[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 37: Thử thăm dò



Sau khi hoàn toàn minh bạch được tâm ý của mình, Ngụy Tầm ngược lại bình tĩnh lại.

Tuy trái tim vẫn còn đập thình thịch vì lời nói vừa rồi của Tô Vũ Trạch, nhưng sau khi rối rắm và mê mang trong lòng tiêu tan, cả người cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Chỉ là, bây giờ chưa phải lúc để suy nghĩ những chuyện đó.

Cô đã làm tổn thương trái tim Văn Tiêu Tiêu.

Ngụy Tầm siết chặt cây bút trong tay, tóm lại, trước tiên phải xin lỗi đã.

Sau khi sắp xếp rõ ràng suy nghĩ, cô viết xuống vài dòng chữ, rồi đưa tờ giấy cho Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu rũ mắt, ẩn chứa nỗi buồn, nhận được hồi đáp của Ngụy Tầm, nhưng lại có chút không dám nhìn.

Sau một hồi lâu chuẩn bị tâm lý, Văn Tiêu Tiêu mới chậm rãi di chuyển mắt, nhìn về phía nội dung trên tờ giấy.

Trên đó là một đoạn xin lỗi: "Nhóc câm, hôm qua... đã xảy ra một số chuyện, mình hôm nay tâm trạng không tốt, muốn một mình yên lặng một chút, nên hôm nay mới không muốn nói chuyện với ai. Mình xin lỗi, vì tâm tình không tốt mà đã trút giận lên cậu, không phải vấn đề của cậu đâu."

Tuy lý do có chút gượng ép, nhưng tóm lại vẫn là một lời giải thích.

Ngụy Tầm chú ý thấy Văn Tiêu Tiêu sau khi đọc xong tờ giấy thì quay đầu đi. Đoạn lời nói vừa viết ra khiến Ngụy Tầm còn hơi ngượng ngùng, cô mím môi, trong mắt lộ ra thần sắc khác lạ, không dám nhìn vào mắt Văn Tiêu Tiêu.

Trạng thái hôm nay của Ngụy Tầm quả thật không tốt, Văn Tiêu Tiêu lựa chọn tin tưởng cô.

Nếu Ngụy Tầm muốn một mình yên lặng một chút, thì nàng sẽ không làm phiền cô.

Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu nhìn cô một cái rồi quay đi chỗ khác không nhìn cô nữa, trong lòng chột dạ, thấp thỏm nghĩ: Nhóc câm hẳn là không giận nữa đâu nhỉ.

Cô lén lút liếc sang nhìn biểu cảm của Văn Tiêu Tiêu. Sắc mặt Văn Tiêu Tiêu bình thản, không thể nhìn ra cảm xúc. Tờ giấy vừa rồi hai người nói chuyện đã bị Văn Tiêu Tiêu cất đi đâu đó.

Ít nhất là không còn giận nữa, Ngụy Tầm nghĩ.

Điện thoại trong túi rung lên một cái.

Ngụy Tầm mở điện thoại.

Tô Vũ Trạch: Thế nào rồi, thế nào rồi?

Tô Vũ Trạch ngồi phía sau nhìn hai người truyền giấy lúng túng, trong lòng như có vài cọng lông vũ đang cào cào, ngứa ngáy không chịu được.

Ngụy Tầm nhìn tin nhắn của Tô Vũ Trạch, cảm xúc trong mắt cô thay đổi rất nhiều lần. Ban đầu, cô còn có chút giận Tô Vũ Trạch, hiện tại thì cô lại có chút cảm ơn Tô Vũ Trạch.

Ngụy Tầm: ...Tuy rằng có hơi không muốn thừa nhận là cậu đã đánh thức tớ, nhưng tớ hình như quả thật thích nhóc câm.

Tô Vũ Trạch: Tớ đã bảo mà! Lần đầu tiên tớ thấy hai cậu bên nhau là tớ đã cảm thấy hai cậu không bình thường rồi.

Ngụy Tầm nhìn tin nhắn Tô Vũ Trạch mà đỏ mặt, cô lộ liễu đến vậy sao?

