[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 39: Sẽ chia xa sao?



Chẳng lẽ... Ngụy Tầm đang ám chỉ cho nàng?

Khả năng này khiến Văn Tiêu Tiêu rất lâu không thể bình tĩnh, nàng lăn qua lăn lại trên giường từ trái sang phải, tấm chăn đơn trở nên hỗn độn.

Trong vòng một tháng tiếp theo.

Ngụy Tầm, người đã biết rõ tâm ý của mình, ngược lại trở nên câu nệ hơn với Văn Tiêu Tiêu. Trước đây động một chút là nắm tay, ôm một cái, giờ không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay cũng đều muốn đỏ mặt.

Thật sự là không giống cô chút nào.

Văn Tiêu Tiêu lại cảm thấy, một Ngụy Tầm ngượng ngùng như vậy cũng rất đáng yêu.

Không có sự giúp đỡ của quân sư Tô Vũ Trạch, Ngụy Tầm người nhát gan trong chuyện tình cảm và Văn Tiêu Tiêu có thể nói là không hề có tiến triển trong một tháng qua.

Nếu cố gắng nói có sự thay đổi nào đó, có lẽ là không khí giữa hai người trở nên ám muội hơn.

Họ luôn ngượng ngùng vì những đụng chạm và đối thoại đơn giản, giống như một loại cam quýt chưa chín, ngây ngô, nhưng lại mang theo một chút ngọt ngào.

Ngụy Tầm, ngoài việc để ý đến nhóc câm, đã tập trung trọng tâm vào việc học.

Dù sao thì ngày đó cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu cô thắng cược trong kỳ thi cuối kỳ, cô sẽ mời nhóc câm đi chơi, rồi nhân cơ hội... tỏ tình.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy học sinh nghịch ngợm nhất lớp cũng đang nghiêm túc học tập, vô cùng cảm động.

Bầu không khí học tập của lớp cũng được kéo lên.

Khi bạn nghiêm túc làm một việc, thời gian trôi qua thật nhanh.

Rất nhanh đã đến ngày thi cuối kỳ.

Ngụy Tầm, người đã học tập nghiêm túc trong thời gian dài, vẫn tương đối tự tin vào bản thân, mặc dù cô không nắm chắc một trăm phần trăm thắng được nhóc câm.

Hai người được xếp vào các phòng thi khác nhau.

Theo tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, các thí sinh đồng loạt cầm bút, viết lách trên bài thi.

Ngụy Tầm cũng không ngoại lệ, cô lướt qua bài thi một cách sơ lược, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin. Phần lớn những dạng đề này cô đã gặp qua khi làm bài tập rồi.

Một ngày trôi qua yên lặng trong sự căng thẳng của kỳ thi.

Tuy nhiên, các môn thi cấp ba tương đối nhiều, phải mất ba ngày mới thi xong.

Ngụy Tầm bước ra khỏi phòng thi, vươn vai một cái thật lớn.

Cô nhanh chóng chạy đi tìm nhóc câm. Cô ở phòng thi tầng 5, nhóc câm ở tầng 1.

Cô đã hẹn trước với nhóc câm, thi xong sẽ đợi nàng ở tầng 1.

Ngụy Tầm vội vàng đi xuống lầu, xuyên qua đám thí sinh muôn hình vạn trạng. Có người mặt mày ủ rũ, có người mặt tươi cười, nhưng lại không ai vội vã như Ngụy Tầm.

Vội vã chạy đến ngã rẽ từ tầng 2 xuống tầng 1.

Còn mười mấy bậc thang chưa xuống, Ngụy Tầm đã nhìn thấy nhóc câm đang ngó nghiêng bên cạnh cửa cầu thang tầng 1.

Nhìn cô gái ngoan ngoãn đứng đó, tay cầm túi đựng bút và tờ giấy thi, trái tim Ngụy Tầm mềm nhũn.

Lợi dụng lúc nhóc câm cúi đầu sắp xếp lại tờ giấy thi, Ngụy Tầm hết tốc độ chạy xuống lầu, rồi vòng ra phía sau nhóc câm.

