[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 38: Khiến người mặt đỏ tai hồng



Ăn cơm xong, Ngụy Tầm phụ trách thu dọn bát đũa, Văn Tiêu Tiêu phụ trách rửa bát.

Ngụy Tầm vừa thu dọn vừa ngân nga một điệu nhạc nhỏ, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Sau khi quét dọn phòng ăn sạch sẽ, Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu một cái, nàng vẫn đang rửa bát.

Trong lúc Văn Tiêu Tiêu rửa bát, Ngụy Tầm mở TV, chuyển chế độ hiển thị sang USB, trên TV tức khắc hiển thị mười mấy bộ phim lesbian.

Nhìn những cái tên phần lớn đậm chất nghệ thuật này, Ngụy Tầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến những gì mình sắp làm, tim Ngụy Tầm đập thình thịch vì căng thẳng.

Đồ ăn vặt mua buổi sáng vẫn còn chất đống trên bàn trà phòng khách, hơi che khuất TV.

Ngụy Tầm lại dọn những túi đồ ăn vặt này sang tủ bên cạnh.

Bát đĩa không nhiều, Văn Tiêu Tiêu rửa xong rất nhanh.

Văn Tiêu Tiêu thu dọn đơn giản phòng bếp, rồi đi vào phòng khách.

Nhìn Ngụy Tầm ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thấy Văn Tiêu Tiêu đến, Ngụy Tầm nhanh chóng nhét điều khiển TV vào tay Văn Tiêu Tiêu, "Cậu chọn một bộ phim mở lên đi, mình đi lấy một ít đồ ăn vặt."

Ngụy Tầm đang căng thẳng đã hoàn toàn quên mất cô vốn định hỏi Văn Tiêu Tiêu có ăn đồ ăn vặt không, nhưng lời đã nói ra, Ngụy Tầm đành phải cắn răng lấy ra vài túi đồ ăn vặt thường thấy từ gói đồ ăn vặt lớn.

Ôm không ít đồ ăn vặt, Ngụy Tầm đặt những thứ này lên bàn trong phòng khách.

Văn Tiêu Tiêu đã chọn xong một bộ phim, nàng cũng không biết chọn cái gì, nên tùy tiện chọn một bộ.

Nàng nhìn Ngụy Tầm, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến cô, Ngụy Tầm gật đầu, nhóc câm chọn gì cô cũng không có ý kiến, bởi vì phạm vi lựa chọn những bộ phim này đã bị cô khoanh vùng lại rồi, chọn thế nào cũng là phim chủ đề đồng tính.

Ngồi yên vị trên sofa, cô nhìn về phía màn hình TV.

Đây là một bộ phim Hàn Quốc 《 The Handmaiden 》 (Cô Hầu Gái). Bộ phim này được rất nhiều cư dân mạng đề cử. Vì thế cô thêm nó vào danh sách tải xuống, hẳn là một bộ phim rất xuất sắc, Ngụy Tầm thầm gật đầu.

Cô đã xem qua tóm tắt, bộ phim này kể về câu chuyện xoay quanh tiền tài và tình yêu giữa một tiểu thư quý tộc thừa kế tài sản khổng lồ, một bá tước lừa đảo thèm muốn tài sản này, một hầu gái được thuê để tiếp cận tiểu thư, và người giám hộ của tiểu thư.

Bộ phim dần dần mở màn, Ngụy Tầm cũng thả lỏng cơ thể, nửa dựa vào sofa. Tim cô đập đến lợi hại, cô lén lút quan sát biểu cảm của Văn Tiêu Tiêu mọi lúc, thấy nàng chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, trên mặt không có biểu cảm gì, cô có chút thất vọng, bất quá phim vừa mới bắt đầu, cũng chưa thể nhìn ra điều gì.

Phim bắt đầu khá bình tĩnh, một kẻ trộm giả làm hầu gái lẻn vào nhà giàu có để lừa gạt tài sản khổng lồ của tiểu thư quý tộc, toàn bộ câu chuyện từ từ được kể ra, tràn ngập mùi vị âm mưu.