Sau đó, hậu tri hậu giác, sắc mặt cô sa sầm xuống.

Ngụy Tầm: Cho nên trước đây cậu mỗi ngày quấn lấy nhóc câm là cố ý?

Tô Vũ Trạch: Ngạch, khụ khụ, đó cũng là một trong những thủ đoạn cần thiết mà.

Đoạn tin nhắn này tràn đầy sự chột dạ.

Tô Vũ Trạch: Cậu không được mách với chị tớ nha! Nếu không phải tớ nhắc nhở, giờ cậu còn không biết mình thích nhóc câm đâu đấy.

Lời này nói quả thật không sai, huống hồ Ngụy Tầm ngày thường cũng chỉ nói miệng thôi, chứ không phải thật sự muốn đi mách với chị Tô Vũ Trạch. Đã lớn như vậy rồi, không chơi trò mách lẻo đó nữa.

Đối mặt với tình huống hiện tại, Ngụy Tầm về mặt tình cảm là một tờ giấy trắng.

Tuy rằng rất không muốn phải thỉnh giáo Tô Vũ Trạch, nhưng hiện tại ngoài Tô Vũ Trạch ra, cũng không còn ai khác.

Sau một hồi giãy giụa trong lòng, Ngụy Tầm mới cắn răng gõ chữ xin giúp đỡ từ Tô Vũ Trạch.

Ngụy Tầm: Giờ tớ phải làm sao đây?

Cái bàn phía sau đột nhiên va vào ghế của Ngụy Tầm một cái, Ngụy Tầm quay đầu lại. Tô Vũ Trạch ôm bụng, phồng má nằm nhoài trên bàn cố nhịn cười.

Mặt Ngụy Tầm lại đỏ lên, bị Tô Vũ Trạch cười đến có chút xấu hổ. Cô dùng sức dịch chuyển về phía sau một chút, va vào bàn Tô Vũ Trạch.

Cảm thấy điện thoại lại rung một cái.

Tô Vũ Trạch: Làm sao mà làm sao, xông lên đi, tỏ tình đi!

Ngụy Tầm ngượng ngùng trả lời: Tớ còn không biết nhóc câm có thích tớ không mà tớ tỏ tình cái gì!

Ngụy Tầm: Hơn nữa... nhỡ cậu ấy không thích con gái thì sao?

Ngụy Tầm nghĩ đến vấn đề này, lòng trĩu xuống.

Tô Vũ Trạch cúi đầu nhìn đoạn tin nhắn Ngụy Tầm hỏi, càng cười lớn hơn.

Tô Vũ Trạch gõ trên điện thoại: "Văn Tiêu Tiêu rất rõ ràng là cũng thích cậu mà, cậu không nhìn ra sao?" Ngón tay dừng lại trên chữ "Gửi đi", nghĩ đến thái độ ác liệt của Ngụy Tầm đối với mình trong khoảng thời gian này, Tô Vũ Trạch đột nhiên không muốn dễ dàng để hai người thành đôi như vậy. Cô xóa từng chữ trong khung gõ.

Đổi thành: Vậy cậu thử thăm dò trước đi.

Click"Gửi đi", lần này rất dứt khoát.

Nghĩ đến dáng vẻ Ngụy Tầm vò đầu bứt tai theo đuổi người ta, khóe mắt Tô Vũ Trạch nhếch lên, nụ cười vừa tan biến lại hiện lên.

Ngụy Tầm: Thăm dò thế nào?

Tin nhắn Ngụy Tầm gửi lại ngay lập tức.

Tô Vũ Trạch tận chức tận trách đóng vai trò quân sư tình yêu cho Ngụy Tầm: Ví dụ như nói chuyện với cậu ấy về cái nhìn của cậu ấy đối với đồng tính luyến ái các thứ, sau đó xem một vài tác phẩm đồng tính luyến ái, xem cậu ấy có thể tiếp nhận được không.

Ngụy Tầm trả lời bằng một biểu tượng "OK", rồi tắt khung chat với Tô Vũ Trạch.

