[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 59: Sinh nhật Hạ Chước Phong (CP phụ - một chương rất đời thường)



Liên quan đến sinh nhật Hạ Chước Phong, Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu và Diệp Lăng đã thương lượng đi đến cửa hàng nước đường.

Buổi trưa hôm đó

Trong thư phòng

Hai bàn làm việc không đặt cạnh nhau, mà phân bố theo hình chữ "L", một bàn hướng ra cửa sổ, một bàn hướng vào trong.

Ghế đã được thay bằng hai chiếc ghế công thái học mới, dù sao học tập lâu dài bên bàn, một chiếc ghế tốt là rất cần thiết.

Ở một mảng tường trống đặt một giá sách lớn, tuy bên trong không có sách gì, nhưng Ngụy Tầm tin rằng thời gian còn lại hai người sẽ lấp đầy nó. Để tiện cho việc uống nước, Ngụy Tầm còn nhờ người lắp một quầy nước nhỏ bên cạnh, trừ việc đi vệ sinh, hai người về cơ bản không cần ra khỏi thư phòng trong thời gian học tập.

Cửa sổ kéo rèm lưới trắng mờ che đi ánh nắng gay gắt, tránh bị chiếu thẳng, nhưng tổng thể ánh sáng vẫn rất đầy đủ. Trong phòng bật điều hòa, khí lạnh đủ, ánh nắng ấm áp chiếu vào người lại rất thoải mái.

Trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím và tiếng lật sách.

Hai người tập trung tinh lực nghiêm túc học tập trên bàn sách của mình, không ngừng tiếp thu kiến thức.

Ngụy Tầm khẽ nhíu mày, nghiêm túc xử lý số liệu cuối cùng trên máy tính, cuối cùng nhấn "Enter". Theo tiếng gõ bàn phím rõ ràng, nhiệm vụ hôm nay của Ngụy Tầm xem như hoàn thành hoàn toàn.

Cô híp mắt tắm mình trong ánh nắng ấm áp, ngả người ra sau, duỗi người thật lớn. Đầu óc vốn bị lấp đầy bởi những con số và chữ viết, dưới sự mệt mỏi của cơ thể, Ngụy Tầm cũng cảm nhận được cảm giác thỏa mãn do việc thu được kiến thức mang lại.

Ưm, vận động trí óc quả nhiên làm người ta dễ đói. Ngụy Tầm sờ sờ bụng mình đang xẹp lép, có chút đói, cô cầm điện thoại lên xem giờ, còn cách thời gian hẹn với Diệp Lăng và Hạ Chước Phong một tiếng rưỡi.

Xoay ghế nhìn về phía nhóc câm, nhóc câm vẫn đang tìm đọc tài liệu, tóc nàng búi củ tỏi, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài. Nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt rất nghiêm túc, di chuyển chuột, khi gặp chỗ khó liền dừng lại, lông mày nhíu chặt.

Những sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt nhìn nghiêng của nhóc câm có thể thấy rõ dưới ánh nắng, vẻ nghiêm túc rạng rỡ phát sáng. Ngụy Tầm trong lòng không khỏi dâng lên một luồng cảm xúc tự hào và thỏa mãn. Tự hào là, người nghiêm túc như vậy là bạn gái cô, thỏa mãn là cô đang cùng bạn gái mình cùng nhau tiến bộ.

Thấy nhóc câm đã lật xem xong trang này, Ngụy Tầm mới tìm đúng cơ hội mở lời.

"Nhóc câm, học xong chưa?" Đây là ám hiệu kết thúc nhỏ của hai người.

Văn Tiêu Tiêu thật ra nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, nhưng thấy Ngụy Tầm vẫn đang học, nên nàng cũng học thêm một lúc. Nghe thấy giọng Ngụy Tầm, nàng quay đầu lại, lông mày nhíu chặt buông lỏng, vai thả lỏng, nàng gật đầu.

Ngụy Tầm đứng dậy, duỗi một cái vươn vai lớn hơn, giọng nói lười biếng: "Bốn giờ hơn rồi, chúng ta hẹn Diệp Lăng là 5 giờ rưỡi, lát nữa dọn dẹp một chút rồi đi thôi."

Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

Hai người ở nhà vẫn đang mặc đồ ngủ. À, là đồ đôi. Ngụy Tầm đã âm thầm gấp đồ ngủ trước đây của Văn Tiêu Tiêu vào tận đáy tủ quần áo.

Thay xong quần áo, Ngụy Tầm uống một chai sữa chua để lót dạ, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ, hai người liền xuất phát đi đến cửa hàng nước đường.

Cửa hàng nước đường Thôi Thị hôm nay quả nhiên mở cửa, nhưng bên cạnh đặt một tấm bảng gỗ nhỏ "Hôm nay không bán". 

Bước vào, nhìn lướt qua, trong tiệm không có bóng người, nhưng lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy một số âm thanh từ phía sau bếp.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài vọng vào, Diệp Lăng vội vàng chui ra từ sau bếp. Trên mặt còn dính một vệt bơ.

"Tớ ở đây, hai cậu đến rồi đấy à," Diệp Lăng vẫy tay với hai người. 

"Tớ làm một cái bánh kem," Diệp Lăng nói.

"Nhìn ra rồi," Ngụy Tầm đáp.

"À?" Diệp Lăng hỏi lại.

Văn Tiêu Tiêu chỉ vào má phải mình, rồi chỉ vào Diệp Lăng.

Tay Diệp Lăng sờ lên mặt, sờ thấy một tay bơ màu trắng. "Dính lên mặt rồi," Diệp Lăng cười ngượng một tiếng.

"Hạ Chước Phong chắc sắp đến rồi, tớ mang bánh kem ra đây nhé," Diệp Lăng nói, xoay người đi vào sau bếp bưng bánh kem ra.

Một chiếc bánh kem trái cây sáu tấc được bưng ra, bên trên dùng chocolate viết bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".

Hạ Chước Phong lúc này cũng vừa lúc đi vào từ bên ngoài.

"Chào mọi người, hôm nay đại thọ tinh lên sàn, cộp cộp cộp cộp!" Hạ Chước Phong tự tạo âm thanh cho mình, bước vào cửa hàng nước đường như đang bước trên thảm đỏ.

"Ê ê ê, sao không ai nói gì vậy!" Hạ Chước Phong đi đến cuối cùng tạo một tư thế, xung quanh lại yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất, làm Hạ Chước Phong vô cùng xấu hổ.

"Đại thọ tinh mau đến đây đi, hôm nay có bánh kem ăn," Diệp Lăng phá vỡ sự im lặng này.

Hạ Chước Phong da mặt dày, rất nhanh liền vứt bỏ xấu hổ vừa rồi ra sau đầu, nhảy một cái liền đi tới trước bánh kem.

Diệp Lăng ghét bỏ đẩy bánh kem sang một bên: "Đừng làm đổ bánh kem."

Hạ Chước Phong chu môi, vô cùng bất mãn: "Hôm nay sinh nhật tớ, tớ lớn nhất, Diệp Lăng cậu không được phép nói độc mồm với tớ."

"Lời này của tớ cái nào độc mồm?" Diệp Lăng bất đắc dĩ nói, chẳng phải Hạ Chước Phong cả ngày hấp ta hấp tấp, Diệp Lăng thật sợ Hạ Chước Phong nhào tới, chiếc bánh kem cô ấy làm mất cả buổi trưa liền hủy trong chốc lát.

"Hừ hừ," Hạ Chước Phong khoanh tay trước ngực.

Văn Tiêu Tiêu thấy Hạ Chước Phong đến, liền xách chiếc túi vừa đặt trên ghế đưa cho Hạ Chước Phong. 

Ngụy Tầm bên cạnh nói một câu: "Quà sinh nhật của hai đứa tớ tặng cậu, sinh nhật vui vẻ!"

Hạ Chước Phong vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn nha!" Sau đó đặt sang một bên, chuẩn bị về nhà rồi mới mở.

Bánh kem đã được Diệp Lăng đặt lên bàn.

Hạ Chước Phong vươn tay về phía Diệp Lăng, hỏi một cách chính đáng: "Quà sinh nhật tớ đâu?"

