháp.

"Là gì?" Ngụy Tầm nhẫn nại tính tình hỏi theo Hạ Chước Phong.

"Văn Khoa Vương."

"..."

"Hơi quê mùa," Ngụy Tầm cũng không nể mặt.

Hạ Chước Phong "Ai nha" một tiếng: "Cậu không hiểu rồi, tuy biệt danh này hơi quê mùa, nhưng đủ để chứng minh thực lực của Trương Bách Thu, việc chia ban này, địa vị bá chủ hạng nhất của Văn Tiêu Tiêu nhà cậu nguy rồi."

"Hừ," Ngụy Tầm thở ra một hơi từ lỗ mũi, nhóc câm nhà cô là tuyệt vời nhất.

"Có thể nói chuyện khác được không, tính cách, nhân phẩm gì đó," Ngụy Tầm tiếp tục thăm dò.

"Chuyện này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, tính cách Trương Bách Thu nổi tiếng là tốt, ôn nhu lại tỉ mỉ, lớn lên còn xinh đẹp, dù sao tớ chưa từng nghe qua cậu ấy có tin đồn gì không hay."

Ngụy Tầm gật đầu, trong lòng hơi chút thả lỏng, dù sao nhóc câm trước đây từng gặp bạo lực học đường, Ngụy Tầm sẽ lưu tâm nhiều ở những phương diện này.

"Nhưng mà..." Giọng Hạ Chước Phong đột nhiên nhỏ đi rất nhiều: "Cậu lại gần đây một chút."

Ngụy Tầm không hề đề phòng ghé tai lại gần. Không ngờ câu tiếp theo lại làm tim Ngụy Tầm đập đến cổ họng.

"Nghe nói, Trương Bách Thu thích con gái đấy." Hạ Chước Phong lần này là thực sự nói nhỏ, còn dùng tay che lại, người xung quanh tuyệt đối không thể nghe thấy.

Mắt Hạ Chước Phong xoay chuyển xung quanh, chỉ sợ có người nghe thấy, cô ấy đột nhiên lại cảm thấy câu nói vừa rồi của mình có vẻ không ổn, nhỡ người ta không phải thì chẳng phải cô ấy đang bịa đặt sao, cô ấy vẫy tay: "Ai nha, đều là tin đồn thôi, cũng không nhất định là thật."

Ngụy Tầm còn muốn hỏi thêm, tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên. 

Hạ Chước Phong quay đầu thoáng thấy Diệp Lăng đang nhìn mình trong phòng học: "Sắp vào học rồi, tớ về trước đây." Sau đó nhanh như chớp chạy về phòng học.

Ngụy Tầm phiền muộn đến cực điểm, tiếng chuông vào học hôm nay sao cứ đối nghịch với cô mãi. Nhưng Hạ Chước Phong đã về phòng học, cô cũng không tiện tìm cô ấy nữa, chỉ có thể đợi ra chơi rồi hỏi.

Ngụy Tầm quay lại phòng học, tiết này là Toán học.

Ngụy Tầm vốn định mở sách vở ra nghe giảng bài nghiêm túc, nhưng câu "Trương Bách Thu thích con gái đấy" của Hạ Chước Phong cứ quanh quẩn trong đầu cô, làm cô không nghe giảng được. Trong lòng dấy lên một luồng cảm giác nguy hiểm không rõ.

Nhưng cũng không nhất định là thật, Ngụy Tầm lòng ngứa ngáy, như đầu lông vũ cứ cào mãi trên tim, cô nhìn chằm chằm đồng hồ treo phía trên bảng đen, đếm từng giây, muốn nhanh chóng tới giờ ra chơi.

Khó khăn lắm mới chờ đến lúc ra chơi, thầy giáo Toán học còn chưa giảng xong bài cuối cùng, kéo dài thêm năm phút. Thời gian giải lao vốn chỉ có 10 phút bị kéo đi mất một nửa.

Ngụy Tầm nghe thấy câu kết thúc của thầy giáo Toán học liền chạy thẳng đến lớp bên cạnh.

Nhưng tình trạng phòng học lớp 12-2 làm cô há hốc mồm, chỗ ngồi trống trơn, không một bóng người.

Một bạn học lớp 12-2 quên lấy đồ quay lại từ cầu thang, nhìn thấy Ngụy Tầm đứng ở cửa lớp họ rướn cổ nhìn vào trong. Người đó từ phía sau vỗ vỗ vai cô.

Ngụy Tầm quay đầu lại. Nhìn thấy mặt Ngụy Tầm, bạn học đó đầu tiên là mặt đỏ lên, sau đó nhớ lại tin đồn Ngụy Tầm hình như rất hung dữ, lập tức cả người co rúm sợ hãi.

Ngụy Tầm mở lời trước: "Chào cậu, tớ muốn tìm Hạ Chước Phong lớp cậu."

"Lớp tớ tiết sau là tiết Thể dục, mọi người đều đi sân thể dục rồi, hay cậu tiết sau lại đến?"

Ngụy Tầm nhíu mày, bạn học kia có chút sợ hãi rụt lại phía sau.

"Cảm ơn." Sau đó quay người về phòng học, hiện tại cách giờ vào học chỉ còn ba phút, đi sân thể dục tìm Hạ Chước Phong không thực tế lắm.

Bạn học nhìn bóng dáng Ngụy Tầm rời đi nhanh chóng, ngây ngốc đứng đó, hình như, Ngụy Tầm cũng không hung dữ như lời đồn, còn rất lễ phép nữa. 

Ai nha! Không nhanh lên lát nữa vào học sẽ muộn mất! Bạn học hoảng loạn vội vàng quay về phòng học lấy đồ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...