Ở phía sau chờ đợi nửa ngày không thấy tin nhắn khác của Ngụy Tầm, Tô Vũ Trạch bĩu môi. Ngụy Tầm cái tên này thật là vô tình, dùng người xong là vứt.

Tuy nhiên, nghĩ đến vẻ Ngụy Tầm sắp phải hao tâm tổn trí theo đuổi Văn Tiêu Tiêu, Tô Vũ Trạch lại nở nụ cười lần nữa.

Ngụy Tầm suy xét lời Tô Vũ Trạch nói, trong lòng tính toán làm thế nào để tự nhiên dẫn dắt đề tài này vào cuộc trò chuyện với nhóc câm, nếu đột ngột đề cập, nhóc câm chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái.

Ngày mai lại nghỉ, Ngụy Tầm sờ cằm.

Đột nhiên lóe lên một ý tưởng, ngày mai nhóc câm sẽ đến nhà cô! Cô có thể mời nàng cùng xem phim, sau đó tùy tiện chọn một bộ phim đồng tính luyến ái cùng nàng xem, rồi lén lút quan sát phản ứng của nàng.

Ừm, Ngụy Tầm gật đầu, càng nghĩ càng thấy phương án này rất khả thi.

Nhìn nhóc câm vẫn đang nghiêm túc học tập, Ngụy Tầm bắt đầu ảo tưởng trong đầu: Nhóc câm sau khi xem phim xong nhận ra mình thích con gái, sau đó trong những ngày tháng ở chung thích cô, rồi cô tỏ tình với nhóc câm hai người hạnh phúc bên nhau. Ngụy Tầm càng nghĩ càng mơ màng, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng lớn.

Sau khi tan học, Ngụy Tầm ngoài việc không còn kiêng dè đụng chạm nhóc câm nữa, thì trong giao tiếp vẫn khôi phục hình thức ở chung trước đây.

Văn Tiêu Tiêu trút bỏ tâm sự nặng trĩu trong lòng suốt một ngày, cuối cùng cũng quên đi chuyện Ngụy Tầm xa lánh nàng hôm nay, nàng thở phào nhẹ nhõm.

...

Sáng hôm sau.

Ngụy Tầm nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người. Từ khi phát hiện mình thích Văn Tiêu Tiêu, cô luôn không thể kiềm chế mà muốn gặp nàng. Tuy bình thường cũng thích ở bên nhóc câm, nhưng cảm giác muốn ở bên nhau hôm nay đặc biệt mãnh liệt.

May mắn là Văn Tiêu Tiêu mỗi tuần đều đến nhà cô để xử lý công việc dịch thuật, điều này cho cô một lý do chính đáng để có thể ở riêng với Văn Tiêu Tiêu.

Nghĩ đến kế hoạch hôm nay, Ngụy Tầm nhảy bật khỏi giường như một con cá chép.

Tối qua cô đã thức trắng đêm để nghiên cứu, đã tải xuống toàn bộ những bộ phim nữ đồng tính được cư dân mạng đề cử vào USB.

Ngụy Tầm cắm USB vào cổng mở rộng của TV, mở TV thử nghiệm, xem những bộ phim này có thể phát bình thường không.

Sau khi kiểm tra mọi thứ xong, Ngụy Tầm cầm điện thoại nhìn giờ, mới 12 giờ, thời gian hẹn với nhóc câm là 2 giờ chiều.

Mở tủ lạnh tùy tiện nấu chút sủi cảo ăn, Ngụy Tầm ngồi trên sofa, không còn hứng thú với bất cứ thứ gì. Chiếc điện thoại và máy tính ngày thường không rời tay giờ cũng không có ý nghĩa gì, toàn bộ tâm trí cô đều nghĩ đến việc làm thế nào để kế hoạch của mình được tiến hành suôn sẻ khi nhóc câm đến.

Thật sự không có gì để làm, Ngụy Tầm đành phải dọn dẹp lại căn phòng đã thu dọn hôm qua một lần nữa, quét tước nhà cửa sạch bóng không một hạt bụi.

