[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 35: Ngoại truyện (Sau kết hôn): Say rượu tình mê
"Ai ——"Ngụy Tầm chống đầu trên quầy bar thở dài.Ngày mai là Lễ Giáng Sinh, trên phố đã tràn ngập không khí Noel, các vật phẩm trang trí Giáng Sinh rực rỡ muôn màu, màu đỏ, xanh lá và vàng kim điểm xuyết khắp phố phường, ngay cả giữa quán bar cũng đặt một cây thông Noel to lớn. Nhóc câm vì công việc nên đi công tác, đây là ngày thứ tư cô một mình cô đơn.Sắp đến Giáng Sinh, các cặp tình nhân bên cạnh đều quấn quýt chuẩn bị hẹn hò, còn cô, Ngụy Tầm, lại chỉ có thể một mình ở trong căn phòng trống. Cô đơn, lạnh lẽo, buồn tủi.Nhắn tin cho nhóc câm, nàng không phải đang làm việc thì cũng đang làm việc. Tối nay cô gửi tin nhắn, nàng cũng chưa trả lời, Ngụy Tầm ôm điện thoại khổ sở chờ đợi, nhưng đáng tiếc chẳng chờ được gì.Ngụy Tầm ở nhà buồn bực không thôi, thế nên cô ra ngoài tìm một quán bar gần đó để uống rượu.Đây là một quán bar sạch sẽ, phong cách rất tao nhã, có nghệ sĩ jazz tại chỗ đang chơi nhạc du dương, toát lên một nỗi bi thương nhàn nhạt.Uống cạn ly Whiskey Sour trong tay, ánh mắt Ngụy Tầm phủ một tầng hơi nước, má cô ửng hồng, cô có vẻ đã hơi say.Cô đẩy chiếc ly về phía bartender đang lau ly. Bartender là một người phụ nữ anh khí, vẻ mặt lạnh lùng, mặc tây trang, áo gile màu đen, tóc dài vừa phải, toát ra khí tức đồng loại."Cho tôi một ly Negroni." Ngụy Tầm lại thở dài.Bartender không nói gì, chỉ thu ly đi. Người tìm đến quán bar mua say rất nhiều, vì tình cảm mà uống rượu lại càng phổ biến. Nữ bartender liếc mắt đã nhận ra nữ khách hàng trước mặt là đang uống rượu vì chuyện tình cảm.Xuất phát từ sự an ủi đồng loại, trước khi đưa ly rượu màu đỏ ra, bartender vẫn nhắc nhở một tiếng: "Quý khách, tôi thấy ngài hơi say rồi, ngài có muốn để lại số điện thoại của bạn bè hoặc người nhà không?"Ngụy Tầm uống quá nhiều nên có chút choáng váng, nghe nói cần để lại số điện thoại người nhà liền đọc số của Văn Tiêu Tiêu.Bartender xé một tờ giấy ghi chú và ghi lại. Tiện thể hỏi họ của Ngụy Tầm, và cũng ghi xuống.Ly rượu màu đỏ xuyên qua viên đá ánh lên tia sáng lộng lẫy.Ngụy Tầm nhấp một ngụm, rượu vừa vào miệng có vị cay đắng, dư vị mang theo chút ngọt nhẹ. Vị đắng của Campari, vị ngọt của Vermouth hòa quyện với mùi hương thảo mộc của Gin, khiến người ta nghiện.Ngụy Tầm uống từng ngụm tiếp nối."Cho tôi thêm một ly nữa." Ngụy Tầm uống cạn rất nhanh, lại lần nữa đẩy ly rượu về phía bartender.Bartender nhìn thấy ánh mắt cô mê ly, lời nói đều ngậm trong miệng, say đến lợi hại.Thế là gọi vào số điện thoại vừa rồi Ngụy Tầm cung cấp.Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng không có âm thanh.Bartender liền mở lời trước: "Xin chào, xin hỏi có phải người nhà của cô Ngụy không?"