Diệp Lăng đánh tay Hạ Chước Phong xuống: "Lát nữa cho cậu."

Hạ Chước Phong phản ứng kịch liệt thổi tay mình, như thể Diệp Lăng đánh rất mạnh, thật ra Diệp Lăng hoàn toàn không dùng lực.

"Đừng diễn," Diệp Lăng cho Hạ Chước Phong một cái "đánh tay", cái "nhân cách diễn xuất" của Hạ Chước Phong mới chịu yên phận.

Thật ra hôm đó ba người cũng không nói gì nhiều, chủ yếu là Diệp Lăng muốn tìm Ngụy Tầm thăm dò ý kiến Tô Vũ Trạch, biết được bên Tô Vũ Trạch không có ý gì với Hạ Chước Phong, Diệp Lăng liền an tâm rồi. 

Sinh nhật hôm nay chỉ là muốn tổ chức vui vẻ một chút, Diệp Lăng còn nhớ lần sinh nhật trước, cũng là hai người cùng nhau đón, sau đó Hạ Chước Phong nói quá quạnh quẽ, năm sau muốn náo nhiệt một chút. Ban đầu còn mời Đào Tử, đáng tiếc Đào Tử hôm nay có việc, không có thời gian đến.

"Mọi người còn chưa ăn cơm đúng không?" Diệp Lăng hỏi thêm một câu.

Hạ Chước Phong xoa xoa tay, trong mắt đã chỉ còn miếng bánh kem kia.

"Lát nữa mới ăn bánh kem! Tớ còn chuẩn bị cái khác." Lúc móng vuốt Hạ Chước Phong sắp sửa vươn tới bánh kem, Diệp Lăng đã tóm được cổ tay Hạ Chước Phong.

"Thôi được rồi," Hạ Chước Phong vẻ mặt ủy khuất.

Văn Tiêu Tiêu sau khi biết Diệp Lăng thích Hạ Chước Phong, cảm giác nhìn hai người họ đã khác hẳn, rõ ràng là tương tác đơn giản lại cảm giác như đang ăn cẩu lương. Thường ngày Diệp Lăng nhìn chúng ta cũng là cảm giác này sao? Văn Tiêu Tiêu nghĩ vậy, trộm liếc nhìn Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm bắt được phản ứng của Văn Tiêu Tiêu, ánh mắt tiến lại gần. Hai người nhìn nhau, ánh mắt mềm mại của nhóc câm nhìn cô, như vũ công Paris đang nhảy múa trong trái tim Ngụy Tầm. Khóe miệng tùy ý cong lên một nụ cười đều cảm thấy hạnh phúc.

Hạ Chước Phong nghe Diệp Lăng nói cô ấy chuẩn bị gà rán, Hạ Chước Phong thường ngày không được ăn đồ ăn vặt liền hai mắt tỏa sáng: "Tớ muốn ăn!" Chiếc bánh kem vừa rồi còn yêu thích lại bị đặt sang một bên. Cô vừa bước vừa đuổi theo Diệp Lăng đi vào lấy gà rán.

Gà rán được đặt trong túi giữ ấm, còn có khoai tây chiên, Coca, bánh tart trứng... Đều là những món Hạ Chước Phong thích ăn, Hạ Chước Phong ngửi thấy mùi thơm này, nước miếng đều sắp chảy ra.

"Diệp Lăng, Diệp Lăng," Hạ Chước Phong hạ giọng, gọi bên cạnh Diệp Lăng.

"Lại làm sao nữa?" Diệp Lăng biết Hạ Chước Phong chắc chắn là thèm ăn rồi. Đúng như dự đoán, "Khụ khụ, cho tớ ăn vụng trước một miếng đi." Lời Hạ Chước Phong nói là hướng về Diệp Lăng, nhưng đôi mắt lại sắp rớt vào trong gà rán.

Diệp Lăng lườm một cái, thèm đến mức này à? Thôi, hôm nay sinh nhật Hạ Chước Phong, chiều cô ấy một lần. Diệp Lăng gật đầu.

Hạ Chước Phong lập tức định vươn móng vuốt bẩn của mình chạm vào miếng gà.

"Chờ đã."