Tô Vũ Trạch thức đêm cả đêm qua, lúc này bị tiếng động Ngụy Tầm gây ra trong phòng khách đánh thức.

Tô Vũ Trạch mở cửa, vẫn còn ngái ngủ, mắt chưa mở hoàn toàn.

"Ngụy Tầm, mới sáng sớm cậu đã làm ầm ĩ cái gì vậy."

Ngụy Tầm nhìn người lôi thôi lếch thếch đứng ở cửa bên cạnh, sao lại quên mất Tô Vũ Trạch tên này chứ!

"Không được!" Ngụy Tầm lớn tiếng nói.

"Cái gì không được?" Tô Vũ Trạch lười biếng hỏi.

"Cậu cậu cậu cậu, cậu nhanh chóng dọn dẹp rồi đi ra ngoài chơi cho tớ." Ngụy Tầm đẩy Tô Vũ Trạch vào phòng vệ sinh.

Tô Vũ Trạch không có sức phản kháng bị đẩy vào phòng vệ sinh. Ngụy Tầm nhúng ướt khăn mặt bằng nước lạnh, trực tiếp úp lên mặt Tô Vũ Trạch.

Tuy là mùa hè, Tô Vũ Trạch vẫn bị khăn mặt lạnh lẽo làm cho lạnh buốt, cô rùng mình, tỉnh táo hơn không ít.

"Ngụy Tầm! Cậu làm gì!"

"Lát nữa nhóc câm sẽ đến, cậu không phải muốn tớ cùng cậu ấy xem... phim sao? Cậu ở đây không tiện." Ngụy Tầm không dám nói ra thể loại phim.

Tô Vũ Trạch lúc này mới nhớ đến đề nghị của mình hôm qua, cô lầm bầm: "Không tiện cái gì mà không tiện, lại không phải xem phim 18+!"

Ngụy Tầm lại ném một chiếc khăn mặt lạnh lẽo khác lên mặt Tô Vũ Trạch, để tránh cô ấy lại nói ra những lời kinh người nào đó.

"Ngô!" Dưới sự áp bức của Ngụy Tầm, Tô Vũ Trạch vẫn là khuất phục.

Tô Vũ Trạch lề mề dọn dẹp rồi ra ngoài.

Sau khi Tô Vũ Trạch ra ngoài, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh.

Nhìn trên bàn trà chỉ có một chiếc điều khiển TV và một gói giấy ăn, những chỗ còn lại trống trơn, Ngụy Tầm luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, cô vỗ đầu một cái, đúng rồi, đồ ăn vặt.

Xem phim chắc chắn phải chuẩn bị một ít đồ ăn vặt chứ, Ngụy Tầm lại vô cùng lo lắng chạy ra ngoài đến cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất mua một đống đồ ăn vặt trở về.

Vì không biết Văn Tiêu Tiêu thích ăn đồ ăn vặt gì, Ngụy Tầm quả quyết quét sạch tất cả các loại đồ ăn vặt trong siêu thị, mua về hai túi lớn.

Ngụy Tầm xách hai chiếc túi siêu to khổng lồ, đang chuẩn bị chạy về nhà.

Cô thoáng thấy chủ quán đặt một chậu hoa đang nở rộ ở bàn trước cửa hàng tiện lợi, bước chân chợt chậm lại.

Những cánh hoa trắng muốt nở rộ rất đẹp, nụ hoa trên cành tranh nhau khoe sắc. Từng đóa hoa nhỏ màu trắng như trân châu xếp thành hàng, khẽ lay động trong làn gió mùa hè, nhụy hoa ở giữa tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Ánh mắt Ngụy Tầm lập tức bị chậu hoa này thu hút.

Cô cảm nhận từ tận đáy lòng, nhóc câm nhất định sẽ thích chậu hoa này.

"Chủ quán, chậu hoa này bao nhiêu tiền?" Ngụy Tầm mở lời hỏi.

Chủ quán siêu thị là một người phụ nữ có thân hình hơi mập, da trắng nõn, khuôn mặt có cung mày cong, nhìn rất phúc hậu.

"Cô bé, chậu hoa này không bán, tôi tự mình trồng."

