[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 36: Mộng xuân
Sắp nhấn vào đường liên kết, Ngụy Tầm dừng ngón tay.Cô kéo qua kéo lại giữa giao diện chat với Tô Vũ Trạch và màn hình chính, nhìn đường liên kết Tô Vũ Trạch gửi rồi lại nhìn lại. Lòng hiếu kỳ thúc giục cô mở liên kết, nhưng lời cảnh báo liên tục của Tô Vũ Trạch nói cho cô biết, chắc chắn có bẫy ở đây.Ngụy Tầm nhíu chặt mày, vẫn đang do dự, rốt cuộc có nên nhấn vào hay không.Cuối cùng, lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng tất cả.Nhìn đường liên kết lặp đi lặp lại trên màn hình điện thoại, Ngụy Tầm quyết tâm, nhấn vào.Trên điện thoại đột ngột xuất hiện hình ảnh làm Ngụy Tầm lập tức ném điện thoại văng ra.Trong hình là: hai người phụ nữ trần trụi triền miên với nhau.Ngụy Tầm nhìn thấy hình ảnh đó lập tức cả người nóng bừng, tim đập nhanh hơn, sắc mặt đỏ lên thấy rõ.Tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt tía tai phát ra từ loa điện thoại.Ngụy Tầm cuống quýt nhặt chiếc điện thoại rơi trên giường lên, nhanh chóng thoát khỏi giao diện.Trái tim đập thình thịch vẫn đang tăng tốc, Ngụy Tầm cắn răng thầm mắng: "Tô Vũ Trạch! Cậu gửi cái đồ quái quỷ gì cho tớ vậy!"Cô nhấn vào giao diện chat với Tô Vũ Trạch, nửa phần không dám nhìn lại đường liên kết kia.Ngón tay dừng trên bàn phím, mặt cô đỏ rồi trắng, trắng rồi lại đỏ, cuối cùng vẫn tắt điện thoại.Bây giờ mà mắng Tô Vũ Trạch, chẳng phải là nói cho cậu ấy biết cô đã xem cái liên kết đó rồi sao? Với tính cách của Tô Vũ Trạch, chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra trêu chọc cô.Lặng lẽ ghi sổ Tô Vũ Trạch một khoản nợ, Ngụy Tầm một lần nữa đắp chăn ngay ngắn, ngủ.Nằm trên giường, Ngụy Tầm cưỡng ép chính mình ngủ, nhưng hình ảnh phóng đãng trên điện thoại lại không bị khống chế mà diễn lại trong đầu, tiếng thở dốc kiều mị vang vọng trong đầu.Ngụy Tầm cuộn trong chăn cảm thấy nóng ran, khẽ cắn môi dưới, hóa ra giữa hai cô gái... là làm như vậy sao.Miên man suy nghĩ đến hơn nửa đêm, Ngụy Tầm mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.Trong giấc mơ, cô ôm một cô gái tinh tế, hôn lên môi cô ấy ở trên giường, luồn tay vào quần áo cô ấy, vuốt ve dọc theo làn da... Cuối cùng, giống hệt những gì xảy ra khi nhấn vào liên kết đó...Cô muốn nhìn rõ khuôn mặt cô gái, nhưng nó luôn mông lung. Cô chỉ thấy cô gái mặc bộ quần áo màu xanh trắng khiến cô quen thuộc. Ngay lúc Ngụy Tầm muốn lần nữa đuổi theo để vuốt ve khuôn mặt cô gái.Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên keng keng keng.Mọi thứ trong mơ chợt tan biến, Ngụy Tầm mơ mơ hồ hồ mở mắt, mắt có chút khô khốc. Ngủ ra mồ hôi cả đêm, mồ hôi làm ướt quần áo dính vào người, rất khó chịu.Giữa hai chân không hiểu vì sao lại dính dính nhớp nhớp.Ngụy Tầm uể oải bò dậy khỏi giường, cảm nhận được sự dính nhớp trên người lập tức nhăn chặt mày, kéo kéo lớp quần áo dính vào người, tỉnh táo hơn không ít.Vài đoạn hình ảnh không phù hợp với trẻ em hiện lên trong đầu, đôi mắt Ngụy Tầm vốn đang hé mở lập tức trợn to.Trên mặt cô lộ ra vẻ không thể tin