Ngụy Tầm vốn định mượn cơ hội này thử thăm dò thái độ của Văn Tiêu Tiêu, lại không ngờ chính mình cũng bị cuốn vào tình tiết của bộ phim.

Nhìn cảnh hầu gái ghen tị vì tiểu thư thân mật với bá tước, tim Ngụy Tầm căng lên, tư vị khó chịu cuộn trào trong lòng.

Theo cốt truyện phát triển, khi sự tương tác giữa hai nữ chính trở nên ám muội hơn, không khí trong phòng cũng trở nên vi diệu theo.

Đặc biệt là khi bộ phim xuất hiện cảnh thân mật đầu tiên, hơi nóng hừng hực bốc lên trong phòng tắm, tiểu thư cảm thấy khó chịu vì răng quá nhọn, hầu gái mang dụng cụ mài răng vào tay mình, đưa vào miệng tiểu thư giúp cô ấy mài răng.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lông mi khẽ rung động, ám muội kéo dài.

Văn Tiêu Tiêu rõ ràng cứng lại. Không khí mập mờ của bộ phim, sự đụng chạm nửa vời giữa hai nữ chính, làm nhiệt độ trong phòng như tăng lên mấy độ.

Ngụy Tầm cảm giác tai mình nóng lên, cô muốn dời ánh mắt đi, nhưng lại không nhịn được bị cuốn hút. Qua khóe mắt, cô thấy Văn Tiêu Tiêu căng thẳng véo góc áo, gò má ửng hồng.

Ánh mắt Văn Tiêu Tiêu từ đầu tới cuối luôn không rời màn hình. Ngụy Tầm nhận thấy hô hấp của nàng trở nên dồn dập, ngón tay run rẩy nhẹ.

Khi bộ phim chiếu đến cảnh "ăn đường" nổi tiếng kia, không khí trong phòng như ngưng đọng lại. Dưới ánh đèn mờ ảo trong màn hình, hành động thân mật của hai nữ chính làm cả hai người đều vô thức nín thở.

Cô hầu gái đặt viên đường lên tủ đầu giường, hôn lên môi tiểu thư, tinh tế nghiền ngẫm. Tiểu thư nhắm mắt lại, trước khi nụ hôn tiếp theo của hầu gái đến, cô vươn đầu lưỡi hồng hào liếm môi một cái, dường như đang liếm dư vị ngọt của đường.

Xem đến đoạn này, Ngụy Tầm cảm giác tim mình đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô lén nhìn Văn Tiêu Tiêu, phát hiện nàng co mình vào góc sofa, tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. Nhưng nàng không hề nhắm mắt lại, mà dùng một biểu cảm vừa ngượng ngùng vừa say mê nhìn màn hình.

Phát hiện này làm tim Ngụy Tầm đập càng nhanh hơn. Cô nhớ lại phản ứng của mình khi lần đầu xem cảnh tượng kiểu này. Nếu Văn Tiêu Tiêu không phản cảm với tình tiết như vậy, có phải là đang nói lên rằng...

Ngay lúc Ngụy Tầm đang miên man suy nghĩ, cốt truyện đột ngột thay đổi. Thì ra đằng sau tình yêu tưởng chừng thuần khiết lại ẩn chứa âm mưu. Văn Tiêu Tiêu đột nhiên ngồi thẳng người, rõ ràng bị cốt truyện hấp dẫn.

Màn mở đầu của câu chuyện từ trước đến sau đều mang theo mục đích, cho dù tình cảm nảy sinh giữa hai người, nhưng chung quy vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Tiểu thư vẫn bị bá tước lừa gạt thành công, mang theo hầu gái, ba người lợi dụng đêm tối trốn khỏi căn nhà sâu thẳm, thực hiện một cuộc bỏ trốn đầy kịch tính.

Nhìn thấy tiểu thư và bá tước sắp kết hôn, hốc mắt Văn Tiêu Tiêu đỏ hoe, dường như không muốn thấy một kết cục như vậy.