Ngụy Tầm nhìn chậu hoa, chân như đổ chì, không thể nhấc lên được.

Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào chậu hoa.

"Chủ quán ra giá đi." Ngụy Tầm nói.

Chủ quán có chút bất đắc dĩ, trồng hoa là sở thích của cô ấy. Để chăm sóc một chậu hoa tốt như vậy, cái giá phải trả không chỉ là tiền mà là rất nhiều công sức.

"Cô bé, đây không phải vấn đề tiền bạc." Chủ quán bất lực nói.

"Hai ngàn." Ngụy Tầm nhìn chằm chằm chậu hoa, dứt khoát mở lời.

Nghe thấy mức giá hai ngàn, chủ quán có chút động lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Cô bé, đây thật sự không phải vấn đề tiền bạc."

"Ba ngàn!" Ngụy Tầm lại lần nữa ra giá.

...

Cuối cùng, Ngụy Tầm một tay xách hai túi đồ ăn vặt lớn và một tay xách một chậu hoa bách hợp đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Về đến nhà, Ngụy Tầm lau bình hoa sáng bóng, đặt nó trong thư phòng.

"Có hơi cố ý quá không." Ngụy Tầm lẩm bẩm.

Nhìn chậu hoa bách hợp bắt mắt trên bàn làm việc, cô có chút thấp thỏm, nhưng nghĩ đến việc Văn Tiêu Tiêu lát nữa sẽ đến, cô lại không nhịn được nở nụ cười.

Thời điểm chuông cửa vang lên, Ngụy Tầm suýt chút nữa nhảy dựng khỏi sofa. Cô bước nhanh đến cửa, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, lúc này mới mở cửa.

Văn Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa, mặc áo phông đơn giản và quần jean, khoác ba lô, nhìn thấy Ngụy Tầm, nàng không khỏi vui mừng, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

"Vào đi." Ngụy Tầm nghiêng người mời nàng vào nhà.

Đôi dép lê thỏ con dành riêng cho Văn Tiêu Tiêu đặt ở cửa.

Văn Tiêu Tiêu nhìn đôi dép lê thỏ con quen thuộc, nghĩ đến điều gì đó, trong lòng có chút hân hoan, đôi dép lê thỏ con này hóa ra là Ngụy Tầm mua riêng cho nàng.

Ngụy Tầm nhìn dáng vẻ Văn Tiêu Tiêu, vẫn không nhịn được trêu chọc một chút: "Nhóc câm."

Văn Tiêu Tiêu đang thay giày ngẩng đầu nhìn cô.

"Đôi mắt thỏ con này giống hệt mắt cậu." Ngụy Tầm cười nói. Đôi mắt nhỏ hồng hồng cực kỳ giống dáng vẻ Văn Tiêu Tiêu khi khóc, cũng hồng hồng.

Nhìn đôi mắt đỏ của chú thỏ con trắng trẻo mềm mại, Văn Tiêu Tiêu biết Ngụy Tầm lại đang trêu chọc mình, nàng lén phồng má giận dỗi, rõ ràng chẳng giống chút nào.

"Đi vào thư phòng thôi." Ngụy Tầm nói, cô có chút mong chờ phản ứng của nhóc câm khi nhìn thấy chậu hoa.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, thay dép lê rồi đi về phía thư phòng. Đi ngang qua phòng khách, nàng chú ý thấy trên bàn trà đặt hai túi đồ ăn vặt lớn.

Trong ấn tượng của nàng, Ngụy Tầm không phải là người thích ăn đồ ăn vặt đến vậy, nàng quay đầu nhìn Ngụy Tầm một chút, không hỏi, nhưng trong mắt mang theo tò mò.

Ở chung với Văn Tiêu Tiêu lâu như vậy, Ngụy Tầm liếc mắt một cái đã nhận ra ý trong ánh mắt nàng.

"À, cái đó... Ngạch," Ngụy Tầm lúng túng gãi mặt, nói với Văn Tiêu Tiêu đây là cố ý mua cho nàng thì có vẻ quá cố ý.