Nghe thấy giọng Diệp Lăng, Hạ Chước Phong dừng lại, tủi thân nhìn Diệp Lăng, cái này cũng không cho chạm, cái kia cũng không cho lấy.

Diệp Lăng thở dài: "Để tớ đi, cậu chưa rửa tay." Vừa nãy Diệp Lăng vừa vào đã rửa tay rồi, tay cô ấy sạch sẽ.

Kẹp một miếng gà rán trên cùng, chấm một chút sốt cà chua, đưa đến bên miệng Hạ Chước Phong. "Ăn đi."

Hạ Chước Phong cũng không khách khí, ngoạm một miếng liền ngậm hết cả miếng gà vào. Miệng căng phồng nhai, khóe miệng còn dính một chút sốt cà chua màu đỏ.

Diệp Lăng nhìn dáng vẻ Hạ Chước Phong như một con quỷ lỗ mãng liền thở dài, dùng ngón trỏ lau đi sốt cà chua. Quệt ba vệt lên mặt Hạ Chước Phong, Diệp Lăng phụt một tiếng cười ra.

Hạ Chước Phong không hề giận, miếng gà đã nuốt xuống bụng, cô ấy phồng má: "Phải đối xứng, tối nay tớ sẽ hóa thân thành hổ, ăn thịt cậu."

Diệp Lăng làm theo ý muốn Hạ Chước Phong, cũng quệt ba vệt sốt cà chua lên bên má kia. "Còn thiếu chữ 'Vương', lão hổ thì thôi, mèo ốm thì còn tạm được," Mắt Diệp Lăng tràn đầy ý cười.

"Tớ mặc kệ, chữ 'Vương' cậu cũng phải thêm cho tớ," Hạ Chước Phong quấn quanh Diệp Lăng không cho cô ấy đi.

Diệp Lăng làm vẻ mặt nghiêm túc: "Gà rán sắp nguội rồi, chúng ta nhanh lên đi ra ngoài đi, Tiêu Tiêu và Ngụy Tầm còn đang ở bên ngoài."

Hạ Chước Phong lúc này mới không tình nguyện lên tiếng: "Được rồi."

Bởi vì còn có bánh sinh nhật, cho nên Diệp Lăng không chuẩn bị quá nhiều gà rán, hơn nữa bốn người cũng chưa ăn cơm tối, đồ ăn nhanh nhanh chóng bị bốn người ăn sạch.

Trời đã tối, đúng là thời điểm tốt để thổi nến và ước nguyện.

Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu mang bánh kem đặt ra giữa, cắm nến và đốt lửa. Diệp Lăng đi tắt đèn.

Ánh nến phát ra ánh sáng mong manh, chiếu sáng khuôn mặt bốn người. 

Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu và Diệp Lăng bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

"Ước nguyện, ước nguyện!" Hạ Chước Phong thành khẩn chắp tay trước ngực, ước một điều ước sinh nhật.

Bài hát chúc mừng sinh nhật hát xong, Hạ Chước Phong cũng mở mắt, thổi mạnh một hơi, nến tắt, xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối. Chỉ nghe thấy tiếng cười của bạn bè.

"Để tớ đi bật đèn," Diệp Lăng mở đèn pin điện thoại đi bật đèn lên. Hạ Chước Phong đã nôn nóng bắt đầu chia bánh kem.

"Ước gì thế?" Diệp Lăng đi đến bên cạnh Hạ Chước Phong.

Hạ Chước Phong hừ một tiếng: "Không nói cho cậu, ước nguyện sinh nhật mà nói ra sẽ không linh nghiệm."

Diệp Lăng nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Chước Phong. "Năm trước còn nói cho tớ mà."

"Ai ai ai, đau! Dù sao năm nay tớ cũng không nói cho cậu," Hạ Chước Phong sờ sờ mặt mình bị nhéo.

Nhìn hai người đùa giỡn, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu mỉm cười hiểu ý.

"Chúng ta chia bánh kem đi!" Ngụy Tầm nói.

Lần này, Hạ Chước Phong đã thực hiện được lời nói năm trước, đón một sinh nhật vô cùng náo nhiệt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...