Ngụy Tầm cũng đau lòng như bị siết chặt, cả hai đều bị cốt truyện bộ phim cuốn hút chặt chẽ.

Ngụy Tầm bất tri bất giác tiến lại gần Văn Tiêu Tiêu, vai hai người gần như chạm vào nhau.

Cốt truyện được đẩy mạnh, tình cảm giữa hai nữ chính trở nên ngày càng phức tạp. Khi họ nhìn thấu âm mưu, quyết định nắm tay nhau trốn thoát, Văn Tiêu Tiêu kích động nắm lấy tay Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm sửng sốt. Lòng bàn tay Văn Tiêu Tiêu hơi nóng lên, nhưng nắm rất chặt. Họ cứ nắm tay nhau như vậy, nhìn hai người phụ nữ trên màn ảnh thoát khỏi trói buộc, giành được tự do.

Cuối cùng kết cục ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại hợp tình hợp lý. Hai nữ chính bỏ lại quá khứ, đi xa xứ.

Nghe thấy tiếng chuông kết thúc bộ phim.

Văn Tiêu Tiêu đại khái là không hiểu rõ đoạn cuối, nhưng nàng vẫn cảm nhận được điều gì đó từ ánh đèn u ám và bầu không khí ám muội trong phim, tay nắm Ngụy Tầm càng chặt hơn.

Ngụy Tầm, từ lần xem video trước, và tối qua cô lại hiểu thêm không ít kiến thức giao tiếp nhỏ, cô nhìn thấy tình tiết này, không dám nói là hiểu ngay lập tức, nhưng nhìn thoáng qua liền phản ứng được hai nữ chính định làm gì. Cô chỉ cảm thấy tim đập nhanh, mặt nóng ran không thôi.

Sau khi bộ phim kết thúc, căn phòng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Cả hai đều đắm chìm trong dư vị của bộ phim, không ai muốn buông tay đang nắm chặt của đối phương ra trước.

Một lúc lâu sau, Văn Tiêu Tiêu mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Ngụy Tầm, nàng vội vàng buông ra, mặt càng đỏ hơn.

"Cậu... cảm thấy bộ phim này thế nào?" Ngụy Tầm khô khốc mở miệng.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, trên mặt còn mang theo má hồng chưa tan, dường như vẫn chưa hoàn hồn khỏi đoạn hương diễm cuối, vô cùng ngượng ngùng.

Nàng đánh thủ ngữ: Câu chuyện này... thật sự rất đặc biệt, và cũng rất xuất sắc.

"Đúng vậy, tuy rằng ban đầu có âm mưu, nhưng cuối cùng vẫn biến thành tình yêu chân thật..." Ngụy Tầm không dám nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

Văn Tiêu Tiêu cắn môi, rồi hỏi: Cậu cảm thấy... họ cuối cùng sẽ hạnh phúc không?

"Sẽ." Ngụy Tầm lần này ngẩng đầu lên, kiên định nói.

"Bởi vì họ lựa chọn làm chính mình chân thật, lựa chọn đi theo trái tim của mình. Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, nhất định sẽ hạnh phúc."

Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, trong mắt mang theo một loại cảm xúc nào đó mà Ngụy Tầm không hiểu. Nàng do dự một chút, lại đánh thủ ngữ hỏi: Cho dù là hai cô gái sao?

Tim Ngụy Tầm hẫng đi một nhịp, đây là lần đầu tiên Văn Tiêu Tiêu trực tiếp hỏi vấn đề này.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, cho dù là hai cô gái. Tình yêu không nên có giới hạn về giới tính, quan trọng là hai trái tim chân thành yêu nhau."

Tim Ngụy Tầm đập càng nhanh, cô thận trọng hỏi: "Nếu như... bên cạnh cậu xuất hiện một cô gái đặc biệt theo đuổi cậu, cậu có khả năng thích cô ấy không?"

Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng ngay lập tức, cúi đầu không dám nhìn Ngụy Tầm. Nhưng nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Hành động rất nhỏ này làm tim Ngụy Tầm gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại sợ nói sai lời. Hai người cứ như vậy rơi vào một sự im lặng vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Cuối cùng, vẫn là Văn Tiêu Tiêu phá vỡ im lặng trước. Nàng đánh thủ ngữ: Cũng muộn rồi, mình phải về rồi.

"Mình đưa cậu về." Ngụy Tầm lập tức nói, cô không muốn kết thúc đêm nay như vậy, nhưng lại không biết cách nào kéo dài chủ đề này.

Hai tiếng đồng hồ xem phim nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm. Mặt trời đã lặn từ lâu, bầu trời hiện ra màu xám đen, vài đốm tinh quang tô điểm màn đêm.

Đi bộ trong bóng đêm, cả hai đều rất yên tĩnh.

Ngụy Tầm căng thẳng bước đi, luôn muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Mãi khi đến cổng trường, Ngụy Tầm mới lấy hết can đảm nói: "Đêm nay cảm ơn cậu đã xem phim cùng mình."

Văn Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười ngượng ngùng e thẹn.

"Vậy..." Ngụy Tầm nuốt nước miếng, "Lần sau có thể cùng nhau xem phim nữa không?"

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, mặt ửng hồng, nhưng lần sau đừng chọn một bộ không kích thích như vậy, Văn Tiêu Tiêu thầm nghĩ trong lòng.

Ngụy Tầm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, không nhịn được cười.

Về đến nhà, Ngụy Tầm nằm vật ra trên sofa, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra tối nay. Khoảnh khắc Văn Tiêu Tiêu thừa nhận nàng có khả năng thích con gái, tâm trạng cô vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm. Điều này có phải nghĩa là cô cũng có cơ hội không?

Đồng thời cô cũng có chút hối hận, tại sao lại không nhân cơ hội tỏ tình luôn chứ? Nhưng nghĩ lại, có lẽ như bây giờ vừa vặn tốt, giống như tình cảm trong phim, cần chậm rãi lên men, cho đến khoảnh khắc nước chảy thành sông.

"Không vội. Tương lai còn dài." Ngụy Tầm lặng lẽ an ủi chính mình.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tô Vũ Trạch sao vẫn chưa về nhà.

Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đã là 11 giờ tối. Ở thị trấn này, các cửa hàng về cơ bản đều đóng cửa từ 10 giờ, giờ này Tô Vũ Trạch còn có thể đi đâu?

Lỡ như...

Nghĩ đến bọn lưu manh cô gặp lần đầu đến đây, Ngụy Tầm vẫn không yên tâm về an ninh nơi này.

Cô gọi điện thoại trực tiếp cho Tô Vũ Trạch.

Chỉ reng chưa đến ba giây, đầu dây bên kia đã ngắt máy.

"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Giọng nữ rõ ràng vang lên từ loa điện thoại.

Lông mày Ngụy Tầm nhíu chặt hơn.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Ngụy Tầm vốn đã định nghỉ ngơi, cô đứng dậy khỏi sofa, đi đi lại lại trong phòng khách, suy nghĩ xem có nên hỏi người nhà của Tô Vũ Trạch không.

Cô gọi lại lần nữa, đầu dây bên kia vẫn ngắt máy.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Ngụy Tầm nhắn tin trực tiếp cho chị gái Tô Vũ Trạch.

Tô Vũ Trạch đang ở nhà Hạ Chước Phong đấu đối kháng cá nhân với Diệp Lăng thì bị nhân vật của Diệp Lăng đẩy vào đường cùng.

Đầu Tô Vũ Trạch đổ mồ hôi, trong lúc nguy cấp, cô đã ngắt hai cuộc gọi của Ngụy Tầm.

Nhưng cuối cùng vẫn không địch lại.

Hai chữ "Thất Bại" to đùng sáng lên trên màn hình điện thoại.

"A— Tức chết rồi, lại thua!" Tô Vũ Trạch vò đầu nhìn trời.