được, cô, cô lại mộng xuân, mà còn là với con gái.Mặt Ngụy Tầm lập tức trở nên xấu hổ và giận dữ, cọ cọ chân, sự dính nhớp giữa hai chân cũng khiến cô hiểu rõ đó là gì, trên khuôn mặt vốn đã xấu hổ lại thêm một tia đỏ ửng.Ngụy Tầm đổ hết mọi bằng chứng phạm tội lên đầu Tô Vũ Trạch, người đã gửi cho cô đường liên kết không rõ nguồn gốc hôm qua.Nhìn thời gian, Ngụy Tầm rời giường tìm một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ, người nhớt nháp rất khó chịu, không tắm không được.Nhưng rất có thể sẽ trễ học, Ngụy Tầm cầm điện thoại trước tiên nhắn cho nhóc câm, dặn nàng hôm nay không cần mang bữa sáng cho cô, cô sẽ đến trường muộn một chút.Nước ấm xối xuống, sự dính nhớp trên người trôi đi hết thảy, Ngụy Tầm vuốt mái tóc ướt ra sau tai, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.Hướng mặt về phía nước ấm, trong đầu Ngụy Tầm vô cớ lại hiện ra những hình ảnh trong mơ tối qua: tay cô luồn vào quần áo cô gái, sờ bụng mềm mại của cô ấy, rồi lại hướng lên trên...A a a! Ngụy Tầm mày nghĩ gì vậy hả, mày là biến thái sao?Tai Ngụy Tầm đỏ bừng, cô dùng sức lắc đầu, nỗ lực quẳng những cảnh tượng hương diễm đó ra khỏi đầu.Ngụy Tầm cưỡng ép mình tập trung vào chuyện tắm rửa bản thân.Nhanh chóng dội nước lạnh, Ngụy Tầm lau qua loa cơ thể bằng khăn tắm rồi đi ra ngoài.Cô nghĩ, chắc chắn là hơi nước trong phòng tắm quá nhiều, lại không mở cửa sổ, thiếu oxy nên mới dẫn đến miên man suy nghĩ.Chắc chắn là như vậy, Ngụy Tầm gật đầu thêm lần nữa để củng cố niềm tin vào suy đoán của mình.Lúc này cô mới mặc quần áo chuẩn bị xuất phát đến trường.Cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa phòng bên cạnh phát ra tiếng "Kẹt ——" mở cửa. Tô Vũ Trạch đầu bù tóc rối như ổ gà, lôi thôi lếch thếch mặc chiếc áo thun và quần đùi thuần cotton , tay còn đang dụi mắt."Hi~" Thấy Ngụy Tầm, Tô Vũ Trạch uể oải chào hỏi một chút, đáy mắt treo một quầng thâm đen sâu hoắm.Ngụy Tầm tuy cũng có quầng thâm do ngủ không ngon ngày hôm qua, nhưng so với quầng thâm của Tô Vũ Trạch, chỉ có thể nói là "đại vũ kiến tiểu vũ" (chuyện nhỏ so với chuyện lớn)."Cậu ngày hôm qua đi ăn trộm à?" Ngụy Tầm không chút khách khí hỏi."Ngạch, tớ, khụ khụ, chỉ là ngủ không ngon thôi..." Tô Vũ Trạch ấp úng vài từ, đưa ra một lý do hoàn toàn không thể thuyết phục. Cô không thể nói là mình xem tiểu hoàng phiến (phim đen) cả đêm qua được, Tô Vũ Trạch chột dạ nghĩ. Vốn dĩ hôm qua chỉ định gửi cái liên kết cho Ngụy Tầm để Ngụy Tầm mở mang tầm mắt.Ai ngờ, kết quả chính mình "không cẩn thận" nhấn vào, ban đầu chỉ nghĩ xem một chút, kết quả là xem cả đêm.Ngụy Tầm lười quản Tô Vũ Trạch, thấy cô ấy vẫn còn ngái ngủ, nghĩ nhóc câm còn đang chờ mình ở trường, nên nói: "Tớ đi học trước đây.""A? Khoan đã! Nhanh thôi, nhanh thôi!" Tô Vũ Trạch tức khắc tỉnh thần, quay đầu đóng sập cửa lại, trong phòng truyền ra một tràng tiếng động lục tung.Ngụy Tầm đỡ trán, không biết tại sao thay một bộ quần áo lại có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hy vọng không bị hàng xóm khiếu nại đi.Tô Vũ Trạch thay xong quần áo như một cơn gió chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt cấp tốc. Chỉ trong vỏn vẹn mười mấy phút, ngoại trừ quầng thâm dày đặc dưới mắt không thể che giấu, những phương diện khác cô ấy thế mà cũng tự trang điểm ra dáng lắm.