"Đều là Tô Vũ Trạch mua." Ngụy Tầm quyết tâm, đổ hết mọi chuyện cho Tô Vũ Trạch.

Tô Vũ Trạch đang trên đường đi tìm Hạ Chước Phong chơi đột nhiên hắt xì một cái.

"Ách xì!" Tô Vũ Trạch xoa mũi. Lẩm bẩm: "Ai đang lén mắng mình vậy nhỉ."

Văn Tiêu Tiêu gật đầu tỏ vẻ đã biết. Mấy ngày trước Ngụy Tầm nói với nàng, Tô Vũ Trạch mấy ngày này ở nhờ nhà cô, hóa ra Tô Vũ Trạch lại thích ăn đồ ăn vặt đến vậy sao.

Thấy Văn Tiêu Tiêu sắp bước vào thư phòng, Ngụy Tầm không khỏi có chút căng thẳng.

Văn Tiêu Tiêu bước vào thư phòng, nhìn thấy chậu hoa nở rộ cực kỳ xinh đẹp trên bàn thì rõ ràng sững sờ một chút. Nàng nhớ lần trước đến hình như không có chậu hoa này.

"Hôm qua siêu thị đại hạ giá, mua đồ ăn vặt tặng hoa." Ngụy Tầm đứng phía sau nàng hơi chột dạ vội vàng giải thích.

Ánh mắt Văn Tiêu Tiêu long lanh nhìn chậu hoa bách hợp xinh đẹp này. Nàng vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt cánh hoa, mũi khẽ động, ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ đóa hoa, xem ra rất thích chậu hoa này.

Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu thích, cô thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng treo lên nụ cười, hỏi dò: "Cậu thích à? Cậu thích thì có thể mang về."

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu. Hoa đẹp như vậy, vẫn là hợp hơn khi đặt ở trong căn nhà xinh đẹp của Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu từ chối thì có chút xấu hổ, cô "nga" một tiếng khô khan, rồi lại bổ sung: "Dù sao mỗi tuần cậu đều đến, mỗi tuần đều có thể nhìn thấy nó."

Mắt Văn Tiêu Tiêu sáng lấp lánh, mỉm cười với Ngụy Tầm, rồi gật đầu.

Tim Ngụy Tầm chợt rung động, tai đỏ bừng, "Vậy nhóc câm cậu dùng máy tính đi, mình ra ngoài trước." Dáng vẻ nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc có vẻ hơi chạy trối chết.

Văn Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Ngụy Tầm rời đi, nàng luôn cảm thấy Ngụy Tầm hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói rõ được là kỳ lạ ở chỗ nào.

Quên đi, vẫn là hoàn thành công việc hôm nay trước đã. Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, mở máy tính lên.

Cửa phòng làm việc không đóng, xuyên qua cửa, nhìn Văn Tiêu Tiêu chuyên chú làm việc, Ngụy Tầm đột nhiên không biết nên làm gì.

Trước đây khi Văn Tiêu Tiêu đến làm việc, cô thường ở trong phòng đọc sách hoặc chơi game. Nhưng giờ đây, cô chỉ muốn tìm mọi lý do để vào thư phòng.

"Uống nước không?" Ngụy Tầm là lần thứ ba bưng ly nước bước vào.

Văn Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ vào hai ly nước còn nguyên trên bàn.

"À... Xin lỗi, mình quên mất." Ngụy Tầm ngượng ngùng nói, "Vậy cậu tiếp tục làm việc đi."

Ngồi trên sofa, Ngụy Tầm đặt hai tay lên đùi, trong lòng nghĩ nhóc câm hiện tại đã hoàn toàn nắm vững kỹ thuật công việc, không cần cô giúp đỡ, cũng không khát nước.

Ngụy Tầm cúi đầu, có chút ủ rũ.

Nhưng không lâu sau, Ngụy Tầm lại lấy hết sức lực, tìm một lý do khác bước vào: "Hình như khí lạnh trong phòng làm việc hơi nhiều, cậu có lạnh không, có cần lấy áo khoác không?"