Nguyên nhân là do Tô Vũ Trạch bị Ngụy Tầm "đuổi ra khỏi nhà", liền chạy đến nhà Hạ Chước Phong tìm cô ấy chơi.

Bất quá, Hạ Chước Phong đang phụ giúp ở cửa hàng trong nhà, Tô Vũ Trạch chưa từng trải qua những việc này nên tỏ vẻ rất hứng thú. Thế là Hạ Chước Phong nảy ra ý định, lừa Tô Vũ Trạch giúp cô ấy làm rất nhiều việc.

Tô Vũ Trạch vui vẻ với buổi tối này. Cô vốn là người tràn đầy năng lượng, thích nhất là giao tiếp với mọi người. Mồm miệng dẻo quẹo như bôi mật, khiến khách hàng ai cũng cười híp mắt.

Cha mẹ Hạ Chước Phong thấy cảnh này, mắng Hạ Chước Phong một trận, rồi nhiệt tình mời Tô Vũ Trạch ở lại ăn tối.

Tô Vũ Trạch nghĩ đến Ngụy Tầm có thể đang ở nhà tận hưởng thế giới hai người với Văn Tiêu Tiêu, không muốn làm bóng đèn, nên vui vẻ chấp nhận.

Trên bàn ăn, cha mẹ Hạ Chước Phong có thể nói là khen Tô Vũ Trạch hết lời.

Tô Vũ Trạch cũng tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của mình, dỗ ngọt người khác, hống cha mẹ Hạ Chước Phong đến thật vui vẻ.

"Tiểu Trạch à, giá như Chước Phong nhà bác cũng hoạt ngôn được như cháu thì tốt."

Hạ Chước Phong đói đến ngực dán vào lưng, ôm bát cắm cúi ăn cơm.

Cha mẹ Hạ Chước Phong thấy vậy, nhìn lại dáng vẻ Tô Vũ Trạch chậm rãi ăn cơm, lại là một trận chê bai.

Tô Vũ Trạch bất động thanh sắc chuyển đề tài, nói về việc Hạ Chước Phong giúp đỡ bạn bè ở trường, vân vân.

Hạ Chước Phong nhìn cơm trong bát, chính mình cũng không biết mình lại ưu tú đến vậy.

Cha mẹ nào mà không thích người khác khen ngợi con mình chứ, cha mẹ Hạ Chước Phong cùng Tô Vũ Trạch trò chuyện càng lúc càng vui vẻ, vung tay cho phép Hạ Chước Phong ra ngoài chơi với Tô Vũ Trạch vào buổi tối.

Sau khi ăn xong.

Hạ Chước Phong mặt đầy sùng bái nhìn Tô Vũ Trạch: "Cậu quá lợi hại đi, một bữa cơm đã dỗ ngọt được cha mẹ tớ đến thế."

"Hừ hừ, miệng của Tô tỷ cậu đây đáng giá ngàn vàng đấy." Tô Vũ Trạch khoe khoang nói.

Chỉ là Tô Vũ Trạch đổ mồ hôi trong lòng, may mà Hạ Chước Phong đứa ngốc này thần kinh thô, phần lớn mọi người nghe cha mẹ kéo mình xuống để khen bạn học, đã sớm không vui rồi.

Buổi tối hai người trò chuyện, phát hiện họ lại chơi cùng một trò chơi thi đấu trên di động.

Thế là lập tức thêm bạn bè và bắt đầu chơi đôi, trò chơi cực kỳ gây nghiện, hai người chơi một mạch hai ba tiếng đồng hồ.

Trong lúc đó, Diệp Lăng nhắn tin cho Hạ Chước Phong, hỏi cô ấy đang làm gì.

Hạ Chước Phong tự nhiên trả lời đúng sự thật.

Diệp Lăng vừa nghe Hạ Chước Phong đang ở cùng Tô Vũ Trạch, lập tức yêu cầu cô ấy cũng phải tham gia trò chơi.