Điểm này Ngụy Tầm khâm phục Tô Vũ Trạch."Thế nào?" Tô Vũ Trạch trêu chọc, vuốt mái tóc phía trước hất ra sau, tạo một tư thế khoe khoang.Ánh mắt Ngụy Tầm vốn còn chút thưởng thức, ngay lập tức tan biến thành sự vô ngữ, "Thu thập xong thì đi thôi." Cô cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại, dù sao cũng đã muộn rồi, cũng chẳng kém thêm chút thời gian này.Hai người không nhanh không chậm đi đến trường, trên đường còn tiện thể mua bữa sáng ăn. Đến trường thì đã 10 giờ.Bất quá Văn Tiêu Tiêu đã giúp họ giải thích với giáo viên, nên giáo viên chủ nhiệm cũng không hỏi lý do họ đến muộn.Ngồi vào chỗ, Văn Tiêu Tiêu nhìn chằmchằm quầng thâm dưới mắt Ngụy Tầm, rồi quay đầu nhìn quầng thâm càng đậm dưới mắt Tô Vũ Trạch, trong lòng không khỏi lo lắng.Thế là cô viết trên giấy hỏi: Cậu hôm qua không ngủ ngon sao?Ngụy Tầm vừa nghe câu hỏi của Văn Tiêu Tiêu lập tức giật mình, những ký ức không thể tả ùa về. Ngụy Tầm ngượng ngùng quay đầu đi, tai lại nóng bừng, giọng có chút yếu ớt: "Không có gì, chỉ là tối qua không ngủ ngon thôi."Văn Tiêu Tiêu rõ ràng một bộ không tin, làm Ngụy Tầm càng chột dạ.Nhưng may mắn là Văn Tiêu Tiêu không hỏi thêm, thu lại tờ giấy.Ngụy Tầm thầm thở phào nhẹ nhõm, thoáng thấy Văn Tiêu Tiêu đang mặc bộ đồng phục xanh trắng giao nhau ở trên người.Người trong mơ tối qua hình như cũng mặc bộ quần áo xanh trắng giao nhau... Nhưng sau buổi sáng, ký ức trong mơ đã mơ hồ, nhớ không rõ lắm.Nhưng phối màu của bộ quần áo này vẫn không thể tránh khỏi làm Ngụy Tầm nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.Cô không dám nhìn nữa.Ngày hôm qua ngủ không ngon, Ngụy Tầm cảm thấy có chút mệt mỏi, cô gục trên bàn, buồn bã ỉu xìu nhìn bài thi trước mặt.Đang sắp sửa ngủ gật, Ngụy Tầm cảm nhận được người bên cạnh chạm vào vai mình.Ngụy Tầm bò dậy khỏi bàn, quay đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu, giọng có chút lười biếng: "Sao vậy?"Văn Tiêu Tiêu chỉ chỉ vào một câu hỏi tiếng Anh trước mặt. Từ vựng của Ngụy Tầm tuy không nhiều bằng nàng, nhưng lại rất giỏi ngữ pháp tiếng Anh, nên Văn Tiêu Tiêu khi nào không hiểu ngữ pháp tiếng Anh, đôi khi sẽ hỏi Ngụy Tầm.Nhìn thấy Văn Tiêu Tiêu khẽ nghiêng người hỏi bài, mùi hương quýt đắng dễ chịu trên người nàng chui vào mũi cô. Bóng hình mờ ảo kia trong đầu đột nhiên hiện ra, tim Ngụy Tầm đột nhiên hoảng loạn, vô thức rụt sang bên cạnh, giọng nói có chút khàn khô, không hiểu sao, những lời này buột miệng thốt ra: "Câu này ngữ pháp không khó, cậu... tự tra điện thoại đi, bài này của mình vẫn chưa làm xong."Nói rồi cô quay đầu lại, nhìn về phía tay mình, cây bút nắm chặt trong tay. Nhưng chỉ có Ngụy Tầm biết, cô hiện tại đang nghĩ gì, cô hiện tại hoàn toàn không có tâm trí để xem những câu hỏi đó.Văn Tiêu Tiêu sửng sốt, bình thường chỉ cần nàng hỏi, bất