Văn Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhận thấy phía sau có thêm một người. Sau khi sắp xếp sơ lược bài thi xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn cầu thang, xem người đã hẹn với nàng đã xuống chưa.

Ngụy Tầm nhón chân rón rén tiến gần Văn Tiêu Tiêu, sau đó vươn hai tay, nhẹ nhàng che lại đôi mắt nàng.

Cô đè thấp giọng, dùng một giọng nói hài hước kỳ quái hỏi: "Đoán xem mình là ai?"

Tầm mắt Văn Tiêu Tiêu đột nhiên bị che khuất, nàng giật mình.

Sau đó lập tức ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người người đó, khóe miệng nàng âm thầm cong lên một nụ cười.

Sau đó nàng từng bước từng bước gỡ các ngón tay của Ngụy Tầm ra, quay đầu nhìn cô.

Quả nhiên là Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm thấy nàng không có vẻ ngạc nhiên chút nào, biết Văn Tiêu Tiêu chắc chắn đoán ra rồi. Lòng cô có chút vui vẻ, nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh lùng bĩu môi, "Vô vị."

Mí mắt Văn Tiêu Tiêu cong cong.

"Cậu không tò mò làm sao mình vòng ra phía sau cậu sao?" Ngụy Tầm giật lấy bài thi và túi đựng bút trong tay Văn Tiêu Tiêu, cầm vào tay mình.

Văn Tiêu Tiêu thấy đồ vật trong tay bị Ngụy Tầm cướp mất, nàng có chút bất đắc dĩ.

Khoảng thời gian này, chỉ cần ở bên Ngụy Tầm, cô không cho nàng cầm bất cứ thứ gì trong tay.

Văn Tiêu Tiêu đoán Ngụy Tầm đi xuống từ cầu thang khác, nàng xoay người, chỉ vào cửa cầu thang bên kia.

Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu đoán sai, đắc ý lắc đầu.

"Hừ hừ, cậu khẳng định không đoán ra đâu."

Văn Tiêu Tiêu nghiêng đầu, không phải từ cửa cầu thang đó xuống, nhưng mà cửa cầu thang bên này nàng vẫn luôn nhìn, không thể nào xuống từ đây được.

Ngụy Tầm nhìn vào mắt nhóc câm liền biết nàng đang nghĩ gì, vẻ đắc ý trên mặt càng rõ ràng hơn, "Không sai, mình chính là đi xuống từ cửa cầu thang bên này."

"Biết tại sao mình có thể vượt qua dưới mí mắt cậu mà đến đây không?"

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Nói cho cậu một bí mật nhé." Ngụy Tầm ghé sát tai Văn Tiêu Tiêu.

Hơi nóng từ miệng cô phả vào tai Văn Tiêu Tiêu, hơi nhột, nàng khẽ né tránh.

Ngụy Tầm thấy tai Văn Tiêu Tiêu đỏ ửng, cố ý ghé sát hơn.

Cô cứ tiến tới cho đến khi Văn Tiêu Tiêu thật sự không thể trốn được nữa.

"Bởi vì mình là người tàng hình." Ngụy Tầm nghiêm túc nói.

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy lời giải thích quá đáng này, trong lòng chỉ cảm thấy, Ngụy Tầm sao lại càng ngày càng ấu trĩ.

Nàng lườm cô một cái, rồi bỏ đi.

Ngụy Tầm bị đôi mắt hạnh tròn xoe của Văn Tiêu Tiêu "giẫm" một cái lại cảm thấy càng hưng phấn, cô nhanh chân vài bước đuổi theo.

"Ai nha, đừng giận mà."

Văn Tiêu Tiêu căn bản không giận, nàng chỉ muốn nhanh chóng về phòng học.

"Được rồi, mình nói cho cậu biết, mình chính là nhanh chóng chạy từ tầng 2 xuống tầng 1 lúc cậu sắp xếp bài thi, cậu cúi đầu, vừa vặn không nhìn thấy." Ngụy Tầm vẫy vẫy tay.

Văn Tiêu Tiêu tán thành câu trả lời đàng hoàng này, gật đầu.