Văn Tiêu Tiêu buông bút xuống, nghiêm túc nhìn cô. Ngụy Tầm bị nàng nhìn đến có chút hoảng hốt: "Sao...sao vậy?"

Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ: Cậu hôm nay bị làm sao vậy? Cứ ra ra vào vào mãi.

"Mình..." Ngụy Tầm ấp úng.

"Mình chỉ là sợ cậu làm việc quá mệt mỏi..." Ngụy Tầm vừa nói xong đã hối hận, lý do rác rưởi gì thế này.

Văn Tiêu Tiêu cười lắc đầu, rồi lại đánh thủ ngữ bày tỏ với Ngụy Tầm: Nhưng cậu như vậy, mình ngược lại không thể tập trung làm việc được.

Ngụy Tầm cúi đầu, "Vậy mình ra ngoài trước, không quấy rầy cậu nữa."

Nhìn Ngụy Tầm như một đứa trẻ mắc lỗi xoay người định đi, Văn Tiêu Tiêu đột nhiên giữ chặt góc áo cô. 

Ngụy Tầm quay đầu lại, thấy Văn Tiêu Tiêu viết trên vở: Cậu có thể ở đây với mình, nhưng phải yên tĩnh nha.

Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, mặt đỏ đỏ, chủ động như vậy làm nàng có chút ngượng ngùng.

Mắt Ngụy Tầm sáng lên ngay lập tức: "Thật không?"

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Cứ như vậy, Ngụy Tầm kéo một chiếc ghế, yên tĩnh ngồi bên cạnh Văn Tiêu Tiêu. Mặc dù cô không làm gì cả, chỉ nhìn Văn Tiêu Tiêu làm việc, nhưng cô cảm thấy mình có thể nhìn như vậy cả ngày.

Thời gian từng chút trôi qua, ánh nắng ngoài cửa sổ dần chuyển sang màu đỏ cam. Văn Tiêu Tiêu chậm rãi vươn vai, ra hiệu công việc cuối cùng cũng hoàn thành.

Sự quấy rầy qua lại của Ngụy Tầm làm Văn Tiêu Tiêu chậm trễ không ít thời gian, thời gian hoàn thành công việc hôm nay chậm hơn so với trước.

"Đã muộn thế này rồi à." Ngụy Tầm nhìn giờ, "Hay là... Ở lại ăn tối đi?"

Văn Tiêu Tiêu do dự một chút, Ngụy Tầm vội vàng bổ sung: "Chúng ta có thể cùng nhau nấu, nhà mình có nguyên liệu nấu ăn."

Nhìn ánh mắt mong chờ của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu cũng có chút động lòng. Cùng người mình thích cùng nhau nấu ăn... thật lãng mạn. Mặt Văn Tiêu Tiêu ửng đỏ.

Nói làm là làm.

Bước vào bếp, dưới sự chú ý của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm cuối cùng móc ra một túi sủi cảo đông lạnh từ tủ lạnh, cô ngượng ngùng cười với Văn Tiêu Tiêu.

Tuy nói thì hào hùng vạn trượng, nhưng Ngụy Tầm ngày thường có thể nói là mười ngón không dính nước, chỉ biết dùng lò vi sóng.

Món sủi cảo cô nấu trưa nay là món cô mới học được từ khi chuyển đến đây, bảo cô nấu ăn thì cô thật sự không biết. Bình thường trong nhà đều thuê người giúp việc nấu ăn.

Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm chọc cười, nàng nhận lấy túi bánh bao đông lạnh trong tay Ngụy Tầm, đặt lại vào ngăn đông lạnh.

Nàng ra hiệu cho Ngụy Tầm tránh ra. Ngụy Tầm, người đưa ra đề nghị nhưng lại không biết nấu ăn, lúc này vô cùng xấu hổ, cô nhanh chóng nhường chỗ.

Văn Tiêu Tiêu lật qua lật lại tủ lạnh nhà Ngụy Tầm, nguyên liệu nấu ăn cũng rất nhiều.

Giờ lấy thịt ra rã đông chắc chắn sẽ phải đợi rất lâu, nhìn thời gian, Văn Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, quyết định làm hai món chay vậy.