Chơi đôi biến thành chơi ba người.

Hạ Chước Phong chơi hỗ trợ khá giỏi, vì thế cô ấy không chút do dự chọn hỗ trợ.

Tô Vũ Trạch và Diệp Lăng đều thuộc tuýp thích tấn công, một người chọn đánh rừng, một người chọn xạ thủ.

Ba người mở kênh thoại trong đội.

Diệp Lăng ở trường vẫn luôn không ưa Tô Vũ Trạch, cảm thấy người này quá tùy tiện. Tô Vũ Trạch tự nhiên cũng cảm nhận được sự thù địch từ đối phương.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, hai người đã tranh cãi trong game.

Diệp Lăng: "Hạ Chước Phong đi với tớ." 

Tô Vũ Trạch lại muốn làm ngược lại: "Đi với tớ, tớ đánh rừng cực giỏi."

Diệp Lăng không trả lời, cách điện thoại Hạ Chước Phong vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng từ đối diện của Diệp Lăng.

Lúc này Hạ Chước Phong lúng túng, cô nên đi với ai?

Hạ Chước Phong sợ hai người đánh nhau qua không gian, nên cô chọn đi cùng đường giữa.

Ai ngờ pháp sư đường giữa này không chỉ chơi dở mà còn thích đổ trách nhiệm lên người khác. Hạ Chước Phong chơi Hỗ trợ lại bị pháp sư đường giữa chửi là đồ rác rưởi.

Không phát triển được thì nói là Hạ Chước Phong cướp kinh tế của cô ta, Hạ Chước Phong kêu oan vô tội.

Bị địch thủ đánh chết thì nói là Hỗ trợ quá rác rưởi, có biết chơi không?

Hạ Chước Phong nghẹn một bụng hỏa.

Cô nói với Tô Vũ Trạch bên cạnh: "Tô Vũ Trạch, cậu xem cái tên Pháp sư ngốc nghếch này! Chơi dở còn đổ lỗi cho tớ!"

Tô Vũ Trạch đương nhiên là đã ngứa mắt tên đường giữa này từ lâu, "Đừng nóng, tớ giúp cậu xử lý cô ta."

Pháp sư đường giữa lúc này đang cầm cự tại trụ nhà và chơi đánh lâu dài với đối thủ.

Khóe miệng Tô Vũ Trạch nhếch lên một nụ cười, "Hạ Chước Phong, cậu xem tớ chơi cô ta thế nào."

Pháp sư thấy đánh rừng đến chi viện, liền lập tức ra khỏi trụ, muốn đi theo sau lưng Đánh rừng kiếm mạng hỗ trợ, hoặc cướp mạng hạ gục thì càng tốt.

Nào ngờ pháp sư vừa ló đầu ra, Tô Vũ Trạch trực tiếp bỏ đi.

Đối thủ tung một bộ combo chiêu thức liền tiễn pháp sư lên bảng.

Pháp sư chửi ầm lên trong khu vực chat.

Tô Vũ Trạch và Hạ Chước Phong nhìn nhau, tâm linh tương thông, trực tiếp chửi pháp sư trong khu vực chat, mắng đối phương đến mức thoát game.

"Thoải mái! Cậu đúng là chị em tốt của tớ, Tô Vũ Trạch."

Tô Vũ Trạch cười sảng khoái.

Hai người còn đang vui mừng.

Màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên bốn chữ to "TRẬN ĐẤU THẮNG LỢI".

Ai? Hai người tập trung nhìn, phát hiện Diệp Lăng đã lén lút đẩy trụ đối phương, trực tiếp thắng.

Giọng Diệp Lăng nhàn nhạt truyền ra từ điện thoại: "Hạ Chước Phong, trận sau đi với tớ."

"Hừm, có muốn đấu tay đôi không." Tô Vũ Trạch khó chịu, chỉ là lén đẩy trụ thôi mà.

Không đợi Hạ Chước Phong can ngăn, lời mời đấu đối kháng của Diệp Lăng đã gửi đến điện thoại Tô Vũ Trạch.