Sau đó, Ngụy Tầm xấu xa nói: "Mình đã nhìn cậu một lúc lâu ở tầng 2 rồi đấy, cứ ngoan ngoãn đợi mình à nhóc câm."

Văn Tiêu Tiêu vuốt tóc, che đi đôi tai đỏ ửng của mình, mới không có.

Ngụy Tầm cũng không để tâm, một mình nói rất nhiều câu chuyện cười với Văn Tiêu Tiêu.

Kể cả một người bình thường rất ít cười to như Văn Tiêu Tiêu cũng bị cô chọc cười đến chảy nước mắt.

Hôm nay ngoài việc thi cử, vẫn giống như thường lệ, ăn cơm, tự học buổi tối, ai về ký túc xá thì về ký túc xá, ai về nhà thì về nhà.

Chỉ là hiện tại Ngụy Tầm thêm một bước, đưa Văn Tiêu Tiêu về ký túc xá xong cô mới về nhà.

Đến cửa ký túc xá, Ngụy Tầm đưa cặp sách trong tay cho Văn Tiêu Tiêu.

Ngày mai kỳ thi cuối kỳ sẽ kết thúc, Ngụy Tầm manh nha niềm hy vọng về thành tích.

"Nhóc câm, nếu mình thắng, cậu sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì sao?"

Văn Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi của Ngụy Tầm.

Chần chừ một lúc, nàng cảm thấy Ngụy Tầm chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng với nàng, vì thế gật đầu.

Trong mắt Ngụy Tầm thêm sự mừng rỡ.

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm có vẻ đã tính trước, đã nghĩ sẵn muốn nàng đồng ý làm gì, đột nhiên trong lòng nàng dâng lên một cảm giác không phục.

Nàng đeo cặp sách lên, đánh thủ ngữ với Ngụy Tầm: Cậu còn chưa chắc đã thắng đâu.

Ngụy Tầm kinh ngạc nhìn Văn Tiêu Tiêu, đây là lần đầu tiên Văn Tiêu Tiêu biểu lộ sự tự tin của mình trước mặt cô.

Văn Tiêu Tiêu tự nhiên cũng thấy biểu cảm kinh ngạc của Ngụy Tầm, luồng khí thế vừa dâng lên kia chợt tan biến, nàng hơi ngượng ngùng quay đầu đi.

Ngụy Tầm mỉm cười, vui mừng từ tận đáy lòng cho nhóc câm, nhóc câm đã tự tin hơn rất nhiều.

"Vậy cậu cũng sớm nghĩ ra điều kiện cậu muốn đi! Nếu cậu thắng, mình cũng sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì cậu đưa ra." Ngụy Tầm sảng khoái nói.

"Bất quá, chỉ giới hạn một cái."

Văn Tiêu Tiêu gật đầu.

"Được rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải quyết chiến." Ngụy Tầm pha trò nhỏ để hóa giải bầu không khí.

Văn Tiêu Tiêu luyến tiếc vẫy tay với Ngụy Tầm, sau đó về phòng ngủ.

Về đến nhà Ngụy Tầm lại ôn tập một chút các môn học thi ngày mai.

Cô thường xuyên nhìn vào điện thoại, trong lòng ngứa ngáy, luôn muốn gửi tin nhắn quấy rầy nhóc câm. Mấy ngày nay hai người nhắn tin mỗi ngày, đột nhiên "đứt liên lạc" làm Ngụy Tầm khó chịu.

Nội tâm giằng xé một hồi, Ngụy Tầm vẫn cảm thấy không nên quấy rầy nhóc câm nghỉ ngơi.

Nhìn những cuốn sách trên bàn, cô cũng không ôn tập nổi nữa.

Cô đơn giản dọn dẹp sách vở, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút.

Không ngờ bên kia Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn đợi tin nhắn của Ngụy Tầm.

Thấy thời gian dần khuya, Ngụy Tầm vẫn không gửi tin nhắn đến, Văn Tiêu Tiêu cắn cắn môi dưới.

Khoảng thời gian này luôn là Ngụy Tầm nhắn tin trước cho nàng...