Nàng đánh thủ ngữ hỏi Ngụy Tầm được không, Ngụy Tầm chỉ cắm đầu gật gật, cô giờ còn mặt mũi đâu mà ý kiến.

Văn Tiêu Tiêu lấy cà chua, trứng gà và khoai tây sợi từ tủ lạnh ra.

Ngụy Tầm chen vào giúp rửa rau và gọt khoai tây, những việc đơn giản này cô vẫn làm được.

Văn Tiêu Tiêu cũng không ghét bỏ cô, kiên nhẫn dạy cô cách rửa rau, cách gọt vỏ khoai tây.

Hai người chen chúc trong căn bếp không lớn không nhỏ, Ngụy Tầm phụ trách rửa rau, Văn Tiêu Tiêu phụ trách thái và xào. Tuy Văn Tiêu Tiêu không thể nói chuyện, nhưng hai người lại phối hợp cực kỳ ăn ý.

Dưới sự xào nấu của Văn Tiêu Tiêu, mùi hương món ăn thơm ngon từ từ bay ra từ trong nồi.

"Nhóc câm, cậu xào rau thơm quá đi." Ngụy Tầm tán thưởng từ tận đáy lòng.

Văn Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười, sau khi múc món cà chua xào trứng ra khỏi nồi vào đĩa, nàng ra thủ ngữ với Ngụy Tầm: Kỳ nghỉ đông và hè mình ở nhà nên thường xuyên nấu ăn.

"Vậy sau này cũng có thể thường xuyên cùng mình nấu ăn không?" Ngụy Tầm buột miệng thốt ra, sau đó mới ý thức được mình nói gì, ấp úng im lặng.

Trong nháy mắt mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, nàng cúi đầu làm bộ chuyên tâm xào món tiếp theo.

Hai món ăn rất đơn giản, nhưng lại là những món ăn ngon nhất mà Ngụy Tầm đã được ăn trong khoảng thời gian này.

Lợi dụng cơ hội ăn cơm, Ngụy Tầm nhớ ra mục đích hôm nay, thế là cô khẽ nhỏ giọng thăm dò: "Cậu cảm thấy... tình yêu giữa những người đồng giới có thể lâu dài không?"

Đũa Văn Tiêu Tiêu dừng lại một chút, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, nàng gật đầu.

Tim Ngụy Tầm đập nhanh hơn: "Vậy... bên cạnh cậu có người bạn như vậy không?" Tuy không hỏi là bạn như thế nào, nhưng câu nói phía trước đã biểu đạt rất rõ ràng.

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, mặt lại càng ngày càng đỏ, nàng không biết.

"Vậy nếu như..." Ngụy Tầm nuốt ngụm nước bọt, "Nếu có người thích cậu thì sao?"

Tay Văn Tiêu Tiêu nắm chiếc đũa rõ ràng run rẩy,  nàng buông đũa, nửa ngày sau mới đánh một câu thủ ngữ: Cần xem là ai.

Tim Ngụy Tầm gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn không có can đảm nói ra câu nói kia.

Thấy bầu không khí giữa hai người sắp sửa thay đổi.

Ngụy Tầm vội vàng lảng sang chuyện khác, "Ăn cơm xong... Có muốn xem một bộ phim không? Lâu rồi chưa xem phim, một mình mình xem không có ý nghĩa gì."

Văn Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, có chút do dự, cô hơi sợ lại bỏ lỡ giờ đóng cổng ký túc xá như lần trước.

"Xin cậu đấy, lát nữa mình đưa cậu về mà." Ngụy Tầm chắp tay cầu xin.

"Phim chỉ một hai tiếng thôi, chỉ xem một bộ, mình canh giờ rồi, sẽ không quá giờ trường học đóng cổng đâu."

Văn Tiêu Tiêu không lay chuyển được cô, hơn nữa nàng cũng có chút tư tâm của mình, suy nghĩ một lát, mới gật đầu đồng ý.

Ngụy Tầm cười thầm trong lòng. Chuẩn bị cả đêm hôm qua cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...