Tô Vũ Trạch không chút do dự nhấn Đồng ý.

Trình độ của Diệp Lăng thật sự không phải dạng vừa, tuy giằng co không ít thời gian, Tô Vũ Trạch vẫn thua.

Tô Vũ Trạch hét lên không phục, muốn thêm một ván nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị nhân vật Diệp Lăng điều khiển đẩy vào đường cùng, thế nên mới xuất hiện cảnh liên tiếp cúp hai cuộc gọi của Ngụy Tầm.

Điện thoại di động lại rung lên một lần nữa, Tô Vũ Trạch cuối cùng cũng nhớ ra Ngụy Tầm bị cô ngắt điện thoại, trong lòng trỗi dậy một chút chột dạ.

Cầm lấy điện thoại, vừa thấy hiển thị cuộc gọi: Chị

Tô Vũ Trạch run sợ, chân cũng mềm nhũn ra, biết thế đã nghe điện thoại của Ngụy Tầm rồi.

Hơi run rẩy nhấn Nghe.

"Tô Vũ Trạch." Ba chữ lạnh như băng phát ra từ miệng chị cô.

"Chị..." Giọng Tô Vũ Trạch nhỏ hơn cả tiếng muỗi, nếu không phải điện thoại ở gần, đối diện cũng không nghe được.

"Giấu giếm khá tốt đấy." Giọng đối diện càng lạnh lùng hơn.

"Không nói tiếng nào về nước, không nói tiếng nào còn chạy đến nơi khác chơi."

Tô Vũ Trạch hoàn toàn không dám phản bác, nghe chị gái huấn thị, mồ hôi lạnh chảy ra sau lưng.

"Ngày mai cút về đây, không về, hậu quả biết rồi đấy."

"Chị!" Không đợi Tô Vũ Trạch van xin thêm, đối diện trực tiếp cúp máy.

Hạ Chước Phong ở bên cạnh cũng bị khí thế này dọa sợ đến mức không dám lên tiếng, giọng lí nhí: "Tô Vũ Trạch, chị cậu dữ quá, y hệt Diệp Lăng."

Điện thoại Hạ Chước Phong tức khắc truyền ra giọng Diệp Lăng: "Hạ Chước Phong, hình như cậu quên còn mở mic."

Mặt Hạ Chước Phong cứng đờ, xong rồi.

Lúc này cả hai đều héo hon như cải trắng khô, nhìn nhau vẻ không còn gì luyến tiếc.

Giọng Tô Vũ Trạch tan rã: "Hạ Chước Phong, tớ về trước đây." Sau đó lảo đảo bước ra khỏi phòng Hạ Chước Phong.

Hạ Chước Phong nhìn micro vẫn sáng trên màn hình điện thoại, nuốt nước miếng.

"Mở trận tiếp theo." Giọng Diệp Lăng không nghe ra cảm xúc truyền ra từ loa điện thoại.

Hạ Chước Phong biết giọng này của Diệp Lăng chắc chắn là không ổn, nhưng cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn nhấn bắt đầu ghép đôi.

Ngày hôm đó, Hạ Chước Phong bị bắt đánh game cả đêm, chơi Hỗ trợ cả đêm.

Từ đó về sau, Hạ Chước Phong một tuần không dám mở trò chơi này lên.

Trở lại nhà Ngụy Tầm.

Nhìn Ngụy Tầm vẫn đang ngồi trên sofa.

Tô Vũ Trạch nhào lên người Ngụy Tầm.

"Cậu đồ phản bội!" Tô Vũ Trạch vẻ mặt phẫn nộ vì bị phản bội.

Ngụy Tầm linh hoạt né tránh, "Ai bảo cậu không nghe điện thoại của tớ, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao."

Tô Vũ Trạch cũng biết Ngụy Tầm chắc chắn lo lắng cho cô mới nói cho chị cô, biết thế đã nói trước với Ngụy Tầm là cô ở nhà Hạ Chước Phong rồi. Chỉ là giờ nói cái này cũng đã muộn.