Nàng cầm điện thoại nhìn giao diện chat với Ngụy Tầm, mở ra rồi lại thoát ra.

Nàng lật mình.

Leng keng.

Ngụy Tầm vừa đắp chăn ngay ngắn.

Điện thoại truyền đến tiếng chuông báo tin nhắn.

Trong mắt Ngụy Tầm lóe lên một tia mong đợi, nàng mở điện thoại ra.

Tiểu Mọt Sách: Ngủ ngon.

Ngụy Tầm sờ sờ mặt mình, nóng bừng, chỗ gương không chiếu tới, lộ ra một khuôn mặt cười ngây ngô.

Cô trịnh trọng gõ hai chữ trên điện thoại: Ngủ ngon.

Đối phương không trả lời.

Đêm nay cả hai đều đi vào giấc ngủ mang theo nụ cười.

Ngày thứ ba

Kỳ thi vẫn căng thẳng diễn ra.

Vì thời gian bắt đầu thi ngày cuối cùng muộn hơn hai ngày trước một chút, sau khi thi xong có thể về nhà ngay.

Không đợi Ngụy Tầm vui vẻ đi tìm Văn Tiêu Tiêu chơi.

Điện thoại đã nhận được tin nhắn của Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu bị giáo viên gọi đi rồi.

Khuôn mặt vui vẻ ban đầu của Ngụy Tầm lập tức xụ xuống, cô còn chuẩn bị cùng nhóc câm cùng nhau... Được rồi, hình như cũng không có chuyện gì muốn làm, nhưng chỉ là muốn ở bên nhóc câm thôi.

Điện thoại lại gửi đến một tin nhắn nữa.

Ngụy Tầm nhanh chóng mở điện thoại ra xem, một tin đến từ nhóc câm, và một tin... đến từ Ngụy lão đầu.

Ngụy Tầm tạm thời bỏ qua tin nhắn của cha cô, mở tin nhắn của nhóc câm.

Tiểu Mọt Sách: Cậu hôm nay về trước đi, giáo viên tìm mình có chút việc, có lẽ mất vài tiếng đồng hồ.

Khuôn mặt lần này của Ngụy Tầm càng không vui, giờ này, quả thật không cần thiết phải đợi nhóc câm. Đợi nhóc câm xử lý xong việc, chắc phải về phòng ngủ ngủ rồi.

Cô cực kỳ rõ ràng nhắn lại một tiếng: À.

Vừa nhìn là biết không vui.

Nhưng không đợi được phản hồi của nhóc câm.

Ngụy Tầm đành phải vác cặp sách, khuôn mặt đen như mực với dòng chữ "Đừng đến gây chuyện với tôi" về nhà.

Học sinh trên đường thấy khuôn mặt đen sầm này của Ngụy Tầm đều né tránh.

Về đến nhà.

Ngụy Tầm đột nhiên nhớ hình như có chuyện gì đó bị cô quên mất.

Mở điện thoại, tin nhắn của Ngụy lão đầu vẫn hiển thị chưa đọc.

Ban đầu Ngụy Tầm lưu tên cha cô là cha rất bình thường. Sau khi cha Ngụy Tầm chuyển trường cho cô mà không hỏi ý kiến, Ngụy Tầm đã đổi tên ghi chú của cha thành: Ngụy lão đầu.

Nhấn mở tin nhắn.

Ngụy Lão Đầu: Học kỳ sau cho con quay lại A trung, khi nào về?

Tin nhắn này không mở thì thôi, vừa mở ra cơn hỏa của Ngụy Tầm trực tiếp bốc lên ngùn ngụt.

Ông ấy dựa vào đâu lại chuyển trường cho cô mà không hỏi ý kiến cô một chút nào? Cô lại không phải là món đồ gì cả, không cần quan tâm cảm xúc của cô sao?

Trước đây Ngụy Tầm cũng đã rất bực bội, lúc đó cô cũng không thích A trung, nên không cãi nhau với cha, cô cũng lười cãi nhau với ông ấy.

Nhưng nay đã khác xưa, Ngụy Tầm trực tiếp bấm gọi điện thoại.

Người bình thường không nghe điện thoại hôm nay lại bắt máy rất nhanh.