Đối diện vẫn im lặng, bartender nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn lại dãy số, xác nhận không gọi sai.Thế là tiếp tục nói: "Cô Ngụy đang say tại quán bar chúng tôi, xin hỏi ngài có rảnh đến đón cô Ngụy không?" Nói xong, bartender báo địa chỉ của quán.Vài giây sau, đầu dây bên kia mới truyền ra giọng một người phụ nữ máy móc: Tốt, tôi biết rồi, cảm ơn.Nghe thấy âm thanh này, bartender nổi da gà. Cúp điện thoại.Một lát sau, mới phản ứng lại, đối phương có thể là người câm điếc, điện thoại ở Trung Quốc có hỗ trợ chức năng chuyển đổi văn bản thành giọng nói để tiện cho người câm điếc.Văn Tiêu Tiêu, người đã gấp rút trở về từ nơi khác trước thời hạn, vốn định tạo cho Ngụy Tầm một sự bất ngờ, nhưng lại phát hiện hụt mất, căn nhà trống rỗng.Chưa kịp nhắn tin cho Ngụy Tầm, nàng đã nhận được điện thoại từ bartender.Tiếng nhạc jazz du dương vẫn tiếp diễn. Ngụy Tầm gục trên quầy bar, nhấp rượu từng ngụm nhỏ.Định tiếp tục uống, một bàn tay tinh tế như ngọc đã giật ly rượu khỏi tay Ngụy Tầm.Ngụy Tầm giận dữ, hôm nay cô đã bực bội không thôi, lại còn có người đến quấy rầy cô uống rượu? "Ai ——" Cái chữ "ai" còn chưa kịp thốt ra đã bị nuốt vào.Người mà cô thương nhớ ngày đêm đã xuất hiện trước mắt cô.Ngụy Tầm mím môi, rưng rưng nước mắt ôm lấy eo lão bà."Cậu còn biết đường trở về."Bartender vẫn luôn lặng lẽ chú ý tình hình của cô Ngụy, thấy cảnh này thì khẽ cong môi.Văn Tiêu Tiêu ôn nhu lau đi nước mắt nơi khóe mắt Ngụy Tầm. Nàng làm khẩu hình miệng.Về nhàNgụy Tầm đã nhìn ra, thành thật buông tay khỏi eo lão bà, nắm tay nàng rồi đi theo.Hóa đơn rượu Văn Tiêu Tiêu đã thanh toán xong.Lớn như vậy còn ra ngoài mua say.Ngụy Tầm chính là đi taxi đến, cô biết mình uống rượu sẽ không lái xe được, nên đã đặt xe tới.Văn Tiêu Tiêu đưa Ngụy Tầm vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô.Ngụy Tầm say rượu đặc biệt ngoan, dùng đôi mắt long lanh như cún con nhìn nàng, bảo cô nắm tay thì nắm tay, bảo cô ngồi xuống thì ngồi xuống.Văn Tiêu Tiêu ma xui quỷ khiến đưa tay xoa đầu Ngụy Tầm, kiểu tóc đều bị nàng vò rối, Ngụy Tầm cũng không hề giận, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt ướt át đó nhìn , có thêm chút lên án.Càng giống một chú cún con, Văn Tiêu Tiêu cười khẽ. Ngụy Tầm như thế này quá hiếm thấy, bình thường đều là nàng bị bắt nạt.Khởi động xe, chẳng mấy chốc đã về đến nhà, quán bar đó rất gần nhà.Từ tầng hầm đến cửa nhà, Ngụy Tầm như không có xương dựa vào người Văn Tiêu Tiêu, hoàn toàn không ý thức được cơ thể cao 1m7 của mình nặng đến mức nào khi đè lên người Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu vất vả đỡ Ngụy Tầm, từng bước một đi về nhà.Vành tai lộ ra sau tóc đỏ hồng, Văn Tiêu Tiêu nghĩ, may mà không gặp hàng xóm, không thì Ngụy Tầm ngày mai tỉnh dậy nhất định sẽ xấu hổ chết.Vừa mới đóng cửa lại.Văn Tiêu Tiêu mất trọng lượng đột ngột, nàng kinh hãi kêu lên.Ngụy Tầm đã ôm nàng đặt lên tủ giày thấp ở huyền quan, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt.Ngô, Văn Tiêu Tiêu đẩy vai Ngụy Tầm một cái, nhưng người bá đạo kia lại càng quá đáng tiến sát hơn.Nàng đành phải đặt tay lên tủ giày để chống đỡ cơ thể.Ngụy Tầm dùng sức hôn lên môi Văn Tiêu Tiêu.Hô hấp dần dần bị cướp đoạt, nước mắt sinh lý làm ướt mi mắt, đầu lưỡi nhiễm vị cay đắng của Negroni, nhưng càng sâu lại nếm được chút vị ngọt nhẹ nhàng.Bàn tay Văn Tiêu Tiêu vốn đang chống trên tủ giày như nhũn ra, cuối cùng không chịu đựng nổi, vô thức ôm chặt cổ Ngụy Tầm.