"Ô ô ô, xong rồi." Tô Vũ Trạch khóc không ra nước mắt.

"Không phải chỉ trừ tiền tiêu vặt mấy tháng thôi sao, cùng lắm là giam lỏng thêm mấy tuần thôi chứ." Ngụy Tầm vô ngữ nói, không biết còn tưởng chị cô ấy muốn đánh cô ấy.

Tô Vũ Trạch ngồi phịch trên sofa, bi thương nói: "Không, cậu căn bản không biết người phụ nữ đó đáng sợ thế nào!"

"Đợi tớ về chị ấy chắc chắn sẽ bắt tớ ở cùng, đó chẳng khác nào ở cùng ni cô, ngày nào cũng ăn chay không nói, lại còn là cuồng sạch sẽ, không vừa ý chị ấy một chút là có thể mắng cậu đầu đầy máu chó, còn nữa..."

Tô Vũ Trạch liên tục tố cáo chị gái cô, những lời đó Ngụy Tầm nghe đến chai tai rồi.

Tuy chị gái Tô Vũ Trạch quả thật yêu cầu cao một chút về phương diện ăn uống và vệ sinh, nhưng những mặt khác đối với Tô Vũ Trạch thật sự không có gì để chê. Còn việc Tô Vũ Trạch nói mắng đầu đầy máu chó, phần lớn là do bản thân cô ấy tự chuốc lấy.

"Được rồi được rồi, nhanh dọn dẹp hành lý đi." Ngụy Tầm ngăn chặn tố cáo của Tô Vũ Trạch.

Tô Vũ Trạch làm nũng trên sofa, "Cậu nói ra những lời vô tình như vậy với cái miệng 37 độ đó sao!"

Ngày hôm sau, dưới ánh mắt dõi theo của Ngụy Tầm, Tô Vũ Trạch vẫn kéo vali chảy nước mắt chia tay nơi này.

Trong lòng Ngụy Tầm lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy Tô Vũ Trạch tính là nửa quân sư của cô, nhưng cô ấy ở đây thật sự hơi bất tiện.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, Ngụy Tầm nhớ lại lời hứa với nhóc câm.

Cô không chắc chắn mình có thể điểm cao hơn nàng không, vì thế, cô quyết định nhân dịp hôm nay là Chủ Nhật học thêm một chút.

Nếu cô thắng, cô sẽ nhân cơ hội tỏ tình với nhóc câm.

Dựa vào tình hình xem phim hôm qua, Ngụy Tầm cảm thấy cơ hội của mình vẫn rất lớn.

Ngụy Tầm nghĩ như vậy, tự cổ vũ cho mình.

Một bên khác

Văn Tiêu Tiêu cuộn mình trong chăn, trằn trọc không ngủ được. Nghĩ đến bộ phim đã xem hôm nay, mặt Văn Tiêu Tiêu không khỏi ửng hồng.

Nàng vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.

Ma xui quỷ khiến, Văn Tiêu Tiêu phá vỡ thói quen ngủ sớm, cầm lấy điện thoại từ bên mép giường.

Mở trình duyệt, hồi tưởng lại tên bộ phim đã xem hôm nay.

Tìm kiếm tên phim: The Handmaiden

Theo tìm kiếm, khung đề xuất bên dưới còn hiện ra một đống lớn đề cử phim chủ đề đồng tính.

Văn Tiêu Tiêu lướt qua những đề cử phim này.

Nàng đột nhiên phát hiện không ít bộ phim ở đây đều nằm trong đống phim mà Ngụy Tầm muốn nàng chọn hôm nay.

Văn Tiêu Tiêu bị chuyện này làm cho kinh ngạc.

Sau đó, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại vùi đầu vào chiếc gối mềm mại.

Trong cổ họng không nhịn được phát ra âm thanh như mèo kêu nhỏ.

Chẳng lẽ Ngụy Tầm... đang ám chỉ cho nàng sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...