Ngụy Tầm kiềm nén sự tức giận: "Con không quay lại A trung."

Người đàn ông đối diện im lặng một lúc, mới nói: "Trước đây con không thích trường này sao, cha cho con quay lại A trung còn không được sao?"

Ngụy Tầm bị chọc cười: "Cha có hỏi qua con có thích hay không? Dựa vào đâu mà lại tự quyết định thay con?"

Giọng người đàn ông đối diện đột nhiên xa dần, dường như đang nói chuyện với người khác. Một phút sau mới khó khăn lắm trả lời Ngụy Tầm: "Đừng làm ồn, cha đang nói chuyện làm ăn, lát nữa chuyển cho con chút tiền tiêu vặt."

"Con không cần." Giọng Ngụy Tầm cực kỳ nhỏ, nghe như sự bình tĩnh cuối cùng sau khi kiềm nén cơn giận.

Người đàn ông đối diện nghe thấy quyết định dứt khoát của Ngụy Tầm lại im lặng một lúc, dường như không ngờ con gái lại nói chuyện với mình như vậy.

Không đợi ông ấy suy nghĩ thêm, người bên cạnh lại thúc giục, đành phải trả lời một câu: "Con không muốn chuyển thì thôi, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt."

Ngụy Tầm đã đạt được kết quả mình muốn nên không muốn trò chuyện thêm với người đàn ông này, cô ngắt điện thoại cái "cạch".

Ngực phập phồng kịch liệt, cô vẫn chưa hồi phục khỏi cơn tức giận vừa rồi.

Lúc cô cần sự quan tâm thì ông ấy không đến, giờ lại giả mù mưa sa đến nói tốt.

Ngụy Tầm ném cặp sách lên sofa, ngồi xuống.

Cô mở khung chat của nhóc câm, ngón tay dừng lại trên khung nhập chữ.

Rất muốn nhắn tin cho nhóc câm...

Nhưng nhóc câm hiện tại vẫn ở chỗ giáo viên, rất có khả năng sẽ không trả lời tin nhắn của cô.

Ngụy Tầm rũ mắt, bao phủ một tầng sương mù không rõ, tràn đầy thất lạc.

Cô nhịn xuống khó chịu trong lòng, lướt lên xem tin nhắn trò chuyện với nhóc câm.

Từng chút từng chút nhìn.

Bên trong đa số đều là những tin nhắn trò chuyện không có gì đặc biệt.

Ngày mai ăn gì. 

Ngày kia ăn gì. 

Một vài câu chuyện cười buồn cười. 

Một vài chủ đề thú vị.

Đa số là do cô khởi xướng.

Cuối cùng là câu "À" đầy không vui.

Ngụy Tầm đột nhiên hối hận, nhóc câm nhìn thấy câu "À" này, có khi nào sẽ không muốn nhắn tin cho cô nữa không.

Ngụy Tầm càng nghĩ càng phiền, cô tắt điện thoại rồi ném sang một bên.

Một tay che mắt, ngửa đầu hướng trần nhà.

Oán khí chất chứa đã lâu trong lòng đột nhiên chất đống lại, cô cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cô nằm xuống sofa, nhắm mắt lại định chợp mắt một lúc, cứ nằm như vậy, thế mà ngủ quên...

Màu xanh lờ mờ ban đầu theo thời gian trôi đi đã nhuốm một màu đen sâu thẳm hơn.

Cảm thấy cổ họng khát khô đến khó chịu, Ngụy Tầm lúc này mới bò dậy từ sofa.

Phòng khách không bật đèn, cả căn phòng đều tối đen.

Nửa nằm trên sofa rất lâu, lúc đứng dậy eo đặc biệt đau, Ngụy Tầm ôm eo, nhe răng trợn mắt từ từ ngồi dậy. Cô nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng.

Cô vừa xoa eo vừa đi đến công tắc mở đèn phòng khách. Ánh sáng trắng lóe lên đột ngột trong đêm đen đâm vào mắt đang nhắm chặt của Ngụy Tầm.