kể Ngụy Tầm đang giải bài hay xem điện thoại, cô cũng sẽ lập tức dừng lại và kiên nhẫn giảng bài cho nàng, chưa bao giờ từ chối.Cảm nhận được ánh mắt ngơ ngác của Văn Tiêu Tiêu, lòng Ngụy Tầm càng chột dạ, theo bản năng né tránh ánh mắt nàng.Tô Vũ Trạch đang ngủ bù ở phía sau lặng lẽ quan sát hai người này, khóe miệng cô phác họa ra một tia cười. Cô đúng là lên kế hoạch thông minh, cái liên kết hôm qua gửi cho Ngụy Tầm chắc chắn đã không nhịn được mà mở ra.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, lông mi run rẩy, trong lòng buồn bã, cảm thấy khó chịu. Nàng đã chọc Ngụy Tầm không vui lúc nào sao?Ngụy Tầm căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cô cũng không biết mình bị làm sao, tóm lại, cô hiện tại cần ở một mình một chút.Lúc ăn trưa, sau khi Tô Vũ Trạch mạnh mẽ gia nhập vào giữa hai người, Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn ngồi cạnh nhau.Hôm nay, Ngụy Tầm lại ngồi cạnh Tô Vũ Trạch.Cái giữ khoảng cách này rõ ràng quá rõ ràng rồi đấy, Tô Vũ Trạch lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng, rồi suy nghĩ, cô vẫn phải giúp Ngụy Tầm một tay. Nếu không, cô sợ Ngụy Tầm còn chưa hiểu rõ lòng mình, Văn Tiêu Tiêu đã bị sự xa lánh đột ngột của Ngụy Tầm làm tổn thương sâu sắc.Thế là, Tô Vũ Trạch ghé sát tai Ngụy Tầm, thì thầm hỏi: "Cậu có phải đã xem cái liên kết tớ gửi hôm qua không?"Tay Ngụy Tầm đang cầm đũa khựng lại, mặt cô đỏ bừng ngay lập tức. Cô kiềm chế phản ứng của mình, ra vẻ bình tĩnh: "Cậu đang nói gì vậy, tớ không hiểu."Còn giả vờ, Tô Vũ Trạch không ngờ Ngụy Tầm lại là người có thể chất "muộn tao" (bên ngoài lạnh lùng, bên trong sôi sục). Cô tiếp tục truy vấn: "Không xem liên kết, vậy chuyện cậu trốn tránh Văn Tiêu Tiêu cả buổi sáng nay là sao?""Tớ xem video thì có liên quan gì đến việc trốn Văn Tiêu Tiêu?" Ngụy Tầm thẹn quá hóa giận nói, sau đó mới phản ứng được, cô đã giấu đầu lòi đuôi, thừa nhận mình đã xem video.Khóe miệng Tô Vũ Trạch lộ ra nụ cười xấu xa, lần này không che giấu được rồi nhé. Cô quyết định thúc đẩy thêm một chút: "Cậu hôm nay trốn tránh Văn Tiêu Tiêu như vậy, có phải là sau khi xem video, cậu có ý đồ gì với cậu ấy rồi không?""Tớ!" Ngụy Tầm ý thức được giọng mình quá lớn, sau đó mới hạ giọng, thì thầm vào tai Tô Vũ Trạch: "Tớ mới không có, cậu làm ơn đừng lúc nào cũng chứa trong đầu toàn mấy thứ tình tình ái ái đó được không.""Chuyện cậu gửi cho tớ cái loại video đó tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu, có phải cậu muốn tớ gọi chị cậu đến lôi cổ cậu về không hả?" Ngụy Tầm căm giận nhìn Tô Vũ Trạch.Tô Vũ Trạch giơ tay đầu hàng, hạ giọng nói: "Được được được, tớ không nói nữa, bất quá..."Cô lén lút liếc sang Văn Tiêu Tiêu đang cúi đầu im lặng ngồi một mình đối diện, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu trốn tránh cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ khổ sở đấy."Ngụy Tầm nhìn theo ánh mắt Tô Vũ Trạch, chỉ thấy Văn Tiêu Tiêu đang cúi đầu, nhai cơm một cách máy móc, vành mắt hơi đỏ. Tim Ngụy Tầm đột nhiên thắt lại, nhưng