Áo khoác bên ngoài sớm đã rơi xuống đất, cho dù đã cởi áo khoác, nhưng hơi ấm sung túc của lò sưởi trong nhà vẫn làm Văn Tiêu Tiêu cảm thấy toàn thân nóng bừng.Tay Ngụy Tầm không biết từ khi nào đã luồn vào áo sơ mi trơn bóng, bàn tay nóng rực mạnh mẽ dừng lại ở đằng sau lưng, để lại vệt đỏ trên làn da mịn màng, theo đường eo chậm rãi đi vòng lên trên.Không biết chạm đến chỗ nào, cơ thể Văn Tiêu Tiêu run lên, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.Nàng nắm lấy tóc Ngụy Tầm kéo kéo, Ngụy Tầm bị đau, dừng lại.Hai người ở khoảng cách rất gần, môi nhóc câm ướt át, hơi sưng đỏ, đôi môi hồng nhuận hé mở, hơi thở phả vào mặt Ngụy Tầm.Lúc này, người có đôi mắt ướt át đã thay đổi, ánh mắt quét lên, đôi mắt hạnh tròn của người kia ủ rũ cúi xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, rõ ràng nói: Cậu bắt nạt mình.Ngụy Tầm cười cười, ôm người xuống. Chân Văn Tiêu Tiêu vẫn còn hơi mềm, lảo đảo một chút, ngã vào người Ngụy Tầm.Ngụy Tầm nhướng mày, ôm người vào lòng, ghé sát tai nhóc câm, giọng nói khàn khàn nói: "Vợ à, gấp không chờ nổi vậy sao."Cảm giác râm ran lập tức lan từ tai phủ khắp cơ thể, Văn Tiêu Tiêu vội quay đầu đi, khẽ cắn môi, Ác liệt! Quá ác liệt!Tai Văn Tiêu Tiêu vô cùng mẫn cảm, đây là điều Ngụy Tầm đã nghiên cứu phát hiện ra qua vô số lần thăm dò trong thời học sinh. Ngụy Tầm luôn thích trêu chọc nàng vào những lúc như thế này.Thấy Ngụy Tầm sắp hôn tới lần nữa, Văn Tiêu Tiêu thoát ra khỏi vòng ôm của Ngụy Tầm, lườm mạnh cô một cái. Lúc này nàng có ngốc cũng đã nhận ra, Ngụy Tầm rõ ràng là đang giả vờ say.Văn Tiêu Tiêu vừa hoàn thành công việc đã gấp gáp trở về, một đường phong trần mệt mỏi, cho dù muốn... cũng phải tắm rửa trước đã, nghĩ đến đây mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng, lại hung hăng lườm Ngụy Tầm một cái.Ngụy Tầm tỏ vẻ rất vô tội. Văn Tiêu Tiêu bỏ lại Ngụy Tầm tại chỗ, đi vào nhà chuẩn bị quần áo tắm rửa.Khi Văn Tiêu Tiêu mãi không trả lời tin nhắn, Ngụy Tầm có chút lo lắng, liền gọi trợ lý thăm dò lịch trình của Văn Tiêu Tiêu, phát hiện Văn Tiêu Tiêu lại mua chuyến bay trở về tối nay.Thế là Ngụy Tầm cố ý đi quán bar mua say, lừa nhóc câm vở kịch này. Ngụy Tầm đã thân kinh qua trăm trận trên bàn rượu, sao có thể vì vài chén rượu này mà say gục được, nhiều lắm là hơi say.Nghĩ đến vẻ mặt căng thẳng của nhóc câm, Ngụy Tầm không khỏi bật cười thành tiếng.Cửa phòng ngủ chính không đóng, chỉ nghe thấy tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm, Ngụy Tầm bước vào.