Hoãn một lúc lâu, Ngụy Tầm mới từ chỗ công tắc phòng khách chuyển sang nhà bếp chuẩn bị rót một ly nước uống.

Vừa rót đầy, Ngụy Tầm cầm ly nước dốc thẳng vào cổ họng, uống cạn một hơi.

Cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Ngụy Tầm dậy giữa đêm nên đầu óc vẫn còn hơi hỗn độn. Cô nhớ lại trước khi ngủ mình đang làm gì, nghĩ đến cuộc điện thoại đáng ghét của cha, trên mặt Ngụy Tầm lại một lần nữa hiện lên biểu cảm ghét bỏ, nhưng tâm trạng thì không còn dao động lớn như vậy nữa.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại lên.

Có hơn mười tin nhắn chưa đọc, đều đến từ Tiểu Mọt Sách.

Tiểu Mọt Sách: Ngụy Tầm, mình về ký túc xá rồi.

Tiểu Mọt Sách: Giáo viên nói chuyện chia ban cấp 3 với mình.

Tiểu Mọt Sách: Cậu chọn ban Xã hội hay ban Tự nhiên vậy

...

Đại khái là sợ cô giận, Văn Tiêu Tiêu nói rất nhiều chuyện giáo viên nói với nàng.

Tiểu Mọt Sách: Mình đi rửa mặt đây

Tiểu Mọt Sách: Cậu ngủ rồi sao?

Cách nửa tiếng, nhóc câm gửi tin nhắn cuối cùng.

Tiểu Mọt Sách: Mình ngủ đây, ngủ ngon.

Ngụy Tầm nhìn những lời vụn vặt bình dị này, nghĩ đến khuôn mặt mềm mại của nhóc câm, sự bực bội trong lòng bị những lời nói ấm áp này xoa dịu hết thảy, dần trở nên bình tĩnh, còn mang theo một chút ấm áp.

Cô xóa xóa sửa sửa trong khung nhập chữ rất nhiều lần.

Câu Ngủ ngon đó vẫn không gửi đi.

Cứ coi như mình chưa tỉnh đi, nếu không cô sợ nhóc câm sẽ nghĩ nhiều khi thấy tin nhắn cô hồi lúc 2 giờ sáng.

Sáng hôm sau

Theo lẽ thường, thường thì sau kỳ thi cuối kỳ sẽ là nghỉ hè.

Nhưng lớp 11 lại khẩn trương hơn, cần phải học thêm một tuần sau kỳ thi cuối kỳ.

Việc đầu tiên Ngụy Tầm làm khi thức dậy, chính là trả lời tin nhắn nhóc câm mà tối qua cô chưa trả lời.

Ngụy Tầm: Tối qua mình ngủ sớm quá, giờ mới thấy tin nhắn.

Nhóc câm trả lời rất nhanh: Không sao đâu.

Nhìn thấy câu trả lời của nhóc câm, Ngụy Tầm nhìn chằm chằm nửa phút, mới xoay người bước xuống giường. Cô cảm thấy cả người tràn đầy nhiệt huyết, cô chưa bao giờ yêu thích việc đi học như vậy.

Đến trường học.

Nhóc câm đã ngồi sẵn trên chỗ ngồi.

Trên bàn nàng đặt bữa sáng hôm nay, xíu mại và trứng gà.

Thấy Ngụy Tầm đi tới, Văn Tiêu Tiêu ôn nhu cười, chỉ vào bữa sáng còn bốc hơi nóng. Dường như đang nói với Ngụy Tầm: Ăn khi còn nóng.

Ngụy Tầm ăn bữa sáng do Văn Tiêu Tiêu chuẩn bị, Ngụy Tầm có chút cảm thán. Từ khi nhóc câm mang bữa sáng cho cô đến nay, thời gian luôn canh chuẩn như vậy, lần nào ăn đồ cũng vẫn còn nóng hổi.

Nghĩ đến sự tỉ mỉ của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm không chỉ dạ dày ấm áp, mà trong lòng cũng thấy ấm áp.

"Cái xíu mại này ăn ngon quá, nhóc câm, cậu thật biết mua đồ ăn." Ngụy Tầm nuốt xuống miếng xíu mại cuối cùng trong miệng, khen ngợi nói.