những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai kia lại hiện lên trong đầu.Trên đường về phòng học, cả ba người đều im lặng.Ngụy Tầm nghĩ trong lòng mình thật không phải là người, nhóc câm vốn đã không giỏi giao tiếp với người khác, cô đột nhiên xa lánh như vậy, chắc chắn làm nàng thương tâm.Cô thường xuyên liếc nhìn tình hình của nhóc câm, lòng cồn cào.Lời muốn nói chưa kịp ra khỏi miệng lại thôi, cô không biết mở lời xin lỗi với nhóc câm như thế nào.Sự do dự này kéo dài đến buổi chiều.Cảnh tượng này làm Tô Vũ Trạch ngồi phía sau lắc đầu liên tục, không đỡ được, thật sự không đỡ được.Trong giờ tự học buổi chiều, Văn Tiêu Tiêu thật sự không nhịn được, đưa cho Ngụy Tầm một tờ giấy.Ngụy Tầm nhận lấy tờ giấy, trên đó viết rất cẩn thận: Mình có phải chọc cậu giận không?Ngụy Tầm nhìn chữ viết ngay ngắn trên giấy, quay đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu đang cúi đầu, hai tay xoắn chặt, trông vô cùng lo lắng. Tim cô run lên một chút, như bị kim châm, đau rát.Tay cô hơi run khi viết lời hồi đáp trên giấy: Không có, cậu rất tốt.Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy câu trả lời này, trong lòng càng khó chịu, ngòi bút dừng lại rất lâu trên giấy, mới viết: Vậy sao hôm nay cậu cứ trốn tránh mình.Ngụy Tầm nhìn dòng chữ này, không biết phải trả lời thế nào. Cô sờ sờ vành tai đang nóng ran của mình. Cô không thể nói là: Tối qua mình mộng xuân, hôm nay vừa nhìn thấy cậu là mình lại nhớ đến cái mộng xuân đó được. Viết như vậy chắc chắn sẽ bị nhóc câm xem là biến thái.Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm vẫn không trả lời, ánh mắt mờ đi.Ngụy Tầm nhìn dáng vẻ của Văn Tiêu Tiêu, trong lòng rất sốt ruột, nhưng bút rơi xuống giấy lại không viết ra được nét nào.Leng keng.Điện thoại rung lên, Tô Vũ Trạch thấy hai người lúng túng quá nên thật sự sốt ruột, không nhịn được nhắn tin cho Ngụy Tầm.Tô Vũ Trạch: Cậu thích người ta thì liền thích đi, có phải chuyện gì không thể công khai đâu.Ngụy Tầm vừa định nhắn tin phản bác.Tô Vũ Trạch đã gửi tiếp tin nhắn thứ hai: Cậu không thích cậu ấy, vậy tại sao sau khi xem cái video đó lại phản ứng lớn như vậy?Ngụy Tầm ngây người ra, ngón tay dừng lại trên giao diện gõ chữ.Cả lớp đều mặc đồng phục xanh trắng, tại sao cô lại chỉ nhìn Văn Tiêu Tiêu mới nhớ đến giấc mơ thẹn thùng tối qua? Tại sao cô hôm nay vừa đến gần Văn Tiêu Tiêu là tim đập nhanh hơn?Cuối cùng, Tô Vũ Trạch trực tiếp đưa ra kết luận cho cô: Cậu chính là thích cậu ấy, chỉ là chính cậu còn chưa nhận ra thôi.Ngụy Tầm bị lời nói của Tô Vũ Trạch làm chấn động, trái tim đột ngột nhảy dựng một cái, bàn tay cầm điện thoại chậm rãi buông xuống.Cô quay đầu lại, nhìn vào bóng dáng gầy gò của Văn Tiêu Tiêu, tim không tự chủ được đập nhanh hơn. Nhóc câm luôn im lặng đi bên cạnh cô, nhóc câm mỗi ngày mua bữa sáng cho cô, nhóc câm mang đến rất nhiều niềm vui cho cô...Ngụy Tầm cuống quýt quay đầu lại, lần này cô không thể tự lừa dối mình được nữa.Cô thật sự như lời Tô Vũ Trạch nói, thích nhóc câm, không phải là tình cảm bạn bè, mà là... tình yêu.