Ở tủ quần áo, Ngụy Tầm lựa chọn mãi, thoáng thấy bên trái ngoài cùng treo một chiếc váy ngủ lụa thấp cổ màu champagne, khóe miệng Ngụy Tầm khẽ cong lên, vươn tay lấy chiếc váy ngủ ra.Cửa phòng tắm không khóa, Ngụy Tầm nhẹ nhàng đẩy một cái rồi đi vào.Tai Văn Tiêu Tiêu khẽ động, nghe thấy tiếng động ở cửa, cuống quýt kéo khăn tắm che kín cơ thể mình.Mặt Ngụy Tầm vẫn còn ửng đỏ say rượu, giọng nói khàn khàn trầm thấp, ủy khuất nói: "Vợ à, người mình toàn mùi rượu thật khó chịu quá, tắm cùng nhau đi."Tai và cổ Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng đỏ lên, nàng cắn môi dưới."Vợ à ~" Giọng nói trầm thấp từ tính và mập mờ đặc biệt của Ngụy Tầm chui vào tai Văn Tiêu Tiêu, làm rối loạn suy nghĩ của nàng, khiến trái tim bên ngực trái Văn Tiêu Tiêu đập loạn xạ.Ma xui quỷ khiến, Văn Tiêu Tiêu khẽ gật đầu.Nhưng sự việc phát triển luôn không theo ý của nhóc câm.Vòi hoa sen được điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, làm ướt đẫm tóc và cơ thể hai người.Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, che đi sắc đẹp quyến rũ.Văn Tiêu Tiêu khép hờ mắt, cắn chặt môi dưới, chịu đựng đôi tay Ngụy Tầm đang châm lửa khắp cơ thể."Đừng cắn." Ngụy Tầm cắn vành tai nàng, âm thanh trầm thấp đè nén điều gì đó.Cả người Văn Tiêu Tiêu run lên, vài giọt nước mắt dính trên lông mi đều bị ngón tay ấm áp của Ngụy Tầm phẩy đi.Hơi thở nóng bỏng phả vào vai Ngụy Tầm, đôi tay bạch ngọc ôm chặt lấy làn da mịn màng của đối phương.Đầu ngón tay Ngụy Tầm chậm rãi lướt qua chóp mũi mịn màng, đôi môi mềm mại, yết hầu yếu ớt... Dần dần đi xuống.Đôi tay ngọc ôm chặt vòng eo đột nhiên siết lại .Giọt nước trượt qua làn da phớt hồng rơi xuống nền gạch men sứ, bắn lên vài tia nước lớn nhỏ.Sau những hơi thở dồn dập, trên lưng trắng nõn lưu lại vài vệt móng tay đỏ, rất là dễ thấy."Nhóc câm..." Ba chữ dường như ngậm trong cổ họng, mang theo nhớ nhung và vui mừng cuộn đi cuộn lại trên dây thanh."Ưm..." Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ướt át tràn đầy vẻ mị hoặc rạng rỡ.Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này, yết hầu Ngụy Tầm cuộn lên, đáy mắt càng sâu hơn.Tóc hai người quấn quýt vào nhau, Ngụy Tầm ngậm lấy đôi môi của Văn Tiêu Tiêu, từng chút một, trong mắt tràn đầy dục vọng nồng đậm...."Bảo bối, mệt không?"Dưới sự dỗ dành ôn nhu của Ngụy Tầm ghé sát tai, nhóc câm mơ màng gật đầu, xoay người sang bên."Ngô!" Cơ thể ấm áp lập tức dán lên nền gạch men sứ lạnh băng, cho dù hơi ấm trong phòng tắm vẫn còn, Văn Tiêu Tiêu vẫn bị lạnh đến rùng mình một cái.Cơ thể ức chế không được ngả ra sau, tựa vào một vòng ngực ấm áp khác.Ngụy Tầm ôm lấy eo nhóc câm kéo vào lòng mình, tay kia đan vào tay nàng, mười ngón tay đan chặt nhau, ấn vào tường."Còn lạnh không?" Hơi thở giọng nói rơi vào tai, tê tê dại dại.Đầu óc Văn Tiêu Tiêu hỗn loạn, đã không còn sức để suy nghĩ, chỉ theo bản năng rúc vào ngực Ngụy Tầm.Ngụy Tầm cười khẽ một tiếng, hôn lên vành tai đỏ hồng của Văn Tiêu Tiêu....Văn Tiêu Tiêu bị chơi đùa đến hai chân vô lực, cuối cùng được Ngụy Tầm bế ngang ra ngoài.Văn Tiêu Tiêu vô cùng mệt mỏi nên rất ngoan ngoãn, gần như mặc kệ Ngụy Tầm thao túng, Ngụy Tầm mặc cho nàng chiếc váy ngủ – chiếc váy ngủ lụa thấp cổ màu champagne, chỉ cần cúi đầu là có thể thoáng thấy phong cảnh trắng nõn.Thổi khô tóc, nhẹ nhàng lau sạch sữa dưỡng thể thơm ngát, Ngụy Tầm nhẹ nhàng đặt Văn Tiêu Tiêu lên giường, đắp chăn cho nàng.Sợ Văn Tiêu Tiêu nửa đêm tỉnh dậy khát nước, muốn uống nước, Ngụy Tầm đi ra phòng khách lấy nước.Mang bình giữ nhiệt trở lại phòng ngủ chính.Nhóc câm vén chăn, nửa ngồi trên giường, khóe mắt phớt hồng, đôi mắt hạnh xinh đẹp phủ một tầng hơi nước, bĩu môi, hai tay nắm chặt chăn nệm, trông vô cùng ủy khuất.Hàng mi đọng nước mắt của nhóc câm run rẩy mấy cái, trái tim Ngụy Tầm cũng run rẩy theo.Cô bước nhanh tới, đặt ly nước lên tủ đầu giường.