Văn Tiêu Tiêu im lặng ghi nhớ món bữa sáng mà Ngụy Tầm thích.

Buổi chiều, sinh hoạt lớp

Giáo viên chủ nhiệm quả nhiên tuyên bố chuyện chọn ban học, nhất thời lớp học ồn ào, mọi người đều thảo luận kịch liệt.

Có vài học sinh đã có lựa chọn của mình, có vài học sinh vẫn còn mơ hồ, cũng có những người bạn buồn bã vì quyết định chọn môn khác nhau chắc chắn không thể cùng một lớp nữa.

Lần này giáo viên chủ nhiệm không ngăn cản học sinh thảo luận.

Dù sao chọn ban là chuyện lớn, vẫn cần phải để học sinh tự mình suy nghĩ kỹ.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm không chút quan tâm đến lời giáo viên chủ nhiệm nói, âm thầm viết một câu lên giấy, rồi chọc chọc Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm quay đầu lại, dời tờ giấy qua.

Trên giấy viết: Ngụy Tầm, cậu chọn ban Xã hội hay ban Tự nhiên?

Ngụy Tầm không chút do dự khoanh vào chữ sau (Ban Tự nhiên).

Văn Tiêu Tiêu trầm mặc, nàng lặng lẽ thu hồi tờ giấy.

Nhận thấy Văn Tiêu Tiêu có điều bất thường, Ngụy Tầm trong lòng dấy lên cảm giác không ổn, lập tức hỏi: "Cậu không chọn ban Tự nhiên sao?"

Văn Tiêu Tiêu tuy thành tích các môn đều rất tốt, nhưng nhìn chung thành tích các môn Tự nhiên vẫn tốt hơn các môn Xã hội, nên Ngụy Tầm mặc định Văn Tiêu Tiêu sẽ chọn ban Tự nhiên.

Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, nàng cắn môi dưới.

Giáo viên chủ nhiệm hôm qua tìm Văn Tiêu Tiêu nói chuyện rất lâu. Với thành tích của Văn Tiêu Tiêu, rất có khả năng thi được Thủ khoa thành phố, thậm chí Thủ khoa tỉnh cũng không phải không thể.

Vì thế chuyện chọn ban của Văn Tiêu Tiêu là vô cùng quan trọng, từ Hiệu trưởng đến đồng nghiệp, đều yêu cầu cô tìm Văn Tiêu Tiêu tâm sự. Bản thân cô ấy đương nhiên cũng có quyết định này.

Giáo viên chủ nhiệm thiên về để Văn Tiêu Tiêu chọn ban Tự nhiên. Rõ ràng thành tích Tự nhiên của Văn Tiêu Tiêu tốt hơn, hơn nữa so với tình hình xã hội hiện tại, giáo viên chủ nhiệm cho rằng ban Tự nhiên dễ kiếm việc hơn.

Những người xung quanh đều nói với nàng học Tự nhiên sau này dễ kiếm việc hơn.

Vì thế dưới sự ảnh hưởng lâu dài, dự định ban đầu của Văn Tiêu Tiêu khi lên cấp 3 cũng là chuẩn bị chọn ban Tự nhiên. Do đó ban đầu nàng dành nhiều thời gian cho các môn Tự nhiên hơn các môn Xã hội rất nhiều.

Nhưng sau khi Ngụy Tầm giúp nàng tiếp xúc với công việc phiên dịch, nàng bộc lộ sự hứng thú nhiều hơn với lĩnh vực phiên dịch này.

Có thể giao tiếp thông qua văn tự, lương sau khi đạt đến một trình độ nhất định cũng khả quan. Vì thế nàng muốn đào sâu vào lĩnh vực này.

Nàng đã trò chuyện rất nhiều với giáo viên chủ nhiệm, về suy nghĩ của mình và kế hoạch tương lai, nàng vẫn muốn chọn ban Xã hội.

Giáo viên chủ nhiệm tuy hơi thất vọng, cô vẫn cảm thấy Văn Tiêu Tiêu sẽ có thành tựu tốt hơn ở lĩnh vực Tự nhiên, chỉ là cuối cùng cô vẫn chọn tôn trọng lựa chọn của học sinh.

Nhận được sự ủng hộ của giáo viên chủ nhiệm, Văn Tiêu Tiêu lúc này mới nhẹ nhõm bước ra khỏi văn phòng.

Việc đầu tiên Văn Tiêu Tiêu làm khi ra khỏi văn phòng là báo tin cho Ngụy Tầm về việc chia ban.

Tin nhắn gửi đi thoáng mang theo hy vọng, hy vọng có thể nhận được câu trả lời mong muốn, mặc dù hy vọng có lẽ hơi xa vời...

Nhưng Ngụy Tầm vẫn không trả lời tin nhắn của nàng.

Cảm nhận được ánh mắt dò hỏi mãnh liệt của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu từ trong hồi ức phục hồi tinh thần.

Văn Tiêu Tiêu cắn môi, đây là kết quả nàng đã dự liệu từ lâu, nhưng tận mắt thấy kết quả của Ngụy Tầm, nàng vẫn thấy hơi buồn.

Tay nắm bút run nhẹ, Văn Tiêu Tiêu viết lên giấy: Mình chuẩn bị chọn ban Xã hội.

Nếu Ngụy Tầm chọn ban Tự nhiên, Văn Tiêu Tiêu chọn ban Xã hội, điều đó sẽ có nghĩa là — hai người không thể cùng lớp trong học kỳ sau.

Văn Tiêu Tiêu viết xong nhanh chóng cúi đầu, nàng biết Ngụy Tầm chắc chắn không vui.

Ngụy Tầm nhìn chằm chằm câu Văn Tiêu Tiêu viết trên giấy.

"Vậy mình cũng chọn ban Xã hội." Ngụy Tầm nghiến răng nói.

Văn Tiêu Tiêu vẫn lắc đầu.

Ngụy Tầm có chút tức giận, tay cô siết chặt thành nắm đấm trên bàn, giọng cô rất thấp, "Cậu không muốn hai chúng ta ở cùng một lớp sao?"

Văn Tiêu Tiêu càng thêm hoảng loạn lắc đầu, nàng cầm bút nhanh chóng viết lên giấy: Đương nhiên không phải.

Vì viết quá nhanh, chữ viết rất qua loa.

"Vậy tại sao cậu không muốn mình chọn ban Xã hội." Ngụy Tầm tiếp tục truy vấn, giọng rầu rĩ, tâm tình sa sút.

Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm, nàng đã học cùng Ngụy Tầm hơn nửa học kỳ này, nàng rất rõ ràng Ngụy Tầm thích ban Tự nhiên.

Nàng không hy vọng Ngụy Tầm vì lý do "không thể cùng một lớp" mà từ bỏ chọn ban mình thích.

Nếu từ bỏ ban Tự nhiên, sau này thi đại học cũng có thể không chọn được chuyên ngành mình muốn học.

Văn Tiêu Tiêu nghiêm túc viết suy nghĩ của mình lên giấy.

Ngụy Tầm nhìn thấy suy nghĩ và ý tưởng của nhóc câm viết trên giấy, cô cảm thấy hơi tức giận, nhưng lại không thể nói gì, vì Văn Tiêu Tiêu nói rất đúng.

Ban Tự nhiên quả thật là sở thích của Ngụy Tầm.

Nhưng Ngụy Tầm vẫn không nhịn được để tâm đến chuyện vụn vặt, chẳng lẽ Văn Tiêu Tiêu không hề suy xét đến cô chút nào sao?

Nghĩ đến đây, Ngụy Tầm nghẹn một cục tức trong lòng. Trong từng câu chữ của Văn Tiêu Tiêu đều là đứng trên góc độ của cô để đưa ra lựa chọn tốt hơn cho cô.

Vậy còn nhóc câm? Chính cậu đang nghĩ gì?

Ngụy Tầm rất muốn hỏi câu hỏi này, nhưng cô sợ hãi, sợ cô sẽ nghe được câu trả lời không muốn nghe, cả người tức khắc trở nên suy sụp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...