Ôm chặt người yêu bé nhỏ đang rơi lệ vào lòng, vẻ mặt Ngụy Tầm đầy tự trách, vuốt ve an ủi dọc theo sống lưng nàng từng chút một.Nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhóc câm truyền qua lớp lụa mịn màng đến lòng bàn tay Ngụy Tầm, vai nàng khẽ run, nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ. Ngụy Tầm đau lòng sắp chết.Giọng nói dán vào tai, nhẹ hơn cả bông rơi xuống đất, "Không khóc nữa được không bảo bối, mình vừa đi lấy nước cho cậu thôi, không phải cố ý không ở bên cậu."Vai cô truyền đến một cơn đau nhói, một vết răng cắn gọn gàng in trên vai cô."Á ——" Ngụy Tầm bị cơn đau đột ngột làm giật mình, không nhịn được thốt ra tiếng.Người tựa trên vai cô dừng lại một chút, cảm giác dính nhớp của đầu lưỡi lan tỏa trên vai cô.Văn Tiêu Tiêu liếm lên vết thương của Ngụy Tầm.Ngụy Tầm biết đây là tín hiệu làm lành, bàn tay đặt trên sống lưng dời đi, xoa mái tóc nàng."Khát không?"Mặt Văn Tiêu Tiêu ửng đỏ, khẽ gật đầu.Ngụy Tầm lấy ly nước trên tủ đầu giường đưa cho nhóc câm.Văn Tiêu Tiêu hai tay bưng ly, miệng nhỏ nhấp nước từng ngụm nhỏ, cuối cùng uống hết nửa ly.Hai người nằm trên giường, đèn ngủ mờ ảo tỏa ánh sáng ấm áp. Văn Tiêu Tiêu rúc vào lòng Ngụy Tầm, ôm lấy eo cô.Ngụy Tầm nhìn người bên cạnh, trong mắt tràn đầy nhu tình, "Bảo bối, nhắm mắt lại."Văn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận được có thứ gì đó đang che khuất ánh sáng trước mặt.Văn Tiêu Tiêu khẽ ngẩng đầu, chuẩn bị đón nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của Ngụy Tầm.Ngô, cảm giác mềm mại của lông nhung.Văn Tiêu Tiêu mở mắt ra.Là một chú gấu nâu bông mặc đồ Giáng Sinh.Đây là...Ngụy Tầm đôi mắt cười mị, "Còn nhớ nó không?"Mắt Văn Tiêu Tiêu sáng lên, nhớ lại đây là tác phẩm của cửa hàng thủ công mà họ nhìn thấy trên đảo nghỉ dưỡng Giáng Sinh năm ngoái. Vì lúc đó họ có lịch trình khác, nên đã không dành thời gian ghé thăm cửa hàng thủ công đó.Bất quá lúc đó nàng thật sự rất thích chú gấu Giáng Sinh đó, nhìn rất lâu, không ngờ lại được Ngụy Tầm ghi nhớ.Văn Tiêu Tiêu kinh ngạc nhận lấy chú gấu nhỏ. Chú gấu về tổng thể vẫn rất đáng yêu, chỉ là đường may quần áo hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, đôi mắt còn bị may lệch một chút, nhưng điều đó lại khiến chú gấu trông nghịch ngợm hơn.Ngụy Tầm có chút xấu hổ nói: "Mình không giỏi cái này, làm rất lâu rồi mà chỉ có thể làm thành bộ dáng này thôi."Ánh mắt Văn Tiêu Tiêu long lanh, nàng hôn hôn chú gấu nhỏ, rồi hôn một cái lên môi Ngụy Tầm.Đôi mắt hạnh xinh đẹp kia lộ ra vui mừng, như đang nói với Ngụy Tầm: Mình rất thích nó, và cũng thích... cậu.